Khó Thuần
-
3: Vô Tình Gặp
Vô tình nhìn thấy....
Lần đầu gặp gỡ hàng xóm mới, cả quá trình không có gì vui vẻ, đối phương là một người có vẻ không thích thân cận với người khác, ngay cả lời nói cũng kiệm, nhưng cũng không phải quá tệ, không có gì phải để ý.
Minh Thư cũng không quá xem trọng việc này, nàng cũng không bởi điều này mà trong lòng có suy nghĩ khác, rốt cuộc cả hai vẫn là không quen biết, về sau không nhất định mỗi ngày đều gặp nhau, không cần phải lo lắng đi quen biết hoặc tìm hiểu làm gì.
Về đến nhà, dì Lâm đã làm xong cơm và trà giải nhiệt để sẵn.
Đêm nay nàng còn muốn đi gặp mặt nhóm bạn, trước tiên cứ phải ăn lót bụng cái đã rồi mới ra cửa.
Bên ngoài làm việc mệt mỏi cả ngày, Minh Thư cũng không để ý,trực tiếp đi rửa tay rồi bắt đầu ngồi xuống ăn cơm, ăn xong rồi lại tắm rửa thay quần áo, diện lên một bộ đồ khác, hôm nay nàng mặc một cái váy đỏ kiểu pháp,cổ khoét sâu chữ V, bên hông xẻ nửa tà, nhìn lên mười phân ôm trọn tôn dáng người.
Ban ngày đi làm cả ngày mặc tây trang,đi quán bar lại không thích hợp, nhìn quá nghiêm túc.
Bởi vì đi gặp mặt bạn bè, Minh Thư cũng trang điểm lên một phen, nàng trang điểm nhẹ nhàng sơ qua, chuốt mi phấn nhẹ môi đỏ, tóc cuốn lên sau đầu, trên trán còn có mấy cọng phất phơ mà rũ xuống, còn lại lấy cái kẹp tóc sáng bóng kẹp cố định lại, thêm một cái hoa tai và vòng tay, nhìn chung toát lên một vẻ đẹp vừa trí thức lại hào phóng,ẩn ẩn lại hiện lên một vẻ ôn nhu.
Lần này đi nàng chỉ màng theo một cái túi da nhỏ nhãn hiệu Hermès, kèm điện thoại đi động của mình.
Địa điểm hôm nay gặp mặt là một cái quán bar, ở bên khu đông phiến, tên quán là Hẻm Gíac, kinh doanh đã được mười năm, mỗi ngày đều có ban nhạc biểu diễn, hoàn toàn không ồn ào, thích hợp đến để vừa nói chuyện vừa uống rượu.
Ông chủ của Hẻm Gíac chính là Lão Tào, một bộ giáng nghệ sĩ nhưng lại mang một tính cách hào sảng của nam nhân, so với Phàm Ngọc Sở còn lớn hơn 3 tuổi, công việc chính là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng, đã đạt được không ít giải thưởng lớn, quán bar này là hắn mở ra để giải trí, lúc rảnh rỗi dùng để giết thời gian.
Minh Thư cùng với lão Tào quan hệ rất thân thiết, hai người thường xuyên giúp đỡ qua lại nhau nhiều lần, đặc biệt là khoảng thời gian MinhThư mới từ nước ngoài trở về, có thể nói là bắt đầu giúp đỡ từ đây.
Lúc đó Minh Thư vừa mới phát hiện ra năng khiếu của mình, trước kia nàng học ngành quản lý doanh nghiệp, so với thiết kế thì không có điểm chung nào, sau khi tốt nghiệp xong, nàng mới quyết định đi Italya học thiết kế, đây là một bước ngoặc lớn khiến cho nàng chuyển sang làm nghành thiết kế thời trang.
Lúc trước nàng đã bỏ qua sự phản đối của gia đình, quay trở về nước lập nghiệp, quả thực rất vất vả, nàng chấp nhận từ bỏ mọi quan hệ với gia đình, từ từ từng bước một, lập lên cửa hàng thiết kế của chính mình, tài chính lúc đó thì dựa vào Phàm Sở Ngọc, mối quan hệ lại nhờ vào Lão Tào, một mình nàng dốc hết sức mình mới đi được tới đỉnh cao như ngày hôm nay.
Bên này cách khu đông vẫn là có chút xa, Minh thư gọi tài xế đưa mình đi, đến Hẻm giác đã là 8 giờ.
Sắc trời đã tối, xám xịt, một đám mây đều không có, khắp nơi đều trống vắng, lúc này đây trên đường cũng có chút mát mẻ, vừa bước xuống xe liền cảm nhận được một làn gió thổi nhè nhẹ trong đêm.
Minh Thư không có lâp tức đi vào, nàng đứng ở bên ngoài đứng đợi hơn 10 phúp, chờ cho đến khi Phàm Sở Ngọc cùng với một số bằng hữu đến rồi mới cùng nhau đi vào trong.
Đêm nay Hẻm Giác vẫn buôn bán như bình thường, không hề có cố ý chuẩn bị, lão Tào để lại dãy ghế dài cho mọi người, chuẩn bị một bàn rượu đây đủ.
Thời điểm các nàng đi vào, quán bar vừa mới bắt đầu khởi động, dàn nhạc bắt đầu biểu diễn, đang phát lên một bài tiếng anh có tiết tấu sôi động.
Lão Tào đi lại tiếp đón từng người mộ, nhìn thấy Minh Thư đến còn rất cao hứng nói: " Đã hơn nửa tháng chưa thấy mặt, bây giờ mới được nhìn thấy."
Phàm Sở Ngọc vừa thấy đã vội trêu người, mở mồm ra là một tiếng "Tào nhi"
Minh Thư chào hỏi xong mọi người, cũng đi theo gọi Lão Tào.
Lão Tào cười cười, dẫn theo một đám người đi vào trong ngồi, nói: " Chậm trễ chậm trễ, tới tới tới, mời mọi người ngồi xuống, mọi người đừng đứng nữa."
Lão Tào miệng lưỡi sắc bén, biết ăn biết nói, vừa tới liền cùng mọi người nói chuyện, lùng bùng nói một đống lời dễ nghe.
Cùng bạn bè gặp mặt không tránh được muốn cùng nhau hàn huyên môt trận, cầm bình rượu mở ra hoàn toàn, một mặt uống một mặt nói chuyện.
Phàm Sở Ngọc đi hỗ trợ rót rượu, thuận tay liền đưa một ly rượu Whiskey cho Minh Thư, rồi sau đó lại rót cho chính mình một ly.
Lão tào quay qua Minh Thư hỏi chuyện: " Gần đây bận rộn gì vậy?"
Minh Thư nhấp một miếng rượu, " Cũng không có gì khác, mỗi ngày đều bận giống nhau.
Ngươi thì sao?"
"Ta a," lão Tào cũng nâng cáy ly giơ lên, "Cũng nhiều việc không kém ngươi, mới đi làm cái giao lưu ở Paris, cuối tuần lại có một cái triển lãm, tháng sau lại phải lên quán."
Minh thư nói: "Cũng không tệ lắm, bất quá lại rất phong phú."
Lão Tào lắc đầu, "Phong phú cái gì mà phong phú, mệt muốn chết đi được, thức mấy ngày mới có thể nghỉ ngơi một chút, cơ hội ngủ một giấc ngon còn chưa có thời gian, mở mắt nhắm mắt đều có nhiều sự nặng nề, bức cho ta muốn nói chuyện còn không có thời gian."
Mặt khác một bằng hữu xen vào nói: "Càng mệt càng kiếm được nhiều tiền a, cả ngày chạy đi khắp nơi, lão Tào, ngươi đây cũng kiếm được quá nhiều tiền đi."
Lão Tào phản bác: "Kiếm cái con khỉ, một xu cũng không có, đi ra ngoài một chuyến liền mất mấy chục vạn."
Bằng hữu buồn cười nói, vạch trần hắn, "Đừng có lừa ta như vậy nha, ngươi có mà mang tiền đi đầu tư."
Chích xác là vậy, lão Tào chưa bao giờ để bản thân mình thâm hụt tiền mua bán, chỗ không có lời tuyệt đối là không làm.
Những người khác cũng cùng nhau cười lên một trận.
Không khí trước sau đều rất hòa hợp, tùy tiện bắt đầu uống vài ly, một đám bằng hữu liền bắt đầu tản ra, mỗi người một chỗ nói chuyện với nhau.
Minh Thư lại đang rất an tĩnh ngồi một góc, đa số thời điểm chỉ uống rượu, ngẫu nhiên cũng sẽ trả lời một ít câu hỏi, nàng ngồi ở một góc bên trong sô pha, có cảm giác tồn tại không cao.
Bạn tốt ngồi bên cạnh đôi khi cùng nhau uống, ngẫu nhiên cũng sẽ đơn độc nói chuyện với nàng, có câu có câu không mà nói.
Thời gian cứ vậy mà trôi qua, rượu còn chưa uống hết một nửa đã qua ba bốn tiếng đồng hồ.
Minh Thư tửu lượng không cao, uống được nâng nâng rồi buông ly xuống, nàng ngồi một bên, lắng nghe Phàm Sở Ngọc nói chuyện bậy bạ với một đám người kia, không nghe rõ ra đông tây nam bắc chuyện gì.
Ngồi ở bên trái Phàm Sở Ngọc chính là một nữ nhân giỏi giang, cũng nhiều tuổi nhất trong đám bọn họ,39, kém một năm nữa là 40, họ Thi, tên là Thi Hồng Anh, mọi người đều gọi nàng là Anh Tỷ.
Anh tỷ theo chủ nghĩa không hôn nhân, tương đối thoải mái, ngày thường cũng chơi thật sự công khai, gần đây nhất nàng lại đổi bạn trai mới, tìm một người trẻ hai mươi tuổi, chuẩn bị muốn mang lại cho mọi người xem, làm quen một chút.
Có người lại nói thẳng ra: "Lần này là thật sự sao?"
Anh tỷ hỏi lại: "Có bao giờ là không thật sự đâu?"
Phàm Sở Ngọc thiếu chút nữa là phun ra: "Này không phải sao, Anh tỷ của ta năn lộn tình trường nhiều năm, không mang theo người, chính là đến xem, cách mấy tháng lại đổi một người mới a."
Anh tỷ cũng không có tức giận, ngược lại có chút bật cười, "Thiều đòn à."
"Ta đây nhìn nhận một cách khách quan thôi nha," Phàm Sở Ngọc không buông tha, đưa ly rượu lên, kính ngươi một ly, " xem như là cổ vũ."
Anh tỷ chọc trán nàng, vẻ mặt phong tình tràn đầy mà nói: "Ngươi không phải cái đức hạnh cũng giống ta sao."
Phàm Sở Ngọc giả ngu:
"Ta sao?"
" Lần trước ở tiệm cơm tây đó, chính ngươi trong lòng tự hiểu rõ nha." Anh tỷ nói.
Phàm Sở Ngọc cãi lại: "Đừng đừng đừng, ta không có cái quan hệ kia đâu, chỉ là bạn cùng nhau hợp tác thôi, người đó đã kết hôn rồi, con của nàng đã biết chạy đầy đất rồi."
"Gỉai thích chính là che giấu."
"Ngươi đây là đang nói xấu ta."
Minh Thư ngó nghiêng xung quanh, đến bây giờ mới thấy Phàm Sở Ngọc nhìn mình, nhịn không được cong khéo môi lên cười cười.
Chuyện ở tiệm cơm tây đó nàng cũng đã biết qua, cái người gọi là hợp tác kỳ thật đúng là bạn gái cũ của Phàm Sở Ngọc, chia tay đã nhiều năm, bất quá lần trước cùng nhau ăn cơm không phải là vì lén lút hẹn hò, có việc cần đến bàn bạc, chỉ là cả hai đã cùng nhau buông xuống, bình thường chở lại, vô tình gặp nhau tiện thể cùng nhau ăn một bữa cơm.
Phàm Sở Ngọc ở phương diện này so với Minh Thư lại muốn khoan dung hơn một chút, nhận ra được hiện thực, cũng không yêu quá tích cực.
Minh Thư biết rõ chân tướng sự việc, nhưng lại không muốn nói giúp Phàm Sở Ngọc, để cho nàng ta và Anh tỷ cãi nhau chơi.
Chỉ là ngay sau đó, Lão Tào bỗng nhiên lại nhắc tới nàng, nói tới: Ta nói chỉ có đôi của Minh Thư là đáng giá thật lòng, nhiều năm như vậy rồi vẫn còn ở cùng nhau một chỗ, đến bây giờ còn chưa sao nha.
Minh Thư giật mình, không nói ra tiếng nào.
Anh tỷ nói: « Mà đúng thật giống như một thời gian rồi ta cũng chưa có gặp qua Kỷ An Lê.
Lão Tào trả lời: « Chắc là bận việc, không biết là đang ở nơi đâu,
Anh Tỷ chuyển hướng sang Minh Thư, A Thư, có rảnh không mang vị kia nhà người tới đây cho tụi ta gặp mặt, lần trước ta có nói mời hai người ăn cơm, vừa vặn ngày mai ta có thời gian rảnh.
Ngập ngừng một lúc lâu, Minh Thư vẫn là không trả lời, không nghĩ phải nói cái gì, không có tâm trạng giải thích quá nhiều.
Không ai phát hiện ra nàng có cái gì khác lạ, Anh tỷ cũng không có hỏi nhiều.
Nàng đến phía sau ngồi cũng không tiếp tục nghe, so với lúc trước lại nói ít đi, buồn chán lại lấy điện thoại ra xem.
Tối hôm qua gửi lời mời kết bạn đi mà người kia cũng không có chấp nhận, hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Nhàn rỗi ngồi không có việc gì, Minh thư lại gửi đi một lần nữa, lúc này lại không có giải thích, ghi rõ họ tên của chính mình.
Đối phương vẫn như cũ lạnh lùng, không có bất kỳ phản ứng nào.
Điều này đã nằm trong dự tính ban đầu của nàng, cũng không có gì quá bất ngờ.
Khóa lại bình luận, thu hồi lại điện thoại.
Buổi tối 11 giờ là thời điểm quán bar vô cùng náo nhiệt, khách nhân ngày càng nhiều, tuổi trẻ nam nữ chiếm đại đa số, có người đi theo nhóm, có người đi một mình.
Vô tình nhìn thoáng qua, Minh Thư nhìn thấy một thân ảnh quen biết, không khỏi nhìn nhiều hơn.
____ buổi chiều cái người trong thang máy.
Người lọ đã thay đổi quần áo, lúc này là khăn lục quấn ngực gia công liền quần, không còn đội mũ cùng khẩu trang, một bàn tay chống ở trên bàn,một tay khác lại đang cầm lấy cái gì che mặt lại.
Nhìn giống như là một túi trườm nước đá?
Ánh đèn quá mờ, đối phương lại ở phía cạnh đối diện bên này, hoàn toàn không nhìn rõ được.
Minh Thư cũng không xác định, chỉ có thể từ đây nhìn được vóc dáng cao cao của người này mà nhận ra mơ hồ.
Đơn giản, chỉ là ngồi trên ghế cao nhỏ nhưng khí chất lại rất cao ngạo, toàn bộ Z thành e là không tìm được người thứ hai.
Tiểu cô nương này vẫn là một bộ dáng khó chịu, dùng túi chườm nước đá xoa nhẹ trên mặt vẫn không nhẫn lại, trực tiếp ném đồ vật trên bàn xuống mặt đất, một chân liền đá ra thật xa.
Di động của nàng đang để ở trước mặt, thoạt nhìn là đang ngồi nói chuyện, bị ai đó chọc sinh khí lên mới có thể như vậy.
Hẳn là có người nhận thức được người này, thấy vẻ mặt nàng bực bội liền đi qua, chào hỏi.
Tiểu cô nương trả lời lại, rồi đồng thời quay người đi.
Đang xem cái gì?" Lão Tào tới gần hỏi, chụp lên bả vai Minh Thư.
Minh Thư dịch chuyển tầm mắt, " Không."
Lão Tào vẻ mặt khó hiểu: " Vừa rồi ta gọi ngươi không trả lời, đang thất thần điều gì."
"Uống nhiều quá, thả lỏng một lát." Minh Thư trả lời qua loa lấy lệ nói.
Lão Tào thấy vậy, lập tức tin gọi người thay đổi cho nàng một ly nước chanh, " Vậy uống cái này đi."
Nàng đồng ý nhận lấy.
Không có biểu hiện nào thể hiện quá rõ ràng, lúc sau Minh Thư lại không nhìn sang bên kia nữa, thẳng cho đến rạng sáng, mọi người đã muốn tan cuộc, nàng mới không tự chủ được mà nhìn sang.
Cho rằng lúc này tiểu cô nương hẳn là đã rời đi, ai mà biết còn đang ngồi ở nơi đó, ngồi yên bất động.
Có lẽ đã cảm giác ra được có người đang nhìn mình, vô tình trong nháy mắt, người này bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn một cái liền bắt được phương hướng, nhìn thẳng về hướng Minh Thư.
Ánh sáng hỗn loạn mơ hồ, cơ bản là không nhìn rõ được mặt đối phương, càng không rõ được biểu tình biến hóa trên mặt nàng, nhưng Minh Thư vẫn là cứng người lại, nhận thấy được cô bé không quá vui, có điểm ghét bị người khác nhìn lén.
Cách đó xa xa, vị kia nhíu mày, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Minh Thư tự giác không dấu vết dời mắt đi, không nhìn nữa..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook