Khó Nhịn Ông Xã Cuồng Dã
Chương 30: Độc thân

Nhà trọ đã lâu không về, tràn ngập cảm giác mới mẻ.

Sau khi tôi kết hôn đã không còn ai vào ở nơi này, mọi thứ không rõ rệt nữa, nhưng vẫn nhìn ra vết tích tôi đã từng sống.

Tối hôm qua vào ở khách sạn là một việc sáng suốt, mời nhân viên chuyên nghiệp dọn dẹp xong mới vào ở liền có cảm giác hoàn toàn khác lúc trước.

Ấm áp, thoải mái.

Khắp nơi đều là hơi thở của phụ nữ độc thân.

Dù sao tôi khi đó, thật sự là một phụ nữ độc thân mất đi tình yêu.

Giờ đây, khi xa cách hai năm một lần nữa bước trên quê hương.

Lại trở về căn nhà trọ nhỏ năm ấy, mọi thứ dường như đã quay về điểm xuất phát.

Thứ bây giờ tôi cần nhất chính là một khởi đầu mới.

Sắp xếp từng bộ từng bộ quần áo, tôi bỗng nhiên cảm thấy làm phụ nữ thật sự vất vả quá. Từ đầu đến chân, đều phải kỹ càng hết mức.

Bật tivi lên, nghe âm thanh bên trong, tiếp tục làm việc còn dở.

Thói quen của người độc thân là khi ở một mình luôn thích bật TV lên nghe tiếng nói bên trong.

Thật ra cũng có thể nghe nhạc, nhưng mà những giai điệu tuyệt vời ấy sẽ luôn làm người ta dâng lên vô hạn ảo tưởng. Mà tôi, đã qua cái tuổi ấy rồi.

“Kính koong – kính koong –”

Chuông cửa vang lên. Không cần đoán, tôi cũng biết là ai.

Buông quần áo trong tay, tôi bước nhanh ra cửa.

“Hoan nghênh trở về.” Hình dáng quen thuộc, giọng nói quen thuộc, Niếp Phong đứng ở cửa dang hai tay ra.

Nhưng tôi không nhào vào ôm anh ấy mà đưa tay kéo anh ấy vào.

“Anh ngồi đi.” Bảo anh ấy ngồi xuống sô pha, tôi tiếp tục công việc sắp xếp chưa xong.

“Không ôm một cái sao?” Anh đi theo phía sau tôi, giống như con cún nhỏ vậy. Không, phải là chú chó lớn mới đúng.

“Em không rảnh.” Tôi thản nhiên nói xong, ý bảo anh nhìn mấy vali quần áo này đi.

“Cần anh giúp không?” Anh lên tiếng cho vui, trái lại ngồi lên giường của tôi.

Tôi trừng mắt liếc nhìn anh một cái, tiếp tục làm việc.

“Hai năm nay em sống không tệ, phải không?” Vẻ mặt anh ấy trở nên nghiêm túc, trong mắt tràn ngập đau lòng.

“Ừm. Đi một vài nơi, giúp rất nhiều người, tâm hồn cũng thoải mái hơn rất nhiều. Có lẽ với tư cách một con người mà nói, đó mới là việc tốt nhất để nói lên giá trị của họ.”

Tôi bây giờ, đã không còn mờ mịt, không còn sống không có mục đích nữa. Giúp những người cần được giúp đỡ, đã trở thành nguyên tắc cuộc sống của tôi. Bác sĩ tâm lý như tôi, có trách nhiệm cũng như nghĩa vụ dùng một phần sức lực của mình để giúp đỡ những người gặp hoàn cảnh khó khăn sống trong nghèo khổ thất vọng lấy lại tinh thần chứ không phải ngồi trong phòng làm việc cao cấp, hưởng thụ máy điều hòa, nói những lý thuyết để cứu chữa những người giàu có.

“Em thay đổi rồi.” Niếp Phong khẽ cười thành tiếng, đôi mắt nhìn tôi chằm chằm.

“Dĩ nhiên, mọi người đều sẽ thay đổi.” Tôi liếc nhìn anh một cái, tiếp tục làm việc của mình.

“Nhẫn đâu rồi?” Anh liếc nhìn ngón áp út bên tay trái của tôi một cái, lơ đễnh hỏi.

“Giống như anh đã nói, ly hôn rồi vẫn còn đeo nó dường như có chút không thích hợp.”

Lễ Noel một năm trước, lúc Niếp Phong đến Mexico tìm tôi. Lời nói của anh lúc nhìn thấy nhẫn kết hôn trên tay tôi, đến nay tôi vẫn còn nhớ rất rõ.

“Ừ……” Anh nở nụ cười, dùng ánh mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới.

“Đủ rồi.” Tôi ném áo T-shirt qua, trùm lên đầu anh.

Anh khẽ cười thành tiếng, gấp chiếc T-shirt lại xong đưa cho tôi.

“Hai năm nay anh ta ổn định hơn rất nhiều. Cách thức làm việc cũng khác biệt lớn so với trước đây, nhưng vẫn hô mưa gọi gió. Vương giả mà kiêu ngạo, thật sự là không biết đã làm say mê bao nhiêu phụ nữ.”

Nghe thì như trần thuật ngắn gọn, thật ra lại ngầm quan sát nhất cử nhất động của tôi. Niếp Phong bây giờ, không giống trước kia nữa.

Trở nên có chút bà tám, có chút ác liệt.

“Lo trông nom người đàn ông của anh cho tốt đi.” Tôi đẩy anh ra, đi đến phòng khách.

“Giữa bọn anh, không cần trông nom.” Anh đắc ý nói xong, đi theo phía sau tôi.

Lười biếng quăng người mình lên sô pha, tôi bấm chuyển kênh mà không có mục đích.

Thời gian hai năm, mọi thứ thật sự đã thay đổi rất nhiều. Niếp Phong thoát khỏi ám ảnh của quá khứ, tìm được người yêu mới. Còn Quý Phong Nhiên, tuy rằng không có liên lạc, nhưng từ chỗ Niếp Phong cũng biết được, anh ấy hiện giờ đang qua lại mật thiết với một cô gái. Thật sự mừng cho anh ấy.

“Bao giờ em đi làm?” Anh bỗng nhiên chuyển đề tài.

“Nghỉ ngơi hai ngày, tuần sau bắt đầu đi làm.”

“Em thật sự định làm bác sĩ tâm lý từ thiện sao?”

“Ừm. Chỉ có làm như vậy mới khiến em cảm thấy mình sống vẫn là còn chút giá trị.”

“Vậy cuộc sống thì thế nào? Em không cần tiền sao?”

“Cần chứ. Đó cũng là lý do em tìm hai công việc.”

“Hai công việc? Em còn làm gì nữa?”

“Làm giáo viên tiếng Anh của một trường khuyết tật.” Tôi nhìn Niếp Phong cười cười.

“Hai năm nay em không phải đi du lịch, anh thấy em là lên núi làm đệ tử tục gia thì đúng hơn.” Anh vỗ vỗ đầu tôi, trêu chọc.

Tôi không hề gì cười cười, thật ra hai năm qua tôi sống cũng không khác ni cô là mấy.

“Còn anh? Làm luật sư thuận lợi lắm phải không?”

“Đương nhiên. So với làm quản sự ở công ty nhà thì luật sư chỉ là bữa ăn sáng.” Niếp Phong cười đắc ý.

Sau khi tôi đi không bao lâu, Niếp Hoàn Vũ đã về Niếp thị nhận lại quyền hành. Niếp Phong cũng được nhàn rỗi, làm công việc mình thích, sống cuộc sống của mình.

“Tử Vận và anh của anh có khỏe không?”

“Rất khỏe, đứa bé cũng sắp ra đời luôn rồi.” Anh gần như là thốt lên, nhưng sau khi nói xong lại ý thức được lời của mình không ổn. Vẻ mặt lo lắng nhìn tôi.

“Em đã không sao từ lâu rồi, anh không cần cố ý không nói đến những từ ‘đứa bé’ này kia trước mặt em đâu.” Cười nhìn anh nói xong, tôi thật sự đã buông xuống được.

“Bọn họ sống không tệ. Có điều, vì sao em không liên lạc với Tử Vận vậy? Cô ấy thật sự rất lo lắng cho em.”

“Có lẽ là không muốn quấy nhiễu cuộc sống của người khác thôi.”

Kỳ thực, tôi cũng không biết vì sao mình lại không muốn liên lạc với ai, chỉ nói cho một mình Niếp Phong biết nơi mình đến. Hoặc là ở trong tiềm thức người duy nhất tôi tin tưởng cũng chỉ có mình anh. Anh giống như một người anh, sưởi ấm cho tôi, chăm sóc tôi, thương yêu tôi. Chính là một mực rất tốt với tôi, chưa từng có khát vọng hồi báo gì.

“Em có biết Lôi Nặc vẫn luôn tìm em không?” Niếp Phong chuyển đề tài câu chuyện, nhắc tới anh.

“Có.” Tôi gật gật đầu, tầm mắt chuyển lên màn hình tivi.

“Anh không biết em trốn cách nào mà anh ta dường như không biết được thì phải.”

“Em không cố ý tránh anh ấy.” Chỉ là muốn cho cả hai được yên tĩnh mà thôi. Thời gian sẽ làm phai nhạt tất cả, bao gồm tình cảm từng nồng nàn kia nữa.

“Em và anh ta, thật sự định cứ kết thúc như vậy sao?” Niếp Phong thở dài, chậm rãi mở miệng.

“Đã kết thúc từ hai năm trước rồi, không phải sao? Đơn ly hôn cũng đã ký, bọn em đã không còn quan hệ gì từ lâu rồi.”

Nỗi đau khi bảo luật sư làm ra đơn ly hôn năm đó, tựa như vẫn còn mơ hồ cảm giác được. Mà lúc luật sư hồi âm, nói tất cả đều đã giải quyết ổn thỏa, lại tổn thương tôi sâu sắc, cũng hoàn toàn làm vỡ vụn một chút chờ mong còn lại trong lòng tôi.

Phụ nữ chính là không dứt khoát như thế, rõ ràng tự mình đề nghị ly hôn. Thế mà vào lúc đối phương quyết định chấp nhận lại cảm thấy mình đã bị tổn thương.

“Em xác định hai người đã thật sự ly hôn rồi sao?” Niếp Phong nhìn tôi nói một câu chứa đầy ẩn ý. [NV: đúng là ẩn ý a, có điều chị ko nhận ra ẩn ý bên trong...]

“Sao luật sư phải gạt em chứ? Huống chi, người cũng là do anh giới thiệu.” Lườm anh một cái, tôi không rõ anh sao lại vậy.

Mày rậm nhướng lên, anh ngoan ngoãn ngậm miệng, lại bắt đầu quan sát tôi.

“Đủ rồi! Anh hoặc là rất nhớ em, hoặc là có vấn đề về mắt. Đừng nhìn người khác chằm chằm như vậy nữa!” Đẩy mặt anh ra, tôi lại xem tivi.

“Cùng nhau ăn tối nhé?” Anh đề nghị.

“Ừm.” Tôi gật đầu.

“Gọi cả Vince nữa được không?”

“Em cũng rất muốn gặp người kia của anh. Nhưng mà người ta có rảnh không?”

“Có.” Anh qua loa gật đầu, bấm điện thoại.

Sau vài câu ngắn gọn, anh nói ra lời mời.

“Giữa đàn ông các anh đều đơn giản như vậy thôi sao? Đối thoại giữa người yêu, cũng ít như vậy?” Tôi tò mò nhìn anh.

“Mỗi người mỗi khác. Anh và anh ấy, đều không thích nói nhiều.”

“Thật tốt……” Tôi hâm mộ nhìn Niếp Phong, vì hạnh phúc toát ra trong mắt anh mà cảm thấy vui mừng.

“Em cũng có thể rất tốt.” Anh cố tình nói.

“Không nói chuyện này nữa.” Tôi cười cười, tầm mắt lại lần nữa trở về màn ảnh.

Không biết đang diễn cái gì, có lẽ lại là phim truyền hình vì tình yêu mà chết đi sống lại. Có đôi khi tôi thật sự cảm thấy này cái gọi là phim thần tượng, gây hiểu lầm về tình yêu cho người xem.

Không ai sẽ được thuận lợi như vậy, lần đầu tiên yêu một người đã có được hạnh phúc, kết hôn, thiên trường địa cửu.

“Đúng rồi, bác trai bác gái còn tiến hành bức hôn anh không? Còn vị Bạch tiểu thư kia thế nào, vẫn không sờn lòng sao?” Tôi buồn cười nhìn Niếp Phong, giống như đau khổ của anh chính là thần dược khiến tôi vui vẻ vậy. Tôi thật là xấu xa mà.

“Bức, ngày nào cũng bức hôn. Chỉ có điều Bạch tiểu thư kia, đã lập gia đình rồi. Hơn nữa là người em không đoán được đâu.”

“Ai vậy?”

“Người kế thừa Cố thị, Cố Tắc Hạo.” Niếp Phong cười đến xán lạn, mày rậm cũng nhướng thật cao.

“Hắn ta, không phải muốn kết hôn với Kỉ Lan sao?”

“Ha ha.” Niếp Phong cười thành tiếng.

“Làm sao vậy.”

“Sau khi nhà họ Kỉ và nhà họ Cố hợp tác muốn phá đổ Lôi thị nhưng thất bại, thực lực đều bị tổn thất. Kỉ Diệu Lễ cưới con gái của một người mới nổi lên ở chính đàn, còn Cố Tắc Hạo thì nhắm vào thiên kim duy nhất của nhà họ Bạch, Bạch Hân Linh. Hai người còn rất vừa lòng hợp ý với nhau.”

“Ừm…… Vậy chẳng phải anh nên cảm tạ Cố Tắc Hạo rồi sao?”

“Ha ha, là anh giới thiệu cho bọn họ quen nhau đấy.” Niếp Phong cười âm hiểm.

“Anh học cái xấu rồi.” Tôi chọc khuôn mặt anh.

“Ừm. Xã hội là cái thùng nhuộm mà.” Anh thẳng thắn thừa nhận.

“Anh thật sự không định nói với bác trai bác gái sao? Có một số việc không thể giấu được, cho dù bây giờ anh có che giấu tốt, cũng vẫn sẽ bị người ta biết được. Anh và Vince cũng không thể cả đời không ra ánh sáng.” Tôi lo lắng nhìn Niếp Phong, cảm thấy anh hẳn nên thẳng thắn với người trong nhà.

“Anh sẽ, nhưng không phải bây giờ.” Vẻ mặt anh thống khổ nhìn tôi, thở dài thật sâu.

“Từ từ cũng được.” Vỗ vỗ bờ vai anh, tôi biết chuyện này không dễ dàng.

Anh nhìn tôi cười cười, mệt mỏi tựa vào sô pha. Im lặng một lúc lâu sau, giống như nghĩ tới gì đó, bỗng nhiên lên tiếng.

“Em có biết Kỉ Lan hiện giờ đang rất thân với Lôi Nặc không?”

“Thì thế nào?” Tôi không mấy hăng hái, tiếp tục bấm kênh không có mục đích.

“Anh không biết là cô ta đã thật sự từ bỏ, hay là dùng cách khôn khéo hơn. Cô ta bây giờ, rất thân với Lôi Nặc. Còn tuyên bố mình chỉ là bạn thân của anh ta chứ không có quan hệ gì khác.” Niếp Phong cố ý nói xong, còn quan sát sắc mặt tôi.

Nhìn anh ấy cười cười, tôi không hề gì mà lắc đầu.

“Thật sự không còn để ý nữa sao?” Anh ấy hoài nghi nhìn tôi.

“Để ý hay không cũng vô dụng. Quá khứ, chung quy cũng đã qua rồi. Em bây giờ chỉ muốn sống cuộc sống đơn giản, vậy thôi.” Vỗ vỗ đầu anh ấy, tôi chậm rãi lên tiếng.

“Có lẽ vậy.” Niếp Phong thở dài nói xong, cũng chuyển tầm mắt đến màn hình.

Kỉ Lan, từng là người tôi không muốn nhắc đến. Nhưng bây giờ, thật sự không sao nữa.

Dưới không khí thoải mái, Niếp Phong và tôi nói chuyện này, chuyện kia.

Sau khi mua thêm mấy vật dụng cần thiết hàng ngày, mới cùng đi đến cuộc hẹn ăn tối với Vince.

Nhà hàng kiểu Pháp lãng mạn.

Tràn ngập hơi thở tình yêu. Ngay cả phụ nữ không có người yêu như tôi, cũng bị không khí lãng mạn cuốn hút sâu sắc.

“Vince! Nghe danh đã lâu.” Tôi chủ động vươn tay hữu nghị, chào hỏi người đàn ông lai cao lớn trước mắt này.

“Gặp em mới là vinh hạnh của anh.” Anh ta cười đáp lại, mắt hoa đào còn cố ý vô tình phóng điện.

“Anh ấy là đang phóng điện với em sao?” Tôi quay đầu, hỏi Niếp Phong.

“Cậu ta nhìn ai cũng đều như vậy.” Niếp Phong ngắn gọn nói xong, cùng Vince nhìn nhau cười.

“Trước khi anh chưa đồng tính, nhất định hại không ít phụ nữ.” Tôi nói đùa. Người đàn ông này nhìn thế nào cũng giống một tai họa, một tai họa sẽ làm phụ nữ mê muội.

“Không ít.” Vince gật gật đầu, lơ đễnh nhún nhún vai. Ánh mắt quét thẳng về phía tôi, sau khi đánh giá từ đầu tới đuôi một phen, lại lên tiếng lần nữa.

“Anh thích em.”

“Sao?” Tôi hơi bật cười.

“Khéo léo, xinh đẹp. Không làm ra vẻ, lại khéo ăn nói. Anh thích phụ nữ như vậy.” Vince vừa giải thích, vừa gật đầu.

“Cậu ta luôn thẳng thắn như vậy, em quen rồi sẽ thấy bình thường.” Niếp Phong đúng lúc lên tiếng, vỗ vỗ đầu tôi.

“Ha ha. Cuối cùng em cũng hiểu được vì sao anh lại thay đổi nhiều như vậy.” Quay đầu, tôi nói khẽ với Niếp Phong.

“Vì sao?”

Tôi cười mà không đáp, sau đó nhìn Vince một cái.

“Tâm Âm thích ăn món gì?” Vince cầm thực đơn, hỏi tôi.

“Hai người đề cử món gì?”

“Anh chọn giúp em nhé?” Vince đề nghị.

Tôi gật gật đầu. Sau đó nhìn anh ta gọi phục vụ đến, từ món ăn đến rượu vang, sau đó là món tráng miệng. Toàn bộ một mình đảm trách, chuẩn bị tốt mọi thứ.

Nói thật, tôi là kinh ngạc.

Một người đàn ông cường thế như Vince, mà lại để Niếp Phong chi phối mình.

Nhìn vẻ mặt bọn họ thản nhiên, chắc hẳn đã quen rồi.

Tình yêu, quả thật có thể làm cho người ta biến thành một người hoàn toàn khác.

Bữa tối tiến hành thật sự vui vẻ, chuyện trò rất thoải mái. Hiểu biết của tôi về Vince cũng càng tiến thêm một bước, cũng có nhận biết mới về Niếp Phong.

Hai người này sẽ được dài lâu. Trực giác, nói với tôi như vậy.

“Tâm Âm, làng du lịch mới mở gần đây nhất của chồng em là do anh thiết kế đấy.” Khi sắp dùng xong bữa, Vince bỗng nhiên lên tiếng.

“Này!” Niếp Phong kéo tay áo anh ta.

“Gì vậy?” Vince tựa hồ không biết nhiều chuyện giữa tôi và Lôi Nặc lắm.

“Bọn em ly hôn rồi.” Tôi bình thản nói xong, bày ra một khuôn mặt tươi cười.

“Vậy sao? Thế tại sao anh ta lại nói nơi đó là xây cho vợ anh ta.” Vince không rõ cho nên nhìn tôi, rồi lại nhìn Niếp Phong.

“……”

Vince khiến tôi khó chịu. Tại sao anh lại nói nơi đó xây cho vợ mình? Chúng tôi đã ly hôn lâu rồi, mà anh hình như vẫn còn chưa có người mới. Hay là, anh đã tìm được đối tượng thích hợp rồi?

“Vince nghe lầm thôi.” Niếp Phong thấy tôi sững sờ tại chỗ mới lên tiếng nói.

“Có lẽ vậy.” Vince nhíu mày kiếm.

Tôi cười nhìn nhìn hai người, cúi đầu ăn món tráng miệng.

Trong lòng chua chua. Chết tiệt!

Rõ ràng đã buông quá khứ xuống, nhưng vừa nghĩ đến anh có thể có người phụ nữ khác lại bắt đầu cảm thấy không thoải mái.

Thật là ý muốn chiếm hữu chết tiệt! Tôi hận chính mình.

Dùng món tráng miệng xong, tôi từ chối đi quán bar với bọn họ.

Gọi một chiếc xe, đi thẳng về nhà nhỏ của mình.

Tắm nước nóng, hoàn tất các bước dưỡng da xong, mặc áo ngủ, nằm trên sô pha.

Bật tivi lên, xem.

Không bao lâu sau, liền từ từ tiến vào mộng đẹp.

Bên trong mơ màng, anh xuất hiện.

Giống như vô số những đêm trước đây, vừa nhắm mắt lại, nhớ nhung liền hóa thành cảnh trong mơ. Hình bóng anh sẽ tự động hiện lên.

Dịu dàng, nhiệt tình, cực nóng, cuồng dã. Rõ rệt đến khiến tôi chân tay luống cuống, rõ rệt đến khiến tôi rơi nước mắt.

Trong vô số đêm nhớ anh, cảnh trong mơ vừa an ủi tôi, lại vừa cực kỳ tra tấn tôi.

Xem đi……

Anh giờ phút này, dịu dàng nhìn tôi, trong mắt có tình yêu nồng nàn cùng thương tiếc sâu sắc.

Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống môi tôi, tầm mắt lại trở về trên người tôi lần nữa.

Vẫn không nhúc nhích, vẫn không nhúc nhích mà nhìn tôi. Giống như chỉ cần chớp mắt một cái thì tôi sẽ biến mất không thấy nữa vậy.

Anh vươn bàn tay to chạm vào hai má tôi, giống như đối đãi với vật báu hiếm có trên đời vậy, cẩn thận đến không thể cẩn thận hơn. Đôi mắt màu đen, khóa chặt tôi, kể ra nỗi nhớ nhung của mình.

Nước mắt, lại không nghe lời mà chảy ra lần nữa. Mỗi lần ở trong mộng nhìn thấy ánh mắt anh như thế, tôi đều sẽ đau đến không thể hít thở, nước mắt như vỡ đê mà trào ra ngoài.

Chỉ vào khi đêm thật khuya thế này, tôi mới dám phóng thích tất cả nhớ nhung của mình. Mới dám để lý trí tạm thời nghỉ ngơi mà đặt tình cảm lên trên. Biết rõ chúng tôi không có tương lai, biết rõ chúng tôi không thể trở lại trước kia, nhưng nỗi nhớ cùng tình yêu có làm thế nào cũng không xua đi được.

Tôi thật sự đã từng thử, cũng cố gắng làm. Hai năm, cho rằng đã làm được. Nhưng kỳ thực cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi.

Thậm chí chỉ vừa nghe thấy tên anh thì tim liền đập gia tốc, nghĩ đến anh có thể đã bắt đầu cuộc sống mới lại không biết phải làm sao. Người phụ nữ như tôi thật đáng thương!

Làm ơn……

Ai có thể tới cứu tôi không, giúp tôi thoát khỏi bể khổ này, chân chính có được sự giải thoát.

“Vì sao anh cứ luôn xuất hiện trong mộng của em vậy?” Mơ mơ màng màng, tôi nỉ non lên tiếng. Hoang mang nhìn anh, sờ khuôn mặt tuấn tú của anh.

“Bởi vì em yêu anh……” Âm thanh mị hoặc vang lên, anh thâm tình nói.

Khó chịu không biết phải làm thế nào, tôi khẽ thút thít thành tiếng.

“Ngoan…… đừng khóc. Anh sẽ đau lòng.” Anh nhẹ giọng nói nhỏ, lau nước mắt đã tràn mi cho tôi.

Động tác nhẹ nhàng như thế, giọng nói dịu dàng như thế.

Tôi khóc càng mãnh liệt hơn.

Nhớ nhung lâu nay, cảnh trong mơ quen thuộc kia, giờ phút này lại chân thật như thế. Tôi thậm chí còn có thể cảm giác được lòng bàn tay rắn chắc của anh tỏa ra độ ấm.

“Ngoan……” Anh sát lại gần hơn, cúi đầu hôn lên nước mắt của tôi. Sủng nịch nhìn tôi, vuốt ve tôi.

Xúc cảm quen thuộc ấy sưởi ấm tôi, lỗ hổng trong lòng kia đang được vá lại từng chút từng chút một.

Chưa hài lòng, tôi sát lại gần anh hơn.

Kéo thân hình khổng lồ đang chống ở phía trên tôi xuống, làm cho anh nặng nề đặt trên người mình.

Cảm nhận được sức nặng đã lâu không thấy kia, tôi ôm chặt lấy anh.

Rất lâu ……

Hai thân thể cực nóng dán chặt, cảm nhận được nhiệt độ của nhau, lắng nghe nhịp tim lẫn nhau.

Tất cả mọi thứ, đều chân thật, rõ ràng như thế.

Trong mơ mơ màng màng, tôi bắt đầu dần cảm thấy không hợp lý. Hơi thở kia cực kỳ nóng, sức nặng kia cũng cực kỳ chân thật.

“Ưm……” Trong nỉ non, tôi thử cử động thân thể.

Nhưng hành động rất nhỏ này, lại khiến tôi thêm ý thức được rõ ràng cái không hợp lý trong đó. ‘Vật’ cứng rắn kia quá mức rõ ràng để ở giải đất thần bí mềm mại của tôi.

Đầu ‘oanh’ một tiếng rung động, tôi lập tức mở hai mắt.

Quả nhiên……

Anh đã xuất hiện.

Người tôi mong nhớ ngày đêm, đang dịu dàng nhìn tôi, bàn tay to cực nóng đang nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi.

Nước mắt, chậm rãi tràn khỏi hốc mắt, tôi thấp giọng nức nở.

Cảm xúc dời sông lấp bể trong lòng điên cuồng kéo đến, ngơ ngác nhìn anh gần trong gang tấc, ngoại trừ khóc, tôi cũng không biết phải làm gì.

“Ngoan……” Anh sủng nịch nhìn tôi, giọng nói trầm thấp rất nhiều, hốc mắt cũng bắt đầu phiếm hồng.

Nước mắt tràn khỏi hốc mắt kia, từng giọt từng giọt bị anh hôn lấy.

Anh thâm tình dùng con ngươi đen cực nóng khóa chặt tôi, hơi thở nóng hổi phả trên mặt tôi, rung động từ lâu lại dâng lên trong lòng.

Tôi mất phương hướng. Hoàn toàn mất phương hướng.

Vươn hai tay, ôm chặt lấy anh, bật khóc lớn.

Rất yêu anh, mỗi phút mỗi giây cũng chưa từng ngừng yêu anh. Rất nhớ anh, cho dù giờ phút này đang ôm anh, cảm nhận được anh, nhưng vẫn nhớ đến đau lòng.

“Đừng khóc …… trái tim anh không kiên cường được như trong tưởng tượng đâu.” Anh nhẹ nhàng buông tay ra, thương tiếc nhìn tôi, khàn khàn nói.

Ngừng cơn khóc đau thấu tim lại, tôi khẽ thút thít. Vươn tay sờ khuôn mặt tuấn tú của anh thật cẩn thận tỉ mỉ.

Anh, chín chắn hơn.

Trên trán, thêm phần ưu sầu.

Trong ánh mắt cũng không còn lộ vẻ sắc bén, trí tuệ như trước nữa.

Anh, thật sự đã thay đổi.

“Em……”

Khẽ nhếch môi đỏ mọng muốn bộc lộ gì đó, nhưng trong đầu lại trống rỗng, không phát ra được chỉ thị gì.

Anh nở nụ cười, nụ cười phát ra từ đáy lòng.

Sau đó, lại thừa lúc tôi ngẩn người, cúi đầu hung hăng hôn. Giống như là trừng phạt, lưỡi nóng như lửa vô tình đoạt lấy. Mùi máu tươi, rất nhanh kéo tới, bờ môi va chạm mạnh đến chảy máu.

“Ưm……”

Tôi theo bản năng đẩy anh, mọi thứ đều tới quá nhanh.

“Chờ đã……” Trong thở dốc, tôi gian nan mở miệng.

“Anh chờ đã đủ lâu rồi……” Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai, anh không có chút xu thế dừng lại nào.

Hơn nữa nụ hôn nồng nhiệt kia chẳng những không ngừng lại, mà bàn tay to cũng bắt đầu không an phận di chuyển trên người tôi. Cởi áo ngủ mỏng manh của tôi, bàn tay to thô ráp cầm khối đẫy đà trước ngực kia, điên cuồng nắn bóp ……

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương