Khó Nhịn Ông Xã Cuồng Dã
-
Chương 13: Hiểu lầm
Cửa phòng đặt trước mở ra, một hình dáng quen thuộc ngồi ở bên trong. Tôi quay đầu lại liếc mắt nhìn Quý Phong Nhiên một cái.
“Hai chúng tôi gặp nhau còn cần anh sắp xếp sao?”
Quý Phong Nhiên nhún nhún vai, vẻ mặt mang ý cười.
“Vào đi.” Niếp Phong ngồi ở bên trong thản nhiên mở miệng.
“Có chuyện gì à?” Tối nay tôi còn có bệnh nhân, không muốn ôn chuyện vào lúc này.
“Ừ.” Hai người đàn ông không hẹn mà cùng gật đầu.
Tôi chậm rãi ngồi xuống, nhìn bọn họ. Lại có chuyện gì vậy!
“Uống chén trà không? Trà Long Tĩnh thượng hạng đó.” Quý Phong Nhiên nói.
“Ừm.” Tôi ậm ừ một tiếng có lệ, nhìn Niếp Phong.
“Chuyện gì vậy?”
“Bác gái Niếp ép cậu ấy đi coi mắt.” Quý Phong Nhiên thay anh nói ra.
A?
“Anh không phải……” Tôi ngạc nhiên nhìn anh.
“Ngoài anh trai anh ra, mọi người trong nhà đều không biết.” Niếp Phong giải thích.
“Vậy anh có dự định nói với bọn họ không?” Mặc dù hỏi vậy, nhưng tôi cũng không tin anh sẽ nói với cha mẹ đã lớn tuổi.
“Anh đã lần lượt gặp 7 cô gái rồi.” Mặt Niếp Phong lộ vẻ khó xử nói.
“Mỗi cô đều giống như sài lang hổ báo muốn ăn sạch cậu ta.” Quý Phong Nhiên ngồi ở một bên vừa nói mát, vừa thảnh thơi uống trà.
“Vậy thì khó xử cho anh rồi. Có điều việc này thì có liên quan gì đến em cơ. Em cũng không thể giúp được gì cho anh.” Dù thế nào đi nữa tôi cũng là phụ nữ đã kết hôn, làm sao có thể giả làm bạn gái anh ấy được. Hai ông bà nhà họ Niếp cho dù trước kia có thích tôi bao nhiêu đi nữa cũng sẽ không cho phép con mình dây dưa với một người đã có chồng được.
“Em nghe cậu ấy nói xong đã.” Quý Phong Nhiên cười đến muốn ăn đòn.
Niếp Phong hoàn toàn không để ý tới anh ta, mày rậm hơi nhíu.
“Thật sự là chịu không nổi loại coi mắt liên tục này, anh đã tùy tiện hẹn hò với một cô gái cũng coi như có thể nói chuyện được trong số đó.”
“Nhưng cậu ấy lại chọn trúng một người cực kỳ khó chơi! Còn vô cùng biết lung lạc lòng người, trên dưới nhà họ Niếp đều đã bị cô ta lấy lòng xoay vòng quanh.” Quý Phong Nhiên thay anh nói. Giống như những gì Niếp Phong gặp phải có thể tạo niềm vui sướng cho anh ta vậy, xem vẻ mặt anh ta thật thích thú dạt dào.
“Anh muốn nhờ em giúp anh thoát khỏi cô gái kia sao?” Tôi cảm thấy việc này có chút vô lý. Người chính trực như Niếp Phong tuyệt đối sẽ không nghĩ ra chủ ý như vậy, chỉ duy nhất có một người!
“Là anh ra chủ ý!” Tôi hầm hầm nhìn Quý Phong Nhiên.
Anh ta lại cười đến vô hại, tận sức phát huy sức quyến rũ của mình.
“Tuy rằng chủ ý là Phong Nhiên ra, nhưng anh cũng cho rằng khả thi. Nên mới hẹn gặp em.” Dứt lời, Niếp Phong liền lẳng lặng nhìn tôi, cùng đợi đáp án.
Sau một lúc lâu, tôi thỏa hiệp.
Ai bảo ánh mắt anh nói cho tôi biết rằng anh đang chịu tra tấn. Hơn nữa đối với hiểu biết về anh, tôi rất rõ ràng là anh chưa đến vạn bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không làm phiền đến người khác, cho dù có là người thân cận với anh nhất.
Có được đáp án của tôi, anh như trút được gánh nặng nở nụ cười. Tuy rằng chỉ là cười mỉm, nhưng cũng thể hiện sự thỏa mãn rồi.
Anh vui vẻ là được rồi, nhìn anh chịu khổ sở, em cũng sẽ không thoải mái.
“Em nên làm thế nào?”
“Bạn gái làm thế nào, em liền làm thế ấy. Việc này không cần người khác dạy chứ?” Quý Phong Nhiên nói.
Tôi lườm anh ta một cái, vì sao người này luôn nói nhiều như vậy. Chuyện này có liên quan đến anh ta sao!
“Cùng ăn cơm, xem phim linh tinh .” Niếp Phong thản nhiên mở miệng.
“Có thể. Nhưng em cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ để một cô gái hết hy vọng.” Nếu đối phương là một cao thủ thì sao.
“Sẽ không bắt em phải làm gì nhiều đâu, cứ để anh là được rồi.” Niếp Phong khẳng định nói xong, mang theo một bộ dáng đã định liệu trước.
“Đối phương là dạng phụ nữ gì?” Tôi muốn biết là ai để chuẩn bị cho tốt.
“Thiên kim của bách hóa Kình Thiên, Bạch Linh Hân.”
“Khó chơi đến mức nào?” Tôi sợ nhất là phiền phức.
“Đến mức em khó có thể tưởng tượng.” Quý Phong Nhiên lại xen mồm.
“Ừ.” Niếp Phong phụ họa gật đầu.
“Em không cần lúc nào gọi thì có mặt lúc ấy chứ?” Tôi cũng không muốn.
“Không cần, anh sẽ diễn vài màn để cô ta hoàn toàn hết hy vọng thôi.” Niếp Phong cam đoan.
Tôi cũng ngoan ngoãn tin tưởng, cho dù đến hôm nay tôi vẫn là không suy nghĩ gì mà tin tưởng anh. Giống như đã trở thành một loại thói quen vậy.
“Buổi tối anh đón em tan tầm.” Anh nói.
“Được.” Tôi gật đầu.
“À ~ còn có một việc đã quên bổ sung.” Quý Phong Nhiên bỗng nhiên mở miệng.
Tôi nhìn anh ta, không biết người đàn ông này lại muốn nói cái gì.
“Chị họ của Bạch Linh Hân, em cũng không xa lạ.”
“Ai vậy?”
“Kỉ Lan……”
“Anh…… Hai người các anh!” Tôi khó tin nhìn bọn họ.
“Trước đó anh cũng không biết.” Niếp Phong giải thích .
“Tôi có biết, nhưng việc này cũng không phải là lỗi của tôi chứ.” Quý Phong Nhiên cười nói.
Tôi đã biết anh ta âm hiểm mà, chỉ sợ thiên hạ không loạn!
“Em…… có cần suy nghĩ thêm hay không.” Niếp Phong nhìn tôi.
Miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt kia của anh cũng đã nói cho tôi biết, anh đoán chắc tôi sẽ không đổi ý.
“Anh biết rõ em sẽ làm thế nào mà.” Tôi không nhịn được trừng mắt anh một cái.
“Tốt rồi.” Anh nhìn tôi nói, sau đó lại nhìn Quý Phong Nhiên cùng nhau cười.
Hai kẻ xấu xa! Bẫy tôi vào khốn cảnh!
Sự việc tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy!
Người phụ nữ kia vừa tuyên cáo xong, bọn họ lại tìm tôi giúp đỡ. Người quấy rầy anh lại là em họ người ta. Trong thiên hạ tuy rằng rất nhiều chuyện thật trùng hợp, nhưng chuyện này thì tuyệt đối kỳ quái.
“Chuyện này tốt nhất đừng gây ra nhiễu loạn gì, nếu ầm ĩ quá lớn, em sẽ không bỏ qua cho các người đâu. Nhất là anh đó!”
Quý Phong Nhiên! Chủ ý thiu thối chết tiệt này rõ ràng là muốn làm tôi gây ra một chút ầm ĩ gì đây.
Mà kẻ xấu xa Niếp Phong thế mà cũng chọn nghe theo anh ta ! Rốt cuộc là thân với tôi hơn hay là anh ta hơn vậy!
“Sẽ không đâu.” Quý Phong Nhiên cười đến vô hại.
“Em yên tâm.” Niếp Phong cũng cam đoan .
“Đưa tôi trở về!” Tôi ra chỉ thị với Quý Phong Nhiên.
“Buổi tối anh đến đón em.” Niếp Phong cũng đứng dậy theo chúng tôi.
“Ừm……” Tôi nhanh chóng liếc mắt nhìn qua anh một cái rồi ra khỏi phòng.
Trên xe, tôi không nói gì.
Một đường đều im lặng.
Quý Phong Nhiên lại không nhịn được mở miệng .
“Không đến mức tức giận chứ?” Anh ta quan sát tôi.
“Tôi còn chưa đến mức vì anh mà tức giận.” Tôi quét liếc mắt anh ta một cái, lại chuyển tầm mắt về phía trước.
“Vậy là vì Niếp Phong sao?”
“Chuyện của anh ấy sao anh lại biết!” Giọng điệu của tôi có chút gay gắt.
“Lúc tập thể hình cậu ấy có nhắc qua ấy mà.” Quý Phong Nhiên không rõ tôi là đang làm sao.
“Không phải chuyện kia! Chuyện anh ấy…… thích đàn ông luôn chứ!”
“A……” Anh ta bừng tỉnh đại ngộ. Nhưng không nói gì, quay sang nhìn tôi.
“Nói đi, nhìn tôi làm cái gì?” Tôi có chút không kiên nhẫn.
“Không chấp nhận được việc cậu ấy ngoài em ra còn tin tưởng người khác sao?” Trong con ngươi anh ta tỏa ra tia sắc bén nhìn tôi.
“Phải.” Tôi nhìn thẳng anh ta.
Cho dù anh ấy hiện tại có là gay đi nữa thì tôi vẫn hy vọng mình là người anh ấy tín nhiệm nhất. Mà không phải người trước mắt này. Mặc kệ giao tình của bọn họ có tốt bao nhiêu chăng nữa, tôi cũng không muốn Niếp Phong có chuyện gì cũng tìm anh ta thương lượng, mà không phải tôi. Giữa chúng tôi với nhau cũng không cần một ‘bên thứ ba’.
“Em nên biết có một số việc phụ nữ không thể hiểu được.” Mày kiếm anh ta khẽ nhếch.
Tôi không nói gì.
Biết là một chuyện, nhưng có thể làm được hay không lại là một chuyện khác.
“Vì sao lại đề nghị anh ấy chọn tôi? Chẳng lẽ đây là cách anh theo đuổi người khác sao?” Tôi nhìn anh ta từ trên xuống dưới.
Nếu anh ta thật sự nghĩ như vậy, thì tôi thật sự phải kết luận lại với anh ta một lần nữa.
Anh ta nở nụ cười.
“Chuyện này nhất cử lưỡng tiện. Nếu tìm người con gái khác thì phải gánh chịu mạo hiểm thân phận ‘đặc thù’ của Niếp Phong bị tiết lộ. Hai ông bà nhà họ Niếp sẽ không già đến mức con trai bị lên báo còn không biết tin tức xấu này chứ. Huống hồ, không phải em đã nói không định tham gia vào vũng nước bẩn kia của Lôi Nặc đó sao, hiện giờ chính là cách chứng minh tốt nhất với cô ta.”
“Vì sao tôi phải chứng minh cái gì với cô ta chứ!” Nửa câu nói sau của anh ta căn bản không có bất cứ lý do gì.
“Để cô ta có được cái mình muốn, mà em cũng sớm được giải thoát.” Anh ta mặc dù đang trần thuật, nhưng trong giọng nói lại lộ ra không xác định.
“Tôi đã từng nói muốn giải thoát sao? Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi đang chịu thống khổ?” Tôi giận anh ta tự làm chủ.
Hiển nhiên, lời nói của tôi đã ngăn chặn anh ta lại.
Sau một lúc lâu cũng không thấy anh ta nói câu nào, mà chỉ yên lặng nhìn tôi.
Lúc tôi sắp đến biên giới điên mất, anh ta nở nụ cười.
Nụ cười kia là cay đắng đến ai nhìn vào cũng cảm thấy chua xót.
“Xem ra, em thật đúng là không phải chỉ thích cậu ta một chút.” Anh ta run run nói.
“Anh……”
Tôi không biết anh ta đột nhiên lại làm sao nữa. Tôi tổn thương đến anh rồi sao?
“Em nói rất đúng, đây là cách tôi theo đuổi em. Nhưng không phải phương pháp chia rẽ gia đình em như em nghĩ đâu. Tôi bất quá chỉ là muốn xác nhận lòng em đối với cậu ta rốt cuộc đã đi bao xa rồi. Tôi còn có thể theo đuổi được hay không mà thôi.”
Tốc độ xe giảm dần, anh ta chậm rãi lên tiếng, cũng không nhìn tôi.
“Anh……” Không phải nói chỉ muốn để tôi làm thứ nhất của anh thôi sao?
Thực rõ ràng, anh khát khao còn nhiều hơn.
Tôi không muốn làm cho Quý Phong Nhiên rơi vào sự thống khổ này, nhưng thích một người vốn chính là cảm giác lúc vui lúc buồn.
“Tôi không biết trả lời anh như thế nào. Tôi bây giờ đến cả bản thân cần cái gì cũng không rõ. Cho nên tôi thật sự không có cách nào nhìn được rõ ràng như anh. Cũng xin anh sau này đừng thử tôi nữa. Cho dù có thử, cũng đừng để tôi biết. Được không?”
Anh ta mang vẻ mặt phức tạp nhìn tôi, gật gật đầu.
Thật lâu sau mới nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Giữa người với người, dần dần đang trở nên phức tạp.
Mà tôi, thật sự rất chán ghét loại cảm giác này.
……
Sau đó chúng tôi trở lại phòng khám, chia ra đi vào văn phòng của riêng mình. Tôi nghĩ bây giờ anh ta và tôi đều cần một ít không gian suy ngẫm. Hoặc là, một ít không gian bị việc khác chiếm lĩnh mình.
Ví dụ như, khám cho bệnh nhân.
Thời gian trôi qua trong thống khổ của mọi người. Mặc dù có chút đáng giận, nhưng tôi thật sự cảm thấy kiểu người đứng bên ngoài bàng quan xem thì có vẻ tốt hơn đương sự nhiều.
Tôi đang hưởng thụ, cho đến khi hoàng hôn buông xuống.
Niếp Phong đúng giờ xuất hiện ở cửa phòng khám, tôi chậm rì rì đi qua.
Anh tựa vào bên cạnh xe, cười dịu dàng nhìn tôi.
Người này tâm tình thật không tệ nha! Hiếm thấy anh cười đến vui vẻ như thế.
“Làm sao vậy?” Tôi buồn bực.
“Em đi đường vẫn chậm rãi từ từ như vậy, cực kỳ giống cũ già nhàn nhã.”
Nghe anh vừa nói như vậy, tôi còn thực sự cảm thấy có chút giống.
“Có cần thiết phải vội vã giống như anh không? Đi đường mà cứ như bay vậy.” Tôi liếc mắt nhìn anh một cái, ngồi lên xe.
Anh cũng ngồi vào theo.
“Ăn món Nhật Bản không?”
“Thôi.” Gần đây không muốn ăn lắm.
“Cơm Tây thì sao?”
“Được.”
Anh cao hứng nở nụ cười, giống như luôn chờ những lời này của tôi vậy.
“Anh cười cái gì thế?” Một chút cũng không giống anh!
“Không có, anh mang em đi ăn nhà hàng Tây mới mở. Cũng được lắm.” Anh ngăn đề tài.
Tôi cũng mặc kệ anh. Tùy ý anh chạy gần hai mươi phút, mới đứng ở cửa một nhà hàng.
Đi vào đại sảnh, phát hiện không khí cũng không tệ lắm.
Tâm trạng nhất thời tốt lên rất nhiều.
Phục vụ mời chúng tôi ngồi vào vị trí xong, liền rời khỏi.
“Anh chọn đi.” Tôi đưa thực đơn cho anh. Dù sao anh biết tôi thích ăn cái gì, mà khẩu vị của tôi cũng là mười năm như một ngày.
Anh gật đầu, chậm rãi lật.
“Cô gái kia thật sự làm anh đau đầu sao?” Tôi không tin lắm. Còn người có thể làm anh đau đầu ư.
Lúc không nói lời nào thì lạnh muốn chết. Ai dám tiếp cận anh cơ chứ.
“Ừm.” Anh nhíu mày lại, gật đầu.
“Thực sự phiền như vậy à?”
“Cô ấy chủ động làm cho người ta khó có thể tưởng tượng được.” Anh chỉ nhàn nhạt nói một câu như vậy. Gọi phục vụ tới, chọn món cho cả hai.
“Ha ha.” Trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình ảnh anh bị khinh bạc.
Dần dần, tôi phát hiện ra mình hình như đã không còn để ý nhiều nữa rồi.
“Phong Nhiên không tồi.” Anh bỗng nhiên nói đến việc này.
“Ừm. Anh ấy là không tồi.”
“Không cảm giác gì với cậu ta sao?”
“……”
Tôi từ chối tán gẫu về vấn đề của mình.
“Được, không nói chuyện này nữa.” Anh cũng rất thức thời.
Đang lúc nghĩ rằng có thể thoải mái ăn bữa cơm, anh bỗng nhiên cầm hai tay tôi.
“Anh làm gì vậy?” Tôi buồn bực nhìn anh.
“Suỵt……” Anh nghiêng người tới gần tôi.
Lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai ngăn môi tôi lại.
Tôi ngây ngẩn cả người.
Không phải bởi vì nụ hôn xảy ra bất ngờ của anh, mà là vì đôi môi đã từng quen thuộc kia, nay lại trở nên vô cùng xa lạ.
Rốt cục, nụ hôn vừa chấm dứt.
Chúng tôi cũng đã hấp dẫn được sự chú ý của mọi người trong nhà hàng.
Chắc hẳn người phụ nữ làm phiền anh kia, cũng thấy được một màn này.
Bây giờ tôi ngoại trừ cùng anh diễn một vở này ra, cũng không thể giúp gì cho anh.
“Em rốt cục đã tin anh.” Chờ anh ngồi trở về vị trí của mình xong, tôi chậm rãi nói.
“Hả?”
“Anh quả nhiên thích đàn ông. Còn em, đối với nụ hôn vừa rồi của anh, cũng không có cảm giác nữa.” Tôi nhìn về phía anh đang ngơ ngẩn nói.
Còn anh thì lại là im lặng không nói.
“Cần gì phải như vậy, em cũng không có ý muốn trách cứ anh.” Tôi không hiểu sự im lặng của anh.
“Không. Anh chỉ là bỗng nhiên cảm thấy việc này đối với em thật không công bằng.”
“Nghĩa là sao?”
“Em không cần phải làm gì cho anh cả. Mà em bây giờ, anh là tuyệt đối không có quyền lợi hôn.” Anh thật sâu nói xong.
Đổi lấy là nụ cười cố nín của tôi.
“Đừng hiểu lầm em. Từ ngày quyết định chấp nhận anh của bây giờ một lần nữa, em cũng đã nhìn rõ tất cả trước kia. Sinh lão bệnh tử của anh sau này, em đều phải tham dự. Cho dù là thân phận bạn bè, hay người thân, em cũng nhất định không để anh cô độc.”
“Cám ơn……”
“Không, giữa chúng ta không cần thứ này.” Tôi đưa tay ngăn anh lại.
“Cô ấy nhìn thấy rồi sao?” Tôi cười hỏi.
“Nhất định.”
“Ăn vài bữa cơm như vậy, làm vài lần loại động tác thân mật này thật sự có thể làm cho người phụ nữ kia hết hy vọng à?” Tôi không tin.
“Những người khác có lẽ sẽ không, nhưng em tuyệt đối không thành vấn đề.” Anh nói một cách khẳng định.
“Vì sao?”
“Bởi vì em là người phụ nữ duy nhất anh để ý. Mà cô ta, cũng sớm biết điểm này.”
“Chỉ mong như vậy.” Trong lòng tôi vẫn là bất an.
Có lẽ là nơi nào đó ở phía sau có một ánh mắt nóng bỏng, cũng hoặc là đến từ sợ hãi của bản thân. Tôi cuối cùng cảm thấy việc này, sẽ không đơn giản như vậy.
Quả nhiên……
Vài giây qua đi, chợt nghe thấy âm thanh chói tai của giày cao gót, từng bước một tới gần.
Một bóng hình xinh đẹp, xuất hiện ở trước mặt chúng tôi.
“Phong, sao anh lại ở chỗ này?” Người nọ cố sức giả bộ hồn nhiên cùng vô tội, làm cho tôi buồn nôn.
“Bạch tiểu thư.” Niếp Phong lạnh nhạt chào hỏi.
“Vị tiểu thư này là ai vậy? Dường như chưa thấy qua, lại cảm thấy nhìn rất quen.” Cô ta thẹn thùng đánh giá tôi, nhắm thẳng người Niếp Phong mà dựa vào.
“Cô gái tôi thích.” Giọng nói lạnh lẽo trầm thấp của Niếp Phong vang lên. Nhất thời làm tôi nhớ đến bộ dáng khi mình gặp anh lần đầu.
“À ~ ha ha.” Bạch Linh Hân cười xấu hổ, thân mình yếu đuối vô tội lúc này mới hơi rời khỏi Niếp Phong.
“Em đây cần phải làm quen một chút, người Phong yêu thích nhất định sẽ không tồi.” Cô ta lễ phép vươn tay ra. Ánh mắt thắt chặt vào tôi, sắc nhọn làm cho tôi phản cảm.
Tôi nhìn tay cô ta giơ ở giữa không trung, thật lâu cũng không có hành động đáp lại.
Cô ta lúc này mới xấu hổ rút tay về, còn không quên dùng ánh mắt hung tợn cảnh cáo tôi. Nhưng lúc nhìn về phía Niếp Phong lại lập tức lộ ra một vẻ tươi cười ngây thơ.
Tôi vẫn rất buồn bực, vì gì mà có vài phụ nữ chính là hay dùng loại kỹ xảo này. Nghĩ rằng đàn ông thật sự ngốc đến cái gì cũng không biết sao?
“Linh Hân –” Phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Tôi đương nhiên sẽ không xa lạ rồi, lúc chiều mới được nghe tuyên cáo của cô ta mà.
“Chị họ!”
“Gặp người quen sao?” Cô ta làm như không có việc gì hỏi.
Thật biết giả vờ, thực sự không quen biết sao?
“Dạ, đây là người em hay nhắc với chị, Niếp Phong. Còn đây……”
“Chị biết, La tiểu thư. Bọn chị đã gặp mặt.” Kỉ Lan nghiêng mặt nhìn tôi, trong ánh mắt tràn ngập kinh ngạc vui mừng.
Đương nhiên, đó không phải là vì kinh ngạc vui mừng thuần túy khi gặp được tôi, mà là loại sắc mặt vui mừng chỉ lộ ra khi bắt được nhược điểm mong chờ đã lâu.
“Thế giới thật đúng là nhỏ nha.” Cô ta vui vẻ nhìn tôi.
Tôi lạnh lùng nhìn hai người đứng đó, người khác đang ăn cơm, bọn họ cũng không cảm thấy ngại. Đứng ở trước mặt, không có chút ý tứ nào muốn đi.
Tôi coi như không nhìn thấy mà uống rượu vang đặt trên bàn, không có hứng thú để cho bọn họ nhìn từ trên cao xuống.
“Như vậy…… Chúng tôi cũng không quấy rầy hai vị dùng cơm nữa.”
Kỉ Lan dường như có ánh mắt sắc bén hơn so với em họ cô ta, kéo cô em họ đang không muốn đi kia nhìn chúng tôi cười cười. Rồi tao nhã đi khỏi.
“Phong, nhớ liên lạc lại với em nha.” Câu nói cuối cùng này của Bạch Linh Hân quả thực buồn nôn đến khiến người ta sởn gai ốc.
“Nói thật đi.” Sau khi người đã đi xa, tôi nhìn Niếp Phong nói.
Mày kiếm của anh thong thả nhướng lên, nhìn chằm chằm vào tôi.
“Cô gái kia căn bản không có khả năng là đối thủ của anh, anh muốn thoát khỏi cô ta không phải chuyện dễ dàng ư. Vì sao?!” Tôi lạnh lùng nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy người trước mắt này trở nên xa lạ.
“Anh chỉ là muốn giúp bọn em.” Anh thỏa hiệp, dưới ánh mắt sắc bén của tôi.
“Giúp em cái gì? Mang em đến nhà hàng này, để cho Bạch Linh Hân thấy diễn xuất của anh, trùng hợp là chị họ cô ta cũng ở đây. Màn trình diễn của anh cũng không khỏi quá kém rồi chứ.” Tôi tức giận. Người đàn ông này quả thực phụ sự tín nhiệm của tôi!
Thế mà còn dám nhìn tôi im lặng không nói.
“Nói đi! Em cùng Lôi Nặc ly hôn là các người muốn nhìn thấy đúng không!! Nếu thật sự là như thế, vì sao không để Lôi Nặc trực tiếp gặp phải đi! Còn sắp đặt Kỉ Lan kia làm gì!” Tôi hầm hầm nhìn anh.
“Không phải như em nghĩ đâu.” Niếp Phong có ý muốn ổn định cảm xúc của tôi.
“Anh chỉ hy vọng em hạnh phúc. Sắp đặt Kỉ Lan hiểu lầm chuyện em với anh, là vì em.”
“Vì em?”
“Nếu như cô ta nói với Lôi Nặc, mà Lôi Nặc tin. Vậy chứng tỏ anh ta không đáng để em tiếp tục lãng phí cuộc đời mình ở anh ta. Còn nếu như anh ta không tin –”
“Nếu như không tin, địa vị của Kỉ Lan trong cảm nhận của anh ấy cũng nhất định sẽ giảm xuống. Bởi vì anh ấy ghét nhất bị phụ nữ thị phi không ngừng làm phiền đến mình.” Tôi thay anh nói xong.
“Ừ.” Anh gật gật đầu.
“Để làm gì?” Tôi không hiểu.
“Anh đã nói chỉ hy vọng em hạnh phúc.” Ánh mắt anh chân thành tha thiết nhìn tôi.
Tôi chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Chuyện giữa Lôi Nặc và em, có rất nhiều nhân tố các người không thể hiểu được. Mà em, cũng không thể nói rõ ràng. Không phải một chuyện đơn giản, một câu đơn giản là có thể dễ dàng thay đổi .
“Đừng làm như vậy nữa, Quý Phong Nhiên cũng vậy. Các anh đều đừng tự làm chủ nữa, được không?” Tôi khẩn cầu nhìn anh.
Anh thở dài thật sâu “Được.”
……
Rất khuya, tôi về tới nhà.
Nằm trên chiếc giường lớn, nghĩ về những chuyện xảy ra cả ngày hôm nay. Rất nhiều lúc, tôi thật sự hy vọng mình có thể cứ tiếp tục ngủ như vậy, vĩnh viễn cũng không tỉnh lại.
Nhưng chuyện, thật sự không như ý người.
……
Tôi xem thường Kỉ Lan.
Cũng xem thường em họ cô ta.
Một tuần sau, lúc mẹ chồng cầm một xấp hình xuất hiện trước mặt tôi, tôi hoàn toàn hiểu được.
“Con cùng con trai thứ hai của nhà họ Niếp, vẫn còn qua lại?” Mẹ chồng nặng nề hỏi tôi.
“Dạ.” Tôi ăn ngay nói thật.
“Cũng thân mật giống như trên ảnh chụp?”
Tôi không nói gì mà chỉ nhìn những bức ảnh kia.
Ảnh chụp vô cùng thân thiết, rõ ràng là thừa dịp chúng tôi còn chưa chuẩn bị mà chụp được.
Ôm, ôm nhau, thế mà còn có nụ hôn hôm đó.
“Con biết rằng ta vẫn thực thích con, đúng không.” Mẹ chồng kéo tay tôi lại.
“Mẹ vẫn luôn đối xử với con rất tốt.”
“Nhưng con dâu bôi nhọ nhà họ Lôi, cùng thanh danh con ta, ta thật sự không thể thích được.” Mẹ chồng vẫn dịu dàng như nước giống trước kia, mặc dù là nói ra những lời như vậy đi nữa.
“Con hiểu.”
“Ảnh chụp giống như vầy, Nặc Nhi cũng nhận được. Các con có lẽ nên nói chuyện rõ ràng. Bà cũng đã biết, các con đó, lần này thật sự ầm ĩ lớn rồi.”
Mẹ chồng nói lời thấm thía vừa dứt, liền đứng dậy đi khỏi.
Còn tôi, có một loại cảm giác bị bày bố.
Về phần bị ai bày bố, cảm giác lại rất mơ hồ
“Hai chúng tôi gặp nhau còn cần anh sắp xếp sao?”
Quý Phong Nhiên nhún nhún vai, vẻ mặt mang ý cười.
“Vào đi.” Niếp Phong ngồi ở bên trong thản nhiên mở miệng.
“Có chuyện gì à?” Tối nay tôi còn có bệnh nhân, không muốn ôn chuyện vào lúc này.
“Ừ.” Hai người đàn ông không hẹn mà cùng gật đầu.
Tôi chậm rãi ngồi xuống, nhìn bọn họ. Lại có chuyện gì vậy!
“Uống chén trà không? Trà Long Tĩnh thượng hạng đó.” Quý Phong Nhiên nói.
“Ừm.” Tôi ậm ừ một tiếng có lệ, nhìn Niếp Phong.
“Chuyện gì vậy?”
“Bác gái Niếp ép cậu ấy đi coi mắt.” Quý Phong Nhiên thay anh nói ra.
A?
“Anh không phải……” Tôi ngạc nhiên nhìn anh.
“Ngoài anh trai anh ra, mọi người trong nhà đều không biết.” Niếp Phong giải thích.
“Vậy anh có dự định nói với bọn họ không?” Mặc dù hỏi vậy, nhưng tôi cũng không tin anh sẽ nói với cha mẹ đã lớn tuổi.
“Anh đã lần lượt gặp 7 cô gái rồi.” Mặt Niếp Phong lộ vẻ khó xử nói.
“Mỗi cô đều giống như sài lang hổ báo muốn ăn sạch cậu ta.” Quý Phong Nhiên ngồi ở một bên vừa nói mát, vừa thảnh thơi uống trà.
“Vậy thì khó xử cho anh rồi. Có điều việc này thì có liên quan gì đến em cơ. Em cũng không thể giúp được gì cho anh.” Dù thế nào đi nữa tôi cũng là phụ nữ đã kết hôn, làm sao có thể giả làm bạn gái anh ấy được. Hai ông bà nhà họ Niếp cho dù trước kia có thích tôi bao nhiêu đi nữa cũng sẽ không cho phép con mình dây dưa với một người đã có chồng được.
“Em nghe cậu ấy nói xong đã.” Quý Phong Nhiên cười đến muốn ăn đòn.
Niếp Phong hoàn toàn không để ý tới anh ta, mày rậm hơi nhíu.
“Thật sự là chịu không nổi loại coi mắt liên tục này, anh đã tùy tiện hẹn hò với một cô gái cũng coi như có thể nói chuyện được trong số đó.”
“Nhưng cậu ấy lại chọn trúng một người cực kỳ khó chơi! Còn vô cùng biết lung lạc lòng người, trên dưới nhà họ Niếp đều đã bị cô ta lấy lòng xoay vòng quanh.” Quý Phong Nhiên thay anh nói. Giống như những gì Niếp Phong gặp phải có thể tạo niềm vui sướng cho anh ta vậy, xem vẻ mặt anh ta thật thích thú dạt dào.
“Anh muốn nhờ em giúp anh thoát khỏi cô gái kia sao?” Tôi cảm thấy việc này có chút vô lý. Người chính trực như Niếp Phong tuyệt đối sẽ không nghĩ ra chủ ý như vậy, chỉ duy nhất có một người!
“Là anh ra chủ ý!” Tôi hầm hầm nhìn Quý Phong Nhiên.
Anh ta lại cười đến vô hại, tận sức phát huy sức quyến rũ của mình.
“Tuy rằng chủ ý là Phong Nhiên ra, nhưng anh cũng cho rằng khả thi. Nên mới hẹn gặp em.” Dứt lời, Niếp Phong liền lẳng lặng nhìn tôi, cùng đợi đáp án.
Sau một lúc lâu, tôi thỏa hiệp.
Ai bảo ánh mắt anh nói cho tôi biết rằng anh đang chịu tra tấn. Hơn nữa đối với hiểu biết về anh, tôi rất rõ ràng là anh chưa đến vạn bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không làm phiền đến người khác, cho dù có là người thân cận với anh nhất.
Có được đáp án của tôi, anh như trút được gánh nặng nở nụ cười. Tuy rằng chỉ là cười mỉm, nhưng cũng thể hiện sự thỏa mãn rồi.
Anh vui vẻ là được rồi, nhìn anh chịu khổ sở, em cũng sẽ không thoải mái.
“Em nên làm thế nào?”
“Bạn gái làm thế nào, em liền làm thế ấy. Việc này không cần người khác dạy chứ?” Quý Phong Nhiên nói.
Tôi lườm anh ta một cái, vì sao người này luôn nói nhiều như vậy. Chuyện này có liên quan đến anh ta sao!
“Cùng ăn cơm, xem phim linh tinh .” Niếp Phong thản nhiên mở miệng.
“Có thể. Nhưng em cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ để một cô gái hết hy vọng.” Nếu đối phương là một cao thủ thì sao.
“Sẽ không bắt em phải làm gì nhiều đâu, cứ để anh là được rồi.” Niếp Phong khẳng định nói xong, mang theo một bộ dáng đã định liệu trước.
“Đối phương là dạng phụ nữ gì?” Tôi muốn biết là ai để chuẩn bị cho tốt.
“Thiên kim của bách hóa Kình Thiên, Bạch Linh Hân.”
“Khó chơi đến mức nào?” Tôi sợ nhất là phiền phức.
“Đến mức em khó có thể tưởng tượng.” Quý Phong Nhiên lại xen mồm.
“Ừ.” Niếp Phong phụ họa gật đầu.
“Em không cần lúc nào gọi thì có mặt lúc ấy chứ?” Tôi cũng không muốn.
“Không cần, anh sẽ diễn vài màn để cô ta hoàn toàn hết hy vọng thôi.” Niếp Phong cam đoan.
Tôi cũng ngoan ngoãn tin tưởng, cho dù đến hôm nay tôi vẫn là không suy nghĩ gì mà tin tưởng anh. Giống như đã trở thành một loại thói quen vậy.
“Buổi tối anh đón em tan tầm.” Anh nói.
“Được.” Tôi gật đầu.
“À ~ còn có một việc đã quên bổ sung.” Quý Phong Nhiên bỗng nhiên mở miệng.
Tôi nhìn anh ta, không biết người đàn ông này lại muốn nói cái gì.
“Chị họ của Bạch Linh Hân, em cũng không xa lạ.”
“Ai vậy?”
“Kỉ Lan……”
“Anh…… Hai người các anh!” Tôi khó tin nhìn bọn họ.
“Trước đó anh cũng không biết.” Niếp Phong giải thích .
“Tôi có biết, nhưng việc này cũng không phải là lỗi của tôi chứ.” Quý Phong Nhiên cười nói.
Tôi đã biết anh ta âm hiểm mà, chỉ sợ thiên hạ không loạn!
“Em…… có cần suy nghĩ thêm hay không.” Niếp Phong nhìn tôi.
Miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt kia của anh cũng đã nói cho tôi biết, anh đoán chắc tôi sẽ không đổi ý.
“Anh biết rõ em sẽ làm thế nào mà.” Tôi không nhịn được trừng mắt anh một cái.
“Tốt rồi.” Anh nhìn tôi nói, sau đó lại nhìn Quý Phong Nhiên cùng nhau cười.
Hai kẻ xấu xa! Bẫy tôi vào khốn cảnh!
Sự việc tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy!
Người phụ nữ kia vừa tuyên cáo xong, bọn họ lại tìm tôi giúp đỡ. Người quấy rầy anh lại là em họ người ta. Trong thiên hạ tuy rằng rất nhiều chuyện thật trùng hợp, nhưng chuyện này thì tuyệt đối kỳ quái.
“Chuyện này tốt nhất đừng gây ra nhiễu loạn gì, nếu ầm ĩ quá lớn, em sẽ không bỏ qua cho các người đâu. Nhất là anh đó!”
Quý Phong Nhiên! Chủ ý thiu thối chết tiệt này rõ ràng là muốn làm tôi gây ra một chút ầm ĩ gì đây.
Mà kẻ xấu xa Niếp Phong thế mà cũng chọn nghe theo anh ta ! Rốt cuộc là thân với tôi hơn hay là anh ta hơn vậy!
“Sẽ không đâu.” Quý Phong Nhiên cười đến vô hại.
“Em yên tâm.” Niếp Phong cũng cam đoan .
“Đưa tôi trở về!” Tôi ra chỉ thị với Quý Phong Nhiên.
“Buổi tối anh đến đón em.” Niếp Phong cũng đứng dậy theo chúng tôi.
“Ừm……” Tôi nhanh chóng liếc mắt nhìn qua anh một cái rồi ra khỏi phòng.
Trên xe, tôi không nói gì.
Một đường đều im lặng.
Quý Phong Nhiên lại không nhịn được mở miệng .
“Không đến mức tức giận chứ?” Anh ta quan sát tôi.
“Tôi còn chưa đến mức vì anh mà tức giận.” Tôi quét liếc mắt anh ta một cái, lại chuyển tầm mắt về phía trước.
“Vậy là vì Niếp Phong sao?”
“Chuyện của anh ấy sao anh lại biết!” Giọng điệu của tôi có chút gay gắt.
“Lúc tập thể hình cậu ấy có nhắc qua ấy mà.” Quý Phong Nhiên không rõ tôi là đang làm sao.
“Không phải chuyện kia! Chuyện anh ấy…… thích đàn ông luôn chứ!”
“A……” Anh ta bừng tỉnh đại ngộ. Nhưng không nói gì, quay sang nhìn tôi.
“Nói đi, nhìn tôi làm cái gì?” Tôi có chút không kiên nhẫn.
“Không chấp nhận được việc cậu ấy ngoài em ra còn tin tưởng người khác sao?” Trong con ngươi anh ta tỏa ra tia sắc bén nhìn tôi.
“Phải.” Tôi nhìn thẳng anh ta.
Cho dù anh ấy hiện tại có là gay đi nữa thì tôi vẫn hy vọng mình là người anh ấy tín nhiệm nhất. Mà không phải người trước mắt này. Mặc kệ giao tình của bọn họ có tốt bao nhiêu chăng nữa, tôi cũng không muốn Niếp Phong có chuyện gì cũng tìm anh ta thương lượng, mà không phải tôi. Giữa chúng tôi với nhau cũng không cần một ‘bên thứ ba’.
“Em nên biết có một số việc phụ nữ không thể hiểu được.” Mày kiếm anh ta khẽ nhếch.
Tôi không nói gì.
Biết là một chuyện, nhưng có thể làm được hay không lại là một chuyện khác.
“Vì sao lại đề nghị anh ấy chọn tôi? Chẳng lẽ đây là cách anh theo đuổi người khác sao?” Tôi nhìn anh ta từ trên xuống dưới.
Nếu anh ta thật sự nghĩ như vậy, thì tôi thật sự phải kết luận lại với anh ta một lần nữa.
Anh ta nở nụ cười.
“Chuyện này nhất cử lưỡng tiện. Nếu tìm người con gái khác thì phải gánh chịu mạo hiểm thân phận ‘đặc thù’ của Niếp Phong bị tiết lộ. Hai ông bà nhà họ Niếp sẽ không già đến mức con trai bị lên báo còn không biết tin tức xấu này chứ. Huống hồ, không phải em đã nói không định tham gia vào vũng nước bẩn kia của Lôi Nặc đó sao, hiện giờ chính là cách chứng minh tốt nhất với cô ta.”
“Vì sao tôi phải chứng minh cái gì với cô ta chứ!” Nửa câu nói sau của anh ta căn bản không có bất cứ lý do gì.
“Để cô ta có được cái mình muốn, mà em cũng sớm được giải thoát.” Anh ta mặc dù đang trần thuật, nhưng trong giọng nói lại lộ ra không xác định.
“Tôi đã từng nói muốn giải thoát sao? Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi đang chịu thống khổ?” Tôi giận anh ta tự làm chủ.
Hiển nhiên, lời nói của tôi đã ngăn chặn anh ta lại.
Sau một lúc lâu cũng không thấy anh ta nói câu nào, mà chỉ yên lặng nhìn tôi.
Lúc tôi sắp đến biên giới điên mất, anh ta nở nụ cười.
Nụ cười kia là cay đắng đến ai nhìn vào cũng cảm thấy chua xót.
“Xem ra, em thật đúng là không phải chỉ thích cậu ta một chút.” Anh ta run run nói.
“Anh……”
Tôi không biết anh ta đột nhiên lại làm sao nữa. Tôi tổn thương đến anh rồi sao?
“Em nói rất đúng, đây là cách tôi theo đuổi em. Nhưng không phải phương pháp chia rẽ gia đình em như em nghĩ đâu. Tôi bất quá chỉ là muốn xác nhận lòng em đối với cậu ta rốt cuộc đã đi bao xa rồi. Tôi còn có thể theo đuổi được hay không mà thôi.”
Tốc độ xe giảm dần, anh ta chậm rãi lên tiếng, cũng không nhìn tôi.
“Anh……” Không phải nói chỉ muốn để tôi làm thứ nhất của anh thôi sao?
Thực rõ ràng, anh khát khao còn nhiều hơn.
Tôi không muốn làm cho Quý Phong Nhiên rơi vào sự thống khổ này, nhưng thích một người vốn chính là cảm giác lúc vui lúc buồn.
“Tôi không biết trả lời anh như thế nào. Tôi bây giờ đến cả bản thân cần cái gì cũng không rõ. Cho nên tôi thật sự không có cách nào nhìn được rõ ràng như anh. Cũng xin anh sau này đừng thử tôi nữa. Cho dù có thử, cũng đừng để tôi biết. Được không?”
Anh ta mang vẻ mặt phức tạp nhìn tôi, gật gật đầu.
Thật lâu sau mới nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Giữa người với người, dần dần đang trở nên phức tạp.
Mà tôi, thật sự rất chán ghét loại cảm giác này.
……
Sau đó chúng tôi trở lại phòng khám, chia ra đi vào văn phòng của riêng mình. Tôi nghĩ bây giờ anh ta và tôi đều cần một ít không gian suy ngẫm. Hoặc là, một ít không gian bị việc khác chiếm lĩnh mình.
Ví dụ như, khám cho bệnh nhân.
Thời gian trôi qua trong thống khổ của mọi người. Mặc dù có chút đáng giận, nhưng tôi thật sự cảm thấy kiểu người đứng bên ngoài bàng quan xem thì có vẻ tốt hơn đương sự nhiều.
Tôi đang hưởng thụ, cho đến khi hoàng hôn buông xuống.
Niếp Phong đúng giờ xuất hiện ở cửa phòng khám, tôi chậm rì rì đi qua.
Anh tựa vào bên cạnh xe, cười dịu dàng nhìn tôi.
Người này tâm tình thật không tệ nha! Hiếm thấy anh cười đến vui vẻ như thế.
“Làm sao vậy?” Tôi buồn bực.
“Em đi đường vẫn chậm rãi từ từ như vậy, cực kỳ giống cũ già nhàn nhã.”
Nghe anh vừa nói như vậy, tôi còn thực sự cảm thấy có chút giống.
“Có cần thiết phải vội vã giống như anh không? Đi đường mà cứ như bay vậy.” Tôi liếc mắt nhìn anh một cái, ngồi lên xe.
Anh cũng ngồi vào theo.
“Ăn món Nhật Bản không?”
“Thôi.” Gần đây không muốn ăn lắm.
“Cơm Tây thì sao?”
“Được.”
Anh cao hứng nở nụ cười, giống như luôn chờ những lời này của tôi vậy.
“Anh cười cái gì thế?” Một chút cũng không giống anh!
“Không có, anh mang em đi ăn nhà hàng Tây mới mở. Cũng được lắm.” Anh ngăn đề tài.
Tôi cũng mặc kệ anh. Tùy ý anh chạy gần hai mươi phút, mới đứng ở cửa một nhà hàng.
Đi vào đại sảnh, phát hiện không khí cũng không tệ lắm.
Tâm trạng nhất thời tốt lên rất nhiều.
Phục vụ mời chúng tôi ngồi vào vị trí xong, liền rời khỏi.
“Anh chọn đi.” Tôi đưa thực đơn cho anh. Dù sao anh biết tôi thích ăn cái gì, mà khẩu vị của tôi cũng là mười năm như một ngày.
Anh gật đầu, chậm rãi lật.
“Cô gái kia thật sự làm anh đau đầu sao?” Tôi không tin lắm. Còn người có thể làm anh đau đầu ư.
Lúc không nói lời nào thì lạnh muốn chết. Ai dám tiếp cận anh cơ chứ.
“Ừm.” Anh nhíu mày lại, gật đầu.
“Thực sự phiền như vậy à?”
“Cô ấy chủ động làm cho người ta khó có thể tưởng tượng được.” Anh chỉ nhàn nhạt nói một câu như vậy. Gọi phục vụ tới, chọn món cho cả hai.
“Ha ha.” Trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình ảnh anh bị khinh bạc.
Dần dần, tôi phát hiện ra mình hình như đã không còn để ý nhiều nữa rồi.
“Phong Nhiên không tồi.” Anh bỗng nhiên nói đến việc này.
“Ừm. Anh ấy là không tồi.”
“Không cảm giác gì với cậu ta sao?”
“……”
Tôi từ chối tán gẫu về vấn đề của mình.
“Được, không nói chuyện này nữa.” Anh cũng rất thức thời.
Đang lúc nghĩ rằng có thể thoải mái ăn bữa cơm, anh bỗng nhiên cầm hai tay tôi.
“Anh làm gì vậy?” Tôi buồn bực nhìn anh.
“Suỵt……” Anh nghiêng người tới gần tôi.
Lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai ngăn môi tôi lại.
Tôi ngây ngẩn cả người.
Không phải bởi vì nụ hôn xảy ra bất ngờ của anh, mà là vì đôi môi đã từng quen thuộc kia, nay lại trở nên vô cùng xa lạ.
Rốt cục, nụ hôn vừa chấm dứt.
Chúng tôi cũng đã hấp dẫn được sự chú ý của mọi người trong nhà hàng.
Chắc hẳn người phụ nữ làm phiền anh kia, cũng thấy được một màn này.
Bây giờ tôi ngoại trừ cùng anh diễn một vở này ra, cũng không thể giúp gì cho anh.
“Em rốt cục đã tin anh.” Chờ anh ngồi trở về vị trí của mình xong, tôi chậm rãi nói.
“Hả?”
“Anh quả nhiên thích đàn ông. Còn em, đối với nụ hôn vừa rồi của anh, cũng không có cảm giác nữa.” Tôi nhìn về phía anh đang ngơ ngẩn nói.
Còn anh thì lại là im lặng không nói.
“Cần gì phải như vậy, em cũng không có ý muốn trách cứ anh.” Tôi không hiểu sự im lặng của anh.
“Không. Anh chỉ là bỗng nhiên cảm thấy việc này đối với em thật không công bằng.”
“Nghĩa là sao?”
“Em không cần phải làm gì cho anh cả. Mà em bây giờ, anh là tuyệt đối không có quyền lợi hôn.” Anh thật sâu nói xong.
Đổi lấy là nụ cười cố nín của tôi.
“Đừng hiểu lầm em. Từ ngày quyết định chấp nhận anh của bây giờ một lần nữa, em cũng đã nhìn rõ tất cả trước kia. Sinh lão bệnh tử của anh sau này, em đều phải tham dự. Cho dù là thân phận bạn bè, hay người thân, em cũng nhất định không để anh cô độc.”
“Cám ơn……”
“Không, giữa chúng ta không cần thứ này.” Tôi đưa tay ngăn anh lại.
“Cô ấy nhìn thấy rồi sao?” Tôi cười hỏi.
“Nhất định.”
“Ăn vài bữa cơm như vậy, làm vài lần loại động tác thân mật này thật sự có thể làm cho người phụ nữ kia hết hy vọng à?” Tôi không tin.
“Những người khác có lẽ sẽ không, nhưng em tuyệt đối không thành vấn đề.” Anh nói một cách khẳng định.
“Vì sao?”
“Bởi vì em là người phụ nữ duy nhất anh để ý. Mà cô ta, cũng sớm biết điểm này.”
“Chỉ mong như vậy.” Trong lòng tôi vẫn là bất an.
Có lẽ là nơi nào đó ở phía sau có một ánh mắt nóng bỏng, cũng hoặc là đến từ sợ hãi của bản thân. Tôi cuối cùng cảm thấy việc này, sẽ không đơn giản như vậy.
Quả nhiên……
Vài giây qua đi, chợt nghe thấy âm thanh chói tai của giày cao gót, từng bước một tới gần.
Một bóng hình xinh đẹp, xuất hiện ở trước mặt chúng tôi.
“Phong, sao anh lại ở chỗ này?” Người nọ cố sức giả bộ hồn nhiên cùng vô tội, làm cho tôi buồn nôn.
“Bạch tiểu thư.” Niếp Phong lạnh nhạt chào hỏi.
“Vị tiểu thư này là ai vậy? Dường như chưa thấy qua, lại cảm thấy nhìn rất quen.” Cô ta thẹn thùng đánh giá tôi, nhắm thẳng người Niếp Phong mà dựa vào.
“Cô gái tôi thích.” Giọng nói lạnh lẽo trầm thấp của Niếp Phong vang lên. Nhất thời làm tôi nhớ đến bộ dáng khi mình gặp anh lần đầu.
“À ~ ha ha.” Bạch Linh Hân cười xấu hổ, thân mình yếu đuối vô tội lúc này mới hơi rời khỏi Niếp Phong.
“Em đây cần phải làm quen một chút, người Phong yêu thích nhất định sẽ không tồi.” Cô ta lễ phép vươn tay ra. Ánh mắt thắt chặt vào tôi, sắc nhọn làm cho tôi phản cảm.
Tôi nhìn tay cô ta giơ ở giữa không trung, thật lâu cũng không có hành động đáp lại.
Cô ta lúc này mới xấu hổ rút tay về, còn không quên dùng ánh mắt hung tợn cảnh cáo tôi. Nhưng lúc nhìn về phía Niếp Phong lại lập tức lộ ra một vẻ tươi cười ngây thơ.
Tôi vẫn rất buồn bực, vì gì mà có vài phụ nữ chính là hay dùng loại kỹ xảo này. Nghĩ rằng đàn ông thật sự ngốc đến cái gì cũng không biết sao?
“Linh Hân –” Phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Tôi đương nhiên sẽ không xa lạ rồi, lúc chiều mới được nghe tuyên cáo của cô ta mà.
“Chị họ!”
“Gặp người quen sao?” Cô ta làm như không có việc gì hỏi.
Thật biết giả vờ, thực sự không quen biết sao?
“Dạ, đây là người em hay nhắc với chị, Niếp Phong. Còn đây……”
“Chị biết, La tiểu thư. Bọn chị đã gặp mặt.” Kỉ Lan nghiêng mặt nhìn tôi, trong ánh mắt tràn ngập kinh ngạc vui mừng.
Đương nhiên, đó không phải là vì kinh ngạc vui mừng thuần túy khi gặp được tôi, mà là loại sắc mặt vui mừng chỉ lộ ra khi bắt được nhược điểm mong chờ đã lâu.
“Thế giới thật đúng là nhỏ nha.” Cô ta vui vẻ nhìn tôi.
Tôi lạnh lùng nhìn hai người đứng đó, người khác đang ăn cơm, bọn họ cũng không cảm thấy ngại. Đứng ở trước mặt, không có chút ý tứ nào muốn đi.
Tôi coi như không nhìn thấy mà uống rượu vang đặt trên bàn, không có hứng thú để cho bọn họ nhìn từ trên cao xuống.
“Như vậy…… Chúng tôi cũng không quấy rầy hai vị dùng cơm nữa.”
Kỉ Lan dường như có ánh mắt sắc bén hơn so với em họ cô ta, kéo cô em họ đang không muốn đi kia nhìn chúng tôi cười cười. Rồi tao nhã đi khỏi.
“Phong, nhớ liên lạc lại với em nha.” Câu nói cuối cùng này của Bạch Linh Hân quả thực buồn nôn đến khiến người ta sởn gai ốc.
“Nói thật đi.” Sau khi người đã đi xa, tôi nhìn Niếp Phong nói.
Mày kiếm của anh thong thả nhướng lên, nhìn chằm chằm vào tôi.
“Cô gái kia căn bản không có khả năng là đối thủ của anh, anh muốn thoát khỏi cô ta không phải chuyện dễ dàng ư. Vì sao?!” Tôi lạnh lùng nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy người trước mắt này trở nên xa lạ.
“Anh chỉ là muốn giúp bọn em.” Anh thỏa hiệp, dưới ánh mắt sắc bén của tôi.
“Giúp em cái gì? Mang em đến nhà hàng này, để cho Bạch Linh Hân thấy diễn xuất của anh, trùng hợp là chị họ cô ta cũng ở đây. Màn trình diễn của anh cũng không khỏi quá kém rồi chứ.” Tôi tức giận. Người đàn ông này quả thực phụ sự tín nhiệm của tôi!
Thế mà còn dám nhìn tôi im lặng không nói.
“Nói đi! Em cùng Lôi Nặc ly hôn là các người muốn nhìn thấy đúng không!! Nếu thật sự là như thế, vì sao không để Lôi Nặc trực tiếp gặp phải đi! Còn sắp đặt Kỉ Lan kia làm gì!” Tôi hầm hầm nhìn anh.
“Không phải như em nghĩ đâu.” Niếp Phong có ý muốn ổn định cảm xúc của tôi.
“Anh chỉ hy vọng em hạnh phúc. Sắp đặt Kỉ Lan hiểu lầm chuyện em với anh, là vì em.”
“Vì em?”
“Nếu như cô ta nói với Lôi Nặc, mà Lôi Nặc tin. Vậy chứng tỏ anh ta không đáng để em tiếp tục lãng phí cuộc đời mình ở anh ta. Còn nếu như anh ta không tin –”
“Nếu như không tin, địa vị của Kỉ Lan trong cảm nhận của anh ấy cũng nhất định sẽ giảm xuống. Bởi vì anh ấy ghét nhất bị phụ nữ thị phi không ngừng làm phiền đến mình.” Tôi thay anh nói xong.
“Ừ.” Anh gật gật đầu.
“Để làm gì?” Tôi không hiểu.
“Anh đã nói chỉ hy vọng em hạnh phúc.” Ánh mắt anh chân thành tha thiết nhìn tôi.
Tôi chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Chuyện giữa Lôi Nặc và em, có rất nhiều nhân tố các người không thể hiểu được. Mà em, cũng không thể nói rõ ràng. Không phải một chuyện đơn giản, một câu đơn giản là có thể dễ dàng thay đổi .
“Đừng làm như vậy nữa, Quý Phong Nhiên cũng vậy. Các anh đều đừng tự làm chủ nữa, được không?” Tôi khẩn cầu nhìn anh.
Anh thở dài thật sâu “Được.”
……
Rất khuya, tôi về tới nhà.
Nằm trên chiếc giường lớn, nghĩ về những chuyện xảy ra cả ngày hôm nay. Rất nhiều lúc, tôi thật sự hy vọng mình có thể cứ tiếp tục ngủ như vậy, vĩnh viễn cũng không tỉnh lại.
Nhưng chuyện, thật sự không như ý người.
……
Tôi xem thường Kỉ Lan.
Cũng xem thường em họ cô ta.
Một tuần sau, lúc mẹ chồng cầm một xấp hình xuất hiện trước mặt tôi, tôi hoàn toàn hiểu được.
“Con cùng con trai thứ hai của nhà họ Niếp, vẫn còn qua lại?” Mẹ chồng nặng nề hỏi tôi.
“Dạ.” Tôi ăn ngay nói thật.
“Cũng thân mật giống như trên ảnh chụp?”
Tôi không nói gì mà chỉ nhìn những bức ảnh kia.
Ảnh chụp vô cùng thân thiết, rõ ràng là thừa dịp chúng tôi còn chưa chuẩn bị mà chụp được.
Ôm, ôm nhau, thế mà còn có nụ hôn hôm đó.
“Con biết rằng ta vẫn thực thích con, đúng không.” Mẹ chồng kéo tay tôi lại.
“Mẹ vẫn luôn đối xử với con rất tốt.”
“Nhưng con dâu bôi nhọ nhà họ Lôi, cùng thanh danh con ta, ta thật sự không thể thích được.” Mẹ chồng vẫn dịu dàng như nước giống trước kia, mặc dù là nói ra những lời như vậy đi nữa.
“Con hiểu.”
“Ảnh chụp giống như vầy, Nặc Nhi cũng nhận được. Các con có lẽ nên nói chuyện rõ ràng. Bà cũng đã biết, các con đó, lần này thật sự ầm ĩ lớn rồi.”
Mẹ chồng nói lời thấm thía vừa dứt, liền đứng dậy đi khỏi.
Còn tôi, có một loại cảm giác bị bày bố.
Về phần bị ai bày bố, cảm giác lại rất mơ hồ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook