Khô Lâu Họa
-
Chương 23: Xem kiếm
Tiếng quát này vừa vang lên, hai bàn tay đặt lên vai Lãnh Huyết lập tức cùng lúc thu về.
Lãnh Huyết cũng rụt hai cánh tay đặt trên tay đối phương về.
Lão giả giống như bị kinh hãi, lảo đảo muốn ngã. Lãnh Huyết vội đỡ lấy lão theo bản năng, còn lão giả lại dùng một thủ pháp nhanh như điện quang phất nhẹ lên vai chàng một cái.
Lãnh Huyết thoáng ngây người, chỉ thấy hai người kia đã quỳ xuống.
Hai người này thân vận cẩm bào gấm y, thái dương nhô cao, ánh mắt uy vũ, dáng vẻ cũng thập phần tuấn tú, không ngờ lại đột nhiên quỳ xuống, thần tình vô cùng cung kính, kính cẩn như đang triều bái đấng cửu ngũ chí tôn trong buổi chầu vậy.
Lãnh Huyết đỡ lão giả chầm chậm quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng mình có một cỗ kiệu, phía trước phía sau kiệu có hơn tám mươi binh sĩ xếp hàng ngay ngắn, ngoài ra còn có hai mươi cẩm y thị vệ. Cỗ kiệu này được sơn son thếp vàng, thập phần hoa lệ.
“Phật”.
Một cánh tay vén màn kiệu thò ra, trên ngón giữa có đeo một chiếc nhẫn ngọc to bằng hạt long nhãn.
Cánh tay này vừa thò ra, người người đều cúi thấp đầu xuống, phảng phất tựa như chỉ cần nhìn thêm một chút là đã khinh lờn người trong kiệu vậy.
Lãnh Huyết ưỡn ngực, ngẩng cao đầu nhìn cỗ kiệu chằm chằm.
Người trong kiệu cuối cùng cũng bước ra.
Đây là một người cao lớn.
Bộ râu dài xanh tốt phe phẩy trong gió nhẹ tựa một chiếc phất trần màu đen, gương mặt như ngọc giống như dung nhan của lau sậy vào lúc tàn thu.
Thoạt nhìn thì vóc dáng người này xem ra còn cao hơn cả mái nhà, cỗ kiệu nhỏ bé, hơn trăm thị tùng theo hầu, tất cả đều như thấp nhỏ lại, nhưng nếu nhìn kỹ hơn thì mới thấy người này thì ra không hề cao, chỉ là khí thế quá bức nhân mà thôi.
Nhưng trong cái khí thế bức nhân ấy, lại có một thứ thần thái nội liễm khiêm cung.
Sau lưng y có một thanh kiếm, chuôi kiếm được làm bằng thúy ngọc, rất dài, thân kiếm được bọc trong một cái bao màu xanh nhạt, những hoa văn trên đó sống động giống như thật vậy.
Y chậm rãi bước đi, nhưng chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Lãnh Huyết, nhìn chằm chằm vào Lãnh Huyết như muốn dò xét gì một hồi lâu, “A” lên một tiếng, cất giọng ôn hòa, mỉm cười nói :
– Lãnh bộ đầu quả nhiên công lực cao thâm.
Câu này của y có thể nói là kỳ quái đến cùng cực.
Lãnh Huyết chưa hề gặp y lần nào, thế nhưng y chỉ vừa nhìn đã nhận ra thân phận của chàng, chuyện này cũng chưa thể coi là kỳ quái, điều kỳ quái chính là y không tán thưởng kiếm pháp của Lãnh Huyết mà lại tán thưởng công lực của Lãnh Huyết.
Trên thực tế, công lực của Lãnh Huyết tuyệt đối không thể coi là cao, thậm chí có thể nói đây là một điểm yếu trong võ công của chàng.
Lãnh Huyết khẽ cúi người vái chào :
– Lý đại nhân.
Người kia phá lên cười nói :
– Ồ? Làm sao Lãnh bộ đầu biết ta không phải là Vương đại nhân, Trương đại nhân hay là Triệu đại nhân?
Lãnh Huyết chỉ tay vào thanh kiếm y đeo sau lưng :
– Song thủ thần kiếm tam phẩm quan, Lý đại nhân, cho là ta không biết kiếm của ngài, nhưng từ lâu cũng đã ngưỡng mộ khí phái phong độ phi phàm của ngài.
Lý Ngạc Lệ ngửa mặt cười dài :
– Người ta ai cũng nói Lãnh Huyết lãnh ngạo kiên nhẫn, nhìn võ lâm chỉ bằng nửa con mắt, hôm nay được gặp mới biết những lời đó đều là bịa đặt, không ngờ Lãnh bộ đầu chỉ cần mở miệng đã hơn rất nhiều vị danh thần xuất chúng trong triều đình rồi.
Lãnh Huyết đột nhiên nói :
– Lý đại nhân, hôm nay chắc là ngài có chuyện vui vẻ trong lòng nên mời ra ngoài du sơn ngoạn thủy thế này?
Lý Ngạc Lệ cười cười nói :
– Lãnh bộ đầu xem ta mang theo nhiều người như vậy có giống đi du sơn ngoại thủy hay không? Du ngoạn thì chỉ cần một hai người tri âm giống như Lãnh bộ đầu đây vậy, đâu cần dẫn theo đám tục nhân tầm thường này làm gì.
Lãnh Huyết cười nhạt, không lên tiếng đáp lại.
Lý Ngạc Lệ dùng ánh mắt của bậc trưởng bối nhìn hậu bối mà nhìn Lãnh Huyết chăm chú :
– Thực không dám giấu, lần này ta ra ngoài toàn bộ là vì chuyện công.
Theo lý thường thì Lãnh Huyết phải hỏi xem y đang làm chuyện gì, chàng có thể giúp gì được không, nhưng Lãnh Huyết lại nói :
– Vừa hay ta cũng có công sự bên mình, chúng ta đành phải cáo biệt ở đây vậy!
Nói đoạn chàng liền quay người bỏ đi.
Lý Ngạc Lệ liền gọi giật lại :
– Lãnh bộ đầu.
Lãnh Huyết dừng bước.
Lý Ngạc Lệ bất ngờ nói :
– Chuyện công này của ta vừa hay cũng chính là việc mà Gia Cát tiên sinh giao cho Lãnh bộ đầu.
Lãnh Huyết nhạt nhẽo nói :
– Thế thúc không hề dặn dò ta đi truy bức tiền thuế.
Lý Ngạc Lệ mỉm cười :
– Lãnh bộ đầu dường như không vừa ý chuyện này thì phải?
Lãnh Huyết chậm rãi quay người lại :
– Tiền thuế bị mất đáng lẽ ra phải truy bắt tặc đồ, hà cớ gì lại truy thu của bách tính thêm lần nữa?
Hai thanh niên vận cẩm bào đều biến sắc, nhưng Lý Ngạc Lệ thì dường như chẳng coi vào đâu :
– Bắt tặc đồ đã có người khác đi làm, triều đình đang chờ tiền thuế của các nơi tiến kinh để có kinh phí tiễu trừ loạn đảng phản tặc, việc này rất gấp rút chúng ta làm sao có thể trễ nải cho được.
Lãnh Huyết lạnh lùng nói :
– Chuyện bắt người nộp tiền đó, ta không quen làm.
Lý Ngạc Lệ giơ tay ngăn không cho hai người thanh niên rút kiếm, mỉm cười nói :
– Đó là thượng mệnh, ta cũng chẳng thể chống lại. Nhưng cái chết của khuyển tử, Lãnh bộ đầu là cao thủ tập nã hung thủ, chuyện này không thể không quản được!
Lãnh Huyết không ngờ lại cự tuyệt :
– Cái chết của lệnh lang nghe đồn là do đã lạm dụng tư hình, tàn sát phạm nhân trong công môn mà gây nên, những vụ án như vậy trước giờ ta đều không nhận thụ lý.
Lý Ngạc Lệ bật cười, tiếng cười rất trong, tựa như có cả tiết tấu, y đưa tay lên vuốt vuốt lông mày :
– Nhưng... nhưng bức tranh đó, Thánh thượng lại nhất định bắt Gia Cát tiên sinh phải tìm về.
Lãnh Huyết thoáng chấn động.
Lý Ngạc Lệ tiến thêm một bước nói :
– Lãnh bộ đầu ắt hẳn cũng biết bức Khô Lâu Họa đó đúng không?
Lãnh Huyết thất thanh nói :
– Chính là bức...
Lý Ngạc Lệ có chút thần bí đáp :
– Chính là bức...
Sau đó y lùi lại một bước, nhìn như đóng đinh vào mặt Lãnh Huyết.
Lãnh Huyết đặt tay lên đốc kiếm. Khi tay chàng nắm chắc đốc kiếm, tinh thần mới trấn định trở lại, chàng hít sâu một hơi nói :
– Bức họa đó, nghe nói là do Phó thừa tướng giao cho lệnh lang chế tác...
Lý Ngạc Lệ tiếp lời :
– Thế nhưng bức Khô Lâu Họa đó... đương nhiên cũng được gọi là Vạn Thọ Họa... vốn là để hiến tặng cho Thánh thượng, hiện giờ khuyển tử bị giết, cống họa bị mất, Lãnh bộ đầu lẽ nào không phải vì chuyện này mà tới đây?
Lãnh Huyết gật gật đầu nói :
– Không sai, ta chính là vì chuyện này mà đến đây.
Lý Ngạc Lệ mỉm cười :
– Lỗ Vấn Trương đã xuất phát từ trước đến Thanh Điền trấn để an bài chuyện này rồi. Lần này cướp tiêu ngân là bọn Thần Uy tiêu cục và Vô Sư môn, vượt ngục cũng là bọn chúng, chống lại quan binh cũng là bọn chúng, giết người cũng là bọn chúng, xem ra bức Khô Lâu Họa đó nhất định cũng ở trong tay chúng... Lãnh bộ đầu, chúng ta đã chí đồng đạo hợp, hà cớ gì không cùng tiến cùng thoái?
Lãnh Huyết kiên quyết lắc đầu :
– Lần này ta đến đây là vì Khô Lâu Họa. Bắt người trộm họa là trách nhiệm của ta, còn về người trộm họa có phải là Thần Uy tiêu cục và Vô Sư môn hay không ta vẫn còn chưa tra xét rõ ràng, chỉ sợ...
Phong độ của Lý Ngạc Lệ vẫn rất tốt :
– Xin cứ nói thẳng.
Lãnh Huyết nói tiếp :
– ... Chỉ sợ, đạo bất đồng, bất tương vi mưu.
Một câu này của chàng khiến mọi người đều biến sắc.
Lý Ngạc Lệ vuốt râu nói :
– Hay, hay cho một câu “đạo bất đồng bất tương vi mưu”... Đã có rất nhiều người từng nói câu này với Phó thừa tướng, thế nhưng đến giờ những người đó hình như đều...
Nói đến đây thì y mỉm cười không nói gì nữa.
Lãnh Huyết lạnh lùng nói :
– Mười năm trước Gia Cát tiên sinh cũng đã nói câu này với Phó thừa tướng, đến giờ người vẫn khỏe mạnh tráng kiện như thường.
Lý Ngạc Lệ nhướng mày nói :
– Ồ? Nếu như Gia Cát tiên sinh không nói câu này, chỉ sợ sớm đã nắm binh quyền trong tay để hiệu lệnh thiên hạ rồi!
Lãnh Huyết cười lạnh nói :
– Có một số người không hề hứng thú với chuyện hiệu lệnh thiên hạ như một số người khác!
Lý Ngạc Lệ cười nói :
– Vậy sao? Ta lại biết có một số người đặc biệt hứng thú với chuyện nhúng mũi vào chuyện của người khác.
Y cười cười rồi lại nói tiếp :
– Nghe bộ hạ của ta nói lại, Lãnh bộ đầu đã nhiều lần yểm hộ cho bọn người của Thần Uy tiêu cục và Vô Sư môn, đây là hành vi cấu kết loạn đảng, đáng xử tội chết chứ chẳng nghi... Bất quá, ai ai cũng biết Lãnh bộ đầu trung thành với triều đình nên những lời sàm ngôn của kẻ khác ta nghe xong rồi quên ngay, chứ không hề báo lên trên, ha ha ha...
Tư thông loạn đảng, trợ giúp nghịch tặc là đại tội phản quốc, Lãnh Huyết thoáng biến sắc mặt, hỏi ngược lại :
– Vụ án này đã kết thúc chưa?
Lý Ngạc Lệ ngẩn người :
– Vụ án nào?
Lãnh Huyết nói :
– Cướp tiêu, giết người, trộm họa đã tra xét rõ ràng là Thần Uy tiêu cục và Vô Sư môn làm rồi ư?
Lý Ngạc Lệ nói :
– Khuyển tử đích thực là do người của Vô Sư môn sát hại, chuyện này Ngôn thị huynh đệ, Dịch Ánh Khê và Nhiếp Thiên Sầu có thể làm chứng, bức họa cũng thất tung vào lúc đó. Món tiền thuế kia đích thực là do Thần Uy tiêu cục tự dàn cảnh bị cướp, một tiêu sư trong tiêu cục có thể chứng minh chuyện này.
Lãnh Huyết không biết vì sao đột nhiên nhớ đến một chuyện, chuyện này giống như sao băng vọt qua bầu trời vậy, vừa lóe lên rồi lại vụt tắt ngay, muốn tìm lại thì đã tuyệt tích nơi chân trời. Lãnh Huyết biết đây là một chuyện rất quan trọng, nhưng chàng đã không còn cơ hội để nghĩ tiếp, chỉ nói :
– Lê Tiếu Hồng?
Lý Ngạc Lệ dường như hơi có chút ngạc nhiên, lập tức nói :
– Chính là y. Vị tiêu sư này đại nghĩa diệt thân, dũng khí phi thường, ta đã cho người bảo vệ nghiêm mật, không ai có thể làm hại y được nữa.
Lãnh Huyết hừ lạnh một tiếng :
– Vụ án này đã được xử chưa?
Lý Ngạc Lệ hơi ngẩn người ra nói :
– Chuyện này thì chưa.
Lãnh Huyết liền truy bức thêm :
– Án còn chưa định tội, vậy thì chỉ có thể nói Thần Uy tiêu cục và Vô Sư môn là nghi phạm mà thôi. Ta hiệp trợ bọn họ chỉ là để tiện cho việc phá án, không thể nói là tòng phạm.
Lý Ngạc Lệ cười lạnh đe dọa :
– Lãnh bộ đầu, vạn nhất bọn chúng thật sự là tội phạm, ngươi biết pháp phạm pháp... tội cũng không nhẹ đâu, ngươi cũng biết định tội cho bọn chúng chỉ bất quá là chuyện dễ như trở bàn tay thôi mà. Lãnh bộ đầu và bọn chúng không thân không thích, chặng đường phía trước còn dài, hà cớ gì phải vì bọn chúng mà mạo hiểm?
Lãnh Huyết nói :
– Có điều trước khi chân tướng được rõ ràng, chỉ cần là chưa định tội thì ta có trách nhiệm truy tìm chân tướng, làm rõ xem ai mới là chân hung, ai mới là người bị hại.
Chàng nói xong câu này, cả hai đều im lặng không nói gì nữa.
Một hồi lâu sau, Lý Ngạc Lệ mới cười lớn nói :
– Được, được lắm! Gan dạ lắm! Có khí phách lắm!
Sau đó y nói thêm một câu :
– Lãnh bộ đầu cũng biết mấy vị bằng hữu bên cạnh Phó thừa tướng cũng đến rồi chứ?
Lãnh Huyết nhạt nhẽo nói :
– Có Lý đại nhân tọa trấn ở đây, Phó thừa tướng vẫn còn phải lo lắng sao?
Lý Ngạc Lệ ra vẻ thần bí nói :
– Lãnh bộ đầu quá coi trọng ta rồi. Phó thừa tướng thần cơ diệu toán, tính toán cẩn mật, nhìn xa vạn dặm, so với ta thì cao diệu hơn gấp mấy chục lần. Có thể lão nhân gia người đã sớm tính ra lần này bắt bọn phản loạn sẽ có trở ngại, Phó thừa tướng thương dân như con, yêu quân như cháu nên đã đặc biệt phái ba vị ái tướng bên mình là ba vị cao thủ “Lão, Trung, Thanh” đến đây để đạp bằng mọi chông gai chướng ngại, hủy diệt tất cả những gì cản trở chúng ta tiễu trừ phản loạn, xem ra lần này lũ tặc phỉ đó đúng là có cánh cũng khó thoát nổi.
Lãnh Huyết hít sâu vào một hơi, từng chữ từng chữ một từ kẽ răng thoát ra :
– Lão, Trung, Thanh?
Song mục Lý Ngạc Lệ sáng rực :
– Lão Bất Tử, Trung Gian Nhân, Thanh Mai Trúc.
Bàn tay Lãnh Huyết nắm chặt đốc kiếm.
– Là ba người bọn họ?
Lý Ngạc Lệ không cười, nhưng y cười bằng mắt, cười một cách vô cùng giảo quyệt :
– Đương nhiên, ba người bọn họ đến là để giết phản tặc, đoạt lại cống phẩm, hộ tống tiền thuế về kinh, chuyện này chẳng liên quan gì đến Lãnh bộ đầu cả.
Lãnh Huyết khẽ nhếch môi khiến ngũ quan vốn đã đầy vẻ kiên nhẫn của chàng chàng thêm quật cường :
– Chuyện này là đương nhiên, nếu như là vì Lãnh mỗ mà đến, Lý đại nhân và Phúc Huệ song tu cùng với hơn trăm vị huynh đệ đây sớm đã thành đồ thừa rồi, hà tất phải lao sư động chúng như vậy?
Bộ râu đài đen của Lý Ngạc Lệ lấp lánh dưới ánh mặt trời chói chang :
– Lãnh bộ đầu biết được thì tốt.
Lãnh Huyết nói :
– Có điều, dù là để tập nã phản tặc, hộ tống cống phẩm, áp giải tiền thuế thì xuất động đến ba vị cao thủ Lão Trung Thanh e rằng cũng là dùng dao mổ trâu để giết gà rồi?
Lý Ngạc Lệ cười cười nói :
– Đây là cống phẩm dâng lên Thánh thượng không ngờ phản tặc to gan dám cướp đoạt, Phó thừa tướng với Hoàng thượng một dạ trung thành, tự nhiên là phải phái cao thủ đi bình định.
Lãnh Huyết gật đầu nói :
– Lý đại nhân nếu như không có phân phó gì khác, tại hạ xin được cáo từ.
Lý Ngạc Lệ đột nhiên nói :
– Lãnh bộ đầu, từ lâu đã nghe nói Lãnh bộ đầu có một thanh bảo kiếm, hôm nay ngẫu nhiên gặp mặt, không biết có thể cho ta thưởng thức một lần không?
Lãnh Huyết thoáng ngẩn người, Lý Ngạc Lệ tuy không phải là thượng ti trực tiếp của chàng, nhưng quan vị cũng cực cao. Nếu Lãnh Huyết không phải được Hoàng thượng gia phong làm một trong Thiên Hạ Tứ Đại Danh Bộ, có miễn tử thiết khoán, sinh tử kim bài thì e rằng một lời nói của Lý Ngạc Lệ cũng đủ khép chàng vào tội chết rồi.
Giang hồ đồn rằng võ công của Lãnh Huyết đều tập trung cả trên kiếm.
Giờ đây Lý Ngạc Lệ đưa ra một yêu cầu: xem kiếm của chàng.
Nếu như Lãnh Huyết không có kiếm, đối phương động thủ chàng sẽ dùng vũ khí gì hoàn kích?
Nếu như Lãnh Huyết cự tuyệt không cho y xem kiếm, vậy thì địch ý tất hiện, Lý Ngạc Lệ động nộ lên sẽ hạ lệnh giết chàng, chàng sẽ ứng phó với cục diện đó như thế nào?
“Soạt!”
Lãnh Huyết bạt kiếm.
Lý Phúc, Lý Huệ khẽ nhích động thân hình, người đã đến hai bên tả hữu của Lý Ngạc Lệ, tay đặt trên đốc kiếm.
Lý Ngạc Lệ vẫn giữ nụ cười trên môi, thần sắc không thay đổi.
Lãnh Huyết giơ kiếm trước ngực, mũi kiếm chỉ cách ngực Lý Ngạc Lệ chưa đầy một thước :
– Mời xem.
Lý Ngạc Lệ chầm chậm, chầm chậm dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi kiếm, mắt nhìn kiếm thế không chớp lấy một cái, mỉm cười nói :
– Cách thưởng kiếm này thật không khỏi quá hung hiểm.
Lãnh Huyết khẽ rung tay, Phúc Huệ song tu vội song song bạt kiếm, không ngờ Lãnh Huyết lại giao đốc kiếm vào tay Lý Ngạc Lệ, nói :
– Lý đại nhân hậu ái, xin cứ cầm lấy mà quan thưởng là được.
Cách làm này của Lãnh Huyết thật chẳng khác gì hai tay dâng kiếm lên cho địch nhân.
Lầy này thì cả Lý Ngạc Lệ cũng hơi biến sắc, Lý Phúc, Lý Huệ đưa mắt nhìn nhau, ngơ ngẩn thu kiếm lại.
Lý Ngạc Lệ cầm kiếm, vung lên vạch ra trước mặt Lãnh Huyết hai đóa kiếm hoa, chỉ thấy kiếm quang loang loáng đi trước kiếm phong, Lý Ngạc Lệ bật cười nói :
– Hảo kiếm, hảo kiếm!
Trong một sát na, không gian bỗng tĩnh lặng đến cực điểm, chỉ có tiếng ho khù khụ thê lương của lão giả kia mà thôi. Chỉ cần Lý Ngạc Lệ bất đồ xuất thủ, hoặc giả hạ lệnh một tiếng, chỉ sợ rằng Lãnh Huyết khó mà tránh khỏi kiếp nạn sát thân này.
Song mục Lý Ngạc Lệ nhìn chăm chăm vào thân kiếm, kiếm quang chiếu sáng khuôn mặt của y. Đột nhiên y đưa kiếm lại cho Lãnh Huyết :
– Xem kiếm xong rồi. Hảo kiếm pháp!
Y không tán thưởng kiếm mà lại tán thưởng kiếm pháp khiến chúng nhân đều ngớ người không hiểu tại sao. Đợi cho Lãnh Huyết nhận lại kiếm, Lý Ngạc Lệ liền vẫy tay, quay người lại ra lệnh :
– Khởi kiệu!
Nói đoạn nhấc chân bước vào trong, cả đội nhân mã liền khởi hành đi khỏi.
Năm ngón tay nắm chặt đốc kiếm của Lãnh Huyết vì dụng lực quá độ mà đã trở thành màu trắng toát. Đến lúc đội nhân mã đi khỏi, toàn thân chàng đã ướt đẫm mồ hôi.
* * * * *
Bộ Vương đã đến đây. Lý Ngạc Lệ từ đầu đến cuối chưa từng chính thức nhìn ông ta một lần. Ông ta là Bộ Vương danh chấn bát biểu, bởi tất cả đều không nhận biết ông ta nên không ai cảm thấy sự tồn tại của ông. Ông ta đứng ở đó với một cảm giác bi thương thâm trầm. Lãnh Huyết cảm nhận được, có điều ngoài sự bi thương này ra còn có một nỗi hoang mang còn thâm trầm hơn nữa, điểm này thì Lãnh Huyết không thể nào hiểu nổi.
* * * * *
Đội nhân mã đã đi được một đoạn xa, Phúc Huệ song tu ở hai bên kiệu mới đưa mắt nhìn nhau, như muốn giải tỏa thắc mắc ở trong lòng :
“Đây rõ ràng là một cơ hội rất tốt để trừ đi cái gai trong mắt!”
Lý Phúc, Lý Huệ là nghĩa tử của Lý Ngạc Lệ, võ công của cả hai đều do Lý Ngạc Lệ đích thân chỉ điểm. Trong Lý phủ, võ công của Nhiếp Thiên Sầu là cao nhất, nhưng được Lý Ngạc Lệ tín nhiệm nhất lại chính là Lý Phúc, Lý Huệ này sau đó mới đến bọn Ngôn thị huynh đệ và Dịch Ánh Khê.
Trong kiệu đột nhiên có tiếng nói truyền ra :
– Các ngươi đều cảm thấy kỳ quái có đúng không?
Lý Phúc, Lý Huệ hoang mang nhìn nhau, cảm thấy phảng phất như người trong kiệu đã nhìn thấu được tâm tư của bọn họ vậy.
– “Ta cũng muốn giết y”. - Lý Ngạc Lệ thở dài một tiếng than - “Chỉ là, khi ta vừa cầm được kiếm của y, lão quỷ bệnh lao bên cạnh đột nhiên phát ra những mũi nhọn còn lăng lệ, sắc bén hơn cả kiếm khí nữa!”
Lý Phúc, Lý Huệ cả kinh, không ngờ lão già ho hen mà cả hai không thèm để vào mắt lại có sức uy hiếp lớn đến vậy!
– “Dù ta có thể nhất cử giết đi Lãnh Huyết, nhưng không nhất định có thể khống chế được hai người bọn họ liên thủ” - Lý Ngạc Lệ hình như cũng rất tiếc nuối - “Những chuyện không nắm chắc, ta thường đợi cơ hội sau này, đợi đến khi nào ta nắm chắc mới làm. Trừ phi... trừ phi là bị bức đến bất đắc dĩ... hy vọng cái ngày mà ta bất đắc dĩ đó vĩnh viễn không đến”.
– “Kỳ thực Lão Trung Thanh chủ yếu chỉ phụ trách thu hồi Khô Lâu Hoạ, bên trên đã phái đến một người khác, người này mới chính là tử địch của Tứ Đại Danh Bộ” - Thanh âm của Lý Ngạc Lệ trong chiếc kiệu đang lắc lư nhè nhẹ dường như có chút ngẩn ngơ - “Người này ngoại trừ phụng mệnh bắt tiễu trừ phản tặc ra thì lúc cần thiết cũng có thể khiến cho Tứ Đại Danh Bộ biến mất trên cõi đời này”.
Lý Phúc thất thanh nói :
– Bộ Vương?
Lý Huệ tiếp lời :
– Lý Huyền Y?
Lý Ngạc Lệ nói :
– Chính là Bộ Vương Lý Huyền Y. Theo tin ta nhận được thì Lý Bộ Vương đã đến vùng này rồi...
Thanh âm của y dần dần nhỏ lại, nhỏ đến mức chỉ có Lý Phúc và Lý Huệ là nghe được y đang nói gì.
– Kỳ thực vừa nãy ta cũng không muốn động thủ, bởi vì ta dẫn theo bao nhiêu người như vậy, khó tránh khỏi việc tiết lộ ra ngoài chuyện ta giết chết Lãnh Huyết, như vậy ta chẳng những phải nhận sự chỉ trích của thiên hạ, mà còn kích động nghi tâm của Gia Cát tiên sinh với Phó thừa tướng, sớm có sự phòng bị, đây gọi là việc nhỏ mà không nhịn thì sẽ hỏng việc lớn.
Lý Phúc thấp giọng hỏi :
– Những người này không phải ai ai cũng trung thành hết mực với đại nhân cả hay sao?
Lý Huệ cũng nhỏ giọng nói :
– Ai có dị tâm, xin đại nhân chứ chỉ thị, hai huynh đệ chúng tôi thử móc tim hắn ra xem có màu gì?
Lý Ngạc Lệ nhạt giọng nói :
– Ai là kẻ nằm vùng thì ta không biết, nhưng nhất định là có kẻ nằm vùng trong những người của chúng ta. Bên cạnh Gia Cát tiên sinh không phải cũng đã sắp xếp người của chúng ta rồi hay sao? Với trí tuệ của Gia Cát tiên sinh, không thể hoàn toàn không có an bài gì cả. Muốn làm những chuyện thế này thì có thể âm thầm mà làm, chỉ cần hai ba người là được, bằng không thì chúng ta chỉ có thể giết được một thủ hạ của lão, nhưng lại để cho đối phương có cớ làm loạn hết thế trận của chúng ta, lúc đó thì không thể vãn hồi lại được nữa.
Với công lực của Lý Ngạc Lệ và Phúc Huệ song tu nói chuyện thì chỉ có ba người mới có thể nghe thấy, tuyệt đối không thể có người thứ tư nghe được, hoặc giả cho dù là có người thứ tư, vậy thì cả đó cũng không dám nghe.
Lý Phúc, Lý Huệ nghe mà vừa kính vừa phục, đồng thanh nói :
– Vâng.
Hai huynh đệ chúng cùng lúc đều nghĩ :
“Cuộc chiến này tuy dữ dội khốc liệt ngay từ đầu nhưng có Lý đại nhân chống lưng phía sau, lại có cả Phó thừa tướng ở trên chỉ thị, bọn ta nhất định quan vận hanh thông, nổi danh thiên hạ, bình định thanh vân, nắm chắc phần thắng”.
Lý Ngạc Lệ thì đang tìm lại trong ký ức, lão quỷ bệnh lao đó là ai? Lão quỷ bệnh lao đó rốt cuộc là ai?
Lãnh Huyết cũng rụt hai cánh tay đặt trên tay đối phương về.
Lão giả giống như bị kinh hãi, lảo đảo muốn ngã. Lãnh Huyết vội đỡ lấy lão theo bản năng, còn lão giả lại dùng một thủ pháp nhanh như điện quang phất nhẹ lên vai chàng một cái.
Lãnh Huyết thoáng ngây người, chỉ thấy hai người kia đã quỳ xuống.
Hai người này thân vận cẩm bào gấm y, thái dương nhô cao, ánh mắt uy vũ, dáng vẻ cũng thập phần tuấn tú, không ngờ lại đột nhiên quỳ xuống, thần tình vô cùng cung kính, kính cẩn như đang triều bái đấng cửu ngũ chí tôn trong buổi chầu vậy.
Lãnh Huyết đỡ lão giả chầm chậm quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng mình có một cỗ kiệu, phía trước phía sau kiệu có hơn tám mươi binh sĩ xếp hàng ngay ngắn, ngoài ra còn có hai mươi cẩm y thị vệ. Cỗ kiệu này được sơn son thếp vàng, thập phần hoa lệ.
“Phật”.
Một cánh tay vén màn kiệu thò ra, trên ngón giữa có đeo một chiếc nhẫn ngọc to bằng hạt long nhãn.
Cánh tay này vừa thò ra, người người đều cúi thấp đầu xuống, phảng phất tựa như chỉ cần nhìn thêm một chút là đã khinh lờn người trong kiệu vậy.
Lãnh Huyết ưỡn ngực, ngẩng cao đầu nhìn cỗ kiệu chằm chằm.
Người trong kiệu cuối cùng cũng bước ra.
Đây là một người cao lớn.
Bộ râu dài xanh tốt phe phẩy trong gió nhẹ tựa một chiếc phất trần màu đen, gương mặt như ngọc giống như dung nhan của lau sậy vào lúc tàn thu.
Thoạt nhìn thì vóc dáng người này xem ra còn cao hơn cả mái nhà, cỗ kiệu nhỏ bé, hơn trăm thị tùng theo hầu, tất cả đều như thấp nhỏ lại, nhưng nếu nhìn kỹ hơn thì mới thấy người này thì ra không hề cao, chỉ là khí thế quá bức nhân mà thôi.
Nhưng trong cái khí thế bức nhân ấy, lại có một thứ thần thái nội liễm khiêm cung.
Sau lưng y có một thanh kiếm, chuôi kiếm được làm bằng thúy ngọc, rất dài, thân kiếm được bọc trong một cái bao màu xanh nhạt, những hoa văn trên đó sống động giống như thật vậy.
Y chậm rãi bước đi, nhưng chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Lãnh Huyết, nhìn chằm chằm vào Lãnh Huyết như muốn dò xét gì một hồi lâu, “A” lên một tiếng, cất giọng ôn hòa, mỉm cười nói :
– Lãnh bộ đầu quả nhiên công lực cao thâm.
Câu này của y có thể nói là kỳ quái đến cùng cực.
Lãnh Huyết chưa hề gặp y lần nào, thế nhưng y chỉ vừa nhìn đã nhận ra thân phận của chàng, chuyện này cũng chưa thể coi là kỳ quái, điều kỳ quái chính là y không tán thưởng kiếm pháp của Lãnh Huyết mà lại tán thưởng công lực của Lãnh Huyết.
Trên thực tế, công lực của Lãnh Huyết tuyệt đối không thể coi là cao, thậm chí có thể nói đây là một điểm yếu trong võ công của chàng.
Lãnh Huyết khẽ cúi người vái chào :
– Lý đại nhân.
Người kia phá lên cười nói :
– Ồ? Làm sao Lãnh bộ đầu biết ta không phải là Vương đại nhân, Trương đại nhân hay là Triệu đại nhân?
Lãnh Huyết chỉ tay vào thanh kiếm y đeo sau lưng :
– Song thủ thần kiếm tam phẩm quan, Lý đại nhân, cho là ta không biết kiếm của ngài, nhưng từ lâu cũng đã ngưỡng mộ khí phái phong độ phi phàm của ngài.
Lý Ngạc Lệ ngửa mặt cười dài :
– Người ta ai cũng nói Lãnh Huyết lãnh ngạo kiên nhẫn, nhìn võ lâm chỉ bằng nửa con mắt, hôm nay được gặp mới biết những lời đó đều là bịa đặt, không ngờ Lãnh bộ đầu chỉ cần mở miệng đã hơn rất nhiều vị danh thần xuất chúng trong triều đình rồi.
Lãnh Huyết đột nhiên nói :
– Lý đại nhân, hôm nay chắc là ngài có chuyện vui vẻ trong lòng nên mời ra ngoài du sơn ngoạn thủy thế này?
Lý Ngạc Lệ cười cười nói :
– Lãnh bộ đầu xem ta mang theo nhiều người như vậy có giống đi du sơn ngoại thủy hay không? Du ngoạn thì chỉ cần một hai người tri âm giống như Lãnh bộ đầu đây vậy, đâu cần dẫn theo đám tục nhân tầm thường này làm gì.
Lãnh Huyết cười nhạt, không lên tiếng đáp lại.
Lý Ngạc Lệ dùng ánh mắt của bậc trưởng bối nhìn hậu bối mà nhìn Lãnh Huyết chăm chú :
– Thực không dám giấu, lần này ta ra ngoài toàn bộ là vì chuyện công.
Theo lý thường thì Lãnh Huyết phải hỏi xem y đang làm chuyện gì, chàng có thể giúp gì được không, nhưng Lãnh Huyết lại nói :
– Vừa hay ta cũng có công sự bên mình, chúng ta đành phải cáo biệt ở đây vậy!
Nói đoạn chàng liền quay người bỏ đi.
Lý Ngạc Lệ liền gọi giật lại :
– Lãnh bộ đầu.
Lãnh Huyết dừng bước.
Lý Ngạc Lệ bất ngờ nói :
– Chuyện công này của ta vừa hay cũng chính là việc mà Gia Cát tiên sinh giao cho Lãnh bộ đầu.
Lãnh Huyết nhạt nhẽo nói :
– Thế thúc không hề dặn dò ta đi truy bức tiền thuế.
Lý Ngạc Lệ mỉm cười :
– Lãnh bộ đầu dường như không vừa ý chuyện này thì phải?
Lãnh Huyết chậm rãi quay người lại :
– Tiền thuế bị mất đáng lẽ ra phải truy bắt tặc đồ, hà cớ gì lại truy thu của bách tính thêm lần nữa?
Hai thanh niên vận cẩm bào đều biến sắc, nhưng Lý Ngạc Lệ thì dường như chẳng coi vào đâu :
– Bắt tặc đồ đã có người khác đi làm, triều đình đang chờ tiền thuế của các nơi tiến kinh để có kinh phí tiễu trừ loạn đảng phản tặc, việc này rất gấp rút chúng ta làm sao có thể trễ nải cho được.
Lãnh Huyết lạnh lùng nói :
– Chuyện bắt người nộp tiền đó, ta không quen làm.
Lý Ngạc Lệ giơ tay ngăn không cho hai người thanh niên rút kiếm, mỉm cười nói :
– Đó là thượng mệnh, ta cũng chẳng thể chống lại. Nhưng cái chết của khuyển tử, Lãnh bộ đầu là cao thủ tập nã hung thủ, chuyện này không thể không quản được!
Lãnh Huyết không ngờ lại cự tuyệt :
– Cái chết của lệnh lang nghe đồn là do đã lạm dụng tư hình, tàn sát phạm nhân trong công môn mà gây nên, những vụ án như vậy trước giờ ta đều không nhận thụ lý.
Lý Ngạc Lệ bật cười, tiếng cười rất trong, tựa như có cả tiết tấu, y đưa tay lên vuốt vuốt lông mày :
– Nhưng... nhưng bức tranh đó, Thánh thượng lại nhất định bắt Gia Cát tiên sinh phải tìm về.
Lãnh Huyết thoáng chấn động.
Lý Ngạc Lệ tiến thêm một bước nói :
– Lãnh bộ đầu ắt hẳn cũng biết bức Khô Lâu Họa đó đúng không?
Lãnh Huyết thất thanh nói :
– Chính là bức...
Lý Ngạc Lệ có chút thần bí đáp :
– Chính là bức...
Sau đó y lùi lại một bước, nhìn như đóng đinh vào mặt Lãnh Huyết.
Lãnh Huyết đặt tay lên đốc kiếm. Khi tay chàng nắm chắc đốc kiếm, tinh thần mới trấn định trở lại, chàng hít sâu một hơi nói :
– Bức họa đó, nghe nói là do Phó thừa tướng giao cho lệnh lang chế tác...
Lý Ngạc Lệ tiếp lời :
– Thế nhưng bức Khô Lâu Họa đó... đương nhiên cũng được gọi là Vạn Thọ Họa... vốn là để hiến tặng cho Thánh thượng, hiện giờ khuyển tử bị giết, cống họa bị mất, Lãnh bộ đầu lẽ nào không phải vì chuyện này mà tới đây?
Lãnh Huyết gật gật đầu nói :
– Không sai, ta chính là vì chuyện này mà đến đây.
Lý Ngạc Lệ mỉm cười :
– Lỗ Vấn Trương đã xuất phát từ trước đến Thanh Điền trấn để an bài chuyện này rồi. Lần này cướp tiêu ngân là bọn Thần Uy tiêu cục và Vô Sư môn, vượt ngục cũng là bọn chúng, chống lại quan binh cũng là bọn chúng, giết người cũng là bọn chúng, xem ra bức Khô Lâu Họa đó nhất định cũng ở trong tay chúng... Lãnh bộ đầu, chúng ta đã chí đồng đạo hợp, hà cớ gì không cùng tiến cùng thoái?
Lãnh Huyết kiên quyết lắc đầu :
– Lần này ta đến đây là vì Khô Lâu Họa. Bắt người trộm họa là trách nhiệm của ta, còn về người trộm họa có phải là Thần Uy tiêu cục và Vô Sư môn hay không ta vẫn còn chưa tra xét rõ ràng, chỉ sợ...
Phong độ của Lý Ngạc Lệ vẫn rất tốt :
– Xin cứ nói thẳng.
Lãnh Huyết nói tiếp :
– ... Chỉ sợ, đạo bất đồng, bất tương vi mưu.
Một câu này của chàng khiến mọi người đều biến sắc.
Lý Ngạc Lệ vuốt râu nói :
– Hay, hay cho một câu “đạo bất đồng bất tương vi mưu”... Đã có rất nhiều người từng nói câu này với Phó thừa tướng, thế nhưng đến giờ những người đó hình như đều...
Nói đến đây thì y mỉm cười không nói gì nữa.
Lãnh Huyết lạnh lùng nói :
– Mười năm trước Gia Cát tiên sinh cũng đã nói câu này với Phó thừa tướng, đến giờ người vẫn khỏe mạnh tráng kiện như thường.
Lý Ngạc Lệ nhướng mày nói :
– Ồ? Nếu như Gia Cát tiên sinh không nói câu này, chỉ sợ sớm đã nắm binh quyền trong tay để hiệu lệnh thiên hạ rồi!
Lãnh Huyết cười lạnh nói :
– Có một số người không hề hứng thú với chuyện hiệu lệnh thiên hạ như một số người khác!
Lý Ngạc Lệ cười nói :
– Vậy sao? Ta lại biết có một số người đặc biệt hứng thú với chuyện nhúng mũi vào chuyện của người khác.
Y cười cười rồi lại nói tiếp :
– Nghe bộ hạ của ta nói lại, Lãnh bộ đầu đã nhiều lần yểm hộ cho bọn người của Thần Uy tiêu cục và Vô Sư môn, đây là hành vi cấu kết loạn đảng, đáng xử tội chết chứ chẳng nghi... Bất quá, ai ai cũng biết Lãnh bộ đầu trung thành với triều đình nên những lời sàm ngôn của kẻ khác ta nghe xong rồi quên ngay, chứ không hề báo lên trên, ha ha ha...
Tư thông loạn đảng, trợ giúp nghịch tặc là đại tội phản quốc, Lãnh Huyết thoáng biến sắc mặt, hỏi ngược lại :
– Vụ án này đã kết thúc chưa?
Lý Ngạc Lệ ngẩn người :
– Vụ án nào?
Lãnh Huyết nói :
– Cướp tiêu, giết người, trộm họa đã tra xét rõ ràng là Thần Uy tiêu cục và Vô Sư môn làm rồi ư?
Lý Ngạc Lệ nói :
– Khuyển tử đích thực là do người của Vô Sư môn sát hại, chuyện này Ngôn thị huynh đệ, Dịch Ánh Khê và Nhiếp Thiên Sầu có thể làm chứng, bức họa cũng thất tung vào lúc đó. Món tiền thuế kia đích thực là do Thần Uy tiêu cục tự dàn cảnh bị cướp, một tiêu sư trong tiêu cục có thể chứng minh chuyện này.
Lãnh Huyết không biết vì sao đột nhiên nhớ đến một chuyện, chuyện này giống như sao băng vọt qua bầu trời vậy, vừa lóe lên rồi lại vụt tắt ngay, muốn tìm lại thì đã tuyệt tích nơi chân trời. Lãnh Huyết biết đây là một chuyện rất quan trọng, nhưng chàng đã không còn cơ hội để nghĩ tiếp, chỉ nói :
– Lê Tiếu Hồng?
Lý Ngạc Lệ dường như hơi có chút ngạc nhiên, lập tức nói :
– Chính là y. Vị tiêu sư này đại nghĩa diệt thân, dũng khí phi thường, ta đã cho người bảo vệ nghiêm mật, không ai có thể làm hại y được nữa.
Lãnh Huyết hừ lạnh một tiếng :
– Vụ án này đã được xử chưa?
Lý Ngạc Lệ hơi ngẩn người ra nói :
– Chuyện này thì chưa.
Lãnh Huyết liền truy bức thêm :
– Án còn chưa định tội, vậy thì chỉ có thể nói Thần Uy tiêu cục và Vô Sư môn là nghi phạm mà thôi. Ta hiệp trợ bọn họ chỉ là để tiện cho việc phá án, không thể nói là tòng phạm.
Lý Ngạc Lệ cười lạnh đe dọa :
– Lãnh bộ đầu, vạn nhất bọn chúng thật sự là tội phạm, ngươi biết pháp phạm pháp... tội cũng không nhẹ đâu, ngươi cũng biết định tội cho bọn chúng chỉ bất quá là chuyện dễ như trở bàn tay thôi mà. Lãnh bộ đầu và bọn chúng không thân không thích, chặng đường phía trước còn dài, hà cớ gì phải vì bọn chúng mà mạo hiểm?
Lãnh Huyết nói :
– Có điều trước khi chân tướng được rõ ràng, chỉ cần là chưa định tội thì ta có trách nhiệm truy tìm chân tướng, làm rõ xem ai mới là chân hung, ai mới là người bị hại.
Chàng nói xong câu này, cả hai đều im lặng không nói gì nữa.
Một hồi lâu sau, Lý Ngạc Lệ mới cười lớn nói :
– Được, được lắm! Gan dạ lắm! Có khí phách lắm!
Sau đó y nói thêm một câu :
– Lãnh bộ đầu cũng biết mấy vị bằng hữu bên cạnh Phó thừa tướng cũng đến rồi chứ?
Lãnh Huyết nhạt nhẽo nói :
– Có Lý đại nhân tọa trấn ở đây, Phó thừa tướng vẫn còn phải lo lắng sao?
Lý Ngạc Lệ ra vẻ thần bí nói :
– Lãnh bộ đầu quá coi trọng ta rồi. Phó thừa tướng thần cơ diệu toán, tính toán cẩn mật, nhìn xa vạn dặm, so với ta thì cao diệu hơn gấp mấy chục lần. Có thể lão nhân gia người đã sớm tính ra lần này bắt bọn phản loạn sẽ có trở ngại, Phó thừa tướng thương dân như con, yêu quân như cháu nên đã đặc biệt phái ba vị ái tướng bên mình là ba vị cao thủ “Lão, Trung, Thanh” đến đây để đạp bằng mọi chông gai chướng ngại, hủy diệt tất cả những gì cản trở chúng ta tiễu trừ phản loạn, xem ra lần này lũ tặc phỉ đó đúng là có cánh cũng khó thoát nổi.
Lãnh Huyết hít sâu vào một hơi, từng chữ từng chữ một từ kẽ răng thoát ra :
– Lão, Trung, Thanh?
Song mục Lý Ngạc Lệ sáng rực :
– Lão Bất Tử, Trung Gian Nhân, Thanh Mai Trúc.
Bàn tay Lãnh Huyết nắm chặt đốc kiếm.
– Là ba người bọn họ?
Lý Ngạc Lệ không cười, nhưng y cười bằng mắt, cười một cách vô cùng giảo quyệt :
– Đương nhiên, ba người bọn họ đến là để giết phản tặc, đoạt lại cống phẩm, hộ tống tiền thuế về kinh, chuyện này chẳng liên quan gì đến Lãnh bộ đầu cả.
Lãnh Huyết khẽ nhếch môi khiến ngũ quan vốn đã đầy vẻ kiên nhẫn của chàng chàng thêm quật cường :
– Chuyện này là đương nhiên, nếu như là vì Lãnh mỗ mà đến, Lý đại nhân và Phúc Huệ song tu cùng với hơn trăm vị huynh đệ đây sớm đã thành đồ thừa rồi, hà tất phải lao sư động chúng như vậy?
Bộ râu đài đen của Lý Ngạc Lệ lấp lánh dưới ánh mặt trời chói chang :
– Lãnh bộ đầu biết được thì tốt.
Lãnh Huyết nói :
– Có điều, dù là để tập nã phản tặc, hộ tống cống phẩm, áp giải tiền thuế thì xuất động đến ba vị cao thủ Lão Trung Thanh e rằng cũng là dùng dao mổ trâu để giết gà rồi?
Lý Ngạc Lệ cười cười nói :
– Đây là cống phẩm dâng lên Thánh thượng không ngờ phản tặc to gan dám cướp đoạt, Phó thừa tướng với Hoàng thượng một dạ trung thành, tự nhiên là phải phái cao thủ đi bình định.
Lãnh Huyết gật đầu nói :
– Lý đại nhân nếu như không có phân phó gì khác, tại hạ xin được cáo từ.
Lý Ngạc Lệ đột nhiên nói :
– Lãnh bộ đầu, từ lâu đã nghe nói Lãnh bộ đầu có một thanh bảo kiếm, hôm nay ngẫu nhiên gặp mặt, không biết có thể cho ta thưởng thức một lần không?
Lãnh Huyết thoáng ngẩn người, Lý Ngạc Lệ tuy không phải là thượng ti trực tiếp của chàng, nhưng quan vị cũng cực cao. Nếu Lãnh Huyết không phải được Hoàng thượng gia phong làm một trong Thiên Hạ Tứ Đại Danh Bộ, có miễn tử thiết khoán, sinh tử kim bài thì e rằng một lời nói của Lý Ngạc Lệ cũng đủ khép chàng vào tội chết rồi.
Giang hồ đồn rằng võ công của Lãnh Huyết đều tập trung cả trên kiếm.
Giờ đây Lý Ngạc Lệ đưa ra một yêu cầu: xem kiếm của chàng.
Nếu như Lãnh Huyết không có kiếm, đối phương động thủ chàng sẽ dùng vũ khí gì hoàn kích?
Nếu như Lãnh Huyết cự tuyệt không cho y xem kiếm, vậy thì địch ý tất hiện, Lý Ngạc Lệ động nộ lên sẽ hạ lệnh giết chàng, chàng sẽ ứng phó với cục diện đó như thế nào?
“Soạt!”
Lãnh Huyết bạt kiếm.
Lý Phúc, Lý Huệ khẽ nhích động thân hình, người đã đến hai bên tả hữu của Lý Ngạc Lệ, tay đặt trên đốc kiếm.
Lý Ngạc Lệ vẫn giữ nụ cười trên môi, thần sắc không thay đổi.
Lãnh Huyết giơ kiếm trước ngực, mũi kiếm chỉ cách ngực Lý Ngạc Lệ chưa đầy một thước :
– Mời xem.
Lý Ngạc Lệ chầm chậm, chầm chậm dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi kiếm, mắt nhìn kiếm thế không chớp lấy một cái, mỉm cười nói :
– Cách thưởng kiếm này thật không khỏi quá hung hiểm.
Lãnh Huyết khẽ rung tay, Phúc Huệ song tu vội song song bạt kiếm, không ngờ Lãnh Huyết lại giao đốc kiếm vào tay Lý Ngạc Lệ, nói :
– Lý đại nhân hậu ái, xin cứ cầm lấy mà quan thưởng là được.
Cách làm này của Lãnh Huyết thật chẳng khác gì hai tay dâng kiếm lên cho địch nhân.
Lầy này thì cả Lý Ngạc Lệ cũng hơi biến sắc, Lý Phúc, Lý Huệ đưa mắt nhìn nhau, ngơ ngẩn thu kiếm lại.
Lý Ngạc Lệ cầm kiếm, vung lên vạch ra trước mặt Lãnh Huyết hai đóa kiếm hoa, chỉ thấy kiếm quang loang loáng đi trước kiếm phong, Lý Ngạc Lệ bật cười nói :
– Hảo kiếm, hảo kiếm!
Trong một sát na, không gian bỗng tĩnh lặng đến cực điểm, chỉ có tiếng ho khù khụ thê lương của lão giả kia mà thôi. Chỉ cần Lý Ngạc Lệ bất đồ xuất thủ, hoặc giả hạ lệnh một tiếng, chỉ sợ rằng Lãnh Huyết khó mà tránh khỏi kiếp nạn sát thân này.
Song mục Lý Ngạc Lệ nhìn chăm chăm vào thân kiếm, kiếm quang chiếu sáng khuôn mặt của y. Đột nhiên y đưa kiếm lại cho Lãnh Huyết :
– Xem kiếm xong rồi. Hảo kiếm pháp!
Y không tán thưởng kiếm mà lại tán thưởng kiếm pháp khiến chúng nhân đều ngớ người không hiểu tại sao. Đợi cho Lãnh Huyết nhận lại kiếm, Lý Ngạc Lệ liền vẫy tay, quay người lại ra lệnh :
– Khởi kiệu!
Nói đoạn nhấc chân bước vào trong, cả đội nhân mã liền khởi hành đi khỏi.
Năm ngón tay nắm chặt đốc kiếm của Lãnh Huyết vì dụng lực quá độ mà đã trở thành màu trắng toát. Đến lúc đội nhân mã đi khỏi, toàn thân chàng đã ướt đẫm mồ hôi.
* * * * *
Bộ Vương đã đến đây. Lý Ngạc Lệ từ đầu đến cuối chưa từng chính thức nhìn ông ta một lần. Ông ta là Bộ Vương danh chấn bát biểu, bởi tất cả đều không nhận biết ông ta nên không ai cảm thấy sự tồn tại của ông. Ông ta đứng ở đó với một cảm giác bi thương thâm trầm. Lãnh Huyết cảm nhận được, có điều ngoài sự bi thương này ra còn có một nỗi hoang mang còn thâm trầm hơn nữa, điểm này thì Lãnh Huyết không thể nào hiểu nổi.
* * * * *
Đội nhân mã đã đi được một đoạn xa, Phúc Huệ song tu ở hai bên kiệu mới đưa mắt nhìn nhau, như muốn giải tỏa thắc mắc ở trong lòng :
“Đây rõ ràng là một cơ hội rất tốt để trừ đi cái gai trong mắt!”
Lý Phúc, Lý Huệ là nghĩa tử của Lý Ngạc Lệ, võ công của cả hai đều do Lý Ngạc Lệ đích thân chỉ điểm. Trong Lý phủ, võ công của Nhiếp Thiên Sầu là cao nhất, nhưng được Lý Ngạc Lệ tín nhiệm nhất lại chính là Lý Phúc, Lý Huệ này sau đó mới đến bọn Ngôn thị huynh đệ và Dịch Ánh Khê.
Trong kiệu đột nhiên có tiếng nói truyền ra :
– Các ngươi đều cảm thấy kỳ quái có đúng không?
Lý Phúc, Lý Huệ hoang mang nhìn nhau, cảm thấy phảng phất như người trong kiệu đã nhìn thấu được tâm tư của bọn họ vậy.
– “Ta cũng muốn giết y”. - Lý Ngạc Lệ thở dài một tiếng than - “Chỉ là, khi ta vừa cầm được kiếm của y, lão quỷ bệnh lao bên cạnh đột nhiên phát ra những mũi nhọn còn lăng lệ, sắc bén hơn cả kiếm khí nữa!”
Lý Phúc, Lý Huệ cả kinh, không ngờ lão già ho hen mà cả hai không thèm để vào mắt lại có sức uy hiếp lớn đến vậy!
– “Dù ta có thể nhất cử giết đi Lãnh Huyết, nhưng không nhất định có thể khống chế được hai người bọn họ liên thủ” - Lý Ngạc Lệ hình như cũng rất tiếc nuối - “Những chuyện không nắm chắc, ta thường đợi cơ hội sau này, đợi đến khi nào ta nắm chắc mới làm. Trừ phi... trừ phi là bị bức đến bất đắc dĩ... hy vọng cái ngày mà ta bất đắc dĩ đó vĩnh viễn không đến”.
– “Kỳ thực Lão Trung Thanh chủ yếu chỉ phụ trách thu hồi Khô Lâu Hoạ, bên trên đã phái đến một người khác, người này mới chính là tử địch của Tứ Đại Danh Bộ” - Thanh âm của Lý Ngạc Lệ trong chiếc kiệu đang lắc lư nhè nhẹ dường như có chút ngẩn ngơ - “Người này ngoại trừ phụng mệnh bắt tiễu trừ phản tặc ra thì lúc cần thiết cũng có thể khiến cho Tứ Đại Danh Bộ biến mất trên cõi đời này”.
Lý Phúc thất thanh nói :
– Bộ Vương?
Lý Huệ tiếp lời :
– Lý Huyền Y?
Lý Ngạc Lệ nói :
– Chính là Bộ Vương Lý Huyền Y. Theo tin ta nhận được thì Lý Bộ Vương đã đến vùng này rồi...
Thanh âm của y dần dần nhỏ lại, nhỏ đến mức chỉ có Lý Phúc và Lý Huệ là nghe được y đang nói gì.
– Kỳ thực vừa nãy ta cũng không muốn động thủ, bởi vì ta dẫn theo bao nhiêu người như vậy, khó tránh khỏi việc tiết lộ ra ngoài chuyện ta giết chết Lãnh Huyết, như vậy ta chẳng những phải nhận sự chỉ trích của thiên hạ, mà còn kích động nghi tâm của Gia Cát tiên sinh với Phó thừa tướng, sớm có sự phòng bị, đây gọi là việc nhỏ mà không nhịn thì sẽ hỏng việc lớn.
Lý Phúc thấp giọng hỏi :
– Những người này không phải ai ai cũng trung thành hết mực với đại nhân cả hay sao?
Lý Huệ cũng nhỏ giọng nói :
– Ai có dị tâm, xin đại nhân chứ chỉ thị, hai huynh đệ chúng tôi thử móc tim hắn ra xem có màu gì?
Lý Ngạc Lệ nhạt giọng nói :
– Ai là kẻ nằm vùng thì ta không biết, nhưng nhất định là có kẻ nằm vùng trong những người của chúng ta. Bên cạnh Gia Cát tiên sinh không phải cũng đã sắp xếp người của chúng ta rồi hay sao? Với trí tuệ của Gia Cát tiên sinh, không thể hoàn toàn không có an bài gì cả. Muốn làm những chuyện thế này thì có thể âm thầm mà làm, chỉ cần hai ba người là được, bằng không thì chúng ta chỉ có thể giết được một thủ hạ của lão, nhưng lại để cho đối phương có cớ làm loạn hết thế trận của chúng ta, lúc đó thì không thể vãn hồi lại được nữa.
Với công lực của Lý Ngạc Lệ và Phúc Huệ song tu nói chuyện thì chỉ có ba người mới có thể nghe thấy, tuyệt đối không thể có người thứ tư nghe được, hoặc giả cho dù là có người thứ tư, vậy thì cả đó cũng không dám nghe.
Lý Phúc, Lý Huệ nghe mà vừa kính vừa phục, đồng thanh nói :
– Vâng.
Hai huynh đệ chúng cùng lúc đều nghĩ :
“Cuộc chiến này tuy dữ dội khốc liệt ngay từ đầu nhưng có Lý đại nhân chống lưng phía sau, lại có cả Phó thừa tướng ở trên chỉ thị, bọn ta nhất định quan vận hanh thông, nổi danh thiên hạ, bình định thanh vân, nắm chắc phần thắng”.
Lý Ngạc Lệ thì đang tìm lại trong ký ức, lão quỷ bệnh lao đó là ai? Lão quỷ bệnh lao đó rốt cuộc là ai?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook