Khó Làm Thái Tử Phi
-
Chương 47: Cùng ngồi cùng đứng…
Edit: beyours07
Mấy ngày sau đó, đương nhiên ta hận không thể vùi mình trong thùng tắm, tốt nhất là có ai đó lại làm thêm cái nắp, trực tiếp khiêng ta ra ngoài, ta cũng không chút ý kiến.
Từ nhỏ đến lớn, ta là người trong lòng không giấu được chuyện gì, lại càng cực kỳ không thích giấu chuyện gì ở trong lòng, còn làm như không có việc gì đi tới trước mặt đương sự một, hai, ba. Cố gắng sắm vai Tô Thế Noãn không chịu để tâm, kiêu căng bốc đồng.
Ta đã từng giấu chuyện về Vạn Tuệ dưới đáy lòng thật lâu, ta biết đó là cảm giác gì.
Nhưng mà ta biết, dù sao trưởng thành rồi, ta sẽ không còn là Tiểu nữ nhi Tô gia cứ cần là có, ăn mặc chi phí còn hơn cả Công chúa kia nữa, ta là Thái tử phi Đông Cung, một khi đã vậy, có chút chuyện chính là nhất định không thể không làm.
Nói thí dụ như, đi Thụy Khánh cung thỉnh an công công ta, còn có đi cung Trọng Phương, bị Hoàng quý phi nương nương chà đạp một phen.
Ngày đầu tiên nhìn thấy ta, công công ta vẫn thật vui mừng, "Tiểu Noãn con có thể đi lại rồi hả? Ta nhìn xem ta nhìn xem, ừm, bầm tím tan đi không ít rồi!"
Rồi lại quay đầu quở trách Vương Lang, "Người ở ngay tại bên cạnh ngươi, còn có thể bị nàng kéo đến bên trên sân khấu, vừa bị ngâm nước lại bị va vào thuyền, chịu bao nhiêu khổ cực như vậy! Ngươi cũng không phải không biết, nha đầu kia mỗi khi rời đi, là có phiền toái, còn có thể để nàng tự tiện rời đi?"
Công công ta đúng là luôn luôn có thể tìm được lý do tới quở trách Vương Lang.
Nếu là dĩ vãng, hời hợt trách cứ như vậy, ta luôn luôn làm người đứng xem, thậm chí có đôi khi còn có thể vui sướng khi người gặp họa, khoe ta được sủng ái của ta với Vương Lang.
Hiện tại ta đương nhiên là không có tâm tình như vậy rồi.
Đến ngày thứ hai, ngày thứ ba, lúc nhìn thấy ta Hoàng thượng đã có chút giữ lại, thậm chí ông còn cực kỳ cẩn thận quan sát thần sắc của ta, giống như trên mặt ta tràn ngập ba cái chữ to không được ổn, tới mời người khác đến nghiên cứu.
Ta biết tuy ta tận lực giả vờ không để tâm, nhưng vẫn không thể gạt được vài người thân cận bên cạnh này.
Cho dù mấy ngày nay ta cũng không dám tìm Trần Thục phi nói chuyện, Liễu Chiêu huấn vẫn lại nhìn ra sự không thích hợp của ta.
Nàng không có hàm súc như công công ta, mà là hỏi thẳng ta, "Bà cô của em, người mang Quân thái y lừa vào trong cung, còn chưa đủ như ý, còn chưa đủ vui vẻ nha? Người có phải muốn đem trên trời ánh trăng đều đã hái xuống, mới có thể vừa ý?”
Đối với chuyện Quân Thái y, Liễu chiêu huấn đích xác cũng có lý do dẫn đến cực kỳ bất mãn. Mà ta chỉ cần nhẹ nhàng nói mấy câu, có thể đảo ngược thái độ của nàng, để cho nàng cùng ta đồng thời công khai lên án Vương Lang và Vương Lung dụng tâm hiểm ác.
Nhưng mà nhìn khuôn mặt bánh bao vô ưu vô lự của Liễu chiêu huấn, ta cũng có chút không nói nên lời.
Có một số việc tin hay không xuất phát từ trực giác, dựa theo lối suy nghĩ của Liễu Diệp Nhi, có nàng khả năng nàng hoàn toàn không hoài nghi Vương Lang, Vương Lung, mà là trực tiếp nhận định Quân Thái y là có mục đích lừa gạt ta, ly gián quan hệ của ta và Đông cung.
Nhưng trực giác của ta lại tin tưởng, Quân Thái y không gạt ta. Hắn là không dám, không cần, lại càng không thèm gạt ta.
Cả đời này ta nhìn người cũng không quá chuẩn, nhưng luôn luôn có một bên hiềm nghi, nhưng chuyện này ta lại vô cùng khẳng định. Quân Thái y là chắc chắn không nói dối ta về chuyện trọng yếu như vậy, Tôn Ngộ Không sao lại có thể nói dối Thủy Nguyệt Quan âm cơ chứ? Chỉ cần mang Trịnh Bảo lâm nắm trong lòng bàn tay, chỉ cần Vương Lang còn bởi vì hắn va chạm nữ nhân trên danh nghĩa của mình mà bất mãn với hắn, ta vĩnh viễn chính là Thủy Nguyệt Quan âm của Quân Thái y.
Mà hắn không có gạt ta, liền ý nghĩa Vương Lang cùng vương lung trong lúc đó, ít nhất tổng có một người đang gạt ta, lớn hơn nữa khả năng, là bọn hắn hai người liên thủ lừa gạt.
Ta nghĩ tới lời Vạn Tuệ dặn dò ta trước khi đi, còn quở trách ta mấy câu.
Nàng nói đôi mắt này của ta, luôn luôn chỉ nhìn được cái tốt, không nhìn được cái xấu. Chính xác, đối với Vương Lung cùng Vương Lang, tới bây giờ ta cũng chỉ thấy được điểm tốt của bọn họ, mà không nhìn tới cái xấu của họ.
Hoặc là Vương Lang nhìn ta, cũng giống như khi Lưu Triệt còn làm Thái tử nhìn Trần Kiều vậy, đối với tính khí của ta, hắn thực sự nghĩ là "Sau này xem ngươi phải làm sao.”
Hoặc là từ đầu tới cuối đều là ta sai, hắn cũng không hề thích ta chút nào, dù có, cũng không thắng được âm mưu trong lòng hắn.
Tô gia nhà ta cả nhà trung liệt, bây giờ mặc dù không thể nói là đệ nhất môn phiệt thế gia của Đại Vân, nhưng Hổ già vẫn uy phong, lại có ca ca ta là người tài, chỉ cần có thể đánh được Nữ kim, vinh quang sáng rọ trong nháy mắt tất cả đều thuộc về người Tô gia chúng ta. Ta vẫn lo lắng đối với Hoàng thượng mà nói, thanh thế như vậy có thể tiếp tục hay không, thế cho nên ông muốn cất nhắc Miêu gia để áp Tô gia một chút. Nhưng ta thật không ngờ, Vương Lang sẽ vì thế mà bắt đầu đề phòng ta sớm như vậy.
Nhưng ta lại vẫn không có cách nào hoàn toàn tin tưởng, ta chính là không có biện pháp nào, cho dù ta có rất nhiều lý do để chứng minh Vương Lang hẳn là không đối xử với ta như thế, cho dù không vì tình cảm, không vì nhân nghĩa, về đạo tòng quyền mà nói, làm sao hắn lại có thể mượn tay Vương Lung, để lấy được dược liệu ngừa thai nên tránh tai mắt của người khác nhất đây?
Mặc kệ là chính hắn uống, hay là biến đổi biện pháp cho ta uống, dù sao hắn cũng vẫn lại là Đông Cung Thái tử, nếu như ngay cả chút dược liệu này hắn đều phải cầu Thụy vương đi kiếm, ta xem chúng ta cũng không cần làm Thái tử và Thái tử Phi nữa rồi, đơn giản cùng nhau uống thuốc độc tự sát cho xong việc: Chút thủ đoạn này cũng không có, còn nói chuyện đóng đô thiên hạ, hô mưa gọi gió gì nữa?
Càng đừng nói a Mông vẫn lại là trắng trợn dùng cờ hiệu "Thái tử gia muốn dùng", nói đùa, cho dù Vương Lang bất lực đến nông nỗi kia, Vương Lung sao lại qua loa như vậy được? Cho dù nói là dùng cho chính mình, cũng còn tốt hơn nói là "Cho Thái tử gia dùng". Lí do thoái thác này thật sự có quá nhiều lỗ hổng, bảo ta cứ đơn giản mà tin như vậy, Tô Thế Noãn ta dù ngốc, cũng không ngốc đến mức này.
Nhưng ta cũng biết rõ...
Ta biết trên đời này có rất nhiều chuyện, thường thường nhìn càng trùng hợp, càng không thể tưởng tượng, càng mới là chân tướng. Có khả năng Mao thái y vốn là người của Vương Lang hoặc Vương Lung. A Mông nói chuyện với hắn mới không có gì phải cố kỵ. Có khả năng bọn họ đang nói chuyện phiếm về bí mật của hai chủ tử, không ngờ bị Quân thái y ở tận cùng kho thuốc nghe lén, cho nên lúc đó lời nói và việc làm đều không gì cố kỵ, nói ra chính là lưu loát... Chính vì ta biết, cho nên ta mới cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Hoặc là tác dụng lớn nhất của chuyện này với ta mà nói, ngược lại là để cho ta hiểu rõ, đáy lòng ta chưa bao giờ thực sự tín nhiệm với Vương Lang và Vương Lung.
Ví như năm đó ta thực sự tin Vương Lang, còn cần phải gả vào Đông cung? Chỉ là vì bảo đảm quan hệ của Vương Lang cùng Tô gia càng thêm chặt chẽ, để cho ca ca ở tiền tuyến có thể an tâm đánh giặc, vốn là sợ hãi Vương Lang qua sông đoạn cầu, thượng vị sau khi cô cô ta mất, sẽ không chấp nhận chỗ dựa là Tô gia nữa.
Ngày thường ta chỉ quan tâm trách cứ Vương Lang không rõ tâm ý của ta, mơ hồ khó hiểu, nhưng cuối cùng ta có thể vì Vương Lang mà thật sự bỏ xuống toàn bộ hay không, không chút do dự?
Đủ loại mâu thuẫn, làm cho đầu óc vốn đã không hề phức tạp của ta, đảo cho thành hỗn loạn. Cứ thế vài ngày nay, ta đối với ai cũng không hề có sắc mặt hoà nhã, thậm chí ngay cả Hoàng quý phi nhìn thấy biểu tình của ta, đều nói ít đi rất nhiều, mỗi ngày chỉ là để cho chúng ta ở cung Trọng Phương ngồi một chút, chẳng hề gây sự với ta.
Đợi cho tới buổi tối ngày thứ năm, Vương Lang hiếm thấy đi vào Tây điện của ta.
Theo lý mấy ngày nay vốn là ngày ta hầu hạ Vương Lang, nhưng bởi vì tâm tình ta không tốt, mấy lúc trời tối, ta đều không chủ động đi tìm hắn, mà là ở tại Tây điện của mình xuất thần.
Lúc hắn vào ta vốn là không ngủ, nhưng cũng không biết vì sao không muốn động, chỉ là nằm ở trên giường, nhìn tháy hắn đi qua bàn hoa mai, đi đến ngồi xuống bên cạnh ta.
Ta cảm giác bàn tay hắn ấn lên ta bờ vai, sau đó... sau đó xúc giác của hắn, giống như là một cơn gió, nhu hòa mà thổi qua gương mặt ta, thái dương ta, rồi rơi vào trước ngực ta.
Vương Lang đang tìm nhịp tim của ta, sự vỗ về của hắn không hề mang theo chút sắc tình nào, chỉ là tìm nơi trái tim ta bừng bừng đập, dừng một chút, lại nhẹ nhàng mà nhấn một cái.
Mặt hắn lẫn trong bóng đêm, chỉ có đôi con ngươi như hai ngôi sao chăm chú nhìn ta, ta nghe thấy hắn nói, "Tiểu Noãn, có phải Quân Thái y lấy ra cái gì hay không?"
Ta không khỏi giật mình, nhưng lại bị hắn đè lại, hắn cúi người, nói bên tai ta, "Nàng đưa hắn vào Đông cung, là vì muốn hắn chuyên tâm điều dưỡng thân thể cho nàng?"
Biết rõ trong bóng đêm, Vương Lang cũng không thấy rõ thần sắc của ta, ta vẫn thật cẩn thận che giấu ý cười như cũ.
Hóa ra không chỉ là ta không hiểu tâm tư của Vương Lang, mà chính Vương Lang hắn cũng có khi, chung quy là hắn đọc sai tâm ý của ta, cho rằng tinh thần ta sa sút, là vì nguyên nhân con nối dòng.
"Chàng cho rằng trong lòng ta vẫn cực kỳ để ý chuyện ta chưa có thai?" Ta dùng một câu hỏi để trả lời hắn.
Ánh mắt Vương Lang cong lên, hắn trách cứ ta, "Điều này cũng không phải là đoán, đây là đang đọc. Tâm tư của nàng, cũng không phải là quá dễ hiểu?”
Đúng vậy, bởi vì ta để ý ta không có con nối dòng, cho nên tìm Quân thái y tới xem mạch, mà Quân thái y xem thấy chút vấn đề, vì thế ta cho Quân thái y chuyển vào Đông cung chữa bệnh cho ta. Nhưng với bên ngoài cũng không lộ ra, bởi vậy không phải là Liễu Chiêu huấn, thì là Vương Lang, ta cũng không nói cho hắn biết là vì cái gì, hơn nữa những ngày Quân thái y xem mạch cho ta, ta còn để cho Tiểu Bạch Liên và Tiểu Tịch Mai tránh bên ngoài... Gặp phải Vương Lang cùng Vương Lung, tâm tình của ta lại không tốt như vậy.
Một chuyện nhỏ đơn giản như vậy, có thể khiến hai người hiểu thành cái dạng này, nếu muốn đọc được tâm tư của Vương Lang từ trong sương mù trùng điệp, làm sao có thể dễ dàng?
Ta cũng đưa tay lên, nhẹ nhàng sờ mặt Vương Lang.
Nhiệt độ cơ thể hắn luôn thấp hơn người khác, cho dù là ngày mùa hè nóng bức, trên người vẫn mát rượi không có mồ hôi như thường, tay ta đặt trên gò má hắn, chỉ có cảm giác được tay mình ẩm ướt.
Ta định rút tay về, nhưng hắn lại cầm tay ta, để tay ta dừng lại trên mặt hắn, không chịu cho ta rút tay về.
"Thế Noãn, nói cho ta biết có phải hay không." Vương Lang thúc giục.
Cảm giác chua xót đau khổ trong lòng ta lại quay trở lại, ở một khắc này, ta đã không muốn nghĩ, nếu ta thật sự là gian nan chuyện con nối dõi, mà Vương Lang thật sự vô tội, như thế sự không vui của hắn, sẽ có bao nhiêu là vì chính mình, lại có bao nhiêu là vì Tô gia, vì Thái tử Phi của hắn, đến cuối cùng, cũng còn bao nhiêu trên người Tô Thế Noãn ta?
"Vương Lang." Ta không nhịn được mở miệng kêu tên của hắn.
Ta cũng có nhiều lời muốn hỏi hắn, ta muốn nắm bờ vai hắn hung hăng lắc, nói cho hắn biết trò chơi đọc hiểu lòng người của hắn, là tàn nhẫn biết bao, nói cho hắn biết ta không muốn đánh cuộc, ta muốn có một đáp án, hắn cũng không cần vòng vo, nói thẳng cho ta biết tâm tư của hắn. Ta không muốn chơi trò chơi này cùng hắn, đánh cược cả Tô gia và trái tim của ta, ta không thua nổi.
Lời đã tới bên miệng, đang định nói ra, bên ngoài cửa sổ đã sáng lên, một luồng ánh trăng xuyên qua mây mờ, chiếu vào ttrong phòng, chiếu sáng nửa bên mặt Vương Lang.
Có lẽ là vì là trời tối om, hắn cũng không giữ vẻ mặt bất động không cảm giác kia, trong nháy mắt này, ta nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn.
Hắn chính là đang nhíu mi nhìn ta, ánh mắt chuyên chú, đôi môi mỏng hơi mím, trên dung nhan tự phụ mà tuấn mỹ tràn ngập quan tâm.
Trái tim ta dường như bị ngâm trong một hồ nước chua, trướng phình to, lại bị đau đớn làm cho co rút thật nhanh.
Ta nghĩ đến tối hôm đó ở hồ Thái Dịch, ta nghe thấy giọng nói của hắn, vì thế nhìn lại qua dòng nước, trong khoảnh khắc hắn giơ cao ngọn đèn lồng trong tay, ánh sáng chiếu ra cũng là loại biểu tình như thế này. Chỉ là ngăn cách sóng nước trong veo, chỉ là vội vàng liếc mắt một cái, ta cũng không thấy được rõ ràng.
Mà chính ở một khắc này, ta hạ quyết tâm, bây giờ ta quyết không thể dễ dàng tin bất cứ lời nói nào nữa, thậm chí là lời giải thích của Vương Lang với ta.
Nếu như ta không thể đọc hiểu được tâm tư của Vương Lang, tương lai lại làm sao có thể đứng ở bên cạnh hắn, cùng hắn dắt tay cùng nhìn trời đất? Hay là có thể cùng hắn đối diện mà ngồi, cộng dẫn dắt thiên hạ?
Cho dù là là địch hay là bạn, cuối cùng ta cũng chỉ là muốn cùng ngồi cùng đứng với hắn, rồi nói sau.
Mấy ngày sau đó, đương nhiên ta hận không thể vùi mình trong thùng tắm, tốt nhất là có ai đó lại làm thêm cái nắp, trực tiếp khiêng ta ra ngoài, ta cũng không chút ý kiến.
Từ nhỏ đến lớn, ta là người trong lòng không giấu được chuyện gì, lại càng cực kỳ không thích giấu chuyện gì ở trong lòng, còn làm như không có việc gì đi tới trước mặt đương sự một, hai, ba. Cố gắng sắm vai Tô Thế Noãn không chịu để tâm, kiêu căng bốc đồng.
Ta đã từng giấu chuyện về Vạn Tuệ dưới đáy lòng thật lâu, ta biết đó là cảm giác gì.
Nhưng mà ta biết, dù sao trưởng thành rồi, ta sẽ không còn là Tiểu nữ nhi Tô gia cứ cần là có, ăn mặc chi phí còn hơn cả Công chúa kia nữa, ta là Thái tử phi Đông Cung, một khi đã vậy, có chút chuyện chính là nhất định không thể không làm.
Nói thí dụ như, đi Thụy Khánh cung thỉnh an công công ta, còn có đi cung Trọng Phương, bị Hoàng quý phi nương nương chà đạp một phen.
Ngày đầu tiên nhìn thấy ta, công công ta vẫn thật vui mừng, "Tiểu Noãn con có thể đi lại rồi hả? Ta nhìn xem ta nhìn xem, ừm, bầm tím tan đi không ít rồi!"
Rồi lại quay đầu quở trách Vương Lang, "Người ở ngay tại bên cạnh ngươi, còn có thể bị nàng kéo đến bên trên sân khấu, vừa bị ngâm nước lại bị va vào thuyền, chịu bao nhiêu khổ cực như vậy! Ngươi cũng không phải không biết, nha đầu kia mỗi khi rời đi, là có phiền toái, còn có thể để nàng tự tiện rời đi?"
Công công ta đúng là luôn luôn có thể tìm được lý do tới quở trách Vương Lang.
Nếu là dĩ vãng, hời hợt trách cứ như vậy, ta luôn luôn làm người đứng xem, thậm chí có đôi khi còn có thể vui sướng khi người gặp họa, khoe ta được sủng ái của ta với Vương Lang.
Hiện tại ta đương nhiên là không có tâm tình như vậy rồi.
Đến ngày thứ hai, ngày thứ ba, lúc nhìn thấy ta Hoàng thượng đã có chút giữ lại, thậm chí ông còn cực kỳ cẩn thận quan sát thần sắc của ta, giống như trên mặt ta tràn ngập ba cái chữ to không được ổn, tới mời người khác đến nghiên cứu.
Ta biết tuy ta tận lực giả vờ không để tâm, nhưng vẫn không thể gạt được vài người thân cận bên cạnh này.
Cho dù mấy ngày nay ta cũng không dám tìm Trần Thục phi nói chuyện, Liễu Chiêu huấn vẫn lại nhìn ra sự không thích hợp của ta.
Nàng không có hàm súc như công công ta, mà là hỏi thẳng ta, "Bà cô của em, người mang Quân thái y lừa vào trong cung, còn chưa đủ như ý, còn chưa đủ vui vẻ nha? Người có phải muốn đem trên trời ánh trăng đều đã hái xuống, mới có thể vừa ý?”
Đối với chuyện Quân Thái y, Liễu chiêu huấn đích xác cũng có lý do dẫn đến cực kỳ bất mãn. Mà ta chỉ cần nhẹ nhàng nói mấy câu, có thể đảo ngược thái độ của nàng, để cho nàng cùng ta đồng thời công khai lên án Vương Lang và Vương Lung dụng tâm hiểm ác.
Nhưng mà nhìn khuôn mặt bánh bao vô ưu vô lự của Liễu chiêu huấn, ta cũng có chút không nói nên lời.
Có một số việc tin hay không xuất phát từ trực giác, dựa theo lối suy nghĩ của Liễu Diệp Nhi, có nàng khả năng nàng hoàn toàn không hoài nghi Vương Lang, Vương Lung, mà là trực tiếp nhận định Quân Thái y là có mục đích lừa gạt ta, ly gián quan hệ của ta và Đông cung.
Nhưng trực giác của ta lại tin tưởng, Quân Thái y không gạt ta. Hắn là không dám, không cần, lại càng không thèm gạt ta.
Cả đời này ta nhìn người cũng không quá chuẩn, nhưng luôn luôn có một bên hiềm nghi, nhưng chuyện này ta lại vô cùng khẳng định. Quân Thái y là chắc chắn không nói dối ta về chuyện trọng yếu như vậy, Tôn Ngộ Không sao lại có thể nói dối Thủy Nguyệt Quan âm cơ chứ? Chỉ cần mang Trịnh Bảo lâm nắm trong lòng bàn tay, chỉ cần Vương Lang còn bởi vì hắn va chạm nữ nhân trên danh nghĩa của mình mà bất mãn với hắn, ta vĩnh viễn chính là Thủy Nguyệt Quan âm của Quân Thái y.
Mà hắn không có gạt ta, liền ý nghĩa Vương Lang cùng vương lung trong lúc đó, ít nhất tổng có một người đang gạt ta, lớn hơn nữa khả năng, là bọn hắn hai người liên thủ lừa gạt.
Ta nghĩ tới lời Vạn Tuệ dặn dò ta trước khi đi, còn quở trách ta mấy câu.
Nàng nói đôi mắt này của ta, luôn luôn chỉ nhìn được cái tốt, không nhìn được cái xấu. Chính xác, đối với Vương Lung cùng Vương Lang, tới bây giờ ta cũng chỉ thấy được điểm tốt của bọn họ, mà không nhìn tới cái xấu của họ.
Hoặc là Vương Lang nhìn ta, cũng giống như khi Lưu Triệt còn làm Thái tử nhìn Trần Kiều vậy, đối với tính khí của ta, hắn thực sự nghĩ là "Sau này xem ngươi phải làm sao.”
Hoặc là từ đầu tới cuối đều là ta sai, hắn cũng không hề thích ta chút nào, dù có, cũng không thắng được âm mưu trong lòng hắn.
Tô gia nhà ta cả nhà trung liệt, bây giờ mặc dù không thể nói là đệ nhất môn phiệt thế gia của Đại Vân, nhưng Hổ già vẫn uy phong, lại có ca ca ta là người tài, chỉ cần có thể đánh được Nữ kim, vinh quang sáng rọ trong nháy mắt tất cả đều thuộc về người Tô gia chúng ta. Ta vẫn lo lắng đối với Hoàng thượng mà nói, thanh thế như vậy có thể tiếp tục hay không, thế cho nên ông muốn cất nhắc Miêu gia để áp Tô gia một chút. Nhưng ta thật không ngờ, Vương Lang sẽ vì thế mà bắt đầu đề phòng ta sớm như vậy.
Nhưng ta lại vẫn không có cách nào hoàn toàn tin tưởng, ta chính là không có biện pháp nào, cho dù ta có rất nhiều lý do để chứng minh Vương Lang hẳn là không đối xử với ta như thế, cho dù không vì tình cảm, không vì nhân nghĩa, về đạo tòng quyền mà nói, làm sao hắn lại có thể mượn tay Vương Lung, để lấy được dược liệu ngừa thai nên tránh tai mắt của người khác nhất đây?
Mặc kệ là chính hắn uống, hay là biến đổi biện pháp cho ta uống, dù sao hắn cũng vẫn lại là Đông Cung Thái tử, nếu như ngay cả chút dược liệu này hắn đều phải cầu Thụy vương đi kiếm, ta xem chúng ta cũng không cần làm Thái tử và Thái tử Phi nữa rồi, đơn giản cùng nhau uống thuốc độc tự sát cho xong việc: Chút thủ đoạn này cũng không có, còn nói chuyện đóng đô thiên hạ, hô mưa gọi gió gì nữa?
Càng đừng nói a Mông vẫn lại là trắng trợn dùng cờ hiệu "Thái tử gia muốn dùng", nói đùa, cho dù Vương Lang bất lực đến nông nỗi kia, Vương Lung sao lại qua loa như vậy được? Cho dù nói là dùng cho chính mình, cũng còn tốt hơn nói là "Cho Thái tử gia dùng". Lí do thoái thác này thật sự có quá nhiều lỗ hổng, bảo ta cứ đơn giản mà tin như vậy, Tô Thế Noãn ta dù ngốc, cũng không ngốc đến mức này.
Nhưng ta cũng biết rõ...
Ta biết trên đời này có rất nhiều chuyện, thường thường nhìn càng trùng hợp, càng không thể tưởng tượng, càng mới là chân tướng. Có khả năng Mao thái y vốn là người của Vương Lang hoặc Vương Lung. A Mông nói chuyện với hắn mới không có gì phải cố kỵ. Có khả năng bọn họ đang nói chuyện phiếm về bí mật của hai chủ tử, không ngờ bị Quân thái y ở tận cùng kho thuốc nghe lén, cho nên lúc đó lời nói và việc làm đều không gì cố kỵ, nói ra chính là lưu loát... Chính vì ta biết, cho nên ta mới cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Hoặc là tác dụng lớn nhất của chuyện này với ta mà nói, ngược lại là để cho ta hiểu rõ, đáy lòng ta chưa bao giờ thực sự tín nhiệm với Vương Lang và Vương Lung.
Ví như năm đó ta thực sự tin Vương Lang, còn cần phải gả vào Đông cung? Chỉ là vì bảo đảm quan hệ của Vương Lang cùng Tô gia càng thêm chặt chẽ, để cho ca ca ở tiền tuyến có thể an tâm đánh giặc, vốn là sợ hãi Vương Lang qua sông đoạn cầu, thượng vị sau khi cô cô ta mất, sẽ không chấp nhận chỗ dựa là Tô gia nữa.
Ngày thường ta chỉ quan tâm trách cứ Vương Lang không rõ tâm ý của ta, mơ hồ khó hiểu, nhưng cuối cùng ta có thể vì Vương Lang mà thật sự bỏ xuống toàn bộ hay không, không chút do dự?
Đủ loại mâu thuẫn, làm cho đầu óc vốn đã không hề phức tạp của ta, đảo cho thành hỗn loạn. Cứ thế vài ngày nay, ta đối với ai cũng không hề có sắc mặt hoà nhã, thậm chí ngay cả Hoàng quý phi nhìn thấy biểu tình của ta, đều nói ít đi rất nhiều, mỗi ngày chỉ là để cho chúng ta ở cung Trọng Phương ngồi một chút, chẳng hề gây sự với ta.
Đợi cho tới buổi tối ngày thứ năm, Vương Lang hiếm thấy đi vào Tây điện của ta.
Theo lý mấy ngày nay vốn là ngày ta hầu hạ Vương Lang, nhưng bởi vì tâm tình ta không tốt, mấy lúc trời tối, ta đều không chủ động đi tìm hắn, mà là ở tại Tây điện của mình xuất thần.
Lúc hắn vào ta vốn là không ngủ, nhưng cũng không biết vì sao không muốn động, chỉ là nằm ở trên giường, nhìn tháy hắn đi qua bàn hoa mai, đi đến ngồi xuống bên cạnh ta.
Ta cảm giác bàn tay hắn ấn lên ta bờ vai, sau đó... sau đó xúc giác của hắn, giống như là một cơn gió, nhu hòa mà thổi qua gương mặt ta, thái dương ta, rồi rơi vào trước ngực ta.
Vương Lang đang tìm nhịp tim của ta, sự vỗ về của hắn không hề mang theo chút sắc tình nào, chỉ là tìm nơi trái tim ta bừng bừng đập, dừng một chút, lại nhẹ nhàng mà nhấn một cái.
Mặt hắn lẫn trong bóng đêm, chỉ có đôi con ngươi như hai ngôi sao chăm chú nhìn ta, ta nghe thấy hắn nói, "Tiểu Noãn, có phải Quân Thái y lấy ra cái gì hay không?"
Ta không khỏi giật mình, nhưng lại bị hắn đè lại, hắn cúi người, nói bên tai ta, "Nàng đưa hắn vào Đông cung, là vì muốn hắn chuyên tâm điều dưỡng thân thể cho nàng?"
Biết rõ trong bóng đêm, Vương Lang cũng không thấy rõ thần sắc của ta, ta vẫn thật cẩn thận che giấu ý cười như cũ.
Hóa ra không chỉ là ta không hiểu tâm tư của Vương Lang, mà chính Vương Lang hắn cũng có khi, chung quy là hắn đọc sai tâm ý của ta, cho rằng tinh thần ta sa sút, là vì nguyên nhân con nối dòng.
"Chàng cho rằng trong lòng ta vẫn cực kỳ để ý chuyện ta chưa có thai?" Ta dùng một câu hỏi để trả lời hắn.
Ánh mắt Vương Lang cong lên, hắn trách cứ ta, "Điều này cũng không phải là đoán, đây là đang đọc. Tâm tư của nàng, cũng không phải là quá dễ hiểu?”
Đúng vậy, bởi vì ta để ý ta không có con nối dòng, cho nên tìm Quân thái y tới xem mạch, mà Quân thái y xem thấy chút vấn đề, vì thế ta cho Quân thái y chuyển vào Đông cung chữa bệnh cho ta. Nhưng với bên ngoài cũng không lộ ra, bởi vậy không phải là Liễu Chiêu huấn, thì là Vương Lang, ta cũng không nói cho hắn biết là vì cái gì, hơn nữa những ngày Quân thái y xem mạch cho ta, ta còn để cho Tiểu Bạch Liên và Tiểu Tịch Mai tránh bên ngoài... Gặp phải Vương Lang cùng Vương Lung, tâm tình của ta lại không tốt như vậy.
Một chuyện nhỏ đơn giản như vậy, có thể khiến hai người hiểu thành cái dạng này, nếu muốn đọc được tâm tư của Vương Lang từ trong sương mù trùng điệp, làm sao có thể dễ dàng?
Ta cũng đưa tay lên, nhẹ nhàng sờ mặt Vương Lang.
Nhiệt độ cơ thể hắn luôn thấp hơn người khác, cho dù là ngày mùa hè nóng bức, trên người vẫn mát rượi không có mồ hôi như thường, tay ta đặt trên gò má hắn, chỉ có cảm giác được tay mình ẩm ướt.
Ta định rút tay về, nhưng hắn lại cầm tay ta, để tay ta dừng lại trên mặt hắn, không chịu cho ta rút tay về.
"Thế Noãn, nói cho ta biết có phải hay không." Vương Lang thúc giục.
Cảm giác chua xót đau khổ trong lòng ta lại quay trở lại, ở một khắc này, ta đã không muốn nghĩ, nếu ta thật sự là gian nan chuyện con nối dõi, mà Vương Lang thật sự vô tội, như thế sự không vui của hắn, sẽ có bao nhiêu là vì chính mình, lại có bao nhiêu là vì Tô gia, vì Thái tử Phi của hắn, đến cuối cùng, cũng còn bao nhiêu trên người Tô Thế Noãn ta?
"Vương Lang." Ta không nhịn được mở miệng kêu tên của hắn.
Ta cũng có nhiều lời muốn hỏi hắn, ta muốn nắm bờ vai hắn hung hăng lắc, nói cho hắn biết trò chơi đọc hiểu lòng người của hắn, là tàn nhẫn biết bao, nói cho hắn biết ta không muốn đánh cuộc, ta muốn có một đáp án, hắn cũng không cần vòng vo, nói thẳng cho ta biết tâm tư của hắn. Ta không muốn chơi trò chơi này cùng hắn, đánh cược cả Tô gia và trái tim của ta, ta không thua nổi.
Lời đã tới bên miệng, đang định nói ra, bên ngoài cửa sổ đã sáng lên, một luồng ánh trăng xuyên qua mây mờ, chiếu vào ttrong phòng, chiếu sáng nửa bên mặt Vương Lang.
Có lẽ là vì là trời tối om, hắn cũng không giữ vẻ mặt bất động không cảm giác kia, trong nháy mắt này, ta nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn.
Hắn chính là đang nhíu mi nhìn ta, ánh mắt chuyên chú, đôi môi mỏng hơi mím, trên dung nhan tự phụ mà tuấn mỹ tràn ngập quan tâm.
Trái tim ta dường như bị ngâm trong một hồ nước chua, trướng phình to, lại bị đau đớn làm cho co rút thật nhanh.
Ta nghĩ đến tối hôm đó ở hồ Thái Dịch, ta nghe thấy giọng nói của hắn, vì thế nhìn lại qua dòng nước, trong khoảnh khắc hắn giơ cao ngọn đèn lồng trong tay, ánh sáng chiếu ra cũng là loại biểu tình như thế này. Chỉ là ngăn cách sóng nước trong veo, chỉ là vội vàng liếc mắt một cái, ta cũng không thấy được rõ ràng.
Mà chính ở một khắc này, ta hạ quyết tâm, bây giờ ta quyết không thể dễ dàng tin bất cứ lời nói nào nữa, thậm chí là lời giải thích của Vương Lang với ta.
Nếu như ta không thể đọc hiểu được tâm tư của Vương Lang, tương lai lại làm sao có thể đứng ở bên cạnh hắn, cùng hắn dắt tay cùng nhìn trời đất? Hay là có thể cùng hắn đối diện mà ngồi, cộng dẫn dắt thiên hạ?
Cho dù là là địch hay là bạn, cuối cùng ta cũng chỉ là muốn cùng ngồi cùng đứng với hắn, rồi nói sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook