Khó Làm Thái Tử Phi
-
Chương 27: Chàng là Thái tử
Edit: beyours07
Đến nửa buổi chiều, Thụy vương tới Đông cung lấy chăn màn gối nệm cùng quần áo cho Thái tử gia.
"Người thì không có việc gì, mặc dù Hoàng thượng tức giận, nhưng cuối cùng cũng không động thủ." Câu nói đầu tiên của Thụy vương khiến ta bình tĩnh lại: Ta sợ nhất Hoàng thượng cùng Thái tử hai người đóng cửa ở trong phòng, không có ai khuyên, Hoàng thượng tức giận lại đối đãi Vương Lang giống như đối với Hoàng quý phi vậy.
"Cuối cùng là vì chuyện gì?" Ta hỏi Thụy vương.
Thực ra Thụy vương không nói, đại khái ta cũng có thể đoán được: Khẳng định là việc do Ngô mèo mập và Mục các lão sắp xếp đã bại lộ rồi.
Thụy vương ném cho ta biểu tình khó xử, hắn ấp a ấp úng nói, "Nghe nói là có quan hệ với công sự bên ngoài, Phụ hoàng đột nhiên cho rằng Lục ca làm công sự quá chậm, cho gọi Lục ca vào răn dạy một hồi, để cho huynh ấy đến Tử Quang Các tự vấn. Nhiều hơn nữa, cũng không không nghe ngóng được."
Trái tim của ta lại nhẹ hơn vài phần: Trước đã đuổi hết những người khác ra ngoài, sau đó muốn phát hỏa với Thái tử, có thể thấy được Hoàng thượng cũng không quá mức tức giận, không muốn làm lớn chuyện này.
Vị trí Thái tử của Vương Lang, đúng là vẫn có thể bảo trụ.
Sợ nhất là Hoàng thượng tức giận điên cuồng, cũng không quan tâm ca ca ta còn đang ở biên cảnh đánh giặc mà nhắc tới chuyện phế Thái tử, đến khi đó, ta cũng chỉ có cách tới cung Hàm Dương quỳ rồi.
Tình huống như bây giờ, tuy khó giải quyết, nhưng cũng không tồi, vẫn còn chưa tới tuyệt cảnh.
Thấy thần sắc Thụy vương cũng rất ảm đạm, ta thở dài, cảm tạ hắn, "Cũng may ngươi còn nhớ tới Lục ca, bằng không, đêm nay Vương Lang cũng không biết ngủ ở chỗ nào."
Thụy vương miễn cưỡng lộ ra nụ cười khổ, lại thấp giọng hỏi ta, "Hiện tại Lục tẩu định làm như thế nào?"
Nhất thời ta không kịp nghĩ nhiều, định nói cho Thụy vương.
Đang muốn nói, bỗng nhiên lại cảm thấy có chút không đúng.
Chuyện này ở ngoài mặt là Hoàng thượng phạt Vương Lang vì làm việc không đủ nhanh chóng, trên thực tế là phạt cái gì, tất cả Đông Tây Lục cung, trong lòng cũng không phải không hiểu.
Hoàng thượng kiêng kị nhất chính là Vương Lang chuẩn bị thế lực của chính mình, Hoàng đế tương lai, hôm nay đã muốn tới đoạt quyền của hắn. Nhưng Vương Lang lại không thể không có thế lực của chính mình, quan hệ xấu hổ và vi diệu giữa hai cha con cũng là chuyện không thể tránh được.
Lần này Vương Lang mượn sự sắp xếp của Ngô học sĩ, Mục các lão, âm thầm kiểm tra lực lượng riêng của phái Đông cung, sự việc đã bị bại lộ, hắn bị Lão nhân gia trách phạt, cũng không phải oan uổng.
Chỉ là vì sao Hoàng thượng đột nhiên biết Vương Lang đang âm thầm hoạt động?
Cuộc đối thoại ngày đó bên bờ hồ Thái Dịch của ta ta và Thụy vương, rất có khả năng là bị Vương Linh nghe được, quay về nói cho Hoàng quý phi, Miêu gia âm thầm điều tra, tạo thành cục diện ngày hôm nay.
Nhưng Vương Lung cũng không phải không có hiềm nghi.
Cô cô ta đã từng dạy bảo ta, "Chuyện gì dính tới triều đình, chuyện trong cung đình, là không thể có bất cứ nhận xét tốt xấu theo ý kiến cá nhân. Đây chẳng những là tốt cho bản thân mình, còn là tốt cho người khác."
Ta tuy không hiểu những lời này lắm, nhưng nếu là cô cô dạy ta, ta đương nhiên phải kính cẩn nghe theo. Có một số việc không nói cho Thụy vương, cũng là để cho hắn không bị liên lụy vào đống rắc rối này.
Hắn cũng không giống với ta, ta có Kim Bài hộ thân, Hoàng thượng chắc chắn biết rõ ta biết mà không báo, cũng chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ giam lỏng ta vài ngày.
Ta đành tránh nặng tìm nhẹ oán giận, "Trong lòng ta giờ loạn tới mức không biết nên làm sao, còn phải đi hỏi biểu cô, xem ta nên làm cái gì bây giờ đây."
Thần sắc Vương Lung tối sầm lại, dặn dò ta."Lục tẩu cũng đừng quá khó chịu, ít nhất Lục ca cũng không bị thương."
Hắn đứng lên cáo từ, "Có tin tức gì, ta sẽ nói cho mẫu phi, thời gian này, khó tránh được phiền toái Liễu chiêu huấn qua lại truyền lại tin tức rồi."
Trong lòng ta ấm áp: Cho dù là biểu cô hay là Thụy vương, đều là trợ lực lớn của Đông cung chúng ta.
Ca ca đánh giặc bên ngoài, tuy cũng có thể bảo vệ được ta, nhưng rất nhiều chuyện, không có biểu cô hỗ trợ, cũng không làm được hoàn hảo như thế.
Tiễn bước Thụy vương, Liễu chiêu huấn từ cung Lộ Hoa trở về, nói cho ta biết, "Hoàng thượng mặc dù rất tức giận, nhưng trước mắt dường như còn không có ý tứ tiếp tục trách phạt Thái tử."
"Cung Trọng Phương thì sao?" Ta hỏi nhanh một câu, "Có động tĩnh gì không?"
Mặt Liễu chiêu huấn căng thẳng, nụ cười cũng không còn."Cung Trọng Phương đương nhiên là cực kỳ yên tĩnh."
Nàng do dự một chút, còn nói."Chỉ là rất nhiều chuyện, cũng không cần đích thân Hoàng quý phi nương nương ra mặt làm..."
Đây là đương nhiên. Đại gia đình trên trăm người như Miêu gia, cũng không phải ngồi không.
Ta nếu là Hoàng quý phi, trước mắt tuyệt đối sẽ án binh bất động, ngầm sai sử Lễ bộ dâng tấu lập Hậu, chiêu này sử dụng vào thời điểm này, nói không chừng Hoàng thượng vì chèn ép Thái tử một chút, sẽ đáp ứng.
Mà bậc thềm này vượt qua được rồi, về sau muốn làm hành động gì, liền càng thuận tiện nhiều rồi.
Không được!
Ta hạ quyết tâm một phen: Chuyện này, tuyệt đối không thể tiếp diễn như vậy.
Cho dù Vương Lang bảo ta không cần hành động thiếu suy nghĩ, nhưng ta mặc kệ, cũng không ai có thể quản được.
Ta gọi Liễu Diệp Nhi đến bên cạnh, thấp giọng phân phó nàng, "Em đi tìm người, đi Đại Đồng truyền tin giúp ta. Bảo Vạn thị nhanh chóng tìm cớ vào kinh!"
Liễu Diệp Nhi trừng mắt, giống như vừa nuốt một quả trứng gà, nuốt cũng không nuốt vào được, phun cũng phun không ra.
Ta liếc Liễu Diệp Nhi một cái, không nói thêm gì.
Hai chữ Vạn thị này, đối với ta, đã từng là cấm kỵ lớn nhất, người bên cạnh ta vẫn luôn kín miệng như bưng với hai chữ này.
Nhưng cho dù thân thiết như Liễu Diệp Nhi, cũng không biết giữa ta và Vạn thị kỳ thật vẫn không đoạn tuyệt liên hệ, cho dù ở thời điểm quan hệ ác liệt khẩn trương nhất, ta còn âm thầm làm một giao dịch cùng nàng.
Bây giờ người có thể giúp được ta, cũng chỉ có Vạn thị rồi.
Liễu Diệp Nhi ra sức nuốt vài cái, mới nuốt xuống sự kinh ngạc này.
"Được, em đi làm ngay." Nàng trả lời thật sự sảng khoái, "Nên nhắn như thế nào?"
"Em chỉ cần nói, đã đến lúc nàng xuất lực cho ta rồi." Ta cười cười, "Nàng sẽ hiểu là ý gì!"
Liễu Diệp Nhi không nói hai lời, đứng lên đi ra cửa.
#
Tin tức Thái tử bị phạt đương nhiên là không giấu diếm được, ngày hôm trước hắn mới vào Tử Quang Các tự vấn, đến ngày hôm sau, tin tức đã như có chân vậy, truyền khắp Đông Tây Lục cung.
Nhóm phi tần Đông cung đương nhiên cũng không ngốc, trừ bỏ Mã tài tử sau chuyện này triệt để ngừng công kích, tự động đóng cửa tự vấn, đến Trịnh Bảo lâm cũng tới tìm ta, hỏi ta, "Nương nương, có chỗ nào cần dùng tới thiếp thân, nhất định không cần khách khí!"
Thật ngoan. Tuy ánh mắt cứ nhìn ra bên ngoài, nhưng rất rõ ràng chính mình là ăn cơm của người nào.
Ta lập tức quyết định số lần mời Quân Thái y vào cung thỉnh mạch phải tăng lên.
"Đợi khi Lễ bộ có động tĩnh, tự nhiên các ngươi sẽ biết nên làm cái gì." Ta thẳng thắn nói cho Trịnh Bảo lâm."Đây cũng là chuyện người nhà của Bảo lâm chắc chắn sẽ hiểu, không cần chúng ta quan tâm."
Ánh mắt Trịnh bảo lâm chớp chớp liên tục, có vẻ đăm chiêu.
Bỗng nhiên nàng lại hỏi ta, "Không biết ở chỗ Thục viện, có phải cũng có tâm tư như tiện thiếp hay không..."
Ngươi xem, ngươi xem, Trịnh Bảo lâm có phải rất tinh xảo đặc sắc hay không? Đừng nhìn bên ngoài nàng giả vờ như thật, trong lòng nàng nhất định là rõ ràng.
"Thục Viện thì không lo lắng như Bảo lâm rồi." Ta chậm rãi nói cho Trịnh Bảo lâm.
Nhà mẹ đẻ của Lý Thục Viện đi lại gần với Miêu gia như thế, so với Trịnh Bảo lâm, đương nhiên là ít chút trung thành.
Thưc ra điểm này, cũng không phải không thể thay đổi.
Miêu gia năm đó, cũng không phải là bị thủ đoạn mềm dẻo của Hoàng thượng dụ dỗ, thu phục cả trái tim của Hoàng quý phi, cả nhà mới đầu vào phe của Tam hoàng tử lúc ấy?
Người với người ở chung, vốn chính là lòng ngươi đổi lòng ta, Thái tử lạnh nhạt với Lý Thục viện như vậy, cũng khó trách Lý Thục viện hời hợt rồi.
Trịnh Bảo lâm thấp giọng thở dài, cũng không nói thêm gì, rồi lui xuống.
Khương Lương đệ cũng nước mắt lã chã tới hỏi ta vài lần, ta lười lúc này còn phải lo lắng an ủi tiểu bạch hoa đóa thuần khiết đáng yêu này, trực tiếp kêu Tiểu Bạch Liên cùng Tiểu Tịch Mai chặn ở bên ngoài. Liên tiếp vài ngày, ta đều ở Đông cung tu thân dưỡng tính, tuyệt không dám xuất cung một bước, lại trêu chọc Hoàng thượng chú ý, miễn rước thêm phiền toái cho Vương Lang.
Không nghĩ tới phen suy tính cẩn thận này, đúng là tính sót một người.
Tại buổi chiều ngày thứ ba sự việc phát sinh, Khuất quý nhân xông thẳng tới Đông cung.
Hoàng thượng còn là cực kỳ nể tình với ta, xem ta thức thời, người cũng không có an bài người đến nhìn chằm chằm ta, cho nên ở bên ngoài sinh hoạt thường ngày của Đông cung cũng không có nhiều ảnh hưởng, mấy người nhóm phi tần cũng lục đục di chuyển qua bên cung Triêu Dương.
Cho nên khi Khuất quý nhân xông vào Đông cung, cũng khá thuận lợi, kèm theo câu thét lớn như sấm "Ai dám chắn ta" này, vẻ mặt tinh xảo của bà đã tiến thẳng vào Tây điện, ngược lại làm ta sợ hết hồn.
Sau đó ta mới nhìn thấy hai cung nhân vội vàng chạy tới sau lưng bà, vẻ mặt hai người đều là hổn hển, "Quý nhân nương nương!"
Khuất quý nhân nào sẽ để ý âm thanh như ruồi kêu vậy. Bà liếc trái liếc phải, liền nhéo áo ta: “Tiểu hồ ly tinh! Tướng công ngươi đang ở Tử Quang Các chịu khổ, ngươi còn ở nơi này chơi cờ?!"
Ta rảnh rỗi không có việc làm, đơn giản là tự mình chơi mấy ván cờ giết thời gian, bây giờ trên mặt bàn đang bày một bộ.
Ta muốn nói gì đó, nhưng cổ áo bị bà túm, thật sự là không hô hấp được, Tiểu Bạch Liên và Tiểu Tich Mai nhanh chóng chạy tới kéo Khuất quý nhân ra, nhưng Khuất quý nhân đại lực vô cùng, bà tùy tiện vung tay lên, bốn tiểu cô nương này giống như là hoa sen nở vậy, bị bà hất qua một bên.
Ta đã sớm nói, Khuất quý nhân nếu đi tới Bắc Cương, khẳng định sẽ trở thành một đại tướng dưới trướng ca ca ta.
May mà có mấy cung nhân ngăn cản, cho ta tìm được cơ hội, cúi xuống luồn qua người Khuất quý nhân chạy trốn.
Ta nhanh đuổi Tiểu Bạch Liên, "Các ngươi đều đi xuống đi!"
Lúc này mới tránh được Khuất quý nhân tiếp tục triển lộ sự vũ dũng của bà trước mặt hạ nhân.
Mặc dù Khuất quý nhân nhìn có vẻ rất muốn tiếp tục níu chặt cổ áo của ta mà gào to rống lớn, nhưng cuối cùng cũng vẫn duy trì chút lý trí, đợi nhóm cung nhân rời khỏi gian phòng, nàng liền vội vàng hỏi ta, "Cuối cùng là sao lại thế này! Vì sao Tiểu Lục tử bỗng nhiên đã bị nhốt rồi! Nó không sao chứ?”
Sự sốt ruột của bà, đúng là không thể che giấu. Sự lo lắng trên khuôn mặt, chân thành đến mức ta cũng bị cảm động.
Khuất quý nhân mặc dù thô lỗ, mặc dù chán ghét cô cô ta, mặc dù có vô số khuyết điểm, nhưng là bà thật lòng yêu thương Vương Lang.
"Chàng vẫn tốt." Có lẽ là vì chút cảm động này, lần đầu tiên ta hòa khí nói chuyện với Khuất quý nhân, "Hoàng thượng dù tức giận, nhưng cuối cùng cũng không động thủ đánh chàng."
Khuất quý nhân thở dài thật dài, bả vai thả lỏng xuống.
Bà lại hỏi ta."Ta có thể làm cái gì?"
Người này dù mạnh mẽ, nhưng vào thời điểm này, bà cũng thật có thể bắt được đúng điểm.
Ta cũng trả lời bà thẳng vào vấn đề."Quý nhân có thể làm, là cái gì cũng đừng làm. Tận lực đừng cho Hoàng thượng nhớ tới Vương Lang còn có một người mẹ đẻ như Quý nhân."
Khuất quý nhân ngây dại một phen, khuôn mặt tinh xảo của bà lần lượt thay đổi, hiện lên khó hiểu, tức giận... có vẻ như sắp phát tác lần thứ hai.
Ta đành giải thích cho bà nghe."Từ khi Tiên Hoàng hậu qua đời, Hoàng thượng độc sủng cung Trọng Phương, vị trí của con trai của Quý nhân, đã không vững chắc từ lâu. Tới nay chàng còn có thể ngồi ở vị trí Thái tử, là vì cuối cùng Hoàng thượng vẫn nhớ kỹ chàng là..."
"Nó là con trai của Tô Đại." Đương nhiên Khuất quý nhân cũng không ngu dốt, một chút nàng liền hiểu rõ. - - kỳ thật nếu nàng không hiểu được đạo lý này, thì vì sao bình thường chưa bao giờ vào Đông cung, càng rất ít khi đến tìm Vương Lang.
Lúc này, nếu Khuất quý nhân vẫn làm loạn gà chó không yên, chỉ nhắc nhở Hoàng thượng, Vương Lang chung quy không phải con trai ruột của cô cô ta, hắn là có mẹ ruột.
Trên mặt Khuất quý nhân hiện ra chút cô đơn, khiến cho gương mặt kiều diễm của bà xuất hiện thêm một cỗ thẫn thờ khó nén. Nhưng sự thẫn thờ này cũng không kéo dài lâu lắm, bà xoay người rời đi, "Vậy lão nương đi!"
Thật sự là sạch sẽ lưu loát, ra đi như gió.
Đột nhiên, ta cũng không còn chán ghét Khuất quý nhân kịch liệt nữa. Cho dù người này cực kỳ thô lỗ, nhưng ít ra không hề ngu xuẩn.
Đi tới cửa, Khuất quý nhân lại xoay người lại, lo lắng hỏi ta."Tử Quang Các là nơi nào? Có đệm chăn hay không? Đừng nói là mùa hạ, buổi tối cũng rất lạnh, Tiểu Lục chắc không bị đông lạnh chứ!"
Lúc này, tất cả mọi người đều đang lo lắng vị trí Thái tử của Vương Lang có giữ được hay không. Cũng chỉ có Khuất quý nhân, trong lúc cấp bách, còn nhớ Vương Lang có thể bị cảm lạnh hay không.
Đột nhiên, lần đầu tiên sau khi xảy ra chuyện, ta có chút muốn khóc.
"Chàng có thể chăm sóc tốt cho bản thân." Cổ họng ta khàn khàn nói với Khuất quý nhân, "Dù sao, chàng cũng là Thái tử."
Thần sắc trên mặt Khuất quý nhân biến ảo, bà bỗng nhiên thở dài thườn thượt, xoay người sang chỗ khác, vội vàng đi ra khỏi phòng.
Đến nửa buổi chiều, Thụy vương tới Đông cung lấy chăn màn gối nệm cùng quần áo cho Thái tử gia.
"Người thì không có việc gì, mặc dù Hoàng thượng tức giận, nhưng cuối cùng cũng không động thủ." Câu nói đầu tiên của Thụy vương khiến ta bình tĩnh lại: Ta sợ nhất Hoàng thượng cùng Thái tử hai người đóng cửa ở trong phòng, không có ai khuyên, Hoàng thượng tức giận lại đối đãi Vương Lang giống như đối với Hoàng quý phi vậy.
"Cuối cùng là vì chuyện gì?" Ta hỏi Thụy vương.
Thực ra Thụy vương không nói, đại khái ta cũng có thể đoán được: Khẳng định là việc do Ngô mèo mập và Mục các lão sắp xếp đã bại lộ rồi.
Thụy vương ném cho ta biểu tình khó xử, hắn ấp a ấp úng nói, "Nghe nói là có quan hệ với công sự bên ngoài, Phụ hoàng đột nhiên cho rằng Lục ca làm công sự quá chậm, cho gọi Lục ca vào răn dạy một hồi, để cho huynh ấy đến Tử Quang Các tự vấn. Nhiều hơn nữa, cũng không không nghe ngóng được."
Trái tim của ta lại nhẹ hơn vài phần: Trước đã đuổi hết những người khác ra ngoài, sau đó muốn phát hỏa với Thái tử, có thể thấy được Hoàng thượng cũng không quá mức tức giận, không muốn làm lớn chuyện này.
Vị trí Thái tử của Vương Lang, đúng là vẫn có thể bảo trụ.
Sợ nhất là Hoàng thượng tức giận điên cuồng, cũng không quan tâm ca ca ta còn đang ở biên cảnh đánh giặc mà nhắc tới chuyện phế Thái tử, đến khi đó, ta cũng chỉ có cách tới cung Hàm Dương quỳ rồi.
Tình huống như bây giờ, tuy khó giải quyết, nhưng cũng không tồi, vẫn còn chưa tới tuyệt cảnh.
Thấy thần sắc Thụy vương cũng rất ảm đạm, ta thở dài, cảm tạ hắn, "Cũng may ngươi còn nhớ tới Lục ca, bằng không, đêm nay Vương Lang cũng không biết ngủ ở chỗ nào."
Thụy vương miễn cưỡng lộ ra nụ cười khổ, lại thấp giọng hỏi ta, "Hiện tại Lục tẩu định làm như thế nào?"
Nhất thời ta không kịp nghĩ nhiều, định nói cho Thụy vương.
Đang muốn nói, bỗng nhiên lại cảm thấy có chút không đúng.
Chuyện này ở ngoài mặt là Hoàng thượng phạt Vương Lang vì làm việc không đủ nhanh chóng, trên thực tế là phạt cái gì, tất cả Đông Tây Lục cung, trong lòng cũng không phải không hiểu.
Hoàng thượng kiêng kị nhất chính là Vương Lang chuẩn bị thế lực của chính mình, Hoàng đế tương lai, hôm nay đã muốn tới đoạt quyền của hắn. Nhưng Vương Lang lại không thể không có thế lực của chính mình, quan hệ xấu hổ và vi diệu giữa hai cha con cũng là chuyện không thể tránh được.
Lần này Vương Lang mượn sự sắp xếp của Ngô học sĩ, Mục các lão, âm thầm kiểm tra lực lượng riêng của phái Đông cung, sự việc đã bị bại lộ, hắn bị Lão nhân gia trách phạt, cũng không phải oan uổng.
Chỉ là vì sao Hoàng thượng đột nhiên biết Vương Lang đang âm thầm hoạt động?
Cuộc đối thoại ngày đó bên bờ hồ Thái Dịch của ta ta và Thụy vương, rất có khả năng là bị Vương Linh nghe được, quay về nói cho Hoàng quý phi, Miêu gia âm thầm điều tra, tạo thành cục diện ngày hôm nay.
Nhưng Vương Lung cũng không phải không có hiềm nghi.
Cô cô ta đã từng dạy bảo ta, "Chuyện gì dính tới triều đình, chuyện trong cung đình, là không thể có bất cứ nhận xét tốt xấu theo ý kiến cá nhân. Đây chẳng những là tốt cho bản thân mình, còn là tốt cho người khác."
Ta tuy không hiểu những lời này lắm, nhưng nếu là cô cô dạy ta, ta đương nhiên phải kính cẩn nghe theo. Có một số việc không nói cho Thụy vương, cũng là để cho hắn không bị liên lụy vào đống rắc rối này.
Hắn cũng không giống với ta, ta có Kim Bài hộ thân, Hoàng thượng chắc chắn biết rõ ta biết mà không báo, cũng chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ giam lỏng ta vài ngày.
Ta đành tránh nặng tìm nhẹ oán giận, "Trong lòng ta giờ loạn tới mức không biết nên làm sao, còn phải đi hỏi biểu cô, xem ta nên làm cái gì bây giờ đây."
Thần sắc Vương Lung tối sầm lại, dặn dò ta."Lục tẩu cũng đừng quá khó chịu, ít nhất Lục ca cũng không bị thương."
Hắn đứng lên cáo từ, "Có tin tức gì, ta sẽ nói cho mẫu phi, thời gian này, khó tránh được phiền toái Liễu chiêu huấn qua lại truyền lại tin tức rồi."
Trong lòng ta ấm áp: Cho dù là biểu cô hay là Thụy vương, đều là trợ lực lớn của Đông cung chúng ta.
Ca ca đánh giặc bên ngoài, tuy cũng có thể bảo vệ được ta, nhưng rất nhiều chuyện, không có biểu cô hỗ trợ, cũng không làm được hoàn hảo như thế.
Tiễn bước Thụy vương, Liễu chiêu huấn từ cung Lộ Hoa trở về, nói cho ta biết, "Hoàng thượng mặc dù rất tức giận, nhưng trước mắt dường như còn không có ý tứ tiếp tục trách phạt Thái tử."
"Cung Trọng Phương thì sao?" Ta hỏi nhanh một câu, "Có động tĩnh gì không?"
Mặt Liễu chiêu huấn căng thẳng, nụ cười cũng không còn."Cung Trọng Phương đương nhiên là cực kỳ yên tĩnh."
Nàng do dự một chút, còn nói."Chỉ là rất nhiều chuyện, cũng không cần đích thân Hoàng quý phi nương nương ra mặt làm..."
Đây là đương nhiên. Đại gia đình trên trăm người như Miêu gia, cũng không phải ngồi không.
Ta nếu là Hoàng quý phi, trước mắt tuyệt đối sẽ án binh bất động, ngầm sai sử Lễ bộ dâng tấu lập Hậu, chiêu này sử dụng vào thời điểm này, nói không chừng Hoàng thượng vì chèn ép Thái tử một chút, sẽ đáp ứng.
Mà bậc thềm này vượt qua được rồi, về sau muốn làm hành động gì, liền càng thuận tiện nhiều rồi.
Không được!
Ta hạ quyết tâm một phen: Chuyện này, tuyệt đối không thể tiếp diễn như vậy.
Cho dù Vương Lang bảo ta không cần hành động thiếu suy nghĩ, nhưng ta mặc kệ, cũng không ai có thể quản được.
Ta gọi Liễu Diệp Nhi đến bên cạnh, thấp giọng phân phó nàng, "Em đi tìm người, đi Đại Đồng truyền tin giúp ta. Bảo Vạn thị nhanh chóng tìm cớ vào kinh!"
Liễu Diệp Nhi trừng mắt, giống như vừa nuốt một quả trứng gà, nuốt cũng không nuốt vào được, phun cũng phun không ra.
Ta liếc Liễu Diệp Nhi một cái, không nói thêm gì.
Hai chữ Vạn thị này, đối với ta, đã từng là cấm kỵ lớn nhất, người bên cạnh ta vẫn luôn kín miệng như bưng với hai chữ này.
Nhưng cho dù thân thiết như Liễu Diệp Nhi, cũng không biết giữa ta và Vạn thị kỳ thật vẫn không đoạn tuyệt liên hệ, cho dù ở thời điểm quan hệ ác liệt khẩn trương nhất, ta còn âm thầm làm một giao dịch cùng nàng.
Bây giờ người có thể giúp được ta, cũng chỉ có Vạn thị rồi.
Liễu Diệp Nhi ra sức nuốt vài cái, mới nuốt xuống sự kinh ngạc này.
"Được, em đi làm ngay." Nàng trả lời thật sự sảng khoái, "Nên nhắn như thế nào?"
"Em chỉ cần nói, đã đến lúc nàng xuất lực cho ta rồi." Ta cười cười, "Nàng sẽ hiểu là ý gì!"
Liễu Diệp Nhi không nói hai lời, đứng lên đi ra cửa.
#
Tin tức Thái tử bị phạt đương nhiên là không giấu diếm được, ngày hôm trước hắn mới vào Tử Quang Các tự vấn, đến ngày hôm sau, tin tức đã như có chân vậy, truyền khắp Đông Tây Lục cung.
Nhóm phi tần Đông cung đương nhiên cũng không ngốc, trừ bỏ Mã tài tử sau chuyện này triệt để ngừng công kích, tự động đóng cửa tự vấn, đến Trịnh Bảo lâm cũng tới tìm ta, hỏi ta, "Nương nương, có chỗ nào cần dùng tới thiếp thân, nhất định không cần khách khí!"
Thật ngoan. Tuy ánh mắt cứ nhìn ra bên ngoài, nhưng rất rõ ràng chính mình là ăn cơm của người nào.
Ta lập tức quyết định số lần mời Quân Thái y vào cung thỉnh mạch phải tăng lên.
"Đợi khi Lễ bộ có động tĩnh, tự nhiên các ngươi sẽ biết nên làm cái gì." Ta thẳng thắn nói cho Trịnh Bảo lâm."Đây cũng là chuyện người nhà của Bảo lâm chắc chắn sẽ hiểu, không cần chúng ta quan tâm."
Ánh mắt Trịnh bảo lâm chớp chớp liên tục, có vẻ đăm chiêu.
Bỗng nhiên nàng lại hỏi ta, "Không biết ở chỗ Thục viện, có phải cũng có tâm tư như tiện thiếp hay không..."
Ngươi xem, ngươi xem, Trịnh Bảo lâm có phải rất tinh xảo đặc sắc hay không? Đừng nhìn bên ngoài nàng giả vờ như thật, trong lòng nàng nhất định là rõ ràng.
"Thục Viện thì không lo lắng như Bảo lâm rồi." Ta chậm rãi nói cho Trịnh Bảo lâm.
Nhà mẹ đẻ của Lý Thục Viện đi lại gần với Miêu gia như thế, so với Trịnh Bảo lâm, đương nhiên là ít chút trung thành.
Thưc ra điểm này, cũng không phải không thể thay đổi.
Miêu gia năm đó, cũng không phải là bị thủ đoạn mềm dẻo của Hoàng thượng dụ dỗ, thu phục cả trái tim của Hoàng quý phi, cả nhà mới đầu vào phe của Tam hoàng tử lúc ấy?
Người với người ở chung, vốn chính là lòng ngươi đổi lòng ta, Thái tử lạnh nhạt với Lý Thục viện như vậy, cũng khó trách Lý Thục viện hời hợt rồi.
Trịnh Bảo lâm thấp giọng thở dài, cũng không nói thêm gì, rồi lui xuống.
Khương Lương đệ cũng nước mắt lã chã tới hỏi ta vài lần, ta lười lúc này còn phải lo lắng an ủi tiểu bạch hoa đóa thuần khiết đáng yêu này, trực tiếp kêu Tiểu Bạch Liên cùng Tiểu Tịch Mai chặn ở bên ngoài. Liên tiếp vài ngày, ta đều ở Đông cung tu thân dưỡng tính, tuyệt không dám xuất cung một bước, lại trêu chọc Hoàng thượng chú ý, miễn rước thêm phiền toái cho Vương Lang.
Không nghĩ tới phen suy tính cẩn thận này, đúng là tính sót một người.
Tại buổi chiều ngày thứ ba sự việc phát sinh, Khuất quý nhân xông thẳng tới Đông cung.
Hoàng thượng còn là cực kỳ nể tình với ta, xem ta thức thời, người cũng không có an bài người đến nhìn chằm chằm ta, cho nên ở bên ngoài sinh hoạt thường ngày của Đông cung cũng không có nhiều ảnh hưởng, mấy người nhóm phi tần cũng lục đục di chuyển qua bên cung Triêu Dương.
Cho nên khi Khuất quý nhân xông vào Đông cung, cũng khá thuận lợi, kèm theo câu thét lớn như sấm "Ai dám chắn ta" này, vẻ mặt tinh xảo của bà đã tiến thẳng vào Tây điện, ngược lại làm ta sợ hết hồn.
Sau đó ta mới nhìn thấy hai cung nhân vội vàng chạy tới sau lưng bà, vẻ mặt hai người đều là hổn hển, "Quý nhân nương nương!"
Khuất quý nhân nào sẽ để ý âm thanh như ruồi kêu vậy. Bà liếc trái liếc phải, liền nhéo áo ta: “Tiểu hồ ly tinh! Tướng công ngươi đang ở Tử Quang Các chịu khổ, ngươi còn ở nơi này chơi cờ?!"
Ta rảnh rỗi không có việc làm, đơn giản là tự mình chơi mấy ván cờ giết thời gian, bây giờ trên mặt bàn đang bày một bộ.
Ta muốn nói gì đó, nhưng cổ áo bị bà túm, thật sự là không hô hấp được, Tiểu Bạch Liên và Tiểu Tich Mai nhanh chóng chạy tới kéo Khuất quý nhân ra, nhưng Khuất quý nhân đại lực vô cùng, bà tùy tiện vung tay lên, bốn tiểu cô nương này giống như là hoa sen nở vậy, bị bà hất qua một bên.
Ta đã sớm nói, Khuất quý nhân nếu đi tới Bắc Cương, khẳng định sẽ trở thành một đại tướng dưới trướng ca ca ta.
May mà có mấy cung nhân ngăn cản, cho ta tìm được cơ hội, cúi xuống luồn qua người Khuất quý nhân chạy trốn.
Ta nhanh đuổi Tiểu Bạch Liên, "Các ngươi đều đi xuống đi!"
Lúc này mới tránh được Khuất quý nhân tiếp tục triển lộ sự vũ dũng của bà trước mặt hạ nhân.
Mặc dù Khuất quý nhân nhìn có vẻ rất muốn tiếp tục níu chặt cổ áo của ta mà gào to rống lớn, nhưng cuối cùng cũng vẫn duy trì chút lý trí, đợi nhóm cung nhân rời khỏi gian phòng, nàng liền vội vàng hỏi ta, "Cuối cùng là sao lại thế này! Vì sao Tiểu Lục tử bỗng nhiên đã bị nhốt rồi! Nó không sao chứ?”
Sự sốt ruột của bà, đúng là không thể che giấu. Sự lo lắng trên khuôn mặt, chân thành đến mức ta cũng bị cảm động.
Khuất quý nhân mặc dù thô lỗ, mặc dù chán ghét cô cô ta, mặc dù có vô số khuyết điểm, nhưng là bà thật lòng yêu thương Vương Lang.
"Chàng vẫn tốt." Có lẽ là vì chút cảm động này, lần đầu tiên ta hòa khí nói chuyện với Khuất quý nhân, "Hoàng thượng dù tức giận, nhưng cuối cùng cũng không động thủ đánh chàng."
Khuất quý nhân thở dài thật dài, bả vai thả lỏng xuống.
Bà lại hỏi ta."Ta có thể làm cái gì?"
Người này dù mạnh mẽ, nhưng vào thời điểm này, bà cũng thật có thể bắt được đúng điểm.
Ta cũng trả lời bà thẳng vào vấn đề."Quý nhân có thể làm, là cái gì cũng đừng làm. Tận lực đừng cho Hoàng thượng nhớ tới Vương Lang còn có một người mẹ đẻ như Quý nhân."
Khuất quý nhân ngây dại một phen, khuôn mặt tinh xảo của bà lần lượt thay đổi, hiện lên khó hiểu, tức giận... có vẻ như sắp phát tác lần thứ hai.
Ta đành giải thích cho bà nghe."Từ khi Tiên Hoàng hậu qua đời, Hoàng thượng độc sủng cung Trọng Phương, vị trí của con trai của Quý nhân, đã không vững chắc từ lâu. Tới nay chàng còn có thể ngồi ở vị trí Thái tử, là vì cuối cùng Hoàng thượng vẫn nhớ kỹ chàng là..."
"Nó là con trai của Tô Đại." Đương nhiên Khuất quý nhân cũng không ngu dốt, một chút nàng liền hiểu rõ. - - kỳ thật nếu nàng không hiểu được đạo lý này, thì vì sao bình thường chưa bao giờ vào Đông cung, càng rất ít khi đến tìm Vương Lang.
Lúc này, nếu Khuất quý nhân vẫn làm loạn gà chó không yên, chỉ nhắc nhở Hoàng thượng, Vương Lang chung quy không phải con trai ruột của cô cô ta, hắn là có mẹ ruột.
Trên mặt Khuất quý nhân hiện ra chút cô đơn, khiến cho gương mặt kiều diễm của bà xuất hiện thêm một cỗ thẫn thờ khó nén. Nhưng sự thẫn thờ này cũng không kéo dài lâu lắm, bà xoay người rời đi, "Vậy lão nương đi!"
Thật sự là sạch sẽ lưu loát, ra đi như gió.
Đột nhiên, ta cũng không còn chán ghét Khuất quý nhân kịch liệt nữa. Cho dù người này cực kỳ thô lỗ, nhưng ít ra không hề ngu xuẩn.
Đi tới cửa, Khuất quý nhân lại xoay người lại, lo lắng hỏi ta."Tử Quang Các là nơi nào? Có đệm chăn hay không? Đừng nói là mùa hạ, buổi tối cũng rất lạnh, Tiểu Lục chắc không bị đông lạnh chứ!"
Lúc này, tất cả mọi người đều đang lo lắng vị trí Thái tử của Vương Lang có giữ được hay không. Cũng chỉ có Khuất quý nhân, trong lúc cấp bách, còn nhớ Vương Lang có thể bị cảm lạnh hay không.
Đột nhiên, lần đầu tiên sau khi xảy ra chuyện, ta có chút muốn khóc.
"Chàng có thể chăm sóc tốt cho bản thân." Cổ họng ta khàn khàn nói với Khuất quý nhân, "Dù sao, chàng cũng là Thái tử."
Thần sắc trên mặt Khuất quý nhân biến ảo, bà bỗng nhiên thở dài thườn thượt, xoay người sang chỗ khác, vội vàng đi ra khỏi phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook