Khó Làm Thái Tử Phi
-
Chương 25: Lang tâm tựa biển
Edit: Chickenliverpate
Vương Lang bỗng nhiên trở nên trầm mặc, ngón tay di chuyển đến phía sau cổ ta, đùa giỡn những sợi tóc sau gáy ta, khiến ta ngứa ngáy.
Những lời nên nói đã nói, ta cũng không còn cố kỵ điều gì nữa, lui về phía sau một chút, cẩn thận quan sát nét mặt của Vương Lang.
Từ nhỏ đến lớn, giữa chúng ta không biết đã nổ ra mấy ngàn mấy vạn lần xung đột, việc ta thích làm nhất chính là trêu chọc Vương Lang, mà Vương Lang cũng đã vô số lần thiết kế hãm hại ta... Chính vì thế, ta có thể dõng dạc nói rằng: sau khi cô cô ta qua đời, trên thế gian này không người nào có thể hiểu Vương Lang hơn ta, cũng sẽ không có bất luận kẻ nào hiểu ta ngoài Vương Lang.
Rất nhiều việc giữa chúng ta từ lâu đã không cần ngôn ngữ.
Hiện tại sự trầm mặc của Vương Lang, khẳng định không phải bởi vì không biết nên nói như thế nào mới không làm tổn thương ta. Đôi mắt như sao băng khép hờ hững —— từ khóe mắt đến đuôi mày, ta có thể nhìn ra được, suy nghĩ của hắn dường như không biết đã phiêu lãng đến nơi đâu.
Một lát sau, hắn mới nhẹ nhàng đẩy ta, thúc giục ta ra khỏi thùng nước tắm, rồi từ phía sau lưng ta cầm tấm vải bố bao bọc ta lại, cẩn thận lau khô cơ thể ta.
Ta lặng lẽ để cho hắn tùy ý an bài, tâm tư cũng khẽ động, nhớ lại rất nhiều chuyện xảy ra trước kia.
Đêm động phòng của ta và Vương Lang quả thật rất không vui.
Trong đêm động phòng, ta gần như điên cuồng phản kháng mỗi một chuyện Vương Lang muốn ta làm, thậm chí ngay cả khi chúng ta đã hoàn tất lễ kết tóc, khi hắn đè ta dưới thân, cố gắng muốn cùng ta hòa hợp, ta vẫn còn vùng vẫy giãy giụa....
Khi đó Vương Lang đối với ta cũng nhu hòa như vậy. Lần đầu tiên của chúng ta, hắn cũng không có bao nhiêu vui sướng.
Ta đột nhiên rất để ý hắn có phải đã có kinh nghiệm trước khi đến với ta hay không, lúc ấy ta cảm thấy hắn mặc dù bị ép buộc phải thú ta, nhưng nói không chừng đã cùng với tâm di chân chính của hắn làm cái chuyện nên làm rồi. Cho nên ta cam chịu, không có một chút ý đồ ngăn cản chuyện tốt của Vương Lang và những nữ nhân khác.
Nhưng hiện tại sau khi đã biết Đông cung tam mỹ đều là xử nữ, thì suy nghĩ của ta đã không còn như trước.
Ta bắt đầu dùng một loại thái độ mới đối với quan hệ giữa hai chúng ta.
Cho dù Vương Lang......hắn thích người kia nhiều hơn ta, nhưng chưa chắc là không thích ta.
Chúng ta dù sao cũng cùng nhau lớn lên, dĩ nhiên cũng có chút tình cảm.
Tỷ dụ như lúc ta mười ba tuổi, bị hắn đuổi tới Thái Dịch Trì, khi hắn vớt được ta từ dưới nước lên, lúc ấy trong ngự hoa viên còn có Nguyên Vương và Đoan Vương, bộ dáng ướt nhẹp của ta thật sự không tiện gặp người khác, hắn buộc lòng phải dẫn ta ra phía sau ngọn núi giả, thời tiết lúc bấy giờ đã vào thu, ta rất lạnh, Vương Lang cởi áo khoác đã ướt sủng nước ra cho ta, rồi định choàng ngoại bào mà hắn đã cởi ra trước khi xuống nước để giữ ấm cho ta.
Khi đó là tháng chín, bên trong ta chỉ mặc một bộ trung y màu trắng mỏng manh, váy vừa cởi ra, y phục ướt sủng bị gió thổi một cái liền dính hết vào cơ thể, cái lạnh khiến cả người nổi da gà. Mà Vương Lang lại chậm chạp không đưa áo khoác của hắn cho ta. Ta vòng tay ôm lấy cơ thể, quay đầu lại nhìn hắn, lại phát hiện hắn đang ngơ ngác nhìn ta. Trong ánh mắt đong đầy cảm xúc, nhiều đến nỗi muốn tràn ra ngoài.
Khi đó ta còn nhỏ, không hiểu nỗi lòng của hắn. Hiện tại...... Dù sao cũng đã là một phụ nhân, nghĩ lại thời điểm đó, ta tựa hồ có thể cảm nhận được tình cảm của Vương Lang trong khoảnh khắc đó.
Cho nên, khi ta mười ba tuổi, hắn mười lăm tuổi, nói cho cùng hắn cũng có chút thích ta.
Còn ta......
Ta có thể lừa được ai đây?
Ta dường như vẫn chưa từng quên ta thích hắn, ta chỉ có thể liều mạng tự nhủ với bản thân, phải biểu hiện cho người khác thấy ta không thích hắn, phải biểu hiện là một Thái tử phi lãnh khốc, vô tình, cay độc....
Kết quả, bốn điểm quan trọng này, một điểm ta cũng làm không xong.
Ta vừa giang hai tay để Vương Lang mặc y phục cho ta vừa miên man chìm trong suy nghĩ.
Đây cũng là thói quen khi còn bé, khi đó ta còn nhỏ tuổi, có đôi lúc leo lên cây lại không xuống được, toàn thân đầy bụi, chơi bùn chơi đến nỗi cả người dơ bẩn, đã vậy còn muốn cọ cọ vào người Vương Lang, những lúc như thế hắn sẽ ghét bỏ bảo ta đứng ngay ngắn dang hai tay lên, sau đó cắt bỏ ngoại y của ta, thay cho ta một cái mới.
Thanh mai trúc mã, đây chính là điểm không tốt, giữa hai người có quá nhiều chuyện xưa. Nói hắn không thích ta, thì có cả một đống chuyện xưa làm bằng chứng, nhưng nếu cảm thấy hắn thích ta, lại cảm thấy khắp nơi cũng chỉ có một chút xíu chuyện xưa làm bằng chứng.
Ta ngước mắt lên nhìn hắn.
Thái tử gia dường như đã suy nghĩ xong, hắn khom người, vẻ mặt nghiêm túc cột dây áo cho ta, ánh mắt đã không còn tản mạn xa xăm, mà chuyên chú vô cùng.
Nam nhân này ngay cả cột dây áo cũng làm thật tốt giống như đóng dấu quốc tỷ.
Nhìn hắn vẫn còn bán khỏa thân, ta nghĩ mình cũng nên nhanh chóng có qua có lại, lau khô người cho hắn, khoác áo ngủ cho hắn, nhón chân lên cột dây áo cho hắn. Chân vừa cử động, lại cảm thấy thắt lưng có chút bủn rủn.
Dứt khoát trực tiếp nhào vào trong ngực Vương Lang, đưa tay ôm lấy hông hắn.
Vương lang có hơi do dự nhưng cũng dang tay ôm ta vào trong lòng.
"Tô Thế Noãn." Hắn nhẹ nhàng nói bên tai ta, giọng điệu mang theo chút ghét bỏ mà ta vô cùng quen thuộc. "Nàng thật là ngốc nghếch khiến ta không đành lòng."
Những lời này, ta cũng đã nghe đến thuộc.
Lòng ta thoắt một cái liền bay bổng, cũng không biết hai chân đã hoàn toàn không còn chút sức lực, đến nỗi đứng cũng không vững, chỉ cảm thấy lập tức sẽ phải xụi lơ ngã vào trong ngực Vương Lang.
"Ta...... Ta chính là ngu ngốc đấy." Cũng giống như trước kia, làm nũng với hắn. "Vương Lang tốt, chàng nói cho ta biết, chàng có thích ta hay không?"
Vương Lang cúi đầu cười lên: "Hiện tại là Vương Lang tốt, không phải Vương Lang chết tiệt sao?"
Hắn ôm ta, nửa kéo nửa bồng ta ra khỏi tịnh phòng, đặt ta lên giường, lại dùng chăn mỏng bó ta lại.
Ta lập tức trở thành một con sâu màu xanh, nằm trên giường ra sức ngọ nguậy, cố gắng ngọ nguậy thoát khỏi trói buộc của hắn, bám dính vào hắn mà làm nũng.
Trước khi ta và Vương Lang đoạn tuyệt qua lại, ta chính là cái đuôi khiến người ta chán ghét.
Kết quả ngay sau đó Vương Lang đã dội cho ta một chậu nước lạnh.
"Thế Noãn." Hắn dịu dàng nói. "Chuyện của Mã Tài tử, nói cho ta nghe một chút suy nghĩ của nàng xem."
Chậu nước lạnh này dội thật tốt, dội cho ta từ trong ý loạn tình mê tỉnh lại, trở lại thực tế lạnh lẽo.
Mới vừa rồi còn phạm phải một lỗi không lớn không nhỏ, khiến Vương Lang hơn nửa đêm mang đôi mắt đỏ ngầu tới gõ cửa phòng ta, nếu hắn không thể khống chế được, tiểu tiện nhân Mã Tài tử đó nhất định đã thành công bò lên giường của hắn rồi.
Ta không khỏi lo lắng cho cái mông nhỏ sưng đau: tên Thái tử này luôn nói là làm, nếu nói muốn đánh mông ta, nhất định sẽ không chịu thỏa hiệp.
Ta nhanh chóng trở mình, đè cái mông xuống phía dưới.
"Ừ......" Vừa nghĩ biện pháp thoát thân: cho dù muốn phạt, ít nhất cũng phải đợi ta...ta......không còn đau đớn mệt mỏi rồi hãy nói.
Sao Vương Lang có thể không hiểu rõ những thủ đoạn của ta chứ?
"Thế Noãn." Hắn nói.
Ngoài dự liệu của ta, giọng điệu của hắn mặc dù có chút lạnh nhạt, nhưng cũng có thể gọi là nhu hòa, rất dễ nhận thấy, hắn đang kềm chế tính tình của mình.
Từ nhỏ đến lớn, số lần hắn kềm chế với ta thật sự chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ta bắt đầu cảnh giác.
"Hả?" Cảnh giác hắn.
"Dược của Mã Tài tử là được người khác đưa vào lúc còn ở Đại Báo Quốc Tự, đúng không?" Vương Lang không nhanh không chậm suy luận.
Đáng chết!
Rốt cuộc là ta quá ngu ngốc, hay người bên cạnh ta quá thông minh? Nhớ năm đó ta ở bên ngoài du xuân, thời điểm giả trang thành giang hồ lãng tử, thật sự cảm thấy người trên đời phần lớn đều đần muốn chết. Tô Thế Noãn ta đã được xem là một người thông minh. Nhưng từ khi vào cung, thứ nhất bị Thái tử gia áp đảo đến gắt gao, thứ hai bị Liễu Chiêu huấn quản đến không còn cách nào khác, người thứ ba là công công ta có thể nhìn thấu ta, còn có Trần Thục phi, Thụy vương, Hoàng quý phi...... Nếu không phải mấy cô nương gia Đông cung này căn bản hoàn toàn bị ta nắm giữ, chuyện gì cũng không thể gạt được ta...ta thật sự cảm thấy bản thân ta cũng ngốc đến không có thuốc chữa.
Nhất là vương lang!
Ngươi nhìn đi, người ta uống rượu quá chén, sau khi uống xong vẫn bức ta lâu như vậy, theo lý thuyết phải là lúc hồ đồ mới đúng. Nhưng kết quả thế nào?
Chỉ tùy tiện đoán một chút đã phân tích được mưu đồ ta đã chuẩn bị từ lâu, lại rất rõ ràng, rõ ràng vô cùng!
Ta bĩu môi, không lên tiếng.
Vương Lang không thể làm gì khác hơn là giúp ta chốt lại hết tất cả: "Mục Các Lão rất nhanh sẽ phải về hưu, Mã Tài tử sắp mất đi một chỗ dựa vững chắc, trong lòng nhất định vô cùng gấp gáp. Nàng ấy mang phần dược kia vào cung, nhất định không thể nào qua mặt được......"
Hắn khịt mũi rồi chán ghét nói: "Nàng đã sớm biết tai mắt của Liễu Chiêu huấn, có phải hay không?"
"Chàng....Sao chàng biết ta đã sớm biết?" Ta không cam tâm lầm bầm.
"Nếu không phải nàng đã sớm biết, cần gì phải nhắc đến chuyện chuyển Đông cung trước mặt Mã Tài tử, hơn nữa nàng cũng biết rõ đêm đó là thời điểm nàng ấy thị tẩm, thưởng Ngọc Lâu Xuân sao?" Vương Lang nhếch môi cười nhạt: "Tô Thế Noãn, nàng cho rằng đây là ngày đầu tiên ta biết nàng sao?"
Haiz, Vương Lang đã thật sự nhìn thấu ta từ đầu đến chân.
Ta buộc lòng phải xoay người đưa cái mông trần cho hắn.
"Chàng đánh đi." Ta mang vẻ mặt "bình mẻ chẳng sợ nứt" nói.
Vương Lang không khỏi bật cười.
"Được, nàng nói đi, tại sao ta lại phạt nàng?"
Ta thật sự không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Vương Lang nói đạo lý.
Ta thở dài, không thể làm gì khác hơn là kiểm điểm sâu sắc.
"Ta không nên để chàng thử nghiệm, trước đó phải đuổi Mã Tài tử ra khỏi Đông cung chứ sao...... Được rồi, muốn đánh thì đánh nhanh đi -- nhẹ một chút, cũng đừng dùng thước sắt nha!"
Giọng nói Vương Lang mang theo chút buồn cười.
"Quả thật phải đánh nàng, nhưng không phải đánh cái này của nàng."
Hắn không nặng không nhẹ vỗ vỗ mông ta, lợi dụng lúc này ta đang bị trói hành động bất tiện, bàn tay hắn dời lên trên gãi gãi lỗ tai ta.
"Chuyện này nàng làm không sai, rượu vừa vào miệng, ta liền nhận ra có gì đó bất thường." Hắn nói cho ta biết. "Nàng chỉ có một lỗi duy nhất, là đã chọn sai thời điểm."
Ta nhanh chóng rửa tai lắng nghe: mỗi một việc Vương Lang dạy ta đều không phải là bắn tên không đích, nhất định là có dụng ý của hắn.
"Nếu Mục Các Lão vừa cáo lão hồi hương, ta lập tức đuổi Mã Tài tử, đây chính là đang công khai tát vào mặt lão nhân gia. Cho dù lão nhân gia muốn lui về sau, nhưng trong tương lai, môn sinh của ông chung quy cũng muốn duy trì lui tới với lão sư." Vương Lang thong thả phân tích cho ta. "Vả lại còn lấy lý do mất danh dự như vậy đuổi ra Đông cung. Làm sao trong đáy lòng lão nhân gia không lưu lại ngăn cách?"
Không cho ta cơ hội cãi lại, hắn liền lấp liếm chỗ sơ hở của mình. "Dĩ nhiên, ta là Đông cung Thái tử, thân phận tôn quý, lão nhân gia coi như không hài lòng ta, cũng chưa chắc dám cùng ta đối nghịch......"
Vương Lang kéo dài âm thanh.
Ta chợt hiểu ra.
Thật là bị vỏ bên ngoài che mắt không thấy thái sơn, lần này, ta lại sai lầm rồi.
Thật đúng như những gì Vương Lang nói, ta sai ở chỗ là không biết nắm chắc thời cơ.
Hiện tại Vương Lang đang gánh trên lưng trách nhiệm công công ta giao, làm việc thiếu sót, nhất định sẽ bị công công ta để ý. Lúc này đắc tội Mục Các Lão, rất có thể sẽ dẫn đến những phiền toái không cần thiết.
"Cho nên, chàng vẫn cố ý uống Ngọc Lâu Xuân?" Ta buồn buồn nói.
E rằng không những như thế, hắn còn đặc biệt uống thêm mấy chén, rồi mới trở về tự mình thể nghiệm, cho ta một lần dạy dỗ khắc cốt ghi tâm.
Khóe môi Vương Lang lại nhếch lên.
Không ai trong chúng ta nói trắng ra dù một chút dụng tâm và ẩn ý, nhưng hắn dường như chỉ cần nhìn vào nét mặt của ta, liền có thể nhìn thấu ta mà không cần phải suy đoán.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má ta, ngăn ta ăn năn hối hận vùi mặt vào trong gối.
"Rượu vừa vào miệng, ta liền nhận ra bất thường." Hắn nói tiếp. "Nhưng nếu nàng đã chọn sai thời điểm, chuyện này cũng chỉ có thể tính như vậy. Ta đã có lời lẽ nghiêm khắc khiển trách Mã Tài tử, phần nàng cũng không được quá phận, cứ âm thầm giải quyết là tốt nhất."
Vương Lang một mặt thừa nhận suy đoán của ta, mặt khác muốn ta giải quyết không để chuyện này đến tai Hoàng Quý phi.
Cho nên chuyện này, ta lại phải thỉnh biểu cô xuất sơn hỗ trợ.
Cảm giác ăn năn hối hận lại trỗi dậy, ta xoay đầu trên gối thút tha thút thít hỏi Vương Lang. "Chàng nói xem có phải ta rất ngu ngốc hay không?"
Nói ta xấu xa, ta vô lại, ta cũng chẳng quan tâm, nhưng ta.....ta không chịu nổi người khác chê ta ngu ngốc, chê ta đần độn.
"Từ nhỏ nàng đã không thích sử dụng tâm cơ, giở thủ đoạn." Vương Lang vẫn không trả lời câu hỏi của ta. "Thế Noãn, bản tính bộc trực, cũng không phải là sai, nhưng một cô nương bộc trực nhất định không thể làm tốt vai trò của Thái tử phi."
Hắn che miệng ta lại, ngăn không cho ta phản bác.
"Nhưng bây giờ nàng đã là Thái tử phi." Trong giọng nói của hắn, có một chút nhàn nhạt đáng tiếc. "Cho nên những chuyện Thái tử phi nên học, nàng cũng không thể bỏ qua.... Trong mấy tháng qua, những tính toán của nàng đều có chỗ không đúng, những chỗ không đúng này, vẫn có ta che giấu cho nàng, giải quyết cho nàng."
"Tiểu Noãn, nàng phải nhớ, có rất nhiều chuyện, ta cũng không có cách nào che chở nàng...... Nếu nàng muốn nắm cả hậu cung trong lòng bàn tay, có một số việc, nàng không thể không học." Thái độ của Vương Lang bỗng trở nên nghiêm túc, hắn buông lỏng tay ra.
Ta mím môi, kinh ngạc nghe những lời hắn vừa nói.
"Điều đầu tiên nàng phải học, chính là từ trong thái độ của một người đọc hiểu tâm tư của hắn. Ở trên đời này, sẽ không có ai thật sự nói ra những lời trong lòng mình cho người khác biết, ngay cả nàng, thậm chí cả ta."
Ta phát giác ta không có cách nào phản bác kết luận này của Vương Lang.
"Để làm một cấp trên, một Thái tử phi hợp cách, điều đầu tiên phải làm chính là đọc hiểu tâm tư của toàn bộ những người bên dưới. Chỉ có như vậy, mới có thể biến người bên dưới thành con cờ của mình, như vậy mới có tư cách chơi cờ." Giọng nói của hắn lởn vởn bên tai ta.
"Bài tập đầu tiên của nàng, chính là đọc hiểu tâm tư của ta."
Vương Lang bỗng nhiên trở nên trầm mặc, ngón tay di chuyển đến phía sau cổ ta, đùa giỡn những sợi tóc sau gáy ta, khiến ta ngứa ngáy.
Những lời nên nói đã nói, ta cũng không còn cố kỵ điều gì nữa, lui về phía sau một chút, cẩn thận quan sát nét mặt của Vương Lang.
Từ nhỏ đến lớn, giữa chúng ta không biết đã nổ ra mấy ngàn mấy vạn lần xung đột, việc ta thích làm nhất chính là trêu chọc Vương Lang, mà Vương Lang cũng đã vô số lần thiết kế hãm hại ta... Chính vì thế, ta có thể dõng dạc nói rằng: sau khi cô cô ta qua đời, trên thế gian này không người nào có thể hiểu Vương Lang hơn ta, cũng sẽ không có bất luận kẻ nào hiểu ta ngoài Vương Lang.
Rất nhiều việc giữa chúng ta từ lâu đã không cần ngôn ngữ.
Hiện tại sự trầm mặc của Vương Lang, khẳng định không phải bởi vì không biết nên nói như thế nào mới không làm tổn thương ta. Đôi mắt như sao băng khép hờ hững —— từ khóe mắt đến đuôi mày, ta có thể nhìn ra được, suy nghĩ của hắn dường như không biết đã phiêu lãng đến nơi đâu.
Một lát sau, hắn mới nhẹ nhàng đẩy ta, thúc giục ta ra khỏi thùng nước tắm, rồi từ phía sau lưng ta cầm tấm vải bố bao bọc ta lại, cẩn thận lau khô cơ thể ta.
Ta lặng lẽ để cho hắn tùy ý an bài, tâm tư cũng khẽ động, nhớ lại rất nhiều chuyện xảy ra trước kia.
Đêm động phòng của ta và Vương Lang quả thật rất không vui.
Trong đêm động phòng, ta gần như điên cuồng phản kháng mỗi một chuyện Vương Lang muốn ta làm, thậm chí ngay cả khi chúng ta đã hoàn tất lễ kết tóc, khi hắn đè ta dưới thân, cố gắng muốn cùng ta hòa hợp, ta vẫn còn vùng vẫy giãy giụa....
Khi đó Vương Lang đối với ta cũng nhu hòa như vậy. Lần đầu tiên của chúng ta, hắn cũng không có bao nhiêu vui sướng.
Ta đột nhiên rất để ý hắn có phải đã có kinh nghiệm trước khi đến với ta hay không, lúc ấy ta cảm thấy hắn mặc dù bị ép buộc phải thú ta, nhưng nói không chừng đã cùng với tâm di chân chính của hắn làm cái chuyện nên làm rồi. Cho nên ta cam chịu, không có một chút ý đồ ngăn cản chuyện tốt của Vương Lang và những nữ nhân khác.
Nhưng hiện tại sau khi đã biết Đông cung tam mỹ đều là xử nữ, thì suy nghĩ của ta đã không còn như trước.
Ta bắt đầu dùng một loại thái độ mới đối với quan hệ giữa hai chúng ta.
Cho dù Vương Lang......hắn thích người kia nhiều hơn ta, nhưng chưa chắc là không thích ta.
Chúng ta dù sao cũng cùng nhau lớn lên, dĩ nhiên cũng có chút tình cảm.
Tỷ dụ như lúc ta mười ba tuổi, bị hắn đuổi tới Thái Dịch Trì, khi hắn vớt được ta từ dưới nước lên, lúc ấy trong ngự hoa viên còn có Nguyên Vương và Đoan Vương, bộ dáng ướt nhẹp của ta thật sự không tiện gặp người khác, hắn buộc lòng phải dẫn ta ra phía sau ngọn núi giả, thời tiết lúc bấy giờ đã vào thu, ta rất lạnh, Vương Lang cởi áo khoác đã ướt sủng nước ra cho ta, rồi định choàng ngoại bào mà hắn đã cởi ra trước khi xuống nước để giữ ấm cho ta.
Khi đó là tháng chín, bên trong ta chỉ mặc một bộ trung y màu trắng mỏng manh, váy vừa cởi ra, y phục ướt sủng bị gió thổi một cái liền dính hết vào cơ thể, cái lạnh khiến cả người nổi da gà. Mà Vương Lang lại chậm chạp không đưa áo khoác của hắn cho ta. Ta vòng tay ôm lấy cơ thể, quay đầu lại nhìn hắn, lại phát hiện hắn đang ngơ ngác nhìn ta. Trong ánh mắt đong đầy cảm xúc, nhiều đến nỗi muốn tràn ra ngoài.
Khi đó ta còn nhỏ, không hiểu nỗi lòng của hắn. Hiện tại...... Dù sao cũng đã là một phụ nhân, nghĩ lại thời điểm đó, ta tựa hồ có thể cảm nhận được tình cảm của Vương Lang trong khoảnh khắc đó.
Cho nên, khi ta mười ba tuổi, hắn mười lăm tuổi, nói cho cùng hắn cũng có chút thích ta.
Còn ta......
Ta có thể lừa được ai đây?
Ta dường như vẫn chưa từng quên ta thích hắn, ta chỉ có thể liều mạng tự nhủ với bản thân, phải biểu hiện cho người khác thấy ta không thích hắn, phải biểu hiện là một Thái tử phi lãnh khốc, vô tình, cay độc....
Kết quả, bốn điểm quan trọng này, một điểm ta cũng làm không xong.
Ta vừa giang hai tay để Vương Lang mặc y phục cho ta vừa miên man chìm trong suy nghĩ.
Đây cũng là thói quen khi còn bé, khi đó ta còn nhỏ tuổi, có đôi lúc leo lên cây lại không xuống được, toàn thân đầy bụi, chơi bùn chơi đến nỗi cả người dơ bẩn, đã vậy còn muốn cọ cọ vào người Vương Lang, những lúc như thế hắn sẽ ghét bỏ bảo ta đứng ngay ngắn dang hai tay lên, sau đó cắt bỏ ngoại y của ta, thay cho ta một cái mới.
Thanh mai trúc mã, đây chính là điểm không tốt, giữa hai người có quá nhiều chuyện xưa. Nói hắn không thích ta, thì có cả một đống chuyện xưa làm bằng chứng, nhưng nếu cảm thấy hắn thích ta, lại cảm thấy khắp nơi cũng chỉ có một chút xíu chuyện xưa làm bằng chứng.
Ta ngước mắt lên nhìn hắn.
Thái tử gia dường như đã suy nghĩ xong, hắn khom người, vẻ mặt nghiêm túc cột dây áo cho ta, ánh mắt đã không còn tản mạn xa xăm, mà chuyên chú vô cùng.
Nam nhân này ngay cả cột dây áo cũng làm thật tốt giống như đóng dấu quốc tỷ.
Nhìn hắn vẫn còn bán khỏa thân, ta nghĩ mình cũng nên nhanh chóng có qua có lại, lau khô người cho hắn, khoác áo ngủ cho hắn, nhón chân lên cột dây áo cho hắn. Chân vừa cử động, lại cảm thấy thắt lưng có chút bủn rủn.
Dứt khoát trực tiếp nhào vào trong ngực Vương Lang, đưa tay ôm lấy hông hắn.
Vương lang có hơi do dự nhưng cũng dang tay ôm ta vào trong lòng.
"Tô Thế Noãn." Hắn nhẹ nhàng nói bên tai ta, giọng điệu mang theo chút ghét bỏ mà ta vô cùng quen thuộc. "Nàng thật là ngốc nghếch khiến ta không đành lòng."
Những lời này, ta cũng đã nghe đến thuộc.
Lòng ta thoắt một cái liền bay bổng, cũng không biết hai chân đã hoàn toàn không còn chút sức lực, đến nỗi đứng cũng không vững, chỉ cảm thấy lập tức sẽ phải xụi lơ ngã vào trong ngực Vương Lang.
"Ta...... Ta chính là ngu ngốc đấy." Cũng giống như trước kia, làm nũng với hắn. "Vương Lang tốt, chàng nói cho ta biết, chàng có thích ta hay không?"
Vương Lang cúi đầu cười lên: "Hiện tại là Vương Lang tốt, không phải Vương Lang chết tiệt sao?"
Hắn ôm ta, nửa kéo nửa bồng ta ra khỏi tịnh phòng, đặt ta lên giường, lại dùng chăn mỏng bó ta lại.
Ta lập tức trở thành một con sâu màu xanh, nằm trên giường ra sức ngọ nguậy, cố gắng ngọ nguậy thoát khỏi trói buộc của hắn, bám dính vào hắn mà làm nũng.
Trước khi ta và Vương Lang đoạn tuyệt qua lại, ta chính là cái đuôi khiến người ta chán ghét.
Kết quả ngay sau đó Vương Lang đã dội cho ta một chậu nước lạnh.
"Thế Noãn." Hắn dịu dàng nói. "Chuyện của Mã Tài tử, nói cho ta nghe một chút suy nghĩ của nàng xem."
Chậu nước lạnh này dội thật tốt, dội cho ta từ trong ý loạn tình mê tỉnh lại, trở lại thực tế lạnh lẽo.
Mới vừa rồi còn phạm phải một lỗi không lớn không nhỏ, khiến Vương Lang hơn nửa đêm mang đôi mắt đỏ ngầu tới gõ cửa phòng ta, nếu hắn không thể khống chế được, tiểu tiện nhân Mã Tài tử đó nhất định đã thành công bò lên giường của hắn rồi.
Ta không khỏi lo lắng cho cái mông nhỏ sưng đau: tên Thái tử này luôn nói là làm, nếu nói muốn đánh mông ta, nhất định sẽ không chịu thỏa hiệp.
Ta nhanh chóng trở mình, đè cái mông xuống phía dưới.
"Ừ......" Vừa nghĩ biện pháp thoát thân: cho dù muốn phạt, ít nhất cũng phải đợi ta...ta......không còn đau đớn mệt mỏi rồi hãy nói.
Sao Vương Lang có thể không hiểu rõ những thủ đoạn của ta chứ?
"Thế Noãn." Hắn nói.
Ngoài dự liệu của ta, giọng điệu của hắn mặc dù có chút lạnh nhạt, nhưng cũng có thể gọi là nhu hòa, rất dễ nhận thấy, hắn đang kềm chế tính tình của mình.
Từ nhỏ đến lớn, số lần hắn kềm chế với ta thật sự chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ta bắt đầu cảnh giác.
"Hả?" Cảnh giác hắn.
"Dược của Mã Tài tử là được người khác đưa vào lúc còn ở Đại Báo Quốc Tự, đúng không?" Vương Lang không nhanh không chậm suy luận.
Đáng chết!
Rốt cuộc là ta quá ngu ngốc, hay người bên cạnh ta quá thông minh? Nhớ năm đó ta ở bên ngoài du xuân, thời điểm giả trang thành giang hồ lãng tử, thật sự cảm thấy người trên đời phần lớn đều đần muốn chết. Tô Thế Noãn ta đã được xem là một người thông minh. Nhưng từ khi vào cung, thứ nhất bị Thái tử gia áp đảo đến gắt gao, thứ hai bị Liễu Chiêu huấn quản đến không còn cách nào khác, người thứ ba là công công ta có thể nhìn thấu ta, còn có Trần Thục phi, Thụy vương, Hoàng quý phi...... Nếu không phải mấy cô nương gia Đông cung này căn bản hoàn toàn bị ta nắm giữ, chuyện gì cũng không thể gạt được ta...ta thật sự cảm thấy bản thân ta cũng ngốc đến không có thuốc chữa.
Nhất là vương lang!
Ngươi nhìn đi, người ta uống rượu quá chén, sau khi uống xong vẫn bức ta lâu như vậy, theo lý thuyết phải là lúc hồ đồ mới đúng. Nhưng kết quả thế nào?
Chỉ tùy tiện đoán một chút đã phân tích được mưu đồ ta đã chuẩn bị từ lâu, lại rất rõ ràng, rõ ràng vô cùng!
Ta bĩu môi, không lên tiếng.
Vương Lang không thể làm gì khác hơn là giúp ta chốt lại hết tất cả: "Mục Các Lão rất nhanh sẽ phải về hưu, Mã Tài tử sắp mất đi một chỗ dựa vững chắc, trong lòng nhất định vô cùng gấp gáp. Nàng ấy mang phần dược kia vào cung, nhất định không thể nào qua mặt được......"
Hắn khịt mũi rồi chán ghét nói: "Nàng đã sớm biết tai mắt của Liễu Chiêu huấn, có phải hay không?"
"Chàng....Sao chàng biết ta đã sớm biết?" Ta không cam tâm lầm bầm.
"Nếu không phải nàng đã sớm biết, cần gì phải nhắc đến chuyện chuyển Đông cung trước mặt Mã Tài tử, hơn nữa nàng cũng biết rõ đêm đó là thời điểm nàng ấy thị tẩm, thưởng Ngọc Lâu Xuân sao?" Vương Lang nhếch môi cười nhạt: "Tô Thế Noãn, nàng cho rằng đây là ngày đầu tiên ta biết nàng sao?"
Haiz, Vương Lang đã thật sự nhìn thấu ta từ đầu đến chân.
Ta buộc lòng phải xoay người đưa cái mông trần cho hắn.
"Chàng đánh đi." Ta mang vẻ mặt "bình mẻ chẳng sợ nứt" nói.
Vương Lang không khỏi bật cười.
"Được, nàng nói đi, tại sao ta lại phạt nàng?"
Ta thật sự không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Vương Lang nói đạo lý.
Ta thở dài, không thể làm gì khác hơn là kiểm điểm sâu sắc.
"Ta không nên để chàng thử nghiệm, trước đó phải đuổi Mã Tài tử ra khỏi Đông cung chứ sao...... Được rồi, muốn đánh thì đánh nhanh đi -- nhẹ một chút, cũng đừng dùng thước sắt nha!"
Giọng nói Vương Lang mang theo chút buồn cười.
"Quả thật phải đánh nàng, nhưng không phải đánh cái này của nàng."
Hắn không nặng không nhẹ vỗ vỗ mông ta, lợi dụng lúc này ta đang bị trói hành động bất tiện, bàn tay hắn dời lên trên gãi gãi lỗ tai ta.
"Chuyện này nàng làm không sai, rượu vừa vào miệng, ta liền nhận ra có gì đó bất thường." Hắn nói cho ta biết. "Nàng chỉ có một lỗi duy nhất, là đã chọn sai thời điểm."
Ta nhanh chóng rửa tai lắng nghe: mỗi một việc Vương Lang dạy ta đều không phải là bắn tên không đích, nhất định là có dụng ý của hắn.
"Nếu Mục Các Lão vừa cáo lão hồi hương, ta lập tức đuổi Mã Tài tử, đây chính là đang công khai tát vào mặt lão nhân gia. Cho dù lão nhân gia muốn lui về sau, nhưng trong tương lai, môn sinh của ông chung quy cũng muốn duy trì lui tới với lão sư." Vương Lang thong thả phân tích cho ta. "Vả lại còn lấy lý do mất danh dự như vậy đuổi ra Đông cung. Làm sao trong đáy lòng lão nhân gia không lưu lại ngăn cách?"
Không cho ta cơ hội cãi lại, hắn liền lấp liếm chỗ sơ hở của mình. "Dĩ nhiên, ta là Đông cung Thái tử, thân phận tôn quý, lão nhân gia coi như không hài lòng ta, cũng chưa chắc dám cùng ta đối nghịch......"
Vương Lang kéo dài âm thanh.
Ta chợt hiểu ra.
Thật là bị vỏ bên ngoài che mắt không thấy thái sơn, lần này, ta lại sai lầm rồi.
Thật đúng như những gì Vương Lang nói, ta sai ở chỗ là không biết nắm chắc thời cơ.
Hiện tại Vương Lang đang gánh trên lưng trách nhiệm công công ta giao, làm việc thiếu sót, nhất định sẽ bị công công ta để ý. Lúc này đắc tội Mục Các Lão, rất có thể sẽ dẫn đến những phiền toái không cần thiết.
"Cho nên, chàng vẫn cố ý uống Ngọc Lâu Xuân?" Ta buồn buồn nói.
E rằng không những như thế, hắn còn đặc biệt uống thêm mấy chén, rồi mới trở về tự mình thể nghiệm, cho ta một lần dạy dỗ khắc cốt ghi tâm.
Khóe môi Vương Lang lại nhếch lên.
Không ai trong chúng ta nói trắng ra dù một chút dụng tâm và ẩn ý, nhưng hắn dường như chỉ cần nhìn vào nét mặt của ta, liền có thể nhìn thấu ta mà không cần phải suy đoán.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má ta, ngăn ta ăn năn hối hận vùi mặt vào trong gối.
"Rượu vừa vào miệng, ta liền nhận ra bất thường." Hắn nói tiếp. "Nhưng nếu nàng đã chọn sai thời điểm, chuyện này cũng chỉ có thể tính như vậy. Ta đã có lời lẽ nghiêm khắc khiển trách Mã Tài tử, phần nàng cũng không được quá phận, cứ âm thầm giải quyết là tốt nhất."
Vương Lang một mặt thừa nhận suy đoán của ta, mặt khác muốn ta giải quyết không để chuyện này đến tai Hoàng Quý phi.
Cho nên chuyện này, ta lại phải thỉnh biểu cô xuất sơn hỗ trợ.
Cảm giác ăn năn hối hận lại trỗi dậy, ta xoay đầu trên gối thút tha thút thít hỏi Vương Lang. "Chàng nói xem có phải ta rất ngu ngốc hay không?"
Nói ta xấu xa, ta vô lại, ta cũng chẳng quan tâm, nhưng ta.....ta không chịu nổi người khác chê ta ngu ngốc, chê ta đần độn.
"Từ nhỏ nàng đã không thích sử dụng tâm cơ, giở thủ đoạn." Vương Lang vẫn không trả lời câu hỏi của ta. "Thế Noãn, bản tính bộc trực, cũng không phải là sai, nhưng một cô nương bộc trực nhất định không thể làm tốt vai trò của Thái tử phi."
Hắn che miệng ta lại, ngăn không cho ta phản bác.
"Nhưng bây giờ nàng đã là Thái tử phi." Trong giọng nói của hắn, có một chút nhàn nhạt đáng tiếc. "Cho nên những chuyện Thái tử phi nên học, nàng cũng không thể bỏ qua.... Trong mấy tháng qua, những tính toán của nàng đều có chỗ không đúng, những chỗ không đúng này, vẫn có ta che giấu cho nàng, giải quyết cho nàng."
"Tiểu Noãn, nàng phải nhớ, có rất nhiều chuyện, ta cũng không có cách nào che chở nàng...... Nếu nàng muốn nắm cả hậu cung trong lòng bàn tay, có một số việc, nàng không thể không học." Thái độ của Vương Lang bỗng trở nên nghiêm túc, hắn buông lỏng tay ra.
Ta mím môi, kinh ngạc nghe những lời hắn vừa nói.
"Điều đầu tiên nàng phải học, chính là từ trong thái độ của một người đọc hiểu tâm tư của hắn. Ở trên đời này, sẽ không có ai thật sự nói ra những lời trong lòng mình cho người khác biết, ngay cả nàng, thậm chí cả ta."
Ta phát giác ta không có cách nào phản bác kết luận này của Vương Lang.
"Để làm một cấp trên, một Thái tử phi hợp cách, điều đầu tiên phải làm chính là đọc hiểu tâm tư của toàn bộ những người bên dưới. Chỉ có như vậy, mới có thể biến người bên dưới thành con cờ của mình, như vậy mới có tư cách chơi cờ." Giọng nói của hắn lởn vởn bên tai ta.
"Bài tập đầu tiên của nàng, chính là đọc hiểu tâm tư của ta."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook