Khố Hạ Chi Thần
Chương 10

Muốn đâm đầu vào tường quá!

Đây lại là tên khốn nào muốn hắn sắp xếp tài liệu vậy? Không biết hắn đau đầu nhất với việc sắp xếp tài liệu sao?

Nhìn chằm chằm máy tính khoảng năm phút, Võ Chí Dũng ủ rũ đập đầu vào bàn làm việc, khóc thét:

-Xong rồi! Hôm nay lại phải tăng ca! Ông hận nhất tăng ca!

Hôm nay lại không thể làm cơm chiều cho Diệp Phong rồi, hắn cũng không hy vọng Diệp Phong ăn cơm tiệm, cơm tiệm dù ngon cũng không dinh dưỡng như ở nhà. Sớm biết thế thì đi làm muộn một chút để làm luôn cơm chiều.

Võ Chí Dũng cực kỳ ảo não, lại nghĩ hôm nay Diệp Phong chẳng nói một câu đã xin nghỉ phép năm, ngày mai hắn cũng muốn xin nghỉ phép năm. Đúng lúc hắn có chút tiền tiết kiệm, hai người đi du lịch một chuyến giải sầu.

-Tin lớn đây! Tin động trời đây! Để tôi uống chén nước đã.

Không mấy người để ý tin lớn mà Hác Đạt ồn ào muốn nói, mỗi người đều tự làm chuyện của mình.

Hác Đạt uống ừng ực xong một cốc nước, tuyên bố tin tức mình vừa mới nhận được:

-Quản lý muốn điều về tổng công ty!

Gì? Võ Chí Dũng khiếp sợ, bút máy trong tay rơi xuống đất.

Gần như đồng thời, văn phòng xôn xao như muốn nổ tung, ồn ào như một cái chợ.

-A! Sao có thể?

-Quản lý đi rồi ai tới tiếp quản chúng ta?

-Đúng vậy! Nhỡ đâu là một người già vừa già vừa ngu đến tiếp quản thì chúng ta xong đời rồi!

-Tổng công ty làm cái quỷ gì vậy? Không phải nói quản lý phải làm ít nhất năm năm mới quay về tổng công ty ư?

Có phẫn nộ, có tiếc hận, nhiều hơn là lo lắng sau đó quản lý tiếp quản họ là ai, điều này liên quan đến tương lai của họ có tốt hay không.

Nhưng Võ Chí Dũng không hề lo lắng đến chuyện ấy, hắn chỉ muốn biết rốt cuộc sao lại thế. Diệp Phong đang tốt vì sao lại chuyển về tổng công ty?

Ba bước rút thành một bước đến trước mặt Hác Đạt, vẻ mặt khó coi, hỏi:

-Cậu nhận được tin tức này ở đâu?

-Mỹ nữ ở phòng nhân sự nói, vừa rồi tôi hẹn cô ấy tan làm thì đi chơi, tiện thể hàn huyên vài câu. Cô ấy ra vẻ thần bí hỏi tôi có biết quản lý muốn chuyển về tổng công ty không, tôi vừa nghe lập tức bỏ chạy về đây nói cho mọi người. Nghe mỹ nữ nói lần này không biết thế nào mà tổng công ty lại đột nhiên muốn gọi quản lý về.

-Không có khả năng!

Võ Chí Dũng không tin, chuyện lớn như vậy không có khả năng Diệp Phong không nói cho hắn.

-Quản lý vốn là do tổng công ty điều đến chi nhánh của chúng ta, một ngày nào đó sẽ trở về tổng công ty. Chẳng có gì là không có khả năng.

Hác Đạt thấy rất bình thường.

-Hơn nữa, chuyển về tổng công ty chính là thăng chức, so với ở chi nhánh sẽ có tiền đồ hơn.

Võ Chí Dũng vẫn không tin, hắn rất muốn giáp mặt với Diệp Phong để hỏi cho rõ ràng. Họ vừa mới bắt đầu không lâu, sao có thể bởi vì chuyện này mà tách ra! Không được, tuyệt đối không được!

Võ Chí Dũng cầm áo khoác tông cửa xông ra ngoài.

-A Dũng! Cậu muốn làm gì vậy? Còn chưa đến giờ tan tầm mà, cậu không cần tiền thưởng tháng này sao?

Chẳng lẽ lại muốn hắn lén lút quẹt thẻ giúp cậu ta sao?

Tiếng gọi của Hác Đạt ngày càng xa, không gọi lại được Võ Chí Dũng đã bước vào thang máy. Giờ phút này, tâm tình của hắn kích động chưa từng có.



Ong ong – ong ong –

Đã quen chỉnh di động thành chế độ rung, Diệp Phong ngồi trên sofa hơi cong khóe miệng.

Di động đã vang bao lâu rồi? Anh không muốn nghĩ đến điều này, chỉ biết di động rung không ngừng, tin nhắn đến hết cái này tới cái khác. Giọng điệu từ kích động ‘Vì sao anh không nói anh phải chuyển về tổng công ty’, đến mềm mại ‘Xin anh trả lời điện thoại’.

Trong cuộc đời Diệp Phong chỉ trốn tránh hai lần, lần đầu tiên trốn cha mẹ, chán chường đi đến thành phố nhỏ này, lần thứ hai chính là Võ Chí Dũng.

Anh đã không còn là đứa trẻ hành động theo cảm tính, come-out với cha mẹ làm gia đình ầm ĩ không yên của ngày xưa nữa. Anh học được xu cát tị hung, lựa chọn con đường làm bản thân không bị tổn thương, cho dù hãm sâu vào vũng bùn cũng có thể bình tĩnh bứt ra.

Nói trắng ra, chính là thà tự mình đâm mình một dao chia tay trước, còn có thể ra vẻ thoải mái, cũng không muốn đối phương chia tay trước đâm ngược anh một dao.

Hít một hơi thuốc, Diệp Phong thoải mái nằm trên sofa, nhàn nhã phà khói thuốc, hai chân bất nhã gác trên bàn, trong gạt tàn bên cạnh chứa đầy tàn thuốc.

Trong căn phòng trống trải chỉ có thể nghe thấy tiếng ong ong của di động.

Chờ di động không còn vang nữa, Diệp Phong sững sờ nhìn chằm chằm trần nhà, đột nhiên di động vang tít một tiếng – là tiếng có tin nhắn, sau đó không còn động tĩnh.

Đã hết hy vọng rồi nhỉ?

Diệp Phong cầm di động lên, ấn nút mở, một tin nhắn chưa đọc xuất hiện trước mắt anh.

– di động hết pin rồi, tôi đi đây, tôi để đồ ở ngoài cửa, nhớ ra lấy.

Đ rồi… Vẫn là đi rồi…

Đây vốn chính là kết quả anh muốn, lại khó chịu đến nỗi ướt mi, tầm mắt mơ hồ.

Ngón tay vuốt ve cái trên quen thuộc trên màn hình, lần này Diệp Phong không còn cười nổi nữa. Ngón tay kẹp thuốc ôm chặt ***g ngực phát đau, ngảy cả tàn thuốc rơi xuống ngực cũng không để ý.

Dời mắt khỏi màn hình, Diệp Phong buộc bản thân buông di động. Hút hết hơi này đến hơi khác, mãi đến khi điếu thuốc cháy đến đầu ngón tay mới bỏ tàn thuốc, rút thêm một điếu lại chẳng thể nào châm lửa.

A, chỉ là thất tình đã làm bản thân chật vật như vậy!

Diệp Phong xem thường chính mình không tiền đồ, quả thực không bằng phế vật.

Anh đứng lên, bước từng bước ra cửa. Lúc vừa mở cửa, anh nghĩ mình đã nhìn thấy ánh mặt trời, người kia đứng ở ngoài cửa khuôn mặt cười sáng lạn.

-Không mời tôi vào ngồi sao?

Như chuyện gì cũng không xảy ra, Võ Chí Dũng nói thoải mái.

-Vào đi.

Trốn tránh không phải cách, điều nên tới vẫn phải tới. Diệp Phong thầm cười khổ, lúc nữa thôi anh có thể nói ra hai chữ ‘chia tay’, từ nay về sau không còn liên quan.

Diệp Phong cho người ta cảm giác chín chắn chững chạc, tao nhã, nụ cười dịu dàng, nhưng cũng có cảm giác giữ khoảng cách nhất định với mọi người. Người như vậy nhà ở nhất định sẽ rất sạch sẽ, liếc mắt nhìn lại không thể xoi mói, song cả không gian lại toát lên sự áp lực. Hơn nữa mùi thuốc gay mũi xộc vào làm Võ Chí Dũng nhíu mày.

Khắp phòng bay đầy khói chưa kịp tán đi, trong gạt tàn chứa đầy tàn thuốc. Võ Chí Dũng kín đáo liếc sọt rác cách đó không xa, cũng chưa không ít tàn thuốc, thầm đến số hộp thuốc, Diệp Phong hút những ba bao. Trên bàn để bao thứ tư, vì thế mặt mày Võ Chí Dũng lại càng nhăn chặt hơn.

Ngẫu nhiên hút mấy điếu không sao, nhưng đã hút ba bao rồi còn muốn hút nữa! Đây không phải hút thuốc, căn bản là muốn mạng của mình!

Nhận ra Võ Chí Dũng đang nhìn chằm chằm vào tay kẹp thuốc của mình, Diệp Phong hơi dừng tay, sau đó buông xuống. Bày ra tư thế của mình, nói:

-Chúng ta chia tay đi.

-Nguyên nhân?

Võ Chí Dũng nghĩ rằng mình sẽ kích động nhảy dựng lên chất vấn, nhưng khi thật sự nghe tiếng ‘chia tay’ mới phát hiện, tất cả tức giận kích động của hắn đều bị mài mòn lúc Diệp Phong không nhận điện thoại không nhắn tin trả lời.

-Chúng ta không hợp.

Diệp Phong trả lời thản nhiên, đôi mắt sâu không nhìn thấy một tia sáng.

-Sao không hợp?

Đối mặt với giọng điệu không mang tình tự của Diệp Phong, tim Võ Chí Dũng hơi nhói đau.

-Cậu không biết mỗi ngày chúng ta bên nhàu đều bình yên nhạt nhẽo sao?

Diệp Phong đã sớm nghĩ xong lý do chia tay.

-Anh không vui sao?

Võ Chí Dũng hỏi lại, đôi mắt lợi hại như muốn nhìn thấu anh, nhưng điều này không có chút tác dụng nào với anh.

-Tôi không thích.

Giữa hai người rất lâu không nói gì, hai bàn tay đặt trên đầu gối của Võ Chí Dũng nắm chặt quần, sợ mình tuổi trẻ nông nổi sẽ kích động mà làm tổn thương Diệp Phong. Diệp Phong vẫn giữ vẻ bình thản ôn hòa như cũ.

Mắt Võ Chí Dũng trở nên tối tăm, lập tức bóp chặt cằm Diệp Phong:

-Một câu không hợp của anh nói chia tay liền chia tay, Diệp Phong, anh chơi đùa với tôi sao?

Nói đến đây Võ Chí Dũng đứng lên, cứng rắn nâng mặt anh lên, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt anh.

-Chơi vui lắm à?

Diệp Phong nhếch miệng mỉm cười, bàn tay lạnh lẽo nắm cổ tay Võ Chí Dũng.

-Ở bên cạnh tôi cậu không hề mệt, mỗi lần tôi đều cho cậu rất thoải mái, cậu cũng cho tôi rất thoải mái. Nhưng cứ mãi làm tình với một người thì dù có thoải mái đến mấy cũng có ngày chán, tôi chán rồi nên muốn đổi khẩu vị. Về sau chúng ta tiếp tục làm bạn, nếu cậu muốn làm tình tôi hoan nghênh cậu đến tìm tôi.

Giọng anh rất thoải mái, không hề mang sự nặng nề. Nụ cười nhạt mang theo hấp dẫn, ngón tay vuốt ve cổ tay Võ Chí Dũng đầy ám muội. Võ Chí Dũng nhìn sâu vào mắt anh, nhưng không cách nào nhìn thấy một tia giãy giụa trong đó. Ban tay đang bóp chặt cằm không tự chủ ra sức, Diệp Phong nhíu mày không thoải mái.

Hắn không khỏi hoài nghi tình cảm của Diệp Phong với hắn là thật hay là giả. Dáng vẻ động tình khi ở dưới thân hắn, luôn miệng nói yêu hắn, khiến hắn càng lún càng sâu. Nếu lần say rượu loạn tính đó làm hắn sinh ra hảo cảm với Diệp Phong, thì bây giờ hắn đã vướng sâu vào lưới tình. Mà Diệp Phong ngay vào lúc này lại ra vẻ mọi người chỉ chơi đùa thôi đừng nghiêm túc như vậy. Hắn thật sự rất muốn đấm cho Diệp Phong một quả thật đau!

-Diệp Phong, rốt cuộc anh có yêu tôi không?

Võ Chí Dũng nghiến răng nghiến lợi chất vấn.

-Yêu?

Diệp Phong nhướn mày, mặt buồn cười nhìn hắn.

-Cậu sẽ không vì tôi nói mấy câu ‘tôi yêu cậu’ mà yêu tôi chứ?

Võ Chí Dũng đẩy Diệp Phong ra, hắn ra sức thở dốc để làm giảm sự đau đớn trong ngực. Ánh mắt hung ác nhìn trừng trừng Diệp Phong đang nằm nghiêng trên sofa, hơn nửa ngày mới nói:

-Đúng, tôi yêu anh, nhưng bây giờ tôi hối hận vì đã yêu anh! Không phải vì say rượu loạn tính mà lên giường một lần thì mẹ nó, còn lâu tôi mới yêu anh! Về sau ông đây không bao giờ yêu anh nữa!

Diệp Phong giữ tay hắn, thình lình kéo hắn vào lòng, cười nói:

-Như vậy đã không yêu tôi, tình yêu của cậu thật nông cạn.

Vừa nói vừa dán mặt mình vào mặt Võ Chí Dũng cọ cọ, coi như triền miên vậy.

Võ Chí Dũng kéo giật Diệp Phong ra, hung dữ cảnh cáo:

-Đừng làm tôi chán ghét anh!

Tóc mái lộn xộn hơi ngăn cản tầm mắt của Diệp Phong. Diệp Phong hơi nheo mắt, nhìn người đàn ông vì tức giận mà run rẩy cả người, anh chậm rãi giơ tay túm lấy caravat tuột ra khỏi complet của đối phương.

Diệp Phong gần như dùng tất cả sức lực để kéo Võ Chí Dũng xuống. Cổ Võ Chí Dũng bị thắt phát đau nhưng hắn vẫn cố chấp không chịu động đậy, giữ nguyên động tác đỡ lưng sofa hơi xoay người. Một tia mất mát hiện lên trong mắt Diệp Phong, anh nở một nụ cười, hơi nâng người lên dán vào môi Võ Chí Dũng.

Võ Chí Dũng không đáp lại nụ hôn của Diệp Phong, khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mặt làm hắn lần đầu tiên có suy nghĩ hung tàn muốn cắn nuốt người này. Hóa ra hắn cũng có dục vọng độc chiếm, nhưng Diệp Phong không yêu hắn, vậy hắn độc chiếm thân thể Diệp Phong có nghĩa gì? Hắn không cần một người yêu không yêu hắn.

-Anh đã không yêu vậy chúng ta chia tay. Võ Chí Dũng tôi luôn cầm được thì cũng buông được. Từ nay về sau tôi sẽ không dây dưa với anh nữa, anh đi đường anh tôi đi đường tôi.

Nói xong Võ Chí Dũng liền đẩy Diệp Phong ra.

Caravat trượt dần khỏi tay, tim Diệp Phong cũng theo đó dần lạnh lẽo. Anh hé miệng lại không nói được một câu. Tuy anh đã sớm hiểu mình nên đóng vai gì, sau đó vì đối phương kết hôn thì rút lui, nhưng tình cảm đã cho đi sao có thể nói thu là thu được. Huống chi anh đã thầm mến Võ Chí Dũng từ lúc phỏng vấn đến bây giờ, yêu đã ngấm vào xương tủy, biết rõ cầu không được còn thừa dịp Võ Chí Dũng say rượu mà thấp hèn quyến rũ. Đến giờ lại phải lý trí chấm dứt tình cảm này, trả lại cho đối phương một cuộc sống bình thường.

Diệp Phong cười nhạo sự hào phóng dối trá của mình. Khi caravat rút khỏi toàn bộ, anh suy sụp ngã vào sofa, cố ý hất tóc mái, nở một nụ cười hấp dẫn giả dối như cũ.

Đối mặt với vẻ hấp dẫn khác xa dĩ vãng của Diệp Phong, Võ Chí Dũng bình thản xoay người, không nhìn thấy sắc mặt Diệp Phong trong nháy mắt trở nên tái nhợt.

-A Dũng!

Diệp Phong vội kêu lên.

Võ Chí Dũng hơi dừng bước, lạnh lùng hỏi:

-Còn chuyện gì nữa?

-Sinh nhật của cậu…

-Anh đến hay không đến tôi không quan tâm!

Một câu ‘không quan tâm’ chính thức ngăn cách họ, giống như giữa họ chưa từng có quan hệ gì. Diệp Phong đột nhiên đứng dậy sải bước đến sau Võ Chí Dũng ôm chặt lấy hắn, đôi mắt ướt át muốn chảy nước mắt, càng tới gần lại càng không muốn buông hắn.

Võ Chí Dũng hờ hững nhìn cánh cửa phía trước. Diệp Phong muốn vùi mặt vào hõm vai hắn lại sợ nước mắt đong đầy trong mắt sẽ dính ướt cổ hắn làm hắn phát hiện sự khác thường của mình. Cuối cùng anh chọn cách dùng mặt khẽ cọ lên những sợi tóc thô cứng của hắn, môi hôn ướt át hạ lên khuôn mặt căng thẳng của hắn, nhẹ nhàng nói hai chữ:

-Tạm biệt.

Nói xong bèn xoay người đưa lưng về phía Võ Chí Dũng.

Cạch một tiếng, đằng sau vang lên tiếng cửa chuyển động, tiếng bước chân Võ Chí Dũng bỏ đi, cùng với tiếng đóng cửa. Diệp Phong từ đầu tới cuối đều không để nước mắt rơi xuống, dù ngực đau vô cùng.

Bây giờ anh chẳng còn gì! Còn sót lại chỉ là quá khứ tốt đẹp lưu luyến trong trí nhớ.

Tấm lưng thẳng tắp của Võ Chí Dũng khi phỏng vấn, cách cửa thủy tinh nhìn thấy vẻ uể oải khi không muốn tăng ca của hắn, khuôn mặt tươi cười khi kề vai sát cánh bên người bạn thân Hác Đạt, vẻ hưng phấn khi lấy cớ pha cafe cho anh, còn cả hôn môi cùng âu yếm dịu dàng khi làm tình… Không còn nữa.

Diệp Phong rút một điếu thuốc, run rẩy châm lửa rồi hít sâu một hơi. Làn khói mông lung phủ kín phòng khách trống trải, mà trên mặt lại lạnh lẽo ẩm ướt, đôi mắt mất đi thần thái ngơ ngác nhìn ánh lửa lóe lên.



-Mẹ nó!

Trước kia thất tình cũng chưa từng đau như bị đào tim, làm hắn thật sự muốn móc tim ra để chấm dứt loại đau khổ này. Nhưng ngoài việc mắng chửi hắn không thể thật sự móc tim.

Quá khứ hắn nghĩ những người vì thất tình mà tự tử là đồ ngu, là cái loại không có thuốc chữa. Bây giờ mới hiểu cảm giác đau thấu tim này có thể bức người ta đi tìm cái chết. Không phải vì chứng minh mình yêu đối phương đến mức nào, chỉ đơn giản là muốn giải thoát.

Hắn không có ham mê hút thuốc như Diệp Phong, cũng không có tâm tình tìm người uống rượu đến say mèm, nhưng không thể phát tiết đau khổ trong tim chắc chắn sẽ bức điên chính mình.

Võ Chí Dũng quăng xe đạp, hít sâu một hơi, thét lên với con đường không bóng người:

-Diệp – Phong – tôi – không – yêu – anh –

-Diệp – Phong – tôi – không – yêu – anh –

-Diệp – Phong – tôi – không – yêu – anh –

Một lần hai lần ba lần… Mãi đến khi đem đau khổ trong lòng mình hét to lên, Võ Chí Dũng lại hung hăng đá cột điện thoại ven đường. Sức lực toàn thân phát tiết ra, hắn tùy tay lau mồ hôi trên mặt, nâng xe đạp lên đạp đi, hai tay nguy hiểm không cầm tay lái mà duỗi thẳng về phía trước, hô lớn:

-Diệp – Phong – tôi – không – yêu – anh –



-Bạn A Dũng thân ái, bạn thấy tôi đẹp trai không?

Hác Đạt chống tay phải lên khung cửa, tạo một tư thế mà hắn tự nhận là cực đẹp trai, nháy mắt cực lẳng lơ với Võ Chí Dũng.

-Rất đẹp trai.

Võ Chí Dũng đã miễn dịch với sự tự kỷ thái quá của Hác Đạt, cũng không ngẩng đầu lên.

-Nghe nói giữa trưa em họ cậu hẹn cậu ăn cơm, giới thiệu cho anh chàng cô đơn số khổ là tôi đi.

Hác Đạt cười nói rất đáng khinh, đáp lại hắn là tiếng đánh máy của Võ Chí Dũng.

-Người anh em! Bạn thân!

Hác Đạt sán đến bên cạnh Võ Chí Dũng, tội nghiệp nói:

-Chỉ cần cậu giới thiệu em họ cho tôi, ngày kết hôn tôi nhất định sẽ tặng cậu bao lì xì lớn nhất, còn ném bó hoa cho cậu!

Võ Chí Dũng đẩy cái đầu sắp dán lên mặt hắn ra.

-Với sự mặt dày của cậu, chắc chắn là ngày cậu kết hôn bao lì xì lớn nhất của tôi sẽ cho cậu. Bây giờ đàn ông độc thân nhiều như vậy đều không đáng tiền, muốn tán em họ tôi thì chờ cậu có nhà có xe rồi nói sau.

-Cậu thật tàn nhẫn! Mình có vợ rồi thì không thèm để ý anh em phòng đơn gối chiếc, số tôi sao lại khổ thế này!

Hác Đạt lắc đầu ra vẻ đau khổ, ai oán trừng mắt nhìn Võ Chí Dũng.

Võ Chí Dũng liếc hắn một cái, dọn qua bàn làm việc rồi sau đó lạnh lùng nói:

-Muốn tán em họ tôi cũng được thôi, nhưng có một điều kiện.

-Điều kiện gì?

Mắt Hác Đạt sáng như sao.

-Buổi tối hôm sinh nhật tôi, tiền hát cùng tiền rượu do cậu bao tất. Dù sao vốn là cậu hô hào mọi người đi KTV chúc mừng sinh nhật tôi, cho nên tất cả chi phí đều do cậu chịu. Còn việc cậu có thể tán được em họ tôi không, cái đấy phải xem bản lĩnh của cậu.

-Cậu… Đồ ác độc!

Hầu bao của Hác Đạt thiệt hại lớn, Võ Chí Dũng chỉ vét một lần là đủ, tiếp tục làm việc, coi như không phát hiện người nào đó bên cạnh ai thán lại phải ăn mì gói sống qua ngày.

Một tầm mắt lạnh lùng bắn tới, Võ Chí Dũng nắm chặt tay, hồi lâu tầm mắt ấy mới chuyển tới chỗ khác. Hắn bỗng thấy tâm tình bực bội, cảm giác được người kia lướt qua hắn đi về phía phòng nước.

Tiếng ầm ĩ nho nhỏ lập tức biến mắt sau khi Diệp Phong xuất hiện, trong văn phòng to như vậy ngoài tiếng lật giấy thì chỉ còn tiếng đánh máy, tiếng bước chân của Diệp Phong càng rõ. Võ Chí Dũng lúc này hoàn toàn không còn tâm itnfh làm việc, hơi nghiêng mặt nhìn bóng dáng Diệp Phong đi vào phòng nước.

Hình như gầy đi…

Võ Chí Dũng bỏ qua sự quan tâm của mình với Diệp Phong, tay phải không ngừng quay bút máy.

Vì sao đột nhiên hủy phép năm? Vì sao ánh mắt của mình luôn dừng trên người anh ta? Tối hôm đó chia tay không phải đã biết sự thật rồi sao? Còn gì mà lưu luyến nữa?

Võ Chí Dũng rất muốn nện vào đầu mình, xua đuổi hình bóng Diệp Phong trong đầu.

Cạch –

Bút máy vuột khỏi tay rơi xuống trước mũi chân Diệp Phong. Diệp Phong nhìn về phía hắn, Võ Chí Dũng lập tức xoay qua vuốt tóc. Trong mắt Diệp Phong hiện lên sự đau đớn, khom lưng nhặt bút bi lên đưa tới trước mặt Võ Chí Dũng, mỉm cười nói:

-Bút của cậu.

Ai cũng không thể ngờ được Võ Chí Dũng không thèm nhận bút, may mà quản lý chỉ cười rồi đặt bút lên bàn.

Mùi cafe đậm đà lưu lại đưa suy nghĩ của Võ Chí Dũng quay về những ngày xưa. Hắn nhìn chằm chằm bút máy, có thể tưởng tượng được dáng vẻ Diệp Phong bưng cafe khom lưng. Điều này làm cảm xúc của hắn ngày càng phức tạp.

Hắn thừa nhận mình không quên được Diệp Phong, nguyên nhân là vì không quen được nên mới có thể cự tuyệt tiếp cận của Diệp Phong. Nhưng hắn càng không quên được mỗi một câu Diệp Phong nói khi chia tay, hắn không ra vẻ hòa nhã được như Diệp Phong, trong thân thể như có một con dã thú hung dữ kêu gào lao tới, chỉ cần một kích thích nhỏ, người đầu tiên bị cắn xét chính là Diệp Phong.

Không khí xung quanh Võ Chí Dũng thấp đến mức ngay cả Hác Đạt cũng không dám đến gần.



-Anh họ, em ở đây!

Võ Chí Dũng từ xa đã troogn thấy em họ vẫy tay gọi.

-Chào, em họ Điền Hân, anh là đồng nghiệp của A Dũng – Hác Đạt!

Hác Đạt xông lên trước nhiệt tình chào hỏi, Võ Chí Dũng ở phía sau làm vẻ bất đắc dĩ với em họ. Cô em họ thông minh đương nhiên ngầm hiểu, nể mặt anh họ tạm thời ứng phó với Hác Đạt.

-Buổi tối có rảnh ăn một bữa cơm không?

Thấy người đẹp không có vẻ khó chịu, Hác Đạt nhân cơ hội mời.

Điền Hân có hơi khó xử:

-Tối hôm nay không tiện.

-Tối ngày mai cũng được.

Chỉ cần có thể hẹn được người đẹp ăn cơm trao đổi tình cảm, muộn một ngày cũng không vấn đề.

-Vậy ngày mai.

Điền Hân vô cùng thân thiết khoác tay Võ Chí Dũng, nói có vẻ hối tiếc:

-Xin lỗi anh nhé, em tìm anh họ có việc riêng, bọn em đi trước đây. Bái bai, tối mai gặp lại.

Nụ cười ngọt ngào của người đẹp làm Hác Đạt ngất ngây:

-Bái bai.

Chờ đến lúc không còn thấy Hác Đạt, Điền Hân thở phì phì hỏi Võ Chí Dũng, không còn vè thục nữ như vừa rồi:

-Anh có ý gì vậy? Mới mua mấy ngày anh đã nhờ em trả hàng! Hại em đến giờ cũng không dám mặt dày nói với bạn là muốn trả hàng! Bây giờ đã quá thời gian trả lại rồi, chính anh nghĩ cách đi!

-Vậy vứt đi.

Điền Hân nhất thời sửng sốt:

-Anh không bị điên chứ?

-Anh cũng thấy anh điên rồi!

-Ồ…

Thế này là thế nào? Chẳng lẽ chia tay rồi? Mắt Điền Hân đảo một vòng, đột nhiên túm tay áo Võ Chí Dũng, chỉ chỉ một người đàn ông đi ra từ building.

-Người kia… Anh mau nhìn kìa… Có phải là người trong di động của anh không?

Nhìn theo hướng ngón tay Điền Hân chỉ, sắc mặt Võ Chí Dũng nháy mặt đen lại, không nói một lời kéo em họ bỏ đi.

-Anh họ, anh chậm chút nào! Tay em đau quá!

Điền Hân kêu ầm lên, không hề phù hợp với hình tượng thục nữ của cô.

Anh họ?

Tiếng kêu chói tai đặc biệt của con gái làm mọi người đi trên đường biết quan hệ của Điền Hân với Võ Chí Dũng. Diệp Phong giật mình, nhìn chằm chằm vào bọn hắn, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, cuống quít gọi:

-A Dũng!

-Gọi thân thiết thật đấy, anh họ!

Điền Hân rõ ràng cảm thấy bàn tay đang kéo cánh tay cô cứng đờ, cười gian khẽ nói.

Bước chân Võ Chí Dũng không hề dừng lại, liếc mắt cảnh cáo cô em họ chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Diệp Phong bất chấp tiếng gọi này đưa tới bao nhiêu ánh nhìn, bước nhanh vượt qua Võ Chí Dũng, hơi liếc mắt nhìn Điền Hân rồi nói:

-Chúng ta hẳn nên nói chuyện nghiêm túc một lần.

Điền Hân ra sức gật đầu, cố gắng rút tay về.

-Anh nói rất đúng, em cũng thấy hai anh nên nói chuyện với nhau.

Cô lấy từ trong túi xách một hộp gấm màu đỏ:

-Cái này cho anh, hai anh nói chuyện xong thì xử lý, em sẽ không quấy rầy hai người. Bái bai!

Sau đó chạy nhanh như chớp.

Phản đồ này! Võ Chí Dũng vô cùng khinh bỉ em họ trong lòng.

Đây là? Đây rõ ràng là hộp gấm dùng để đựng nhẫn. Diệp Phong không hiểu vì sao em họ Võ Chí Dũng lại đưa cho anh, chẳng lẽ… Anh ngừng thở, cẩn thận mở hộp gấm, mới vừa mở ra liền bị Võ Chí Dũng đoạt lấy.

Tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng cũng đủ cho Diệp Phong thấy rõ thứ bên trong. Là nhẫn. Một chiếc nhẫn nam bằng bạch kim, giữa hoa văn hình hai lá phong được khảm một viên kim cương lóng lánh.

Hộp gấm nho nhỏ bị Võ Chí Dũng bóp dẹp, Diệp Phong mím chặt môi:

-Chỗ này không tiện, đến văn phòng của tôi thì tốt hơn.

Võ Chí Dũng không biết họ còn có gì phải nói, nhưng hắn không đi Diệp Phong cũng sẽ không đi. Hai người giằng co bốn năm phút, cuối cùng Võ Chí Dũng đồng ý cùng Diệp Phong quay về văn phòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương