Kỷ Linh lái xe, tức giận cơ hồ muốn bao phủ lý trí hắn.

Hắn trực tiếp đem xe chạy đến phía dưới tòa nhà tập đoàn Nghiêm thị, cũng mặc kệ có thể dừng xe ở ven đường hay không, bỏ lại xe rồi hướng vào trong tòa nhà đi.

Tòa nhà văn phòng cao ngất vươn tới mây trời, đi vào trong cũng là sang trọng huy hoàng, phía dưới đèn pha lê cao cao, mọi người tựa hồ đều vô cùng vội vã, bày ra cảm giác bận rộn phồn vinh. Kỷ Linh đi vào đại sảnh, giống như một người dị thế, có vẻ không hòa hợp, nhưng hắn cũng không để ý tới, từ lúc vào cửa đã xụ mặt, một chút tươi cười đều không có.

Nghiêm Nghĩa Tuyên tựa hồ biết hắn muốn tới, Kỷ Linh chỉ báo tên, lễ tân liền lập tức sắp xếp hắn đi thẳng tới cao tầng.

Sau đó thang máy trong nháy mắt đưa hắn tới tầng của văn phòng đổng sự.

Kỷ Linh ra khỏi thang máy, lập tức có trợ lý đi lên trước, điềm mỹ mà lễ phép hỏi hắn: "Kỷ tiên sinh phải không, Nghiêm phó đổng đang chờ anh."

Kỷ Linh đi theo trợ lý, đi qua khu hành chính thật dài, rốt cuộc tới được cửa văn phòng Nghiêm Nghĩa Tuyên.

Nơi này kỳ thật là văn phòng của chủ tịch Nghiêm thị, nhưng thân thể Nghiêm Tế Sinh không tốt, mọi công việc cơ hồ đều do Nghiêm Nghĩa Tuyên quản lý, cho nên tuy rằng Nghiêm Nghĩa Tuyên là phó đổng, nhưng là vẫn cứ chiếm cứ khối không gian cao đỉnh này của Nghiêm thị.

Sau khi trợ lý gõ cửa, nhận được cho phép, đẩy cửa ra, Kỷ Linh lướt qua trợ lý trực tiếp đi vào trong văn phòng.

Trang hoàng trong văn phòng so với trong tưởng tượng của Kỷ Linh còn trầm ổn hơn nhiều, toàn bộ nội thất cường kiện hùng hậu, mà khi vừa mới tiến vào thứ có thể đánh sâu vào mắt chính là, từ cửa sổ sát đất nhìn qua, cư nhiên có thể nhìn thấy đường ven biển.

Bờ biển xa tới chân trời sáng ngời cùng đường đê vững vàng va chạm với nhau, không khỏi làm người ta cảm khái chủ sở hữu nơi này, lúc ấy hẳn là có bao nhiêu đại hùng tâm cùng chí khí.

Mà hiện tại, Nghiêm Nghĩa Tuyên đang ngồi ở đằng sau tấm bàn làm việc rộng lớn, nhìn Kỷ Linh.

Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ gặp mặt ở đây dưới hoàn cảnh công việc.

"Ông chủ Kỷ, không có việc gì không lên điện Tam Bảo, không biết cậu có chuyện gì?" Nghiêm Nghĩa Tuyên không mời Kỷ Linh ngồi xuống, chỉ cười như không cười mà nói.

Kỷ Linh mặt vô biểu tình, không cùng anh ta chơi trò giả ngu, trực tiếp chất vấn: "Anh có phải nhất định can thiệp vào chuyện của tôi hay không?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng không tiếp tục giả ngu, hừ một tiếng, nói: "Cậu không phải thiếu tiền sao? Tôi đưa tới tận tay cậu thì có gì không tốt."

Kỷ Linh khắc chế mà nói: "Không có anh tôi vẫn làm rất tốt, tôi không có khả năng để vốn của anh lên tới ba thành cổ phần."

Nghiêm Nghĩa Tuyên cười: "Nhưng hiện tại sẽ không có người nào khác đưa tiền cho cậu, cậu phải làm sao bây giờ? Chỉ có tôi." Anh ta nhìn Kỷ Linh, lộ ra biểu tình không sao cả, nói, "Tôi mua ba thành cổ phần có phải vượt qua cậu cùng La Giáng hay không? Vậy công ty của cậu không phải đã thành công ty con của tôi rồi? Như vậy cũng không tồi đúng không?"

Không tồi?

Con mẹ nó không tồi.

Kỷ Linh rốt cuộc không khống chế được cơn giận của mình, đi lên phía trước, nếu không phải ở giữa còn có cái bàn làm việc chống đỡ, hắn cũng không biết chính mình sẽ làm ra hành động gì, hắn nói: "Không có khả năng, liền tính cá chết rách lưới, tôi cũng sẽ không đem công ty giao cho người khác."

"Cậu vì cái gì vẫn luôn không thuận theo tâm ý của tôi."

Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng trầm mặt xuống, thấp giọng nói, "Tôi cho cậu cái gì, cậu chỉ cần vui vẻ tiếp nhận là được, tôi chỉ muốn cho cậu biết một việc."

Anh ta gác tay chống lên trên bàn làm việc, nhìn Kỷ Linh đứng cách đó không xa, nói: "Tôi vĩnh viễn là kim chủ của cậu."

Kỷ Linh tức giận đến cơ hồ muốn cười, đôi tay hắn chống lên trên bàn làm việc, tới gần Nghiêm Nghĩa Tuyên, hai mắt lập lòe ánh lửa, ở trên cao nhìn xuống mà hỏi anh ta: "Tôi hỏi anh, Nghiêm Nghĩa Tuyên, anh vì cái gì đối với tôi chấp nhất như vậy? Anh vì cái gì vẫn luôn muốn tôi thuận theo anh? Đừng nói cho tôi là vì thỏa mãn lòng tự trọng cùng ý muốn vui đùa của anh, anh ấu trĩ như vậy sao?"

Nghiêm Nghĩa Tuyên không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy, đột nhiên sửng sốt một chút, sau đó thân thể ngửa ra sau kéo ra khoảng cách cùng Kỷ Linh, dựa vào lưng ghế.

Anh ta nói: "Khả năng bởi vì cậu có chút khác biệt."

Bởi vì khác biệt, cho nên thực để ý.

Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng tự mình cảm thấy mê mang, anh trước nay không phải là người thích dây dưa, có thể cùng bất luận kẻ nào hảo tụ hảo tán, vì cái gì là Kỷ Linh thì lại làm không được.

Kỷ Linh không cho anh ta cơ hội lui về phía sau, vòng đến trước mặt anh ta, dựa vào cạnh bàn làm việc, Nghiêm Nghĩa Tuyên có chút không thích ứng với việc ở văn phòng có người dựa vào gần như vậy, cố nén ý muốn tiếp tục lui về phía sau, quật cường nhìn Kỷ Linh.

Kỷ Linh nhìn đôi mắt anh ta, nói: "Không, không phải chúng ta không giống nhau, mà là bởi vì chúng ta quá giống nhau."

"Anh làm như vậy, bất quá là muốn triển lãm quyền uy của anh. Phàm là kẻ có tiền đều có một lãnh địa của riêng mình, ở chỗ này bất luận kẻ nào khác cũng đều không thể lỗ mãng."

Quyền uy nhưng cũng tịch mịch, những người được gọi là tình nhân đều xa cách với anh, ai cũng kính anh sợ anh, lại không ai hiểu anh.

Kỷ Linh biết loại cảm giác này, càng quyền cao chức trọng, thì càng muốn đem hết thảy đều nắm trọn trong tay.

Hắn tiếp tục nói: "Cho nên tôi ở chỗ này, cùng anh cùng ngồi cùng ăn mà nói chuyện, trong lòng không có chút sợ hãi nào, lại làm cho anh sợ hãi."

Nghiêm Nghĩa Tuyên thần sắc khó hiểu mà nhìn hắn, nói: "Tôi không tiếp thu lời biện hộ tung tung này."

Kỷ Linh tiếp tục gần sát anh ta, buộc anh ta nhìn thẳng vào chính mình: "Đây không phải biện hộ lung tung, Nghiêm Nghĩa Tuyên, tôi không có công phu cùng anh lặp đi lặp lại nhiều lần chơi loại trò chơi dùng tiền để trói buộc tôi của anh." Hai người đã dựa sát đến mức giơ tay là có thể đụng phải lẫn nhau, Kỷ Linh vươn tay nắm lấy cà vạt Nghiêm Nghĩa Tuyên, chậm rãi sửa sang lại, tay hắn tới gần cổ Nghiêm Nghĩa Tuyên, động tác mềm nhẹ lại nguy hiểm, hắn nói: "Tôi với anh cùng những người anh đã từng gặp không giống nhau, đừng vọng tưởng tôi sẽ ngoan ngoãn khuất phục anh."

Kỷ Linh đột nhiên lui về phía sau, trừ bỏ áp bách đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên, cho anh ta đủ không gian, hắn thu hồi phẫn nộ lúc mới bước vào, lại lần nữa khôi phục khí định thần nhàn.

Hắn đi đến sô pha dùng đãi khách ở bên cạnh, từ xa xa nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên, nói: "Chúng ta tới nói chuyện làm ăn đi, Nghiêm phó đổng."

Kỷ Linh thay đổi cách xưng hô, dùng khẩu khí trên thương trường nói chuyện kinh doanh.

Nghiêm Nghĩa Tuyên đối với chuyển biến của hắn hơi kinh ngạc, trên dưới đánh giá Kỷ Linh một chút, không biết đột nhiên hắn mang bộ dạng làm việc công xử theo phép công là muốn làm gì.

Nghiêm Nghĩa Tuyên sửa sang lại cà vạt một chút, cũng lập tức khôi phục thong dong, anh ta đồng ý Kỷ Linh: "Được."

"Như anh chứng kiến, hiện tại tôi có nhu cầu tài chính cấp bách cần được rót vào, cho nên tôi tìm ba nhà đầu tư, hy vọng bọn họ có thể đầu nhập ba thành cổ phần tài chính vào công ty tôi."

Nghiêm Nghĩa Tuyên bình tĩnh mà nghe Kỷ Linh phân tích tình thế.

"Nhưng là hiện tại xuất phát từ nguyên nhân nào đó, tôi giờ không cách nào lại lựa chọn phía đầu tư, người đầu tư bày ra trước mắt tôi chỉ có một, chính là anh Nghiêm phó đổng."

Nghiêm Nghĩa Tuyên rốt cuộc mở miệng nói: "Đúng vậy, nếu tôi bỏ vốn, cổ phần của cậu bị pha loãng, tôi sẽ trở thành cổ đông lớn nhất."

"Anh thật sự hy vọng như vậy sao?" Kỷ Linh hỏi anh ta, đồng thời cũng nói, "Tôi sẽ không tiếp thu loại đầu tư này, tôi tình nguyện cắn răng kiên trì, cũng sẽ không làm công cho bất luận kẻ nào."

Nghiêm Nghĩa Tuyên trầm mặc.

Kỳ thật anh cũng không phải hy vọng cướp lấy công ty của Kỷ Linh, mà phần nhiều là chỉ muốn ở trước mặt Kỷ Linh tạo một loại uy tín, cho nên nếu hiện tại bọn họ công bằng mà nói chuyện này, Nghiêm Nghĩa Tuyên bèn nói: "Có thể thương lượng lại, tôi có thể ra một nửa, chỉ cần 15% cổ quyền(*)."

((*)Cổ quyền: Cổ phần có quyền biểu quyết)

Kỷ Linh cười.

Nghiêm Nghĩa Tuyên lại thoái nhượng.

Mỗi một lần đều là Nghiêm Nghĩa Tuyên khởi xướng khiêu khích, nhưng đến khi Kỷ Linh phản kích, anh ta cuối cùng sẽ lại thoái nhượng.

Hung ác lại tác dụng chậm không đủ uy hiếp, giương nanh múa vuốt kỳ thật lại âm thầm nâng móng vuốt lên, lưu lại đường sống cho người đào tẩu.

Lại nói tiếp, vẫn là tâm không đủ cứng rắn.

Nhưng là Kỷ Linh sẽ không thoái nhượng.

"Không, tôi yêu cầu có tiền, tất cả số tiền dự định đều muốn, cho nên tôi hy vọng anh vẫn cứ đầu nhập lượng tài chính có giá trị ba thành cổ phần." Kỷ Linh nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên thật sâu, ánh mắt kiên định không đổi, "Nhưng tôi chỉ có thể nhượng lại nhiều nhất hai thành cổ quyền."

(Jojo: Cổ phần góp vốn có hai loại cơ bản: cổ phần có quyền biểu quyết và cổ phần không có quyền biểu quyết. Người sở hữu cổ phần có quyền biểu quyết sẽ được tham gia biểu quyết các vấn đề thuộc thẩm quyền quyết định của Hội đồng thành viên hoặc Đại đội đồng cổ đông. Theo đó người nào có số cổ phần có quyền biểu quyết lớn nhất sẽ có khả năng khống chế các quyết sách của công ty, làm chủ công ty. Cổ phần không có quyền biểu quyết thì chỉ được nhận cổ tức theo số cổ phần góp vào định kỳ thôi)

Nghiêm Nghĩa Tuyên hiểu rõ ý của hắn, dần dần từ dựa vào lưng ghế mà ngồi thẳng lên.

"Chúng ta đánh cuộc một phen đi, Nghiêm phó đổng." Kỷ Linh nói, khẩu khí của hắn giống như đang dự đoán thời tiết xem ngày mai trời quang hay là sẽ mưa vậy.

Ánh mắt Nghiêm Nghĩa Tuyên rốt cuộc thay đổi, anh ta nói: "Cậu muốn cùng tôi thêm đánh cuộc vào hiệp định, lợi thế của cậu là gì?"

Kỷ Linh đáp: "Năm nay anh chiếm hai thành cổ quyền, nếu sang năm lợi nhuận của tôi không thể tăng lên, tôi sẽ để cho các cổ đông cùng gây dựng sự nghiệp chuyển nhượng cho anh 15% cổ quyền; Nếu sang năm lợi nhuận tăng, anh đem 1% cổ quyền trả về cho tôi."

Nghiêm Nghĩa Tuyên nhìn Kỷ Linh thật sâu.

Không có thương nhân nào lại không đáp ứng điều khoản này.

Đối với Kỷ Linh mà nói, dùng hai thành cổ quyền đổi lấy ba thành tài chính; Đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên mà nói, nếu công ty chưa tăng lợi nhuận, anh ta sẽ có 35% cổ quyền để lật tẩy, nếu công ty thật sự có thể tăng lợi nhuận, khi đó hai thành cổ quyền trên tay anh ta so với ba thành của hiện tại càng thêm đáng giá.

Đối với giao dịch hai bên mà nói, đây là song thắng(*).

((*) Song thắng: còn gọi là Win-win, hai bên cùng thắng)

Chỉ mới vừa rồi, Kỷ Linh bày một bộ dạng ẩn giận, Nghiêm Nghĩa Tuyên thật sự cho rằng hắn sẽ lựa chọn cá chết rách lưới, nhưng trong nháy mắt hắn lại bắt đầu bàn điều kiện, không những có thể toàn thân mà lui, ngược lại còn có thể tiến thêm một bước.

Nghiêm Nghĩa Tuyên nhìn Kỷ Linh, lại lần nữa nghi hoặc người này đến tột cùng là có lai lịch gì, vì cái gì mà có bất luận điều gì phát sinh, lần nào hắn cũng đều có thể hóa giải hoàn mỹ.

Nghiêm Nghĩa Tuyên thật lâu rồi không gặp được người như vậy, Kỷ Linh cho người ta cái cảm giác, tựa như hắn là thương nhân trời sinh.

Nghiêm Nghĩa Tuyên rốt cuộc không che dấu được phức tạp trong lòng, bắt đầu nghĩ kỹ xem mình rốt cuộc đặt Kỷ Linh ở vị trí nào.

Ít nhất trước mắt, anh bị thuyết phục, cái gọi là ở trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, anh nguyện ý cho Kỷ Linh đủ tôn trọng khi đàm phán với đối thủ.

Nghiêm Nghĩa Tuyên nói: "Tôi đồng ý phần hiệp định này."

Kỷ Linh lại đứng lên lần nữa, đi đến trước mặt anh ta, đối với Nghiêm Nghĩa Tuyên vươn tay, nói: "Nghiêm Nghĩa Tuyên, mặc dù là quan hệ tiền tài, cũng không đầy đủ để được coi là kim chủ cùng bao dưỡng." Thanh âm hắn khàn khàn mà trầm thấp, ánh mắt nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên nhu hòa xuống, không hề có tính kế cùng lệ khí, "Nhưng chúng ta còn có thể hợp tác."

Nghiêm Nghĩa Tuyên cũng chậm rãi đứng lên.

Anh ta từ lúc Kỷ Linh bước vào văn phòng, vẫn luôn ngồi trên ghế dựa của mình, đằng sau lưng ghế pha lê, là phồn hoa của giới thương nghiệp cùng biển xanh mênh mông vô bờ. Anh ta vẫn luôn duy trì tư thái cao ngạo, cho tới bây giờ.

Nghiêm Nghĩa Tuyên vươn tay, cùng Kỷ Linh nắm.

Hai người, ở trong văn phòng chủ tịch, giống như những người làm ăn với nhau nắm tay.

Nhưng Kỷ Linh đột nhiên thông qua bàn tay đang nắm của hai người mượn một lực, kéo Nghiêm Nghĩa Tuyên lại đây.

Nghiêm Nghĩa Tuyên nhất thời không kịp đứng vững, ngã rơi vào lồng ngực Kỷ Linh.

Lập tức cả người Nghiêm Nghĩa Tuyên cứng đờ.

Giữa bọn họ đã từng trao đổi qua vài cái hôn, chính là lại chưa bao giờ ôm như vậy.

Kỷ Linh ở bên tai anh ta dùng một loại âm thanh khắc chế, ẩn nhẫn, lại mang chút cảm giác sống sót sau tai nạn nói: "Đừng tiếp tục khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi, lần này tôi còn có thể có biện pháp, nếu còn có lần tiếp theo, tôi không biết tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu."

Kỷ Linh buông Nghiêm Nghĩa Tuyên ra, đối với anh ta nói: "Chờ ít ngày chúng ta lại bàn một ít điều khoản chi tiết cho hiệp định."

Nói xong, hắn liền rời khỏi văn phòng, chỉ để lại Nghiêm Nghĩa Tuyên tựa hồ còn đang có chút chấn động.

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Văn này đề cập đến vấn đề thương nghiệp khẳng định không chuyên nghiệp, xin đừng miệt mài theo đuổi.

_(:з" ∠)_ Để ta nghĩ một chút ha, ta có chút mơ màng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương