Khó Dỗ Dành
Chương 88: NGOẠI TRUYỆN 3

Giọng cô rất nhẹ, đôi môi dán sát vào tai anh, mang theo hơi thở nhàn nhạt.

Tang Diên thoáng cứng đờ, như không nghe rõ, lông mi khẽ động. Anh nhìn thẳng vào cô, hầu kết chuyển động lên xuống, biểu cảm không rõ ràng: "Ừ?"

Nhìn chằm chú vào vẻ mặt của Tang Diên, Ôn Dĩ Phàm cuối cùng đã không còn cảm giác đứng ngoài cuộc nữa. Tuy không nhìn ra phản ứng này của anh là như thế nào, nhưng hình như thái độ tốt hơn hẳn so với khi Đoàn Gia Hứa gọi anh. Cô không lặp lại, cảm thấy rất hài lòng mà lùi về chỗ cũ.

Nhưng ngay sau đó, Tang Diên bắt lấy cổ tay cô, nhướng mày nói: "Gọi lại một lần nữa."

Nghe tiếng, Tang Trĩ từ đằng trước quay đầu lại, hỏi: "Cái gì?"

Đoàn Gia Hứa bớt chút thời gian quét mắt nhìn Tang Trĩ.

Thấy Tang Diên không có ý nói chuyện với mình, đôi mắt Tang Trĩ nhanh như chớp hướng về phía Đoàn Gia Hứa, nói: "Đoàn Gia Hứa, anh hai em đang nói chuyện với anh kìa."

Ý là.

Anh lại gọi ca ca một lần nữa đi.

"......" Đoàn Gia Hứa lần thứ hai nhìn về phía Tang Trĩ.

Như vẫn ghi hận vì hành động vừa rồi của Tang Diên, Tang Trĩ vẫn quyết tâm gây khó dễ làm cho anh không thoải mái, cũng đem hi vọng này ký thác trên người Đoàn Gia Hứa. Đoàn Gia Hứa cảm thấy buồn cười, thuận theo mà nói: "Ca ca, làm sao vậy?"

Ngay lập tức không khí tình cảm kiều diễm bị tiếng gọi này đánh tan.

Tang Diên giật nảy mình, nâng mày, trong nháy mắt có cảm giác muốn kéo Ôn Dĩ Phàm xuống xe bỏ chạy. Anh một lần nữa dựa vào lưng ghế, véo vào tay Ôn Dĩ Phàm: "Không sao cả."

Lần này anh không phản ứng mạnh như lần trước, làm Tang Trĩ không nhịn được lại quay đầu ra sau.

Giọng Tang Diên khinh khỉnh: "Nghĩ giết người có thể không đền mạng sao."

"......"

Đoàn Gia Hứa lái xe vào bãi đậu xe ngoài siêu thị.

Tuy đã công khai chuyện yêu đương, nhưng Tang Trĩ vẫn không quen trước mặt hai người kia cặp kè cùng Đoàn Gia Hứa. Luôn có cảm giác như đang tình chàng ý thiếp với người yêu ở ngay trước mặt người lớn trong nhà.

Vào siêu thị xong, cô vội kéo Đoàn Gia Hứa đến một khu vực khác.

Ôn Dĩ Phàm chầm chậm đẩy xe đẩy, bị Tang Diên lấy lại. Cô nghĩ đến đoạn đối thoại trên xe, cũng không biết chính mình đang so đo cái gì, nhưng vẫn không nhịn được muốn tính sổ với anh: "Em có cảm giác anh ở trước mặt Đoàn Gia Hứa ——"

Tang Diên nghiêng đầu.

Vẻ mặt Ôn Dĩ Phàm bình tĩnh, vừa chậm chạp cầm lấy hộp mì bên cạnh, vừa nói: "rất khác thường."

"......"

"Dù sao thì cũng rất tốt," Ôn Dĩ Phàm lại thả hộp mì trở về kệ, khóe môi hơi cong lên, giọng nói ôn hòa, "Cũng nhờ anh ấy, em mới có thể nhìn thấy một mặt khác của anh."

Tang Diên chống khuỷu tay lên xe đẩy, lưng hơi cong, nhìn cô: "Khác thường chỗ nào?"

Ôn Dĩ Phàm cũng không nói rõ được.

"Ôn Sương Hàng, em lạ thật đấy. Ở bên anh một thời gian lâu như vậy, mỗi lần ghen," Tang Diên đứng tại chỗ, vẻ mặt lười nhác, "Đều chỉ bởi vì một tên đàn ông thôi."

"......"

"Cố ý gây sự với anh sao?"

Anh vừa nói xong, Ôn Dĩ Phàm ngẫm nghĩ lại, thấy hình như đúng là như vậy. Dù sao thì suốt thời gian yêu nhau, cô chưa từng thấy anh gặp mặt một người bạn khác phái nào cả. Cô không nghĩ hành động này của mình là gây sự, nghiêm túc nói: "Lần sau Đoàn Gia Hứa gọi anh là Ca ca, anh có thể thản nhiên tiếp nhận không?"

Tang Diên: "?"

Ôn Dĩ Phàm bổ sung: "Không thì hai người giống như là đang ve vãn tán tỉnh nhau."

"Em có biết ve vãn tán tỉnh là cái gì không?" Tang Diên cúi người xuống, đưa tay chống lên đầu cô, cười: "Hay là, em đang trách anh không cho em hưởng qua tư vị của ve vãn tán tỉnh?"

Ôn Dĩ Phàm ngẩng đầu.

"Tên súc sinh kia gọi như vậy làm anh ghê tởm. Em gọi anh như vậy mới gọi là ve vãn tán tỉnh." Tang Diên dùng sức xoa đầu cô, quay lại đề tài cũ, "Vừa mới ở trên xe gọi anh là gì?"

Ôn Dĩ Phàm không có mặt mũi nào để lặp lại, nên sửa lại câu nói: "Đệ đệ."

"Ừ." Tang Diên cũng tiếp nhận, thong thả ung dung nói, "Tỷ tỷ thích nhỏ tuổi hơn sao?"

"......"

Nghe anh gọi mình như vậy, Ôn Dĩ Phàm cứng người lại, khuôn mặt như nóng lên. Cô nhẹ nhấp môi, vội bước đi, không tiếp tục đề tài này nữa, cố giữ dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên nhất.

Tang Diên đi theo sau cô, vẻ mặt lười biếng, lại gọi: "Tỷ tỷ."

Ôn Dĩ Phàm quay đầu lại: "Anh đừng gọi em như vậy."

"Như thế nào?" Tang Diên nhướng mày, giọng nói như khiêu khích: "Nhìn tuổi em đây không đủ nhỏ sao?"

"......"

Bên kia.

Tang Trĩ kéo Đoàn Gia Hứa tùy ý đi dạo quanh siêu thị, vừa buồn bực than vãn: "Anh hai em đúng là quá đáng, động một chút lại lấy sinh hoạt phí ra uy hiếp em. Không phải em để ý đến chút tiền ấy, nhưng anh ấy làm vậy cũng quá trẻ con đi......"

Đoàn Gia Hứa cười: "Phần của anh hai sau này để anh đưa em."

Tang Trĩ lập tức nhìn anh, bắt được trọng điểm trong câu nói: "Vì sao anh lại muốn đưa giúp anh ấy?"

"......"

"Dù là vừa rồi em thấy anh chọc giận được anh hai, em rất vui vẻ." Tang Trĩ nghẹn vài giây, vẫn quyết định lựa chọn qua cầu rút ván: "Nhưng bây giờ em càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, anh đừng đùa giỡn với anh hai kiểu như vậy nữa. Em nhìn hai người rất giống như một đôi."

"......"

Như cảm thấy hoang đường, Đoàn Gia Hứa không nói được gì: "Cái gì?"

Tang Trĩ chăm chú nhìn vào đôi mắt như luôn phóng điện vào người đối diện của anh, nói thầm thì: "Dù sao thì về sau anh nhớ chú ý một chút. Ngày mai em về trường rồi, không thể nhìn thấy chuyện ở bên này được. Không thì anh hạn chế gặp mặt anh hai em đi."

Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu nhìn cô.

"Nhưng mà hôm đó em thấy anh nói chuyện với anh Tiền Phi, rồi anh Hạo An nữa." Tang Trĩ cảm thấy người đàn ông trước mặt cô mỗi lời nói cử chỉ đều có thể mê hoặc người khác, cô không thèm nói lý, bắt đầu lôi chuyện cũ ra, "Cũng đều rất ái muội."

Dáng vẻ của Đoàn Gia Hứa vẫn văn nhã thản nhiên, ung dung nói: "Yên tâm, ca ca chỉ thích người nhỏ tuổi thôi."

"......"

Vừa nói, Đoàn Gia Hứa vừa mỉm cười nhéo nhéo mặt cô, lời nói mang ý khiển trách nhàn nhạt.

"Sói mắt trắng nhỏ*."

"......"

(*Sói mắt trắng nhỏ: Tiểu bạch nhãn lang, chỉ người vong ơn bội nghĩa, ở đây có ý mắng yêu)

Tang Trĩ giả vờ không nghe thấy, kéo anh tiếp tục đi về phía trước, sẵn dịp chuyển sang đề tài khác: "Anh hai em nói tối nay ăn lẩu, chúng ta đi chọn rau đi. Đúng rồi, sau này anh có tăng ca cũng phải nhớ ăn cơm chiều đúng giờ. Đừng ăn cơm hộp, nếu anh không muốn nấu thì cứ nói, có thể đến nhà em ăn."

Đoàn Gia Hứa kéo dài giọng: "Nhưng em nói không được gặp anh hai em mà?"

"...À." Tang Trĩ quay đầu lại, bắt đầu cảm thấy hơi chột dạ, "Vậy thì anh đừng nói gì với anh hai là được rồi......"

Đi qua khu này, là đến khu thực phẩm tươi sống.

Tang Trĩ liếc mắt đã nhìn thấy Tang Diên và Ôn Dĩ Phàm đang đứng ở bên kia. Cô nắm tay Đoàn Gia Hứa, theo bản năng đi về phía hai người kia, vừa đi đến sau lưng Tang Diên, bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên cô từ một phía khác.

"Tang Trĩ."

Cô theo tiếng gọi quay đầu lại, thì nhìn thấy người bạn cùng lớp hồi cấp hai, Phó Chính Sơ.

Ba người còn lại cũng thuận thế nhìn qua.

Nét mặt Phó Chính Sơ rất trong sáng, anh cười cười: "Thật tình cờ, lại gặp mặt rồi."

Lông mày Đoàn Gia Hứa khẽ hạ xuống.

Chú ý thấy sau lưng Tang Trĩ là Đoàn Gia Hứa, nhìn xuống thấy họ đang nắm tay nhau, Phó Chính Sơ hơi ngẩn người, buột miệng thốt ra: "Đây thật không phải là anh ruột của cậu sao?"

Năm Tang Trĩ học lớp bảy, vì chọc giận thầy giáo nên cô lén lút nhờ Đoàn Gia Hứa giả làm phụ huynh đi gặp thầy. Lúc ấy Phó Chính Sơ cũng có mặt, vì vậy, anh vẫn luôn cho rằng Đoàn Gia Hứa là anh ruột của cô.

Mấy ngày trước, Tang Trĩ trở về nhân kỳ nghỉ quốc khánh, là Đoàn Gia Hứa đến sân bay Nam Vu đón cô.

Hôm đó hai người tình cờ gặp Phó Chính Sơ cũng đang đến sân bay đón người.

Ngày đó, chú ý đến cử chỉ thân mật giữa hai người, Phó Chính Sơ cảm thấy cực kỳ khó tiếp nhận, như mọi giá trị luân lý đã bị đảo lộn. Sau đó anh còn nhắn tin, uyển chuyển khuyên bảo cô, ý khuyên cô quay đầu lại là bờ.

Tang Trĩ nghẹn lời, chỉ chỉ vào Tang Diên: "Đây mới là anh ruột của mình."

Tang Diên cắm tay vào túi đứng tại chỗ, từ trên cao nhìn xuống.

"A, chào các anh các chị. Tang Trĩ, cậu đừng để ý đến chuyện trước đây mình nói nhé, là mình hiểu lầm." Phó Chính Sơ gãi đầu, giải thích một câu, "Vậy mình đi trước đây. Mình đi cùng cậu của mình tới mua......"

Không đợi anh nói xong, đột nhiên có người ném vài túi sữa bò chocolate vào xe đẩy trước mặt anh.

Phát ra tiếng lạch cạch.

Theo tiếng động này, mọi người cùng nhìn sang.

Người vừa đến là một chàng trai cao gầy, mặc áo sơ mi sẫm màu, tay áo kéo lên đến khuỷu tay. Màu da anh trắng sáng như bị bệnh, tóc trên trán hơi rũ thoáng che đi đôi mắt, khóe mắt hơi nhếch lên, sắc bén lạnh lùng. *

(*Dâu: mình đoán đây sẽ là nhân vật chính cho truyện sắp tới của Trúc Dĩ :-))

Vẻ mặt anh không biểu hiện bất kỳ cảm xúc gì, ánh mắt đảo qua bọn họ, ánh nhìn hờ hững như nhìn vào một đống vật chết.

Dáng vẻ cực kỳ đẹp trai, nhưng lại hoàn toàn khác với khí chất của Tang Diên và Đoàn Gia Hứa.

Như là một đóa hoa anh túc cao lãnh không ai có thể ngắt được.

Ôn Dĩ Phàm và Tang Trĩ đều vô thức nhìn anh lâu một chút.

Phó Chính Sơ nhìn chằm chằm vào mấy món đồ anh ném vào, thuận miệng hỏi: "Cậu, từ lúc nào cậu bắt đầu uống sữa bò chocolate vậy?"

Chàng trai không lên tiếng, nhấc chân đi về hướng khác.

Ngay lúc này, Tang Diên tản mạn lên tiếng: "Phó Thức Tắc?"

Phó Thức Tắc dừng chân, quay đầu lại, bâng quơ nhìn về hướng Tang Diên, vẫn không hề có ý muốn nói lời nào. Phó Chính Sơ ở bên cạnh hơi ngại, vội tìm cách hòa hoãn không khí: "Anh, anh biết cậu của em sao?"

Tang Diên hơi giương cằm lên, không nói chuyện.

Thấy vậy, Phó Chính Sơ mới nhìn về phía Phó Thức Tắc, dùng ánh mắt ý bảo anh nói vài câu.

Phó Thức Tắc nhìn Tang Diên từ trên xuống dưới, cảm xúc vẫn không biến hóa chút nào. Anh gật đầu rất khẽ, lạnh nhạt dời ánh mắt, lại tiếp tục đi về phía trước. Nhìn như là chướng mắt hành vi thấy sang bắt quàng làm họ của Tang Diên.

"......"

Ôn Dĩ Phàm lần đầu tiên thấy có người đối xử với Tang Diên như vậy.

Cô cảm thấy rất kỳ lạ, nên tiếp tục nhìn chằm chằm về phía Phó Thức Tắc.

Phó Chính Sơ cực kỳ xấu hổ, miễn cưỡng giải thích một câu: "Cậu của em gần đây bị đau họng, không nói được, anh đừng để ý nhé.". Rồi sau đó, anh chào mọi người, rồi đẩy xe đuổi theo Phó Thức Tắc.

Tang Trĩ hiếu kỳ hỏi: "Anh hai, hình như anh ta không biết anh."

Tang Diên không để ý chút nào, chỉ "A" một tiếng.

Ánh mắt của Ôn Dĩ Phàm vẫn còn đặt ở bóng lưng của Phó Thức Tắc, cũng lên tiếng hỏi: "Anh biết anh ta sao?"

"Ừ." Tang Diên nhìn cô, bình tĩnh giải thích, "Trước kia học cùng trường trung học, nhỏ hơn anh một khóa."

Ôn Dĩ Phàm gật đầu, tầm mắt vẫn chưa dịch chuyển.

Xung quanh bỗng an tĩnh lại.

Qua một lúc, Ôn Dĩ Phàm đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp, quay đầu nhìn về phía Tang Diên.

Cùng lúc đó, Tang Diên cũng lên tiếng, giọng vô cảm: "Đẹp?"

"......"

Rõ ràng là hiểu lầm hành động của cô.

Ôn Dĩ Phàm đang định giải thích.

Đôi mắt Tang Diên đen nhánh, anh nắm cằm cô, gằn từng chữ một: "Sao mắt em không dán lên người hắn luôn đi?"

"......" -

Trên đường về.

Mọi người đang trò chuyện, vô tình lại nói đến chuyện vừa rồi. Nói đến chuyện này, Tang Trĩ cảm thấy hơi kỳ lạ, nhịn không được hỏi: "Anh hai, bạn học của em nghĩ Đoàn Gia Hứa là anh ruột của em, anh không cảm thấy kỳ lạ sao?"

"Kỳ lạ chỗ nào?" Tang Diên nhàn nhạt nói, "Trước đây anh cũng tưởng em nhận anh ta làm anh ruột đó chứ."

"......"

Dù sao chuyện này cũng đã qua lâu rồi, Tang Trĩ không giấu diếm, lợn chết không sợ nước sôi mà thú tội: "Năm em học lớp bảy, em nhờ Đoàn Gia Hứa giả mạo là anh hai để giúp em gặp thầy giáo."

Tang Diên nhướng mày: "Anh biết."

Tang Trĩ: "?"

"Bạn trai của em hỏi ý kiến anh, anh đồng ý rồi mới đi. Sao, em không biết à?" Tang Diên như thích xem náo nhiệt, ngữ điệu thiếu đòn: "À, tưởng rằng đó là bí mật nhỏ của hai người sao."

"......" Tang Trĩ sắc mặt cứng đờ.

"Được." Tang Diên rất cao hứng nói, "Coi như anh chưa nói gì đi."

Tang Trĩ nhìn về phía Đoàn Gia Hứa, thấy anh đang nén cười, càng thêm khó chịu: "Anh cười cái gì?"

"Nhớ lúc đó em rất đáng đánh đòn. Mới nhỏ mà dám uy hiếp anh, nói anh không đồng ý thì sẽ mách với cô, nói là anh hai em và anh ——" Đoàn Gia Hứa nhớ lại, vẻ mặt giãn ra, "Hai người con trai phối hợp bắt nạt em?"

"......"

Tang Trĩ nhớ đến chuyện mất mặt của mình trước kia. Cô hơi nghẹn lời, không muốn nói chuyện xưa với hai ông anh này nữa, quay đầu lại nói chuyện cùng Ôn Dĩ Phàm: "Chị Dĩ Phàm."

Ôn Dĩ Phàm đang xem di động, ngẩng đầu: "Ừ? Làm sao vậy?"

Tang Diên cắt ngang bọn họ: "Không biết gọi chị dâu sao?"

Tang Trĩ mặc kệ anh, cố ý đối nghịch với anh mà lặp lại: "Chị Dĩ Phàm, chị nói xem cậu của bạn em có phải là rất rất đẹp trai không?"

Câu hỏi này làm không khí trong xe an tĩnh lại.

Đoàn Gia Hứa liếc mắt nhìn Tang Trĩ.

Tang Diên cũng thuận thế nhìn về phía Ôn Dĩ Phàm, ánh mắt như đang chờ đợi câu trả lời của cô.

Tang Trĩ lại cố tình nói: "Em có cảm giác người ngồi phía sau trên xe này so với anh ấy thì không bằng một góc."

"Tiểu quỷ, cảm giác của em sai rồi, hắn sao so được với anh đây." Ánh mắt của Tang Diên vẫn đặt ở trên người Ôn Dĩ Phàm, đầu ngón tay gõ nhẹ lên mu bàn tay cô, ngữ điệu ngạo mạn: "Nhưng so với người đang ngồi ở ghế lái thì đúng là hơn rất nhiều."

"......" Biểu tình của Tang Trĩ như không còn lời nào để nói, tiếp tục chờ đáp án của Ôn Dĩ Phàm.

Nghĩ đến vừa rồi ở siêu thị hình như mình đã chọc đến Tang Diên, nhưng Phó Thức Tắc kia diện mạo thật sự không thể nói là không đẹp. Ôn Dĩ Phàm nghiêm túc nghĩ nghĩ, rồi trả lời rất quy củ: "Là rất đẹp trai."

Nhưng đáp án này rõ ràng làm áp khí của Tang Diên hạ thấp xuống, lực nhéo vào tay cô cũng tăng thêm một chút.

Vừa lúc gặp đèn đỏ, xe ngừng lại.

Ở đằng trước Tang Trĩ đột nhiên dời tầm mắt, nhìn về phía Đoàn Gia Hứa, hỏi một câu ngắn ngủi: "Làm gì vậy", sau đó lại im lặng. Hai người nhìn nhau, không nói bất kỳ điều gì.

Ôn Dĩ Phàm lúc này cũng không có sức lực chú ý đến phía trước, cô chăm chú nhìn biểu tình cứng đờ của Tang Diên. Cô tự hỏi phải dỗ dành anh như thế nào, thở dài, hạ giọng chủ động đề nghị: "Em thấy, đệ đệ thì không đủ thành thục."

"?"

"Cho nên chúng ta đừng là tỷ đệ luyến." Ôn Dĩ Phàm cong môi: "Được không? Ca ca."

"......"

Giờ phút này, ở phía trước.

Ngồi trên ghế điều khiển, Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu, nhìn thẳng vào Tang Trĩ. Đôi mắt anh như phát sáng, lộng lẫy và rõ ràng, miệng lúc đóng lúc mở, nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Tang Trĩ không hiểu, thò đầu lại gần: "Anh nói gì?"

Đoàn Gia Hứa cúi đầu, môi dán ở bên tai cô, chầm chậm nói: "Anh muốn tranh sủng."

Tang Trĩ mờ mịt: "A?"

Trầm mặc vài giây.

Cô nghe được giọng nam rất thấp, như đang thổi gió, nói với cô.

"Trở về sẽ cho em xem chỗ đẹp của anh."

......

Xe về đến nhà họ Tang.

Ôn Dĩ Phàm bị Tang Trĩ kéo đi trước về phía cổng.

Tang Diên và Đoàn Gia Hứa đi đến cốp xe, lấy bao lớn bao nhỏ mới mua ra. Tang Diên hai tay đều xách đồ, nâng chân lên, đá đá vào đuôi xe: "Cậu có thể quản lý tiểu quỷ kia được không?"

Đoàn Gia Hứa cười: "Làm sao vậy?"

"Bảo con bé đừng cố ý gây sự với người khác nữa, chú ý chuyện của mình đi." Tang Diên nghiêng đầu, gọn gàng dứt khoát nói, "Đừng lôi kéo vợ của tôi vào."

"Cậu trực tiếp nói với cô ấy đi." Đoàn Gia Hứa ôn tồn lễ độ nói, "Tôi không quản lý cô ấy, là cô ấy quản tôi."

"......"

Tang Diên không chịu nổi kiểu yêu đương này của anh, không thèm nói nữa.

Hai người đi đến sảnh chờ thang máy, câu được câu chăng mà nói chuyện.

Ôn Dĩ Phàm và Tang Trĩ đã lên rồi.

"Vì chuyện cậu kết hôn, gần đây Tô Hạo An rất hay gọi điện thoại cho tôi." Đoàn Gia Hứa cười nhẹ, "Lần nào cũng hỏi tôi khi nào thì kết hôn, nói muốn chạy đua với tôi."

Tang Diên tản mạn nói: "Sao hắn lắm chuyện vậy."

Khóe mắt Đoàn Gia Hứa hơi cong, vô cùng tôn trọng mà dò hỏi ý kiến người nhà của bạn gái: "Cậu cảm thấy khi nào thì tốt?"

Tang Diên cười nhạo: "Liên quan gì đến tôi."

Đoàn Gia Hứa: "Em gái cậu năm thứ hai đại học kết hôn được không?"

"......"

Thang máy vừa lúc đến lầu một, phát ra một tiếng "Đinh".

Không khí yên tĩnh lại.

Tang Diên yên lặng nhìn anh, bỗng nhiên xoay đầu, thả hết túi lên mặt đất. Rồi sau đó, anh giơ tay khống chế cổ Đoàn Gia Hứa, áp xuống, cảm thấy như mỗi ngày tên súc sinh này đều muốn đảo lộn mọi giá trị đạo đức của mình.

"Đồ ngốc, yêu đương vào thì giống loài cũng đổi à?"

Bị kéo xuống, Đoàn Gia Hứa hơi khom người, nhưng không chịu khống chế. Anh tốt tính ngẩng đầu lên, vẻ mặt vẫn thong dong bình tĩnh, như không thấy câu nói của mình có vấn đề gì: "Có ý gì?"

"Cho tôi xem bây giờ cậu là cái dạng gì?" Tang Diên phục, "Tôi căn bản không thể nghĩ ra."

"Tự chú ý đấy." Tang Diên buông lỏng tay, một lần nữa nhặt đồ trên đất lên, "Nhà tôi không nhận súc sinh đâu."

"......"

3.

Buổi tối trước sinh nhật của Ôn Dĩ Phàm.

Không biết cây kéo bị Tang Diên vứt ở đâu, Ôn Dĩ Phàm tìm nửa ngày ở phòng khách, rồi bỗng thấy trong một ngăn tủ, có vài cái điện thoại cũ của Tang Diên.

Trong đó có một cái điện thoại kiểu cũ dạng ấn phím.

Một góc điện thoại bị cháy xém, biến hình, trông như không thể dùng được nữa. Cũng không biết anh còn giữ làm gì.

Nhìn vết cháy xém, làm Ôn Dĩ Phàm nhớ đến ngày căn hộ này bị cháy, khi Tiền Vệ Hoa phỏng vấn Tang Diên, anh trả lời là.

—— "Ngoài căn hộ và đồ đạc còn bị cháy điện thoại, nhưng dù sao thì điện thoại cũ đã không thể dùng từ lâu."

Xem ra, là anh nói đến chiếc điện thoại này.

Ôn Dĩ Phàm ngơ ngẩn nhìn trong chốc lát.

Đúng lúc này, từ sảnh vang lên tiếng mở cửa. Cô quay đầu, đối mặt với Tang Diên vừa bước vào nhà. Anh đổi giày, vừa hỏi: "Đang làm gì đấy?"

Ôn Dĩ Phàm A một tiếng: "Tìm kéo."

Tang Diên: "Anh để ở bếp."

"Dạ." Ôn Dĩ Phàm trả điện thoại về chỗ cũ, đứng lên đi vào bếp. Cô hơi ngơ ngẩn, vẫn nghĩ đến cái điện thoại kia, khóe mắt nhìn thấy Tang Diên cũng tiến vào, liền chủ động thừa nhận, "Em vừa nhìn thấy điện thoại cũ của anh."

Tang Diên thuận miệng trả lời: "Ừ, lấy kéo làm gì vậy?"

Ôn Dĩ Phàm: "Em muốn đắp mặt nạ, nhưng xé túi không được."

Phát hiện đề tài bị anh chuyển đi, Ôn Dĩ Phàm lại nhắc lại: "Trong di động đó có gì sao? Sao anh còn giữ lại? Đã bị cháy thành như vậy rồi."

Tang Diên lời ít ý nhiều: "Thành tích của chúng ta."

Câu này cũng có nghĩa là.

Điện thoại kia chứa tin nhắn của họ từ lớp mười một cho đến khi kết thúc thi đại học.

Những mẩu đối thoại rải rác, thăm hỏi ngẫu nhiên, còn có thành tích học tập hai người gởi cho nhau.

Hồi tưởng lại, Ôn Dĩ Phàm cũng có thể đại khái nhớ được khi đó họ thường nói gì với nhau. Không có bất kỳ điều gì ái muội, mọi cuộc đối thoại đều bình thường không chứa ý gì khác, nhưng lại rất ngọt ngào.

......

Tang Diên: 【 Ngày mai sinh nhật cậu, lần tới mình đến sẽ mang quà tặng cho cậu? 】

Ôn Dĩ Phàm: 【 Sinh nhật của cậu là khi nào? 】

Tang Diên: 【 Một ngày sau năm mới. Hỏi làm gì? 】

Ôn Dĩ Phàm: 【 Đáp lễ. 】

......

Tang Diên: 【 Thi không tốt, an ủi mình vài câu đi. 】

Ôn Dĩ Phàm: 【 Lát nữa được không? Mình thi khá tốt, định vui vẻ thêm một lúc nữa. 】

......

Ôn Dĩ Phàm: 【 Hôm nay trên đường về nhà, ở cửa hàng tiện lợi mình thấy một người, trông rất giống cậu. Làm mình tưởng là cậu đến. 】

Tang Diên: 【 Thứ bảy tuần sau, biết không? 】

Ôn Dĩ Phàm: 【 Cái gì? 】

Tang Diên: 【 Cho cậu xem chính phẩm. 】

Hồi ức của Ôn Dĩ Phàm bị tiếng mở vòi nước của Tang Diên cắt ngang. Cô lấy lại tinh thần, nhìn chăm chú vào một bên mặt anh. Nhớ đến lần đầu tiên gặp lại, anh giả vờ như không quen mình, hỏi: "Sao trước đây anh giả vờ không nhận ra em?"

"Lâu như vậy không gặp," Tang Diên lấy tờ giấy lau tay, nói chuyện rất không đứng đắn, "Anh sợ em muốn vay tiền."

"......"

Thoáng nhìn nét mặt của cô, anh cười lên, theo thói quen véo mặt cô: "Ánh mắt em như vậy là ý gì? Anh không thể giữ chút thể diện cho mình sao?"

Ôn Dĩ Phàm nhẹ giọng nói: "Vậy anh bảo Dư Trác đến nói chuyện với em không phải là tốt hơn sao?"

"Anh muốn giữ thể diện cho mình," Tang Diên không biết suy nghĩ của cô có vấn đề, hay là logic của mình có vấn đề, "Không có nghĩa là anh không muốn nói chuyện với em, hiểu?"

"......" Ôn Dĩ Phàm ngẩn người, rồi cười lên, "Cho nên giả vờ không quen biết rồi đến nói chuyện với em?"

Tang Diên hình như cũng không để ý bị cô biết những việc này, chỉ nhìn cô cười, rồi cũng cười theo. Anh đứng thẳng lại, định cầm kéo lên: "Không phải là phải dùng kéo sao?"

Không đợi anh cầm lấy, Ôn Dĩ Phàm đã chui vào trong lòng anh, duỗi tay ôm lấy anh.

Tang Diên dừng tay lại: "Sao vậy?"

"Không có gì," Ôn Dĩ Phàm cũng không thèm để ý anh có hiểu hay không, thấp giọng thì thầm: "Ôm chính phẩm một chút."

Trong phòng bếp rất yên tĩnh.

Nghe cô nói xong, Tang Diên ngẩn người, rồi sau đó, không biết là nhớ đến chuyện gì, môi anh cong lên. Thật lâu sau, anh cúi đầu hôn lên trán cô, gọi: "Ôn Sương Hàng."

Ôn Dĩ Phàm ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh.

"Ừ?"

Anh ôm lại cô, thân hình anh cao lớn, khi ôm mang theo cảm giác an toàn cực kỳ mãnh liệt. Anh dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ vào mũi cô, rất tự nhiên lên tiếng: "Ngày mai đi đăng ký đi."

"......"

Câu nói này đến rất bất ngờ.

Vừa như chợt nảy ra ở bầu không khí chín muồi này, lại như đã suy nghĩ cặn kẽ một thời gian rồi mới nói.

Nhưng mặc kệ là cảm xúc như thế nào.

Đều là, nói với cô.

Mắt Ôn Dĩ Phàm thoáng đỏ lên, cô cố chớp mắt, nửa nói đùa: "Không chọn ngày hoàng đạo sao?"

Tang Diên đưa tay, vuốt ve khóe mắt cô.

"Ngày mai là ngày hoàng đạo."

"Ngày mai?" Ôn Dĩ Phàm tự hỏi, "Ngày mai hình như là sinh nhật em."

"Ừ."

Trong chớp mắt đó, Ôn Dĩ Phàm đã hiểu ý anh.

Ngày em sinh ra.

Đối với anh, chính là ngày tốt nhất trong năm, ngày hoàng đạo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương