Ăn cơm xong, Lãnh Tây vào bếp rửa bát, dòng nước ấm chảy ào ào, cô ngước đầu nhìn lên bầu trời đêm đầy sao ngoài cửa sổ, nhà nhà lên đèn, không hiểu sao lòng cô cảm thấy ấm áp.

Rửa xong, cô khuấy hai ly nước chanh mang ra phòng khách, nhưng lại phát hiện Cao Tử Quần không có ở đây, cô đang còn ngẩn ngơ thì nghe tiếng anh gọi từ trong nhà tắm vọng ra: "Tây Tây..."

Lãnh Tây đi đến: "Sao thế?" Bên trong tiếng nước chảy ào ào, Lãnh Tây tặc lưỡi, người này thật là. Bây giờ cô mới phát hiện da mặt người này thiệt quá dày.

"Em vào đây xem, trên lưng anh hình như nổi lên gì ấy, đau quá."

Lãnh Tây lưỡng lự đứng bất động.

"Tây Tây..."

"Anh tắm nhanh chút." Cô tức giận trả lời.

Bên trong bỗng nhiên lặng yên, Lãnh Tây vừa định xoay người, đột nhiên cửa phòng tắm mở toang ra, Cao Tử Quần vươn cánh tay dài kéo cô vào trong. Trong phòng hơi khói mờ ảo.

"Anh làm cái gì đấy, cả người ướt hết rồi..."Lãnh Tây cáu gắt: "Anh nhanh tắm đi."

Cao Tử Quần trần truồng không xấu hổ ôm cô vào lòng, bọt nước từ trên trán anh lăn tròn xuống trông rất gợi cảm: "Cũng đã vào rồi, em xem cho anh đi mà. Anh nhấc tay lên là đau rồi." Anh nói rồi xoay người.

Lãnh Tây bất mãn hừ, ngượng ngùng nhìn lên tấm lưng trần của anh, làn da anh thật sự còn đẹp hơn da phụ nữ, cô nhìn thấy vết bầm tím trên bả vai anh. Có lẽ là tối hôm qua lúc lộn xộn đã bị đụng vào đâu đó.

Cao Tử Quần nghiêng đầu: "Nhất định là bị gãy xương rồi, bây giờ chỉ cần nhấc tay thì đã rất đau. Lưng anh vẫn chưa kì cọ đây, Tây Tây..."

Lãnh Tây hận chết cái điệu bộ này của anh, anh đã bao tuổi rồi chứ.

Hơi nước bốc lên, cô đang mặc chiếc áo len dày, vừa nóng lại vừa bực, giúp anh lau chùi lưng xong cả người cũng ướt đẫm mồ hôi. Cao Tử Quần đưa lưng về phía cô, nở nụ cười ranh mãnh, đáng tiếc là Lãnh Tây không nhìn thấy.

"Được rồi..." Lãnh Tây vừa xoay người, Cao Tử Quần ép sát cô vào góc, nước đột nhiên phun xuống xối xả.

"Anh đang làm gì đó."

Thanh âm ngọt ngào chính là giọng nói điển hình của cô gái Giang Nam. Dù mang theo vài phần tức giận nhưng vẫn có thể làm sôi sục trái tim anh.

"Tây Tây, chúng ta cùng tắm đi." Ánh mắt anh sáng ngời nhìn chằm cô.

Lãnh Tây còn chưa kịp mở miệng nói từ "Không", đôi môi đã bị anh hôn xuống. Pha lẫn với dòng nước nóng anh từ từ xâm chiếm ý thức cô, bàn tay không chút ngần ngại lướt khắp người cô, dừng lại trên đôi ngực căng tròn vuốt ve.

Lãnh Tây ấm ức nhíu mày, Cao Tử Quần dịu dàng cắn bờ môi cô, cố ý cọ cọ lên thân thể cô: "Tây Tây...nhìn anh." Thanh âm anh kéo dài.

Lãnh Tây nhắm chặt mắt, đôi mi dài tựa như cánh bướm run rẩy, làn da trắng nõn dần ửng đỏ tựa như quả táo mê người.

"Anh nhanh để em ra đi, quần áo ướt cả rồi..." Lời nói ra, thanh âm quyến rũ ngay cả chính cô cũng không nhận ra.

"Ướt rồi thì cởi ra không phải càng tốt sao." Động tác trên tay anh cũng rất dứt khoát.

"Anh...anh đúng là tên dê cụ."

Những lời này lại càng kích thích Cao Tử Quần, đôi mắt anh dần chuyển sắc, tựa như cơn gió bão hừng hực, khí thế cuồn cuộn: "Em bỏ từ "cụ" đi, em xem nơi nào đó của anh đã già rồi ư?" Không bị gò bó bởi quần áo, nơi nào đó lại càng như cá gặp nước.

Tay anh vuốt ve khuôn ngực trắng mềm, ngón tay mơn trớn đỉnh hoa, anh cảm giác được bông hoa trong tay anh bắt đầu nở rộ, anh cúi đầu hôn xuống.

Lãnh Tây cảm thấy toàn thân như sôi sục, gào thét dữ dội.

Cao Tử Quần tựa như đứa trẻ tham lam cắn mút, đầu lưỡi không ngừng quấn quanh, Lãnh Tây khó chịu ưỡn cong thân mình. Tay kia của anh cũng không nhàn rỗi, trực tiếp thăm dò khu vườn bí ẩn, nhẹ nhàng vân vê, khi ngón tay anh đi vào, anh cảm giác được sự sít sao bao chặt, khiến cho anh khó khăn lắm mới có thể kiềm chế.

"Tây Tây...thả lỏng..." Trong lòng Cao Tử Quần mừng thầm, anh thật sự rất may mắn, đã nhiều năm trôi qua nhưng Lãnh Tây vẫn luôn giữ gìn cho anh.

"Anh rút tay ra đi." Lãnh Tây nghiến răng nói.

Cao Tử Quần cúi đầu, ánh mắt rơi vào nơi bí ẩn kia, đôi mắt xinh đẹp giăng kín tầng sương mờ khẽ nheo lại, anh lướt đôi môi từ ngực cô dần dần đi xuống, dịu dàng hôn khắp mọi nơi. Thân mình Lãnh Tây bất giác run rẩy.

Cao Tử Quần từ từ rút tay ra, anh đứng dậy, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve mơn trớn da thịt cô, thân thể hai người dán chặt sít sao không một khe hỡ. Anh nắm lấy tay cô đặt lên môi dịu dàng hôn, đôi mắt nhuốm màu dục vọng âu yếm nhìn cô. Anh kéo tay cô dần dần trượt xuống: "Tây Tây, sờ anh..."

Lãnh Tây vừa chạm đến đốm lửa nóng rực liền co rụt tay lại, dường như thấu hiểu, anh giữ chặt tay cô, hởi thở gấp gáp: "Em sờ..." Tuy động tác của cô máy móc nhưng đối với anh mà nói đấy chính là đòn trí mạng.

Chỉ bởi vì đó là cô.

Tay cô mỏi nhừ, dưới ánh đèn lờ mờ, cô nhìn người anh đầy bọt nước, không biết là nước hay là mồ hôi, bên tai là hơi thở đầy gợi tình.

Khóe miệng anh mang theo ý cười: "Tây Tây, em giang chân rộng ra một chút."

Lãnh Tây vốn là người bảo thủ, đặc biệt là trong những chuyện này, cô nhanh chóng rút tay về. Cao Tử Quần cười nhếch môi, quả nhiên là tự túc vẫn là hạnh phúc, anh nâng chân cô lên rồi bắt đầu đi vào.

Khoảnh khắc anh tiến vào, anh thật sự không thể kiềm chế nổi bản thân, đôi mắt nhu tình nhìn cô: "Tây Tây, anh yêu em..."

Lưng Lãnh Tây dán chặt trên vách tường lạnh băng, hai chân kẹp chặt thắt lưng anh, hòa theo động tác của anh mà nghênh đón.


Cao Tử Quần mong đợi ngày hôm nay đã lâu lắm rồi, anh nhìn Lãnh Tây, đôi mắt long lanh ngấn nước, hai má ửng đỏ đẹp mê hồn khiến người ta bất giác xa vào mê cung.

"Tây Tây...bà xã..." Cao Tử Quần ôm cô vào lòng, tách khỏi bức tường Lãnh Tây hoảng hốt ôm chặt cổ anh: "Anh nhanh lên..."

Lời nói ra, chỗ phía dưới lại càng thắt chặt, Cao Tử Quần thầm hít sâu, ôm cô di chuyển sang nơi khác: "Tây Tây, nơi ấy của em đang kẹp chặt anh..."

Lãnh Tây xấu hổ đỏ bừng, những lời vậy mà anh cũng có thể nói ra. Cô vừa tức giận vừa xấu hổ, đánh yêu: "Háo sắc..."

Cao Tử Quần bị cô thắt chặt, kích thích không nói nổi thành lời, hơi thở hỗn loạn.

Anh cứ như vậy bế cô vào phòng ngủ, mỗi bước đi lại đâm sâu vòng trong cơ thể cô. Đến khi đến giường, Lãnh Tây đã mệt nhũn, cơ thể anh vẫn chôn sâu trong cô.

Lãnh Tây nghẹn ngào: "Anh nhanh lên chút."

Cao Tử Quần vò đầu xuống cổ cô thì thầm: "Em nói đi, anh có già không?"

Giờ phút này đây Lãnh Tây thật sự rất hối hận: "Anh không hề già, anh chỉ mới mười tám thôi, được chưa? Em van anh, anh nhanh lên ...."

Cao Tử Quần vừa lòng hôn lên môi cô, nhưng không có dừng lại ở đó.

Đôi mắt long lanh nhìn anh, vừa gợi cảm lại vừa mê ly. Cao Tử Quần cố tình áp sát lên người cô, bờ ngực rộng áp sát cô: "Em gọi ông xã đi..."

Lãnh Tây trợn mắt nhấc chân, cô nào biết động tác này lại càng khiến cho cơn lửa nóng trên người anh lại càng tiến sâu vào người cô, trong nháy mắt thân thể cô tê dại, miệng bất giác rên rỉ.

"Tây Tây, ngoan gọi ông xã đi..." Cao Tử Quần thâm tình hôn lên khắp người cô, từng chút một khiêu gợi cô.

Lãnh Tây biết rõ nếu cô không gọi e rằng anh sẽ hành hạ cô đến sáng, cô chậm rãi siết chặt vòng tay ôm anh, ánh mắt gợi tình nhìn anh: "Ông xã..." Tiếng gọi này tuy là miễn cưỡng, nhưng lọt vào tai Tử Quần tựa như pháo hoa đang nỡ rộ sáng chói.

Anh thật sự muốn ngừng mà không được: "Tây Tây..." Anh yêu thương gọi.

Những giọt mồi hôi, tiếng thở dồn dập, những cơn triền miên...cuối cùng hai người ôm nhau kết thúc cuộc vận động tràn ngập vui vẻ này. Lãnh Tây hoàn toàn kiệt sức, sau khi ổn định hơi thở, Cao Tử Quần giúp cô xoa bóp: "Tây Tây, đi tắm nhé."

Lãnh Tây lẩm bẩm: "Em buồn ngủ." Thanh âm vừa tủi thân lại vừa nũng nịu.

Cao Tử Quần nheo đôi mắt xinh đẹp, khóe miệng nhếch lên, anh thật sự cảm thấy rất thỏa mãn.

Anh dịu dàng bế cô quay lại chiến trường ban đầu, giúp cô rửa sơ qua, anh nghĩ thầm, nơi này đúng là không thể sống được mà, rất bất tiện, toilet quá nhỏ khiến anh không thể phát triển được hết tài năng.

Anh ôm cô ngủ, nửa đêm Lãnh Tây khát nước tỉnh dậy thì phát hiện thân mình đã bị anh ôm chặt cứng, cô không biết là nên khóc hay nên cười nữa. Dục vọng chiếm hữu của Cao Tử Quần cho đến giờ vẫn chưa bao giờ thay đổi.

Cao Tử Quần mơ hồ cảm giác được: "Sao thế?"

"Em muốn uống nước." Lãnh Tây khẽ nói, cổ hỏng như bị thêu đốt nóng hừng hực.

"Em cứ nằm đi, để anh đi rót." Cao Tử Quần bật đèn, Lãnh Tây đưa tay che mắt, đầu nặng trĩu, lòng cô rối bời nghĩ, sao mọi thứ lại xảy ra quá nhanh đến như vậy! Không phải cô vẫn còn mâu thuẫn sao?

Cao Tử Quần trở về phòng, dịu dàng đỡ cô dậy, đặt ly nước đến bên miệng cô, Lãnh Tây uống một hơi hơn nửa ly.

"Em không uống nữa à?" Cao Tử Quần hỏi.

Lãnh Tây lắc đầu lại nằm xuống. Cao Tử Quần tự nhiên uống sạch chỗ còn lại. Lãnh Tây nhìn anh, trong lòng không biết nói lên tư vị gì. Cao Tử Quần nằm xuống, choàng tay qua ôm cô: "Nhanh ngủ đi." Đêm nay đúng là anh đã hành hạ cô rồi, Cao Tử Quần đau lòng nhưng cũng chẳng còn cách nào.

Đến bây giờ anh mới thật sự cảm giác được rằng Lãnh Tây đã chấp nhận anh.

Có đôi khi đàn ông cũng cần có cảm giác an toàn.

Lòng Lãnh Tây có chút không yên, cô nheo mắt nhìn lên.

Cao Tử Quần vuốt ve lòng bàn tay cô, biết là cô rất mệt, hôn lên khóe mắt cô, tràn ngập yêu thương: "Sao thế? Em không buồn ngủ à?"

Lãnh Tây thờ ơ trả lời: "Ngủ thôi." Câu nói vô cùng đơn giản nhưng lại khiến anh cảm thấy rất phơi phới.

Anh đã lên kế hoạch cả rồi, mười bốn tháng hai này hai người họ sẽ đi đăng ký kết hôn. Tiếp đó, khi xuân về hoa nở, hai người họ sẽ đi hưởng tuần trăng mật. Thật tốt!
Trang 2 / 3 Xa cách nhiều năm, một đêm mây mưa kết quả chính là hai người cùng ngủ cho đến tận trưa. Mà còn thê thảm hơn chính là Cao Tử Quần bị sốt.

Giờ phút này đây Cao Tử Quần đang nằm la liệt trên giường, toàn thân bủn rủn không chút sức lực.
1

Lãnh Tây múc một bát cháo vào, Cao Tử Quần nhìn cô: "Anh không sao rồi, bây giờ có thể dậy được rồi." Uống thuốc hạ sốt, toàn thân anh mất hết sức lực vừa định sốc chăn thì bị Lãnh Tây liếc qua: "Anh nằm xuống ăn hết bát cháo này đi."

Lãnh Tây cảm thấy buồn cười.

Cao Tử Quần thấy cô cố nén cười thì thở dài: "Lúc sau, anh tắm nước hơi lạnh." Anh buồn bực giải thích.

Lãnh Tây tỏ vẻ thấu hiểu: "Em hiểu mà, anh ăn cháo trước đi đã." Từ sáng đến giờ anh vẫn chưa có gì vào bụng.


Cao Tử Quần dời ánh mắt: "Tay anh không còn sức nữa rồi, em đút cho anh đi..."Nếu ai khác nhìn thấy tình cảnh này chắc phải ngạc nhiên đến rơi cả mắt ra ngoài, người đàn ông này hoàn toàn lột xác rồi.

Lãnh Tây nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh: "Cao Tử Quần anh bao nhiêu tuổi rồi? Anh cho rằng anh bằng tuổi con gái mình chắc?"

Cao Tử Quần nói: "Tối hôm qua em không có gọi anh như thế." Anh yêu chiều nhìn cô, đôi mắt đen nhánh ngập tràn hạnh phúc: "Anh thích em gọi anh là..."

Lãnh Tây đút liền một muỗng vào miệng anh, Cao Tử Quần giật ngây mình.

Căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bát muỗng va chạm.

Những tia nắng yếu ớt của ngày đông chiếu vào cửa sổ, trong chớp mắt đã làm căn phòng trở nên ấm áp.

Cao Tử Quần ăn hết bát cháo, toàn thân bắt đầu đổ mồ hôi. Lãnh Tây nhìn thấy khóe miệng anh dính chút cháo liền rút khăn giấy đưa anh.

Cao Tử Quần cầm lấy lau qua loa.

Lãnh Tây đứng dậy, đột nhiên anh giữ tay cô lại.

Cô dừng bước quay đầu nhìn anh: "Bây giờ lại có sức rồi sao?" Cô khẽ nhíu mày.

Cao Tử Quần nghiêm túc nói: "Chúng ta nói chuyện đi." Đôi mắt anh trong suốt nhìn cô.

Lãnh Tây không do dự lại ngồi xuống: "Anh nói đi."

Tối qua Cao Tử Quần đã soạn sẵn lời thoại trong đầu, nhưng nhìn vẻ mặt thản nhiên của cô lúc này đây, anh do dự liệu có nên nói ra. Anh hơi nhíu mày: "Mười bốn tháng hai năm sau chúng ta đi đăng ký đi." Anh lẳng lặng nhìn cô: "Nghe người ta bảo đó là ngày tốt."

Một hồi lâu sau Lãnh Tây vẫn không lên tiếng. Sự trầm mặc của cô càng khiến Cao Tử Quần căng thẳng: "Tiểu Tây, chúng ta cũng đã thế này rồi, chẳng nhẽ em vẫn không nhận ra tâm ý của anh đối với em?" Cao Tử Quần cảm giác thất vọng. Thật sự ban đầu anh không có tình cảm với cô, chỉ muốn trêu chọc cô, lợi dụng điểm yếu uy hiếp cô, thế nhưng bây giờ không giống vậy, anh muốn cùng cô đi hết quãng đường còn lại.

Lãnh Tây nhàn nhạt trả lời: "Chỉ là một tờ giấy chứng nhận thôi mà, có hay không thì có gì khác nhau chứ?"

Ánh mắt Cao Tử Quần thoáng chốc ngẩn ra, anh nghiêm mặt nói: "Dĩ nhiên là có khác." Anh chân tình nhìn vào ánh mắt cô: "Kết hôn là chuyện thiêng liêng và hạnh phúc nhất." Thấy cô cười, lòng anh trở nên chìm xuống: "Có phải em vẫn không tin anh?"

Lãnh Tây thở dài: "Nói thật, từ lâu em đã không còn tha thiết với chuyện kết hôn."

Bầu không khí trở nên nặng nề.

"Vậy em đối với anh? Còn có tối hôm qua...rõ ràng em đã chấp nhận anh." Cao Tử Quần quấn quýt nói, Lãnh Tây là một người kiên định nếu như cô không chấp nhận anh tối hôm qua sẽ không xảy ra sự tình nước chảy thành sông như thế.

Lãnh Tây im lặng một lúc rồi lên tiếng: "Em đến cửa hàng trước, anh cũng nên đến bệnh viện truyền nước đi." Cô xoay người khẽ giọng nói.

Toàn thân Cao Tử Quần lạnh buốt, giờ này còn tâm tư đâu mà đi bệnh viện nữa chứ. Tối qua mọi chuyện đều thật tuyệt, hóa ra tất cả chỉ là anh tự mơ tưởng mà thôi.

***

Còn mười ngày nữa là đến tết âm lịch, toàn bộ thành phố tưng bừng khoe sắc chuẩn bị chào đón một năm mới mang theo hy vọng mới.

Năm mới, đoàn viên.

Cô lấy điện thoại ra xem ngày, cô khẽ nheo mắt nhìn chằm vào màn hình, đánh dấu vào ngày hai lăm tháng chạp. Cuối cùng cũng đợi được ngày hôm nay, ngày bố cô trở về.

Gia đình đoàn tụ...đến khi đó cô và Cao Tử Quần còn có thể bình thản được như thế này không?

Năm đấy, ông Lãnh nhất định không chịu tiếp nhận sự giúp đỡ của Cao Tử Quần, ông cảm thấy đó là lỗi của mình, là ông đã nợ Lãnh Tây, trước đó ông không biết rằng chính Tần Hiểu Vân đã bảo con gái đi đến xin giúp đỡ, sau lại khi ông biết được thì Lãnh Tây đã mang thai.

Ông Lãnh suýt chút nữa tức mà chết, cả đời ông rất mãn nguyện, vừa lòng với cô con gái này, gia đình ông không có trình độ học vấn cao, nhưng hai đứa con Lãnh Tây, Lãnh Lượng đều thi đỗ đại học, đó chính là niềm tự hào của ông.

Đúng như câu nói của người đời, con gái chính là tình nhân kiếp trước của bố. Ông Lãnh tấy thương yêu cô con gái này, cưng chiều đến nổi Tần Hiểu Vân cũng phải ghen tỵ .

Khi đó ông đã lấy cái chết để uy hiếp, ông một mực bảo Lãnh Tây bỏ đi cái thai ấy chứ không chịu sự giúp đỡ của Cao Tử Quần, cho dù Tần Hiểu Vân và Lãnh Tây có khuyên ngăn kiểu nào cũng không có tác dụng.

Chỉ là sau lại Lãnh Tây cũng không bỏ đi đứa bé.

Lãnh Tây tựa đầu vào cửa sổ, trầm tư nhìn cảnh vật bên đường.

Việc kinh doanh của cửa hàng mấy hôm nay không bằng trước kia, Tiểu Dịch vừa về quê, chỉ một mình Tiểu Ưu ngồi ở lại trông cửa hàng.

"Chị Tiểu Tây." Tiểu Ưu đang tưới nước cho hoa.

Lãnh Tây đặt túi xuống: "Sáng nay buôn bán thế nào?"

"Dạ, cũng được, chị Tiểu Tây sáng nay có một người phụ nữ đến tìm chị." Tiểu Ưu khen không ngớt lời miêu tả: "Em cũng nói với cô ấy rằng chiều chị mới đến."


Lãnh Tây không biết là ai đến tìm cô, nếu là Thần Hi chắc chắn cô ấy sẽ liên lạc với cô trước. Vậy rốt cục là ai đây? Sau lại cô lên mạng để trao đổi về danh sách hoa ở Vân Nam, bận rộn một hồi rồi cũng quên mất luôn chuyện này.

Lãnh Tây thật không ngờ người đến tìm cô chính là Tôn Linh Lợi.

Lúc đó là buổi chiều ba bốn giờ, Tôn Linh Lợi thong thả đi đến trước mặt cô. Hai người ngơ ngẩn nhìn nhau, trong nhất thời Lãnh Tây cảm thấy thời gian như đảo lộn.

Tôn Linh Lợi mỉm cười: "Đã lâu không gặp."

Lãnh Tây thầm hít sâu, cô hờ hừng nhếch khóe môi.

"Có thể ngồi xuống nói chuyện không?" Tôn Linh Lợi trang điểm tinh tế, Lãnh Tây nhìn khóe môi xinh đẹp kia mấp máy.

Lãnh Tây quay đầu nói với Tiểu Ưu: "Chị ra ngoài chút, nếu không có khách em có thể đóng cửa về sớm."

Hai người đến một quán cà phê gần đấy.

Lãnh Tây uống nước lọc, còn Tôn Linh Lợi gọi một cốc cà phê Lam Sơn. Trong quán ấm áp, cô đã cởi chiếc áo khoác lông, bên trong là chiếc váy nhung đen, vừa nhìn là đã biết đó là hàng cao cấp.

Cô khẽ khuấy chiếc thìa trong cốc, mười ngón tay sơn màu đỏ rực, sáng chói.

"Lãnh Tây, đã nhiều năm rồi mà cậu cũng chẳng hề thay đổi." Tôn Linh Lợi nhìn cô đánh giá.

"Suýt chút nữa tớ không nhận ra cậu." Lãnh Tây trả lời.

Năm đó hai người cũng tính là bạn bè thân thiết, không ai ngờ rằng kết cục lại trở thành như vậy, không ai đoán ra Tôn Linh Lợi sẽ chọn con đường này.

Tôn Linh Lợi nhàn nhạt nhấp một ngụm cà phê: "Cậu không hiếu kỳ vì sao tớ lại tìm cậu ư?" Cô nhìn cô bạn trước mặt.

"Sao cậu lại biết tớ ở đây."

"Tính ra tớ cũng đã ở bên cạnh Lục ca mười năm rồi." Cô dịu dàng mỉm cười: "Mấy hôm trước, tớ phát hiện trên xe anh ấy ngày nào cũng có một bó hoa, tớ cảm thấy kì lạ. Vốn tưởng anh ấy sẽ tặng cho ai đó, nào ngờ anh ấy mỗi ngày lại thay mỗi bó hoa trong phòng sách."

Lãnh Tây nhíu mày.

"Cậu đừng hiểu lầm." Tôn Linh Lợi tiếp tục: "Tớ đi theo anh ấy lâu như vậy đương nhiên cũng nhận ra nhiều chuyện. Đối với đàn ông thứ không thể chiếm được luôn là thứ họ yêu quý nhất."

Lãnh Tây siết chặt chiếc cốc trong tay, khuôn mặt chuyển sắc.

"Cậu đã gặp Tần Lê chưa?" Tôn Linh Lợi đột nhiên chuyển đề tài.

Lãnh Tây ngẩn ra, Tần Lê...Tần Lục đều là họ Tần, thì ra không phải chỉ trùng hợp ngẫu nhiên.

"Cô ấy là em gái của Tần Lục. Có lẽ đây chính là duyên phận đã đưa con bé gặp gỡ em trai cậu, và yêu cậu ấy." Tôn Linh Lợi khẽ nói.

"Vậy mục đích của cậu đến đây hôm nay là gì?" Lãnh Tây nghênh đón ánh mắt cô.

Tôn Linh Lợi nói: "Vì cứu em trai cậu mà Cao Tử Quần bị người Tần Lục đánh thương. Tần Lục nể mặt mũi của anh ta sẽ không đụng đến em trai cậu. thế nhưng anh ta sẽ không đồng ý cho em trai cậu quen Tần Lê." Suy cho cùng, làm sao Tần Lục có thể ngồi yên nhìn mối quan hệ của anh ta và Lãnh Tây trở nên như vậy chứ.

"Thật ra nếu anh ta muốn xử em trai cậu, cậu nghĩ cậu ta có thể còn có thể an toàn ngồi đó ư." Tôn Linh Lợi thở dài: "Lãnh Tây, cậu thật may mắn."

Lãnh Tây cười lạnh: "May mắn ư? Tớ thật sự rất hối hận vì năm đó đã đi thực tập ở Trung Chính, đó không phải là may mắn, mà là khởi đầu của bất hạnh."

Tôn Linh Lợi giật mình.

Hai người trầm mặc một hồi lâu.

"Hãy chia rẽ mối quan hệ của em trai cậu và Tần Lê. Bằng không..."Tôn Linh Lợi chưa nói hết, liền đứng dậy: "Nghe nói lúc Cao Tử Quần ở Pháp, anh ta đã đặt một đôi nhẫn kim cương, trên toàn thế giới này chỉ có một đôi... tam sinh tam thế" Giọng nói cô đượm buồn, đôi mắt khẽ chớp: "Tớ nghĩ đến lúc đó cậu cũng sẽ không mời tớ, bây giờ tớ nói lời chúc phúc trước."

Cô cầm lấy chiếc áo lông: "Cậu không ngại mời tớ một ly cà phê chứ."

Nhiều năm trước, sau sân trường, cô cũng đã từng nới với Lãnh Tây một câu như vậy: "Cậu không ngại mời tớ một chai nước suối chứ?"

"Lãnh Tây..." Cô đưa lưng về phía Lãnh Tây, bóng người đổ xuống trên cửa sổ: "Xin lỗi..."

Quán cà phê tĩnh lặng, cô bần thần nhấc bước đi ra. Một thân ảnh diễm lệ từ từ khuất dạng sau con phố phồn hoa.
Trang 3 / 3Suốt kỳ nghỉ đông, Cao Hi Hi ở lại cùng ông nội. Ông Cao có suy nghĩ riêng của mình, ông có ấn tượng rất tốt với cô gái tên Lãnh Tây này, hơn nữa con trai ông cũng yêu cô ấy, ông tất nhiên không có lí do gì mà phản đổi, ông chỉ hi vọng con trai mình nỗ lực nhiều hơn nữa để có thể đón con dâu về càng sớm càng tốt.

Xét thấy những chuyện hoang đường trước kia của Cao Tử Quần và Văn Thư, tuy ông rất tức giận những cũng không còn cách nào. Năm đó Kiều Vũ bởi vì cứu con trai ông mà qua đời, lúc ấy Cao Tử Quần lại đang nóng giận nên mới dùng Văn Thư để khiêu khích Lãnh Tây. Cả hai đứa đều ương ngạnh, cuối cùng lại khiến cho câu chuyện đi càng lúc càng xa. Mỗi lần nghĩ đến lòng ông lại càng xót xa.

"Nội, nội xem mấy chữ này cháu viết như thế nào?" Cao Hi Hi chạy đến, nắm lấy tay nội kéo đến bàn.

Ông Cao khẽ nheo mắt nhìn tờ giấy Tuyên Thành trên bàn "Hậu đức tải vật" (1)

So với tuổi con bé mà đã có thể viết được như vậy đúng là không tệ.

(1) Lời Đại tượng truyện của quẻ Khôn trong Kinh Dịch.

"Hi Hi có biết mấy chữ này không?"

Hi Hi ngẩng đầu bình tĩnh trả lời: "Hậu đức tải vật" Cô bé cao giọng đọc.

"Vậy cháu có biết nó có nghĩa gì không?" Ông trìu mến vuốt đầu cháu gái.

Cao Hi Hi suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Nội, cháu không hiểu."

Ông Cao nghiêm nghị giải thích: "Câu này có nghĩa là người có nhân phẩm cao quý mới có thể đảm đương những trọng trách to lớn."

Cao Hi Hi thấu hiểu nói: "Ý nội muốn nói cho con biết là, phải làm một người có nhân phẩm cao quý."


Ông Cao gật đầu, yêu chiều véo mũi cháu gái: "Hi Hi của nội thật thông minh, được rồi, rửa tay rồi đi chơi đi."

Cao Hi Hi nói: "Mẹ cũng dạy cháu như vậy, sau này con lớn lên không cần phải làm một người giỏi giang, nhưng nhất định phải là một người lương thiện."

Ông Cao cười hả hê, vẻ mặt hài lòng: "Mẹ cháu nói đúng đấy, bữa sau nhất định phải kể cho bố cháu những lời này."

Những ngày gần đây của Cao Tử Quần trôi qua không được suông sẻ mấy, kể từ bữa cơm ấm cúng hôm đó, mối quan hệ của hai người lại bị đóng băng. Tối nay, anh thẩn thờ ngồi trong phòng khách , trầm tư ngắm nghía chiệc hộp nhung trong tay.

Anh hoàn toàn không nghe thấy ti vi đang chiếu gì.

Lãnh Tây đi đến: "Đến giờ rồi, anh chuyển kênh đi."

Cao Tử Quần nghe thấy tiếng cô giật mình lật đật liền cất chiếc hộp vào túi, giả vờ cầm lấy điều khiển chuyển kênh.

Lãnh Tây không phát hiện ra sự khác thường của anh, ngồi xuống xem ti vi. Hai người đều lặng im.

"Trước kia không phải em không thích xem những chương trình này à?"

Thừa lúc đang chiếu quảng cáo, cô gọt táo: "Sở thích con người cũng thay đổi theo thời gian mà." Lãnh Tây gọt xong thì đặt xuống đĩa đặt trước mặt anh.

Cao Tử Quần liếc nhìn qua: "Lạnh quá, buổi tối ăn những thứ này sẽ không tốt cho dạ dày đâu."

"Mấy hôm nay ngày nào cũng ăn lẩu, trong người cứ nóng nóng khó chịu."

"Khó trách mấy hôm nay em cứ hay cáu gắt, sau này ít ăn lẩu lại đi, trong nhà có thuốc Ngưu Hoàng giải nhiệt không?" (2) Cao Tử Quần đứng dậy.

(2) Vị thuốc đông y.

Lãnh Tây ngẩng đầu trừng mắt anh: "Không có." Cô sao không không hiểu ý trong lời anh được chứ.

Vừa hay chương trình lại tiếp tục, hai người không nói thêm gì nữa.

Đèn của những cô gái dần tắt dần, cuối cùng chỉ còn lại hai ngọn đèn. Trong số đó có cô gái mà anh thích từ cái nhìn đầu tiên, sau đó anh ta đi đến nắm tay cô gái kia cùng rời khỏi.

Cao Tử Quần nheo mắt: "Nếu như không phải là cô gái mà anh ta thích từ cái nhìn đầu tiên vậy có thể nắm tay thành công không?"

Lãnh Tây thản nhiên nói: "Thì nói chung cũng không thể tay không mà về."

Cao Tử Quần bĩu môi: "Chắc chắn bọn họ sẽ không thành."

"Cái này cũng có thể nhìn ra." Ăn hơn nửa quả táo, cổ họng cảm thấy mát hơn, trong lòng cũng trở nên dễ chịu hơn.

"Em nhìn xem anh ta và cô gái mà anh ta thích từ cái nhìn đầu tiên rõ ràng là hai loại người hoàn toàn khác nhau."

Lãnh Tây nhàn nhạt nói: "Cũng chưa hẳn là như vậy, họ ít nhất phải sống cùng nhau mới có thể hiểu rõ được nhau. Thật ra cũng có nhiều đôi đến với nhau chỉ qua việc đi xem mắt, nhưng sau đó họ có thể sống với nhau hạnh phúc đấy thôi."

Cao Tử Quần giật mình, anh ngồi tựa vào sô pha, ánh mắt nhìn chằm cô một lúc sau cũng không nói gì.

Lãnh Tây nhìn thấy ánh mắt anh là lạ, cô đứng dậy chuẩn bị đi rót nước, rốt cuộc Cao Tử Quần cũng mở miệng: "Chúng ta đã chung sống cùng nhau lâu như vậy, em hiểu tường tận về con người anh như thế nào?"

Lãnh Tây đi đến bên bàn, liếc nhìn anh: "Anh nhịn cả mấy tối nay cũng chỉ để nói mấy lời này thôi sao?

Cao Tử Quần tiu nghỉu nói: "Anh sợ nói ra rồi em sẽ không vui."

Lãnh Tây rót ly nước, vân vê vành ly, cô thở dài một hơi: "Hai lăm tháng mười hai này, bố em ra rồi." Cô bất lực nói.

Căn phòng trở nên yên tĩnh, tựa hồ chỉ còn lại tiếng hít thở.

Cao Tử Quần tựa như bị cô đánh đòn cảnh cáo, sững sờ ngồi bất động. Anh vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt kiên quyết cự tuyệt của bố Lãnh Tây.

Anh nhếch môi, cổ họng khô rát, bàn tay trong túi siết chặt.

Lãnh Tây nâng ly uống một ngụm, ánh mắt cô nhìn chằm vào vẻ mặt bình tĩnh của anh.

"Cao Tử Quần..." Lãnh Tây gọi tên anh, day dứt nhiều ngày nay, nhưng đối mặt với anh cô không nỡ nói ra.

"Em muốn nói chúng ta hãy chia tay đi đúng không?" Cao Tử Quần đột nhiên mở miệng, thanh âm lạnh lẽo.

Lãnh Tây mím môi, dưới ánh đèn đôi mắt cô lóe sáng: "Em không muốn để bố phải suy nghĩ nhiều."

Cao Tử Quần cười tự giễu, lạnh lùng nói: "Lãnh Tây, em hãy đặt tay lên ngực mà nói cho anh biết, anh trong lòng em thật sự có một chút địa vị nào không?" Anh nắm lấy tay cô đặt lên ngực.

Lãnh Tây nhíu mày.

"Lãnh Tây, chúng ta đã bỏ lỡ nhau nhiều năm rồi, chẳng nhẽ em muốn tính như thế này mãi?" Vẻ mặt Cao Tử Quần chất chứa đầy bi thương: "Em thật sự nhẫn tâm mặc Hi Hi trưởng thành trong gia đình chia rẻ như thế này?" Anh khẽ nheo mắt, từ trước đến nay anh chưa bao giờ muốn lấy Hi Hi để bắt ép cô, nhưng đến cuối cùng vẫn phải đi đến bước này.

Lãnh Tây thầm hít sâu: "Sự đời khó mà vẹn toàn, Hi Hi sẽ hiểu."

Đối mắt anh khẽ động, anh nắm chặt tay cô không có ý buông ra. Anh từ từ rút chiếc hộp từ trong túi ra.

Lãnh Tây nhìn chiếc hộp, ánh mắt chuyển sắc, tim đập thình thịch , dường như có một giọng nói cứ văng vẳng bên tai: "Lãnh Tây, nhanh đi đi...đừng nhìn nữa..." Thế nhưng con tim lại níu kéo cô.

Cao Tử Quần đã tưởng tượng ra rất nhiều tình cảnh, thế nhưng anh thật không ngờ lại rơi trúng hoàn cảnh này. Chiếc hộp mở ra, dưới ánh đèn vàng viên kim cương sáng lấp lánh.

"Không ngờ là vào lúc này" anh nhếch môi: "Bảy năm trước anh cũng đã chuẩn bị một đôi, thế nhưng đã bị anh ném đi rồi." Anh khẽ nắm lấy tay cô.

"Hãy cho anh một cơ hội." Đôi mắt đen nhanh dịu dàng nhìn cô, đong đầy hình ảnh cô: "Lấy anh nhé..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương