Đây là lần đầu tiên Cao Hi Hi cùng bố mẹ trải qua sinh nhật của mình. Hôm sau lên lớp, Trần Thiệu Thần đến tìm cô bé, hiếm lắm mới thấy cô bé bày ra bộ mặt tươi cười chào đón.
"Nè, tặng cho cậu nè." Hi Hi đưa qua cho Thiệu Thần một thỏi sô cô la.
Từ nhỏ Trần Thiệu Thần đã rất thích ăn những thứ này, vui mừng nở nụ cười rạng rỡ như ánh mắt trời: "Cho tớ à." Tối qua cậu nghe lén bố mẹ nói chuyện với nhau, rằng mãi sau lại mẹ Hi Hi cũng không có tới, cậu sợ Hi Hi vẫn còn buồn nên cố tình chạy đến an ủi. Nhưng nhìn bộ dáng của Hi Hi bây giờ, hình như tâm trạng cũng không tệ lắm.
"Hi Hi, tối qua..." Cậu bé nhìn Hi Hi với đôi mắt long lanh.
Hi Hi khoát tay: "Không có chuyện gì cả, mẹ tớ có chuyện nên đến trễ. Sau lại, mẹ còn cùng tớ thổi nến, ăn bánh kem. À đúng rồi, cậu về nhớ nói lại với mẹ cậu, để cô ấy yên tâm."
Trần Thiệu Thần gật đầu: "Tớ biết rồi."
Hai đứa tán gẫu một hồi thì lại đến giờ vào học.
Hôm nay đi học Cao Hi Hi không có đọc truyện manga nữa. Cô giáo rất hài lòng với biểu hiện của cô học trò nhỏ, nghĩ thầm, đôi lúc mời phụ huynh cũng là một việc rất cần thiết.
Nhưng là trong đầu cô bé bây giờ chỉ nghĩ đến vấn đề làm thế nào để bố mẹ quay lại bên nhau? Ôi thật sự rất đau đầu, cô bé không thể tìm ai thích hợp để tâm sự được cả. Thiệu Thần thì còn quá nhỏ không hiểu gì, Cao Hi Hi buồn phiền, nó phải tìm ai bây giờ?
***
Sáng sớm hôm sau Lãnh Lượng mới tỉnh, vừa mở mắt ra liền vùng dậy, Lãnh Tây ngăn em trai lại: "Bây giờ em còn muốn thể hiện gì nữa?"
Mất nhiều máu, sắc mặt Lãnh Lượng tái nhợt nhưng sự phẫn nộ trên khuôn mặt vẫn lên rất rõ ràng.
Lãnh Tây bình tĩnh nói: "Lãnh Lượng, từ trước đến nay chị chưa từng hỏi việc em làm, em bảo với mẹ em mở công ty, hay quá rồi, em chính là mở công ty như thế này đây hả."
Lãnh Tây nghiến chặt răng.
Cô lại tiếp tục: "Em cũng giỏi đấy nhỉ, còn có cả anh em đồng bọn trong giang hồ."
Lãnh Lượng mím chặt đôi môi khô khốc, buồn bực ho lên, bất ngờ động đến vết thương đau nhức, trên trán toát mồ hôi. Lãnh Tây nhìn bộ dáng đau đớn của em trai, cũng không đành lòng nói thêm. Em trai cô từ nhỏ đến lớn đều sống trong nhung lụa, đột nhiên gia đình gặp phải biến cố, đối với nó mà nói là một cú sốc lớn. Nhưng cũng không thể vì thế mà nó có thể bước chân vào con đường sai lầm.
Lãnh Tây lấy bông tăm thấm nước thoa lên môi Lãnh Lượng: "Mẹ biết được chuyện của em, tức giận đến ngất xỉu, giờ cũng đang nằm viện."
Ánh mắt Lãnh Lượng liền trở nên trầm xuống.

"Sao em không nói gì." Lãnh Tây giặt khăn tay giúp em trai lau mặt: "Lãnh Lượng, em đừng dính líu đến những người kia nữa."
Lãnh Tây thật hi vọng sau lần này em trai cô có thể thức tỉnh, tìm một công việc để ổn định cuộc sống, nếu có thể đi học lại thì càng tốt. Thật ra đối với gia đình họ mà nói, danh lợi sớm đã không còn quan trọng nữa.
Lãnh Tây xin công ty nghỉ hai ngày, cũng may là giám đốc Dư vui vẻ đồng ý. Cùng lúc trong nhà hai người đều nằm viện, Lãnh Tây mệt mỏi đến kiệt sức.
Chiều tối Sở Hàng ghé qua, nhìn thấy đôi mắt cô thâm quầng, lòng anh đau nhói: "Anh đem bữa tối đến cho em nè, ăn xong rồi thì ngủ một lúc." Anh đoán cả ngày hôm nay cô vẫn chưa chợp mắt.
Lãnh Tây không chút che đậy trước mặt anh ngáp to: "Gần đây anh có bận không?"
"Không bận. Trong công ty cũng không phải chỉ mình anh."
Lãnh Tây nói: "Em cho Lãnh Lượng ăn trước."
"Em ăn phần em đi, để anh giúp Lãnh Lượng."
Lãnh Lượng trừng mắt nhìn anh: "Không cần anh đút, tôi tự có tay." Bộ dạng đau yếu, một tay băng bột, thế mà anh ta vẫn còn sĩ diện.
Vốn là Lãnh Tây định đút cho anh ta, nhưng hiện tại đã thay đổi ý định: "Vậy phiền anh nhé, em đói lắm rồi, ăn đã."
Lãnh Lượng trợn tròn mắt, nghiêng người mím chặt môi, anh đã là một người đàn ông gần ba mươi rồi đấy.
"Em ăn nhanh cho chị, ăn xong rồi chị còn phải đưa mẹ về." Lãnh Tây cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, nhưng thanh âm lại lộ ra vẻ uy hiếp.
Lãnh Lượng bĩu môi, hừ lạnh, quay đầu lại nhìn Sở Hàng.
"Ngoan, há miệng ra nào...." Tuyệt đối là Sở Hàng... anh ta cố tình.
Lãnh Tây nín cười.
Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Lãnh Tây nói vọng ra: "Vào đi." Cô cứ nghĩ là y tá hay bác sĩ nào đó, không ngờ rằng lại là bố con Cao Tử Quần.
Trong tay Hi Hi cầm một bó cẩm chướng to, hương hoa lan tỏa khắp phòng.

"Mẹ, con và bố đến thăm cậu." Cô bé lanh lảnh nói, đôi mắt linh hoạt lướt một vòng quanh phòng, nhìn thấy Sở Hàng thì lễ phép chào: "Chào chú Sở."
Sở Hàng mỉm cười nhìn cô bé gật đầu.
Từ khi bước vào Cao Tử Quần cũng không lên tiếng. Lãnh Tây nhìn qua anh gật đầu, thản nhiên nói: "Có lòng là được rồi." Trước mặt con gái , bất luận thế nào cô cũng không muốn mối quan hệ bế tắc của hai người làm ảnh hưởng đến sự trưởng thành của Hi Hi.
Lãnh Tây bỗng nhìn xuống dòng chữ trên túi to trong tay anh " Khách sạn**"
"Mẹ, bố đặc biệt mua ẹ đấy, bố bảo mẹ và con giống nhau đều thích ăn khoai môn cuốn."
Cao Tử Quần đặt chiếc túi lên bàn, lạnh lùng nhìn lướt qua đĩa thức ăn bên cạnh. Nếu như là trước kia, anh nhất định sẽ lật chiếc bàn ngay lập tức, có muốn ăn cũng phải ăn đồ anh mua.
"Để lại tối khuya ăn." Anh trầm giọng nói.
Trong nháy mắt bầu không khí trong phòng bệnh đã thay đổi.
Lãnh Lượng rất không thích Cao Tử Quần, nếu như hiện tại đưa cho anh một cây dao, anh sẽ không chút do dự đâm ngay anh ta.
Cao Hi Hi đi đến bên giường, nhìn cậu một lượt: "Cậu, chúc cậu sớm bình phục."
Lãnh Lượng hất mặt đi, một lúc sau mới ngượng ngùng nói: "Cảm ơn cháu."
Cao Hi Hi nghe thấy cậu trả lời, trong lòng nhất thời vui mừng. Thiệu Thần có cậu, nó cũng có cậu rồi.
"Cậu, tay cậu có đau không?"
Lãnh Lượng:...
"Cậu, sau này cậu có thể đi được không?" (Chân Lãnh Lượng bị băng bột)
Lãnh Lượng:...

"Cậu, lần tới Hi Hi sẽ giúp cậu đút cơm. Cháu á, hồi trước lúc học mẫu giáo cháu cũng thường xuyên cho búp bê ăn cơm."
Lãnh Lượng không còn lời nào, sắc mặt đen thui.
Lãnh Tây vuốt đầu Hi Hi: "Hôm nay ở trường học có vui không con?" Dù mấy năm nay không ở bên cạnh con gái, nhưng cô vẫn luôn tham khảo các sách dạy làm thế nào để giáo dục con cái trưởng thành tốt nhất, đáng tiếc cho đến thời điểm này cô vẫn chưa có cơ hội.
Cao Hi Hi gật mạnh đầu, rồi bắt đầu luyên thuyên kể cho Lãnh Tây về chuyện ở lớp. Lãnh Tây chăm chú lắng nghe.
Cao Hi Hi nói: "Mẹ, tuần sau trường con tổ chức một cuộc đại hội thể dục thể thao, con đăng ký thi chạy một 100 mét." Cô bé khẽ quan sát Lãnh Tây: "Nhưng là...năm nay con muốn đăng ký hạng mục thi chạy ba người hai chân, năm ngoái con nhìn các bạn học khác tham gia dường như rất vui."
Bốn người nào đó bỗng dưng im bặt.
Lãnh Lượng mở miệng đầu tiên: "Nếu như cậu không bị thương, cậu cũng sẽ đi cùng cháu rồi."
Cao Hi Hi liếc nhìn cậu mình, trong lòng thở dài.
Lãnh Lượng tiếp tục nói: "Để cậu đề cử cho cháu một người, bảo đảm sẽ giành giải nhất. Này, đó là chú Sở Hàng..."
Cao Tử Quần lạnh lùng trừng mắt anh ta.
Đôi mắt đen nhánh của Hi Hi đảo một vòng, cô bé nhìn qua Sở Hàng: "Chú Sở, sang năm cháu sẽ mời chú nhé, năm nay cháu đã mời bố trước rồi."
Lãnh Lượng hừ lạnh.
Cao Hi Hi nhìn Lãnh Tây với ánh mắt chờ mong: "Mẹ, nếu như mẹ không thể đến, cũng không sao cả, dù sao năm ngoái con cũng chẳng tham gia."
Cái gì gọi là lấy lùi để tiến, Cao Hi Hi còn biết cách tận dụng hơn bố nó nhiều.
"Được, mẹ sẽ đến."
Cao Hi Hi liền vui vẻ ra mặt, quay đầu đắc ý nhìn Cao Tử Quần.
Cao Tử Quần nhàn nhạt cuời.
***
Mọi người ra về, trong phòng bệnh chỉ còn lại chị em nhà Lãnh Tây. Dường như sau khi Cao Hi Hi đến thăm sắc mặt Lãnh Lượng đã khá hơn: "Chị, nếu như chị muốn quay lại bên Cao Tử Quần, em là người đầu tiên phán đối."
Lãnh Tây đang thu dọn bát đũa trên bàn, nghe em trai nói vậy động tác trên tay cô có hơi cứng nhắc, ánh mắt nhìn xuống chiếc túi Cao Tử Quần để lại trên bàn: "Sẽ không có chuyện đó, chị và anh ta không thể nào."

Lãnh Lượng bĩu môi, nếu được vậy thì tốt.
"Sở Hàng cũng không tệ. Lãnh Tây, có đôi khi em thật hoài nghi, mắt chị có phải bị mù không."
Lãnh Tây bình tĩnh lại, cô tiếp tục thu dọn: "Anh ấy rất tốt, phải nói là quá tốt. Tiểu Lượng, em có hiểu không? Chị và anh ấy cũng không thể nào."
"Tại sao không? Chị thích anh ta, anh ta cũng có tình ý với chị. Lãnh Tây, đôi lúc chị thật quá cố chấp."
Lãnh Tây quay đầu nhìn em trai: "Không phải là do chị cố chấp. Em nói xem, gia đình nào có thể chấp nhận một người con dâu như vậy? Hơn nữa, chị không muốn mất đi một người bạn như Sở Hàng."
Anh là ký ức đẹp nhất trong tuổi thanh xuân của cô...cũng chỉ là ký ức mà thôi.
Cao Tử Quần Trên đường lái xe đưa con gái về, thì nhận được điện thoại của Tôn Thành.
"Cao tổng, chuyện của Lãnh Lượng đã điều tra ra. Cũng không khác lắm so với những gì anh đoán, có người cố tình giật dây."
"Đã điều tra là ai chủ mưu chưa?"
"Đối phương làm việc rất cẩn thận, tôi vẫn đang điều tra, ngày mai sẽ có câu trả lời cho anh."
Cao Tử Quần nói: "Được." Ánh mắt anh trầm xuống, trước mắt giăng kín một tầng sương mù.
Về đến nhà, vừa vào cửa, bác Lâm nói: "Tiên sinh, phu nhân đến."
Cao Tử Quần bất giác cau mày, Cao Hi Hi cũng vậy, cô bé nhếch khóe môi.
Văn Thư nhìn thấy bố con họ thì đứng dậy: "Hai bố con về rồi à? Hi Hi, cô có mua cho con bánh ngọt đấy."
Cao Hi Hi nhún vai: "Cô, bố vừa mới chở con đi ăn khoai môn cuốn rồi. Nhưng dù sao cũng cảm ơn cô, con sẽ để lại mai ăn ạ."
Văn Thư mỉm cười, nhìn qua Cao Tử Quần: "Tử Quần, chúng ta có thể nói chuyện một lát không?"
"Hi Hi, con lên lầu làm bài tập đi." Cao Tử Quần bảo con gái.
"Chuyện gì vậy?" Cao Tử Quần ngồi xuống ghế sô pha.
Văn Thư siết chặt lòng bàn tay, mày nhíu lại: "Tối qua, em đã nói cho Tiểu Tuyển chuyện của chúng ta, thằng bé rất giận em. Từ sáng đến giờ vẫn không chịu nói với em một lời. Anh...có thể đến khuyên nó không?" Văn Thư nhìn anh: "Từ trước đến nay nó vẫn luôn rất nghe lời anh."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương