Khó Để Buông Tay - Dạ Mạn
-
C16: Chương 16
Tuy là nói như vậy, nhưng Tần Lục vẫn tự nhiên đi vào. Lãnh Tây vội vàng đẩy Cao Tử Quần ra.
Nhìn thấy hai má Lãnh Tây đỏ ửng vì tức giận, anh cười nhạt.
Tần Lục làm như chưa có chuyện gì xảy ra, tao nhã ngồi xuống: "Tử Quần, tôi nghe nói mảnh đất ở Thụy Cảnh mấy hôm trước xảy ra chuyện, tôi chuẩn bị bắt tay xây dựng làng du lịch, anh thấy thế nào?"
Bất chợt Lãnh Tây quay sang nhìn Tần Lục.
Tần Lục hơi sững sờ: "Chị dâu cũng có hứng thú với mảnh đất này ư?"
Lãnh Tây có chút khó tin, bỗng dưng Cao Tử Quần nắm lấy bàn tay cô, cô chỉ nghe Cao Tử Quần thản nhiên nói: "Thật khéo, mảnh đất Thụy Cảnh kia chính là của nhà Lãnh Tây."
"Hóa ra là của nhà chị dâu." Tần Lục như hiểu ra.
Lúc về, đột nhiên Cao Tử Quần nói một câu: "Sau này hãy cách xa anh ta một chút."
Lãnh Tây lấy làm lạ.
"Là tôi nói Tần Lục, anh ta không phải là người tốt đẹp gì." Cao Tử Quần giải thích.
Cao Tử Quần cũng biết phân biệt người tốt người xấu sao?
"Vậy anh nghĩ người tốt phải có những chuẩn mực nào?" Lãnh Tây lạnh lùng hỏi.
Nghe xong những lời này, Cao Tử Quần nhíu mày: "Có phải bây giờ trong lòng em đang mắng tôi không phải là người tốt không?"
Lãnh Tây không nói gì. Cao Tử Quần cười nhếch môi: "Tôi và anh ta không giống nhau."
"Đúng là lươn ngắn chê trạch dài." Lãnh Tây châm chọc.
Cao Tử Quần nhìn cô: "Nếu như tôi giống anh ta thì hiện tại em đã là người của tôi rồi."
Trong nháy mắt, Lãnh Tây hóa đá: "Vô liêm sỉ."
"Em thật quá đơn thuần. Em cho rằng em và cái người Sở Hàng kia nhất định có thể đến với nhau sao? Anh ta ở đại học B, là một người đào hoa có tài, bên cạnh anh ta có biết bao người đẹp. Hai người cách xa ngàn dặm, em nghĩ rằng anh ta có thể chờ đợi em sao?"
"Đó là chuyện của tôi và anh ấy." Lãnh Tây bướng bỉnh nói. Anh ta làm sao có thể hiểu tình cảm của cô và Sở Hàng được? Đó là một loại tình cảm đơn giản và thuần khiết, loại người toàn hơi tiền như anh ta thì sao có thể hiểu được? Lãnh Tây ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ, nghĩ lại những lời của Tần Lục đêm nay, nếu như anh ta có hứng thú đối với miếng đất Thụy Cảnh, có lẽ cô nên đi tìm anh ta nói chuyện.
Lòng Lãnh Tây đột nhiên thoải mái hơn nhiều, ở thành phố này người giàu có rất nhiều, cô không tin, không ai muốn mảnh đất Thụy Cảnh kia.
Có lẽ là ấn tượng ban đầu không được đẹp đẽ gì cho lắm, hoặc có lẽ là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, sự bắt đầu giữa cô và Cao Tử Quần đã là một sai lầm, cuối cùng phải nhận lấy một kết cục đầy phong ba bão táp.
Lãnh Tây vẫn không chịu tin Cao Tử Quần, cho nên sau này cô đã luôn rất hối hận, nếu như lúc ấy cô tin anh thì đã không để lại hậu quả như ngày hôm nay.
Lãnh Tây đi đến tìm Tần Lục, nói thẳng mục đích của mình. Tần Lục vờ ngạc nhiên: "Chị dâu, việc này tôi cũng không thể tự mình quyết định được."
Lãnh Tây cắn môi: "Tần Lục, tôi và Cao Tử Quần cũng không phải như những gì anh nghĩ, tôi đã có bạn trai. Nếu như anh thật sự muốn mua mảnh đất Thụy Cảnh tôi sẽ rất sẵn lòng để lại cho anh."
Tần Lục cau mày: "Lãnh Tây, những lời này của em nếu như để Tử Quần nghe được, anh ta sẽ nổi giận đấy."
Lãnh Tây thở dài: "Tôi và anh ấy không có quan hệ gì."
Tần Lục không khỏi nheo mắt, bình tĩnh nói: "Như vậy đi, việc này tôi còn phải nghĩ thêm chút, em cũng biết tính khí của Cao Tử Quần rồi đấy...tôi sẽ nhanh chóng trả lời em."
Lãnh Tây hơi sững người, đoán chừng lần này lại thất bại nữa rồi. Cô đúng thật quá ngây thơ, thứ Cao Tử Quần đã nhìn trúng, người khác muốn ngấp nghé chắc chắn cũng phải cân nhắc. Cô đứng lên, nhìn thẳng vào Tần Lục nói: "Đã làm phiền anh rồi."
Lãnh Tây đi rồi, khóe miệng Tần Lục bất giác nhếch lên nụ cười.
Một thời gian sau, Lãnh Tây vẫn chưa nhận được tin tức từ Tần Lục, cô đứng ngồi không yên. Mấy hôm nay mẹ cô cứ sốt ruột không thôi, ông Lãnh vẫn đang bị giam, công nhân thì náo loạn đến đòi tiền. Vì muốn xây dựng một khu trung tâm giải trí xa hoa nhất thành phố D nên lúc trước ông Lãnh đã đổ hết vốn vào Thụy Cảnh. Nhưng hiện tại đã xảy ra chuyện, trong thời gian ngắn không thể xoay sở được vòng vốn, nếu không phải vậy Lãnh gia cũng không đến nông nỗi bán đi mảnh đất này.
Lãnh Tây ngồi trong thư viện, mắt nhìn chằm ra ngoài cửa sổ. Mặt hồ gợn sóng lấp lánh, khi cô bắt đầu đọc là trang sách ấy, đến bây giờ vẫn dừng lại trang sách ấy. Tôn Linh Lợi ngồi đối diện cô: "Lãnh Tây, cậu đừng lo lắng quá, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng."
Lãnh Tây thở dài: "Nhưng là thời gian không đợi người."
Tôn Linh Lợi trầm mặc trong chốc lát: "Cậu có cần đến tìm người ta lại không?"
"Tìm ai cơ?" Lãnh Tây thu hồi lại tầm mắt: "Cây đổ thì bầy khỉ cũng tan, bọn họ không mượn gió bẻ măng thì nhà tớ đã cám ơn lắm rồi."
"Cao tổng thì sao?" Tôn Linh Lợi đột nhiên mở miệng.
Lãnh Tây bỗng sửng sốt kinh ngạc nhìn Tôn Linh Lợi. Trong đầu cô, các sự việc dường như đang xâu chuỗi lại.
Tôn Linh Lợi có chút không tự nhiên, ấp úng nói: "Tớ chỉ nói bừa thôi."
Lãnh Tây không nói gì, gấp sách lại.
"Lãnh Tây." Tôn Linh Lợi vội gọi. Lãnh Tây đứng dậy xoay người, lạnh lùng nói: "Linh Lợi, hãy nghe tớ nói một câu, chúng ta và bọn họ không cùng một loại người."
Linh Lợi nghiến răng: "Tớ và cậu cũng không cùng loại người. Cậu vừa sinh ra đã không cần lo đến cơm áo gạo tiền, còn tớ thì sao? Bố cậu là ông chủ, bố mẹ tớ là nông dân, tớ và cậu ngay từ đầu đã không đi trên cùng một con đường."
Lãnh Tây thở dài, trong lòng cô hơi hỗn loạn: "Tớ cũng chẳng biết nói gì hơn."
Lúc nhận được điện thoại của Tần Lục, cô đang ở canteen, cơm vừa mới múc được một nửa đã bỏ lại rồi vội vàng rời đi. Cô không chút chần chừ liền chạy đến chỗ Tần Lục.
"Tần tiên sinh, anh thật sự muốn mua miếng đất kia sao?" Giọng nói của cô có chút vui mừng.
"Trước hết em hãy ngồi xuống đã, chúng ta từ từ nói chuyện." Tần Lục ngước mắt nhìn cô thở hổn hển, ánh mắt sâu sắc.
Lãnh Tây cuống đến mức còn chưa kịp ngồi xuống.
Tần Lục tự nhiên rót một cốc nước đưa đến bên cô: "Em đừng vội, uống cốc nước cho trơn tru cổ họng."
Lãnh Tây căn bản không có tâm tình uống nước, nhưng vẫn cố nhẫn nại: "Tần tiên sinh, vừa nãy trong điện thoại anh có nói..."
Tần Lục khoát tay, vuốt ve ly rượu trong tay, hờ hững lên tiếng: "Không phải gấp gáp. Lãnh Tây em vẫn chưa ăn đúng không, chúng ta vừa dùng cơm vừa nói chuyện đi."
Lãnh Tây làm gì còn tâm trí mà ăn uống, nhưng bản thân là đến cầu xin người ta thì cần phải xem sắc mặt người ta, cô gật đầu.
Tâm trạng Tần Lục rất tốt, anh lại rất biết chăm sóc cho người khác, liên tục hỏi Lãnh Tây thích ăn món gì. Lãnh Tây chỉ có thể theo ý anh ta, cô rất muốn đề cập đến chuyện mảnh đất nhưng mãi không tìm được cơ hội. Cuối cùng cô chỉ còn cách cố gắng kiên nhẫn ngồi đợi.
Tần Lục lấy một chai rượu đỏ, thong thả rót hai ly: "Đây là chai rượu bạn của tôi tặng, em uống thử đi."
Lãnh Tây cố gắng giữ vững tinh thần: "Tần tiên sinh, tôi không biết uống rượu."
Tần Lục cười nhếch môi: "Em bây giờ vẫn gọi tôi là Tần tiên sinh, xem ra vẫn không xem tôi là người một nhà."
Lãnh Tây bối rối, gượng cười: "Tần Lục, tôi lấy trà thay rượu mời anh một ly, cảm ơn anh đã chịu giúp tôi."
Ánh mắt Tần Lục thay đổi, nhóc con này rất thông minh: "Chai rượu này không ghi nồng độ, bạn của tôi tự tay ủ chai này riêng cho tôi, nếu em muốn mua e cũng mua không được. Có phải em sợ tôi bỏ độc vào rượu này không?"
Lãnh Tây chau mày: "Sao lại có thể thế được."
Tần Lục rót đầy ly rượu, Lãnh Tây nhìn chất lỏng đỏ thẫm, cô giật mình. Tần Lục cười như không cười nâng ly rượu lên: "Rượu gặp tri kỷ, ngàn chén vẫn ít, Lãnh Tây, em sẽ không phải không nể mặt tôi chứ?"
Ánh mắt Lãnh Tây hơi giao động, cô nhếch môi, miễn cưỡng nâng ly rượu: "Tôi mời anh." Cô nhấp một ngụm, quả nhiên là rất ngọt.
Tần Lục đột nhiên cười: "Lãnh Tây, giờ đây tôi đã hiểu vì sao Tử Quần vẫn mãi quyến luyến không thể quên em được rồi."
Lãnh Tây ngạc nhiên ngẩng đầu đối diện ánh mắt anh ta. Nhưng chỉ trong chốc lát rồi cô lại dời mắt đi nơi khác.
Tần Lục day day thái dương: "Em biết không? Miếng đất kia có rất nhiều người nhìn trúng, chỉ là người ta ngại Tử Quần nên không ai dám tùy tiện ra tay. Hơn nữa..." Anh cố tình dừng lại: "Trung Chính đã tuyên bố, Thụy Cảnh sớm đã nằm trong tay bọn họ. Thử hỏi ai còn dám có tâm tư động vào nữa chứ."
Lãnh Tây siết chặt tay.
"Chuyện của bố em, em cho rằng vì sao lại trở nên ầm ĩ như vậy? Cả nước mình hàng năm có bao nhiêu vụ như thế, không phải chỉ cần bồi thường ít tiền thì đã xong chuyện rồi sao?"
Giây phút này đây, trái tim cô như bị bóp nát, máu chảy đầm đìa, đau đớn tột cùng.
"Tại sao?" Thật ra trong lòng cô sớm đã có câu trả lời, chỉ là cô không muốn nói ra.
"Bởi vì em" Tần Lục thản nhiên mở miệng: "Anh ta muốn từ từ chinh phục em, hơn nữa là phải tự em cam tâm tình nguyện." Anh bí ẩn nói.
Lãnh Tây chỉ cảm thấy trái tim lạnh buốt, cảm giác không thở nổi. Những giọt lệ như muốn tuôn trào, là cô đã hại bố mình, là cô đã làm liên lụy đến Lãnh gia.
Tần Lục nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt, anh vòng tay qua chai rượu, mắt hơi nheo lại.
Điều hòa trong phòng rất lạnh, cô tựa như đang ngồi giữa băng tuyết trời đông, rét như cắt.
Tần Lục nâng ly rượu: "Tôi sẽ mua Thụy Cảnh."
Lãnh Tây không để ý cũng nâng ly lên: "Cảm ơn anh." Vậy là đôi mắt xinh đẹp kia đã sắp mất đi sự trong sáng ban đầu, mặc dù có chút thương tiếc, nhưng Tần Lục vẫn rất vui. Cô vô thức uống hết ly rượu, Tần Lục lại rót đầy ly cho cô. Giờ phút này đây, Lãnh Tây cảm thấy rất khó tiếp nhận sự thật, cô cứ uống hết ly này đến ly khác.
"Sao anh ta lại có thể xấu xa đến như vậy?" Cô thì thào hỏi, trước mắt tất cả đã mơ hồ.
"Sẽ có báo ứng."
"Sẽ có báo ứng."
Tần Lục vẫn hờ hững nhìn cô, thấy mặt cô dần đỏ lên, làn da cũng dần thay đổi, anh cười nhếch mép, rượu này tác dụng chậm quá.
"Lãnh Tây." Anh khẽ vuốt ve vành tai cô, láng mịn tựa như nhung.
Lãnh Tây gạt ra, đôi mắt ngấn lệ, ý thức hỗn loạn mơ hồ, cô cảm thấy toàn thân hồi nóng hồi lạnh. Tần Lục dịu dàng ôm cô vào lòng, ngắm nhìn cô: "Em tặng tôi một cái tát, dĩ nhiên là tôi thương tiếc không nỡ tát lại, nhưng là..." Anh ta tà ý nhếch khóe môi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook