Khó Có Được Tình Yêu Trọn Vẹn
-
Chương 4
Chị dâu……
Mục Táp khẽ khàng gật đầu. Cô sớm biết trưởng nam nhà họ Tống quanh năm suốt tháng phải sống chung với bệnh tật, đầu năm trước, anh ta đã qua đời khi bệnh trở nặng.
Người phụ nữ xinh đẹp phía trước là dâu trưởng hiền thục của Tống gia, vợ của trưởng nam Tống Hạo, góa phụ Mạc Tử Tuyền.
Mạc Tử Tuyền không tiến về phía họ, chỉ đứng tại chỗ mỉm cười, hệt như làn mây ngọn gió phiêu diêu tự tại. Lát sau, chị ta cầm theo cái siêu, xoay người bước đi duyên dáng với một tư thái thanh tao, mỹ lệ.
“Chị ấy đẹp quá.” Mục Táp tán thưởng từ tận đáy lòng. Hiếm khi nhìn thấy mỹ nhân đích thực, cô không hề keo kiệt lời khen ngợi.
Tống Vực lơ đễnh ‘ừ’ một tiếng, rồi dẫn Mục Táp đi vào nhà lớn.
Cơ ngơi của họ Tống luôn toát lên vẻ trang nghiêm mà không thiếu phần tinh xảo. Mục Táp vừa đi theo Tống Vực, vừa đưa mắt thưởng thức xung quanh. Rất nhanh, phía trước xuất hiện hai người phụ nữ trung niên, mỉm cười kính cẩn nghênh đón họ, dẫn họ đi đến phòng khách.
Bà Tống đã ngồi sẵn trên sô pha chờ hai người. Thấy họ tiến vào, bà lập tức đứng dậy, thần sắc hòa ái dễ gần, giữa hai hàng chân mày hiện ẩn vẻ vui tươi.
Mục Táp lễ phép chào hỏi, khéo léo tặng bà phần quà gặp mặt đã được chuẩn bị chu đáo. Bà Tống tiếp nhận, thoáng nhìn giấy gói tinh xảo bên ngoài, cười nói:“Bác rất thích ăn bánh ngọt của nhãn hiệu này, ngọt vừa không ngấy.” Sau đó, bà thân thiết nắm tay cô, vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay, ý bảo cô hãy ngồi xuống, đừng quá khách sáo.
Mục Táp lễ độ ngồi cạnh Tống Vực. Anh tự nhiên ngồi vắt chéo chân, một cánh tay khoác trên thành sô pha, nổi bật phong thái nhàn nhã.
Trình tự của buổi gặp mặt diễn ra theo cách thức rất phổ thông, bà Tống hỏi Mục Táp một ít chuyện trong nhà, công việc làm ăn hiện tại của cô, và không hề đề cập đến chuyện lúc trước Mục Kiều hủy hôn, như thể chuyện đó chưa bao giờ phát sinh. Mục Táp nghiêm túc trả lời từng câu hỏi của bà, nhưng trong lòng thầm nhận định, đây chính là đẳng cấp khác biệt giữa người với người…… Nếu là người bình thường, gặp phải chuyện ‘động trời’ đó, đã sớm mất bình tĩnh, đen mặt xám mày bắt đối phương giải thích cho ra lẽ. Thế nhưng, trong giờ khắc này, khuôn mặt bà Tống như được tắm trong gió xuân, tâm tình có vẻ khá tốt ……
Nếu nhận xét một cách khách quan, diện mạo của bà Tống chỉ ở mức bình thường, không có nét sắc sảo để tạo nên điểm nhấn. Tuy nhiên, bà gây ấn tượng ở nụ cười hiền lành, ở cách nói chuyện ôn nhu nhỏ nhẹ, ngữ điệu vừa phải. Đặc biệt khi trò chuyện, bà luôn nhìn thẳng đối phương bằng ánh mắt tràn ngập từ ái. Vì thế hàn huyên không bao lâu, Mục Táp đã có ấn tượng tốt với bà mẹ chồng tương lai này.
Lúc dì giúp việc bưng lên trà và điểm tâm, Tống Vực liền nghiêng người, vươn tay rót trà vào tách của cô, lấy thêm mấy miếng điểm tâm đặt trước mặt cô. Mục Táp khẽ cười với anh. Anh đáp lại bằng cái gật đầu nhẹ, mí mắt hơi rũ xuống.
Không biết là do hương trà thơm thoang thoảng, hay do hành động tinh tế của anh, cô bỗng nhiên cảm thấy bớt khẩn trương hơn lúc đầu, thần kinh đang căng thẳng cũng dần thả lỏng.
“Chúng ta sẽ sớm thành người một nhà. Nếu bên nhà con có gặp khó khăn gì, cứ thẳng thẳng nói ra, chúng ta sẽ cùng giải quyết.” Bà Tống chưa vội uống trà, giơ tay chỉnh lại áo choàng có hoa văn hình ô vuông trên người, nở nụ cười vô cùng thân thiện.
Một cách nói chuyện uyển chuyển, khéo léo! Chung quy vẫn không thể tránh né sự thật. Nếu không vì công ty của ông Mục Chính Khang mắc phải nợ nần chồng chất, và có nguy cơ ra hầu tòa nếu không thanh toán cho chủ nợ, thì Mục Táp sẽ không miễn cưỡng ngồi đây, cùng họ diễn vở kịch hòa bình vui vẻ.
“Dạ.” Cô cười cười, ngón tay trắng nõn vân vê những đường hoa văn trên tách sứ, làn khói nóng hầm hập tỏa ra từ tách trà hun đỏ hồng khuôn mặt cô.
Tống Vực bất thình lình cất tiếng cười trầm thấp, rồi lấy một viên bánh tròn. Viên bánh gạo trong suốt nằm ngay trước mặt cô:“Bánh này ăn ngon lắm. Em nếm thử xem.”
Cô chưa kịp giơ tay nhận, anh đã cầm miếng bánh dí sát môi cô, cô đành cắn một miếng, quả nhiên rất ngon.
Ánh mắt cô đối diện với cơn lốc xoáy lượn lờ trong đôi mắt anh, cô lần đầu cảm thấy ánh mắt anh đẹp quá!.
Ngồi thêm một lúc lâu, bà Tống thoáng nheo mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, cười nói:“Nào nào, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Trên chiếc bàn ăn tròn chỉ mới đặt vài món khai vị nguội, chưa dọn món chính. Bà Tống bảo Mục Táp ngồi xuống, rồi sai dì giúp việc bưng thức ăn nóng lên.
Món ăn rất phong phú, mỗi món đều được trang trí khéo léo, kích thích khẩu vị người dùng.
Khi món cuối cùng được dọn lên, người phụ nữ luôn bận rộn trong phòng bếp cũng từ tốn đi ra. Chị ta buộc sơ mái tóc của mình, nhìn mọi người bằng ánh mắt nhu mì.
“Tử Tuyền, con cũng ngồi xuống đi, dùng cơm với mọi người luôn .” Bà Tống dịu dàng nói.
Mạc Tử Tuyền cười hiền, vâng lời mẹ chồng, chọn vị trí ngồi bên trái bà.
Mục Táp thoáng bần thần, thầm hâm mộ. Chị dâu này quả thật đẹp người đẹp nết, lại chịu khó tự mình xuống bếp làm thức ăn chiêu đãi cô.
Ý cười lan tràn nơi khóe mắt bà Tống, bà chỉ những món ăn trên bàn, nói:“Những món này đều do Tử Tuyền nấu. Không phải bác khoe khoang, khoác lác đâu, tay nghề của Tử Tuyền rất khéo, ăn một lần là ghiền. Con mau dùng thử xem.”
“Mẹ à.” Mạc Tử Tuyền thẹn thùng lấy tay quệt nhẹ chóp mũi,“Mẹ đừng nói quá lên như thế.”
Mục Táp ngắm nhìn món cải xào tôm đặt gần chỗ cô nhất, lấy đũa gắp con tôm đã bóc vỏ, nếm thử, thịt tôm tươi ngọt, ăn ngon vô cùng, cô lập tức thốt lời khen:“Bác không nói quá đâu chị, đây là món tôm bóc vỏ ngon nhất em từng ăn.”
Bà Tống cười rộ đến híp cả mắt, vẻ mặt như muốn bảo:‘Đúng chưa! Bà già này nói có sai đâu’.
Mục Táp dùng cơm, lâu lâu lại liếc nhìn Mạc Tử Tuyền ngồi đối diện, phát hiện tính cách chị ta thật trầm lặng, đem đến cảm giác yên bình cho người xung quanh. Cô càng lúc càng có thiện cảm với người chị dâu tương lai này.
Không khí trên bàn ăn khá tốt, bình thản mà ấm áp. Mục Táp ăn rất ngon miệng, ăn hết cả một bát cơm đầy. Trong quá trình ăn, Tống Vực thường xuyên gắp thức ăn vào bát cô, hầu như đều là món cô thích. Cô cũng gắp lại cho anh ta một con tôm bóc vỏ, anh dùng đũa gẩy gẩy, sau cắn một miếng, mỉm cười nói hương vị không tồi.
Mạc Tử Tuyền nghe vậy thì nhướng mắt nhìn, tầm mắt kín kẽ rơi trên sườn mặt tuấn tú của Tống Vực, lưu lại rất lâu. Đáng tiếc từ đầu đến cuối, Tống Vực không buồn ném cho chị ta một cái liếc mắt.
Sau khi mọi người dùng cơm xong, thì chuyển sang dùng món tráng miệng nóng hôi hổi kiểu Trung Quốc, là món bánh bí đỏ, cũng do Mạc Tử Tuyền làm. Lúc chị ta bưng lên, Tống Vực có điện thoại, bèn đứng dậy đi ra khỏi bàn ăn, toan nghe máy, vừa vặn lướt qua người chị ta. Khoảng khắc đó, chị ta nhướng mắt, cười như không cười nhìn anh. Ánh mắt Tống Vực lạnh te, dứt khoát bước đi thẳng.
Món tráng miệng dọn lên bàn, bà Tống tức thời nói:“Táp Táp, mau ăn lúc còn nóng đi con, để nguội sẽ mất ngon.”
Mục Táp ngoan ngoãn thưởng thức một miếng bánh bí đỏ, chậm rãi nhai nuốt. Mạc Tử Tuyền rót cho cô tách trà, cô lịch sự nói cảm ơn.
“Có gì đâu em. Chúng ta sắp là người một nhà, đừng nói mấy lời cảm ơn khách sáo nữa.” Mạc Tử Tuyền tươi cười nhìn cô, giọng điệu thật bình tĩnh.
Cảm tình của Mục Táp dành cho người chị dâu càng tăng thêm. Người phụ này thật sự quá hoàn hảo…… Người đẹp, tính cách dịu hiền, nấu ăn khéo léo, còn đối xử tốt với người trong nhà. Lần sau gặp mặt, cô nhất định phải chuẩn bị quà đáp lễ chị ta.
Bà Tống lại tìm đề tài mới, cùng Mục Táp tán gẫu mấy chuyện linh tinh trong nhà, Mạc Tử Tuyền lặng yên ngồi một bên, thần thái nhàn tĩnh. Chị ta nói rất ít, thi thoảng mới phát biểu một câu, lâu lâu cười một cái, tận lực đóng tốt vai trò góp vui, phụ diễn.
Mục Táp và bà Tống hàn huyên hơn bốn mươi phút. Cho đến khi bà Tống khẽ đằng hắng một tiếng, ý bảo dì giúp việc châm thêm trà. Lúc này Mục Táp mới phát hiện, Tống Vực nói chuyện điện thoại đã lâu, chị dâu xinh đẹp cũng chẳng biết đi nơi nào. Tách trà cô uống đã pha được hai nước, màu nước trà dần nhạt hẳn, thấp thoáng thấy được đáy tách.
*
Tống Vực đọc số liệu mật mã trong văn kiện cho người bên kia điện thoại. Đọc xong dãy mật mã cuối cùng, anh gác điện thoại. Đang muốn đóng lại laptop, ánh sáng nơi khóe mắt anh chợt lướt qua dáng hình của Mạc Tử Tuyền. Thân ảnh duyên dáng đứng trước cửa phòng anh, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt trong suốt, miệng vẽ nên ý cười nhàn nhạt.
“Có việc gì à?” Anh đóng laptop, bàn tay thon dài nắn vuốt hai bên thái dương.
Mạc Tử Tuyền đi vào, thuận tay đóng cửa, sau đó nhìn thẳng Tống Vực, thở dài ai oán:“Đã lâu không gặp rồi. Trong khoảng thời gian này, cậu luôn ở khách sạn, không chịu về nhà, có phải vì muốn tránh tôi không?”
Tống Vực vắt chéo chân, cười châm chọc, móc ra điếu thuốc lá, ngậm trong miệng, tay lục tìm bật lửa trong túi.
Mạc Tử Tuyền đi đến, vô cùng tự nhiên giật điếu thuốc trong miệng anh, để qua một bên:“Hút thuốc không tốt cho sức khỏe.”
“Hình như chị có chuyện riêng muốn nói với tôi.” Tống Vực nâng mắt, đáy mắt bắn ra tia trêu tức,“Còn cẩn thận đóng cửa?”
Mạc Tử Tuyền ngồi xuống sô pha, cố ý nép sát Tống Vực, nghiêng đầu nhìn anh:“Cậu thật sự muốn cùng cô gái kia kết hôn?”
“Quan hệ gì tới chị nào?” Anh ngửa mình ra sau, hai tay chắp trên đầu gối, ngữ điệu lười nhác.
“Tôi muốn nhắc nhở cậu, hôn nhân không phải trò đùa, trăm ngàn lần đừng xúc động mà làm bậy.” Nói đoạn, Mạc Tử Tuyền khe khẽ nhấc chân, nhè nhẹ miết trên chân Tống Vực .
“Cám ơn chị đã nhắc nhở.” Tống Vực chậm rãi gật đầu, rút mạnh chân lại, trả lời có lệ.
Mạc Tử Tuyền trầm ngâm chốc lát, sau hất mái tóc trên vai, tỉnh bơ ngả đầu, đặt trên vai Tống Vực, õng ẹo nói:“Em ghen tị với cô ta, vừa nhìn thấy đã ghen tỵ đến phát điên, tâm trạng bây giờ rất xấu đấy nhé. Lúc nãy ăn cơm, anh tỉ mỉ gắp thức ăn cho cô ta, cười với cô ta. Thậm chí, còn ăn món tôm bóc vỏ mà anh không thích. Có phải anh cố ý diễn cho em xem không? Để em bị lừa là anh đối xử với cô ta rất đặc biệt….”
Tống Vực ngồi nghe chị ta ‘hát xàm’, ngón tay nhịp nhịp trên đầu gối, đôi môi mỏng nhếch thành đường cong hấp dẫn, biểu cảm thâm sâu khó lường.
Mạc Tử Tuyền giận dỗi trừng anh, rồi trườn thân mình như rắn, hai tay thân thiết ôm cổ anh, nhìn sâu vào mắt anh:“Anh nói đi, anh có thật sự thích cô ta hay không ?”
“Cô lấy thân phận gì để chất vấn tình cảm của tôi…” Khóe miệng anh giương thành ý cười nhợt nhạt, nhưng trong đôi mắt là một vùng hoang lạnh,“Hả chị dâu?”
“Xem ra anh vẫn còn giận em.” Mạc Tử Tuyền nở nụ cười, cánh tay chị ta được nước lấn tới, luồn sau gáy Tống Vực, vẽ từng vòng tròn. Cặp mắt chị ta híp lại, bờ môi hai người gần trong gang tấc “Vậy cũng không tồi. Ít nhất…. anh đối với em vẫn còn cảm giác.”
“Chú ý thân phận của mình đi.” Tống Vực kéo bàn tay ‘vô liêm sỉ’ của chị ta xuống, nghiêm giọng nói,“Đừng đùa quá trớn.”
Nhưng chị ta nắm lại tay anh rất nhanh, ngoan cố không chịu buông.
Anh tăng thêm lực, hung hăng gạt mạnh tay chị ta. Mạc Tử Tuyền cười ha ha, người mất trớn ngã xuống sô pha. Chị ta vẫn cười điên cuồng, cười đến khi lệ trào trên khóe mắt:“Tống Vực, anh thực không có lương tâm.”
Tống Vực đứng dậy, đi lên trước vài bước, từ trên cao nhìn xuống chị ta, sắc mặt lãnh đạm:“Tôi không có lương tâm, vậy cô có lương tâm lắm chắc? Là ai đã lựa chọn buông tay khi thấy tôi phải vào tù ?”
Mạc Tử Tuyền nghe vậy, chưa vội đáp lời. Chị ta lấy tay lau khô khóe mắt, rồi mới ngước lên nhìn anh trìu mến:“Đúng, em thừa nhận đó là sai lầm của em, em chân thành xin lỗi anh. Nhưng hiện tại, anh nghĩ em ghen tỵ cũng được, hoặc vì tình cảm bao năm của hai ta cũng tốt, mà là chị dâu cũng không sao, em thật tình muốn khuyên anh, hôn nhân không phải trò đùa, anh không nên tùy tiện quyết định.”
Đáy mắt Tống Vực lóe lên tầng ý lạnh mỏng manh, chỉ cười không nói.
“Anh không thích Mục Táp.” Mạc Tử Tuyền nhận xét,“Anh biết không, anh diễn giả tạo đến buồn nôn?”
“Tôi thích ai, không thích ai, diễn hay không diễn…chẳng liên quan đến cô.” Tay Tống Vực chỉ thẳng mặt Mạc Tử Tuyền, nhấn nhá từng chữ,“Quan trọng là cô nên biết giữ thân giữ phận. Sau này tôi về nhà, phiền cô đừng mon men đến phòng tôi nữa.”
“Sao nào, anh sợ hãi điều gì? Sợ anh đối với em sẽ mất tự chủ ư?” Mạc Tử Tuyền bĩu môi, tựa hồ đang nói chuyện bông đùa, lát sau vươn đôi chân dài trắng mịn, cố ý khoe khoang dáng vẻ phong tình vạn chủng.
Đôi mắt Tống Vực sẫm xuống, anh đến gần chị ta, khoan thai cúi người, hai tay chống cạnh sườn eo thon mảnh, điềm nhiên liếc nhìn khuôn ngực phập phồng cao ngất, và lạnh lùng nhếch khóe miệng:“Cô khỏi cần tốn công tốn sức khiêu khích tôi nữa. Vô dụng thôi, tôi đối với cô, từ lâu đã ngán đến tận cổ.”
*
Lúc Tống Vực xuống lầu, Mục Táp vẫn cùng bà Tống nói chuyện phiếm. Từ góc độ đứng của anh nhìn xuống, sẽ thấy rõ sườn mặt thanh lệ của cô, bộ điệu tươi cười đáng yêu phản vào đôi mắt anh. Anh rảo bước đi tới, cánh tay khoác lên vai cô, cười hỏi:“Hai người tán gẫu chuyện gì thế?”
“Đang nói xấu con đó.” Bà Tống cười rằng,“Liệt kê những tội lỗi chồng chất của con.”
Tống Vực thản nhiên cười, dịu dàng vuốt tóc Mục Táp, điềm tĩnh nói:“Con biết mẹ luôn thích nói xấu sau lưng con mà.”
Mục Táp nhấp một ngụm trà, nghiêng đầu, ngắm nghía nụ cười tươi rói và đôi mắt nuông chiều của anh, trong tích tắc, lòng cô bỗng trở nên mềm mại.
Mục Táp khẽ khàng gật đầu. Cô sớm biết trưởng nam nhà họ Tống quanh năm suốt tháng phải sống chung với bệnh tật, đầu năm trước, anh ta đã qua đời khi bệnh trở nặng.
Người phụ nữ xinh đẹp phía trước là dâu trưởng hiền thục của Tống gia, vợ của trưởng nam Tống Hạo, góa phụ Mạc Tử Tuyền.
Mạc Tử Tuyền không tiến về phía họ, chỉ đứng tại chỗ mỉm cười, hệt như làn mây ngọn gió phiêu diêu tự tại. Lát sau, chị ta cầm theo cái siêu, xoay người bước đi duyên dáng với một tư thái thanh tao, mỹ lệ.
“Chị ấy đẹp quá.” Mục Táp tán thưởng từ tận đáy lòng. Hiếm khi nhìn thấy mỹ nhân đích thực, cô không hề keo kiệt lời khen ngợi.
Tống Vực lơ đễnh ‘ừ’ một tiếng, rồi dẫn Mục Táp đi vào nhà lớn.
Cơ ngơi của họ Tống luôn toát lên vẻ trang nghiêm mà không thiếu phần tinh xảo. Mục Táp vừa đi theo Tống Vực, vừa đưa mắt thưởng thức xung quanh. Rất nhanh, phía trước xuất hiện hai người phụ nữ trung niên, mỉm cười kính cẩn nghênh đón họ, dẫn họ đi đến phòng khách.
Bà Tống đã ngồi sẵn trên sô pha chờ hai người. Thấy họ tiến vào, bà lập tức đứng dậy, thần sắc hòa ái dễ gần, giữa hai hàng chân mày hiện ẩn vẻ vui tươi.
Mục Táp lễ phép chào hỏi, khéo léo tặng bà phần quà gặp mặt đã được chuẩn bị chu đáo. Bà Tống tiếp nhận, thoáng nhìn giấy gói tinh xảo bên ngoài, cười nói:“Bác rất thích ăn bánh ngọt của nhãn hiệu này, ngọt vừa không ngấy.” Sau đó, bà thân thiết nắm tay cô, vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay, ý bảo cô hãy ngồi xuống, đừng quá khách sáo.
Mục Táp lễ độ ngồi cạnh Tống Vực. Anh tự nhiên ngồi vắt chéo chân, một cánh tay khoác trên thành sô pha, nổi bật phong thái nhàn nhã.
Trình tự của buổi gặp mặt diễn ra theo cách thức rất phổ thông, bà Tống hỏi Mục Táp một ít chuyện trong nhà, công việc làm ăn hiện tại của cô, và không hề đề cập đến chuyện lúc trước Mục Kiều hủy hôn, như thể chuyện đó chưa bao giờ phát sinh. Mục Táp nghiêm túc trả lời từng câu hỏi của bà, nhưng trong lòng thầm nhận định, đây chính là đẳng cấp khác biệt giữa người với người…… Nếu là người bình thường, gặp phải chuyện ‘động trời’ đó, đã sớm mất bình tĩnh, đen mặt xám mày bắt đối phương giải thích cho ra lẽ. Thế nhưng, trong giờ khắc này, khuôn mặt bà Tống như được tắm trong gió xuân, tâm tình có vẻ khá tốt ……
Nếu nhận xét một cách khách quan, diện mạo của bà Tống chỉ ở mức bình thường, không có nét sắc sảo để tạo nên điểm nhấn. Tuy nhiên, bà gây ấn tượng ở nụ cười hiền lành, ở cách nói chuyện ôn nhu nhỏ nhẹ, ngữ điệu vừa phải. Đặc biệt khi trò chuyện, bà luôn nhìn thẳng đối phương bằng ánh mắt tràn ngập từ ái. Vì thế hàn huyên không bao lâu, Mục Táp đã có ấn tượng tốt với bà mẹ chồng tương lai này.
Lúc dì giúp việc bưng lên trà và điểm tâm, Tống Vực liền nghiêng người, vươn tay rót trà vào tách của cô, lấy thêm mấy miếng điểm tâm đặt trước mặt cô. Mục Táp khẽ cười với anh. Anh đáp lại bằng cái gật đầu nhẹ, mí mắt hơi rũ xuống.
Không biết là do hương trà thơm thoang thoảng, hay do hành động tinh tế của anh, cô bỗng nhiên cảm thấy bớt khẩn trương hơn lúc đầu, thần kinh đang căng thẳng cũng dần thả lỏng.
“Chúng ta sẽ sớm thành người một nhà. Nếu bên nhà con có gặp khó khăn gì, cứ thẳng thẳng nói ra, chúng ta sẽ cùng giải quyết.” Bà Tống chưa vội uống trà, giơ tay chỉnh lại áo choàng có hoa văn hình ô vuông trên người, nở nụ cười vô cùng thân thiện.
Một cách nói chuyện uyển chuyển, khéo léo! Chung quy vẫn không thể tránh né sự thật. Nếu không vì công ty của ông Mục Chính Khang mắc phải nợ nần chồng chất, và có nguy cơ ra hầu tòa nếu không thanh toán cho chủ nợ, thì Mục Táp sẽ không miễn cưỡng ngồi đây, cùng họ diễn vở kịch hòa bình vui vẻ.
“Dạ.” Cô cười cười, ngón tay trắng nõn vân vê những đường hoa văn trên tách sứ, làn khói nóng hầm hập tỏa ra từ tách trà hun đỏ hồng khuôn mặt cô.
Tống Vực bất thình lình cất tiếng cười trầm thấp, rồi lấy một viên bánh tròn. Viên bánh gạo trong suốt nằm ngay trước mặt cô:“Bánh này ăn ngon lắm. Em nếm thử xem.”
Cô chưa kịp giơ tay nhận, anh đã cầm miếng bánh dí sát môi cô, cô đành cắn một miếng, quả nhiên rất ngon.
Ánh mắt cô đối diện với cơn lốc xoáy lượn lờ trong đôi mắt anh, cô lần đầu cảm thấy ánh mắt anh đẹp quá!.
Ngồi thêm một lúc lâu, bà Tống thoáng nheo mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, cười nói:“Nào nào, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Trên chiếc bàn ăn tròn chỉ mới đặt vài món khai vị nguội, chưa dọn món chính. Bà Tống bảo Mục Táp ngồi xuống, rồi sai dì giúp việc bưng thức ăn nóng lên.
Món ăn rất phong phú, mỗi món đều được trang trí khéo léo, kích thích khẩu vị người dùng.
Khi món cuối cùng được dọn lên, người phụ nữ luôn bận rộn trong phòng bếp cũng từ tốn đi ra. Chị ta buộc sơ mái tóc của mình, nhìn mọi người bằng ánh mắt nhu mì.
“Tử Tuyền, con cũng ngồi xuống đi, dùng cơm với mọi người luôn .” Bà Tống dịu dàng nói.
Mạc Tử Tuyền cười hiền, vâng lời mẹ chồng, chọn vị trí ngồi bên trái bà.
Mục Táp thoáng bần thần, thầm hâm mộ. Chị dâu này quả thật đẹp người đẹp nết, lại chịu khó tự mình xuống bếp làm thức ăn chiêu đãi cô.
Ý cười lan tràn nơi khóe mắt bà Tống, bà chỉ những món ăn trên bàn, nói:“Những món này đều do Tử Tuyền nấu. Không phải bác khoe khoang, khoác lác đâu, tay nghề của Tử Tuyền rất khéo, ăn một lần là ghiền. Con mau dùng thử xem.”
“Mẹ à.” Mạc Tử Tuyền thẹn thùng lấy tay quệt nhẹ chóp mũi,“Mẹ đừng nói quá lên như thế.”
Mục Táp ngắm nhìn món cải xào tôm đặt gần chỗ cô nhất, lấy đũa gắp con tôm đã bóc vỏ, nếm thử, thịt tôm tươi ngọt, ăn ngon vô cùng, cô lập tức thốt lời khen:“Bác không nói quá đâu chị, đây là món tôm bóc vỏ ngon nhất em từng ăn.”
Bà Tống cười rộ đến híp cả mắt, vẻ mặt như muốn bảo:‘Đúng chưa! Bà già này nói có sai đâu’.
Mục Táp dùng cơm, lâu lâu lại liếc nhìn Mạc Tử Tuyền ngồi đối diện, phát hiện tính cách chị ta thật trầm lặng, đem đến cảm giác yên bình cho người xung quanh. Cô càng lúc càng có thiện cảm với người chị dâu tương lai này.
Không khí trên bàn ăn khá tốt, bình thản mà ấm áp. Mục Táp ăn rất ngon miệng, ăn hết cả một bát cơm đầy. Trong quá trình ăn, Tống Vực thường xuyên gắp thức ăn vào bát cô, hầu như đều là món cô thích. Cô cũng gắp lại cho anh ta một con tôm bóc vỏ, anh dùng đũa gẩy gẩy, sau cắn một miếng, mỉm cười nói hương vị không tồi.
Mạc Tử Tuyền nghe vậy thì nhướng mắt nhìn, tầm mắt kín kẽ rơi trên sườn mặt tuấn tú của Tống Vực, lưu lại rất lâu. Đáng tiếc từ đầu đến cuối, Tống Vực không buồn ném cho chị ta một cái liếc mắt.
Sau khi mọi người dùng cơm xong, thì chuyển sang dùng món tráng miệng nóng hôi hổi kiểu Trung Quốc, là món bánh bí đỏ, cũng do Mạc Tử Tuyền làm. Lúc chị ta bưng lên, Tống Vực có điện thoại, bèn đứng dậy đi ra khỏi bàn ăn, toan nghe máy, vừa vặn lướt qua người chị ta. Khoảng khắc đó, chị ta nhướng mắt, cười như không cười nhìn anh. Ánh mắt Tống Vực lạnh te, dứt khoát bước đi thẳng.
Món tráng miệng dọn lên bàn, bà Tống tức thời nói:“Táp Táp, mau ăn lúc còn nóng đi con, để nguội sẽ mất ngon.”
Mục Táp ngoan ngoãn thưởng thức một miếng bánh bí đỏ, chậm rãi nhai nuốt. Mạc Tử Tuyền rót cho cô tách trà, cô lịch sự nói cảm ơn.
“Có gì đâu em. Chúng ta sắp là người một nhà, đừng nói mấy lời cảm ơn khách sáo nữa.” Mạc Tử Tuyền tươi cười nhìn cô, giọng điệu thật bình tĩnh.
Cảm tình của Mục Táp dành cho người chị dâu càng tăng thêm. Người phụ này thật sự quá hoàn hảo…… Người đẹp, tính cách dịu hiền, nấu ăn khéo léo, còn đối xử tốt với người trong nhà. Lần sau gặp mặt, cô nhất định phải chuẩn bị quà đáp lễ chị ta.
Bà Tống lại tìm đề tài mới, cùng Mục Táp tán gẫu mấy chuyện linh tinh trong nhà, Mạc Tử Tuyền lặng yên ngồi một bên, thần thái nhàn tĩnh. Chị ta nói rất ít, thi thoảng mới phát biểu một câu, lâu lâu cười một cái, tận lực đóng tốt vai trò góp vui, phụ diễn.
Mục Táp và bà Tống hàn huyên hơn bốn mươi phút. Cho đến khi bà Tống khẽ đằng hắng một tiếng, ý bảo dì giúp việc châm thêm trà. Lúc này Mục Táp mới phát hiện, Tống Vực nói chuyện điện thoại đã lâu, chị dâu xinh đẹp cũng chẳng biết đi nơi nào. Tách trà cô uống đã pha được hai nước, màu nước trà dần nhạt hẳn, thấp thoáng thấy được đáy tách.
*
Tống Vực đọc số liệu mật mã trong văn kiện cho người bên kia điện thoại. Đọc xong dãy mật mã cuối cùng, anh gác điện thoại. Đang muốn đóng lại laptop, ánh sáng nơi khóe mắt anh chợt lướt qua dáng hình của Mạc Tử Tuyền. Thân ảnh duyên dáng đứng trước cửa phòng anh, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt trong suốt, miệng vẽ nên ý cười nhàn nhạt.
“Có việc gì à?” Anh đóng laptop, bàn tay thon dài nắn vuốt hai bên thái dương.
Mạc Tử Tuyền đi vào, thuận tay đóng cửa, sau đó nhìn thẳng Tống Vực, thở dài ai oán:“Đã lâu không gặp rồi. Trong khoảng thời gian này, cậu luôn ở khách sạn, không chịu về nhà, có phải vì muốn tránh tôi không?”
Tống Vực vắt chéo chân, cười châm chọc, móc ra điếu thuốc lá, ngậm trong miệng, tay lục tìm bật lửa trong túi.
Mạc Tử Tuyền đi đến, vô cùng tự nhiên giật điếu thuốc trong miệng anh, để qua một bên:“Hút thuốc không tốt cho sức khỏe.”
“Hình như chị có chuyện riêng muốn nói với tôi.” Tống Vực nâng mắt, đáy mắt bắn ra tia trêu tức,“Còn cẩn thận đóng cửa?”
Mạc Tử Tuyền ngồi xuống sô pha, cố ý nép sát Tống Vực, nghiêng đầu nhìn anh:“Cậu thật sự muốn cùng cô gái kia kết hôn?”
“Quan hệ gì tới chị nào?” Anh ngửa mình ra sau, hai tay chắp trên đầu gối, ngữ điệu lười nhác.
“Tôi muốn nhắc nhở cậu, hôn nhân không phải trò đùa, trăm ngàn lần đừng xúc động mà làm bậy.” Nói đoạn, Mạc Tử Tuyền khe khẽ nhấc chân, nhè nhẹ miết trên chân Tống Vực .
“Cám ơn chị đã nhắc nhở.” Tống Vực chậm rãi gật đầu, rút mạnh chân lại, trả lời có lệ.
Mạc Tử Tuyền trầm ngâm chốc lát, sau hất mái tóc trên vai, tỉnh bơ ngả đầu, đặt trên vai Tống Vực, õng ẹo nói:“Em ghen tị với cô ta, vừa nhìn thấy đã ghen tỵ đến phát điên, tâm trạng bây giờ rất xấu đấy nhé. Lúc nãy ăn cơm, anh tỉ mỉ gắp thức ăn cho cô ta, cười với cô ta. Thậm chí, còn ăn món tôm bóc vỏ mà anh không thích. Có phải anh cố ý diễn cho em xem không? Để em bị lừa là anh đối xử với cô ta rất đặc biệt….”
Tống Vực ngồi nghe chị ta ‘hát xàm’, ngón tay nhịp nhịp trên đầu gối, đôi môi mỏng nhếch thành đường cong hấp dẫn, biểu cảm thâm sâu khó lường.
Mạc Tử Tuyền giận dỗi trừng anh, rồi trườn thân mình như rắn, hai tay thân thiết ôm cổ anh, nhìn sâu vào mắt anh:“Anh nói đi, anh có thật sự thích cô ta hay không ?”
“Cô lấy thân phận gì để chất vấn tình cảm của tôi…” Khóe miệng anh giương thành ý cười nhợt nhạt, nhưng trong đôi mắt là một vùng hoang lạnh,“Hả chị dâu?”
“Xem ra anh vẫn còn giận em.” Mạc Tử Tuyền nở nụ cười, cánh tay chị ta được nước lấn tới, luồn sau gáy Tống Vực, vẽ từng vòng tròn. Cặp mắt chị ta híp lại, bờ môi hai người gần trong gang tấc “Vậy cũng không tồi. Ít nhất…. anh đối với em vẫn còn cảm giác.”
“Chú ý thân phận của mình đi.” Tống Vực kéo bàn tay ‘vô liêm sỉ’ của chị ta xuống, nghiêm giọng nói,“Đừng đùa quá trớn.”
Nhưng chị ta nắm lại tay anh rất nhanh, ngoan cố không chịu buông.
Anh tăng thêm lực, hung hăng gạt mạnh tay chị ta. Mạc Tử Tuyền cười ha ha, người mất trớn ngã xuống sô pha. Chị ta vẫn cười điên cuồng, cười đến khi lệ trào trên khóe mắt:“Tống Vực, anh thực không có lương tâm.”
Tống Vực đứng dậy, đi lên trước vài bước, từ trên cao nhìn xuống chị ta, sắc mặt lãnh đạm:“Tôi không có lương tâm, vậy cô có lương tâm lắm chắc? Là ai đã lựa chọn buông tay khi thấy tôi phải vào tù ?”
Mạc Tử Tuyền nghe vậy, chưa vội đáp lời. Chị ta lấy tay lau khô khóe mắt, rồi mới ngước lên nhìn anh trìu mến:“Đúng, em thừa nhận đó là sai lầm của em, em chân thành xin lỗi anh. Nhưng hiện tại, anh nghĩ em ghen tỵ cũng được, hoặc vì tình cảm bao năm của hai ta cũng tốt, mà là chị dâu cũng không sao, em thật tình muốn khuyên anh, hôn nhân không phải trò đùa, anh không nên tùy tiện quyết định.”
Đáy mắt Tống Vực lóe lên tầng ý lạnh mỏng manh, chỉ cười không nói.
“Anh không thích Mục Táp.” Mạc Tử Tuyền nhận xét,“Anh biết không, anh diễn giả tạo đến buồn nôn?”
“Tôi thích ai, không thích ai, diễn hay không diễn…chẳng liên quan đến cô.” Tay Tống Vực chỉ thẳng mặt Mạc Tử Tuyền, nhấn nhá từng chữ,“Quan trọng là cô nên biết giữ thân giữ phận. Sau này tôi về nhà, phiền cô đừng mon men đến phòng tôi nữa.”
“Sao nào, anh sợ hãi điều gì? Sợ anh đối với em sẽ mất tự chủ ư?” Mạc Tử Tuyền bĩu môi, tựa hồ đang nói chuyện bông đùa, lát sau vươn đôi chân dài trắng mịn, cố ý khoe khoang dáng vẻ phong tình vạn chủng.
Đôi mắt Tống Vực sẫm xuống, anh đến gần chị ta, khoan thai cúi người, hai tay chống cạnh sườn eo thon mảnh, điềm nhiên liếc nhìn khuôn ngực phập phồng cao ngất, và lạnh lùng nhếch khóe miệng:“Cô khỏi cần tốn công tốn sức khiêu khích tôi nữa. Vô dụng thôi, tôi đối với cô, từ lâu đã ngán đến tận cổ.”
*
Lúc Tống Vực xuống lầu, Mục Táp vẫn cùng bà Tống nói chuyện phiếm. Từ góc độ đứng của anh nhìn xuống, sẽ thấy rõ sườn mặt thanh lệ của cô, bộ điệu tươi cười đáng yêu phản vào đôi mắt anh. Anh rảo bước đi tới, cánh tay khoác lên vai cô, cười hỏi:“Hai người tán gẫu chuyện gì thế?”
“Đang nói xấu con đó.” Bà Tống cười rằng,“Liệt kê những tội lỗi chồng chất của con.”
Tống Vực thản nhiên cười, dịu dàng vuốt tóc Mục Táp, điềm tĩnh nói:“Con biết mẹ luôn thích nói xấu sau lưng con mà.”
Mục Táp nhấp một ngụm trà, nghiêng đầu, ngắm nghía nụ cười tươi rói và đôi mắt nuông chiều của anh, trong tích tắc, lòng cô bỗng trở nên mềm mại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook