Bác sĩ chẩn đoán bà Tống bị xuất huyết não, sau khi trải qua đợt trị liệu, bệnh tình tạm thời được khống chế. Mọi người dần an tâm hơn.

Bà Tống không quen nằm viện. Bà chê không khí nơi đây ngột ngạt, bít bùng quá. Suốt ngày bị tra tấn bởi mùi thuốc sát trùng gay mũi. Buổi tối thì liên tục mất ngủ vì không quen giường, nên bà khăng khăng đòi xuất viện. Tống Vực hỏi ý chủ nhiệm khoa, nhận được lời đảm bảo của ông ta, mới đồng ý với bà.

Ngày bà Tống xuất viện, Mục Táp tranh thủ giờ nghỉ trưa chạy tới bệnh viện. Cửa phòng bệnh chỉ khép hờ, cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, đập vào mắt là hình ảnh:

Bà Tống ngồi xe lăn, Tống Vực khom người, phủ tấm thảm lông cừu màu trắng lên đùi bà, đoạn nhổm dậy tìm áo khoác. Song Mạc Tử Tuyền nhanh tay cầm sẵn áo khoác đưa qua cho anh. Anh nhận lấy, đương muốn mặc vào, Mạc Tử Tuyền bỗng dưng dịu dàng lên tiếng: “Cậu đợi chút”. Chị ta áp sát lại, dè dặt giúp anh chỉnh sửa ngay ngắn, kín đáo biểu lộ sự thân mật vượt ngưỡng. Tống Vực hơi cúi đầu, nhìn hành động của chị ta. Mạc Tử Tuyển ngước đôi mắt sáng đẹp, điềm nhiên đón nhận ánh mắt anh.

Mục Táp lẳng lặng quan sát họ, qua hồi lâu mới giơ tay gõ cửa .

Tống Vực xoay người lại, trông thấy Mục Táp, vẻ mặt anh tựa hồ hơi ngạc nhiên, ngoài ý muốn:“Táp Táp, tối qua anh nói rồi mà. Em cứ lo việc của mình đi. Ở đây đã sắp xếp ổn thỏa.”

Mục Táp cười cười:“Hôm nay công việc không nhiều. Chưa đến mười một giờ, đồng nghiệp đã đi dùng cơm hết. Thời gian nghỉ trưa dài hơn mọi ngày, em rãnh rỗi nên đến đây, xem có việc gì cần phụ không.”

Mạc Tử Tuyền lặng thinh thu tay, đứng nép một bên, nở nụ cười thân thiện:“Táp Táp, cảm ơn em nhiều .”

“Chị nói thế khiến em ngượng lắm. Đây là việc nên làm mà.” Mục Táp bình thản đối đáp.

Lát sau, cô y tá vào phòng, gọi Mạc Tử Tuyền đến phòng y tá làm thủ tục xuất viện. Mạc Tử Tuyền gật đầu, nhanh chóng đi theo cô ta.

Mục Táp định giúp bà Tống thu dọn quần áo hay vật dụng này nọ. Song bà Tống cười nói không cần. Tối qua, Mạc Tử Tuyền đã chuẩn bị hoàn tất mọi thứ, gói gọn trong ba cái túi, giờ chỉ chờ lấy thuốc là ra về luôn. Mục Táp gật đầu, mí mắt khẽ rũ, thầm nhủ, có Mạc Tử Tuyền ở đây, cô chính xác chẳng có việc gì để làm.

Tống Vực rót ly nước ấm đưa Mục Táp. Cô tiếp nhận, uống một ngụm, rồi cầm ly trong tay, ngước nhìn bà Tống, ngữ khí tích tụ ray rứt:“Mẹ, lần này mẹ sinh bệnh, con lại không có thời gian đỡ đần chăm sóc, cũng chẳng giúp ích được gì. Con thấy áy náy quá.”

“Con bé này, vớ va vớ vẩn.” Bà Tống xua tay,“Người phải áy náy là mẹ mới đúng. Không biết giữ gìn sức khỏe, liên lụy mấy đứa, khiến tụi bây lo lắng không yên, còn tốn thời gian chăm sóc bà già này.”

“Mẹ trăm ngàn lần đừng nghĩ vậy. Người lớn tuổi thì thân thể xuất hiện vài triệu chứng bất ổn là chuyện bình thường. Đây là việc chúng ta không thể kiểm soát. Lại nói, thân là con cháu, tụi con phải có bổn phận săn sóc, chăm lo cho mẹ.”.

Tống Vực nhân cơ hội đi tới, vỗ vỗ sau lưng Mục Táp, tỏ vẻ tán thành:“Táp Táp nói đúng đấy mẹ. Cũng do ngày thường tụi con lơ là, không chú ý quan tâm mẹ nhiều hơn. Sau này, tụi con sẽ rút kinh nghiệm.”

Bà Tống hài lòng, cười híp cả mắt.

Mạc Tử Tuyền làm thủ tục xong quay về, giúp bà Tống choàng khăn quàng cổ, và bón thêm nước ấm.

“Lần này thật sự cảm ơn chị dâu rất nhiều. Chị đã tận tâm tận lực trông nom mẹ. Nhìn chị mà em tự cảm thấy xấu hổ.” Mục Táp ngượng nghịu và chân thành bày tỏ.

Mạc Tử Tuyền vặn nắp bình giữ nhiệt, thả chai nước vô, tươi cười đáp trả:“Không có gì đâu em. Từ lâu, chị đã xem mẹ như mẹ đẻ của mình. Lúc mười mấy tuổi, mẹ nhận chị làm con nuôi. Từ đấy, chị luôn bên mẹ như hình với bóng. Vì thế, chị hiểu tường tận tính cách và thói quen của mẹ, nên để chị chăm bẵm mẹ là hợp lí nhất, đổi người nào cũng không ổn.”

Mục Táp lặng thinh nghe chị ta nói, vẻ mặt dần đăm chiêu.

Tống Vực lái xe chở bà Tống và Mạc Tử Tuyền về Tống gia, rồi đưa Mục Táp tới công ty. Dọc đường đi, Mục Táp luôn bảo trì trạng thái trầm mặc, tầm mắt thủy chung hướng bên ngoài cửa kính, mơ màng như có điều tư lự.

“Nghĩ gì thế em?” Tống Vực thấy cô thơ thơ thẫn thẫn, bèn lên tiếng hỏi.

‘Không ạ.” Mục Táp ngửa người ra sau, dựa thành ghế, thở dài một hơi và nói, “Xem ra, em cần học tập chị dâu rất nhiều…… Anh nói thử coi, sao chị ấy lại hoàn mỹ đến thế nhỉ?”

“Chị ta quả thực làm rất tốt. Tuy nhiên, em không nên tự tạo áp lực, cũng đừng so sánh hai người với nhau. Mỗi người đều có ưu và khuyết điểm riêng. Đừng căng thẳng hay khẩn trương quá, mẹ không so đo, tính toán mấy chuyện nhỏ nhặt đâu. Theo anh thấy, mẹ cũng rất thích em.”

Mục Táp gật đầu, nghiêng mặt ngắm anh. Vừa vặn, anh cũng đang nhìn cô. Đôi mắt anh nhàn nhạt ý cười, vẫn nét thong dong, bình thản cố hữu, không thêm bất kì cảm xúc dư thừa. Mục Táp bỗng nhớ tới ánh mắt chán ghét ngày ấy của Mạc Tử Tuyền. Và hôm nay nữa, khi chị ta nói chuyện với cô, giọng điệu cơ hồ ẩn chứa sự bài xích.

Cô đã xác định. Ngày ấy, bản thân không hề bị ảo giác. Mạc Tử Tuyền quả thực không thích cô.

*

Ngày chủ nhật, trời xanh nắng vàng, vì bù đắp hôm sinh nhật Mục Táp, Tống Vực quyết định bỏ bê công việc một ngày, chở Mụp Táp đi chơi.

Mục Táp muốn đi dã ngoại. Tống Vực liền chở cô tham quan đồi chè và leo núi.

Xe tiến vào khu chè yên tĩnh, thanh mát. Hương chè dìu dịu thoảng theo làn gió vờn quanh chóp mũi. Bầu không khí trong lành khiến tinh thần Mục Táp khoan khoái. Hai tay cô gối sau đầu, ngắm nghía quanh cảnh xanh mướt bên ngoài cửa kính, lười nhác ngáp dài một cái.

Thu sơn như trang, đông sơn như thụy*. Nhưng nơi đây luôn bao phủ một màu xanh rì, cỏ cây mơn mởn muôn nơi, khí trời sạch trong, ướt át, ngập tràn hơi thở mùa xuân.

*Bốn câu đầy đủ là: Xuân sơn đạm dã nhi như tiếu. Hạ sơn thương thúy nhi dục tích, Thu sơn minh tịnh nhi như trang. Đông sơn thảm đạm nhi như thụy. Đây là “Sơn xuyên huấn” của Quách Hi thời Tống.

Mục Táp hăm hở cầm máy ảnh, chụp liên hồi phong cảnh bên ngoài. Chụp phong cảnh chán chê, cô đổi khẩu vị, quay sang chụp ‘trai đẹp’. Tống Vực mỉm cười tự tin, mặc cô loay hoay chụp mọi góc độ.

“Tống Vực, anh chụp hình ăn ảnh lắm đấy.” Mục Táp phơn phởn săm soi những bức ảnh. Khí chất anh cao quý, mặt mày tuấn tú, phong thái ung dung,“Em đăng hình anh lên blog, được không?”

“Tùy ý em.” Anh đồng ý một cách hào phóng.

Mục Táp nói là làm, ngay lập tức khoe hình chồng lên blog riêng. Vài phút sau, ý kiến phản hồi ùn ùn kéo tới. Dĩ nhiên, cô bạn thân Lục Tây Dao đời nào chịu đứng bên lề cuộc vui. Cô nàng ghi: Tớ hâm mộ cậu chết mất, đêm nào cũng được ôm trai đẹp ngủ.

……

Rất nhiều comment hỏi:“Ôi, soái ca này là ai đây?”,“Là bạn trai của chủ nhà à?”

Cảm giác này….cực kì tự hào. Mục Táp hí hửng, đăng thêm một bức ảnh. Lần này, dưới bức ảnh, cô chú thích thêm dòng chữ tiếng Anh: He is my mr right.

Xuống xe, hai người tay trong tay cùng leo núi. Lên giữa lưng chừng núi, nhìn thấy quán ăn dân dã nổi tiếng, họ đi vào, lựa ngồi vị trí cạnh cửa sổ. Theo gợi ý của người phục vụ, họ gọi các món: canh cá nấu quế, gà hương trà, củ sen chiên, tôm rim, gân bò kho tàu và đĩa rau xào.

Trong lúc chờ thức ăn, Mục Táp cảm thấy nhàm chán, hai mắt bèn dáo dác ngó xung quanh, trông thấy chiếc chuông gió treo trên đỉnh đầu. Chuông gió có hình cái đầu thỏ, tua dây rũ xuống lại giống củ cà rốt, nhẹ nhàng lắc lư, lay động theo ngọn gió, réo rắt tiếng chuông ngân, nghe khá vui tai.

Tống Vực lặng thinh ngắm nhìn Mục Táp, anh phát hiện cô luôn biết cách tự tạo niềm vui cho mình. Khi nãy ngồi trên xe cũng thế, cô ngắm cảnh trong niềm phấn chấn, hân hoan. Bất kể cành cây hay ngọn cỏ, hoặc người hái chè trên núi, đến cả chiếc chuông gió đơn giản cũng có thể khiến cô cười thỏa nguyện. Dường như cô đang nhìn bảo bối của nhân gian, hai mắt mở trân trân, tròn xoe không hề chớp.

“Sao thế ạ?” Cô phát hiện Tống Vực nhìn mình đăm đắm, thuận tay chỉ chiếc chuông gió,“Chuông gió hình đầu thỏ đáng yêu quá.”

Tống Vực đẩy tách trà về phía cô, bất giác mỉm cười:“Em càng đáng yêu hơn.”

……

Bọn họ dùng bữa rất lâu. Lúc đi ra, mặt trời đã dựng thẳng đứng, Mục Táp cởi áo gió, khoác trên tay. Tống Vực dắt tay cô dạo bước trên con đường lát đá.

Địa hình xung quanh núi non trùng điệp, thanh u tĩnh lặng khiến lòng người lắng đọng. Những tất bật, lo toan nhường chỗ cho sự an nhàn, thư thả. Các cô thiếu nữ hái chè diện những chiếc váy bông màu sặc sỡ, lưng đeo túi trúc đựng đầy lá trà xanh ngắt, góp phần tô điểm vẻ đẹp mộc mạc, bình dị nơi phong cảnh hữu tình.

“Không khí nơi này thật thoáng đãng. So với thành thị đầy khói bụi, hay không gian tù túng của những tòa văn phòng tốt hơn hẳn anh nhỉ.”

“Ừm.”

“Thỉnh thoảng chúng ta ghé đây chơi nhé?”

“Được thôi, khi nào em muốn, cứ bảo anh.” Tống Vực nói,“Bất cứ chỗ nào cũng được, chỉ cần anh rãnh, chúng ta liền đi.”

Đi tiếp thêm đoạn đường, trời đang nắng gắt, vụt thoắt mưa rơi lộp độp như kim nhỏ đâm xuống lớp quần áo. Tống Vực liền cởi áo khoác, che trên đỉnh đầu Mục Táp, chỉ cái đình nhỏ cách đấy không xa, ý bảo cô chạy tới đó.

Lúc Mục Táp phối hợp theo bước chạy của Tống Vực, trong đầu bất chợt lóe lên hình ảnh của bộ phim ‘The Classic” nổi tiếng. Hai nhân vật chính cũng giống họ bây giờ. Dưới màn mưa liên miên không dứt, nam chính kéo căng áo khoác của mình che trên đỉnh đầu anh ta và nữ chính, bọn họ hối hả trong từng bước chạy. Lúc xem phim, Mục Táp luôn mồm xuýt xoa, khen ngợi đạo diễn quá tài ba, đã tạo nên một thước kinh điển, tuy đơn giản nhưng là đỉnh cao của sự lãng mạn.

* The Classic: Là bộ phim điện ảnh nổi tiếng của Hàn Quốc, được sản xuất vào năm 2003, do các diễn viên Son Ye Jin, Jo Seung-woo, Zo In Sung… thủ vai.

Nào ngờ, cô được may mắn trải nghiệm cảm giác đấy.

Đến đình, quần áo Tống Vực ướt nhẹp nước mưa. Những hạt mưa như thể mấy viên trân châu óng ánh, trượt từ thái dương, lan tràn khắp gương mặt anh. Anh xắn tay áo lên cao, tháo đồng hồ đeo tay, nhét vô túi áo khoác.

Mục Táp lấy khăn giấy, giúp anh lau khô nước mưa dính trên gò má, cổ, và mái tóc đen ngắn.

Cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, nhiệt độ dần dần xuống thấp. Thấy Mục Táp khụt khịt hai cánh mũi, Tống Vực liền kéo cô qua, sưới ấm cô trong lòng. Bàn tay anh nóng hầm hập xoa đều sau lưng cô. Cái ôm vốn ấm áp, từ từ chuyển thành nóng bỏng. Mục Táp cảm nhận luồng khí nóng rẫy tỏa ra từ cơ thể rắn chắc, không khỏi trêu tức anh:“Công nhận dương khí anh vượng ghê.”

“Hửm?” Anh nở nụ cười gian giảo, khóa chặt eo cô, đè thấp giọng, trầm trầm gợi cảm, khàn khàn dụ hoặc,“Em không thích vượng ư? Vậy giúp nó giảm vượng đi.”

“Anh hư lắm nhá. Già đầu rồi mà ăn nói không đứng đắn.”.

” Xin thưa với em. Anh hoàn toàn có quyền ngã ngớn với vợ hợp pháp của mình.”

Mục Táp trừng mắt lườm anh. Vì để bịt mồm ai kia, cô vội vàng lấy viên ô mai chua trong túi, lột sạch vỏ, nhét vô cái miệng hay khiến cô cứng họng. Tống Vực cắn thử một miếng, nhăn mặt chê chua quá, anh không thèm. Sau đó, dùng miệng trả lại cô. Mục Táp hé môi, đón lấy viên ô mai, nhưng chưa kịp cắn xuống, lưỡi anh đã thọc sâu vào. Cô ngây người, quên mất phản ứng, viên ô mai liền rớt xuống đất. Anh nhanh chóng công thành chiếm đất…trao cô nụ hôn nồng nàn.

Tống Vực có thói quen, lúc anh hôn môi không bao giờ nhắm mắt, mà nghiêm túc nhìn Mục Táp chuyên chú. Ánh mắt ấy gây sức ép cho cô. Cô không thể cùng anh ‘đấu mắt’ trong thời gian dài, bởi dễ lạc hồn giữa sóng mắt sâu đen cuồn cuộn. Thế nên, cô tìm cách lãng tránh. Nhưng ý định chỉ vừa manh nha, chưa kịp hành động, Tống Vực đã phát giác, bèn giữ chặt chiếc cằm thanh mảnh, bức bách cô nhìn thẳng mắt anh.

Ẩn trong nụ hôn của anh là sự chấp nhất đến đáng sợ. Phương thức hôn của anh hệt như tác phong khi anh làm việc, quả quyết đi đầu, thâu tóm quyền chủ đạo.

Như thường lệ, nụ hôn kéo dài rất lâu. Lớp râu lún phún dưới cằm anh chà xát trên khuôn mặt cô, vừa ngứa lại vừa đau. Vị chua của ô mai dần chuyển thành ngọt lịm, ngọt đến từng tế bào cơ thể.

Lúc tạnh mưa, cô gần như lọt thỏm trong lòng anh, ngồi yên để anh chơi đùa mái tóc mình. Nhìn cô y như nàng mèo nhỏ vâng lời.

“Em nhớ trước kia, chỗ này trồng một rừng hoa mai.” Mục Táp kể,“Đầu mùa đông, màu trắng của tuyết phối cùng màu vàng của hoa mai khiến quang cảnh nơi đây đẹp tựa như tranh vẽ. Có một năm, em bị cảm lạnh, ho hen kéo dài, qua hết mùa đông mới khỏi bệnh. Lúc tới đây, đến một cánh hoa mai cũng chẳng còn, đành thất vọng lủi thủi đi về. Mẹ em liền an ủi, bảo em đừng buồn. Bà hứa tháng tư, sẽ dẫn em đến ngắm hoa đào, bảo đảm đẹp không kém hoa mai.”

“Vậy tháng tư em có tới không?”

“Có chứ. Hoa đào cũng đẹp lắm, rực một màu hồng khiến em lóa mắt.” Mục Táp quay đầu nhìn anh,“Sau này, em tình cờ đọc trong một quyển sách, thấy một câu thơ nói về hoa mai và hoa đào, tám chữ nghe rất êm tai: Dĩ ngộ mai ước, mạc phụ đào hoa*.”

*câu này nôm na là: Lỡ hẹn hoa mai thì đừng phụ hoa đào. Ý nói, con người nên có cái nhìn thoáng. Đừng chỉ chăm chăm, sa lầy vào một thứ. Thay vì bỏ thời gian chờ thứ đấy xuất hiện lần nữa, chúng ta hãy nhìn xa trông rộng hơn, ắt hẳn xung quanh vẫn còn nhiều thứ đẹp không kém.

Tống Vực cúi đầu, dịu dàng in nụ hôn lên trán cô, xoáy sâu vào đôi mắt cô, trả lời:“ Quả thực rất êm tai.”

*

Tuần giữa tháng, Mục Táp mua ít thuốc bổ về thăm hai ông bà bên Mục gia.

Lúc ông Mục Chính Khang mở cửa, giọng điệu đầy rẫy sự mỏi mệt: “Táp Táp về đấy à?”

Mục Táp nhạy cảm phát hiện điều bất thường. Vào phòng khách, cô trông thấy bà Kiều Tuệ Tuệ ngồi trên sô pha, tay che trán, hai mắt khép chặt, sắc mặt nhợt nhạt, xanh xao.

Mục Táp đem mấy gói thuốc thả lên bàn, nhẹ giọng hỏi ông Mục:“Trong nhà xảy ra chuyện hả bố?”

Mục Chính Khang thở dài, toan mở miệng. Kiều Tuệ Tuệ bỗng nhiên mở mắt, âm thanh khàn đặc :“Lão Mục!”

Mục Chính Khang nghiêng đầu nhìn bà, chau mày:“Bà sao thế? Táp Táp có phải người ngoài đâu? Sao phải giấu nó?”

Hai cánh môi Kiều Tuệ Tuệ run bần bật, cuối cùng không ngăn ông nữa.

Mục Chính Khang kéo Mục Táp qua một bên, thấp giọng kể lại chuyện Mục Kiều bị sảy thai.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương