Khoảnh khắc Mục Táp nhìn thấy Tống Vực, vẻ mặt vốn căng thẳng đột nhiên thả lỏng. Cô thở phào nhẹ nhõm, lách qua người Cảnh Chí Sâm, hướng tới anh.

Cảnh Chí Sâm nghe tiếng, ngoảnh mặt lại. Trong nháy mắt nhìn thấy Tống Vực, chân mày anh ta khẽ nhíu, yên lặng đánh giá Tống Vực.

Cảnh Chí Sâm đương nhiên từng nghe ‘truyền kì’ về Tống Vực. Thời điểm Tống Vực ‘ngã ngựa’, vướng vào vòng lao lý, anh ta có nhận phỏng vấn với một tờ tạp chí, hợp tác phân tích nguyên nhân ‘sa cơ lỡ vận’ của Tống Vực. Khi đó, anh ta ra vẻ đĩnh đạc, mỉm cười nhận xét, “Phải thừa nhận, Tống Vực là nhân tài hiếm thấy trong thương giới, nhưng tính cách anh ta quá rắn, hành xử táo bạo, không biết vận dụng chiến thuật lấy nhu chế cương…nên nhận lấy kết cục cay đắng này…là điều trong dự liệu.”.

Tuy nhiên, hiện giờ trong mắt Cảnh Chí Sâm, người đàn ông mang tên Tống Vực này, so với người đàn ông nhận chức CEO khi mới 19 tuổi, người đã tạo ra sự tăng trưởng kinh tế vượt bậc…hoàn toàn không tương đồng.

Cực kì không tương đồng

Mục Táp đứng đối diện Tống Vực, thản nhiên hỏi:“Sao anh ở bệnh viện vậy?”

“Ông bạn của bố anh mổ ở đây, anh tới thăm ông ấy.” Tống Vực giải thích đơn giản. Anh nhìn cô chăm chú, thân thiết giúp cô vén lại những sợi tóc bay lòa xòa, khẽ cười,“Còn em?”

Cảnh Chí Sâm đứng phía sau hai người, khẽ đằng hắng một tiếng, Tống Vực nhướng mắt nhìn anh ta.

“Táp Táp, vị này là?” Cảnh Chí Sâm mỉm cười, ôn nhu hỏi.

Hai chữ Táp Táp thoát ra từ miệng anh ta….mềm mại, êm dịu biết bao

“Anh ấy là Tống Vực.” Mục Táp xoay người, giới thiệu với Cảnh Chí Sâm,“Chồng chưa cưới của tôi.”

Tống Vực nghe vậy, nhẹ nhàng vươn tay khoác vai Mục Táp, gật đầu chào Cảnh Chí Sâm.

Câu giới thiệu nói lên tất cả.

Đáy mắt Cảnh Chí Sâm lóe lên tia cảm xúc ảm đạm. Không hiểu vì sao, khi nghe lời giới thiệu điềm nhiên và bình thản của Mục Táp, cộng thêm sự phối hợp của Tống Vực…Người đàn ông kia cố ý kéo sát cô vào lòng, tựa như đang ngầm tuyên bố chủ quyền của mình. Hình ảnh đó….làm Cảnh Chí Sâm gai mắt. Sự mừng rỡ khi nhìn thấy Mục Táp, thoắt tan biến vào hư vô. Giây phút này, ngọn lửa không tên đột ngột trỗi dẫy trong lòng anh ta. Anh ta cực kì không ưa cách Mục Táp nói chuyện với Tống Vực, không thích Mục Táp để mắt đến người đàn ông khác. ( Ớ , ông này bệnh nhở, tiểu tam trong truyện ni, toàn thứ khìn với tửng)

Tất nhiên, có ấm ức đến mấy cũng phải nuốt vào lòng, tự mình gặm nhắm thôi. Ngoài mặt, Cảnh Chí Sâm vẫn hành xử đúng mực, lịch sự mỉm cười:“Chào anh, tôi họ Cảnh, là bạn Táp Táp.”

Mục Táp tức thời bổ sung thêm:“Cũng là bạn trai của em gái em.”

Cảnh Chí Sâm thoáng đứng hình, nhưng rất nhanh lấy lại phong độ, chỉ cười không nói, tỏ vẻ thừa nhận.

“Bây giờ em định về, anh thì sao?” Mục Táp hỏi Tống Vực.

“Anh cũng vậy.” Tống Vực mỉm cười,“Để anh đưa em về.”

“Dạ.”

Vì thế, hai người liền rảo bước tới thang máy. Một tay Tống Vực cầm áo khoác, tay kia vẫn đặt trên vai Mục Táp, đi song song với cô.

“Táp Táp.” Cảnh Chí Sâm cất tiếng gọi.

Bước chân Mục Táp thoáng ngập ngừng, nhưng Tống Vực không có ý dừng lại. Anh cúi đầu, nhìn cô trìu mến, thế nên…Mục Táp lựa chọn bỏ ngoài tai thanh âm của Cảnh Chí Sâm.

Cảnh Chí Sâm nhíu mày, đề cao giọng:“Cám ơn em hôm nay đã tới thăm mẹ anh, còn cùng bà nói chuyện phiếm. Để cảm tạ, lần sau anh mời em dùng cơm.”

“Không cần, anh cảm ơn dì Kiều đấy, tôi cùng lắm chỉ là chân chạy vặt.” Nghe đến đó, Mục Táp nhịn không nổi, phải lên tiếng cự tuyệt.

Thang máy mở cửa, cô cùng Tống Vực đi vào, xoay người, trông thấy Cảnh Chí Sâm đứng chắp tay sau lưng tại chỗ cũ. Không biết có phải ảo giác hay không, cô nhìn thấy ánh mắt anh ta khẽ liếc xéo Tống Vực, xẹt qua tia bén nhọn, như thể ngầm khiêu khích, thách thức.

Cửa thang máy khép lại, Mục Táp cảm thấy nên giải thích rõ cho Tống Vực hiểu, bèn mở miệng:“Mẹ anh ta nằm viện, dì Kiều luôn làm cơm tới thăm. Hôm nay, sức khỏe dì ấy không tốt, phải ở nhà nghỉ ngơi. Em thay dì ấy đem cơm tới, không hơn.”

Tống Vực nhoẻn miệng cười, giơ tay vuốt nhẹ vành tai cô, từ chối cho ý kiến. Nhưng ánh sáng trong đôi con ngươi đen thẫm, tựa như cơn lốc xoáy cuồn cuộn,từng chút cắn nuốt cô, không buông tha bất kì sự giấu diếm nào.

Cô đành tiếp tục nói:“Anh ta là ông chủ của Duy Cách, là người cùng làm việc với em bốn năm.”

“Và…?” Hơi thở anh ấm áp, ngón tay miêu tả đường viền của tai cô.

Mục Táp thở dài, nhún vai:“Em từng thích anh ta, chỉ là tình đơn phương thôi, anh ta chưa bao giờ chấp nhận.”

“Từng thích anh ta? Thích đến mức nào?” Tống Vực lại hỏi.

“Đều là những việc đã qua .” Cô lãng tránh.

“Vậy lúc em thích anh ta, thích đến mức nào?” Tống Vực hiển nhiên không định buông tha.

“Lúc thích anh ta…… đương nhiên là toàn tâm toàn ý thích. Vì muốn anh ta vui vẻ, em tình nguyện làm rất nhiều việc …… Thích vậy đấy.” Mục Táp nói,“Đã là quá khứ rồi, anh sẽ không để ý chứ?”

Tống Vực thả tay, buông thõng xuống bên người, trầm ngâm một lát rồi nói:“Để ý ư? Xác thực có một chút.”

Mục Táp:“……”

Tống Vực nhìn cô á khẩu, cảm thấy cô vừa thành thực vừa đáng yêu, anh cười như không cười:“Anh không thích sếp cũ của em, về sau đừng ở chung một chỗ với anh ta.”

“Vâng.” Mục Táp gật đầu.

Tống Vực đưa Mục Táp về, sau đó chạy tới công ty. Lúc Mục Táp xuống xe, anh giúp cô tháo dây an toàn, rồi cong hai đốt ngón tay, cốc nhẹ trán cô, cất giọng nghiêm nghị:“Nhớ kỹ lời anh nói.”

……

Buổi tối, Mục Kiều về nhà liền chạy lên phòng, khóa cửa, tự nhốt mình trong phòng, ngay cả cơm cũng không ăn. Mục Chính Khang chán nản buông bát đũa, không nói một lời. Kiều Tuệ Tuệ thở dài, đứng dậy gắp thức ăn vào bát mới, xới thêm non nửa bát cơm, đưa lên phòng Mục Kiều.

Mục Táp ăn xong, đứng dậy dọn dẹp, chuẩn bị đi rửa bát. Mục Chính Khang xua tay, ý bảo cô đừng dẹp vội.

“Này con, Tống Vực đấy…Con ở chung với nó có tốt không?” Mục Chính Khang hỏi.

“Rất tốt ạ.”

“Rất tốt ?” Mục Chính Khang nghe câu trả lời của cô, không nhịn được nở nụ cười,“Con nói thực lòng?

“Đương nhiên ạ, con nói dối bố làm gì.” Mục Táp nói,“Bố đừng lo, con không phải là kiểu người cao thượng,hi sinh hạnh phúc vì lợi ích chung đâu. Khi đó con nghĩ, cứ thử tiếp xúc với anh ấy. Nếu thấy không hợp, con nhất định sẽ từ chối lời đề nghị của bố và dì, cho dù mọi người có ép buộc cũng vô dụng. Thế nhưng, tiếp xúc thời gian dài, con phát hiện. Ồ, anh ấy rất tốt.”

Với Mục Chính Khang mà nói, ông luôn bận lòng về nhân phẩm của Tống Vực. Nhưng hiện giờ, Mục Táp đã thẳng thắng bảo đảm với ông, Tống Vực là người tốt. Tảng đá đè ép trong lòng ông bấy lâu cũng được dỡ xuống.

Mục Táp cười cười, đứng dậy đi rửa bát. Rửa xong, cô lên lầu, đi dọc theo hành lang, ngang qua phòng Mục Kiều, nghe thấy tiếng khóc sụt sùi của em gái, và những lời dỗ dành, an ủi của Kiều Tuệ Tuệ.

“Ai thèm gả cho anh ta! Anh ta bây giờ đã thay đổi, không giống trước kia, không chịu kiên nhẫn vỗ về con, lúc nào cũng mặt nặng mặt nhẹ với con!” Mục Kiều khóc đến đỏ bừng chóp mũi ,“Con cũng bề bộn nhiều việc chứ bộ. Cái mụ già trong công ty lúc nào cũng cố ý làm khó dễ con, luôn sai con làm mấy chuyện vặt vãnh. Thời gian này, con mệt chết đi được, nào có tinh thần đến hầu hạ mẹ anh ta. Anh ta lại vì chuyện đó mà giận dỗi, trách móc con……”

“Kiều Kiều, mẹ chẳng thiên vị bên nào cả. Mẹ chỉ nói thẳng, con quả thực không hiểu chuyện. Dù bận đến mấy, cũng nên bớt chút thời gian thăm mẹ Tiểu Cảnh. Tiểu Cảnh là đứa con hiếu thảo, nó dĩ nhiên phải xem trọng bà già nó chứ. Bây giờ, bà ta xảy ra chuyện, thân là con dâu tương lai, con cần năng quan tâm, thăm viếng. Nhưng con lại lặn biệt tăm biệt tích, xét về tình hay về lí, con đều sai rõ mười mươi. Kiều Kiều, nếu con muốn cùng Tiểu Cảnh tiến xa hơn, thì nên tích cực cải thiện mối quan hệ với bà Cảnh đi, bằng không sau này, chỉ có con chịu khổ.” Kiều Tuệ Tuệ ân cần dạy bảo.

Mục Kiều khóc thút thít, buồn buồn nói:“Con không thích mẹ anh ấy.”

“Tại sao?”

“Ánh mắt bà ta quái lắm…… vô cùng nghiêm khắc. Nhìn thấy bà ta, cả người con liền không được tự nhiên.” Mục Kiều than thở,“Con không có biện pháp làm trái lương tâm, đi lấy lòng bà ta.”

“Sao con cứng đầu cứng cổ thế? Con cứ nghĩ là vì Tiểu Cảnh đi, con nên tậm tâm tận lực tôn kính, hiếu thuận với mẹ nó. Nếu không bà ta phản đối, không đồng ý cho con và Tiểu Cảnh quen nhau, hôn sự của hai đứa phải làm sao?” Kiều Tuệ Tuệ vội vã nói.

“Con và Chí Sâm bàn chuyện yêu đương hay kết hôn, đều là việc riêng của bọn con, không quan hệ tới bà ta. Nếu Cảnh Chí Sâm vì sợ bà ta mà để con chịu ấm ức, con goodbye luôn.” Mục Kiều hừ một tiếng, quay ngoắt mặt đi, nước mắt lại ào ạt chảy xuống.

“Con đừng tùy hứng nữa. Đàn ông có điều kiện tốt như Tiểu Cảnh, không dễ kiếm đâu. Có cơ hội thì phải giữ chặt. Hơn nữa, con và nó đã xảy ra…… cái kia, sao có thể dễ dàng chia tay?” Kiều Tuệ Tuệ lấy khăn lau nước mắt cho Mục Kiều, nhẹ giọng nói,“Con đấy, vẫn y như con nít. Phụ nữ là thế, khổ lắm con ạ, quan hệ gay gắt giữa mẹ chồng nàng dâu là điều khó tránh khỏi. Có nàng dâu nào không cần chịu cảnh tủi thân, ấm ức? Ngay cả mẹ cũng thế, ngày trước phải ngậm đắng nuốt cay, nương theo sắc mặt của bà nội con để sống. Chao ôi, nội con là bà lão cực kì khó tính. Mẹ tận tâm tận lực nhường nhịn, hầu hạ bà nhiều năm, bà mới miễn cưỡng chấp nhận.” Kiểu Tuệ Tuệ tạm dừng một tẹo rồi kể tiếp,“Người phụ nữ kia…mẹ Táp Táp đấy, vì làm mích lòng nội con, nên nội con suốt ngày chì chiết, chê bai bà ta cái này không tốt, cái kia dở tệ. Dần dà, dẫn tới kết cục li hôn……”

……

Mục Táp về phòng, bên tai còn văng vẳng những lời Kiều Tuệ Tuệ nói .

Lúc Mục Chính Khang và Trình Hạo Anh ly hôn, Mục Táp chưa đến năm tuổi. Cô thật sự không nhớ rõ thái độ ngày trước của bà nội với mẹ cô. Tuy nhiên, cô vẫn nhớ mang máng khuôn mặt bà hay nhăn nhó, khó chịu, cô rất ngại tới gần bà. Bố cô lại là người con hiếu thảo…… Nhớ đến mẹ, trong lòng cô đau đáu nỗi xót xa, bèn ngắm nhìn chú gấu cỏ rêu trên bàn máy tính, chú gấu tựa hồ đang cười toe toét với cô.

Trong những ngày cuối cùng của sinh mệnh, người mẹ cô nhắc đến nhiều nhất, chính là bố cô. Bà nói bố cô là người tốt, là người vĩ đại. Sở dĩ hai người ly hôn là do tính cách không hợp, chứ bố cô không hề làm gì có lỗi với bà. Bà bảo cô không được trách móc hay oán hận ông, yêu cầu cô nhớ kỹ, bất kể thế nào, ông Mục Chính Khang vẫn mãi là người thân của cô.

Lúc ấy, Mục Táp hỏi:“Thế mẹ còn yêu bố không?”

Trình Hạo Anh nở nụ cười, trả lời ngay lập tức, không hề do dự:“Mẹ luôn yêu bố, yêu vô cùng. Đời này mẹ chỉ yêu ông ấy. Ngày xưa, mỗi ngày mẹ làm tận ba ca, ngày nào cũng tan tầm lúc nửa đêm. Bố con luôn đúng giờ chờ mẹ trước cửa nhà máy, mua theo hai củ khoai lang nóng hổi, còn cẩn thận dùng bao gói lại. Trông thấy ông ấy, mẹ liền mừng rỡ chạy tới…… Khi đó, ông ấy chỉ ngoài hai mươi, dáng cao dong dỏng, diện mạo tuấn tú. Đặc biệt là đôi mắt một mí, mỗi khi cười, đều thực mê người……”

Đoạn thời gian đó, Trình Hạo Anh luôn nhấn mạnh với con gái, Mục Chính Khang là người tốt. Do đó, sau khi bà ra đi, Mục Táp dọn về ở nhà bố mà không mang nhiều tâm lí bài xích.

Thần trí cô đang phiêu diêu, điện thoại bỗng vang lên chuông báo tin nhắn.

“Ngày mai anh rãnh, đi chụp hình cưới nhé?”

Là số của Tống Vực.

Cô lấy tay sờ màn hình, khóe miệng dần nổi ý cười, nhẹ nhàng bấm chữ ‘Được’..

*

Tống Vực chọn nhiều địa điểm nổi tiếng để chụp ảnh cưới, phải mất bốn ngày mới xong.

Dường như ông trời cũng chiếu cố đôi uyên ương, thời tiết của bốn ngày ấy rất tuyệt, bổ trợ cho những tấm hình đẹp. Chờ đến khi mọi việc kết thúc, sắc trời đột nhiên đen kịt, cơn mưa nặng hạt thoắt đổ xuống. Hai người vội vàng chạy về, nhưng khó thoát khỏi tình cảnh mắc mưa.

Tống Vực chở Mục Táp tới khách sạn, bắt cô phải tắm nước nóng, còn anh gọi điện kêu cơm

Toàn thân Mục Táp ướt sũng, nhanh chân vào tắm nước nóng. Lúc cô đi ra, trên người mặc áo khoác tắm, tay cầm khăn lông, lau mái tóc ướt rượt.

Tống Vực cầm máy sấy thử độ ấm, vẫy vẫy tay:“Tới đây, anh giúp em sấy tóc.”

Mục Táp ngồi xuống, anh giúp cô sấy tóc. Ngón tay anh luồn vào suối tóc đen mượt. Những lọn tóc dài lần lượt trượt theo bàn tay anh. Mục Táp quan sát động tác thành thạo của anh qua gương, nói đùa:“Có phải anh thường giúp phụ nữ sấy tóc.”

Tống Vực không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận, chỉ nở nụ cười, động tác tay càng lúc càng nhẹ nhàng.

Mục Táp khép đôi mắt, hưởng thụ sự phục vụ của anh.

Chờ tóc cô khô ráo, Tống Vực mới đi tắm. Tiếng chuông cửa vang lên, người phục vụ đẩy bàn ăn tiến vào. Người phục vụ thấy Mục Táp để chân trần, ngồi xếp bằng trên sô pha, cúi đầu đọc tạp chí, mái tóc rối tung, chỉ mặc áo khoác tắm, trong lòng người đó nhất thời sáng tỏ, song vẫn bình tĩnh chào hỏi, và tuần tự giới thiệu món ăn.

Mục Táp nói cám ơn.

“Chúc quý khách dùng bữa ngon miệng. Nếu có vấn đề gì, cứ liên hệ với chúng tôi.” Dứt lời, người phục vụ rời đi.

Lúc Tống Vực tắm xong, tùy ý buộc lại dây đai áo tắm. Nhìn thấy Mục Táp đang bố trí bàn ăn, anh liền đi qua, ngồi xuống, nhấp một ngụm nước, nói:“Mệt cả ngày rồi, em ăn nhiều một chút.”

Bọn họ say sưa hàn huyên, nên bữa cơm kéo dài khá lâu. Dùng cơm xong, sắc trời bên ngoài đã tối đen như mực, mưa vẫn rơi rả rích, tẩy rửa toàn bộ thế giới.

“Không biết chừng nào mới tạnh mưa.” Mục Táp nhìn đồng hồ,“Trời sắp tối rồi .”

Mưa to như vậy, lái xe không an toàn, đón taxi cũng khó.

Tống Vực nhàn nhã nằm trên sô pha, hai tay gối sau đầu, duỗi đôi chân dài, yêu cầu tỉnh bơ:“Thôi em đừng về, hãy gọi điện báo cho nhà biết, đêm nay em ở chỗ anh, bảo họ không cần lo lắng.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương