Khó Bề Hòa Hợp
-
Chương 46: Sự kiện chống bán khống của Tập đoàn Oceanwide (7)
Vào ngày đàm phán, Kinh Hồng đi tới một thôn làng hẻo lánh đã lên lịch trình từ trước.
Trước đó Oceanwide đã triển khai một dự án phúc lợi cộng đồng liên quan đến giáo dục. Oceanwide đã tặng một số lượng lớn trang thiết bị cho các vùng nghèo, vùng sâu vùng xa và những trang thiết bị này đều là những sản phẩm giáo dục.
Thông qua các sản phẩm giáo dục này, trẻ em vùng sâu vùng xa có thể nghe trực tiếp các buổi phát sóng của các giáo viên nổi tiếng, những giáo viên nổi danh này đều là những giáo viên đã nghỉ hưu được Oceanwide Education tuyển chọn kỹ càng và đại diện cho trình độ cao nhất. Phần mềm còn có ngân hàng câu hỏi được tối ưu hóa theo thời gian thực cho từng môn học bởi Oceanwide Education, bao gồm cả những câu hỏi điển hình thông thường và loại câu hỏi dễ mắc lỗi được trí tuệ nhân tạo phát hiện trong dữ liệu lớn của người dùng dựa trên điểm kiến thức của từng môn học. Ngân hàng đề là kho câu hỏi điển hình được tổng hợp bởi các giáo viên nổi tiếng trên cả nước, được tải lên và cập nhật liên tục, không bỏ sót bất cứ dạng đề nào, đảm bảo dùng mãi không hết. Phần mềm cũng có thể đề xuất các câu hỏi tương tự khác dựa trên hồ sơ của chính người dùng, hiệu quả mang lại cực kỳ cao.
Tiếng Anh cũng vậy, Tập đoàn Oceanwide đã phối hợp với nhiều giáo viên chuyên nghiệp từ các trường học của Mỹ để luyện nói tiếng Anh cho học sinh dựa trên một số sách giáo khoa kinh điển. Người dùng của sự kiện công ích này có thể tham gia dự án miễn phí. Phần mềm cũng có bản tin tiếng Anh được cập nhật hàng ngày.
Ngoài ra, một số phòng học cũng được trang bị nội dung giảng dạy hiện đại, bao gồm nhiều bảng đen, màn hình và đủ các loại công cụ.
Oceanwide hứa rằng sẽ duy trì các tài nguyên giáo dục này miễn phí trọn đời.
Hoạt động hôm nay của Kinh Hồng là đến một trường học ở miền núi để khởi động dự án phúc lợi cộng đồng nhằm xây dựng hình ảnh của Tập đoàn Oceanwide. Có tổng cộng hai trăm trường học trong đợt quyên góp đầu tiên cho dự án phúc lợi cộng đồng, điểm đến hôm nay là trường đầu tiên.
Sau khi xuống máy bay, xe dần dần chạy ra khỏi thành phố, men theo quốc lộ dẫn vào thị trấn rồi lại dọc theo con đường nhỏ gập ghềnh để tới điểm đến cuối cùng.
Mọi thứ đều khác với Bắc Kinh.
Hai bên con đường xóc nảy là những khoảng đất rộng hoang vu khi xuân về, trống vắng và bao la, tựa như người mẹ đang trải qua việc sinh nở, thai nghén nhưng cũng mệt mỏi. Dường như sâu trong lòng đất có một luồng sức mạnh đang dồn dập ồn ào, tiếng gọi trầm lắng âm ỉ mạnh mẽ nhưng lại thê lương, mây trắng trên bầu trời cũng biến đổi thất thường.
Sau khi đến nơi, Kinh Hồng bước xuống xe.
Ngôi trường trước mắt rộng hơn dự kiến nhưng vẫn rất đơn sơ. Tòa nhà hai tầng khá rộng, đây cũng là chỗ ăn chỗ ở của học sinh, tường ngoài màu vàng nhạt và bong tróc thành từng mảng loang lổ, sân thể dục chỉ có nền xi măng với một cột cờ kèm theo trụ bóng rổ. Ngôi trường đã được xây từ rất lâu, học sinh của trường bao gồm cả học sinh từ nhiều làng lân cận.
Hiệu trưởng trường đã ra đón, bà là một người phụ nữ tầm hơn năm mươi tuổi và tóc đã điểm bạc. Bên Kinh Hồng có khoảng mười mấy người, Kinh Hồng dẫn đầu còn đằng sau anh là các quản lý cấp cao, tiếp đến là nhóm nhân viên của bộ phận quan hệ công chúng, trong đó có hai người chịu trách nhiệm chụp ảnh và một người khác chịu trách nhiệm viết bài.
Hai bên gặp nhau ở cổng trường, bọn họ bắt tay và nói chuyện một lát, sau đó Kinh Hồng được mời tới phòng hiệu trưởng. Hiệu trưởng chỉ vào các tài liệu trên tường và đích thân nói về trường mình, bao gồm có bao nhiêu giáo viên và hoàn cảnh tương ứng của họ, có bao nhiêu học sinh và hoàn cảnh gia đình của một số em, lịch sử giành giải thưởng trong những năm gần đây, thành tích cuộc thi, có bao nhiêu người đỗ vào các trường trọng điểm tỉnh và thành phố, bao nhiêu người lên cấp ba, bao nhiêu người học trung cấp nghề, bao nhiêu người giờ đã học đại học, trong đó có hai người đỗ vào dự án 985*. Cuối cùng hiệu trưởng cũng nói về nguồn tài trợ của chính phủ và trợ giúp từ xã hội.
*”Dự án 985″ hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới” là dự án xây dựng các trường Đại học trọng điểm trong những trường trọng điểm của Trung Quốc và mang tầm cỡ quốc tế. Các trường thuộc “dự án 985” có thể coi là những trường đứng đầu trong những trường thuộc “dự án 211”, bằng tốt nghiệp của các trường trong “dự án 985” được coi là danh giá của danh giá chính vì vậy để thi đỗ và tốt nghiệp tại các trường này đều rất vất vả.
Thôn này thật sự quá nghèo, hoàn cảnh gia đình các bé rất tệ, có em thì cha mẹ tàn tật, từ bé đã phải chăm sóc người nhà, có em lại bị bỏ rơi và sống cùng những người cao tuổi, còn có…
Sau đó hiệu trưởng dẫn nhóm Kinh Hồng đi tham quan toàn trường, trọng tâm là “lớp học thông minh” do Tập đoàn Oceanwide vừa xây dựng, máy tính bên trong được sắp xếp gọn gàng với phần mềm giáo dục đã được cài đặt sẵn. Tốc độ Internet không tốt lắm nhưng Tập đoàn Oceanwide đã giải quyết được một số vấn đề nhờ vào công nghệ nên không yêu cầu nhiều băng thông.
Tuy gọi là “lớp học thông minh” nhưng thực ra khá đơn giản, vốn được cải tạo từ một lớp học cũ. Trước kia ngôi trường này mỗi khối chỉ có ba lớp, về sau còn hai lớp và giờ chỉ còn lại một, số phòng trống đã được dùng vào mục đích khác. Hiện nay ngày càng có nhiều trẻ em đủ điều kiện theo học tại các trường trung học cơ sở trong huyện, nhưng vẫn còn rất nhiều trẻ ở lại đây.
Về sau, khi mốc thời gian dự kiến đã tới, Tập đoàn Oceanwide đã thị phạm công năng cho các học sinh theo đúng kế hoạch.
Trong một phòng học nào đó, tất cả bàn ghế đã được dọn đi và lối đi cũng không còn, toàn bộ học sinh của trường đang ngồi chen chúc nhau.
Người quản lý của Oceanwide Education đang thị phạm tất cả các chức năng và những học sinh ở bên dưới đang tập trung theo dõi.
Kinh Hồng nhìn thoáng qua và cảm thấy có hơi xót xa, vì đa số những bé ở lại vùng nông thôn đều là nữ.
Cuối cùng Kinh Hồng lên phát biểu.
Đây có lẽ là bục phát biểu đơn sơ nhất mà Kinh Hồng từng đứng, thậm chí còn không có micro, Kinh Hồng chỉ có thể nói lớn hơn. Anh chỉnh lại cà vạt trên cổ, đặt hai tay lên bàn giáo viên trước mặt rồi nói, “Chào các bạn học sinh.”
Trước đây, bục phát biểu của Kinh Hồng về cơ bản đều là của các trường đại học lớn như Đại học Bắc Kinh, Đại học Thanh Hoa, Đại học Phục Đán, Đại học Giao thông Thượng Hải, Đại học Hồng Kông và thậm chí cả các trường đại học nổi tiếng của nước ngoài.
Trên bục giảng đơn sơ này, Kinh Hồng chậm rãi nói từng chữ một, “Hôm nay Tập đoàn Oceanwide quyên tặng ba mươi máy tính và ba mươi bộ phần mềm, trong đó bao gồm khóa học của các giáo viên nổi tiếng khắp cả nước, ngân hàng câu hỏi mới nhất và đầy đủ nhất, cùng nhiều loại khác nhau công cụ khác nhau mà qua đó các em có thể đặt câu hỏi với các giáo viên đặc biệt và trò chuyện với người Mỹ. Oceanwide cho rằng giáo dục phải công bằng và Oceanwide hi vọng có thể dùng công nghệ để thu hẹp khoảng cách về nguồn lực.”
Sau khi nói qua vài đoạn, cuối cùng Kinh Hồng chốt lại, “Thế giới ngoài kia vô cùng rộng lớn, hôm nay các em ngồi trong phòng học này, nhưng ngày mai có lẽ các em có thể thay đổi chính mình, thay đổi gia đình, thậm chí thay đổi đất nước và thế giới.”
Nói đến đây, Kinh Hồng nhìn qua một nhân viên đi cùng mình, anh chỉ vào cô và nói, “Thực ra chị gái kia là trẻ con ở thôn X của chúng ta, mà giờ cô ấy đã là người phụ trách sản phẩm bản đồ của Tập đoàn Oceanwide rồi.”
Kinh Hồng dừng một chút, đợi người phụ trách kia vẫy tay thì cười coi như đáp lại.
Trước chuyến đi này, bộ phận nhân sự của Oceanwide đã gửi email hàng loạt đến các quản lý cấp cao và cấp trung trong toàn công ty để tuyển người tới từ các khu vực lân cận vùng này, người phụ trách đã chủ động điền đơn đăng ký ngay sau khi thấy email.
Kinh Hồng nói thêm, “Sau này dù học hay làm gì, y học cũng được, nông nghiệp cũng được mà luật cũng được… tất cả mọi người đều là trụ cột. Tuy nhiên, nếu ai đó tình cờ có hứng thú với máy tính, vậy thì Tập đoàn Oceanwide sẽ chờ các em.” Kinh Hồng nói đến đây thì mỉm cười, “Chúng ta sẽ cùng nhau thay đổi thế giới.”
Đợi tràng pháo tay ngớt, hiệu trưởng hô to, “Khách quý phải đi rồi các em!”
Kinh Hồng gật đầu với hiệu trưởng, vừa vẫy tay vừa rời khỏi bục giảng.
Trở lại phòng hiệu trưởng, Kinh Hồng thấy trước cửa phòng có mấy thùng giấy lớn xếp chồng lên nhau, bên cạnh là hai cô bé.
“À,” Hiệu trưởng giải thích, “một trong những tình nguyện viên của chúng tôi đã luyện tập thư pháp được vài năm. Cô ấy muốn tổ chức hoạt động ngoại khóa nên tự bỏ tiền túi ra mua bút mực giấy nghiên. Hình như bây giờ có khá nhiều trường cấp hai đang phát triển các câu lạc bộ học sinh.” Ý bà là những trường học quy mô lớn.
“Vâng, đúng là vậy.” Kinh Hồng gật đầu tiếp lời. “Thư pháp rất tốt, cháu cũng đã rèn luyện thư pháp mấy năm.”
“Ồ?” Hiệu trưởng phấn chấn, “Vậy cậu có muốn viết một bức không? Để cho các em học sinh xem? Cũng có thể cho học sinh lớp thư pháp tối nay xem nữa.”
Kinh Hồng vốn định từ chối, nhưng nghĩ thế nào cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, “Vậy để cháu thử xem.”
Thế là Kinh Hồng trải rộng tờ giấy Tuyên, dùng vài món đồ vật đè lên trên, sau đó anh tháo khuy măng-sét, xắn tay áo lên rồi bắt đầu vặn đầu bút lông và ngâm vào nước. Kinh Hồng cầm bút lông huơ nhẹ, lông bút mềm mại tản ra.
Sau khi rửa sạch keo, một nữ quản lý cấp cao đưa chiếc khăn bông màu trắng qua, Kinh Hồng đặt đầu bút lên hút khô nước rồi mới nhúng mực. Anh giữ giấy Tuyên bằng một tay, tay kia nhấc bút lông, sau khi đắn đo một lúc, cuối cùng cũng hạ nét đầu tiên lên tờ giấy Tuyên.
Thực ra chất lượng bút rất kém, Kinh Hồng viết xong thì nhận ra lông đầu bút có độ dài không đều nhau, độ cứng mềm cũng không đồng nhất, đây là một trong những cây bút tệ nhất anh từng dùng.
Nhưng Kinh Hồng vẫn rất nghiêm túc, từng nét từng nét thoăn thoắt như rồng bay.
Viết kiểu Hành thư nhưng lại cố ý không viết ngoáy, và cuối cùng câu anh để lại trên giấy chính là câu danh ngôn kinh điển trong “Bài tự về gác Đằng Vương*”:
*Hành thư là một phong cách viết chữ Hán bắt nguồn từ thảo thư. Tuy nhiên, vì không quá tháu như thảo thư nên dễ đọc hơn.
[Khi nghèo càng phải kiên cường,
Không nên làm lỡ bước đường mây xanh.]
*Trích trong Bài tự về gác Đằng Vương của Vương Bột.
***
Ngoài ra còn có hoạt động vào buổi trưa, đó là ăn một bữa cơm bổ dưỡng cùng các em học sinh.
Chính ra mùi vị khá ngon, nhóm Kinh Hồng ngồi cùng mấy em học sinh, hiệu trưởng thì ngồi đối diện, nhiếp ảnh gia vẫn đang chụp ảnh.
Bọn trẻ rất dạn, miệng líu lo không ngừng, thậm chí câu hỏi còn rất ngây thơ. Chúng hỏi Kinh Hồng, “Chú ơi, chú ơi! Hồi bé chú thi được bao nhiêu điểm ạ? Xếp thứ mấy ạ?”
“Chú à?” Kinh Hồng mỉm cười, “Hình như lúc nào cũng xếp thứ nhất.”
“Năm chú học có bao nhiêu bạn thế?”
Kinh Hồng nhớ lại, “Hơn một ngàn, hai mươi lớp.”
Cả đám líu lưỡi, “Hơn một ngàn…!”
“Thế, thế!” Lại một đứa nữa hỏi, “Có bài nào chú không biết làm không ạ?”
Kinh Hồng ngẫm lại, “Hồi cấp hai à? Ít lắm, hình như không có đâu.”
“…” Mấy đứa nhỏ lại hỏi, “Vậy chú học ngoại khóa môn gì?”
Kinh Hồng nói, “Thư pháp, quần vợt, taekwondo, v.v.”
“Cháu thích bóng rổ! Cháu thích Golden State Warriors, thích Curry*!” Một cậu trai nói, “Chú biết chơi bóng rổ không?”
*Stephen Curry là một cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp người Mỹ chơi cho Golden State Warriors tại Giải bóng rổ Nhà nghề Mỹ (NBA).
Kinh Hồng nói, “Biết chút ít thôi, không giỏi lắm. Chú chơi quần vợt nhiều hơn.”
“Quần vợt chẳng có gì vui…”
Cuối cùng có cô bé hỏi Kinh Hồng, “Tối nay chú phải đi ạ?”
“Ừ.” Kinh Hồng nói, “Chú về Bắc Kinh.”
“Chú là người Bắc Kinh sao?”
“Ừ.” Kinh Hồng lại nói, “Chú sinh ra và lớn lên ở Bắc Kinh.”
“Ôi Bắc Kinh,” Ánh mắt cô bé lấp lánh ánh sáng, “Cháu cũng muốn tới Bắc Kinh, thăm thú Bắc Kinh. Vừa cổ kính vừa hiện đại.”
Cô bé đứng bên cạnh hẳn là bạn thân của cô bé này lên tiếng, “Sau này cùng đi nhé! Còn rất nhiều cơ hội mà.”
Sau khi ăn xong bữa cơm bổ dưỡng thì nhóm Kinh Hồng phải trở về. Kinh Hồng cảm thấy hiệu trưởng và giáo viên ở đây thật sự rất vất vả, nhưng ngành giáo dục cũng rất may mắn khi có bọn họ.
***
Lại men theo con đường nhỏ ra quốc lộ, nhóm người lên máy bay và đáp xuống Bắc Kinh vừa đúng sáu rưỡi.
Kinh Hồng dẫn theo nhóm Đàm Khiêm lập tức đến văn phòng của Thanh Huy. Giờ cao điểm nên phải mất tận chín mươi phút từ sân bay thủ đô tới trung tâm thành phố, vừa kịp đến văn phòng lúc tám giờ.
Kinh Hồng nhớ rõ lời Chu Sưởng nói, anh mua một cái sandwich và ăn một nửa trên xe.
Vì thời gian bất tiện nên hôm nay hai bên cũng không định ăn tối với nhau mà chỉ họp mặt đúng nghĩa, địa điểm là một nhà hàng tư nhân do bạn của Chu Sưởng mở.
Nhà hàng thuộc “Tân Trung Hoa” với lối trang trí khá độc đáo, được bao quanh bởi một hành lang sân vườn rộng và các gian nhà, dọc hành lang là những bàn ăn bằng gỗ. Hành lang sân vườn được xây vòng quanh thảm cỏ nhân tạo xanh biếc với một bên là hòn non bộ, bên kia là một gốc cây đào bích cánh đỏ được vây hàng rào.
Nhà hàng tư nhân này đã đóng cửa để phục vụ buổi đàm phán tối nay. Không ngồi được ở những bàn ăn bình thường, chủ nhà hàng bèn kéo hai chiếc bàn ra bãi cỏ giữa sân rồi ghép lại với nhau, để hai hàng ghế ở hai bên, một bên là người của Oceanwide và bên còn lại là người của Thanh Huy. Bàn ăn nằm dưới gốc cây đào bích cánh đỏ rực lửa, tán cây đào bích cánh đỏ ấy nhẹ nhàng che đi một nửa bàn. Dạo này thời tiết ấm lên nên dù ngồi ngoài vào buổi tối thì cũng không bị quá lạnh.
Lúc Kinh Hồng đến thì những người đại diện đàm phán khác của Oceanwide đã chờ ngoài cổng, đợi nhóm Kinh Hồng xuống xe thì cùng nhau đi vào.
Chủ nhà hàng sắp xếp cho đoàn người ngồi dưới tán cây đào đỏ, rất nhanh sau đó người của Thanh Huy cũng tiến vào, hai bên chào hỏi bắt tay nhau rồi lần lượt ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ ở nhà hàng tư nhân bưng trà cho hai bên, đến lượt Kinh Hồng thì vì tách trà ở quá xa nên Kinh Hồng còn nói đùa, “Sao đặt xa vậy, sợ tôi à?”
Chu Sưởng liếc cô gái, cô nàng lập tức lắc đầu rồi dè dặt đẩy tách trà tới gần anh hơn, nhưng rõ ràng vẫn còn hơi sợ hãi.
Người ngồi ở chính giữa bên này, còn cả người ngồi chính giữa bên kia nữa, cả hai đều mang đến cảm giác áp bức quá mạnh. Dù họ không nhìn cô, thậm chí không lên tiếng thì vẫn toát ra cảm giác hiện diện mãnh liệt.
Vì thời gian khá gấp gáp nên hai bên lập tức bắt đầu đàm phán. Thư ký của hai bên chia tập tài liệu đã in cho từng người bên kia, sau đó hai bên đàm phán bàn bạc từng mục tiêu biểu một, đề cập đến tất cả các sản phẩm liên quan. Cứ nói về một sản phẩm của Oceanwide xong thì lại đến một sản phẩm của Thanh Huy, sau đó lại đến Oceanwide rồi lại đến Thanh Huy.
Yêu cầu của hai bên khá là hợp lý, tiến độ đàm phán thực tế rất nhanh.
Người phụ trách Oceanwide là SVP của “Nhóm phát triển doanh nghiệp”, chị ta là một người phụ nữ ba mươi tám tuổi và từng làm việc vài năm tại Goldman Sachs. Chị ta có kinh nghiệm đàm phán phong phú, có cả khí chất và thủ đoạn, vừa nhu vừa cương thuận lợi mọi bề, đây là một người cực kỳ khó nhằn và luôn thành công khi đàm phán với cánh đàn ông công nghệ bên ngoài. Nhưng lần này người bên Thanh Huy cũng không phải dạng vừa, thỉnh thoảng hai bên sẽ có một vài bất đồng nhưng về cơ bản đều được giải quyết rất nhanh chóng, về tổng thể không ai chiếm lợi và cũng không ai bị thiệt thòi, cả hai đã đạt đến sự cân bằng vi diệu.
Mỗi lần đạt được sự hợp tác thì người phụ trách đều sẽ nhìn Kinh Hồng, Kinh Hồng khẽ gật đầu biểu thị sự đồng ý.
Cũng chỉ ở giai đoạn đầu vì Oceanwide muốn tìm hiểu rõ cơ chế giới thiệu sản phẩm của Thanh Huy thì Chu Sưởng mới nhướng mày nói chen vào một câu “Không thể trả lời”.
Nhưng sau đó hắn lại bồi thêm, “Sẽ không hạn chế lưu lượng của Oceanwide đâu, các vị yên tâm.”
Người phụ trách nhìn Kinh Hồng, Kinh Hồng cũng gật đầu ý là “Cho qua”. Chu Sưởng là sếp lớn trong ngành công nghệ thông tin, chắc chắn đã nói là sẽ giữ lời.
Giữa chừng có một cơn gió thổi qua, những cánh đào bích màu đỏ lả tả rơi xuống, có mấy cánh hoa đậu lên vai áo vest màu xám đen của Kinh Hồng, Kinh Hồng cũng không để ý mà chỉ nhẹ nhàng phủi đi.
Đến khi cuộc đàm phán kết thúc thì đã qua mười hai giờ đêm.
“Được rồi.” Người phụ trách phía Oceanwide xác nhận nội dung sơ bộ một lần nữa, chị ta chỉ tay vào tài liệu, “Hai bên sẽ hoàn thành hai điều đầu tiên trước một giờ chiều ngày mai và ký vào thỏa thuận liên quan. Sau đó song phương sẽ cùng nhau đưa ra tuyên bố vào ba giờ chiều, công bố sẽ được đăng trên trang web chính thức, Weibo, và… cùng với… Tất cả việc mở cửa sẽ được hoàn thành trong vòng sáu tháng tới.”
Chu Sưởng nói, “Được.”
Sau đó hai bên bắt tay nhau, bầu không khí nghiêm túc thậm chí là căng thẳng vừa rồi lập tức bay biến hết.
Bà chủ của nhà hàng và nhân viên phục vụ vừa nãy mang hai chai sâm panh sủi bọt và mấy chiếc ly tới. Bà ta thoăn thoắt khui hai chai rượu, nhân viên phục vụ đã bày xong ly thành hai hàng, Chu Sưởng đứng trước bàn, hai tay đút túi quần, hắn nói, “Tôi nghĩ rằng vụ hợp tác lớn như thế này rất đáng để chúc mừng.”
Kinh Hồng liếc nhìn đối phương rồi lại cúi xuống nhìn hai chai sâm panh, sau đó anh gật đầu.
Lại là rượu.
Rượu sâm panh màu vàng nhạt được rót vào ly, những bong bóng li ti nổi lên, trên bàn còn rải rác những cánh hoa đỏ rực rụng xuống khi nãy.
Mười mấy người tới đàm phán mỗi người đều cầm một ly rượu, Kinh Hồng và Chu Sưởng nhìn nhau rồi cùng nâng ly và cụng ly, tiếng ly thủy tinh chạm vào nhau phát ra một tiếng “keng” trong trẻo.
Sau đó Kinh Hồng ngửa cổ uống một hơi cạn sạch. Rượu chảy vào trong bụng thiêu cháy lục phủ ngũ tạng của anh.
Sau đó hai nhóm người lần lượt rời đi, xe Kinh Hồng đỗ ở khá xa nên anh đành đứng một mình ngoài cửa chờ tài xế. Những quản lý cấp cao khác thì đều tự lái xe đến, sau khi chào tạm biệt Kinh Hồng thì lập tức tiến vào con ngõ hẹp, chẳng bao lâu sau đã không còn thấy bóng dáng.
Con ngõ trở lại với sự tĩnh lặng.
Sau khi chào tạm biệt hai vợ chồng chủ nhà hàng, Chu Sưởng ra khỏi khoảng sân nhỏ, liếc mắt thôi đã thấy bóng lưng thẳng tắp của Kinh Hồng.
Hắn nhìn một lát rồi đi tới, đứng từ sườn phía sau để giúp Kinh Hồng lấy vài cánh hoa đào bích đỏ vẫn còn dính lại trên vai anh.
Kinh Hồng sững lại một chút, anh định xoay người thì Chu Sưởng lại nói “Đừng động đậy”, sau đó hắn lại tiếp tục việc của mình, lấy từng cánh từng cánh hoa màu đỏ xuống.
“…” Quả nhiên Kinh Hồng không cử động nữa, xung quanh vô cùng tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau, Chu Sưởng mới nói, “Được rồi.”
Hắn kẹp cánh hoa cuối cùng vừa gỡ xuống giữa hai ngón tay, sau đó lại đưa sượt qua vai Kinh Hồng, ghé sát vào bên tai Kinh Hồng rồi giơ lên trước mắt anh, “Trông như thế này này. Tôi vừa mới tra thử, hoa này nở sớm đấy, tháng Ba tháng Tư mới nở cơ.”
Kinh Hồng liếc mắt nhìn qua.
Khớp xương ngón tay Chu Sưởng rất lớn, hắn cầm một cánh hoa mềm mại bé nhỏ màu đỏ tươi mang đến tác động thị giác rất mạnh mẽ.
Ánh sáng ở lối vào sân nhỏ nhá nhem mờ ảo.
Chu Sưởng lại đưa cánh hoa kia tới chóp mũi rồi hít hà, hắn nói, “Vẫn còn chút hương thơm.”
Hắn giơ cánh hoa màu đỏ lên trước mắt Kinh Hồng, Kinh Hồng tò mò cũng khẽ hít hà. Ngoài mùi thơm của cánh hoa, vậy mà anh còn ngửi được tầng hương cuối của loại nước hoa Chu Sưởng quen dùng tỏa ra nhẹ nhàng từ đầu ngón tay hắn, là mùi Oud Wood hững hờ. Hai thứ mùi hương vấn vít cùng nhau bỗng làm người ta cảm thấy hơi thất thần.
*Tom Ford Oud Wood là một mùi gỗ cực kì sang trọng toát lên một sự lôi cuốn và mạnh mẽ với các nốt hương gồm trầm hương (Oud), gỗ cẩm lai Brazil, gỗ đàn hương, bạch đậu khấu, vanilla, tiêu Tứ Xuyên, cỏ hương bài, đậu Tonka, nhựa hổ phách.
sdfsdf
Làn gió xuân khẽ thổi qua, hai ngón tay của Chu Sưởng khẽ khàng tách ra, cánh hoa lập tức được gió xuân cuốn đi và bay rất xa như không thể tự làm chủ mình.
Kinh Hồng dõi mắt nhìn theo đến tận khi không còn thấy nữa.
Sau đó Kinh Hồng xoay cổ nhìn về phía sau qua vai mình. Con ngõ rất tối nhưng ánh mắt của hai người lại trở nên trong trẻo và sáng hơn.
Chu Sưởng tiến từng bước lên rồi đứng sóng vai chờ đợi cùng Kinh Hồng, tiện thể nói, “Giám đốc Kinh về nhà luôn à?”
Kinh Hồng trả lời, “Vẫn chưa quyết được.”
Thực ra Kinh Hồng không muốn về.
Đạt được vụ hợp tác như này mà về nhà luôn thì chán quá.
Nhưng đã mười hai giờ đêm rồi, dường như chẳng còn nơi nào khác để đi.
Vài giây sau, Kinh Hồng chợt nhớ đến câu nói “Rất muốn ngắm nhìn Bắc Kinh” của mấy cô bé ở trường học trưa hôm nay, anh chợt nhận ra suốt nhiều năm như vậy, thực chất anh chưa một lần nào “ngắm nhìn Bắc Kinh một cách tử tế”, anh sẽ luôn gọi điện thoại hoặc đọc tài liệu khi ở trên xe.
Có lẽ vì uống ly sâm panh kia quá nhanh nên đầu anh hơi váng vất, cũng có thể là vì cánh hoa kia hay vì lần hợp tác này, Kinh Hồng chợt xúc động buột miệng nói ra, “Hay là cùng đi ngắm Bắc Kinh nhé?”
Vẻ khó hiểu lộ ra trên mặt Chu Sưởng trong khoảnh khắc, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã gật đầu, “Được.”
Lúc này xe của Kinh Hồng đã tới, Chu Sưởng nhìn lướt qua thì nhếch môi, “Feichi? Dạo này giám đốc Kinh đi xe này à?”
“Phải.” Kinh Hồng đi tới bên kia xe rồi mở cửa sau ra, “Mẫu mới nhất của Feichi Auto, sắp ra mắt rồi.”
Chu Sưởng cũng ngồi vào xe Kinh Hồng, “Đúng là giám đốc Kinh luôn nhớ đến việc ủng hộ công ty mà mình đầu tư.”
“Xe rất tốt.” Kinh Hồng nói, “Tốc độ đã đạt đến mức dẫn đầu trên thế giới.”
Chu Sưởng gật đầu.
Con ngõ nhỏ này có những khúc cua ngoằn ngoèo, nhưng khi đi tiếp thì bỗng nhiên lại lạc vào một con đường lớn sầm uất, cảm giác như mọi thứ chợt bừng sáng.
Kinh Hồng bảo tài xế lái vòng quanh Bắc Kinh, cứ tùy ý dạo một vòng, sau đó anh lại tiếp tục chủ đề vừa nãy với Chu Sưởng, “Trước đó Oceanwide và China Eastern Airlines đã đạt được thỏa thuận hợp tác, tôi vừa tặng chủ tịch của China Eastern Airlines một chiếc Feichi, ông ấy tặng lại tôi một chiếc phi cơ, Boeing 737-800.”
Chu Sưởng khẽ cười, “Vậy là giám đốc Kinh hời to rồi.”
“Đúng vậy.” Kinh Hồng nói, “Tôi vốn không bao giờ làm ăn thua lỗ. Nếu tôi tặng Dương Liễu thì bên đó chỉ có thể tặng lại tôi xe đạp công cộng, còn nếu tôi tặng cho giám đốc Chu, cậu cũng chỉ có thể tặng lại tôi một năm hội viên trên cái trang web rách của cậu.”
Vẻ mặt của Chu Sưởng rất bình thản, hắn hỏi, “Thế phải làm sao bây giờ? Chỉ có gói hội viên một năm của trang web rách thôi. Tôi đính kèm thêm bản thân nhé?”
Kinh Hồng nhìn ra ngoài cửa sổ và tỏ ra kỳ thị, “Khỏi.”
Một lát sau, Chu Sưởng lại hỏi, “Tại sao tự nhiên lại muốn đi ngắm Bắc Kinh?”
Kinh Hồng cũng không giấu giếm, “Sáng nay một dự án phúc lợi cộng đồng của Oceanwide đã chính thức được triển khai, tôi đã ăn trưa với các em nhỏ vùng núi xa xôi.” Anh chợt ngừng lại một lát rồi mới nói tiếp, “Có mấy đứa bé hỏi lát nữa tôi phải về đâu, rồi mấy em nói cũng muốn tới Bắc Kinh, muốn xem Bắc Kinh trông thế nào. Vừa rồi tôi chợt nhận ra, rằng tôi cũng chưa từng ngắm nhìn Bắc Kinh trong suốt những năm gần đây. Người ta thì mong ngóng, tôi lại chẳng coi ra gì.”
Chu Sưởng im lặng một lát mới nói, “Bệnh chung của người thành phố thôi.”
Kinh Hồng mỉm cười, “Người dân ở các thành phố lớn ít nhất cũng quen với khu vực mà mình sinh sống, như trung tâm mua sắm, siêu thị và công viên. Tôi thì thậm chí còn không quen với chính khu vực sinh sống của mình.” Có trợ lý, tài xế, quản gia, chuyên gia dinh dưỡng, đầu bếp, anh chẳng cần phải đi đâu. Huống hồ anh còn bận rộn, cũng rất dễ bị nhận ra.
Chu Sưởng gật đầu, “Cũng phải.”
Thực ra Chu Sưởng cũng thế.
Kinh Hồng nói, “Hi vọng những trang thiết bị này sẽ có ích. Trong xã hội văn minh, chúng ta phải tìm cách loại bỏ một số bất bình đẳng cố hữu của con người, phải không? Nếu ở trong môi trường như vậy, có lẽ chúng ta sẽ chẳng đạt được bất cứ thành tựu gì.”
Chu Sưởng nhìn Kinh Hồng.
“À phải rồi giám đốc Chu,” Kinh Hồng không nói chuyện nặng nề nữa, anh hỏi, “giám đốc Chu đã bao giờ nghe đến “đầu thai ngậm thìa vàng” chưa?”
Chu Sưởng cười, “Chúng ta là kiểu sinh ra đã ngậm thìa vàng à?”
“Hẳn rồi.” Kinh Hồng chống tay lên cằm, “Chẳng nhẽ lại không?” Từ ngoại hình, trí tuệ cho đến gia thế đều không chê vào đâu được.
“Cũng được,” Chu Sưởng đáp, “có câu gì nhỉ, chắc kiếp trước chúng ta đã giải cứu hệ ngân hà cùng nhau rồi.”
Kinh Hồng hờ hững nhìn hắn.
Giải cứu “cùng nhau”, một câu bâng quơ của Chu Sưởng nhưng lại trộn kèm mờ ám.
Xe tới gần Tử Cấm Thành.
Hoàng cung của hai triều đại Minh và Thanh lặng lẽ sừng sững trong đêm. Nhưng kỳ lạ là ngay lúc này lại có vài chùm tia sáng bắn ra từ bên trong, xé toạc bầu trời và bừng bừng rực sáng.
Kinh Hồng hỏi, “Cái này từ hồi nào vậy?”
Chu Sưởng không biết nhưng tài xế lại biết, “Hai năm gần đây đều tổ chức lễ hội đèn lồng Rằm tháng Giêng! Giờ vẫn còn đang trong thời gian lễ hội, hình như sẽ tổ chức một tháng.”
“Ra vậy, lễ hội đèn lồng Rằm tháng Giêng, “Đèn sáng trăng trong khắp đế thành*” nhỉ, bắt đầu từ thời cổ đại.” Kinh Hồng chống cằm nhìn ra bên ngoài, sau đó anh lại hỏi Chu Sưởng, “giám đốc Chu từng tới Cố Cung chưa?”
*Trích từ Bài 38 thuộc “Thượng Kinh Ký Sự” của Lê Hữu Trác.
Chu Sưởng nói, “Hồi bé trường có tổ chức cho đi thăm quan.”
Kinh Hồng cũng cười, “giám đốc Chu cũng là người Bắc Kinh nhỉ?”
“Phải.” Chu Sưởng nói, “Lão Chu là người Vũ Hán. Nhưng sau khi tốt nghiệp thì đã đến Viện nghiên cứu năng lượng điện.”
“Người Vũ Hán,” Kinh Hồng trêu đùa, “Vậy chú Chu có ăn mì khô cay* không?”
*Mì khô cay là món ăn truyền thống của Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc.
Chu Sưởng nheo mắt nhìn anh, “Theo đồn đãi thì chú Chu còn ăn cả vàng đấy.”
“…” Kinh Hồng cũng nói về chuyện nhà mình, “Chủ tịch Kinh là người Nam Kinh, về sau làm việc tại viện nghiên cứu trực thuộc Viện Khoa học Trung Quốc. Trong bốn công ty thì hình như chỉ có Bành Chính là từ nước ngoài về, hồi ấy đã nhận được học bổng tiến sĩ từ Rockefeller*.”‘
*Đại học Rockefeller là một trường đại học tư thục đào tạo chương trình sau đại học ở Thành phố New York, Hoa Kỳ.
“Còn có người đồng sáng lập với giám đốc Chu già nữa, trở về từ Thung lũng Silicon.” Chu Sưởng nói, “Công cụ tìm kiếm là thứ đòi hỏi kỹ thuật nhất, làm sao mà bố Chu biết được.”
“Ừ.” Kinh Hồng cũng không tranh cãi, vì lời Chu Sưởng nói là sự thật, công cụ tìm kiếm yêu cầu kỹ thuật rất cao, anh nói, “Trong bốn công ty thì công nghệ của Thanh Huy là tốt nhất, công cụ đề xuất video ngắn cũng không thể bỏ qua công lao của Thanh Huy.” Kinh Hồng nói xong lại đùa một câu, “Đề xuất vài video cho người dùng là họ lập tức bị nghiện, cũng phải có bản lĩnh mới làm được.”
Chu Sưởng cười.
Kinh Hồng hiểu rất rõ trong lòng, công nghệ của Thanh Huy rất tốt nhưng thời của bố Chu cũng đã bị hạn chế bởi chính “công nghệ tốt”, phát triển quá mức vào kỹ thuật nên không hiểu được nhu cầu của người sử dụng, nhưng Chu Sưởng… lại cải thiện được khía cạnh này.
Về lý thuyết, các công ty thương mại điện tử dễ tham gia vào điện toán đám mây nhất, ví dụ như Amazon với tài nguyên 2B và không phát triển quá thiên về mặt kỹ thuật, bọn họ hiểu về nhu cầu khách hàng, nhưng một công ty đáp ứng cả hai như Hành Viễn lại không vượt qua được Thanh Huy chỉ làm được một vế, thậm chí còn không vượt được Oceanwide.
“Video ngắn” cũng vậy. Hồi ấy khi Kinh Hồng vẫn còn lo lắng vì “không thể hiểu được những cô gái trong độ tuổi từ mười sáu đến hai mươi hai” thì video ngắn của Thanh Huy được ra mắt và đã quy tụ rất nhiều người nổi tiếng đã xuất hiện ở các chương trình tạp kỹ trong vài năm qua, với cực kỳ nhiều clip ngắn và cảnh hậu trường khác nhau trên phim trường, một khi người dùng tìm kiếm những ngôi sao mà mình yêu thích là sẽ không thể dứt ra được, những video sẽ liên tiếp được đưa tới trước mắt. Bọn họ còn chia sẻ cho mọi người xung quanh, và Thanh Huy thực sự đã tận dụng tối đa đặc điểm của người hâm mộ. Hơn nữa với những bài hát và điệu nhảy mang tính gây nghiện, lưu lượng truy cập bùng nổ trong nháy mắt, vượt mặt tất cả những nền tảng khác, chỉ ba tháng chiến dịch này đã có kết quả.
Nhưng những thứ này lại không phải là mảng mà Thanh Huy vốn am hiểu.
Thực ra Kinh Hồng cũng không cho rằng Chu Sưởng là người nghĩ ra mấy thứ này, nhưng Chu Sưởng cho phép là đủ.
Kinh Hồng nhất thời lại nhớ đến ID “Eternal Sunshine” trên diễn đàn kia, Chu Sưởng luôn cố gắng tìm hiểu phản ứng của thị trường đối với từng ứng dụng ở trên diễn đàn ấy.
Tất cả đều được tích lũy từng chút một.
Kinh Hồng nghĩ thầm, quả thật hắn chính là một đối thủ nặng ký.
Lúc này xe rẽ vào phố Tây Trường An. Phố Trường An ở Bắc Kinh về đêm rực rỡ ánh đèn, từng chiếc xe lao đi vun vút, đặc biệt là gần cổng tháp Thiên An Môn. Trên cổng còn treo đèn lồng, một bức chân dung và hai câu “Vạn tuế”, đây là bối cảnh vĩnh cửu cho mỗi bức tranh, còn đằng trước chính là thời gian đổi thay và năm tháng đổi dời.
Xe lại hướng về trục đường chính.
Kinh Hồng thường xuyên đi qua con đường này nhưng chưa bao giờ nhàn nhã như hôm nay, anh hỏi Chu Sưởng, “Con đường này được xây dựng từ khi nào?”
Chu Sưởng mở điện thoại ra tra cứu, “Năm 1992.”
Kinh Hồng gật đầu, “Tôi nhớ là… Goldman Sachs vào Trung Quốc năm 1993 nhỉ? Morgan Stanley cũng là năm đó.”
“Tầm đó.”
Kinh Hồng lại nói, “Hình như bây giờ “thế hệ 8x” đã bị coi là người già rồi nhỉ, nhưng thực ra tôi vẫn thấy mình rất may mắn khi sinh ra sau năm 80. Hình như bài “Câu chuyện mùa xuân” ra năm tôi lớp một nhỉ? Vừa khéo đúng lúc đã hiểu được mọi chuyện xung quanh.”
Năm đó, Trung Quốc đã trải qua một bước ngoặt lớn, bước vào một giai đoạn mới và bắt đầu “giải phóng và phát triển lực lượng sản xuất”, trong dòng lịch sử sau này của Trung Quốc, dường như cả năm đó đều là mùa xuân. Khi đó vừa đúng lúc anh bắt đầu có nhận thức, có thể chứng kiến những năm 90 gió nổi mây vần và biến chuyển từng ngày.
Chu Sưởng nhìn Kinh Hồng rồi nói, “… Ừ.”
Tài xế lại di chuyển tới Đài tưởng niệm Thiên niên kỷ Trung Quốc.
“Cậu từng tới rồi à?” Kinh Hồng lại hỏi.
Chu Sưởng lắc đầu, “Tôi chỉ nhớ mỗi dạ hội “Chào mừng thiên niên kỷ” thôi.”
“Tôi cũng chưa tới bao giờ.” Kinh Hồng nói, “Chỉ hơi ấn tượng qua bản tin thôi, hình như… kim của đồng hồ Mặt Trời* luôn hướng về phía sao Bắc Đẩu. Ý rằng với đồng hồ Mặt Trời, nếu bóng của kim quay đủ một vòng thì một ngày đã trôi qua, và nếu nó quay một lần nữa thì một ngày khác đã trôi qua. Cứ như vậy, một ngày, một ngày, rồi lại một ngày nữa… Rồi một thế kỷ trôi qua, lại một ngày nữa, một ngày, rồi một ngày nữa, đến khi cả ngàn năm trôi qua rồi thì thứ duy nhất không đổi thay cũng chỉ có sao Bắc Đẩu mà thôi.”
*Đồng hồ Mặt Trời là một thiết bị đo thời gian dựa vào vị trí của Mặt Trời. Trong thiết kế thường gặp nhất, như trong đồng hồ mặt trời ngang, mặt trời đổ bóng kim lên trên một mặt phẳng có khắc các đường chỉ thời gian trong ngày.
“Ừ.” Chu Sưởng nói, “Tôi đã ở Phố Wall vào năm 2008. Ngân hàng đầu tư lớn thứ tư nước Mỹ cũng đã sụp đổ, truyền thống rực rỡ được xây dựng bằng tâm huyết suốt một thế kỷ rưỡi đã bị xóa bỏ chỉ sau một đêm. Ai biết được Oceanwide và Thanh Huy có thể tồn tại được bao lâu.”
Kinh Hồng nói, “Chỉ hi vọng vào ngày Oceanwide và Thanh Huy biến mất thì thế hệ sau sẽ có thể tiếp bước.” Internet đã sôi sục trong suốt ba mươi năm, không ai biết nồi nước sôi này có thể tiếp tục sôi bao lâu nữa.
Chu Sưởng lại nói, “Thực ra tôi cảm thấy sống lâu hơn Oceanwide một ngày đã là chiến thắng rồi.”
Kinh Hồng thưởng cho hắn một chữ, “Cút.”
“Mà nói đi cũng phải nói lại.” Chu Sưởng cũng nhìn ra bên ngoài, giọng nói trở nên nhẹ tênh, “Nếu so với cả ngàn năm thì cuộc đời trăm năm của con người quá đỗi ngắn ngủi. Đời người có trăm năm, và cũng chỉ có trăm năm. Tôi đã trải qua một phần ba của trăm năm rồi, vậy nên khi gặp được một người hay một việc gì đó, tôi đều sẽ muốn nắm chặt lấy. Giám đốc Kinh nghĩ sao?”
Kinh Hồng nghe vậy thì im lặng.
Chu Sưởng nói tiếp, “Có rất nhiều những khó khăn mệt nhoài mà trước kia chỉ có thể tự rót tự uống một mình, chẳng thể sẻ chia giải thích với người ngoài. Hiếm khi gặp được một người có thể thấu hiểu lẫn nhau.”
Sau vài giây, Kinh Hồng mới nói, “Để tôi nghĩ thêm đã.”
Anh thận trọng hơn Chu Sưởng rất nhiều, nhưng lần này Kinh Hồng lại không từ chối thẳng.
“Ừ, không phải gấp.” Chu Sưởng cũng không giục, hắn luôn là người cực kỳ kiên nhẫn, “Phải nghĩ cho thật kỹ chứ.”
Kinh Hồng nhìn thoáng qua Chu Sưởng, vừa khéo Chu Sưởng cũng quay sang.
Ánh mắt của hai người va vào nhau giữa không gian mờ ảo nhá nhem trong xe.
Nguồn sáng duy nhất là ánh đèn đường chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ xe, khi mờ khi tỏ.
Nguồn sáng ấy hắt vào từ bên Chu Sưởng, khiến đường nét gương mặt Chu Sưởng trở nên lập thể hơn.
Vầng trán sáng sủa, sống mũi cao thẳng, cằm và yết hầu khiê,u gợi, và quan trọng nhất chính là ánh mắt trong veo và sáng ngời.
Trong hoàn cảnh này, dường như ánh mắt Chu Sưởng sáng hơn, con ngươi đen láy lại sáng ngời, lặng lẽ khóa chặt người bên cạnh.
Ánh mắt sắc sảo, luôn mang theo tính xâm lược và dụ,c vọng chiếm hữu mạnh mẽ.
Kinh Hồng chợt cảm thấy sau đầu tê dại.
Cũng may là sau đó xe đã rẽ vào hai công trình mang tính biểu tượng là Tổ Chim và Water Cube.
*Sân vận động Quốc gia Bắc Kinh, cũng được gọi là Tổ chim, là một sân vận động có sức chứa 91.000 người ở Bắc Kinh. Trung tâm thể thao dưới nước Bắc Kinh còn được gọi là “Khối nước hình lập phương”, được trang bị hệ thống năng lượng mặt trời làm ấm các hồ bơi và các công nghệ làm giảm hiệu ứng nhà kính, có hệ thống dùng để chứa mưa để tái sử dụng cho hồ bơi.
dfdfcxxf
Kinh Hồng ổn định lại cảm xúc, gương mặt vẫn không mảy may biểu cảm, “Tôi vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối. Tôi đã ở Mỹ suốt cả năm 2008, bỏ lỡ rất nhiều chuyện.”
“Ồ?”
“Ừ.” Kinh Hồng nói, “Tôi chỉ có ấn tượng với một vài tin tức vào thời điểm đó, ví dụ như lúc công bố bộ linh vật biểu tượng* thì tôi đã nghĩ, ô hô ngầu vãi, nguyên một bộ năm bé luôn! Hay ví dụ như khi công bố “Kim Tương Ngọc*” thì cảm thấy quào, huy chương đẹp quá đi chứ. Cũng may là tôi kịp xem được vài trận đấu trong hai tuần về nước vào tháng Tám.”
Chu Sưởng hỏi, “Là những môn gì?”
Kinh Hồng nhớ lại, “Bóng rổ, trận mà đội tuyển Trung Quốc đánh để vào tứ kết, tỷ số quá sít sao, toàn bộ khán giả rất phấn khích mỗi khi có bàn thắng được ghi. Còn có bóng đá nữa, tất nhiên tôi biết Trung Quốc không giỏi, nhưng ở một địa điểm lớn nhường này,” Kinh Hồng khua tay múa chân, “trước khi trận đấu bắt đầu, hàng chục ngàn người đã cùng nhau hát quốc ca, không khí vẫn rất cảm động. Ngoài ra còn có bóng bàn, cầu lông… Ở trận chung kết đơn nam, mỗi khi vận động viên đập bóng, toàn bộ khán giả ngồi tại nhà thi đấu đều hét lên “Đánh”…”
“Ha,” Chu Sưởng nhếch môi cười, “vậy mà giám đốc Kinh còn kêu “tiếc”, cậu xem thi đấu nhiều hơn tất cả mọi người rồi còn gì.”
Kinh Hồng cong khóe môi, “Dù gì cũng có mỗi hai tuần mà. Hồi ấy có rất nhiều bạn bè của tôi đều đi làm tìnmh nguyện viên và phát ảnh, tôi còn cảm thấy hơi ghen tị.” Anh nói xong thì lại hỏi, “giám đốc Chu thì sao?”
“Tôi ấy à?” Chu Sưởng nói, “Lúc đó Thanh Huy có bản quyền phát sóng trực tiếp sự kiện này nên bố Chu có mấy vé hàng ghế đầu dự lễ khai mạc. Nhưng tôi ghét đám đông nên không thèm đi, giờ ngẫm lại thì cũng thấy hơi hối hận.”
“Ừ.” Kinh Hồng lại hỏi, “Năm 2001 thì giám đốc Chu ở Bắc Kinh phải không?”
“Phải.” Chu Sưởng biết Kinh Hồng muốn hỏi điều gì, “Thất bại năm 1993, thành công năm 2001, tất cả đều là ở Bắc Kinh. Đêm đó người dân Bắc Kinh thực sự rất ồn ào khi cuộc đấu thầu đăng cai Olympic thành công.”
“Ừ.” Kinh Hồng mỉm cười.
Vậy mà lại nói đến tuổi thơ của hai người cũng như những ký ức chung của bọn họ.
Ở độ tuổi và địa vị này, nói về những chuyện xảy ra thời đi học khó tránh khỏi cảm giác ấu trĩ, Kinh Hồng sẽ không nói đến những chuyện này với bất kỳ ai mới gặp, Chu Sưởng lại là một ngoại lệ.
Di chuyển tới hơn một giờ sáng thì Kinh Hồng mới bảo tài xế, “Được rồi, cho tôi tới Oceanwide trước, sau đó tôi sẽ tự về Trúc Hương Thanh Vận, cậu đưa giám đốc Chu về là được.”
Tài xế nói, “Vâng.”
Xe nhanh chóng nhập vào vành đai thứ hai.
Tập đoàn Oceanwide ở gần hơn nên tài xế lái tới Oceanwide trước.
Đường vành đai thứ hai ở Bắc Kinh vào ban đêm vắng vẻ một cách kỳ lạ, xe lao nhanh như chớp, vòng quanh khu trung tâm nhất của thành phố.
Đến khu trụ sở Oceanwide, cả khu vực đều rực rỡ ánh đèn. Nối tiếp nhau là những tòa nhà cao tầng, những vách kính và những cái tên đầy tự hào của từng công ty được gắn bên trên.
Hoành tráng và rực rỡ nhường vậy.
Và khu vực rộng lớn nhất trong số đó có dòng chữ “Tập Đoàn Oceanwide” ở phía trước.
Ánh trăng như một chiếc móc câu tinh tế treo giữa bầu trời đêm.
Kinh Hồng xuống xe và chào tạm biệt Chu Sưởng. Hai người lặng lẽ nhìn vào mắt nhau giữa một lớp kính cửa xe, một lát sau Kinh Hồng mới xoay người rời đi.
Kinh Hồng đi về hướng tòa nhà Oceanwide.
Chưa được nửa đường thì điện thoại trong túi anh bỗng rung lên bần bật.
Anh mở ra xem thì thấy là Chu Sưởng.
Kinh Hồng bắt máy rồi quay người lại nhìn về phía chiếc xe xa xa trong đêm. Bóng người đã trở nên rất nhỏ, lúc này bọn họ chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của người kia.
Kinh Hồng đưa điện thoại lên bên tai, vì hơi mệt nên âm giọng khá biếng nhác, “Ừ?”
“Giám đốc Kinh, vừa rồi tôi quên nói.” Trong điện thoại, giọng Chu Sưởng vẫn có từ tính như trước giờ vẫn vậy, “Trước đây tôi cũng luôn bận rộn công việc, lần này cảm ơn giám đốc Kinh đã cho tôi đi theo, cùng ngắm nhìn Bắc Kinh.”
Trước đó Oceanwide đã triển khai một dự án phúc lợi cộng đồng liên quan đến giáo dục. Oceanwide đã tặng một số lượng lớn trang thiết bị cho các vùng nghèo, vùng sâu vùng xa và những trang thiết bị này đều là những sản phẩm giáo dục.
Thông qua các sản phẩm giáo dục này, trẻ em vùng sâu vùng xa có thể nghe trực tiếp các buổi phát sóng của các giáo viên nổi tiếng, những giáo viên nổi danh này đều là những giáo viên đã nghỉ hưu được Oceanwide Education tuyển chọn kỹ càng và đại diện cho trình độ cao nhất. Phần mềm còn có ngân hàng câu hỏi được tối ưu hóa theo thời gian thực cho từng môn học bởi Oceanwide Education, bao gồm cả những câu hỏi điển hình thông thường và loại câu hỏi dễ mắc lỗi được trí tuệ nhân tạo phát hiện trong dữ liệu lớn của người dùng dựa trên điểm kiến thức của từng môn học. Ngân hàng đề là kho câu hỏi điển hình được tổng hợp bởi các giáo viên nổi tiếng trên cả nước, được tải lên và cập nhật liên tục, không bỏ sót bất cứ dạng đề nào, đảm bảo dùng mãi không hết. Phần mềm cũng có thể đề xuất các câu hỏi tương tự khác dựa trên hồ sơ của chính người dùng, hiệu quả mang lại cực kỳ cao.
Tiếng Anh cũng vậy, Tập đoàn Oceanwide đã phối hợp với nhiều giáo viên chuyên nghiệp từ các trường học của Mỹ để luyện nói tiếng Anh cho học sinh dựa trên một số sách giáo khoa kinh điển. Người dùng của sự kiện công ích này có thể tham gia dự án miễn phí. Phần mềm cũng có bản tin tiếng Anh được cập nhật hàng ngày.
Ngoài ra, một số phòng học cũng được trang bị nội dung giảng dạy hiện đại, bao gồm nhiều bảng đen, màn hình và đủ các loại công cụ.
Oceanwide hứa rằng sẽ duy trì các tài nguyên giáo dục này miễn phí trọn đời.
Hoạt động hôm nay của Kinh Hồng là đến một trường học ở miền núi để khởi động dự án phúc lợi cộng đồng nhằm xây dựng hình ảnh của Tập đoàn Oceanwide. Có tổng cộng hai trăm trường học trong đợt quyên góp đầu tiên cho dự án phúc lợi cộng đồng, điểm đến hôm nay là trường đầu tiên.
Sau khi xuống máy bay, xe dần dần chạy ra khỏi thành phố, men theo quốc lộ dẫn vào thị trấn rồi lại dọc theo con đường nhỏ gập ghềnh để tới điểm đến cuối cùng.
Mọi thứ đều khác với Bắc Kinh.
Hai bên con đường xóc nảy là những khoảng đất rộng hoang vu khi xuân về, trống vắng và bao la, tựa như người mẹ đang trải qua việc sinh nở, thai nghén nhưng cũng mệt mỏi. Dường như sâu trong lòng đất có một luồng sức mạnh đang dồn dập ồn ào, tiếng gọi trầm lắng âm ỉ mạnh mẽ nhưng lại thê lương, mây trắng trên bầu trời cũng biến đổi thất thường.
Sau khi đến nơi, Kinh Hồng bước xuống xe.
Ngôi trường trước mắt rộng hơn dự kiến nhưng vẫn rất đơn sơ. Tòa nhà hai tầng khá rộng, đây cũng là chỗ ăn chỗ ở của học sinh, tường ngoài màu vàng nhạt và bong tróc thành từng mảng loang lổ, sân thể dục chỉ có nền xi măng với một cột cờ kèm theo trụ bóng rổ. Ngôi trường đã được xây từ rất lâu, học sinh của trường bao gồm cả học sinh từ nhiều làng lân cận.
Hiệu trưởng trường đã ra đón, bà là một người phụ nữ tầm hơn năm mươi tuổi và tóc đã điểm bạc. Bên Kinh Hồng có khoảng mười mấy người, Kinh Hồng dẫn đầu còn đằng sau anh là các quản lý cấp cao, tiếp đến là nhóm nhân viên của bộ phận quan hệ công chúng, trong đó có hai người chịu trách nhiệm chụp ảnh và một người khác chịu trách nhiệm viết bài.
Hai bên gặp nhau ở cổng trường, bọn họ bắt tay và nói chuyện một lát, sau đó Kinh Hồng được mời tới phòng hiệu trưởng. Hiệu trưởng chỉ vào các tài liệu trên tường và đích thân nói về trường mình, bao gồm có bao nhiêu giáo viên và hoàn cảnh tương ứng của họ, có bao nhiêu học sinh và hoàn cảnh gia đình của một số em, lịch sử giành giải thưởng trong những năm gần đây, thành tích cuộc thi, có bao nhiêu người đỗ vào các trường trọng điểm tỉnh và thành phố, bao nhiêu người lên cấp ba, bao nhiêu người học trung cấp nghề, bao nhiêu người giờ đã học đại học, trong đó có hai người đỗ vào dự án 985*. Cuối cùng hiệu trưởng cũng nói về nguồn tài trợ của chính phủ và trợ giúp từ xã hội.
*”Dự án 985″ hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới” là dự án xây dựng các trường Đại học trọng điểm trong những trường trọng điểm của Trung Quốc và mang tầm cỡ quốc tế. Các trường thuộc “dự án 985” có thể coi là những trường đứng đầu trong những trường thuộc “dự án 211”, bằng tốt nghiệp của các trường trong “dự án 985” được coi là danh giá của danh giá chính vì vậy để thi đỗ và tốt nghiệp tại các trường này đều rất vất vả.
Thôn này thật sự quá nghèo, hoàn cảnh gia đình các bé rất tệ, có em thì cha mẹ tàn tật, từ bé đã phải chăm sóc người nhà, có em lại bị bỏ rơi và sống cùng những người cao tuổi, còn có…
Sau đó hiệu trưởng dẫn nhóm Kinh Hồng đi tham quan toàn trường, trọng tâm là “lớp học thông minh” do Tập đoàn Oceanwide vừa xây dựng, máy tính bên trong được sắp xếp gọn gàng với phần mềm giáo dục đã được cài đặt sẵn. Tốc độ Internet không tốt lắm nhưng Tập đoàn Oceanwide đã giải quyết được một số vấn đề nhờ vào công nghệ nên không yêu cầu nhiều băng thông.
Tuy gọi là “lớp học thông minh” nhưng thực ra khá đơn giản, vốn được cải tạo từ một lớp học cũ. Trước kia ngôi trường này mỗi khối chỉ có ba lớp, về sau còn hai lớp và giờ chỉ còn lại một, số phòng trống đã được dùng vào mục đích khác. Hiện nay ngày càng có nhiều trẻ em đủ điều kiện theo học tại các trường trung học cơ sở trong huyện, nhưng vẫn còn rất nhiều trẻ ở lại đây.
Về sau, khi mốc thời gian dự kiến đã tới, Tập đoàn Oceanwide đã thị phạm công năng cho các học sinh theo đúng kế hoạch.
Trong một phòng học nào đó, tất cả bàn ghế đã được dọn đi và lối đi cũng không còn, toàn bộ học sinh của trường đang ngồi chen chúc nhau.
Người quản lý của Oceanwide Education đang thị phạm tất cả các chức năng và những học sinh ở bên dưới đang tập trung theo dõi.
Kinh Hồng nhìn thoáng qua và cảm thấy có hơi xót xa, vì đa số những bé ở lại vùng nông thôn đều là nữ.
Cuối cùng Kinh Hồng lên phát biểu.
Đây có lẽ là bục phát biểu đơn sơ nhất mà Kinh Hồng từng đứng, thậm chí còn không có micro, Kinh Hồng chỉ có thể nói lớn hơn. Anh chỉnh lại cà vạt trên cổ, đặt hai tay lên bàn giáo viên trước mặt rồi nói, “Chào các bạn học sinh.”
Trước đây, bục phát biểu của Kinh Hồng về cơ bản đều là của các trường đại học lớn như Đại học Bắc Kinh, Đại học Thanh Hoa, Đại học Phục Đán, Đại học Giao thông Thượng Hải, Đại học Hồng Kông và thậm chí cả các trường đại học nổi tiếng của nước ngoài.
Trên bục giảng đơn sơ này, Kinh Hồng chậm rãi nói từng chữ một, “Hôm nay Tập đoàn Oceanwide quyên tặng ba mươi máy tính và ba mươi bộ phần mềm, trong đó bao gồm khóa học của các giáo viên nổi tiếng khắp cả nước, ngân hàng câu hỏi mới nhất và đầy đủ nhất, cùng nhiều loại khác nhau công cụ khác nhau mà qua đó các em có thể đặt câu hỏi với các giáo viên đặc biệt và trò chuyện với người Mỹ. Oceanwide cho rằng giáo dục phải công bằng và Oceanwide hi vọng có thể dùng công nghệ để thu hẹp khoảng cách về nguồn lực.”
Sau khi nói qua vài đoạn, cuối cùng Kinh Hồng chốt lại, “Thế giới ngoài kia vô cùng rộng lớn, hôm nay các em ngồi trong phòng học này, nhưng ngày mai có lẽ các em có thể thay đổi chính mình, thay đổi gia đình, thậm chí thay đổi đất nước và thế giới.”
Nói đến đây, Kinh Hồng nhìn qua một nhân viên đi cùng mình, anh chỉ vào cô và nói, “Thực ra chị gái kia là trẻ con ở thôn X của chúng ta, mà giờ cô ấy đã là người phụ trách sản phẩm bản đồ của Tập đoàn Oceanwide rồi.”
Kinh Hồng dừng một chút, đợi người phụ trách kia vẫy tay thì cười coi như đáp lại.
Trước chuyến đi này, bộ phận nhân sự của Oceanwide đã gửi email hàng loạt đến các quản lý cấp cao và cấp trung trong toàn công ty để tuyển người tới từ các khu vực lân cận vùng này, người phụ trách đã chủ động điền đơn đăng ký ngay sau khi thấy email.
Kinh Hồng nói thêm, “Sau này dù học hay làm gì, y học cũng được, nông nghiệp cũng được mà luật cũng được… tất cả mọi người đều là trụ cột. Tuy nhiên, nếu ai đó tình cờ có hứng thú với máy tính, vậy thì Tập đoàn Oceanwide sẽ chờ các em.” Kinh Hồng nói đến đây thì mỉm cười, “Chúng ta sẽ cùng nhau thay đổi thế giới.”
Đợi tràng pháo tay ngớt, hiệu trưởng hô to, “Khách quý phải đi rồi các em!”
Kinh Hồng gật đầu với hiệu trưởng, vừa vẫy tay vừa rời khỏi bục giảng.
Trở lại phòng hiệu trưởng, Kinh Hồng thấy trước cửa phòng có mấy thùng giấy lớn xếp chồng lên nhau, bên cạnh là hai cô bé.
“À,” Hiệu trưởng giải thích, “một trong những tình nguyện viên của chúng tôi đã luyện tập thư pháp được vài năm. Cô ấy muốn tổ chức hoạt động ngoại khóa nên tự bỏ tiền túi ra mua bút mực giấy nghiên. Hình như bây giờ có khá nhiều trường cấp hai đang phát triển các câu lạc bộ học sinh.” Ý bà là những trường học quy mô lớn.
“Vâng, đúng là vậy.” Kinh Hồng gật đầu tiếp lời. “Thư pháp rất tốt, cháu cũng đã rèn luyện thư pháp mấy năm.”
“Ồ?” Hiệu trưởng phấn chấn, “Vậy cậu có muốn viết một bức không? Để cho các em học sinh xem? Cũng có thể cho học sinh lớp thư pháp tối nay xem nữa.”
Kinh Hồng vốn định từ chối, nhưng nghĩ thế nào cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, “Vậy để cháu thử xem.”
Thế là Kinh Hồng trải rộng tờ giấy Tuyên, dùng vài món đồ vật đè lên trên, sau đó anh tháo khuy măng-sét, xắn tay áo lên rồi bắt đầu vặn đầu bút lông và ngâm vào nước. Kinh Hồng cầm bút lông huơ nhẹ, lông bút mềm mại tản ra.
Sau khi rửa sạch keo, một nữ quản lý cấp cao đưa chiếc khăn bông màu trắng qua, Kinh Hồng đặt đầu bút lên hút khô nước rồi mới nhúng mực. Anh giữ giấy Tuyên bằng một tay, tay kia nhấc bút lông, sau khi đắn đo một lúc, cuối cùng cũng hạ nét đầu tiên lên tờ giấy Tuyên.
Thực ra chất lượng bút rất kém, Kinh Hồng viết xong thì nhận ra lông đầu bút có độ dài không đều nhau, độ cứng mềm cũng không đồng nhất, đây là một trong những cây bút tệ nhất anh từng dùng.
Nhưng Kinh Hồng vẫn rất nghiêm túc, từng nét từng nét thoăn thoắt như rồng bay.
Viết kiểu Hành thư nhưng lại cố ý không viết ngoáy, và cuối cùng câu anh để lại trên giấy chính là câu danh ngôn kinh điển trong “Bài tự về gác Đằng Vương*”:
*Hành thư là một phong cách viết chữ Hán bắt nguồn từ thảo thư. Tuy nhiên, vì không quá tháu như thảo thư nên dễ đọc hơn.
[Khi nghèo càng phải kiên cường,
Không nên làm lỡ bước đường mây xanh.]
*Trích trong Bài tự về gác Đằng Vương của Vương Bột.
***
Ngoài ra còn có hoạt động vào buổi trưa, đó là ăn một bữa cơm bổ dưỡng cùng các em học sinh.
Chính ra mùi vị khá ngon, nhóm Kinh Hồng ngồi cùng mấy em học sinh, hiệu trưởng thì ngồi đối diện, nhiếp ảnh gia vẫn đang chụp ảnh.
Bọn trẻ rất dạn, miệng líu lo không ngừng, thậm chí câu hỏi còn rất ngây thơ. Chúng hỏi Kinh Hồng, “Chú ơi, chú ơi! Hồi bé chú thi được bao nhiêu điểm ạ? Xếp thứ mấy ạ?”
“Chú à?” Kinh Hồng mỉm cười, “Hình như lúc nào cũng xếp thứ nhất.”
“Năm chú học có bao nhiêu bạn thế?”
Kinh Hồng nhớ lại, “Hơn một ngàn, hai mươi lớp.”
Cả đám líu lưỡi, “Hơn một ngàn…!”
“Thế, thế!” Lại một đứa nữa hỏi, “Có bài nào chú không biết làm không ạ?”
Kinh Hồng ngẫm lại, “Hồi cấp hai à? Ít lắm, hình như không có đâu.”
“…” Mấy đứa nhỏ lại hỏi, “Vậy chú học ngoại khóa môn gì?”
Kinh Hồng nói, “Thư pháp, quần vợt, taekwondo, v.v.”
“Cháu thích bóng rổ! Cháu thích Golden State Warriors, thích Curry*!” Một cậu trai nói, “Chú biết chơi bóng rổ không?”
*Stephen Curry là một cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp người Mỹ chơi cho Golden State Warriors tại Giải bóng rổ Nhà nghề Mỹ (NBA).
Kinh Hồng nói, “Biết chút ít thôi, không giỏi lắm. Chú chơi quần vợt nhiều hơn.”
“Quần vợt chẳng có gì vui…”
Cuối cùng có cô bé hỏi Kinh Hồng, “Tối nay chú phải đi ạ?”
“Ừ.” Kinh Hồng nói, “Chú về Bắc Kinh.”
“Chú là người Bắc Kinh sao?”
“Ừ.” Kinh Hồng lại nói, “Chú sinh ra và lớn lên ở Bắc Kinh.”
“Ôi Bắc Kinh,” Ánh mắt cô bé lấp lánh ánh sáng, “Cháu cũng muốn tới Bắc Kinh, thăm thú Bắc Kinh. Vừa cổ kính vừa hiện đại.”
Cô bé đứng bên cạnh hẳn là bạn thân của cô bé này lên tiếng, “Sau này cùng đi nhé! Còn rất nhiều cơ hội mà.”
Sau khi ăn xong bữa cơm bổ dưỡng thì nhóm Kinh Hồng phải trở về. Kinh Hồng cảm thấy hiệu trưởng và giáo viên ở đây thật sự rất vất vả, nhưng ngành giáo dục cũng rất may mắn khi có bọn họ.
***
Lại men theo con đường nhỏ ra quốc lộ, nhóm người lên máy bay và đáp xuống Bắc Kinh vừa đúng sáu rưỡi.
Kinh Hồng dẫn theo nhóm Đàm Khiêm lập tức đến văn phòng của Thanh Huy. Giờ cao điểm nên phải mất tận chín mươi phút từ sân bay thủ đô tới trung tâm thành phố, vừa kịp đến văn phòng lúc tám giờ.
Kinh Hồng nhớ rõ lời Chu Sưởng nói, anh mua một cái sandwich và ăn một nửa trên xe.
Vì thời gian bất tiện nên hôm nay hai bên cũng không định ăn tối với nhau mà chỉ họp mặt đúng nghĩa, địa điểm là một nhà hàng tư nhân do bạn của Chu Sưởng mở.
Nhà hàng thuộc “Tân Trung Hoa” với lối trang trí khá độc đáo, được bao quanh bởi một hành lang sân vườn rộng và các gian nhà, dọc hành lang là những bàn ăn bằng gỗ. Hành lang sân vườn được xây vòng quanh thảm cỏ nhân tạo xanh biếc với một bên là hòn non bộ, bên kia là một gốc cây đào bích cánh đỏ được vây hàng rào.
Nhà hàng tư nhân này đã đóng cửa để phục vụ buổi đàm phán tối nay. Không ngồi được ở những bàn ăn bình thường, chủ nhà hàng bèn kéo hai chiếc bàn ra bãi cỏ giữa sân rồi ghép lại với nhau, để hai hàng ghế ở hai bên, một bên là người của Oceanwide và bên còn lại là người của Thanh Huy. Bàn ăn nằm dưới gốc cây đào bích cánh đỏ rực lửa, tán cây đào bích cánh đỏ ấy nhẹ nhàng che đi một nửa bàn. Dạo này thời tiết ấm lên nên dù ngồi ngoài vào buổi tối thì cũng không bị quá lạnh.
Lúc Kinh Hồng đến thì những người đại diện đàm phán khác của Oceanwide đã chờ ngoài cổng, đợi nhóm Kinh Hồng xuống xe thì cùng nhau đi vào.
Chủ nhà hàng sắp xếp cho đoàn người ngồi dưới tán cây đào đỏ, rất nhanh sau đó người của Thanh Huy cũng tiến vào, hai bên chào hỏi bắt tay nhau rồi lần lượt ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ ở nhà hàng tư nhân bưng trà cho hai bên, đến lượt Kinh Hồng thì vì tách trà ở quá xa nên Kinh Hồng còn nói đùa, “Sao đặt xa vậy, sợ tôi à?”
Chu Sưởng liếc cô gái, cô nàng lập tức lắc đầu rồi dè dặt đẩy tách trà tới gần anh hơn, nhưng rõ ràng vẫn còn hơi sợ hãi.
Người ngồi ở chính giữa bên này, còn cả người ngồi chính giữa bên kia nữa, cả hai đều mang đến cảm giác áp bức quá mạnh. Dù họ không nhìn cô, thậm chí không lên tiếng thì vẫn toát ra cảm giác hiện diện mãnh liệt.
Vì thời gian khá gấp gáp nên hai bên lập tức bắt đầu đàm phán. Thư ký của hai bên chia tập tài liệu đã in cho từng người bên kia, sau đó hai bên đàm phán bàn bạc từng mục tiêu biểu một, đề cập đến tất cả các sản phẩm liên quan. Cứ nói về một sản phẩm của Oceanwide xong thì lại đến một sản phẩm của Thanh Huy, sau đó lại đến Oceanwide rồi lại đến Thanh Huy.
Yêu cầu của hai bên khá là hợp lý, tiến độ đàm phán thực tế rất nhanh.
Người phụ trách Oceanwide là SVP của “Nhóm phát triển doanh nghiệp”, chị ta là một người phụ nữ ba mươi tám tuổi và từng làm việc vài năm tại Goldman Sachs. Chị ta có kinh nghiệm đàm phán phong phú, có cả khí chất và thủ đoạn, vừa nhu vừa cương thuận lợi mọi bề, đây là một người cực kỳ khó nhằn và luôn thành công khi đàm phán với cánh đàn ông công nghệ bên ngoài. Nhưng lần này người bên Thanh Huy cũng không phải dạng vừa, thỉnh thoảng hai bên sẽ có một vài bất đồng nhưng về cơ bản đều được giải quyết rất nhanh chóng, về tổng thể không ai chiếm lợi và cũng không ai bị thiệt thòi, cả hai đã đạt đến sự cân bằng vi diệu.
Mỗi lần đạt được sự hợp tác thì người phụ trách đều sẽ nhìn Kinh Hồng, Kinh Hồng khẽ gật đầu biểu thị sự đồng ý.
Cũng chỉ ở giai đoạn đầu vì Oceanwide muốn tìm hiểu rõ cơ chế giới thiệu sản phẩm của Thanh Huy thì Chu Sưởng mới nhướng mày nói chen vào một câu “Không thể trả lời”.
Nhưng sau đó hắn lại bồi thêm, “Sẽ không hạn chế lưu lượng của Oceanwide đâu, các vị yên tâm.”
Người phụ trách nhìn Kinh Hồng, Kinh Hồng cũng gật đầu ý là “Cho qua”. Chu Sưởng là sếp lớn trong ngành công nghệ thông tin, chắc chắn đã nói là sẽ giữ lời.
Giữa chừng có một cơn gió thổi qua, những cánh đào bích màu đỏ lả tả rơi xuống, có mấy cánh hoa đậu lên vai áo vest màu xám đen của Kinh Hồng, Kinh Hồng cũng không để ý mà chỉ nhẹ nhàng phủi đi.
Đến khi cuộc đàm phán kết thúc thì đã qua mười hai giờ đêm.
“Được rồi.” Người phụ trách phía Oceanwide xác nhận nội dung sơ bộ một lần nữa, chị ta chỉ tay vào tài liệu, “Hai bên sẽ hoàn thành hai điều đầu tiên trước một giờ chiều ngày mai và ký vào thỏa thuận liên quan. Sau đó song phương sẽ cùng nhau đưa ra tuyên bố vào ba giờ chiều, công bố sẽ được đăng trên trang web chính thức, Weibo, và… cùng với… Tất cả việc mở cửa sẽ được hoàn thành trong vòng sáu tháng tới.”
Chu Sưởng nói, “Được.”
Sau đó hai bên bắt tay nhau, bầu không khí nghiêm túc thậm chí là căng thẳng vừa rồi lập tức bay biến hết.
Bà chủ của nhà hàng và nhân viên phục vụ vừa nãy mang hai chai sâm panh sủi bọt và mấy chiếc ly tới. Bà ta thoăn thoắt khui hai chai rượu, nhân viên phục vụ đã bày xong ly thành hai hàng, Chu Sưởng đứng trước bàn, hai tay đút túi quần, hắn nói, “Tôi nghĩ rằng vụ hợp tác lớn như thế này rất đáng để chúc mừng.”
Kinh Hồng liếc nhìn đối phương rồi lại cúi xuống nhìn hai chai sâm panh, sau đó anh gật đầu.
Lại là rượu.
Rượu sâm panh màu vàng nhạt được rót vào ly, những bong bóng li ti nổi lên, trên bàn còn rải rác những cánh hoa đỏ rực rụng xuống khi nãy.
Mười mấy người tới đàm phán mỗi người đều cầm một ly rượu, Kinh Hồng và Chu Sưởng nhìn nhau rồi cùng nâng ly và cụng ly, tiếng ly thủy tinh chạm vào nhau phát ra một tiếng “keng” trong trẻo.
Sau đó Kinh Hồng ngửa cổ uống một hơi cạn sạch. Rượu chảy vào trong bụng thiêu cháy lục phủ ngũ tạng của anh.
Sau đó hai nhóm người lần lượt rời đi, xe Kinh Hồng đỗ ở khá xa nên anh đành đứng một mình ngoài cửa chờ tài xế. Những quản lý cấp cao khác thì đều tự lái xe đến, sau khi chào tạm biệt Kinh Hồng thì lập tức tiến vào con ngõ hẹp, chẳng bao lâu sau đã không còn thấy bóng dáng.
Con ngõ trở lại với sự tĩnh lặng.
Sau khi chào tạm biệt hai vợ chồng chủ nhà hàng, Chu Sưởng ra khỏi khoảng sân nhỏ, liếc mắt thôi đã thấy bóng lưng thẳng tắp của Kinh Hồng.
Hắn nhìn một lát rồi đi tới, đứng từ sườn phía sau để giúp Kinh Hồng lấy vài cánh hoa đào bích đỏ vẫn còn dính lại trên vai anh.
Kinh Hồng sững lại một chút, anh định xoay người thì Chu Sưởng lại nói “Đừng động đậy”, sau đó hắn lại tiếp tục việc của mình, lấy từng cánh từng cánh hoa màu đỏ xuống.
“…” Quả nhiên Kinh Hồng không cử động nữa, xung quanh vô cùng tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau, Chu Sưởng mới nói, “Được rồi.”
Hắn kẹp cánh hoa cuối cùng vừa gỡ xuống giữa hai ngón tay, sau đó lại đưa sượt qua vai Kinh Hồng, ghé sát vào bên tai Kinh Hồng rồi giơ lên trước mắt anh, “Trông như thế này này. Tôi vừa mới tra thử, hoa này nở sớm đấy, tháng Ba tháng Tư mới nở cơ.”
Kinh Hồng liếc mắt nhìn qua.
Khớp xương ngón tay Chu Sưởng rất lớn, hắn cầm một cánh hoa mềm mại bé nhỏ màu đỏ tươi mang đến tác động thị giác rất mạnh mẽ.
Ánh sáng ở lối vào sân nhỏ nhá nhem mờ ảo.
Chu Sưởng lại đưa cánh hoa kia tới chóp mũi rồi hít hà, hắn nói, “Vẫn còn chút hương thơm.”
Hắn giơ cánh hoa màu đỏ lên trước mắt Kinh Hồng, Kinh Hồng tò mò cũng khẽ hít hà. Ngoài mùi thơm của cánh hoa, vậy mà anh còn ngửi được tầng hương cuối của loại nước hoa Chu Sưởng quen dùng tỏa ra nhẹ nhàng từ đầu ngón tay hắn, là mùi Oud Wood hững hờ. Hai thứ mùi hương vấn vít cùng nhau bỗng làm người ta cảm thấy hơi thất thần.
*Tom Ford Oud Wood là một mùi gỗ cực kì sang trọng toát lên một sự lôi cuốn và mạnh mẽ với các nốt hương gồm trầm hương (Oud), gỗ cẩm lai Brazil, gỗ đàn hương, bạch đậu khấu, vanilla, tiêu Tứ Xuyên, cỏ hương bài, đậu Tonka, nhựa hổ phách.
sdfsdf
Làn gió xuân khẽ thổi qua, hai ngón tay của Chu Sưởng khẽ khàng tách ra, cánh hoa lập tức được gió xuân cuốn đi và bay rất xa như không thể tự làm chủ mình.
Kinh Hồng dõi mắt nhìn theo đến tận khi không còn thấy nữa.
Sau đó Kinh Hồng xoay cổ nhìn về phía sau qua vai mình. Con ngõ rất tối nhưng ánh mắt của hai người lại trở nên trong trẻo và sáng hơn.
Chu Sưởng tiến từng bước lên rồi đứng sóng vai chờ đợi cùng Kinh Hồng, tiện thể nói, “Giám đốc Kinh về nhà luôn à?”
Kinh Hồng trả lời, “Vẫn chưa quyết được.”
Thực ra Kinh Hồng không muốn về.
Đạt được vụ hợp tác như này mà về nhà luôn thì chán quá.
Nhưng đã mười hai giờ đêm rồi, dường như chẳng còn nơi nào khác để đi.
Vài giây sau, Kinh Hồng chợt nhớ đến câu nói “Rất muốn ngắm nhìn Bắc Kinh” của mấy cô bé ở trường học trưa hôm nay, anh chợt nhận ra suốt nhiều năm như vậy, thực chất anh chưa một lần nào “ngắm nhìn Bắc Kinh một cách tử tế”, anh sẽ luôn gọi điện thoại hoặc đọc tài liệu khi ở trên xe.
Có lẽ vì uống ly sâm panh kia quá nhanh nên đầu anh hơi váng vất, cũng có thể là vì cánh hoa kia hay vì lần hợp tác này, Kinh Hồng chợt xúc động buột miệng nói ra, “Hay là cùng đi ngắm Bắc Kinh nhé?”
Vẻ khó hiểu lộ ra trên mặt Chu Sưởng trong khoảnh khắc, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã gật đầu, “Được.”
Lúc này xe của Kinh Hồng đã tới, Chu Sưởng nhìn lướt qua thì nhếch môi, “Feichi? Dạo này giám đốc Kinh đi xe này à?”
“Phải.” Kinh Hồng đi tới bên kia xe rồi mở cửa sau ra, “Mẫu mới nhất của Feichi Auto, sắp ra mắt rồi.”
Chu Sưởng cũng ngồi vào xe Kinh Hồng, “Đúng là giám đốc Kinh luôn nhớ đến việc ủng hộ công ty mà mình đầu tư.”
“Xe rất tốt.” Kinh Hồng nói, “Tốc độ đã đạt đến mức dẫn đầu trên thế giới.”
Chu Sưởng gật đầu.
Con ngõ nhỏ này có những khúc cua ngoằn ngoèo, nhưng khi đi tiếp thì bỗng nhiên lại lạc vào một con đường lớn sầm uất, cảm giác như mọi thứ chợt bừng sáng.
Kinh Hồng bảo tài xế lái vòng quanh Bắc Kinh, cứ tùy ý dạo một vòng, sau đó anh lại tiếp tục chủ đề vừa nãy với Chu Sưởng, “Trước đó Oceanwide và China Eastern Airlines đã đạt được thỏa thuận hợp tác, tôi vừa tặng chủ tịch của China Eastern Airlines một chiếc Feichi, ông ấy tặng lại tôi một chiếc phi cơ, Boeing 737-800.”
Chu Sưởng khẽ cười, “Vậy là giám đốc Kinh hời to rồi.”
“Đúng vậy.” Kinh Hồng nói, “Tôi vốn không bao giờ làm ăn thua lỗ. Nếu tôi tặng Dương Liễu thì bên đó chỉ có thể tặng lại tôi xe đạp công cộng, còn nếu tôi tặng cho giám đốc Chu, cậu cũng chỉ có thể tặng lại tôi một năm hội viên trên cái trang web rách của cậu.”
Vẻ mặt của Chu Sưởng rất bình thản, hắn hỏi, “Thế phải làm sao bây giờ? Chỉ có gói hội viên một năm của trang web rách thôi. Tôi đính kèm thêm bản thân nhé?”
Kinh Hồng nhìn ra ngoài cửa sổ và tỏ ra kỳ thị, “Khỏi.”
Một lát sau, Chu Sưởng lại hỏi, “Tại sao tự nhiên lại muốn đi ngắm Bắc Kinh?”
Kinh Hồng cũng không giấu giếm, “Sáng nay một dự án phúc lợi cộng đồng của Oceanwide đã chính thức được triển khai, tôi đã ăn trưa với các em nhỏ vùng núi xa xôi.” Anh chợt ngừng lại một lát rồi mới nói tiếp, “Có mấy đứa bé hỏi lát nữa tôi phải về đâu, rồi mấy em nói cũng muốn tới Bắc Kinh, muốn xem Bắc Kinh trông thế nào. Vừa rồi tôi chợt nhận ra, rằng tôi cũng chưa từng ngắm nhìn Bắc Kinh trong suốt những năm gần đây. Người ta thì mong ngóng, tôi lại chẳng coi ra gì.”
Chu Sưởng im lặng một lát mới nói, “Bệnh chung của người thành phố thôi.”
Kinh Hồng mỉm cười, “Người dân ở các thành phố lớn ít nhất cũng quen với khu vực mà mình sinh sống, như trung tâm mua sắm, siêu thị và công viên. Tôi thì thậm chí còn không quen với chính khu vực sinh sống của mình.” Có trợ lý, tài xế, quản gia, chuyên gia dinh dưỡng, đầu bếp, anh chẳng cần phải đi đâu. Huống hồ anh còn bận rộn, cũng rất dễ bị nhận ra.
Chu Sưởng gật đầu, “Cũng phải.”
Thực ra Chu Sưởng cũng thế.
Kinh Hồng nói, “Hi vọng những trang thiết bị này sẽ có ích. Trong xã hội văn minh, chúng ta phải tìm cách loại bỏ một số bất bình đẳng cố hữu của con người, phải không? Nếu ở trong môi trường như vậy, có lẽ chúng ta sẽ chẳng đạt được bất cứ thành tựu gì.”
Chu Sưởng nhìn Kinh Hồng.
“À phải rồi giám đốc Chu,” Kinh Hồng không nói chuyện nặng nề nữa, anh hỏi, “giám đốc Chu đã bao giờ nghe đến “đầu thai ngậm thìa vàng” chưa?”
Chu Sưởng cười, “Chúng ta là kiểu sinh ra đã ngậm thìa vàng à?”
“Hẳn rồi.” Kinh Hồng chống tay lên cằm, “Chẳng nhẽ lại không?” Từ ngoại hình, trí tuệ cho đến gia thế đều không chê vào đâu được.
“Cũng được,” Chu Sưởng đáp, “có câu gì nhỉ, chắc kiếp trước chúng ta đã giải cứu hệ ngân hà cùng nhau rồi.”
Kinh Hồng hờ hững nhìn hắn.
Giải cứu “cùng nhau”, một câu bâng quơ của Chu Sưởng nhưng lại trộn kèm mờ ám.
Xe tới gần Tử Cấm Thành.
Hoàng cung của hai triều đại Minh và Thanh lặng lẽ sừng sững trong đêm. Nhưng kỳ lạ là ngay lúc này lại có vài chùm tia sáng bắn ra từ bên trong, xé toạc bầu trời và bừng bừng rực sáng.
Kinh Hồng hỏi, “Cái này từ hồi nào vậy?”
Chu Sưởng không biết nhưng tài xế lại biết, “Hai năm gần đây đều tổ chức lễ hội đèn lồng Rằm tháng Giêng! Giờ vẫn còn đang trong thời gian lễ hội, hình như sẽ tổ chức một tháng.”
“Ra vậy, lễ hội đèn lồng Rằm tháng Giêng, “Đèn sáng trăng trong khắp đế thành*” nhỉ, bắt đầu từ thời cổ đại.” Kinh Hồng chống cằm nhìn ra bên ngoài, sau đó anh lại hỏi Chu Sưởng, “giám đốc Chu từng tới Cố Cung chưa?”
*Trích từ Bài 38 thuộc “Thượng Kinh Ký Sự” của Lê Hữu Trác.
Chu Sưởng nói, “Hồi bé trường có tổ chức cho đi thăm quan.”
Kinh Hồng cũng cười, “giám đốc Chu cũng là người Bắc Kinh nhỉ?”
“Phải.” Chu Sưởng nói, “Lão Chu là người Vũ Hán. Nhưng sau khi tốt nghiệp thì đã đến Viện nghiên cứu năng lượng điện.”
“Người Vũ Hán,” Kinh Hồng trêu đùa, “Vậy chú Chu có ăn mì khô cay* không?”
*Mì khô cay là món ăn truyền thống của Vũ Hán, tỉnh Hồ Bắc.
Chu Sưởng nheo mắt nhìn anh, “Theo đồn đãi thì chú Chu còn ăn cả vàng đấy.”
“…” Kinh Hồng cũng nói về chuyện nhà mình, “Chủ tịch Kinh là người Nam Kinh, về sau làm việc tại viện nghiên cứu trực thuộc Viện Khoa học Trung Quốc. Trong bốn công ty thì hình như chỉ có Bành Chính là từ nước ngoài về, hồi ấy đã nhận được học bổng tiến sĩ từ Rockefeller*.”‘
*Đại học Rockefeller là một trường đại học tư thục đào tạo chương trình sau đại học ở Thành phố New York, Hoa Kỳ.
“Còn có người đồng sáng lập với giám đốc Chu già nữa, trở về từ Thung lũng Silicon.” Chu Sưởng nói, “Công cụ tìm kiếm là thứ đòi hỏi kỹ thuật nhất, làm sao mà bố Chu biết được.”
“Ừ.” Kinh Hồng cũng không tranh cãi, vì lời Chu Sưởng nói là sự thật, công cụ tìm kiếm yêu cầu kỹ thuật rất cao, anh nói, “Trong bốn công ty thì công nghệ của Thanh Huy là tốt nhất, công cụ đề xuất video ngắn cũng không thể bỏ qua công lao của Thanh Huy.” Kinh Hồng nói xong lại đùa một câu, “Đề xuất vài video cho người dùng là họ lập tức bị nghiện, cũng phải có bản lĩnh mới làm được.”
Chu Sưởng cười.
Kinh Hồng hiểu rất rõ trong lòng, công nghệ của Thanh Huy rất tốt nhưng thời của bố Chu cũng đã bị hạn chế bởi chính “công nghệ tốt”, phát triển quá mức vào kỹ thuật nên không hiểu được nhu cầu của người sử dụng, nhưng Chu Sưởng… lại cải thiện được khía cạnh này.
Về lý thuyết, các công ty thương mại điện tử dễ tham gia vào điện toán đám mây nhất, ví dụ như Amazon với tài nguyên 2B và không phát triển quá thiên về mặt kỹ thuật, bọn họ hiểu về nhu cầu khách hàng, nhưng một công ty đáp ứng cả hai như Hành Viễn lại không vượt qua được Thanh Huy chỉ làm được một vế, thậm chí còn không vượt được Oceanwide.
“Video ngắn” cũng vậy. Hồi ấy khi Kinh Hồng vẫn còn lo lắng vì “không thể hiểu được những cô gái trong độ tuổi từ mười sáu đến hai mươi hai” thì video ngắn của Thanh Huy được ra mắt và đã quy tụ rất nhiều người nổi tiếng đã xuất hiện ở các chương trình tạp kỹ trong vài năm qua, với cực kỳ nhiều clip ngắn và cảnh hậu trường khác nhau trên phim trường, một khi người dùng tìm kiếm những ngôi sao mà mình yêu thích là sẽ không thể dứt ra được, những video sẽ liên tiếp được đưa tới trước mắt. Bọn họ còn chia sẻ cho mọi người xung quanh, và Thanh Huy thực sự đã tận dụng tối đa đặc điểm của người hâm mộ. Hơn nữa với những bài hát và điệu nhảy mang tính gây nghiện, lưu lượng truy cập bùng nổ trong nháy mắt, vượt mặt tất cả những nền tảng khác, chỉ ba tháng chiến dịch này đã có kết quả.
Nhưng những thứ này lại không phải là mảng mà Thanh Huy vốn am hiểu.
Thực ra Kinh Hồng cũng không cho rằng Chu Sưởng là người nghĩ ra mấy thứ này, nhưng Chu Sưởng cho phép là đủ.
Kinh Hồng nhất thời lại nhớ đến ID “Eternal Sunshine” trên diễn đàn kia, Chu Sưởng luôn cố gắng tìm hiểu phản ứng của thị trường đối với từng ứng dụng ở trên diễn đàn ấy.
Tất cả đều được tích lũy từng chút một.
Kinh Hồng nghĩ thầm, quả thật hắn chính là một đối thủ nặng ký.
Lúc này xe rẽ vào phố Tây Trường An. Phố Trường An ở Bắc Kinh về đêm rực rỡ ánh đèn, từng chiếc xe lao đi vun vút, đặc biệt là gần cổng tháp Thiên An Môn. Trên cổng còn treo đèn lồng, một bức chân dung và hai câu “Vạn tuế”, đây là bối cảnh vĩnh cửu cho mỗi bức tranh, còn đằng trước chính là thời gian đổi thay và năm tháng đổi dời.
Xe lại hướng về trục đường chính.
Kinh Hồng thường xuyên đi qua con đường này nhưng chưa bao giờ nhàn nhã như hôm nay, anh hỏi Chu Sưởng, “Con đường này được xây dựng từ khi nào?”
Chu Sưởng mở điện thoại ra tra cứu, “Năm 1992.”
Kinh Hồng gật đầu, “Tôi nhớ là… Goldman Sachs vào Trung Quốc năm 1993 nhỉ? Morgan Stanley cũng là năm đó.”
“Tầm đó.”
Kinh Hồng lại nói, “Hình như bây giờ “thế hệ 8x” đã bị coi là người già rồi nhỉ, nhưng thực ra tôi vẫn thấy mình rất may mắn khi sinh ra sau năm 80. Hình như bài “Câu chuyện mùa xuân” ra năm tôi lớp một nhỉ? Vừa khéo đúng lúc đã hiểu được mọi chuyện xung quanh.”
Năm đó, Trung Quốc đã trải qua một bước ngoặt lớn, bước vào một giai đoạn mới và bắt đầu “giải phóng và phát triển lực lượng sản xuất”, trong dòng lịch sử sau này của Trung Quốc, dường như cả năm đó đều là mùa xuân. Khi đó vừa đúng lúc anh bắt đầu có nhận thức, có thể chứng kiến những năm 90 gió nổi mây vần và biến chuyển từng ngày.
Chu Sưởng nhìn Kinh Hồng rồi nói, “… Ừ.”
Tài xế lại di chuyển tới Đài tưởng niệm Thiên niên kỷ Trung Quốc.
“Cậu từng tới rồi à?” Kinh Hồng lại hỏi.
Chu Sưởng lắc đầu, “Tôi chỉ nhớ mỗi dạ hội “Chào mừng thiên niên kỷ” thôi.”
“Tôi cũng chưa tới bao giờ.” Kinh Hồng nói, “Chỉ hơi ấn tượng qua bản tin thôi, hình như… kim của đồng hồ Mặt Trời* luôn hướng về phía sao Bắc Đẩu. Ý rằng với đồng hồ Mặt Trời, nếu bóng của kim quay đủ một vòng thì một ngày đã trôi qua, và nếu nó quay một lần nữa thì một ngày khác đã trôi qua. Cứ như vậy, một ngày, một ngày, rồi lại một ngày nữa… Rồi một thế kỷ trôi qua, lại một ngày nữa, một ngày, rồi một ngày nữa, đến khi cả ngàn năm trôi qua rồi thì thứ duy nhất không đổi thay cũng chỉ có sao Bắc Đẩu mà thôi.”
*Đồng hồ Mặt Trời là một thiết bị đo thời gian dựa vào vị trí của Mặt Trời. Trong thiết kế thường gặp nhất, như trong đồng hồ mặt trời ngang, mặt trời đổ bóng kim lên trên một mặt phẳng có khắc các đường chỉ thời gian trong ngày.
“Ừ.” Chu Sưởng nói, “Tôi đã ở Phố Wall vào năm 2008. Ngân hàng đầu tư lớn thứ tư nước Mỹ cũng đã sụp đổ, truyền thống rực rỡ được xây dựng bằng tâm huyết suốt một thế kỷ rưỡi đã bị xóa bỏ chỉ sau một đêm. Ai biết được Oceanwide và Thanh Huy có thể tồn tại được bao lâu.”
Kinh Hồng nói, “Chỉ hi vọng vào ngày Oceanwide và Thanh Huy biến mất thì thế hệ sau sẽ có thể tiếp bước.” Internet đã sôi sục trong suốt ba mươi năm, không ai biết nồi nước sôi này có thể tiếp tục sôi bao lâu nữa.
Chu Sưởng lại nói, “Thực ra tôi cảm thấy sống lâu hơn Oceanwide một ngày đã là chiến thắng rồi.”
Kinh Hồng thưởng cho hắn một chữ, “Cút.”
“Mà nói đi cũng phải nói lại.” Chu Sưởng cũng nhìn ra bên ngoài, giọng nói trở nên nhẹ tênh, “Nếu so với cả ngàn năm thì cuộc đời trăm năm của con người quá đỗi ngắn ngủi. Đời người có trăm năm, và cũng chỉ có trăm năm. Tôi đã trải qua một phần ba của trăm năm rồi, vậy nên khi gặp được một người hay một việc gì đó, tôi đều sẽ muốn nắm chặt lấy. Giám đốc Kinh nghĩ sao?”
Kinh Hồng nghe vậy thì im lặng.
Chu Sưởng nói tiếp, “Có rất nhiều những khó khăn mệt nhoài mà trước kia chỉ có thể tự rót tự uống một mình, chẳng thể sẻ chia giải thích với người ngoài. Hiếm khi gặp được một người có thể thấu hiểu lẫn nhau.”
Sau vài giây, Kinh Hồng mới nói, “Để tôi nghĩ thêm đã.”
Anh thận trọng hơn Chu Sưởng rất nhiều, nhưng lần này Kinh Hồng lại không từ chối thẳng.
“Ừ, không phải gấp.” Chu Sưởng cũng không giục, hắn luôn là người cực kỳ kiên nhẫn, “Phải nghĩ cho thật kỹ chứ.”
Kinh Hồng nhìn thoáng qua Chu Sưởng, vừa khéo Chu Sưởng cũng quay sang.
Ánh mắt của hai người va vào nhau giữa không gian mờ ảo nhá nhem trong xe.
Nguồn sáng duy nhất là ánh đèn đường chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ xe, khi mờ khi tỏ.
Nguồn sáng ấy hắt vào từ bên Chu Sưởng, khiến đường nét gương mặt Chu Sưởng trở nên lập thể hơn.
Vầng trán sáng sủa, sống mũi cao thẳng, cằm và yết hầu khiê,u gợi, và quan trọng nhất chính là ánh mắt trong veo và sáng ngời.
Trong hoàn cảnh này, dường như ánh mắt Chu Sưởng sáng hơn, con ngươi đen láy lại sáng ngời, lặng lẽ khóa chặt người bên cạnh.
Ánh mắt sắc sảo, luôn mang theo tính xâm lược và dụ,c vọng chiếm hữu mạnh mẽ.
Kinh Hồng chợt cảm thấy sau đầu tê dại.
Cũng may là sau đó xe đã rẽ vào hai công trình mang tính biểu tượng là Tổ Chim và Water Cube.
*Sân vận động Quốc gia Bắc Kinh, cũng được gọi là Tổ chim, là một sân vận động có sức chứa 91.000 người ở Bắc Kinh. Trung tâm thể thao dưới nước Bắc Kinh còn được gọi là “Khối nước hình lập phương”, được trang bị hệ thống năng lượng mặt trời làm ấm các hồ bơi và các công nghệ làm giảm hiệu ứng nhà kính, có hệ thống dùng để chứa mưa để tái sử dụng cho hồ bơi.
dfdfcxxf
Kinh Hồng ổn định lại cảm xúc, gương mặt vẫn không mảy may biểu cảm, “Tôi vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối. Tôi đã ở Mỹ suốt cả năm 2008, bỏ lỡ rất nhiều chuyện.”
“Ồ?”
“Ừ.” Kinh Hồng nói, “Tôi chỉ có ấn tượng với một vài tin tức vào thời điểm đó, ví dụ như lúc công bố bộ linh vật biểu tượng* thì tôi đã nghĩ, ô hô ngầu vãi, nguyên một bộ năm bé luôn! Hay ví dụ như khi công bố “Kim Tương Ngọc*” thì cảm thấy quào, huy chương đẹp quá đi chứ. Cũng may là tôi kịp xem được vài trận đấu trong hai tuần về nước vào tháng Tám.”
Chu Sưởng hỏi, “Là những môn gì?”
Kinh Hồng nhớ lại, “Bóng rổ, trận mà đội tuyển Trung Quốc đánh để vào tứ kết, tỷ số quá sít sao, toàn bộ khán giả rất phấn khích mỗi khi có bàn thắng được ghi. Còn có bóng đá nữa, tất nhiên tôi biết Trung Quốc không giỏi, nhưng ở một địa điểm lớn nhường này,” Kinh Hồng khua tay múa chân, “trước khi trận đấu bắt đầu, hàng chục ngàn người đã cùng nhau hát quốc ca, không khí vẫn rất cảm động. Ngoài ra còn có bóng bàn, cầu lông… Ở trận chung kết đơn nam, mỗi khi vận động viên đập bóng, toàn bộ khán giả ngồi tại nhà thi đấu đều hét lên “Đánh”…”
“Ha,” Chu Sưởng nhếch môi cười, “vậy mà giám đốc Kinh còn kêu “tiếc”, cậu xem thi đấu nhiều hơn tất cả mọi người rồi còn gì.”
Kinh Hồng cong khóe môi, “Dù gì cũng có mỗi hai tuần mà. Hồi ấy có rất nhiều bạn bè của tôi đều đi làm tìnmh nguyện viên và phát ảnh, tôi còn cảm thấy hơi ghen tị.” Anh nói xong thì lại hỏi, “giám đốc Chu thì sao?”
“Tôi ấy à?” Chu Sưởng nói, “Lúc đó Thanh Huy có bản quyền phát sóng trực tiếp sự kiện này nên bố Chu có mấy vé hàng ghế đầu dự lễ khai mạc. Nhưng tôi ghét đám đông nên không thèm đi, giờ ngẫm lại thì cũng thấy hơi hối hận.”
“Ừ.” Kinh Hồng lại hỏi, “Năm 2001 thì giám đốc Chu ở Bắc Kinh phải không?”
“Phải.” Chu Sưởng biết Kinh Hồng muốn hỏi điều gì, “Thất bại năm 1993, thành công năm 2001, tất cả đều là ở Bắc Kinh. Đêm đó người dân Bắc Kinh thực sự rất ồn ào khi cuộc đấu thầu đăng cai Olympic thành công.”
“Ừ.” Kinh Hồng mỉm cười.
Vậy mà lại nói đến tuổi thơ của hai người cũng như những ký ức chung của bọn họ.
Ở độ tuổi và địa vị này, nói về những chuyện xảy ra thời đi học khó tránh khỏi cảm giác ấu trĩ, Kinh Hồng sẽ không nói đến những chuyện này với bất kỳ ai mới gặp, Chu Sưởng lại là một ngoại lệ.
Di chuyển tới hơn một giờ sáng thì Kinh Hồng mới bảo tài xế, “Được rồi, cho tôi tới Oceanwide trước, sau đó tôi sẽ tự về Trúc Hương Thanh Vận, cậu đưa giám đốc Chu về là được.”
Tài xế nói, “Vâng.”
Xe nhanh chóng nhập vào vành đai thứ hai.
Tập đoàn Oceanwide ở gần hơn nên tài xế lái tới Oceanwide trước.
Đường vành đai thứ hai ở Bắc Kinh vào ban đêm vắng vẻ một cách kỳ lạ, xe lao nhanh như chớp, vòng quanh khu trung tâm nhất của thành phố.
Đến khu trụ sở Oceanwide, cả khu vực đều rực rỡ ánh đèn. Nối tiếp nhau là những tòa nhà cao tầng, những vách kính và những cái tên đầy tự hào của từng công ty được gắn bên trên.
Hoành tráng và rực rỡ nhường vậy.
Và khu vực rộng lớn nhất trong số đó có dòng chữ “Tập Đoàn Oceanwide” ở phía trước.
Ánh trăng như một chiếc móc câu tinh tế treo giữa bầu trời đêm.
Kinh Hồng xuống xe và chào tạm biệt Chu Sưởng. Hai người lặng lẽ nhìn vào mắt nhau giữa một lớp kính cửa xe, một lát sau Kinh Hồng mới xoay người rời đi.
Kinh Hồng đi về hướng tòa nhà Oceanwide.
Chưa được nửa đường thì điện thoại trong túi anh bỗng rung lên bần bật.
Anh mở ra xem thì thấy là Chu Sưởng.
Kinh Hồng bắt máy rồi quay người lại nhìn về phía chiếc xe xa xa trong đêm. Bóng người đã trở nên rất nhỏ, lúc này bọn họ chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của người kia.
Kinh Hồng đưa điện thoại lên bên tai, vì hơi mệt nên âm giọng khá biếng nhác, “Ừ?”
“Giám đốc Kinh, vừa rồi tôi quên nói.” Trong điện thoại, giọng Chu Sưởng vẫn có từ tính như trước giờ vẫn vậy, “Trước đây tôi cũng luôn bận rộn công việc, lần này cảm ơn giám đốc Kinh đã cho tôi đi theo, cùng ngắm nhìn Bắc Kinh.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook