Khinh Thủy Dao
Chương 12: Minh thương không dễ trốn

Vào đêm đó, Thư Khinh Thủy mang Diêu Ái yên lặng rời đi. Sáng sớm ngày thứ hai, quận thủ phủ mới phát hiện khách quý mất tích, quận thủ hạ lệnh giấu diếm việc này, ngầm cho người điều tra. Nha dịch tuần tra trong Nam Dương không có kết quả, đoán khả năng đã đi khỏi Nam Dương, vội vội vàng vàng hướng thành mục (một chức quan) thỉnh tội. Đợi thành mục đem tin tức đến, đã là một ngày đêm. Khi đó Thư Khinh Thủy đã xuất hiện tại lúc lâm triều. Hắn lẳng lặng nghe Lễ bộ Vương đại nhân đưa ra lễ chế tổ tiên, đưa xã tắc giang sơn, đưa ra ** không chủ mà loạn, ảnh hưởng đến sử lệ triều cương, chậm rãi đứng tên triều nói: “Hoàng Thượng thánh minh, ** lâu lắm không ứng huyền, nữ nhi Diêu gia đã mười sáu tuổi, đúng là thích hợp để gả.”

Thư Khinh Thủy từ sau ra, ngắt lời nói: “Đồ nhi Diêu Ái ta luôn luôn hồ nháo, không làm, càng chưa từng đọc qua «Nữ quan» «Nữ giới» không hiểu phụ đức phụ dùng như thế nào, hành tung khiêu thoát, không chừng mực, ngay cả tiểu thư khuê các đều không tính, sao có thể nhận vị quốc mẫu? Mặc dù không biết Vương đại nhân tại sao để mắt, nhưng việc này đâu có thể coi làm trò đùa, giao phó cho một nha đầu không làm, quen hồ nháo?”

Vương đại nhân nghe thấy tiếng Thư Khinh Thủy truyền đến bên người, sợ hãi, thiếu chút nữa ngã trên sàn. Nhưng nhớ tới nghị sự lúc trước, trong lòng cười lạnh, cho dù ngươi xuất hiện lúc nào, mặc kệ, lại chấp tay cung kính nói: “Thư đại nhân khiêm tốn, Lễ bộ chúng ta làm việc như thế nào qua loa, đương nhiên đã khảo sát Diêu Ái. Tiểu thư Diêu gia từ nhỏ đã hành tung, kiến thức rộng lớn bao la, có nhiều nghĩa cử, được dân chúng hoan nghênh, là nhân vật đại biểu cho quốc mẫu vương triều ta, là đại hạnh của đất nước.”

Thư Khinh Thủy thoáng nhìn thản nhiên: “Vương đại nhân không phải bệnh hay quên nhanh quá vậy, mới hơn một tháng, đã không nhớ rõ sự kiện đả thương người ở Trân Tu trai.” Trên trán Vương đại nhân đổ mồ hôi, linh cơ vừa chuyển, dời chú ý nói: “Việc này Cung đại nhân rõ ràng nhất, bất quá, Cung đại nhân, ngươi trên đường gây chuyện nhưng là tiểu thư Diêu gia sở trí tiểu hồ nháo?”

Cung đại nhân một tháng gần đây vốn đã nơm nớp lo sợ, tổng cảm thấy mọi người đều chỉ vào cột sống của hắn châm chọc, chờ chuyện này qua đi. Giờ phút này bị gọi đích danh, không ngờ chuyện này bị điệu ra mặt, kiên trì tiến lên, cuống quýt quỳ lạy, nói: “Việc này đúng là do vi thần vô phương dạy bảo, khuyển tử trừng phạt đúng tội, trừng phạt đúng tội.” Hắn tay áo lau mồ hồi trên thái dương, không dám ngẩng đầu. Thư Khinh Thủy nhắm mắt, quay đầu. Vương đại nhân đắc ý cười: “Lúc ấy chúng đại nhân cũng có quan tham dự vào tràng thẩm án, cảm nhận được tiểu thư Diêu gia vẫn là hồ nháo?”

Trên triều khe khẽ nói nhỏ, ngày đó xem thẩm án trong đầu chỉ khắc sâu hai ấn tượng, thứ nhất là vị nữ nhi Diêu gia không hổ là người Diêu gia, dung mạo hoa mỹ, đoan trang hào phóng, mặc dù lấy nghi phạm tra hỏi, nhưng đều nghiêm cẩn, không kiêu ngạo không siểm nịnh, rất có khí nhân. Thứ hai chính là, Thư Khinh Thủy gọi một đám nhân chứng lên, bản án có ai sai, căn bản biện không thể biện. Cho nên tuy rằng lúc ấy Thư Khinh Thủy kết án cũng thừa nhận sai lầm Diêu Ái đả thương người, cũng thỉnh tự trách phạt, nhưng việc Diêu Ái đả thương người, rất nhiều người đáy lòng không quá tin, bọn họ cũng chưa đi tới hiện trường, khuynh hướng cố tình đoán chuyện này vẫn là Cung thiếu gia chính mình rớt xuống tửu lâu có khả năng hơn.

Vương đại nhân trong lòng cười lạnh, cho dù Thư Khinh Thủy ngươi kiện án tử kia quá mức mỹ, nay chính mình không có lời nào để nói. Thư Khinh Thủy nhìn người ngồi trên, người nọ người trong điện thượng thần thái uy nghiêm, nhìn không ra hỉ nộ. Thư Khinh Thủy cúi đầu trịnh trọng vái chào: “Hoàng Thượng tất nhiên là rõ ràng đồ nhi của ta bản tính bất hảo.” Tay phải người phía trên hơi hơi co rúm, bảy năm trước miệng vết thương đã sớm lành ngay cả sẹo nhỏ cũng không thấy, hắn quét mắt các hạ thần một lần, rốt cục mở miệng: “Thư ái khanh khiêm tốn, Diêi Ái coi như là trẫm nhìn lớn lên, nhu thuận từ lúc còn nhỏ.”

Thư Khinh Thủy nhắm mắt, ẩn hạ tức giận, thản nhiên nói: “Hoàng Thượng cũng hiểu được Vương đại nhân lời nói hữu lý, là suy nghĩ vì Vương triều?” Vương đại nhân một bên giơ chân: “Thư đại nhân ngươi nói lời gì, ta tất nhiên là vì Vương triều suy nghĩ, tuyệt không hai tâm, phải nói Thư đại nhân ngươi, chứ không phải có tâm tư xấu xa gì, mới cực lực ngăn trở? Từ xưa tung tin vịt: Tiếu thị vương, Diêu thị hâu, nhất đế nhất hậu không thể phá, vương triều mới có thể nhiều thế hệ truyền thừa. Cùng là ngươi lòng không hề thuần phục, tưởng vương triều bị hủy bởi việc này?” Thư Khinh Thủy cười lạnh: “Vương đại nhân thân là Lễ bộ thị lang, mà ngay cả loại lời đồn vô căn cứ đầu đường cuối ngõ này cũng nói ra. Chờ lời đồn này, chỉ cần người có tâm biên truyền, ngày mai có thể ra một cái ‘Vương thị hậu’ sao.”

“Ngươi, ngươi…” Vương đại nhân khẩu khí không nên lời, “Ngươi lớn mật.” Thư khinh Thủy rất nhanh nói: “Ngươi mới lớn mật, dám nói Vương triều sẽ bị hủy bởi tay Hoàng Thượng, chẳng lẽ triều đại phồn vinh hưng thịnh không phải lợi cho Hoàng Thượng chính là yêu dân, anh minh cơ trí, mà là vì một lời đồn nho nhỏ phố phường? Cũng là ngươi cảm thấy mặc kệ hoàng Thượng thánh minh như thế nào, chỉ cần ngài không cưới nữ tử kia, giang sơn Tiếu thị sẽ bại trong tay ngài? Kia về sau lại truyền ra lời đồn ‘Vương thị hậu’, ‘Lý thị hậu’, Hoàng Thượng hay không mặc kệ đối phương bao nhiêu tuổi, mặc kệ mỹ mạo hay xấu xí, mặc kệ là dư nghiệp triều trước hay là sơn dã bần nữ, mặc kệ xảo quyệt mạnh mẽ hay là ác độc âm hiểm, đều một đám đều thú, làm cho ngươi phán đoán’tội nhân Tổ tông’? Vớ vẩn như thế, mệt Vương đại nhân còn nói ra.”

“Đủ!” Hoàng thượng cao cao tọa thượng, thân kim long vương hoàng bào quát lớn, “Bổn vương mệt mỏi, hôm nay liền bãi triều.” Đứng dậy phất tay áo chạy lấy người. Thái giám tùy thị đi theo. Trên điện phủ, đám quan lui ra ngoài, lập tức thưa thớt dần. Thư Khinh Thủy còn đứng tại chỗ, nhắm mắt bất chấp mọi thứ. Có mấy quan viên đi qua người hắn, khe khẽ nói nhỏ. “Sẽ không phải Vương đại nhân đoán trúng đi, nghe nói đồ đệ trên danh nghĩa của hắn là tiểu mỹ nhân.”

“Nếu không tiểu nha đầu Diêu gia kia thành hoàng hậu, hắn chính là quốc trượng, loại chuyện tốt này, sao hắn lại phản đối?”

“Chính là, trách không được đến bây giờ còn chưa cưới vợ, liền giữ một tiểu đồ đệ, thì ra là thế a.”

“Ôi chao? Lễ bộ Vương đại nhân nghe nói là người bên tả tướng, sao lại không đề cử cháu gái tể tướng Dung quý phi làm hậu, ngược lại đề cử tiểu nha đầu Diêu Ái?”

“Đừng nói bậy, sau Tam Hoàng muốn lật đổ, Hoàng Thượng tối kỵ triều thần kéo đảng kếy phái, ngươi cũng không nên hãm hại tả tướng, tả tướng đối với Vương đại nhân có ơn tri ngộ, Vương đại nhân cảm tạ có gần gũi chút cũng là chuyện thường.”

“Kỳ thật, Vương đại nhân đề cử Diêu Ái cũng có lợi cho triều đình, Diêu Ái cơ khổ, hiện tại Diêu gia đã hữu danh vô thực, nàng thân cận duy nhất sư phụ Thư Khinh Thủy ở trong triều cũng không có phe phái, coi nàng làm hậu, không sợ một nhà phát triển an toàn, nhiễu loạn triều cương.”

“Quả thật như thế. Xem ra Vương đại nhân đề cử thật là vì vương triều suy nghĩ.”

Thư Khinh Thủy trợn mắt, nhìn về phía long đẩu (ngai rồng), yên lặng nhìn trong chốc lát, xoay người rời khỏi.

——————————————————

Thư Khinh Thủy mười bảy tuổi danh chấn kinh thành, năm đó người đắc tội tam hoàng tử ẩn tích, cùng năm trở thành thư đồng của tứ hoàng tử không quyền thế. Từ nay về sau thiếu niên mười bảy tuổi dạy tứ hoàng tử hơn mình ba tuổi , vận dụng quyền thế như thế nào, tránh né tranh đấu như thế nào, tích cóp từng tí một thế lực như thế nào, che giấu thực lực như thế nào. Cứ như vậy, bên trong cung tranh đấu hung ác vài năm, tứ hoàng tử bình an không chút chú ý sống sót. Cho đến cuối cùng nhị hoàng tử cùng tam hoàng tử liên hợp bức cung, hai người chết cũng không nghĩ tới, bản thân phải nhất kích lại chết dưới tay Tứ đệ người mà bọn họ chưa từng để vào mắt.

Nhưng mà bắt đầu từ khi nào? Người kia bắt đầu xác minh được ý thức chính mình là hoàng đế khái niệm này. Hắn hưởng thụ triều thần quỳ lạy, hưởnh thủ triều thần hô to vạn tuế, hưởng thụ loại quyền uy chân thật đáng tin. Hắn không vì thế mà ngu ngốc, cũng không phải loại nắm tay người kia nói: “Khinh Thủy, ít nhiều có ngươi.” Hoàng tử không quyền không thế không được phụ hoàng coi trọng.

Hắn không hề cùng y cùng ngồi cùng ăn. Cho dù từng mặc quần áo giản dị đến Thư phủ bái phỏng, công công trẻ tuổi bên người hắn cũng sẽ chạy đến trước Thư phủ đem hai chiếc ghế song song một chiếc đắt lên cao hơn. Lần đầu tiên, vị công công trẻ tuổi kia tự cho mình là thông minh, hắn thấy cũng không nói, thẳng ngồi lên chỗ của mình. Vì thế, lần thứ hai. lần thứ ba… Sau Thư Khinh Thủy ngại phiền toái, bảo hạ nhân trước khi quét tước hai ghế kia đừng di chuyển, vị công công kia mới xấu hổ dừng động tác. Sau vị công công kia rời bên người hắn, nhưng ghế kia tựa không di chuyển như cũ.

Hắn gặp triều thần phản đối, giải trừ đặc quyền gặp quân không bái của y. Đã sớm quên khi đăng vị, Thư Khinh Thủy hành lễ bái, hắn dìu y đứng dậy, vỗ vai y cười to: “Ngươi bái ta như vậy, ta cảm thấy như mình giảm thọ. Thật là kỳ quái, ta nhiều huynh trưởng như vậy, ngươi so với ta còn nhỏ hơn mấy tuổi, ta lại luôn luôn coi ngươi như huynh trưởng chân chính vậy. Không cần quỳ lạy, thật sự lạy, ta không tiêu thụ nổi.” Thư Khinh Thủy nói với hắn, “Không hợp lễ.” Hắn cả giận nói: “Ta đã là hoàng đế, chẳng lẽ ngay cả quyền lợi miễn quỳ cho một người cũng không có?” Sau thật sự sắp xếp chúng nghị, việc này đạt thành. Nhưng bất quá qua vài năm mà thôi, đối với Thư Khinh Thủy ở trước mặt hắn cũng không thần lễ, cũng không cung kính cẩn thận “Bạn tốt” liền cảm thấy chướng mắt. Thư Khinh Thủy phát hiện, có người ngầm tùy ý đối với mấy vị đại nhần điểm vài câu, ngày thứ hai còn có người tâu dị nghị việc này, mọi người phụ họa, Hoàng Thượng biết thời biết thế hủy bỏ lời mở đầu.

Sau lại, nga cả Thư Khinh Thủy cũng không xưng vi thần, hắn đều cảm thấy bị mạo phạm, dâng lên bất khoái. Hoàng đế, dù sao cũng là hoàng đế.

———————————————–

Hành lang Đức Cảnh cung điện.

Hoàng đế ở phía trước bước nhanh, Hoàng công công ở sau không thể không chạy chậm đuổi kịp. Hoàng công công thấy sắc mặt hoàng đế xanh mét, cẩn thận hỏi: “Hoàng Thượng cớ gì? Như thế nào tức giận? Là triều thần khắc khẩu chọc ngài phiền lòng?”

Hoàng đế cười lạnh: “Khắc khẩu? Hắn không phải mắng Vương Tập Lễ, rõ ràng mắng là trẫm!” Hoàng công công cả kinh, cúi đầu trầm mặc lui nửa bước, không dám nói lại

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương