Khiến Anh Si Mê
Chương 32


Bộ phim này là phim về đề tài võ hiệp được tập đoàn điện ảnh Tân Thành đầu tư, được đạo diễn Trình Đào biên đạo.

Mà việc cô ký kết bộ phim này thành công đã phải dựa vào việc đạo diễn Trình Đào mãnh liệt đề cử cô với tổng giám đốc bên đầu tư.

Năm trước, Trình Đào tích góp, mời người bên đầu tư ăn cơm, mấy diễn viên chính tự nhiên phải đến tham gia.

Chu Uyển Doanh là một diễn viên nhỏ, sớm đã đến chờ trước.

Không bao lâu, người bên đầu tư cũng liên tục tới.

Trình Đào giới thiệu các diễn viên cho người bên đầu tư biết, mọi người đều rất khách sáo, hàn huyên vài câu đã ngồi xuống.

Nhưng vẫn chừa lại vị trí chủ tọa, Chu Uyển Doanh ngồi đối diện, nhìn ghế chủ tọa trống rỗng, cô biết hẳn là nhân vật lớn vẫn chưa tới.

Cô đã quen im lặng không nói không rằng, cứ ngồi an tĩnh như thế.

Nhân vật lớn chưa tới, đương nhiên mọi người không dám bưng đồ ăn lên, chỉ ngồi hàn huyên trong chốc lát.

Đại khái tầm 8 giờ, cửa ghế lô bị đẩy ra từ bên ngoài.


Chu Uyển Doanh ngẩng đầu theo bản năng, sau đó nhìn thấy Tạ Lẫm cắm tay trong túi đi từ ngoài vào.

Đêm nay anh mặc đồ nghiêm túc, đồ Tây màu đen mặc trên người anh ánh ra sự anh tuấn cấm dục không nói nên lời.

Khóe môi anh cong lên thành nụ cười nhạt, nói: “Trên đường kẹt xe, ngại quá, để các vị đợi lâu rồi.

” Đạo diễn Trình Đào lập tức đứng lên, tươi cười đầy mặt, nhiệt tình nói: “Không lâu, không lâu tí nào cả, chúng tôi cũng vừa tới mới đây thôi.

” Đạo diễn Trình Đào vừa đứng lên, tất cả các diễn viên bên cạnh đều đứng lên theo.

Chu Uyển Doanh sửng sốt một giây, cũng chỉ có thể đứng lên theo.

Tạ Lẫm nói: “Ngồi đi.

” Giám đốc nhà ăn bên cạnh cung kính kéo ghế chủ tọa ra cho Tạ Lẫm, Tạ Lẫm ngồi xuống như bình thường.

Anh ngồi xuống, phần lưng lười biếng dựa vào ghế, khí chất khác hoàn toàn với những người bên đầu tư ngồi cạnh.

Anh cứ ngồi nhàn tản ở chỗ kia, trên người tự nhiên tản ra khí tràng tự phụ bẩm sinh.

Còn ghế chủ tọa là thứ bẩm sinh anh nên ngồi, cũng chỉ có thể để anh ngồi.

Nữ diễn viên bên cạnh lặng lẽ kéo tay Uyển Doanh dưới bàn, ghé sát vào cô, khẽ nói: “Đẹp trai quá đi mất…” Chu Uyển Doanh không lên tiếng, chỉ cúi đầu, toàn bộ quá trình đều không ngẩng đầu nhìn Tạ Lẫm.

Phảng phất cô không hề quen biết Tạ Lẫm, trước nay chưa từng thấy anh.

Mà trong suất bữa tiệc, Tạ Lẫm hơi thất thần, ánh mắt cố ý vô tình đều nhìn về phía Chu Uyển Doanh.

Đêm nay cô không ăn diện lộng lẫy, chỉ mặc một cái áo khoác bình thường màu đen, bên trong mặc một chiếc áo sơmi màu trắng mang nơ con bướm và đội mũ Beret màu trắng trên đầu.

Nhưng dù không cố tình trang điểm, khuôn mặt nhỏ của cô vẫn cứ xinh đẹp đến mức khiến người khác rất khó dời mắt.

Đôi hoa tai màu bạc lay động rất nhỏ bên mặt theo động tác ăn cơm của cô, chạm đến cả trong lòng Tạ Lẫm.

Có điều rốt cuộc đâu vẫn là tình huống có nhiều người, dù Tạ Lẫm có thích thì cũng không có khả năng nhìn chằm chằm vào Chu Uyển Doanh.

Chỉ là khi Trình Đào nói gì đó với anh, anh thật sự không nghe vào được bao nhiêu.


Anh nhìn diễn viên nam cạnh Chu Uyển Doanh khe khẽ nói chuyện với cô cả đêm, ít nhiều gì cũng thấy hơi bực bội.

* Bữa cơm này cũng không quá thoải mái với Chu Uyển Doanh.

Cô biết rõ Tạ Lẫm ngồi ngay đối diện, còn phải chịu đựng không được nhìn anh.

Nhưng dù không nhìn thì khi nghe thấy tiếng anh nói chuyện với người khác, cô vẫn không khắc chế được mà động lòng.

Bữa tiệc tiến hành được một nửa, cô đứng dậy ra ngoài đi toilet.

Cô gọi điện trong toilet nên ở trong đó hơi lâu.

Thật ra nếu không phải không lễ phép thì cô rất muốn ở bên ngoài đợi bữa tiệc kết thúc rồi mới trở về.

Cô đứng ở trước bồn rửa mặt, vừa rửa tay vừa chậm rãi suy nghĩ.

Cô bắt đầu ngóng trông sớm tiến hành quay phim, chỉ cần không ở Bắc Thành thì cô sẽ không thường xuyên gặp Tạ Lẫm.

Sau khi rửa tay sạch sẽ, cô ra khỏi toilet.

Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tạ Lẫm đang cắm tay vào túi, dựa vào hành lang nhìn cô.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt bình tĩnh, dáng vẻ kia nói rõ là đang đợi cô.

Trong nháy mắt, tim cô đập hơi nhanh, cô đứng ở cửa toilet nhìn Tạ Lẫm đứng đối diện xéo cô, chứng tỏ đang đợi cô đi qua.


Trong lúc nhất thời cô không biết nên làm bộ không nhìn thấy, hay nên tiến lên chào hỏi một cái.

Cô khựng tại chỗ, nhìn nhau với Tạ Lẫm một hồi lâu, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí đi lên trước, nở một nụ cười hơi miễn cưỡng, nói: “Sao anh cũng ra đây vậy?” Đôi tay Tạ Lẫm đút vào túi, anh cười như không cười nhìn cô, sau một lúc lâu mới lười biếng mở miệng: “Thì ra cô vẫn quen tôi à? Trong khoảng thời gian này, dù có gặp ở đâu thì cô cũng làm như không nhìn thấy tôi, tôi còn tưởng cô bị mất trí nhớ rồi chứ.

” Mặt Chu Uyển Doanh ửng đỏ ngay lập tức, đối diện với ý cười hài hước của Tạ Lẫm, cô nhẹ nhàng mím môi dưới, nói: “Trong tình huống nhiều người ít nhiều gì cũng không quá tiện.

Nếu bị truyền thông chụp được, có lẽ họ sẽ viết bậy.

” Nói tới đây, cô không muốn ở riêng với Tạ Lẫm nữa nên nói tị hiềm: “Tôi đi về trước nhé.

” Nói xong cô chuẩn bị rời đi.

Ai ngờ mới đi lên trước nửa bước, cánh tay cô đã bị Tạ Lẫm giữ chặt, sau đó nghe anh dùng giọng trầm thấp hỏi cô: “Trốn tôi à?” Chu Uyển Doanh đột nhiên dừng bước.

Cô quay đầu lại, hơi hoảng loạn nhìn về phía Tạ Lẫm.

Tạ Lẫm nhìn cô, trong mắt có vài phần ý cười như có như không, anh nói: “Trước kia không phải cô vừa thấy tôi sẽ cười à? Sao gần đây cứ muốn trốn tránh tôi vậy?” Chu Uyển Doanh cực kì hoảng hốt, cô nỗ lực duy trì bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Tạ tổng, nếu trước kia tôi làm gì để anh hiểu lầm thì tôi xin lỗi anh.

”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương