Khiêm! Xin Anh Dừng Tay
-
13: Cặp Đôi Oan Gia
Chợt ở dưới đau nhói, cô mở ra xem xét thì ra là vết thương bị động lại chảy máu, Hoạ Y lúng túng cô nhóc không biết phải xử lý thế nào, lấy điện thoại gọi cho hắn về phòng ngủ.
- Khiêm! Tự dưng nó..máu…!!
Hắn nhanh thoăn thoắt, thẳng một mạch đến giường, không nói gì cởi nhanh quần cô ra làm cô không thích nghi kịp, chăm chú nhìn vào thân dưới.
Cô e thẹn hai bàn tay che lại khe thịt non phía trên, hắn nghiêm túc nói.
- Bỏ tay!
Cô chần chừ rồi cũng lấy tay ra, lúc này máu cũng ngừng chảy, hắn lột luôn áo cô ra, nhẹ hều bế cô vào phòng tắm đặt vào bồn nước ấm.
- Có thấy dễ chịu hơn không?
Cô quả thật đỡ đau rất nhiều liền gật đầu, chỉ là khoả thân trước mặt hắn như này cô không quen lên tiếng đuổi người.
- Khiêm anh ra ngoài trước đi, tí nữa em ra.
Hắn thấy cô e thẹn thật khả ái, trong lòng dễ chịu cười cười nhìn cô.
Bách Lý Hoạ Y nhìn hắn lúc này trong thật hiền, trong lòng cũng bớt chút cảnh giác.
Đột nhiên một bên ngực dược bao trọn bởi bàn tay to lớn.
Cô trợn tròn mắt nhìn hắn.
Hắn giọng khàn khàn nói.
- Tôi giúp em xoa bóp sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Có quỷ mới tin lời hắn, cô nhẹ gạt tay hắn ra, còn tiếp tục cô sợ hắn lại lên cơn.
Cô biết hắn ăn mềm không ăn cứng, mặt buồn thiu nhỏ giọng thủ thỉ.
- Y nhi thực sự rất đau.
Bên dưới hắn đã sớm cương từ lúc kiểm tra cho cô, nhìn cô gái gầy yếu trước mặt hắn chỉ có thể nén xuống lửa dục, bước ra ngoài không quên dặn dò.
- Ngoan ngoãn ngồi đây đợi tôi.
Hắn ra ngoài chọn cho cô bộ vái ngủ mỏng nhẹ thoải mái rồi quay trở vào phòng tắm, vừa vào đã thấy cô thân thể khô ráo đứng trước gương lớn.
Cô nhìn chằm chằm vào cơ thể mình từ trên xuống dưới, vết ám muội thi nhau ẩn hiện trên cơ thể ngay cả phần thịt phía dưới chưa mọc lông có thể thấy rõ dấu hôn đỏ tím, khoé mắt lại cay.
Hắn nhìn cơ thể tuyệt mĩ của cô, giờ đây đã thuộc về hắn, thoã mãn bước tới gạt nước mắt nơi khoé mi cho cô, mặc váy ngủ rồi bế cô lên giường, cẩn thận thoa thuốc còn tranh thủ vụng trộm vài cái, xong xuôi ôm cô vào lòng nhắm mắt ngủ, chợt cô lên tiếng.
- Quần em đâu?
Hăn lười biếng trả lời.
- Cho tới lúc khỏi hẳn không cần mặc.
Cô hoảng loạn, cảm giác thả rông thật lạ cũng hơi bất tiện nhưng việc đó không quan trọng bằng thả rông và ở cạnh hắn!!
- khiêm, em khó chịu ưmm….
Cản lời cô bằng cách đặt lên môi nụ hôn ngọt ngào, nhưng càng hôn càng mê hắn hôn cuồng dã hơn, tách ra kéo theo sợi chỉ bạc hắn nói.
- Muốn tiếp tục?
Cô liều mạng lắc đầu chôn mặt vào ngực hắn ngoan ngoãn nhắm mắt, hắn xoa đầu cô rồi ôm cô cùng ngủ.
…………….
Tại một cửa hiệu đồ ở trung tâm thương mại.
- Nè sao cậu lại có mặt ở đây vậy?
- Tôi đương nhiên đi theo bảo vệ em gái nhỏ.
- Bảo vệ? Là đi theo giám sát thì có.
- Cũng không phải chuyện của cậu.
Bách Lý Hoạ Y bất lực nhìn hai người đang chí chéo trước mặt, cảnh tượng vô cùng quen thuộc, cứ mỗi lần Lý Việt Bân và Vân Chỉ Nhược chạm mặt không nói chuyện đến hai câu liền gây nhau.
Cô vội vàng câu tay cả hai kéo kéo đi.
- Được rồi được rồi, chúng ta mau đi chọn đồ a.
Cả ba đi vào một cửa hiệu đồ nữ, hai cô gái đã chọn được đồ đang thay bên trong, anh ngồi chờ bên ngoài điện thoại bỗng nhận được tin nhắn, anh hờ hững trả lời sau đó tắt thông báo của đối phương, là cô người yêu thứ 5 trong tháng này rủ anh đi ăn tối, cô bé ngoan hiền đáng yêu chỉ là cô thuộc dạng simple người yêu anh cảm thấy hơi phiền, mấy cô em như này lúc chia tay rất khó.
Lúc sau cả hai bước ra ngoài anh thành thật đánh giá.
- Em gái nhỏ của anh rất giống bánh gạo a mềm mại khả ái.
Cô cười tươi anh trai của cô thật có mắt nhìn, bản thân Bách Lý Hoạ Y cô biết cô đẹp nên những năm qua cô phát huy rất tốt điều đó nha.
Anh lại nhìn sang Vân Chỉ Nhược, cô gái thường ngày cong cớn với anh nay khoác lên mình bộ váy lụa trắng dày trong thước tha yêu kiều, rất xinh đẹp, thì khá là giống gu của anh đi!
- Cậu cũng khá lắm thím hai.
- Khá? Đồ ngốc không có mắt nhìn.
- Cậu bảo ai là đồ ngốc?
Lại nữa, Hoạ Y lắc đầu quay vào phòng thay đồ, mặc hai người thích cãi cứ để họ cãi.
Chỉ Nhược không thèm so đo với anh quay lưng vào phòng thay bên cạnh.
Trước khi vào trong anh liếc thấy bông tay cô bị rớt, tiến đến nhặt lên, vén màng lụa bước vào.
Vân Chỉ Nhược đang quay lưng về phía anh, tay khó khăn cởi dây áo phía sau lưng, nghe tiếng bước chân, cô lên tiếng.
- Y Y cậu thay nhanh thế, mau lại tháo giúp mình, khó cởi chết được.
Anh tiến lại tháo từng dây một, eo lưng trắng nõn cũng dần hiện ra, kiềm không được vuốt dọc tấm lưng một đường.
Cô cười haha đồng thời xoay người lại.
- Y Y cậu làm mình nhột đ…….là cậu?? Cậu vào đây làm gì?
Anh xoay người cô lại ép cô vào tường tay tiếp tục tháo mấy lọn dây.
- Còn chưa tháo xong cậu gấp gáp cái gì?
Cô không còn đường chạy đành đứng yên cho anh cởi, cô không phải là người dễ ngại ngùng gì, sau khi đã cởi xong mặc không cảm xúc quay lại nhìn anh.
Anh giơ lên trước mặt chiếc bông tai nhỏ, cô vội sờ lên tai mình, quả thật mất một chiếc, với tay lấy lại nhưng càng với anh càng giơ lên cao, váy lụa cũng rục rịch muốn rơi xuống, cô vội giữ lại trừng mắt với anh.
- Cà rỡn.
Anh không đùa cô nữa lấy bông tai đeo vào cho cô còn vuốt nhẹ vành tai một cái.
Cô ớn lạnh lên tiếng đuổi người..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook