Khiêm Vương Sát Phi
-
Chương 89: Ảo cảnh
Rốt cục… Rốt cục đã nắm được tay nàng! Trong lòng Phong Nhiễm Tuyệt hiện tại là kích động không có từ nào diễn tả được, chưa bao giờ hưng phấn như thế, không nghĩ tới cảm giác này quá tuyệt vời. Cho dù chỉ là cầm tay mà thôi nhưng cũng có thể làm cho hắn vô cùng hưng phấn, vô cùng sung sướng!
Phong Nhiễm Tuyệt vẫn chìm trong cảm giác sung sướng, cảm nhận được bàn tay đang nắm trong tay dãy dụa, nhưng Phong Nhiễm Tuyệt không chịu buông tay, vẫn gắt gao nắm lấy, lực đạo đủ để bàn tay mảnh khảnh kia không thể thoát khỏi nhưng vẫn không làm đau tay nàng.
“Buông tay!” Tay bị bàn tay to của nam nhân nắm lấy, Thanh Y tại lúc đó bỗng nhiên cảm nhận được sự ấm áp nhưng lại quên phản ứng, liền kinh ngạc đứng im ở tại chỗ. Nàng có thể cảm nhận được rõ ràng cánh tay này thô ráp đầy vết chai sẹo, đó là do luyện binh khí nhiều năm tạo thành, nhưng lại mang đến cho nàng cảm giác thật ấm áp… Nhưng Thanh Y rất nhanh phục hồi lại tinh thần, bắt đầu giãy dụa, muốn giãy ra khỏi tay hắn. Nhưng mặc kệ giãy dụa như thế nào cũng đều phí công vô ích, nàng vẫn không thể giãy ra được. Thanh Y nổi giận, lạnh giọng quát lớn.
“Khó lòng tuân theo! Vân Khinh chẳng phải đã nói ta phải bảo hộ nàng thật tốt đó sao? Vậy nên ta không thể buông nha!” Phong Nhiễm Tuyệt thấy Thanh Y còn giãy liền mang Vân Khinh ra nói. Quả nhiên ngay khi y vừa nói xong câu đó, Thanh Y liền không giãy dụa nữa nhưng ngoài miệng vẫn lạnh lùng nói: “Chủ tử không nói muốn ngươi cầm tay của ta.”
“Ai nha, Vân Khinh chưa nói, nhưng mà đã ngầm đồng ý nha, nàng xem nơi này sương mù dày đặc khắp nơi, nàng nhìn không rõ ta, ta nhìn không rõ nàng, nếu không nắm tay nàng lỡ xảy ra nguy hiểm gì ta làm sao có thể bảo hộ nàng? Lỡ nàng đi xa ta thì ta làm sao tìm được nàng? Nàng nói xem có phải không, Thanh Y mỹ nhân? Cho nên, ta phải nắm tay nàng!” Phong Nhiễm Tuyệt nói lời này vô cùng chính nghĩa, rất là có đạo lý! Giờ thì rốt cục cũng hiểu được vì sao y có thể làm bằng hữu của Cung Mạch Khiêm, hóa ra là vật họp theo loài, người giống người gặp nhau.
“Ngươi…” Ngay lúc Thanh Y mở miệng muốn nói cái gì thì lại bị Phong Nhiễm Tuyệt lên tiếng ngắt lời, chỉ nghe giọng hắn giống như dỗ đứa nhỏ nói: “Được rồi được rồi, hiện tại không phải là lúc nói về vấn đề này, nắm chặt tay ta không được buông ra, ta sẽ đưa nàng an toàn đi ra ngoài, nàng chỉ cần tin tưởng ta là tốt rồi.” Nói xong liền kéo nàng đi về phía trước.
Lời nói kia như là có ma lực lớn đánh sâu vào nội tâm lạnh băng của Thanh Y, âm thanh từ tính quay xung quanh trong đầu nàng thật lâu không thể bình ổn lại, một cỗ hơi thở kì lạ khó hiểu len lỏi chui vào lòng của nàng, sau đó cứ từng vòng khuếch tán rộng ra, theo kinh mạch của nàng chảy khắp cơ thể, làm cho nàng cảm thấy ấm áp đến khó hiểu. Thanh Y chìm vào suy nghĩ của bản thân, nhưng chân vẫn không tự chủ được, vô thức đi theo Phong Nhiễm Tuyệt.
Con ngươi luôn hàm chứa băng hàn lúc này phủ lên sự mê mang, nói không nên lời, nâng mắt nhìn chăm chú vào nam tử đang nắm tay nàng. Cho dù có sương trắng nồng đậm che lấy hắn, nhưng Thanh Y vẫn nhìn chăm chú, giống như muốn xuyên thấu qua tầng sương trắng này để thấy rõ vẻ mặt hắn, thấy rõ nội tâm hắn.
Tin tưởng sao? Ngoại trừ chủ tử liệu nàng còn có thể mở lòng tin tưởng, ỷ lại vào người khác sao? Lúc trước chính là do quá mức tin người nên cuối cùng mới rơi vào tình trạng như vậy … Kết cục như thế, nếu không gặp chủ tử, nàng chỉ sợ vĩnh viễn cũng không có ngày hôm nay. Còn về nguyên nhân tại sao… Thì chỉ có một chữ… Hận! Sự căm hận vô hạn cùng với không cam lòng hình thành oán khí mãnh liệt.
Sự việc kia, nàng vẫn không thể quên, vẫn quên không được, quên không được…
Sương mù mờ mịt khắp nơi không ngừng ngưng tụ lại xung quanh Thanh Y, giống như muốn nuốt mất nàng.
Thanh Y hình như không nhận thấy được điều gì, vẫn tiếp tục chìm sâu vào suy nghĩ của bản thân, đôi mắt lạnh lẽo cũng theo sự việc nàng vẫn chôn giấu ở đáy lòng không ngừng tụ tập hận ý và không cam lòng tạo nên oán khí ngày càng đặc hơn, đồng tử dần dần trở nên trống rỗng, tiêu cự cũng bắt đầu mất đi…
Phong Nhiễm Tuyệt lôi kéo Thanh Y đi qua sương trắng mơ hồ ngăn trở tầm mắt phía trước, đột nhiên nghe được phía sau truyền đến một giọng nữ mà hắn vô cùng quen thuộc: “Tuyệt…”
Đúng là tiếng của Thanh Y mỹ nhân, nhưng mà… Thanh Y mỹ nhân khi nào thì kêu tên hắn như thế? Sẽ không phải là bị hành động của hắn làm cho cảm động nên mới như vậy chứ? Tuy rằng tiếng gọi kia của Thanh Y làm cho hắn cảm thấy thật nghi hoặc, nhưng nữ nhân hắn thích ở phía sau kêu tên hắn như vậy lẽ nào hắn không để ý?
Ngay khi Phong Nhiễm Tuyệt xoay người lại nhìn về phía Thanh Y, cũng không biết có phải do gió hay không, mà sương trắng nhất thời tản ra, làm cho hắn có thể nhìn thấy rõ ràng dung mạo của Thanh Y, nhưng điều tiếp theo làm hắn cảm thấy không thể tưởng tượng và vô cùng khiếp sợ là…
Thanh Y, Thanh Y chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt vốn luôn mang vẻ băng hàn giống hệt như băng tuyết giờ lại là vẻ mặt nhu hòa, con ngươi đen lạnh lùng lại như mang như gió xuân, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn, môi đỏ mọng khẽ mở: “Tuyệt…” Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng ngày thường mang lãnh ý giờ lại nhu mì mềm mại, giọng nói ôn nhu như tình nhân gọi nhau, ẩn chứa vô hạn dụ hoặc…
Sương trắng phiêu tán lộ ra ánh mắt kinh ngạc của Phong Nhiễm Tuyệt cùng với cùng vẻ mặt nhu hòa khó hiểu của Thanh Y, vô cùng rõ ràng.
……
Bất chợt sương trắng phân tán mọi người đột ngột tản ra, bên này Cung Mạch Khiêm thần sắc bình tĩnh nắm tay Vân Khinh, lực đạo chặt chẽ làm cho Vân Khinh không thể rút tay, nhưng không hề làm cho nàng cảm thấy một chút không khoẻ hoặc đau đớn nào mà là vô cùng vô tận ấm áp.
Sương trắng mơ hồ làm cho người ta có cảm giác hưởng thụ ấm áp như lạc vào chốn thần tiên, mùi hương hỗn loạn trong không khí kia không đậm không nhạt theo gió tản ra khắp nơi, hương thơm quanh quẩn trên chóp mũi, chỉ cần ngửi thấy mùi hương đó một chút đều khiến cho người ta cảm thấy thể xác và tinh thần dễ chịu, cho dù cả đời phải ở lại nơi tiên cảnh này cũng không ngại.
Nhưng ngay khi vừa ngửi được mùi này bọn họ đã phát hiện mùi hương không thích hợp nên đã bế khí, chỉ là bọn họ không biết mùi hương này cũng không phải chỉ đơn giản là hương hoa như vậy, càng không phải chỉ hít vào mới có thể phát huy tác dụng mà chỉ cần tiến vào nơi này là không ai có thể xông qua.
Cho dù ngươi là cao thủ võ công cao tới đâu đi chăng nữa, mùi hoa này có tác dụng chính là có thể làm cho người ta sinh ra ảo giác. Hơn nữa mặc kệ ngươi có hít mùi hương này vào hay không, đều sẽ lâm vào ảo cảnh, bởi vì phấn hoa phân tán trong không khí có thể theo lỗ chân lông đi vào cơ thể người, làm cho người ta sinh ra ảo giác.
Hơn nữa không phải ảo giác bình thường, mà là tâm ma được che dấu sâu nhất trong lòng mỗi người. Cho ngươi thấy chuyện thống khổ nhất hiện ra trước mắt ngươi, phóng đại hết mức, khiến ngươi lạc vào nơi để ngươi cảm thấy thống khổ cực hạn, hoặc là đem khát vọng của ngươi đến trước mặt cho ngươi trầm luân vào ảo cảnh đó, để ngươi ở lại Vụ Lâm này cho đến khi chết đói chết khát. Mọi người tiến vào đến đây mỗi người lại lâm vào một ảo cảnh khác nhau, trừ phi là ngươi có thể vượt qua thử thách, chiến thắng tâm ma của chính mình, thoát ra khỏi bóng ma của bản thân hoặc là chống cự lại sự dụ hoặc của khát vọng, nếu không sẽ chỉ còn đống xương trắng lưu lại Vụ Lâm này.
Nhưng những vết thương chôn sâu dưới đáy lòng một khi khơi ra liệu có thể dễ dàng đóng lại sao? Những khát vọng của bản thân mà ảo cảnh mang đến liệu có thể dễ dàng chống cự mà thoát ra? Những thứ mình cần nhất bỗng dưng xuất hiện trước mắt mình, không cần dùng vũ lực đoạt lấy mà có thể thoải mái hưởng thụ, ai lại không cần? Ai lại không muốn? Nếu có thể dễ dàng chống cự lại sự dụ hoặc như vậy thì trước kia sẽ có nhiều người có thể thành công đi qua Vụ Lâm này, cạm bẫy cơ quan ở đây làm gì có chuyện để trưng bày? Người không có năng lực muốn đi qua Vụ Lâm để tìm đến Ẩn Môn kia đều là si tâm vọng tưởng, tự tìm đường chết!
“Khiêm…” Một tiếng nói bao hàm mềm mại đáng yêu truyền đến tai Cung Mạch Khiêm, âm thanh lộ ra vô hạn dụ hoặc, làm cho người nghe được xương cốt đều muốn nhũn ra, huống chi là Cung Mạch Khiêm yêu Vân Khinh như thế? Chỉ thấy hắn nghiêng đầu nhìn về phía Vân Khinh, sương trắng mờ ảo cũng không thể che khuất cảnh vật trước mắt, chỉ giống như vì nữ tử kia mà tăng thêm một phần tiên khí, làm cho Vân Khinh càng giống như tiên tử hạ phàm.
“Làm sao vậy?” Cung Mạch Khiêm nhìn Vân Khinh ôn nhu hỏi.
“Khiêm… Ta, ta đột nhiên cảm thấy nóng quá.” Khuôn mặt trắng nõn trơn mềm của Vân Khinh ửng ửng phiếm hồng, đôi mắt giống như bảo thạch đen nhộn nhạo mê muội, thần sắc lúc đó đúng là mị ý lan tràn. Chỉ thấy nàng nâng hai cánh tay choàng lên cổ Cung Mạch Khiêm, ống tay áo theo động tác của nàng mà trượt xuống, lộ ra da thịt trắng nõn, thân thể mềm mại cũng theo động tác đó mà ngả tựa vào người Cung Mạch Khiêm, kề sát lồng ngực dày rộng của hắn, khẽ nói.
Bị Vân Khinh kề sát như vậy Cung Mạch Khiêm cảm nhận rõ ràng nữ nhân mình yêu lúc này vô cùng dụ hoặc, cánh tay liền phối hợp ôm lấy eo nhỏ của Vân Khinh, cúi đầu tựa lên cái trán trắng noãn của Vân Khinh, thần sắc trong mắt thâm trầm nhưng lại nóng rực, bạc môi khêu gợi khẽ mở: “Phu nhân sao lại đột nhiên cảm thấy nóng vậy?” Âm thanh từ tính khàn khàn tràn ngập mị hoặc.
“Ta, ta cũng không biết, chính là, chính là đột nhiên thấy thực nóng… Nhưng dựa vào người phu quân sẽ không còn nóng nữa, lạnh lạnh, thực thoải mái nha.” Vân Khinh dụ hoặc nhìn Cung Mạch Khiêm, nàng lúc này mỗi tiếng nói, mỗi cử động đều vô cùng hấp dẫn, trong đó có một điều rõ ràng chính là nàng đang câu dẫn hắn.
“A? Thật không? Nhưng mà hiện tại không thể được nha phu nhân, chúng ta còn ở trong Vụ Lâm, hiện tại phải mau chóng đi ra ngoài mới là quan trọng nhất.” Âm thanh khêu gợi mang theo vô hạn ôn hòa và dịu dàng.
“Không sao hết, trời sẽ không tối nhanh như vậy đâu. Hơn nữa, lấy năng lực của phu quân thì một cái Vụ Lâm nho nhỏ làm sao có thể vây khốn chúng ta?” Nghe thấy hắn nói như vậy Vân Khinh cũng không thèm quan tâm, dứt lời liền để sát môi anh đào của nàng muốn hôn lên đôi môi mỏng khêu gợi trước mắt, lực chú ý đều đặt hết trên đôi môi kia nên Vân Khinh không phát hiện ra, nghe xong lời nàng nói thần sắc trong mắt Cung Mạch Khiêm lúc này ngày càng u ám, trong đó còn nhiễm sự lạnh lẽo băng hàn, một chút cũng không để ý đôi mắt của Vân Khinh đầy thâm tình và nhu ý.
Không mang theo một tia cảm xúc, con ngươi đen lạnh lùng nhìn nữ tử càng ngày càng sát vào mình, ngay lúc nàng sắp hôn lên môi hắn thì hắn đột nhiên quay mặt hơi tránh đi, làm cho nữ tử trong lòng hôn vào không trung…
Phong Nhiễm Tuyệt vẫn chìm trong cảm giác sung sướng, cảm nhận được bàn tay đang nắm trong tay dãy dụa, nhưng Phong Nhiễm Tuyệt không chịu buông tay, vẫn gắt gao nắm lấy, lực đạo đủ để bàn tay mảnh khảnh kia không thể thoát khỏi nhưng vẫn không làm đau tay nàng.
“Buông tay!” Tay bị bàn tay to của nam nhân nắm lấy, Thanh Y tại lúc đó bỗng nhiên cảm nhận được sự ấm áp nhưng lại quên phản ứng, liền kinh ngạc đứng im ở tại chỗ. Nàng có thể cảm nhận được rõ ràng cánh tay này thô ráp đầy vết chai sẹo, đó là do luyện binh khí nhiều năm tạo thành, nhưng lại mang đến cho nàng cảm giác thật ấm áp… Nhưng Thanh Y rất nhanh phục hồi lại tinh thần, bắt đầu giãy dụa, muốn giãy ra khỏi tay hắn. Nhưng mặc kệ giãy dụa như thế nào cũng đều phí công vô ích, nàng vẫn không thể giãy ra được. Thanh Y nổi giận, lạnh giọng quát lớn.
“Khó lòng tuân theo! Vân Khinh chẳng phải đã nói ta phải bảo hộ nàng thật tốt đó sao? Vậy nên ta không thể buông nha!” Phong Nhiễm Tuyệt thấy Thanh Y còn giãy liền mang Vân Khinh ra nói. Quả nhiên ngay khi y vừa nói xong câu đó, Thanh Y liền không giãy dụa nữa nhưng ngoài miệng vẫn lạnh lùng nói: “Chủ tử không nói muốn ngươi cầm tay của ta.”
“Ai nha, Vân Khinh chưa nói, nhưng mà đã ngầm đồng ý nha, nàng xem nơi này sương mù dày đặc khắp nơi, nàng nhìn không rõ ta, ta nhìn không rõ nàng, nếu không nắm tay nàng lỡ xảy ra nguy hiểm gì ta làm sao có thể bảo hộ nàng? Lỡ nàng đi xa ta thì ta làm sao tìm được nàng? Nàng nói xem có phải không, Thanh Y mỹ nhân? Cho nên, ta phải nắm tay nàng!” Phong Nhiễm Tuyệt nói lời này vô cùng chính nghĩa, rất là có đạo lý! Giờ thì rốt cục cũng hiểu được vì sao y có thể làm bằng hữu của Cung Mạch Khiêm, hóa ra là vật họp theo loài, người giống người gặp nhau.
“Ngươi…” Ngay lúc Thanh Y mở miệng muốn nói cái gì thì lại bị Phong Nhiễm Tuyệt lên tiếng ngắt lời, chỉ nghe giọng hắn giống như dỗ đứa nhỏ nói: “Được rồi được rồi, hiện tại không phải là lúc nói về vấn đề này, nắm chặt tay ta không được buông ra, ta sẽ đưa nàng an toàn đi ra ngoài, nàng chỉ cần tin tưởng ta là tốt rồi.” Nói xong liền kéo nàng đi về phía trước.
Lời nói kia như là có ma lực lớn đánh sâu vào nội tâm lạnh băng của Thanh Y, âm thanh từ tính quay xung quanh trong đầu nàng thật lâu không thể bình ổn lại, một cỗ hơi thở kì lạ khó hiểu len lỏi chui vào lòng của nàng, sau đó cứ từng vòng khuếch tán rộng ra, theo kinh mạch của nàng chảy khắp cơ thể, làm cho nàng cảm thấy ấm áp đến khó hiểu. Thanh Y chìm vào suy nghĩ của bản thân, nhưng chân vẫn không tự chủ được, vô thức đi theo Phong Nhiễm Tuyệt.
Con ngươi luôn hàm chứa băng hàn lúc này phủ lên sự mê mang, nói không nên lời, nâng mắt nhìn chăm chú vào nam tử đang nắm tay nàng. Cho dù có sương trắng nồng đậm che lấy hắn, nhưng Thanh Y vẫn nhìn chăm chú, giống như muốn xuyên thấu qua tầng sương trắng này để thấy rõ vẻ mặt hắn, thấy rõ nội tâm hắn.
Tin tưởng sao? Ngoại trừ chủ tử liệu nàng còn có thể mở lòng tin tưởng, ỷ lại vào người khác sao? Lúc trước chính là do quá mức tin người nên cuối cùng mới rơi vào tình trạng như vậy … Kết cục như thế, nếu không gặp chủ tử, nàng chỉ sợ vĩnh viễn cũng không có ngày hôm nay. Còn về nguyên nhân tại sao… Thì chỉ có một chữ… Hận! Sự căm hận vô hạn cùng với không cam lòng hình thành oán khí mãnh liệt.
Sự việc kia, nàng vẫn không thể quên, vẫn quên không được, quên không được…
Sương mù mờ mịt khắp nơi không ngừng ngưng tụ lại xung quanh Thanh Y, giống như muốn nuốt mất nàng.
Thanh Y hình như không nhận thấy được điều gì, vẫn tiếp tục chìm sâu vào suy nghĩ của bản thân, đôi mắt lạnh lẽo cũng theo sự việc nàng vẫn chôn giấu ở đáy lòng không ngừng tụ tập hận ý và không cam lòng tạo nên oán khí ngày càng đặc hơn, đồng tử dần dần trở nên trống rỗng, tiêu cự cũng bắt đầu mất đi…
Phong Nhiễm Tuyệt lôi kéo Thanh Y đi qua sương trắng mơ hồ ngăn trở tầm mắt phía trước, đột nhiên nghe được phía sau truyền đến một giọng nữ mà hắn vô cùng quen thuộc: “Tuyệt…”
Đúng là tiếng của Thanh Y mỹ nhân, nhưng mà… Thanh Y mỹ nhân khi nào thì kêu tên hắn như thế? Sẽ không phải là bị hành động của hắn làm cho cảm động nên mới như vậy chứ? Tuy rằng tiếng gọi kia của Thanh Y làm cho hắn cảm thấy thật nghi hoặc, nhưng nữ nhân hắn thích ở phía sau kêu tên hắn như vậy lẽ nào hắn không để ý?
Ngay khi Phong Nhiễm Tuyệt xoay người lại nhìn về phía Thanh Y, cũng không biết có phải do gió hay không, mà sương trắng nhất thời tản ra, làm cho hắn có thể nhìn thấy rõ ràng dung mạo của Thanh Y, nhưng điều tiếp theo làm hắn cảm thấy không thể tưởng tượng và vô cùng khiếp sợ là…
Thanh Y, Thanh Y chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt vốn luôn mang vẻ băng hàn giống hệt như băng tuyết giờ lại là vẻ mặt nhu hòa, con ngươi đen lạnh lùng lại như mang như gió xuân, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn, môi đỏ mọng khẽ mở: “Tuyệt…” Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng ngày thường mang lãnh ý giờ lại nhu mì mềm mại, giọng nói ôn nhu như tình nhân gọi nhau, ẩn chứa vô hạn dụ hoặc…
Sương trắng phiêu tán lộ ra ánh mắt kinh ngạc của Phong Nhiễm Tuyệt cùng với cùng vẻ mặt nhu hòa khó hiểu của Thanh Y, vô cùng rõ ràng.
……
Bất chợt sương trắng phân tán mọi người đột ngột tản ra, bên này Cung Mạch Khiêm thần sắc bình tĩnh nắm tay Vân Khinh, lực đạo chặt chẽ làm cho Vân Khinh không thể rút tay, nhưng không hề làm cho nàng cảm thấy một chút không khoẻ hoặc đau đớn nào mà là vô cùng vô tận ấm áp.
Sương trắng mơ hồ làm cho người ta có cảm giác hưởng thụ ấm áp như lạc vào chốn thần tiên, mùi hương hỗn loạn trong không khí kia không đậm không nhạt theo gió tản ra khắp nơi, hương thơm quanh quẩn trên chóp mũi, chỉ cần ngửi thấy mùi hương đó một chút đều khiến cho người ta cảm thấy thể xác và tinh thần dễ chịu, cho dù cả đời phải ở lại nơi tiên cảnh này cũng không ngại.
Nhưng ngay khi vừa ngửi được mùi này bọn họ đã phát hiện mùi hương không thích hợp nên đã bế khí, chỉ là bọn họ không biết mùi hương này cũng không phải chỉ đơn giản là hương hoa như vậy, càng không phải chỉ hít vào mới có thể phát huy tác dụng mà chỉ cần tiến vào nơi này là không ai có thể xông qua.
Cho dù ngươi là cao thủ võ công cao tới đâu đi chăng nữa, mùi hoa này có tác dụng chính là có thể làm cho người ta sinh ra ảo giác. Hơn nữa mặc kệ ngươi có hít mùi hương này vào hay không, đều sẽ lâm vào ảo cảnh, bởi vì phấn hoa phân tán trong không khí có thể theo lỗ chân lông đi vào cơ thể người, làm cho người ta sinh ra ảo giác.
Hơn nữa không phải ảo giác bình thường, mà là tâm ma được che dấu sâu nhất trong lòng mỗi người. Cho ngươi thấy chuyện thống khổ nhất hiện ra trước mắt ngươi, phóng đại hết mức, khiến ngươi lạc vào nơi để ngươi cảm thấy thống khổ cực hạn, hoặc là đem khát vọng của ngươi đến trước mặt cho ngươi trầm luân vào ảo cảnh đó, để ngươi ở lại Vụ Lâm này cho đến khi chết đói chết khát. Mọi người tiến vào đến đây mỗi người lại lâm vào một ảo cảnh khác nhau, trừ phi là ngươi có thể vượt qua thử thách, chiến thắng tâm ma của chính mình, thoát ra khỏi bóng ma của bản thân hoặc là chống cự lại sự dụ hoặc của khát vọng, nếu không sẽ chỉ còn đống xương trắng lưu lại Vụ Lâm này.
Nhưng những vết thương chôn sâu dưới đáy lòng một khi khơi ra liệu có thể dễ dàng đóng lại sao? Những khát vọng của bản thân mà ảo cảnh mang đến liệu có thể dễ dàng chống cự mà thoát ra? Những thứ mình cần nhất bỗng dưng xuất hiện trước mắt mình, không cần dùng vũ lực đoạt lấy mà có thể thoải mái hưởng thụ, ai lại không cần? Ai lại không muốn? Nếu có thể dễ dàng chống cự lại sự dụ hoặc như vậy thì trước kia sẽ có nhiều người có thể thành công đi qua Vụ Lâm này, cạm bẫy cơ quan ở đây làm gì có chuyện để trưng bày? Người không có năng lực muốn đi qua Vụ Lâm để tìm đến Ẩn Môn kia đều là si tâm vọng tưởng, tự tìm đường chết!
“Khiêm…” Một tiếng nói bao hàm mềm mại đáng yêu truyền đến tai Cung Mạch Khiêm, âm thanh lộ ra vô hạn dụ hoặc, làm cho người nghe được xương cốt đều muốn nhũn ra, huống chi là Cung Mạch Khiêm yêu Vân Khinh như thế? Chỉ thấy hắn nghiêng đầu nhìn về phía Vân Khinh, sương trắng mờ ảo cũng không thể che khuất cảnh vật trước mắt, chỉ giống như vì nữ tử kia mà tăng thêm một phần tiên khí, làm cho Vân Khinh càng giống như tiên tử hạ phàm.
“Làm sao vậy?” Cung Mạch Khiêm nhìn Vân Khinh ôn nhu hỏi.
“Khiêm… Ta, ta đột nhiên cảm thấy nóng quá.” Khuôn mặt trắng nõn trơn mềm của Vân Khinh ửng ửng phiếm hồng, đôi mắt giống như bảo thạch đen nhộn nhạo mê muội, thần sắc lúc đó đúng là mị ý lan tràn. Chỉ thấy nàng nâng hai cánh tay choàng lên cổ Cung Mạch Khiêm, ống tay áo theo động tác của nàng mà trượt xuống, lộ ra da thịt trắng nõn, thân thể mềm mại cũng theo động tác đó mà ngả tựa vào người Cung Mạch Khiêm, kề sát lồng ngực dày rộng của hắn, khẽ nói.
Bị Vân Khinh kề sát như vậy Cung Mạch Khiêm cảm nhận rõ ràng nữ nhân mình yêu lúc này vô cùng dụ hoặc, cánh tay liền phối hợp ôm lấy eo nhỏ của Vân Khinh, cúi đầu tựa lên cái trán trắng noãn của Vân Khinh, thần sắc trong mắt thâm trầm nhưng lại nóng rực, bạc môi khêu gợi khẽ mở: “Phu nhân sao lại đột nhiên cảm thấy nóng vậy?” Âm thanh từ tính khàn khàn tràn ngập mị hoặc.
“Ta, ta cũng không biết, chính là, chính là đột nhiên thấy thực nóng… Nhưng dựa vào người phu quân sẽ không còn nóng nữa, lạnh lạnh, thực thoải mái nha.” Vân Khinh dụ hoặc nhìn Cung Mạch Khiêm, nàng lúc này mỗi tiếng nói, mỗi cử động đều vô cùng hấp dẫn, trong đó có một điều rõ ràng chính là nàng đang câu dẫn hắn.
“A? Thật không? Nhưng mà hiện tại không thể được nha phu nhân, chúng ta còn ở trong Vụ Lâm, hiện tại phải mau chóng đi ra ngoài mới là quan trọng nhất.” Âm thanh khêu gợi mang theo vô hạn ôn hòa và dịu dàng.
“Không sao hết, trời sẽ không tối nhanh như vậy đâu. Hơn nữa, lấy năng lực của phu quân thì một cái Vụ Lâm nho nhỏ làm sao có thể vây khốn chúng ta?” Nghe thấy hắn nói như vậy Vân Khinh cũng không thèm quan tâm, dứt lời liền để sát môi anh đào của nàng muốn hôn lên đôi môi mỏng khêu gợi trước mắt, lực chú ý đều đặt hết trên đôi môi kia nên Vân Khinh không phát hiện ra, nghe xong lời nàng nói thần sắc trong mắt Cung Mạch Khiêm lúc này ngày càng u ám, trong đó còn nhiễm sự lạnh lẽo băng hàn, một chút cũng không để ý đôi mắt của Vân Khinh đầy thâm tình và nhu ý.
Không mang theo một tia cảm xúc, con ngươi đen lạnh lùng nhìn nữ tử càng ngày càng sát vào mình, ngay lúc nàng sắp hôn lên môi hắn thì hắn đột nhiên quay mặt hơi tránh đi, làm cho nữ tử trong lòng hôn vào không trung…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook