Khiêm Vương Sát Phi
-
Chương 71: Phu nhân muốn an ủi vi phu như thế nào đây?
Bên trong Diệp phủ, ngồi trong thư phòng, Cung Diệc Diệp vẫn không nhúc nhích, tầm mắt tập trung nhìn chằm chằm vào vật ở trên thư án, vẻ mặt rất trịnh thượng.
Đó là một khối ngọc Lam Điền thượng đẳng hình vuông được chạm khắc mà thành con dấu, kim long (rồng vàng) được điêu khắc bao quanh mặt trên và các mặt xung quanh, vô hình tản ra một loại khí phách uy nghiêm mà không có một vật nào khác ngoài nó có được. Nó mang đến cho con người ta một loại cảm giác bá chủ thiên hạ, lại kèm theo cả một chút gì đó hàn thương sâu sắc. Con dấu này chính là vật mà Cung Huyền Duyệt bị mất trộm – ngọc tỷ truyền quốc.
Tuy rằng Cung Chính Mẫn không bị giam giữ ở trong đại lao giống như suy nghĩ của hắn nhưng cũng bị giam lỏng ở phủ Thái tử không thể ra ngoài, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào. Như vậy hắn sao có thể nghĩ ra kế hoạch gì khiến cho tội danh ám sát hoàng tử này rơi trên đầu Cung Chính Mẫn đây?
Cung Diệc Diệp lấy tay gõ nhịp lên mặt bàn, trong đầu dần hình thành nên kế hoạch lật đổ Cung Chính Mẫn. Đột nhiên hắn thu lại thần sắc trầm tư, đôi mắt hẹp dài nhanh chóng quét về một góc: “Ai?!”. Một tay nhanh chóng giấu ngọc tỷ dưới ống tay áo cố không để lộ một chút dấu vết.
Chỉ thấy trong góc tối, một hắc y nhân bước ra đi về phía hắn, người nọ dùng mạng che mặt nên hắn không thể nhìn rõ được diện mạo.
“ Trong tay ngươi sao lại có ngọc tỷ?”.Hắc y nhân thản nhiên đối diện với Cung Diệc Diệp, tiếng nói trong trẻo thoát ra từ khóe miệng hắn, tuy rằng lời nói mang tính chất nghi vấn nhưng giọng điệu hết sức bình tĩnh cùng với thái độ lạnh nhạt kia lại cho thấy người này đối với chuyện ngọc tỷ nằm trên tay Cung Diệc Diệp tuyệt không có một chút kinh ngạc. Cung Diệc Diệp nghe thấy âm thanh phía sau, nhãn tình chợt sáng lên, miệng gợn lên nét cười tà khí nhìn hắc y nhân. Hắc y nhân kia??? Chỉ có nàng mới có thể có giọng nói độc đáo như vậy.
“Sát Phi đêm hôm khuya khoắt hạ cố đến Diệp phủ để gặp riêng bổn hoàng tử chăng? Nàng đừng nghĩ là che mặt thì ta sẽ không nhận ra nàng.” Trầm mặc một hồi, Vân Khinh kéo chiếc mạng che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt tinh xảo, lạnh nhạt nhưng vô cùng thanh nhã. Cung Diệc Diệp nhìn dung nhan đẹp đẽ tinh xảo kia của Vân Khinh, đôi mắt hoa đào hẹp dài khẽ nổi lên chút tà ý khó có thể nhận biết, nữ nhân này đúng là càng ngày càng đẹp. Lúc trước sao mình lại đi đồng ý mưu kế của Ngôn Thiên Nhu chứ? Đưa nàng cho Cung Mạch Khiêm thật sự là lãng phí bảo vật, tự nhiên lại cho tên tiểu tử kia một khối tiện nghi, bất qua bây giờ điều đó không còn quan trọng nữa, rất nhanh thôi nữ nhân này sẽ lại thuộc về hắn.
“Giải dược” Vân Khinh làm bộ như không quan tâm đến tia dị thường lộ ra trong ánh mắt của Cung Diệc Diệp, thản nhiên phun ra hai chữ.
“ Giải dược? Giải dược gì? Bổn hoàng tử đâu có hạ độc Sát Phi, sao thể có giải dược?” Cung Diệc Diệp làm vẻ mặt khó hiểu nhìn Vân Khinh hỏi ngược lại.
“Giải dược cho Khiêm Vương”
“Khiêm Vương? Thái y không phải đã chẩn trị cho Tam hoàng đệ rồi sao? Hơn nữa còn cho Sát Phi một lọ giải độc đan, sao giờ nàng lại đến tìm bổn hoàng tử lấy giải dược chứ? Đôi mắt hẹp dài khẽ híp lại, lóe lên một tia tinh quang, nếu dùng để giết Cung Mạch Khiêm, độc kia sao có thể dễ dàng như vậy đã bị hóa giải?
“Ám sát là do ngươi an bài, độc cũng là do ngươi hạ, giải dược?” Nhìn biểu hiện giả vờ hồ đồ của Cung Diệc Diệp, Vân Khinh nhíu đôi mày liễu, trực tiếp vạch trần hắn.
“Haha, quả là một nữ nhân thông minh, lúc trước thật sự là ta đã bị che mờ mắt, nhìn trân bảo (châu báu) lại nhìn thành ngư mục (gỗ mục), để cho con ma ốm Cung Mạch Khiêm kia chiếm được tiện nghi.” Cung Diệc Diệp chậm rãi đi lại gần Vân Khinh, cúi đầu gần sát dung nhan tinh xảo của nàng. Cảm giác gần gũi này làm cho hắn khó thể quên, nhịp tim bỗng chốc đập thình thịch trong lồng ngưc. Chút tà khí khó phát hiện nhanh chóng lóe lên trên gương mặt, kèm theo cả một chút sát ý mang theo một quyết tâm mãnh liệt, rất nhanh thôi nữ nhân này sẽ là của hắn.
Vân Khinh nhìn Cung Diệc Diệp đi đến trước mặt mình cũng không vội vã né tránh, thứ nhất là bởi vì Cung Diệc Diệp cũng chưa chạm vào người nàng, chỉ là khoảng cách giữa nàng và hắn hơi gần mà thôi, thứ hai nàng còn có kế hoạch riêng của mình nữa.
Nhìn mỹ nhân trước mặt trầm ngâm không nói, Cung Diệc Diệp nhịn không được vươn tay chạm vào dung nhan tuyệt mỹ kia, đẹp, thật sự vô cùng đẹp, vẻ đẹp ấy dùng lời khó mà diễn tả hết được! Quả thật chính là tiên nữ giáng trần, lại như mộng ảo, trong trẻo không hề vướng một hạt bụi trần, thêm một chút thản nhiên không rành thế sự, làm cho những nữ nhân khác đứng trước mặt nàng phải ảm đạm thất sắc. Tất cả chỉ đáng như phàm hoa tục phấn, quả thực không thể so sánh với một sợi tóc gáy của nàng.
Khi tay hắn vươn ra sắp chạm vào dung nhan của nàng thì nàng bất chợt quay đầu đi, bàn tay hắn rơi vào khoảng không, ý thức rõ ràng được sự cự tuyệt từ phía mỹ nhân, đáy mắt Cung Diệc Diệp khẽ lóe lên tia tức giận.
“Như thế nào, không phải tới tìm ta muốn lấy giải dược sao? Nếu chọc bổn hoàng tử mất hứng, nàng chỉ có thể trở về nhìn con ma ốm kia chết dần chết mòn thôi.” Cung Diệc Diệp chậm rãi đưa khuôn mặt kề sát đến cạnh Vân Khinh, chỉ còn cách một điểm rất nhỏ.
Như là sợ Cung Diệc Diệp thật sự không đưa giải dược, lần này, Vân Khinh không còn né tránh như trước nữa, tiếp nhận uy hiếp, để mặc khuôn mặt hắn chậm rãi tiến sát về phía mình đủ hẹp để hắn chỉ cần khẽ động là có thể chạm được vào da thịt của nàng, đôi mắt phượng lóe lên tia lửa giận, phẫn nộ càng lúc càng hằn sâu nơi khóe mắt.
Nữ nhân này là vì Cung Mạch Khiêm nên mới chấp nhận để hắn uy hiếp, tất cả những gì nàng làm đều chỉ vì con ma ốm Cung Mạch Khiêm kia! Chết tiệt! Con ma ốm kia có gì tốt đẹp hơn hắn? Rốt cuộc hắn ta có điểm gì mà lại làm cho nàng mê muội đến vậy? Chỉ vì đồ bỏ đi ấy mà nàng lại chấp nhận hy sinh! Chẳng những một mình lẻn vào Diệp phủ để lấy giải dược cho hắn, thậm chí vì hắn có thể hy sinh cả nhan sắc của mình!?…
Cung Diệc Diệp nhìn thái độ hờ hững của Vân Khinh, hung hăng xuống tay, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, đầu ngón tay trắng bệch chứng tỏ lúc này hắn đang tức giận đến mức nào. Đôi mắt hung tợn, nóng rực nhìn chằm chằm vào Vân Khinh đang bất động thanh sắc (lặng im) đứng ở kia, dù thế nào cũng vẫn cuốn hút tầm mắt của hắn.
“Nàng quan tâm đến hắn như vậy sao?” Âm thanh khản đục áp chế lửa giận đang bốc hỏa trong người hắn.
“Chàng là phu quân của ta.” Vân Khinh làm như không cảm nhận được hỏa khí đang phát ra từ người hắn, thản nhiên đáp.
Câu trả lời này của Vân Khinh đã trực tiếp nói rõ ràng với Cung Diệc Diệp. Câu nói ấy làm cho cái tên đang lánh trong bóng tối kia có một cảm giác vô cùng kích động, con ngươi sâu thẳm đen láy phát ra tia lưu quang rực rỡ, nhưng người nào đó vẫn thật cẩn thận cất giấu hơi thở của mình, không để người khác phát hiện ra sự tồn tại của bản thân.
“Hắn rốt cuộc có cái gì tốt? Hắn rốt cuộc cho nàng được cái gì? Hắn chỉ là một tên Vương gia vô năng bù nhìn trên danh nghĩa, không quyền không thế! Thậm chí không biết khi nào thì thành con ma đoản mệnh!……” Cung Diệc Diệp sau khi nghe Vân Khinh thừa nhận Cung Mạch Khiêm là phu quân của nàng thì vô cùng kích động, nhịn không được quát lớn.
“Câm miệng! Chàng sẽ không chết!” Giọng nói phẫn nộ của Vân Khinh trực tiếp đánh gãy lời nói của Cung Diệc Diệp.
“ Haha, hắn sẽ không chết ư? Nếu không có giải dược của ta thì hắn nhất định sẽ chết! Hắn phải chết là điều không thể nghi ngờ!” Cung Diệc Diệp nhìn lửa giận toát ra từ người Vân Khinh, nở nụ cười mỉa mai, nhìn đôi mắt của nàng với sự lạnh lẽo, tàn nhẫn, từ giọng nói phát ra nồng đậm sát ý.
“….” Vẫn là sự bình tĩnh, lạnh nhạt như lúc vừa đến, nhưng lúc này toàn thân Vân Khinh lại tràn ngập tức giận, đôi mắt không một tia gợn sóng trước lời khiêu khích trắng trợn của Cung Diệc Diệp, thẳng tắp đối diện với hắn, chỉ khác là sâu thảm trong ánh mắt nàng là một mảng lạnh lùng, sắc bén. Nàng, đã thực sự nổi giận.
“Rời khỏi hắn, đến bên ta, trở thành người của ta, ta có thể cho nàng suốt đời hưởng vinh hoa phú quý, ta sẽ khiến nàng trở thành nữ nhân tôn quý nhất thế gian không ai bì kịp, cùng ta thống trị giang sơn!” Cung Diệc Diệp nhìn Vân Khinh không chớp mắt, mở miệng nói.
“Vinh hoa phú quý? Tôn quý? Ngươi không phải Thái tử, ngươi dựa vào cái gì mà cho ta những thứ đó?” Vân Khinh hỏi ngược lại hắn, giống như đang cười nhạo hắn mơ tưởng hão huyền.
“Rất nhanh, sẽ rất nhanh thôi, chỉ cần Cung Chính Mẫn bị tước bỏ ngôi vị Thái tử, như vậy bổn hoàng tử sẽ thay hắn ngồi vào ngôi vị ấy, ta về sau sẽ chính là vua của một nước.” Cung Diệc Diệp nhìn Vân Khinh, thần sắc tràn đầy tự tin nói.
“Cho nên ngươi liền sắp đặt thích khách ở trong rừng ám sát, rồi vu oan giá họa lên đầu Thái tử. Nhưng kế hoạch của ngươi có thành công hay không cũng chưa thể xác định được? Bây giờ, hắn chỉ bị nhốt trong phủ Thái tử, Hoàng thượng cũng không nhốt hắn vào đại lao, cũng chưa quyết định xử phạt hắn như thế nào.” Ý nàng chính là, Hoàng thượng cũng không nhất định cho rằng Cung Chính Mẫn là thủ phạm, kế hoạch của hắn cũng theo đó mà có khả năng thất bại, vậy thì sao hắn có thể ngồi lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia được?
“Cung Chính Mẫn hiện tại đã bị nhốt ở phủ Thái tử căn bản không làm được cái gì, đối phó với hắn là chuyện dễ như trở bàn tay, không nói đến trên tay bổn hoàng tử còn một lợi thế, cho nên tương lai ngôi vị Hoàng đế nhất định thuộc về bổn hoàng tử!” Lúc này Cung Diệc Diệp dường như không phát hiện ra điểm gì đó không hợp lý, mà chỉ chăm chăm dùng lời nói khiến cho Vân Khinh dao động.
Ở trong lòng hắn tự nhủ với lời nói dụ hoặc như thế liệu có mấy nữ nhân có thể kháng cự nổi. Ngay cả nam nhân còn không khống chế được ham muốn với sự mê hoặc của tiền tài, danh lợi, chứ càng không nói đến nàng chỉ đơn thuần là nữ nhi thường tình.
“ Ngươi nói là ngọc tỷ, sớm hay muộn rồi cũng sẽ có người nhận ra chủ nhân đích thực của nó?” Vân Khinh nhìn hắn thản nhiên nhắc nhở, ý nàng là ngọc tỷ trong tay hắn là giả, hắn có ngụy tạo ngọc tỷ cũng chỉ vô dụng.
“Ai nói ngọc tỷ trong tay bổn hoàng tử là giả? Ngọc tỷ trong tay ta mới chính là ngọc tỷ truyền quốc chân chính.” Cung Diệc Diệp nhìn nàng nhíu mày, xốc cổ tay áo lên, lộ ra ngọc tỷ mà hắn vẫn cất giấu bấy lâu cho nàng nhìn rõ. Ngọc tỷ ở giứa gian phòng phản xạ ánh sáng phát ra ánh sáng tôn quý nhè nhẹ, đây là đại biểu cho quyền lực tối cao của một đất nước.
“…” Vân Khinh nhìn Cung Diệc Diệp cười đến tà mị.
Ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, cánh cửa thư phòng bị một cước đá tung làm cho Cung Diệc Diệp bàng hoàng sửng sốt, đứng như chết trân ở giữa gian phòng. Vốn dĩ nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra làm cho hắn giận tái mặt nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của người đang đứng ở cửa thì lại làm cho hắn nhất thời sững lại.Người kia sao có thể là người theo lý phải đang nghỉ ở tẩm cung…. Đương kim Hoàng thượng – Cung Huyền Minh!
“Phụ….Phụ hoàng….” Nhìn gương mặt âm trầm ngoài cửa, hắn nghĩ thế nào cũng không ra sao Hoàng thượng có thể xuất hiện ở trong phủ của hắn vào giờ phút này. Chẳng lẽ vừa rồi Vân Khinh đang giăng bẫy, mà hắn vừa vặn chui lại vào cái rọ mà nàng đã bày ra? Xong rồi, mọi chuyện hết thảy đều xong rồi.
Ngay khi Cung Diệc Diệp phát hiện ra Vân Khinh có gì đó không thích hợp thì cũng là lúc Cung Huyền Minh đứng ở cửa, khuôn mặt âm trầm, tiếng nói hùng hậu đầy tức giận bỗng vang lên: “Hừ! Trong mắt ngươi còn có phụ hoàng này sao? Ngọc tỷ truyền quốc quả thực là do ngươi đánh cắp. Như thế nào? Nhanh như vậy đã nghĩ muốn thủ nhi đại chi (hạ độc thủ trước) sao?!”
Đến lúc này Cung Huyền Minh mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng thu, toàn bộ lời nói của Cung Diệc Diệp, hắn đã nghe thấy hết không sót một chữ. Thật sự là đứa con ngoan mà, ngay cả hắn cũng dám tính kế!
“Nhi……Nhi thần, không dám.”
“Ngươi còn gì là không dám? Ngay cả ngọc tỷ truyền quốc ngươi cung dám đánh cắp, chúng ta đều bị ngươi đùa giỡn ở trên tay, thì còn điều gì mà người không dám làm.!? Hãm hại huynh trưởng của mình, đây là ân huệ Hoàng hậu một tay dạy dỗ ngươi ư? Thật đúng là đứa con tốt của trẫm!” Cung Huyền Minh nhìn Cung Diệc Diệp lửa giận ngút trời, ngữ khí đầy mỉa mai, châm chọc.
“ Nếu tối nay trẫm không có mặt ở đây, nghe được ngươi nói những lời này, kế tiếp có phải ngươi muốn hại chết huynh trưởng của mình, sau đó hoàn hảo kế thừa ngôi vị Hoàng đế? Trẫm rất đau lòng! Người đâu…!” Nói xong lời cuối cùng, khuôn mặt Cung Huyền Minh lộ vẻ bi thống, thất vọng sâu sắc nhìn Cung Diệc Diệp, sau đó hô to một tiếng.
“Có mạt tướng!” Hai tướng quân mặc thường phục ngay lập tức xuất hiện ở cửa thư phòng chờ Cung Huyền Minh phân phó.
“ Nhị hoàng tử Cung Diệc Diệp phạm thượng tắc loạn, áp giải hắn đến đại lao chờ xử lí.”
“ Mạt tướng lĩnh mệnh!” Ngay sau đó hai người tiến lên đi tróc nã Cung Diệc Diệp buộc hắn phải chịu trói, ngay lúc đó hắn trực tiếp nâng tay xuất chưởng muốn nhân cơ hội chạy trốn, nhưng trong chỗ tối, Cung Mạch Khiêm nhận thấy tình hình, ngầm ra tay trực tiếp đánh một đòn vào gáy hắn, một chiêu này tung ra, Cung Diệc Diệp lập tức té xỉu tại chỗ.
Cung Huyền Minh vẫy tay ý bảo hai người kia ra bên ngoài chờ, đợi cho bọn hắn rời khỏi thư phòng, Cung Huyền Minh nhìn Vân Khinh cất tiếng hỏi: “Khiêm Nhi hắn thế nào?” Con ngươi đen láy hiện lên một tia dị sắc, rất nhanh rồi biến mất, nhưng vẫn bị Vân Khinh nhanh nhạy bắt được, đó là một sự quan tâm sâu sắc.
“Tuy bây giờ Khiêm còn trúng độc trong người, nhưng ta sẽ không để chàng sảy ra bất cứ chuyện gì, chàng sẽ khỏe lại sớm thôi.” Mặc kệ người nam nhân trước mặt này có tâm tư gì đối với Khiêm, đây vẫn luôn là hứa hẹn của nàng, cũng là lời thề của nàng.
Cung Huyền Minh nhìn chăm chú vào nữ nhân trước mặt hắn, vẫn như trước là một loại bình tĩnh hờ hững, không kiêu ngạo, khống siểm nịnh, về sau ánh mắt hắn khẽ xẹt qua một tia vui vẻ hiếm thấy, như là âm thầm quyết định một điều nào đó, nhưng cái gì cũng không nói, liền xoay người rời khỏi thư phòng.
Đợi Cung Huyền Minh đi khỏi, Cung Mạch Khiêm mới từ chỗ tối đi ra, vòng tay quấn chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của Vân Khinh, lưng nàng kề sát vào ngực hắn, nhìn mỹ nhân trong ngực đang rơi vào trầm tư, hắn ghé vào tai Vân Khinh nhẹ giọng hỏi: “Phu nhân đang suy nghĩ điều gì vậy?”
Hơi thở nóng rực phun ở bên vành tai mẫn cảm, đã làm cho nàng phục hồi tinh thần. Vân Khinh xoay người lại đối mặt với Cung Mạch Khiêm, đôi tay không tự chủ khẽ đưa lên vuốt ve khuôn mặt tuấn dật đang trầm tư của hắn, đôi mắt đen láy như trân châu không hề chớp mắt, nhìn chăm chú vào hắn, giọng nói thản nhiên từ khóe miệng tràn ra: “Chàng khiến cho ta thực đau lòng.”
Đúng vậy, thực đau lòng. Đau lòng vì hắn bất đắc dĩ sinh ra trong Hoàng thất, đau lòng cho hắn không hề có chút hứng thú đối với ngôi vị Hoàng đế vẫn vô tình bị liên lụy kéo vào vòng xoáy tranh chấp không ngừng. Đau lòng cho hắn không thể như người bình thường hưởng thụ tình phụ tử từ hiếu, huynh đệ hữu ái,… Mọi thứ của hắn đều làm cho nàng cảm thấy không khỏi xót xa, nhưng không sao cả, về sau hắn đã có nàng, nàng nguyện ở bên hắn.
Cung Mạch Khiêm lẳng lặng ngắm nhìn cặp mắt đẹp đẽ của Vân khinh, toàn bộ thần sắc của nàng đều bị hắn thu hết vào trong tầm mắt. Trong đôi mắt kia hàm chứa một tia kiên định rõ ràng.
Nâng bàn tay tay lên áp vào hai má nàng, nơi mà Cung Diệc Diệp đã chạm qua, động tác mang theo nhu tình vô hạn. Trên khuôn mặt tuấn dật tràn đầy mệt mỏi suốt mấy ngày qua dần sáng lên thần sắc tươi tỉnh, đôi mắt đẹp tràn đầy ý cười và nồng nàn thâm tình, giọng nói từ tính từ khóe môi bạc khêu gợi vang lên, mang theo vô hạn mị hoặc: “Vậy có phải phu nhân nên an ủi vi phu cho thật tốt không, vi phu thực sự bị tổn thương sâu sắc đấy?”
Nàng và hắn gần như không còn khoảng cách, Cung Mạch Khiêm và Vân Khinh trán kề trán, chóp mũi kề sát nhau, mắt đối mắt phóng đại dung nhan đối phương, thấy cả lỗ chân lông nhỏ trên khuôn mặt của người đối diện. Lúc này trên khuôn mặt anh tuấn kia toát ra một vẻ mị hoặc mê người, cả người tản ra một cỗ hơi thở yêu nghiệt, như muốn hút đối phương vào tầm mắt của hắn.
“ Không đứng đắn.” Tên tiểu tử này lại dám không đứng đắn! Vân Khinh khẽ nâng mắt phượng, thản nhiên đối diện nam tử đang cười hết sức yêu nghiệt kia, liếc mắt một cái, hắn không bao giờ buông tha bất kỳ một cơ hội nào để đùa giỡn với nàng.
“ Không có mà, vi phu đối với vấn đề này vô cùng nghiêm túc, cái khác ta không quan tâm, chỉ có chuyện này mới là trọng yếu, phu nhân nên làm thế nào để an ủi vi phu đây?” Cung Mạch Khiêm nghe được ý Vân Khinh, lập tức vô tội phản bác. Thần sắc trên mặt hết sức nghiêm chỉnh nhưng chính đôi mắt mang theo ái muội cùng vẻ bướng bỉnh cố hữu lại khiến cái vẻ nghiêm túc kia của hắn bị phá hủy một cách không thương tiếc.
Đối với nụ cười vô cùng yêu nghiệt và sự ái muội không hề che dấu của nam nhân này, Vân Khinh trực tiếp áp dụng phương thức không quan tâm, xoay bước, rời khỏi Diệp phủ, trở về phòng ngủ (ý tỷ là đi ngủ đó nhé) mới là phương thức tốt nhất.
“Ai nha, phu nhân, nàng thậm chí còn không an ủi vi phu một lời nào nha, chẳng lẽ phu nhân muốn dùng hành động thực tế sao? Được rồi, vi phu sẽ miễn cưỡng ngoan ngoãn phối hợp với phu nhân, tùy phu nhân định liệu…” Cung Mạch Khiêm nhìn Vân Khinh vẫn đang né tránh không nhìn mình, ráng hồng khẽ phủ lên khuôn mặt tinh xảo do “tức giận thành xấu hổ” thì cười khẽ theo sau, còn tự giác đem Vân Khinh từ không trực tiếp biến thành trực tiếp theo hắn về nhà dùng hành động để bày tỏ quan điểm……..
Hai người sóng vai nhau mà đi, thân ảnh tiêu sái được ánh trăng kéo dài trên đất khẽ dung hòa vào cũng một thể, hai mà như một, tản ra vô vàn ôn nhu, phong tình vạn chủng. Làn gió trong mát buổi đêm làm hai vạt áo đung đưa, cùng dây dưa một chỗ.
Chỉ là bên này, tại Diệp phủ, còn một người khác, đã sớm bị bọn họ lãng quên sạch sành sanh. Cái tên này luôn say sưa tìm chuyện vui ở bất cứ đâu, chơi đùa đến vô thiên vô pháp….
Đó là một khối ngọc Lam Điền thượng đẳng hình vuông được chạm khắc mà thành con dấu, kim long (rồng vàng) được điêu khắc bao quanh mặt trên và các mặt xung quanh, vô hình tản ra một loại khí phách uy nghiêm mà không có một vật nào khác ngoài nó có được. Nó mang đến cho con người ta một loại cảm giác bá chủ thiên hạ, lại kèm theo cả một chút gì đó hàn thương sâu sắc. Con dấu này chính là vật mà Cung Huyền Duyệt bị mất trộm – ngọc tỷ truyền quốc.
Tuy rằng Cung Chính Mẫn không bị giam giữ ở trong đại lao giống như suy nghĩ của hắn nhưng cũng bị giam lỏng ở phủ Thái tử không thể ra ngoài, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào. Như vậy hắn sao có thể nghĩ ra kế hoạch gì khiến cho tội danh ám sát hoàng tử này rơi trên đầu Cung Chính Mẫn đây?
Cung Diệc Diệp lấy tay gõ nhịp lên mặt bàn, trong đầu dần hình thành nên kế hoạch lật đổ Cung Chính Mẫn. Đột nhiên hắn thu lại thần sắc trầm tư, đôi mắt hẹp dài nhanh chóng quét về một góc: “Ai?!”. Một tay nhanh chóng giấu ngọc tỷ dưới ống tay áo cố không để lộ một chút dấu vết.
Chỉ thấy trong góc tối, một hắc y nhân bước ra đi về phía hắn, người nọ dùng mạng che mặt nên hắn không thể nhìn rõ được diện mạo.
“ Trong tay ngươi sao lại có ngọc tỷ?”.Hắc y nhân thản nhiên đối diện với Cung Diệc Diệp, tiếng nói trong trẻo thoát ra từ khóe miệng hắn, tuy rằng lời nói mang tính chất nghi vấn nhưng giọng điệu hết sức bình tĩnh cùng với thái độ lạnh nhạt kia lại cho thấy người này đối với chuyện ngọc tỷ nằm trên tay Cung Diệc Diệp tuyệt không có một chút kinh ngạc. Cung Diệc Diệp nghe thấy âm thanh phía sau, nhãn tình chợt sáng lên, miệng gợn lên nét cười tà khí nhìn hắc y nhân. Hắc y nhân kia??? Chỉ có nàng mới có thể có giọng nói độc đáo như vậy.
“Sát Phi đêm hôm khuya khoắt hạ cố đến Diệp phủ để gặp riêng bổn hoàng tử chăng? Nàng đừng nghĩ là che mặt thì ta sẽ không nhận ra nàng.” Trầm mặc một hồi, Vân Khinh kéo chiếc mạng che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt tinh xảo, lạnh nhạt nhưng vô cùng thanh nhã. Cung Diệc Diệp nhìn dung nhan đẹp đẽ tinh xảo kia của Vân Khinh, đôi mắt hoa đào hẹp dài khẽ nổi lên chút tà ý khó có thể nhận biết, nữ nhân này đúng là càng ngày càng đẹp. Lúc trước sao mình lại đi đồng ý mưu kế của Ngôn Thiên Nhu chứ? Đưa nàng cho Cung Mạch Khiêm thật sự là lãng phí bảo vật, tự nhiên lại cho tên tiểu tử kia một khối tiện nghi, bất qua bây giờ điều đó không còn quan trọng nữa, rất nhanh thôi nữ nhân này sẽ lại thuộc về hắn.
“Giải dược” Vân Khinh làm bộ như không quan tâm đến tia dị thường lộ ra trong ánh mắt của Cung Diệc Diệp, thản nhiên phun ra hai chữ.
“ Giải dược? Giải dược gì? Bổn hoàng tử đâu có hạ độc Sát Phi, sao thể có giải dược?” Cung Diệc Diệp làm vẻ mặt khó hiểu nhìn Vân Khinh hỏi ngược lại.
“Giải dược cho Khiêm Vương”
“Khiêm Vương? Thái y không phải đã chẩn trị cho Tam hoàng đệ rồi sao? Hơn nữa còn cho Sát Phi một lọ giải độc đan, sao giờ nàng lại đến tìm bổn hoàng tử lấy giải dược chứ? Đôi mắt hẹp dài khẽ híp lại, lóe lên một tia tinh quang, nếu dùng để giết Cung Mạch Khiêm, độc kia sao có thể dễ dàng như vậy đã bị hóa giải?
“Ám sát là do ngươi an bài, độc cũng là do ngươi hạ, giải dược?” Nhìn biểu hiện giả vờ hồ đồ của Cung Diệc Diệp, Vân Khinh nhíu đôi mày liễu, trực tiếp vạch trần hắn.
“Haha, quả là một nữ nhân thông minh, lúc trước thật sự là ta đã bị che mờ mắt, nhìn trân bảo (châu báu) lại nhìn thành ngư mục (gỗ mục), để cho con ma ốm Cung Mạch Khiêm kia chiếm được tiện nghi.” Cung Diệc Diệp chậm rãi đi lại gần Vân Khinh, cúi đầu gần sát dung nhan tinh xảo của nàng. Cảm giác gần gũi này làm cho hắn khó thể quên, nhịp tim bỗng chốc đập thình thịch trong lồng ngưc. Chút tà khí khó phát hiện nhanh chóng lóe lên trên gương mặt, kèm theo cả một chút sát ý mang theo một quyết tâm mãnh liệt, rất nhanh thôi nữ nhân này sẽ là của hắn.
Vân Khinh nhìn Cung Diệc Diệp đi đến trước mặt mình cũng không vội vã né tránh, thứ nhất là bởi vì Cung Diệc Diệp cũng chưa chạm vào người nàng, chỉ là khoảng cách giữa nàng và hắn hơi gần mà thôi, thứ hai nàng còn có kế hoạch riêng của mình nữa.
Nhìn mỹ nhân trước mặt trầm ngâm không nói, Cung Diệc Diệp nhịn không được vươn tay chạm vào dung nhan tuyệt mỹ kia, đẹp, thật sự vô cùng đẹp, vẻ đẹp ấy dùng lời khó mà diễn tả hết được! Quả thật chính là tiên nữ giáng trần, lại như mộng ảo, trong trẻo không hề vướng một hạt bụi trần, thêm một chút thản nhiên không rành thế sự, làm cho những nữ nhân khác đứng trước mặt nàng phải ảm đạm thất sắc. Tất cả chỉ đáng như phàm hoa tục phấn, quả thực không thể so sánh với một sợi tóc gáy của nàng.
Khi tay hắn vươn ra sắp chạm vào dung nhan của nàng thì nàng bất chợt quay đầu đi, bàn tay hắn rơi vào khoảng không, ý thức rõ ràng được sự cự tuyệt từ phía mỹ nhân, đáy mắt Cung Diệc Diệp khẽ lóe lên tia tức giận.
“Như thế nào, không phải tới tìm ta muốn lấy giải dược sao? Nếu chọc bổn hoàng tử mất hứng, nàng chỉ có thể trở về nhìn con ma ốm kia chết dần chết mòn thôi.” Cung Diệc Diệp chậm rãi đưa khuôn mặt kề sát đến cạnh Vân Khinh, chỉ còn cách một điểm rất nhỏ.
Như là sợ Cung Diệc Diệp thật sự không đưa giải dược, lần này, Vân Khinh không còn né tránh như trước nữa, tiếp nhận uy hiếp, để mặc khuôn mặt hắn chậm rãi tiến sát về phía mình đủ hẹp để hắn chỉ cần khẽ động là có thể chạm được vào da thịt của nàng, đôi mắt phượng lóe lên tia lửa giận, phẫn nộ càng lúc càng hằn sâu nơi khóe mắt.
Nữ nhân này là vì Cung Mạch Khiêm nên mới chấp nhận để hắn uy hiếp, tất cả những gì nàng làm đều chỉ vì con ma ốm Cung Mạch Khiêm kia! Chết tiệt! Con ma ốm kia có gì tốt đẹp hơn hắn? Rốt cuộc hắn ta có điểm gì mà lại làm cho nàng mê muội đến vậy? Chỉ vì đồ bỏ đi ấy mà nàng lại chấp nhận hy sinh! Chẳng những một mình lẻn vào Diệp phủ để lấy giải dược cho hắn, thậm chí vì hắn có thể hy sinh cả nhan sắc của mình!?…
Cung Diệc Diệp nhìn thái độ hờ hững của Vân Khinh, hung hăng xuống tay, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, đầu ngón tay trắng bệch chứng tỏ lúc này hắn đang tức giận đến mức nào. Đôi mắt hung tợn, nóng rực nhìn chằm chằm vào Vân Khinh đang bất động thanh sắc (lặng im) đứng ở kia, dù thế nào cũng vẫn cuốn hút tầm mắt của hắn.
“Nàng quan tâm đến hắn như vậy sao?” Âm thanh khản đục áp chế lửa giận đang bốc hỏa trong người hắn.
“Chàng là phu quân của ta.” Vân Khinh làm như không cảm nhận được hỏa khí đang phát ra từ người hắn, thản nhiên đáp.
Câu trả lời này của Vân Khinh đã trực tiếp nói rõ ràng với Cung Diệc Diệp. Câu nói ấy làm cho cái tên đang lánh trong bóng tối kia có một cảm giác vô cùng kích động, con ngươi sâu thẳm đen láy phát ra tia lưu quang rực rỡ, nhưng người nào đó vẫn thật cẩn thận cất giấu hơi thở của mình, không để người khác phát hiện ra sự tồn tại của bản thân.
“Hắn rốt cuộc có cái gì tốt? Hắn rốt cuộc cho nàng được cái gì? Hắn chỉ là một tên Vương gia vô năng bù nhìn trên danh nghĩa, không quyền không thế! Thậm chí không biết khi nào thì thành con ma đoản mệnh!……” Cung Diệc Diệp sau khi nghe Vân Khinh thừa nhận Cung Mạch Khiêm là phu quân của nàng thì vô cùng kích động, nhịn không được quát lớn.
“Câm miệng! Chàng sẽ không chết!” Giọng nói phẫn nộ của Vân Khinh trực tiếp đánh gãy lời nói của Cung Diệc Diệp.
“ Haha, hắn sẽ không chết ư? Nếu không có giải dược của ta thì hắn nhất định sẽ chết! Hắn phải chết là điều không thể nghi ngờ!” Cung Diệc Diệp nhìn lửa giận toát ra từ người Vân Khinh, nở nụ cười mỉa mai, nhìn đôi mắt của nàng với sự lạnh lẽo, tàn nhẫn, từ giọng nói phát ra nồng đậm sát ý.
“….” Vẫn là sự bình tĩnh, lạnh nhạt như lúc vừa đến, nhưng lúc này toàn thân Vân Khinh lại tràn ngập tức giận, đôi mắt không một tia gợn sóng trước lời khiêu khích trắng trợn của Cung Diệc Diệp, thẳng tắp đối diện với hắn, chỉ khác là sâu thảm trong ánh mắt nàng là một mảng lạnh lùng, sắc bén. Nàng, đã thực sự nổi giận.
“Rời khỏi hắn, đến bên ta, trở thành người của ta, ta có thể cho nàng suốt đời hưởng vinh hoa phú quý, ta sẽ khiến nàng trở thành nữ nhân tôn quý nhất thế gian không ai bì kịp, cùng ta thống trị giang sơn!” Cung Diệc Diệp nhìn Vân Khinh không chớp mắt, mở miệng nói.
“Vinh hoa phú quý? Tôn quý? Ngươi không phải Thái tử, ngươi dựa vào cái gì mà cho ta những thứ đó?” Vân Khinh hỏi ngược lại hắn, giống như đang cười nhạo hắn mơ tưởng hão huyền.
“Rất nhanh, sẽ rất nhanh thôi, chỉ cần Cung Chính Mẫn bị tước bỏ ngôi vị Thái tử, như vậy bổn hoàng tử sẽ thay hắn ngồi vào ngôi vị ấy, ta về sau sẽ chính là vua của một nước.” Cung Diệc Diệp nhìn Vân Khinh, thần sắc tràn đầy tự tin nói.
“Cho nên ngươi liền sắp đặt thích khách ở trong rừng ám sát, rồi vu oan giá họa lên đầu Thái tử. Nhưng kế hoạch của ngươi có thành công hay không cũng chưa thể xác định được? Bây giờ, hắn chỉ bị nhốt trong phủ Thái tử, Hoàng thượng cũng không nhốt hắn vào đại lao, cũng chưa quyết định xử phạt hắn như thế nào.” Ý nàng chính là, Hoàng thượng cũng không nhất định cho rằng Cung Chính Mẫn là thủ phạm, kế hoạch của hắn cũng theo đó mà có khả năng thất bại, vậy thì sao hắn có thể ngồi lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn kia được?
“Cung Chính Mẫn hiện tại đã bị nhốt ở phủ Thái tử căn bản không làm được cái gì, đối phó với hắn là chuyện dễ như trở bàn tay, không nói đến trên tay bổn hoàng tử còn một lợi thế, cho nên tương lai ngôi vị Hoàng đế nhất định thuộc về bổn hoàng tử!” Lúc này Cung Diệc Diệp dường như không phát hiện ra điểm gì đó không hợp lý, mà chỉ chăm chăm dùng lời nói khiến cho Vân Khinh dao động.
Ở trong lòng hắn tự nhủ với lời nói dụ hoặc như thế liệu có mấy nữ nhân có thể kháng cự nổi. Ngay cả nam nhân còn không khống chế được ham muốn với sự mê hoặc của tiền tài, danh lợi, chứ càng không nói đến nàng chỉ đơn thuần là nữ nhi thường tình.
“ Ngươi nói là ngọc tỷ, sớm hay muộn rồi cũng sẽ có người nhận ra chủ nhân đích thực của nó?” Vân Khinh nhìn hắn thản nhiên nhắc nhở, ý nàng là ngọc tỷ trong tay hắn là giả, hắn có ngụy tạo ngọc tỷ cũng chỉ vô dụng.
“Ai nói ngọc tỷ trong tay bổn hoàng tử là giả? Ngọc tỷ trong tay ta mới chính là ngọc tỷ truyền quốc chân chính.” Cung Diệc Diệp nhìn nàng nhíu mày, xốc cổ tay áo lên, lộ ra ngọc tỷ mà hắn vẫn cất giấu bấy lâu cho nàng nhìn rõ. Ngọc tỷ ở giứa gian phòng phản xạ ánh sáng phát ra ánh sáng tôn quý nhè nhẹ, đây là đại biểu cho quyền lực tối cao của một đất nước.
“…” Vân Khinh nhìn Cung Diệc Diệp cười đến tà mị.
Ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, cánh cửa thư phòng bị một cước đá tung làm cho Cung Diệc Diệp bàng hoàng sửng sốt, đứng như chết trân ở giữa gian phòng. Vốn dĩ nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra làm cho hắn giận tái mặt nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của người đang đứng ở cửa thì lại làm cho hắn nhất thời sững lại.Người kia sao có thể là người theo lý phải đang nghỉ ở tẩm cung…. Đương kim Hoàng thượng – Cung Huyền Minh!
“Phụ….Phụ hoàng….” Nhìn gương mặt âm trầm ngoài cửa, hắn nghĩ thế nào cũng không ra sao Hoàng thượng có thể xuất hiện ở trong phủ của hắn vào giờ phút này. Chẳng lẽ vừa rồi Vân Khinh đang giăng bẫy, mà hắn vừa vặn chui lại vào cái rọ mà nàng đã bày ra? Xong rồi, mọi chuyện hết thảy đều xong rồi.
Ngay khi Cung Diệc Diệp phát hiện ra Vân Khinh có gì đó không thích hợp thì cũng là lúc Cung Huyền Minh đứng ở cửa, khuôn mặt âm trầm, tiếng nói hùng hậu đầy tức giận bỗng vang lên: “Hừ! Trong mắt ngươi còn có phụ hoàng này sao? Ngọc tỷ truyền quốc quả thực là do ngươi đánh cắp. Như thế nào? Nhanh như vậy đã nghĩ muốn thủ nhi đại chi (hạ độc thủ trước) sao?!”
Đến lúc này Cung Huyền Minh mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng thu, toàn bộ lời nói của Cung Diệc Diệp, hắn đã nghe thấy hết không sót một chữ. Thật sự là đứa con ngoan mà, ngay cả hắn cũng dám tính kế!
“Nhi……Nhi thần, không dám.”
“Ngươi còn gì là không dám? Ngay cả ngọc tỷ truyền quốc ngươi cung dám đánh cắp, chúng ta đều bị ngươi đùa giỡn ở trên tay, thì còn điều gì mà người không dám làm.!? Hãm hại huynh trưởng của mình, đây là ân huệ Hoàng hậu một tay dạy dỗ ngươi ư? Thật đúng là đứa con tốt của trẫm!” Cung Huyền Minh nhìn Cung Diệc Diệp lửa giận ngút trời, ngữ khí đầy mỉa mai, châm chọc.
“ Nếu tối nay trẫm không có mặt ở đây, nghe được ngươi nói những lời này, kế tiếp có phải ngươi muốn hại chết huynh trưởng của mình, sau đó hoàn hảo kế thừa ngôi vị Hoàng đế? Trẫm rất đau lòng! Người đâu…!” Nói xong lời cuối cùng, khuôn mặt Cung Huyền Minh lộ vẻ bi thống, thất vọng sâu sắc nhìn Cung Diệc Diệp, sau đó hô to một tiếng.
“Có mạt tướng!” Hai tướng quân mặc thường phục ngay lập tức xuất hiện ở cửa thư phòng chờ Cung Huyền Minh phân phó.
“ Nhị hoàng tử Cung Diệc Diệp phạm thượng tắc loạn, áp giải hắn đến đại lao chờ xử lí.”
“ Mạt tướng lĩnh mệnh!” Ngay sau đó hai người tiến lên đi tróc nã Cung Diệc Diệp buộc hắn phải chịu trói, ngay lúc đó hắn trực tiếp nâng tay xuất chưởng muốn nhân cơ hội chạy trốn, nhưng trong chỗ tối, Cung Mạch Khiêm nhận thấy tình hình, ngầm ra tay trực tiếp đánh một đòn vào gáy hắn, một chiêu này tung ra, Cung Diệc Diệp lập tức té xỉu tại chỗ.
Cung Huyền Minh vẫy tay ý bảo hai người kia ra bên ngoài chờ, đợi cho bọn hắn rời khỏi thư phòng, Cung Huyền Minh nhìn Vân Khinh cất tiếng hỏi: “Khiêm Nhi hắn thế nào?” Con ngươi đen láy hiện lên một tia dị sắc, rất nhanh rồi biến mất, nhưng vẫn bị Vân Khinh nhanh nhạy bắt được, đó là một sự quan tâm sâu sắc.
“Tuy bây giờ Khiêm còn trúng độc trong người, nhưng ta sẽ không để chàng sảy ra bất cứ chuyện gì, chàng sẽ khỏe lại sớm thôi.” Mặc kệ người nam nhân trước mặt này có tâm tư gì đối với Khiêm, đây vẫn luôn là hứa hẹn của nàng, cũng là lời thề của nàng.
Cung Huyền Minh nhìn chăm chú vào nữ nhân trước mặt hắn, vẫn như trước là một loại bình tĩnh hờ hững, không kiêu ngạo, khống siểm nịnh, về sau ánh mắt hắn khẽ xẹt qua một tia vui vẻ hiếm thấy, như là âm thầm quyết định một điều nào đó, nhưng cái gì cũng không nói, liền xoay người rời khỏi thư phòng.
Đợi Cung Huyền Minh đi khỏi, Cung Mạch Khiêm mới từ chỗ tối đi ra, vòng tay quấn chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của Vân Khinh, lưng nàng kề sát vào ngực hắn, nhìn mỹ nhân trong ngực đang rơi vào trầm tư, hắn ghé vào tai Vân Khinh nhẹ giọng hỏi: “Phu nhân đang suy nghĩ điều gì vậy?”
Hơi thở nóng rực phun ở bên vành tai mẫn cảm, đã làm cho nàng phục hồi tinh thần. Vân Khinh xoay người lại đối mặt với Cung Mạch Khiêm, đôi tay không tự chủ khẽ đưa lên vuốt ve khuôn mặt tuấn dật đang trầm tư của hắn, đôi mắt đen láy như trân châu không hề chớp mắt, nhìn chăm chú vào hắn, giọng nói thản nhiên từ khóe miệng tràn ra: “Chàng khiến cho ta thực đau lòng.”
Đúng vậy, thực đau lòng. Đau lòng vì hắn bất đắc dĩ sinh ra trong Hoàng thất, đau lòng cho hắn không hề có chút hứng thú đối với ngôi vị Hoàng đế vẫn vô tình bị liên lụy kéo vào vòng xoáy tranh chấp không ngừng. Đau lòng cho hắn không thể như người bình thường hưởng thụ tình phụ tử từ hiếu, huynh đệ hữu ái,… Mọi thứ của hắn đều làm cho nàng cảm thấy không khỏi xót xa, nhưng không sao cả, về sau hắn đã có nàng, nàng nguyện ở bên hắn.
Cung Mạch Khiêm lẳng lặng ngắm nhìn cặp mắt đẹp đẽ của Vân khinh, toàn bộ thần sắc của nàng đều bị hắn thu hết vào trong tầm mắt. Trong đôi mắt kia hàm chứa một tia kiên định rõ ràng.
Nâng bàn tay tay lên áp vào hai má nàng, nơi mà Cung Diệc Diệp đã chạm qua, động tác mang theo nhu tình vô hạn. Trên khuôn mặt tuấn dật tràn đầy mệt mỏi suốt mấy ngày qua dần sáng lên thần sắc tươi tỉnh, đôi mắt đẹp tràn đầy ý cười và nồng nàn thâm tình, giọng nói từ tính từ khóe môi bạc khêu gợi vang lên, mang theo vô hạn mị hoặc: “Vậy có phải phu nhân nên an ủi vi phu cho thật tốt không, vi phu thực sự bị tổn thương sâu sắc đấy?”
Nàng và hắn gần như không còn khoảng cách, Cung Mạch Khiêm và Vân Khinh trán kề trán, chóp mũi kề sát nhau, mắt đối mắt phóng đại dung nhan đối phương, thấy cả lỗ chân lông nhỏ trên khuôn mặt của người đối diện. Lúc này trên khuôn mặt anh tuấn kia toát ra một vẻ mị hoặc mê người, cả người tản ra một cỗ hơi thở yêu nghiệt, như muốn hút đối phương vào tầm mắt của hắn.
“ Không đứng đắn.” Tên tiểu tử này lại dám không đứng đắn! Vân Khinh khẽ nâng mắt phượng, thản nhiên đối diện nam tử đang cười hết sức yêu nghiệt kia, liếc mắt một cái, hắn không bao giờ buông tha bất kỳ một cơ hội nào để đùa giỡn với nàng.
“ Không có mà, vi phu đối với vấn đề này vô cùng nghiêm túc, cái khác ta không quan tâm, chỉ có chuyện này mới là trọng yếu, phu nhân nên làm thế nào để an ủi vi phu đây?” Cung Mạch Khiêm nghe được ý Vân Khinh, lập tức vô tội phản bác. Thần sắc trên mặt hết sức nghiêm chỉnh nhưng chính đôi mắt mang theo ái muội cùng vẻ bướng bỉnh cố hữu lại khiến cái vẻ nghiêm túc kia của hắn bị phá hủy một cách không thương tiếc.
Đối với nụ cười vô cùng yêu nghiệt và sự ái muội không hề che dấu của nam nhân này, Vân Khinh trực tiếp áp dụng phương thức không quan tâm, xoay bước, rời khỏi Diệp phủ, trở về phòng ngủ (ý tỷ là đi ngủ đó nhé) mới là phương thức tốt nhất.
“Ai nha, phu nhân, nàng thậm chí còn không an ủi vi phu một lời nào nha, chẳng lẽ phu nhân muốn dùng hành động thực tế sao? Được rồi, vi phu sẽ miễn cưỡng ngoan ngoãn phối hợp với phu nhân, tùy phu nhân định liệu…” Cung Mạch Khiêm nhìn Vân Khinh vẫn đang né tránh không nhìn mình, ráng hồng khẽ phủ lên khuôn mặt tinh xảo do “tức giận thành xấu hổ” thì cười khẽ theo sau, còn tự giác đem Vân Khinh từ không trực tiếp biến thành trực tiếp theo hắn về nhà dùng hành động để bày tỏ quan điểm……..
Hai người sóng vai nhau mà đi, thân ảnh tiêu sái được ánh trăng kéo dài trên đất khẽ dung hòa vào cũng một thể, hai mà như một, tản ra vô vàn ôn nhu, phong tình vạn chủng. Làn gió trong mát buổi đêm làm hai vạt áo đung đưa, cùng dây dưa một chỗ.
Chỉ là bên này, tại Diệp phủ, còn một người khác, đã sớm bị bọn họ lãng quên sạch sành sanh. Cái tên này luôn say sưa tìm chuyện vui ở bất cứ đâu, chơi đùa đến vô thiên vô pháp….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook