Khiếm Thị Bẩm Sinh Khởi Nghiệp Từ Chơi Đàn Nhị
-
Chương 48
Lý Bình An hơi cúi đầu, cảm nhận hạt mưa chảy qua mũ tơi.
“Dương công tử là người tu hành, tự nhiên hiểu rõ bản tâm.
Nhận ân huệ của Đại Tùy nhưng trên chiến trường lại thông đồng với ngoại địch, hại chết một trăm hai mươi tám tướng sĩ Đại Tùy.
Tại hạ vì chuyện này mà đến đây đòi một lời giải thích.”
Nước mưa thấm ướt bụi đất, bầu không khí trở nên im lặng kì lạ.
Mấy vị sư huynh đệ kinh ngạc nhìn về phía Dương Khai.
Chuyện này rất phù hợp với phong cách làm việc của Dương Khai, mấy năm nay các sư huynh đệ đã thành quen.
Ngay cả sư phụ cũng lười mắng.
Nhưng giúp đỡ kẻ địch bên ngoài, sát hại tướng sĩ đất nước.
Chuyện làm lần này thật sự hơi quá đáng.
Đại Tùy tuy rằng yếu ớt, mâu thuẫn nội bộ nổi lên khắp nơi.
Nhưng không ai muốn tiếng xấu hợp tác với địch nhân ngoại tộc truyền khắp thiên hạ.
Huống chi, chưởng giáo đương thời năm đó đã từng ở biên cương suất lĩnh đệ tử đối kháng đại quân ngoại tộc.
Mọi người ai cũng đều có tình cảm với gia đình với đất nước.
Trong mắt Dương Khai hiện lên vẻ tàn nhẫn hung ác, mặc dù hắn không quan tâm đến loại chuyện này.
Nhưng các sư huynh đệ mà biết là sẽ giữ khoảng cách với hắn.
Nếu như bị tố cáo đến Chấp Pháp các, ước chừng lần này ngay cả sư phụ cũng không bảo vệ được hắn.
Chỉ là hắn lại khinh thường phản bác, làm thì đã là làm, không làm chính là không làm.
Đây mới là hành động của quân tử.
Huống chi tác phong làm việc mấy năm nay của hắn rõ như ban ngày, cho dù phản bác, có lẽ họ cũng sẽ không tin hắn.
“Đòi giải thích? Vậy ngươi đòi giải thích cho ai trong số bọn họ?”
Dương Khai hỏi ngược lại, tương đương với việc gián tiếp thừa nhận hành động của mình.
“Nói ra thì Dương công tử cũng không nhớ được.”
Lý Bình An bình tĩnh nói:
”Hắn chỉ là người tầm thường nhất trong một trăm hai mươi tám tướng sĩ mà thôi.”
Lý Bình An cởi dây mũ tơi rồi cởi áo tơi.
Mũ tơi và áo tơi rơi xuống đất.
Lúc này mấy người mới thấy rõ, ở thắt lưng hắn treo đầy đao kiếm.
Vũ khí trong tay là một thanh đao dày ngắn.
Đao vẫn ở trong vỏ, bên ngoài bọc một lớp lụa trắng.
Khóe miệng Dương Khai nhẹ nhàng nhếch lên:
"Không biết tự lượng sức mình!”
“Dừng tay!”
Một giọng nói vang lên.
Người lên tiếng chính là sư huynh của Dương Khai, Lục Bân.
Trong những người này, tuổi hắn cao nhất, tu vi sâu nhất.
Xảy ra chuyện như vậy, Lục Bân tất nhiên không thể ngồi yên không để ý tới.
Quá khứ Dương Khai tuy rằng làm ít chuyện quá phận nhưng may đã xử lý sạch sẽ, không làm mất thanh danh sơn môn.
Lần này khác, hắn bất chấp làm điều sai trái, làm phản thiên hạ, cấu kết với ngoại địch.
Hơn nữa còn bị người khác tra ra danh tính, nếu sự việc không thể xử lý thỏa đáng, sợ rằng sẽ mang tai hoạ đến cho sư môn.
Lục Bân dùng uy nghiêm của sư huynh mà nghiêm khắc trừng mắt nhìn Dương Khai:
"Tất cả về sơn môn rồi nói.”
Sau đó, hắn quay về phía Lý Bình An, chắp tay:
"Vị huynh đài này, tại hạ Lục Bân, là sư huynh của mấy người bọn họ.
Việc này chưa có kết luận, tại sao không cùng chúng ta trở về sơn môn rồi quyết định.
Nếu đúng như lời ngươi nói, chưởng giáo sư môn tất nhiên sẽ không thiên vị sư đệ, sẽ cho các tướng sĩ chết oan một lời giải thích.
Nhưng sư đệ ta bị người khác hãm hại thì lại là chuyện khác.”
Lý Bình An im lặng một lát:
"Nếu đúng như lời ta nói, sư môn các hạ sẽ xử lý người này như thế nào?”
Lục Bân mím môi, trong lòng hiểu rõ.
Xảy ra tai tiếng lớn như vậy, sư môn sẽ che giấu việc này.
Sẽ không xử lý công khai mà để Dương Khai đóng cửa suy nghĩ.
Hoặc xử phạt lao động khổ sai trong khuôn viên sư môn.
Nhưng sư môn tuyệt đối sẽ không đuổi Dương Khai đi, dù sao không thể bảo đảm khi thả người như vậy ra ngoài sư môn thì sẽ còn để lại vết nhơ gì.
Về phần một trăm hai mươi tám tướng sĩ chết oan kia......
Chết cũng đã chết rồi, còn có thể làm gì khác.
Lý Bình An bỗng nhiên nở nụ cười, nhấc chân đi về phía Dương Khai.
"Một câu hỏi cuối, theo ta được biết, ngươi không thiếu số tiền đó, tại sao trợ giúp người Đột Quyết hại chết những tướng sĩ kia?"
Thanh bảo kiếm màu xanh lam sau lưng Dương Khai vang lên một tiếng.
Bay ra khỏi vỏ, rung lắc với tốc độ cực nhanh.
Chỉ có thể nhìn thấy một vài bóng hình mờ ảo.
“Những nhân vật như con sâu, cái kiến chết thì chết thôi."
Dương Khai khinh thường.
Lý Bình An rút đao ra khỏi vỏ, động tác đơn giản gọn gàng.
“Đúng vậy, là những nhân vật như con sâu cái kiến, nhưng hôm nay ngươi cũng phải chết trong tay con sâu cái kiến.”
Động tác của hắn từ chậm chuyển thành chậm hơn dường như chỉ trong một khoảng khắc.
Không có quá trình tăng tốc.
Thanh đao trong tay đơn giản xé rách màn mưa, giống như đang gánh vác giấc mộng đáng buồn của thiếu niên kia, lại không thể ngăn cản.
Thanh bảo kiếm màu xanh lam mang hơi thở rực lửa nóng bỏng, chấn động tan nát những giọt mưa rơi trên thân kiếm.
Chỉ nghe một tiếng kiếm reo rất nhanh và gấp gáp vang lên, một vệt bóng kiếm rất mảnh bắn ra.
Xẹt qua tạo thành một đường vòng cung, giống một chiếc cầu vồng tàn lụi, u buồn mà lại đẹp đẽ.
Đao và phi kiếm giao nhau, va chạm mạnh mẽ tạo ra một vùng không gian ngăn cách tất cả, ngăn chặn toàn bộ nước mưa đang rơi xuống ở phía bên ngoài.
Thanh đao bị gãy thành mấy đoạn vì sức mạnh to lớn.
Nhưng cũng vì thế mà ngăn cảnđược tốc độ tấn công của phi kiếm.
Lý Bình An rút ra một thanh đao dài nhỏ khác từ bên hông.
Hắn biết bằng vào những loại vũ khí thô sơ này sẽ không phải là đối thủ với thanh phi kiếm của Dương Khai.
Nhưng một thanh đao không đủ, vậy thì hai thanh, ba thanh, bốn thanh......
Con sâu cái kiến tuy nhỏ cũng có thể quật ngã voi!
Keng keng keng keng!!
Sấm sét vang dội, trời đất hoàn toàn yên lặng, giống như đang chuẩn bị cho một trận mưa to hiếm gặp đang ập đến.
Lý Bình An vẫn duy trì tốc độ tấn công của mình, hai tay không có chút thả lỏng, đao trong tay cũng không dừng lại.
Mặt hắn không chút biểu cảm, từng bước đi về phía trước, tiếp tục đi về phía trước.
Một loại đao ý vô hình thông qua trái tim truyền đến trí óc.
Đây là một loại cảnh giới kỳ diệu.
Bên hông Lý Bình An tổng cộng có chín thanh đao.
Phi kiếm của Dương Khai đã phá hủy tám thanh trong đó.
Tay Lý Bình An cầm một thanh đao, trong đầu không có bất kỳ ý niệm nào.
Khoảnh khắc này chỉ tồn tại trời, đất, và con người.
Phi kiếm muốn quay lại cứu chủ nhưng đã quá muộn.
Nó run lên ở giữa không trung, sau đó suy yếu rơi xuống đất.
Thân thể Dương Khai ngã sấp xuống trong mưa, đầu bay ra ngoài một trượng, rơi trong vũng máu.
Nước mưa từ trên trời rơi xuống khiến máu loãng càng nhanh lan ra.
Mặt Dương Khai đã bị máu tươi nhuộm đỏ, nhưng trên mặt hắn lại không có nỗi thống khổ của "tử vong", chỉ có một sắc thái mờ mịt.
Giống như là đến chết, hắn cũng không kịp phản ứng.
Hắn không ngờ Lý Bình An lại nhanh như vậy, càng không ngờ đối thủ kết thúc chiến đấu một cách gọn gàng sạch sẽ như thế.
Hắn còn chưa kịp đẩy thân thể lên trạng thái tốt nhất, còn chưa kịp sử dụng kiếm chiêu.
Còn chưa kịp vận chuyển chân khí......
Đao của Lý Bình An đã cắt đứt đầu hắn.
Lý Bình An khẽ nhíu mày, cánh tay phải...... dường như cũng bị phế rồi.
Sau khi, hắn cứng rắn đón đỡ phi kiếm công kích tám lần, kiếm khí bàng bạc đã cắt đứt từng tấc da thịt.
Quả thật, nếu như cho Dương Khai một cơ hội.
Để Dương Khai có chuẩn bị, Lý Bình An sẽ không thắng lợi dễ dàng như vậy.
Chỉ là cuộc sống không bao giờ có cơ hội làm lại.
Lý Bình An thở ra một hơi thật sâu:
"Chuyện này đã kết thúc, tạm biệt.”
Hắn không để ý tới những người khác, xoay người từng bước rời đi.
Những người này đều là đồng môn của Dương Khai, không biết ai sẽ nguyện ý báo thù cho hắn.
Nếu tái chiến, Lý Bình An không có khả năng thắng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook