Những ngày lành của Kỷ Tây Qua chỉ kéo dài được một tuần, sáng thứ bảy cha dượng đúng giờ tới đón cô bé về.

Góc áo Sở Cửu Ca bị cô nắm chặt, nhìn cô gái nhỏ khóc đến mũi đỏ bừng, trong lòng cậu cũng hơi không nỡ.

Cậu ôm Kỷ Tây Qua vào lòng, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô bé:"Bé dưa sắp biến thành con hươu của ông già Noel rồi."
Kỷ Tây Qua khóc hic hic, một tay vòng qua cổ cậu, một tay qua loa lau đi nước mắt trên mặt, "Hức......!Cửu Cửu......"
Cảm xúc của những đứa trẻ luôn không kiểm soát được, dường như vui hay buồn đều không có hồi kết.

Người cha dượng đứng bên cạnh có chút nóng nảy dạy cô vài câu.

Kỷ Tây Qua nghẹn ngào bị cha dượng nhét vào trong xe, cô bé nằm trên cửa sổ xe miễn cưỡng vẫy vẫy tay với họ: "Hai người nhất định phải tới thăm em đó."
Sở Cửu Cửu chớp chớp mắt, cho cô bé một cái hôn gió, đợi cho đến khi cha dượng qua đầu xe, về một điểm nhỏ phía nơi xa, cậu mới xoay đầu gãi gãi lòng bàn tay Kỷ Triệu Uyên: "Anh có muốn không?"
Kỷ Triệu Uyên khó hiểu: "Muốn cái gì?"
"Moa moa," Sở Cửu Ca chu chu môi với anh, "Muốn không?"
Kỷ Triệu Uyên cau mày lắc đầu, sau đó quay người trở vào nhà.

Sở Cửu Ca duỗi tay ra khoảng cách một mét, sau đó do dự thu hẹp lại một chút, cuối cùng từ bỏ nhún vai, hoàn toàn không biết mình còn cách trái tim của Kỷ Triệu Uyên bao xa.

Thật ra từ sau khi tỏ tình, cậu đã nhận ra rằng Kỷ Triệu Uyên đã có chút thay đổi.

Ví dụ như vào tối hôm qua, Sở Cửu Ca cố nhịn cơn buồn ngủ để làm xong một bộ bài tập, trong lúc đang ngáp thì thình lình bị Kỷ Triệu Uyên xoa nhẹ đầu.

Kỷ Triệu Uyên đẩy màn hình máy tình mình qua, bấm mở một tấm hình cho cậu xem.

Trong tấm hình là một còn mèo trắng tinh, có đôi mắt màu lam trong suốt và sâu thẳm như chứa cả bầu trời đầy sao.

Sở Cửu Ca dán lại gần, trong lòng đã có sẵn câu trả lời: "Là con mèo lúc trước anh nuôi sao ạ?"
Kỷ Triệu Uyên gật đầu: "Tôi chỉ tìm được tấm ảnh này thôi."
Sở Cửu Ca có hơi bất ngờ, cậu dùng đầu bút chọt vào vở, cười hỏi Kỷ Triệu Uyên: "Hôm nay có phải đã tăng cao thêm rồi không?"

Kỷ Triệu Uyên tắt máy tính đi, có hơi nghi ngờ: "Vì sao?"
"Chậc......" Sở Cửu Ca thở dài, kéo ghế ngồi xuống trước mặt Kỷ Triệu Uyên, nhìn thẳng vào đôi mắt anh, "Cả tối hôm nay anh đã làm gì?"
Kỷ Triệu Uyên nhìn đồng hồ, thật thà trả lời: "9 giờ đến 11 giờ đọc bài luận, 11 giờ đến 12 giờ tìm ảnh chụp."
Lúc 11 giờ Sở Cửu Ca có ra ngoài để đi WC, sau khi trở về thì thuận miệng hỏi anh có ảnh của con mèo không.

Sở Cửu Ca thề với trời, cậu hoàn toàn chỉ đề cập tới nó một cách bất chợt thôi, làm sao cậu biết được Kỷ Triệu Uyên sẽ mở tất cả album và bắt đầu xem qua từng ảnh một, trong thư phòng chỉ có mỗi tiếng vang "Tịch tịch" của con chuột.

Sở Cửu Ca nhướng mày, cười nhìn anh, "Anh lật album cả tiếng đồng hồ chỉ để tìm một tấm ảnh cũ.

Anh không cảm thấy lãng phí thời gian sao?"
Kỷ Triệu Uyên lắc lắc đầu, "Em muốn xem mà."
"Bộp" một tiếng, Sở Cửu Ca cảm thấy mình như rơi vào một hũ mật ong, ngọt ngào vô cùng.

Có lẽ Kỷ Triệu Uyên không nhận ra được ẩn ý của câu nói này, theo anh đó chỉ là phản hồi trực tiếp của cung và cầu, hoàn toàn không thể nói về mức độ cảm xúc.

Anh không hiểu, không có nghĩa là Sở Cửu Ca cũng không hiểu.

Sở Cửu Ca mở cuốn sổ nhỏ ra, vô cùng hợp lý và đầy tự tin nhân đôi tình cảm của Kỷ Triệu Uyên: "Em mặc kệ đó, dù sao chính là ở chỗ này!"
Kỷ Triệu Uyên nhíu mày: "......!Này đã qua nửa chặng rồi."
Sở Cửu Ca cất vở đi, sau đó lưu manh ấn khóe miệng Kỷ Triệu Uyên: "Em đâu có ý muốn ép anh......!Nhưng mèo Kỷ ơi, anh có từng nghĩ rằng mỗi đêm trước khi ngủ anh lại hôn em không?"
Kỷ Triệu Uyên cảm thấy cậu thật vô lại, có hơi cạn lời: "Rõ ràng là em yêu cầu mà."
Sở Cửu Ca "Chậc" một tiếng, cười lắc đầu: "Em chỉ yêu cầu có đúng một lần.

Sau đó cũng không biết là ai, lúc em ngủ rồi còn hôn em tới tỉnh cả ngủ, còn nói gì mà ngủ ngon, cam......"
Cậu chưa kịp nói xong thì Kỷ Triệu Uyên đã mở cửa thư phòng bỏ ra ngoài.

Mãi cho đến giờ, Sở Cửu Ca nhìn Kỷ Triệu Uyên đang ngồi bên cửa sổ đọc sách, cảm thấy bộ lông xù lên của anh vẫn chưa xuống chút nào.

Sở Cửu Ca hỏi anh: "Chiều nay mấy giờ anh tới gặp bác sĩ?"

"Ba giờ." Kỷ Triệu Uyên nhìn đồng hồ, "Em......" Anh đột nhiên hy vọng rằng Sở Cửu Ca có thể đi với mình, nhưng yêu càu quá thân thiết này khiến anh không thể nào thốt nên lời.

"Anh không cần phải để ý tới em," Sở Cửu Ca ấn vào cổ tay anh, "Chiều nay em muốn đi chơi bóng."
Yết hầu Kỷ Triệu Uyên khẽ động, có chút như trút được gánh nặng gật gật đầu, rũ mắt tiếp tục đọc sách.

Sở Cử Ca lên lầu lấy sách mình xuống, nằm lên tấm thảm lông mềm mại dưới chân anh, cúi đầu bắt đầu làm bài.

Màn cửa bị gió thổi bay, những cái tua rua đập vào trán Sở Cửu Ca, cậu có hơi khó chịu nghiêng nghiêng đầu, sau đó thì phát hiện Kỷ Triệu Uyên giật mình.

Cậu tò mò ngẩng đầu, thấy Kỷ Triệu Uyên mắt vẫn nhìn sách, mà tay phải thì đang giữ tấm rèm.

Sở Cửu Ca mỉm cười bóp lấy cẳng chân căng cứng của Kỷ Triệu Uyên: "Bé dưa có dạy cho em một cách để học thuộc từ vựng, em cảm thấy rất được."
"Cách gì?" Kỷ Triệu Uyên để sách xuống, cúi đầu nhìn Sở Cửu Ca đang cuộn tròn bên chân mình.

Sở Cửu Ca đã cao mà chân còn dài, cuộn tròn lại như vậy trông cậu rất giống một chú báo nhỏ đầy sức sống.

Cậu híp mắt duỗi người, sau đó chậm rãi đứng lên, đôi chân dài giơ lên ngồi xuống người Kỷ Triệu Uyên.

Kỷ Triệu Uyên chỉ cảm thấy càng giống hơn, anh bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, lưng anh cứng lại, như thể đặt bản thân mình đang ở trong tầm săn mồi của con báo nhỏ.

"Mỗi khi em chạm vào một bộ phận trên cơ thể anh, anh sẽ nói cho em biết tên tiếng Anh của nó nhé." Cậu nói rồi năm ngón tay luồn vào mái tóc đen của Kỷ Triệu Uyên, sau đó cậu vuốt ngược lên, cúi người hôn lên trán Kỷ Triệu Uyên một cái, "Tóc thì không cần, cái trán là gì anh nhỉ?"
Kỷ Triệu Uyên vẫn cứng đờ, hơi ngả về phía sau, không trả lời cậu.

Sở Cửu Ca cười hôn lên trán anh lần nữa: "Làm ơn đi thầy Kỷ, cái trán tiếng Anh là gì nào?"
Kỷ Triệu Uyên cắn răng nói: "......Forehead."
Đầu ngón tay Sở Cửu Ca lướt qua lông mày anh, mũi, khóe miệng, sau đó gãi gãi cằm Kỷ Triệu Uyên cằm, rồi chạm vào động mạch chủ giữa cổ, cảm nhận nhịp tim anh đang hỗn loạn.

Thật ra Sở Cửu Ca cũng không khá hơn là bao, đến cả hơi thở cũng không bình ổn.


Cậu nghiêng đầu liếm vành tai Kỷ Triệu Uyên, sau đó cười nhẹ một tiếng rồi ngậm lấy vánh tai Kỷ Triệu Uyên.

Kỷ Triệu Uyên rên lên một tiếng, da đầu tê dại như có dòng điện chạy qua, cả người đều căng cứng.

Sở Cửu Ca xoa gáy anh, giống đang an ủi một con mèo đang sở hãi: "Đừng căng thẳng, anh không cần làm gì cũng không cần đáp lại," cậu vừa nói vừa kéo cánh tay Kỷ Triệu Uyên vòng qua eo mình, "Em sẽ nói cho anh nghe toàn bộ cảm nhận của mình."
Sở Cửu Ca xoa má anh, đặt lên môi anh một nụ hôn nhe nhàng, rồi từ từ đôi môi nóng cháy của cậu dán chặt lấy Kỷ Triệu Uyên.

Cậu không cần bất kì kỹ xảo nào, tình cảm đong đầy trong lòng đã khiến cậu mở đôi môi của Kỷ Triệu Uyên, liếm lợi rồi từ từ áp vào cổ họng anh, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, cùng tiếng nước như có như không vang lên.

"Chỉ cần anh ở trước mắt em em sẽ không nhịn được," hốc mắt Sở Cửu Ca hơi đỏ lên, "Em muốn hôn anh, em muốn ôm anh."
Cậu hơi lùi về đằng sau, cắn lên môi dưới của Kỷ Triệu Uyên khẽ cọ cọ, thanh âm bởi vì tình dục mà trở nên hơi khàn khàn: "Em thích anh vô cùng." Dường như cậu cắn hơi mạnh, cánh tay Kỷ Triệu Uyên siết chặt vào ngay khoảng khắc ấy, sức lực lớn đến mức cậu cảm thấy dường như bản thân sắp bị bẻ ra làm đôi rồi.

Sở Cửu Ca cười cười xoa mặt anh, lại dùng đầu lưỡi liếm nơi cậu vừa cắn: "Đau lắm sao?"
Kỷ Triệu Uyên mất tự nhiên nghiêng người qua một bên, đẩy Sở Cửu Ca ra muốn đứng lên.

Kỷ Triệu Uyên cúi đầu nhìn xuống chỗ phồng dưới đũng quần mình, có chút thất bại nói: "Tôi thấy hưng phấn."
Việc cứng trong khoảng thời gian sau 2 giờ ngày Chủ nhật, điều này đã hoàn toàn thoát khỏi vùng thoải mái của Kỷ Triệu Uyên, mà nó cũng khiến Sở Cửu Ca phải toát mồ hôi hột.

Mấy ngày hôm nay Kỷ Triệu Uyên tự nhiên hôn cậu như vậy khiến cậu nghĩ rằng có lẽ đã đến lúc phải cho anh một liều thuốc mạnh.

"Ừm, anh cứng rồi." Sở Cửu Ca giả vờ bình tĩnh gật gật đầu, sau đó duỗi tay nhanh chóng xoa lên tiểu Kỷ Kỷ qua lớp vải quần, "Anh cảm thấy thế nào?"
"Vô cùng không tốt."
Kỷ Triệu Uyên đứng lên lạnh mặt bước vào phòng tắm, anh lấy một viên thuốc từ cánh tủ sau gương nuốt khô.

Cửa phòng tắm là kính mờ, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng dáng Kỷ Triệu Uyên đang dựa vào đó.

Sở Cửu Ca bước qua, gõ cửa phòng tắm: "Mèo Kỷ ơi."
Kỷ Triệu Uyên cong khuỷa tay, run rẩy ôm lấy chính mình, "Thực xin lỗi......"
Giọng nói như run lên vì sợ hãi của anh khiến lòng Sở Cửu Ca như nát cả ra, cậu chỉ hận không thể tát cho mình một cái, có hơi hối hận vì bản thận đã quá vội vàng.

Cậu xoay xoay nắm cửa thì nhận ra Kỷ Triệu Uyên đã khóa trái rồi, không khỏi cảm thấy bối rối: "Cục cưng ơi anh ra ngoài trước đã được không?"
Kỷ Triệu Uyên đã bắt đầu lên cơn run rẩy không tự chủ, Sở Cửu Ca hoàn toàn không thể nghĩ tới mình sẽ biến khéo thành vụng, cậu hoảng tới mức sắp khóc tới nơi: "Kỷ Triệu Uyên, anh có nghe em nói gì không? Bây giờ cho dù là anh nghĩ tới điều gì, hoặc là nghĩ tới chuyện ghê tởm tới cỡ nào đều đẩy hết về phía em có được không?"
Kỷ Triệu Uyên không đáp lại, anh chỉ ngồi xuống thở một cách nặng nề.


Sở Cửu Ca không thể để im được nữa, cậu bảo Kỷ Triệu Uyên dịch sang bên cạnh một chút, nhấc chân đá văng cửa phòng tắm.

Kỷ Triệu Uyên như thể vừa được vớt lên từ trong nước, mồ hôi từ mái tóc chảy dọc theo trán xuống khóe mắt anh.

Sở Cửu Ca đau lòng ôm lấy mặt anh, kéo vạt áo mình lên giúp anh lau một hôi trên trán.

Kỷ Triệu Uyên ngẩng đầu nhìn cậu, giống như một con mèo hoang run rẩy trong mưa, "Tôi sợ rằng em cũng sẽ bắt đầu ghét tôi."
"Em sẽ không đâu," Sở Cửu Ca nắm lấy tay anh, "Em thích anh nhất."
Kỷ Triệu Uyên thì thầm: "Tôi có ham muốn tình dục một chiều đối với em."
"Chuyện này rất bình thường mà, sao anh có thể lo lắng điều này được?" Sở Cửu Ca nói xong liền cắn đầu lưỡi, cậu không thể dùng quan điểm bình thường để nghiền ngẫm tâm tư của Kỷ Triệu Uyên, cũng giống như xung động tình dục thông thường nhất sẽ kích động thần kinh tràn ngập nguy hiểm của Kỷ Triệu Uyên.

"Chuyện này có gì để xin lỗi chứ," cậu nhẹ nhàng hôn lên mí mắt Kỷ Triệu Uyên, "Em cũng cứng mà."
"Tôi không thể cảm nhận được cảm xúc của em," Kỷ Triệu Uyên lắc đầu, đưa tay lên ấn lên trán, như muốn đè cơn ác mộng sắp xuất hiện về, "Tôi sẽ hãm hiếp em, giống như một tên tội phạm cưỡng gian."
Sở Cửu Ca có hơi bất lực, cậu dựa vào tường ngồi xuống.

Cậu đốt nhiên cảm thấy ủy khuất, ôm đầu gối vùi đầu vào giữa hai khuỷa tay: "Vậy thì làm sao bây giờ?"
Kỷ Triệu Uyên không nói gì, cúi đầu nhìn ngón tay còn đang run rẩy của mình mà ngơ ngẩn.

Bọn họ lẳng lặng ngồi trên sàn phòng tắm, thời gian như ngừng trối.

Một lát sau, chút ủy khuất của Sở Cửu Ca dần dần lắng xuống, gom góp được thêm can đảm.

Khi cậu ngẩng đầu lên, Kỷ Triệu Uyên cũng vừa lúc nhìn qua, sau đó giơ tay xoa xoa đầu cậu.

Bầu không khí trong phút chốc dịu đi, hai người nhìn nhau cười, đều có chút ngượng ngùng.

Sở Cửu Ca cảm thấy Kỷ Triệu Uyên giống như một đóa hồng cố gắng nở rộ trên nền cát sa mạc cằn cỗi, dường như có cát vàng mịn từ những đầu ngón tay Kỷ Triệu Uyên chảy về ngọn tóc cậu.

Cậu cười nắm lấy tay Kỷ Triệu Uyên, truyền cho anh một ít sức mạnh.

"Cùng tôi đến gặp bác sĩ đi," Kỷ Triệu Uyên nói, "Tôi cũng muốn thích em nhất.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương