Sáng sớm ngày hôm sau.

Kỷ Tây Qua chưa ăn sáng đã ôm chiếc vali nhỏ của mình bỏ lên hàng phía sau xe ngồi.

Kỷ Dương không còn cách nào, chỉ có thể nhét cho cô bé một miếng sandwich: "Đến đó nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, không được làm phiền anh hai con nghe chưa."
Kỷ Tây Qua ngoan ngoãn gật đầu, hai tay vòng qua ôm Kỷ Dương: "Vâng mommy!"
Kỷ Dương còn chuẩn bị mấy món ăn vặt tự tay làm cho Sở Cửu Ca, dặn dò bọn họ đi đường cẩn thận.

Mãi cho tới khi chiếc xe của Kỷ Triệu Uyên bật xi nhan và khuất phía nơi xa, Kỷ Dương mới thở dài xoay người vào nhà.

Kỷ Tây Qua nằm ở hàng ghế phía sau, một tay cầm sandwich, một tay ở chơi trò ninja trái cây trên iPad.

Sở Cửu Ca quay đầu nhìn Kỷ Tây Qua đang hoàn toàn đắm chìm trong trò chơi, đưa tay giúp cô đỡ miếng thịt ăn sáng sắp rơi ra khỏi bánh sandwich.

Kỷ Tây Qua ngẩng đầu mơ màng cười với cậu một cái, rồi lại mơ màng cắn một miếng sandwich, thậm chí không thèm liếm nước sốt salad ở khóe miệng, lại tiếp tục chơi trò chơi.

Sở Cửu Ca xoay người nhìn góc nghiêng của Kỷ Triệu Uyên, như bị ma xui quỷ ám mà đút cho anh miếng bánh quy nhỏ.

Kỷ Triệu Uyên nhíu mày nhìn chiếc bánh quy con thỏ để bên miệng, do dự hai giây rồi mở miệng ra.


"Ngoan quá đi!" Sở Cửu Ca khen anh, sau đó ngón cái chạm bên khóe miệng anh rồi lau sạch những mảnh vụn bánh quy dính trên đó.

Sở Cửu Ca tự cảm thấy bản thân mình thật kì lạ, mỗi khi cậu nhìn thấy ánh mắt chuyên chú cùng làn môi mỏng hơi mím lại của Kỷ Triệu Uyên là cậu lại có cảm giác xúc động muốn hôn lên.

Nhưng bây giờ một là Kỷ Triệu Uyên đang lái xe, hai là ở phía sau còn có cô bé Kỷ Tây Qua nhoi nhoi, Sở Cửu Ca chỉ có thể đổi cách thân mật.

"Còn muốn nữa không?" Sở Cửu Ca ăn một cái, rồi lái lấy thêm một cái cho Kỷ Triệu Uyên.

Kỷ Triệu Uyên lắc đầu, sau đó thấp giọng nói: "Chiều nay chúng ta đi lĩnh giấy đăng kỷ kết hôn."
Sở Cửu Ca sửng sốt, có hơi giật mình: "Sao nhanh vậy?"
"Phải lấy sau khi đăng ký hai mươi ngày," Kỷ Triệu Uyên dừng một chút, "Hôm nay là ngày thứ mười bảy rồi."
Anh nói vậy Sở Cửu Ca mới tính thời gian, bọn họ ở Majove hai tuần, mà cậu với Kỷ Triệu Uyên cũng mới quen biết được môt tháng ngắn ngủi thôi.

Điều này làm cho cậu có cảm giác không thể tin được định mệnh, có thể xuất phát từ sự mù quáng của tuổi trẻ và tình cảm sâu đậm, chúng khiến cậu cảm thấy sẵn sàng dành tất cả tình cảm của mình sau tuổi hai mươi cho người này.

Sở Cửu Ca vui vẻ, mặc dù giờ đây Kỷ Triệu Uyên vẫn còn hơi ngây thơ, thậm chí thỉnh thoảng khiến cậu cảm thấy ràng mình chì đi có một mình.

Nhưng hành trình thích một người luôn hạnh phúc, cho dù điều đó mang lại một số nỗi buồn.

Không biết Kỷ Tây Qua dựa lên từ lúc nào, hai tay ôm lấy lưng ghế trước, đầu chúi vào giữa hai chiếc ghế, cất giọng trong trẻo hỏi họ: "Hai người sắp kết hôn sao?! Còn em thì sao, em cũng gả cho Cửu Cửu đẹp trai luôn ạ?"
Sở Cửu Ca cười xoa đầu cô bé, dùng âm thanh chỉ có hai người họ nghe được: "Lần này anh chỉ cưới anh hai em trước, nếu không ảnh sẽ ghen đó."

Kỷ Triệu Uyên quay đầu nhìn thoáng qua hai người nói to nói nhỏ, mím môi không nói gì, trông như đang ghen.

Sở Cửu Ca bật cười, nhân cơ hội nghiêng người qua nhanh chóng hôn anh một cái, sau đó nói: "Vậy đêm nay chúng ta đi ra ngoài ăn cơm nhé, vừa lúc chúc mừng luôn."
"Được," Kỷ Triệu Uyên đồng ý, dừng một lúc rồi thấp giọng nói: "Còn có một việc tôi muốn nói cho em."
Sở Cửu Ca đang chia phần đồ ăn vặt còn lại cho Kỷ Tây Qua, không để ý lắm ngẩng đầu nói: "Chuyện gì thế ạ?"
Kỷ Triệu Uyên nói: "Tôi có mời Lâm Dục làm người chứng hôn cho chúng ta."
Sở Cửu Ca hiểu rõ, bởi vì ngày hôm qua cậu có nói rằng mình ghét Lâm Dục, cho nên mới khiến Kỷ Triệu Uyên có chút khó xử.

"Không sao đâu, cũng không phải là em để ý anh ta, chuyện như thế em không nhúng vào." Cậu rộng lượng xua tay, bên lông mày khẽ nhướng giống như một hoàng tử bé kiêu hãnh đang thị sát lãnh thổ, "Dù sao từ nay về sau đều là của em mà."
"Lòng dạ Cửu Cửu đẹp trai hẹp hòi quá đi mất!" Kỷ Tây Qua làm ra vẻ mặt ngại ngùng, bĩu môi cười nhạo cậu.

Cậu nhéo cái mũi nhỏ của Kỷ Tây Qua, nói đùa: "Nếu anh là người hẹp hỏi thì anh đã bắt nhốt anh hai em ở trong nhà, không cho ai gặp cả." Cậu nhìn con dốc phía trước, vỗ vỗ bụng nhỏ của Kỷ Tây Qua nói cô bé ngồi về chỗ cái đai an toàn lại đi.

Kỷ Tây Qua "Chụt chụt" lên mặt cậu hai cái, rồi ôm iPad chơi game.

Sở Cửu Ca xoay người về, nghiêm túc nhìn Kỷ Triệu Uyên, hít sâu hai lần mới mở miệng: "Nếu em nói em rất để ý Lâm Dục, vô cùng vô vô cùng ghét anh ta thì anh sẽ làm gì?"
"Chọn người chứng hôn khác trong đám bạn của em, sau này sẽ giảm bớt số lần gặp nhau của em với Lâm Dục." Giọng điệu Kỷ Triệu Uyên bình bình, việc xử sự theo phép như một người máy khiến cậu có hơi thương xót Lâm Dục.

Nhưng Sở Cửu Ca cũng chỉ nghĩ như vậy thôi, cậu không phải là người có tâm thánh mẫu.


"Anh ta với em cũng chả liên quan gì đến nhau." Sở Cứu Ca buông tay, không chút gánh nặn bán bí mật mà Lâm Dục đã giấu diếm rất nhiều năm, "Nhưng anh ấy thích anh đó, chỉ cần nghĩ là đã thấy phiền! Kỷ tiên sinh giải quyết nó đi ạ."
"Thích tôi?" Kỷ Triệu Uyên quay đầu và nhìn cậu một cách bối rối, như là một chữ cũng không hiểu.

"Đúng." Sở Cửu Ca tròn xoe mắt nhìn anh, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.

Cậu há miệng thở dốc, như thể bị chôn vùi trong một biển sô cô la, một niềm vui vẻ trong âm thanh lắp bắp của cậu: "Anh, anh không biết?"
Sở Cửu Ca như trút được gánh nặng bật cười lớn, căn bản mặc kệ Kỷ Triệu Uyên còn đang lái xe, lại nhào qua hôn anh cái chụt, "Oke, giải quyết xong rồi! Kỷ Meow Meow chuyên tâm lái xe đi."
Kỷ Triệu Uyên mặt không cảm xúc nhìn cậu, trực tiếp xem nhẹ những câu tự hỏi tự đáp của cậu mà anh không hiểu.

Còn có câu "Kỷ Meow Meow" kia! Kỷ Triệu Uyên âm thầm cắn môi mình, cũng làm lơ luôn.

Sở Cửu Ca sờ khóe miệng mình, vừa lòng đi trêu chọc Kỷ Tây Qua.

Kỷ Tây Qua đang chơi tới thời điểm quan trọng, ôm iPad cuộn tròn thành quả bóng thoát khỏi phạm vi bị làm phiền.

Tâm trạng của Sở Cửu Ca hiện giờ như chiếc khinh khí cầu bay lơ lửng, nhẹ nhàng bay lên trên.

Cậu cảm thấy bản thân đúng là lo nghĩ nhiều quá, sự tự tin khi ở trong nước đã đánh mất đã quay trở lại với cậu.

Lâm Dục đúng là rất tốt, lịch sự nhã nhặn phong độ nhẹ nhàng, hoàn mỹ đến khiến người khác ghen tị đỏ cả mắt, càng không cần phải nói đến việc anh ta đã xuất hiện trong cuộc đời của Kỷ Triệu Uyên tận mười mấy năm, tình bạn lâu dài này khiến cho Sở Cửu Ca có thúc ngựa cũng không kịp.

Nhưng thế thì thế sao nào?! Tình cảm sẽ là con số không nếu giữ nó trong lòng, chúng sẽ không tồn tại nếu không thể truyền đi cũng không được chấp nhận.


Ngoại trừ khiến mình cảng thêm nghẹn lòng thì không còn ý nghĩa nào khác.

Sở Cửu Ca cảm thấy tự hào khi da mặt cậu dày, cậu tự hào búng tay một cái, cảm thấy chuyến đi xe sáu tiếng này lãng mạn vô cùng.

Đợi tới khi bọn đến nơi, Lâm Dục cùng Khang Lai Lệ đã chờ ở cửa.

Khang Lai Lệ cất chiếc dù che nắng đi, đi tới cười giận Kỷ Triệu Uyên một câu: "Anh lạnh lùng quá đi, sao lại đến muộn thế chứ."
Lúc cô nàng nói cũng là lúc Sở Cửu Ca bước xuống xe, cậu an tĩnh đứng phía sau Kỷ Triệu Uyên.

Khang Lai Lệ chỉ coi cậu là người chứng hôn khác, không để ý lắm, chào cậu có lệ một cái rồi nói tiếp với Kỷ Triệu Uyên nói: "Hai giờ trước Lâm Dục chưa gì đã gọi điện liên tục giục em, đi được nửa đường rồi thì còn ngại màu của cà vạt không hợp, lại về nhà lần nữa để thay đổi cái khác."
Lâm Dục nhìn Kỷ Triệu Uyên một cái, duỗi tay ngăn Khang Lai Lệ đang luyên thuyên: "Em đừng nói nữa."
Sở Cửu Ca đột nhiên có một cảm giác rất tệ, cậu còn chưa kịp nói gì đã bị âm thanh của Khang Lai Lệ đè xuống.

"Không nói cái gì mà không nói hả!" Khang Lai Lệ kéo tay Lâm Dục lại, rồi kéo tay Kỷ Triệu Uyên, để bàn tay hai người chồng lên nhau, "Em xem như là người chứng kiến hành trình tiến tới hôn nhân của hai người, sau này Weller cần phải đối xử tốt với Lâm Dục của chúng ta một chút nhé, đừng có để cho một mình anh ấy trốn đi khóc thút thít nữa."
Cô vừa dứt lời, vẻ mặt của Sở Cửu Ca và Lâm Dục đều trở nên rất khó coi, Kỷ Tây Qua khoác tay trên cửa sổ xe bất ngờ đến há to miệng, cảm thấy thế giới của người lên thật là đáng sợ.

Kỷ Triệu Uyên quay đầu nhìn Sở Cửu Ca, sau đó anh rút tay về, thấp giọng nói: "Tiểu Cửu, lại đây."
Sở Cửu Ca không biết mình bước tới như thế nào, thậm chí có thể ngượng ngùng cả tay và chân.

Trong lòng cậu có chút chua xót không nói nên lời, rồi một bàn tay đặt lên lưng cậu, nhẹ nhàng vuốt ve từ trên xuống dưới, ủi phẳng nỗi buồn chưa thành hình của cậu một cách kỳ diệu.

"Cô hiểu lầm rồi." Kỷ Triệu Uyên đẩy cậu về phía trước, trịnh trọng tuyên bố một câu chuyện lạ với Khang Lai Lệ: "Đây mới là người yêu của tôi.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương