Đêm nay Cao Lộ Khiết hoàn toàn biết mất không chút tăm tích, tuy tôi không ngừng nhủ thầm chuyện này chả liên quan gì đến mình sất, nhưng dù sao đó cũng là một cô nhóc, muộn thế này một mình chạy bên ngoài, tôi không thể không lo lắng. Con bé chạy từ nhà tôi ra đấy! Trách nhiệm này nặng nề quá! Không biết số điện thoại của Tiểu Khiết, đành gọi cho Mạt Mạt vậy, ít nhất cũng biết tí tin tức đặng còn ngủ cho ngon.

Điện thoại chỉ kêu mất tiếng bên đó đã nghe máy, giọng Mạt Mạt lo lắng vọng tới: “Sao rồi! Đã về chưa?”

Bàn tay cầm điện thoại của tôi hơi khựng lại, cô nàng này sao giờ này vẫn chưa ngủ? Đợi điện thoại của tôi sao? Lẽ nào cô ấy đã tu luyện đến một cảnh giác siêu phàm nào đó, có thể bắt quẻ dự đoán tương lai.?

“Em…biết rồi à?” Tôi cẩn trọng hỏi.

Bên đó im lặng một chút: “Anh là ai?” Giọng Mạt Mạt đầy nghi ngờ, lạnh lùng kinh ngạc, hung dữ.

Tôi giật mình “Anh…anh là Lại Bảo.”

“Bảo, em đang đợi một cuộc gọi quan trọng, em cúp trước nhé.” Mạt Mạt rất lo lắng, thậm chí còn chưa nói xong đã cúp máy rồi.

Tôi không có cơ hội nói về chuyện của Cao Lộ Khiết, nhưng thấy biểu hiện của Mạt Mạt rất lạ. Giọng cô ấy hơi khác, âm mũi rất nặng, nếu tôi đoán không nhầm cô ấy vừa khóc xong.

Rốt cuộc có chuyện gì nhỉ?

Chúng tôi chưa quen nhau lắm nên cả quá trình đều rất khách sáo, ví dụ khi cần tôi chạy lên chạy xuống làm mấy việc như lấy phiếu, nộp tiền. Chúng tôi còn nói những câu rất lịch sự như cám ơn, làm phiền quá, khách sáo quá, có gì đâu, bác sĩ và y tá bên cạnh nhìn chúng tôi như nhìn người ngoài hành tinh, sau đó thán phục nói: “Vợ chồng hai người đứng là tương kính như tân đấy.”

Kiểm tra xong tôi đưa Tiểu Văn về nhà, tuy Tiểu Văn vẫn từ chối, nhưng lần này tôi không khách sáo nữa, chả lẽ bây giờ em vợ còn tưởng anh có suy nghĩ gì bậy bạ hay sao? Định đưa em về nhà sau đó nói anh có thể lên uống chén trà được không ạ?

“Nếu em thực sự coi anh là bạn thì không thể thiếu tin tưởng anh như vậy được.”

“Không phải thế….” Tiểu Văn khẽ giải thích.

“Vậy thì em càng không thể việc gì cũng giấu anh được!”. Tôi quyết rồi, chuyện này không lớn cũng chẳng nhỏ, ít nhất cũng phải biết người biết ta chứ.

Tiểu Văn không nói lại được tôi đành để tôi đưa về. Lần này tôi mới nhìn thấy nơi hiện nay Tiểu Văn đang ở. Nói sao nhỉ, nó làm tôi khá kinh ngạc.

Đó là một căn nhà cấp bốn rộng chưa đến mười mét vuông, tuy Tiểu Văn bài trí rất thanh nhã, xinh xắn nhưng vẫn quá chật hẹp. Trên tường treo thảm và những bức tranh đầu kì quái, trên bệ cửa sổ duy nhất bày mấy chậu hoa, trong phòng ngoài một chiếc giường, một chiếc bàn và một chiếc máy tính ra thì không có gì khác, những đồ đạc như quần áo đều được xếp trong thùng giấy để dưới gầm giường hoặc trong góc nhà, các loại đồ trang sức phụ kiện bày khắc giường khắp bàn ghế, trông hoa cả mắt.

“Em sống ở đây à?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

“Sao ạ?” Tiểu Văn khẽ cười.

“Tiền hàng tháng bố mẹ em… gửi cho em chắc không ít vậy chứ? Em cũng tự kiếm tiền được mà!” Ý tôi là cô ấy có đủ tiền thuê một nơi rộng hơn, thoải mái hơn.

Tiểu Văn lắc đầu cười: “Em có tiền nhưng không cần phải thuê chỗ rộng hơn.” Dứt lời liền nhìn ra xung quanh, khẽ than như một triết gia, “Dù em có thuê căn phòng rộng hơn thì cũng chỉ cần một chỗ dài hai mét rộng một mét để ngủ mà thôi.”

Tôi chấn động, phải đấy, nếu nhân dân cả nước có sự giác ngộ như vậy thì làm sao bị mấy tên thương nhân bất động sản lừa được?

“Nhưng nếu em ở một chỗ nhỏ như thế này khi bố mẹ em thấy sẽ nghĩ sao?”

Tiểu Văn nghe tôi nói vậy liền quay sang nhìn tôi, ánh mắt như có ý gì.

“Vâng, Lại Bảo, em cũng đã nghĩ đến chuyện đó, tối hôm qua về nhà em đã nghĩ đến nhưng em không biết có tiện mở lời không, em muốn…” Tiểu Văn vừa nói vừa khó xử chun mũi mỉm cười.

Dự cảm không lành đó như mây trên trời dần tụ thành một đám mây đen chụp trên đầu tôi: “Không phải em muốn….”

Giữa người thông minh với nhau, có những lời không cần nói rõ.

Tiểu Văn lập tức gật đầu, có chút ngại ngùng, vội quan sát sắc mặt tôi một chút rồi giải thích: “Em sẽ không ở quá lâu đâu! Bố mẹ em đi một cái là em dọn ra ngay, em hứa.”

Cái đó thì tôi tin, Tiểu Văn không phải loại con gái vô lại đó, cô ấy có thể mở miệng ám chỉ với tôi chuyện này chắc là đã phải lấy hết dũng khí, dù gì cô ấy sống một mình nhiều năm như vậy, là một người hoàn toàn có thể độc lập, không muốn mở miệng cầu xin người khác.

Nhưng nhịp tim của tôi vẫn bắt đầu giảm dần như đang hòa nhịp với tâm trạng của tôi lúc này. Ngoài mặt tôi tươi cười nhưng trong lòng đau khổ, tôi gật đầu: “Không thành vấn đề. Trước khi bố mẹ về một ngày anh sẽ đến đón em để còn có thời gian bài trí lại nhà anh một chút.”

Tiểu Văn khẽ vỗ ngực mình như được an ủi nhiều lần.

Haizzzz, đều là con gái, đều xin ở nhà tôi, sao thái độ đối với tôi lại khác nhau một trời một vực vậy. Mạt Mạt đúng là cần gặp Tiểu Văn….

Tạm biệt Tiểu Văn, rời khỏi nhà cô ấy ra phố, tim tôi như có hội té nước, thầm nghĩ quả này thì nhà mình náo nhiệt lắm đây, còn chưa biết nên xử lý Mạt Mạt và cô nàng Tiểu Khiết thế nào đây!

Thôi, tôi nghĩ rồi, về nhà dứt khoát treo luôn cái biển chính thức kinh doanh cho rồi, biến nhà tôi thành “Nhà khách dành cho phụ nữ lang thang”.

Toàn soạn là thiên hạ của lão Đường, có lúc đàn ông chỉ cần hạ lưu một tí, khốn nạn một tí, mất dạy vừa phải là sẽ rất được con gái yêu thích, lão Đường chính là một minh chứng.

Nhân cơ hội Tiểu Uyển đưa chúng tôi đi làm quen với tòa soạn, dưới sự áp bức và dụ dỗ của lão Đường, tôi và cậu ta đã diễn một vở kịch, chuyển con chó bệnh Đường Đường hư cấu của tôi cho lão Đường, khiến cho Tiểu Uyển dễ dàng tin rằng con chó đó là của lão Đường, chỉ vì cậu ta phải đi công tác một thời gian nên mới nuôi nhờ ở chỗ tôi, không ngờ nó lại bị bệnh. Lão Đường vì thế mà nổi cơn thịnh nộ, đau khổ chết đi sống lại, như bị cào xé ruột gan, tí nữa thì tuyệt giao với tôi. Nghê Tiểu Uyển nghe xong áng mắt đầy vẻ đồng cảm và thương xót, thỉnh thoảng lại khẽ thở dài với lão Đường, tôi lại trở thành tội nhân thiên cổ vì đã chăm sóc con chó bệnh Đường Đường đó.

Trong quá trình kể lể câu chuyện đầy xúc động và tình cảm đó, lão Đường thậm chí còn nghẹn ngào, lại còn tranh thủ lúc Tiểu Uyển không để ý, quay đi lấy mù tạt trong túi cho vào miệng, lúc quay lại hai mắt đã đẫm nước, rớt ra mấy giọt nước mắt cá sấu. Tiểu Uyển bị cảm động triệt để, một cô gái yêu thú cưng đến một mức độ nào đó sẽ có thiện cảm kì lạ với một người khác giới cũng yêu thú cưng nồng nhiệt như mình, đây là một sự thực không cần bàn cãi.

Sau một màn biểu diễn đặc sắc lão Đường đã chứng minh được với Tiểu Uyển rằng cậu ta là loại con trai giàu tình cảm yêu chó hơn yêu chính bản thân mình, lấy niềm vui của chó làm niềm vui của mình. Sau đó, tôi tranh thủ đẩy thuyền theo dòng, dẫn dắt Tiểu Uyển kể chuyện về con Đôn Đôn vừa mới mất của cô ấy,

“A! Hóa ra là vậy, chuyện lần trước em định nói nhưng lại ngại nói chính là chuyện này à?” Lão Đường ra vẻ kinh ngạc hỏi.

Tiểu Uyển gật đầu: “Vâng, em sợ anh hiểu lầm em chửi anh, em cũng không ngờ có chuyện trùng hợp như vậy.”

Mặt lão Đường đầy vẻ dâm tặc: “Đúng thế, thật là trùng hợp! Không ngờ Đường Đường của anh lại thực sự có một nửa của nó ở trên đời này – Đôn Đôn! Lẽ nào đây chính là duyên phận mà người ta thường nói?”

Má Tiểu Uyển hơi ửng hồng, cô cúi đầu im lặng.

Lão Đường nắm lấy thời cơ, muốn theo đuổi nàng yêu chó bèn nói thêm: “Được rồi, Tiểu Uyển, đừng buồn nữa, sau này em cứ coi Đường Đường của anh là Đôn Đôn của em đi! Đường Đường chỉ có tình yêu của bố, còn đang thiếu tình yêu của mẹ.”

Câu này đã bắt đầu có ý đò đưa hơi quá. Tiểu Uyển ngây ra rồi nhìn lão Đường vẻ trách cứ một cái.

Tôi đứng cạnh muốn đi mà không dám đi, lại không xen vào được. Lão Đường đã hoàn toàn lờ lớ lơ tôi, công hiệu của mù tạt làm cho hai mắt cậu ta vẫn đỏ ngầu, nước bay thẳng xuống ba ngàn thước, tưởng là tiện thần (thần đê tiện) tuột khỏi mây.

“Anh nói thật, Tiểu Uyển ạ, khi nghe chuyện của Đôn Đôn anh rất đau lòng, thấy em yêu nó như vậy, anh...anh cũng muốn biến thành Đôn Đôn ở bên cạnh em rồi.”

Tiểu Uyển vốn đang rơm rớm nước mắt nghe thấy câu ấy liền bật cười, ngẩng đầu lên nhìn lão Đường: “Anh sến vừa thôi!” Dứt lời quay sang nhìn tôi, “Lại bảo, đây là bạn anh à, chẳng giống người tốt gì cả!”

Tôi mím môi, cười khan gật đầu không dám há mồ, sợ vừa há ra sẽ nôn ra đây mất. Anh muốn trở thành con chó nhỏ của em á? Không ngờ lão Đường lại có thể thản nhiên tim không đập, chân không run, mặt không đỏ nói những lời như thế trước mặt một cô gái, quả nhiên là chỉ cần đê tiện thì thiên hạ vô địch!

Khi tôi đang mỉm cười cật lực muốn cho Tiểu Uyển biết lão Đường là một kẻ đê tiện tốt bụng thì cậu ta lại quay sang nhìn tôi, kinh ngạc nói: “Ơ, cậu vẫn còn đứng đây à? Bộ thuộc họ kì đà hả?”

Tôi...

Tôi vốn cảm thấy mình đứng đây nghe lão Đường nói những lời kinh dị như vậy đã được coi là tương trợ bạn bè lắm rồi, không ngờ lão Đường lại còn dám ra tay cho tôi một đòn sau lưng như vậy!

Trước khi Tiểu Uyển nó có việc bận chuẩn bị đi mất, lão Đường liền bày tỏ hi vọng thống thiết của mình, để cảm ơn sự quan tâm chăm sóc của Tiểu Uyển đối với hai đồng nghiệp mới là tôi và cậu ta, tối nay muốn mời Tiểu Uyển ăn tối.

Phụ nữ hiện đại không còn e ấp như xưa nữa, Tiểu Uyển vui vẻ nhận lời.

Từ đó có thể thấy, lão Đường và Nghê Tiểu Uyển nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy có thể bắn ra được tí tàn lửa không biết chừng, nhưng có thể đốt cháy cả thảo nguyên hay không thì còn phải xem tạo hóa của lão Đường.

Nói thực, ngay từ lần đầu nhìn thấy cái eo thon thả, gương mặt xinh đẹp, vòng một đầy đặn vòng ba quyến rũ của Nghê Tiểu Uyển, tôi còn nghĩ một mỹ nhân như vậy sau này tên khốn nào sẽ vớ được đây! Không ngờ xa tận chân trời gần ngay trước mắt, tên khốn đó đang ở ngay bên cạnh tôi....

“Được rồi, quả này cậu coi như chuột chết vớ phải mèo mù rồi nhé.” Tôi vỗ vai lão Đường, “Đi thôi, đằng nào cũng chẳng có việc gì, chúng ta về nhà thay đồ đi, lần đầu mời Tiểu Uyển ăn cơm...”

Lão Đường trợn mắt ngắt lời tôi: “Cậu cũng đi à?”

Mắt tôi cũng trợn lên: “Shit! Vừa rồi không phải cậu nói chúng ta mời cô ấy ăn cơm à!”

Lão Đường cười đê tiện: “Anh Bảo! Bố Bảo! Ông Bảo! Cậu không phải là loại người thiếu đồng cảm với nỗi khổ của người khác mà! Tối nay cậu cứ viện bừa cái cớ nào đó không xuất hiện là được! Cho tớ một sân khấu để tớ thể hiện mình muốn hát thì hát muốn nhảy thì nhảy đi!”

“Viện cớ á?” Tôi hơi hiểu ý lão Đường rồi.

“Ừ thì cậu bảo cậu làm phẫu thuật cắt bao quy đầu, cắt trĩ gì đó, cái gì chả được!” Lão Đường tiếp tục cười đê tiện, “Tớ chỉ cần có cơ hội một mình tiếp cận thôi! Cậu đã là bố dượng của người ta rồi, đừng có xúm vào vụ này nữa!”

Kết bạn không cẩn thận ắt phải chết. Nếu là năm trăm năm trước, tôi đã một đao...

Tái Ông mất ngựa, chưa biết là họa hay phúc đây.

Tan sở xong không cần đi ăn cơm với Nghê Tiểu Uyển nên tất nhiên là tôi về nhà, cũng là một đêm tương đối yên tĩnh trong mấy ngày qua.

Trong nhà vẫn hoang vắng không một bóng người. Cao Lộ Khiết bây giờ không có một chút tin tức gì như một tiểu yêu tinh xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Tôi đang sung sướng vì không có ai làm phiền, ngôi nhà cuối cùng cũng đón được thời khắc thái bình ngắn ngủi thì tôi phát hiện ra một việc rất khó chịu. Tiểu Khiết từng về nhà thay quần áo, phòng ngủ bừa bãi vô cùng, con bé này ăn mỳ mà không thèm rửa bát, bát đũa còn vứt trong chậu, hơn nữa... còn là hai cái bát! Là Mạt Mạt và Tiểu Khiết cùng về? Hay là... ai khác? Nghĩ đến đó tôi lại bắt đầu sôi máu! Làm cái trò gì vậy, coi nhà tôi là ký túc xá thật chắc!

Tôi đặt mấy hộp đồ ăn mua bên ngoài trên đường về lên bàn uống nước, thịt xào hành, thịt bò ướp hồi hương nướng. gà Cung Bảo, lại lấy lon bia trong tủ lạnh ra, tôi định bụng sẽ hâm nóng lại một đêm độc thân tự do yên tĩnh.

Di động đột nhiên réo ầm ĩ. Màn hình hiển thị người gọi đến làm tôi rất ngạc nhiên, không ngờ lại là Mạt Mạt.

Vừa nhấc máy Mạt Mạt đã hỏi một câu với giọng điệu rất khó chịu: “Nghe nói anh có bạn gái rồi?”

“Gì cơ?”

“Sao? Muốn giấu em à?” Mạt Mạt cười khẩy, “Em có thể nói với anh một cách rất có trách nhiệm rằng, em đây rất giận, hậu quả rất nghiêm trọng!”

“Em nghe ai nói vậy?” Rõ ràng là có người tiết lộ bí mật.

“Chắc anh không muốn em biết gì phải không?” Mạt Mạt tiếp tục châm biếm chế giễu ở đầu dây bên kia: “Anh muốn giấu em hả? Còn lâu mới giấu được nhé! Em cho anh biết Lại Bảo! Tốt nhất là anh cẩn thận đấy, đừng để em tóm được bằng chứng!”

Tôi điên tiết: “Này Mạt Mạt, anh có cần giấu em không? Kể cả anh có kết hôn sinh con thì cũng không cần phải giấu em, em là gì của anh? Anh là gì của em? Chuyện tình cảm riêng tư của anh còn cần em cho phép sao?”

Đầu bên kia điện thoại im lặng một giây láy rồi giọng nói cố ra vẻ cứng rắn của Mạt Mạt lại vọng tới: “Được! Anh nói đúng bây giờ anh không phải là gì của em cả, nhưng em đã cân nhắc sau này anh sẽ là gì của em rồi! Cho nên bây giờ anh phải chú ý cho em!”

Tôi nghiến răng ken két: “Em cân nhắc á? Bây giờ anh đã phải chú ý á? Shit! Đến lúc em cân nhắc xong, cảm thấy không được thì anh đi tìm ai hả? Sao em vô lí thế!”

Mạt Mạt cười nhạt: “Hứ! Anh đã thấy cô gái nào có lí chưa?”

Tôi bức bối quá, quả thật tôi chưa từng thấy ai như thế.

“Tốt nhất là anh ngoan ngoãn một chút, đừng để em biết anh có chuyện gì đấy!” Mạt Mạt đã vô lý lại còn được đà lấn tới, quyết không buông tha.

Tôi hơi sững lại rồi khẽ khàng thăm dò: “Này Mạt Mạt, những lời vừa rồi… là em đang bày tỏ tình cảm với anh à?”

“Mặc kệ em!” Tôi không thể ngờ là Mạt Mạt lại trả lời như thế.

“Em đừng có mà bắt nạt người khác quá đáng nhé, anh nói cho em biết, anh đâu có bán mình cho em, anh không thể quản em thì em dựa vào cái gì mà đòi quản anh? Em tưởng chúng ta vẫn đang còn yêu nhau sao?” Đây rõ ràng là một điều khoản vô lý ầm ầm, một điều ước không công bằng, tôi phải tranh giành dân chủ và nhân quyền!

Đầu bên kia điện thoại bỗng im lặng, chỉ có thể nghe thấy hơi thở bắt đầu dần trở nên gấp gáp của Mạt Mạt, cuối cùng cô ấy mới cất tiếng: “Bảo, nếu bây giờ em nói muốn ở bên anh, anh có từ chối em không?”

Tôi sững sờ!

Nhưng Mạt Mạt vẫn chưa dừng lại ở đó, giọng nói của cô ấy càng lúc càng nhẹ, càng lúc càng thêm dịu dàng: “Bảo, nếu bây giờ em nói với anh rằng… em… em yêu anh, anh có trả lời em là… anh cũng yêu em không?”

Tim tôi bắt đầu đập điên cuồng. Hóa ra là thật! Giống hệt như những gì tôi mơ tưởng! Mạt Mạt, cô ấy vẫn còn yêu tôi! Cũng như khi tôi nhìn thấy cô ấy mới phát hiện tôi cũng còn yêu cô ấy! Mối tình đầu như thế nào mà có thể vẫn như xưa sau nhiều năm chia cách? Bạn nói khi chúng ta yêu lần đầu hoàn toàn không hiểu gì về sinh lí cũng đúng, bạn nói khi yêu lần đầu hoàn toàn không biết cách tránh thai cũng được, nhưng tôi không tin câu khi yêu lần đầu người ta không hiểu tình yêu! Không phải ngay trước mặt tôi đó sao?

Bỗng hàng trăm cảm xúc suy nghĩ đan xen trong tôi. Đối diện với tình yêu đã mất đi quá lâu ngày, hơi thở của tôi không thể khống chế được cũng trở nên gấp gáp, tuy tôi đã từng nghĩ như vậy từ lâu, dù Mạt Mạt có xảy ra chuyện gì, giấu tôi chuyện gì, nhưng cô ấy có thể ở nhà tôi, có thể không chút khách sáo với tôi như vậy, những điều đó dường như đã là một loại tín hiệu rằng cô ấy tin tưởng tôi, thậm chí ở một mức độ nào đó là dựa dẫm vào tôi! Bây giờ, cô ấy ở đầu bên kia chắc chắn rất chơi vơi, cô ấy đang đợi phản ứng của tôi, đáp án của tôi. Và đáp án của tôi chắc chắn là khẳng định.

Bao nhiêu năm qua, tuy tôi cũng từng có vài mối tình không chín chắn, nhưng Khổng Tử và chúa Jesus đều đã từng nói, mối tình đầu rất đẹp. Chỉ có Mạt Mạt là luôn được khắc sâu, luôn nảy mầm, bám rễ, đơm hoa kết quả, cây lá um tùm… trong lòng tôi.

“Mạt Mạt, anh… ha ha, không có chuẩn bị gì về tâm lí” Tôi kẽ cười, vì quá căng thẳng nên hơi ấp úng, “Nhưng nhưng nhưng em phải biết là, mấy năm qua anh chưa từng quên em, có thể gặp lại em anh thực sự rất vui. Nếu em hỏi anh, anh… anh… anh còn yêu em không, tất nhiên là anh còn yêu rồi, cũng giống như em cũng yêu anh vậy đó!”

Nói ra rồi! Cuối cùng tôi cũng nói được ra rồi! Lòng tôi thế là đã vén mây đen thấy được mặt trời!

“Thế nghĩa là dù lúc nào, nếu em nói muốn ở bên anh, anh cũng đều đồng ý đúng không?” Giọng nói ngọt ngào từ ống nghe vọng ra, trong vẻ yếu mềm có chút tinh nghịch, trong vẻ nũng nịu có chút đáng yêu.

“Ừ!” Tôi thừa nhận không chút ngập ngừng.

Sau hai giây im lặng.

“Ha ha!”

Giọng nói của Mạt Mạt bỗng đột ngột rố lên, hoàn toàn không còn chút dịu dàng nào, cô ấy cười man rợ như ma nữ tóc trắng: “Thế là xong rồi! Nếu lúc nào em nói muốn ở bên anh, anh cũng đồng ý, thì bây giờ anh không được thay lòng đổi dạ, đi tìm cô gái khác! Nếu không nhỡ sau này một ngày nào đó em tỏ tình với anh, anh lại phải chia tay với người ta,, làm người ta tổn thương, tội gì!”

… Đúng là một tiếng sét giữa trời quang, trái tim vừa rồi còn rực lửa tình yêu, tươi sáng rạng ngời của tôi trong chớp mắt đã bị di nát dưới gót chân một cách tàn khốc.

“Hi hi, Bảo, mấy câu anh vừa nói em đã ghi âm lại rồi! Anh ngoan ngoãn cho em! Anh đã tỏ tình với em rồi, nếu thay lòng thì anh không phải đồ lăng nhăng thì là đồ cầm thú!”

Bà nó, tôi lại lần nữa thành đồ chơi người lớn của Mạt Mạt rồi!

“Này em bẫy anh hả!” Tôi vẫn còn rất mưu trí, sau khi ngớ người ra một phút liền gào vào điện thoại: “Anh nói cho em biết! Tất cả chỉ là ảo giác, em không dọa được anh đâu!”

Gào xong tôi nghe thấy tiếng tút tút ở đầu kia điện thoại.

Điên quá! Nếu có thể thò miệng qua điện thoại, tôi nhất định sẽ giở chiêu tuyệt học của Michael Tyson[1] cắn một phát đứt lìa tai Mạt Mạt!

[1] Vận động viên quyền anh người Mỹ. Năm 2007, trong trận đấu với Evander Holyfield, Tyson đã cắn vào tai Holyfield.

Vốn là một đêm yên tĩnh hiếm có, tôi đang vui thì lại bị cú điện thoại của Mạt Mạt phá hoại đến nỗi không khác gì hiện trường tai nạn giao thông.

Chán quá tôi mới gọi điện cho lão Đường, tưởng tượng cảnh cậu ta và Tiểu Uyển cùng ăn cơm là tôi thấy hụt hẫng, bây giờ tôi chẳng có lấy một cô bạn nào thế mà phải tác thành cho tên súc sinh đó.

Quả nhiên họ vẫn đang ăn cơm, không có tiếng ồn áo, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng đàn piano, xem ra lão Đường chơi bài cũ, đầu tiên là lãng mạn, tiến triển tiếp, sao đó là nhớ về những chuyện đau khổ để có được sự đồng cảm, giành trái tim người đẹp.

“Lão Đường, vẫn đang ăn à? Tiến triển thế nào?” Tôi choc.

Giọng nói của lão Đường bắt đầu trầm xuống, thở dài: “Là cậu à, vẫn là chuyện đó à? Tôi đã nói cả nghìn lần rồi, không được! Phiền cậu chuyển lời cho Mỹ Na, tôi không thể ở bên một cô gái không có lòng yêu thương được, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được!”

Tôi ngớ người: “Cậu uống phải rượu giả à?”

Bên kia lão Đường tiếp tục ông nói gà bà nói vịt với tôi: “Đúng đúng, tôi biết cô ấy đã đợi tôi ba năm, tôi không muốn làm tổn thương cô ấy. Cậu cũng biết đấy, cô Lệ Quyên lần trước chờ đợi tôi suốt năm năm không phải cũng bị tôi khuyên đi lấy người khác sao? Cậu nói với Mỹ Na, chúng tôi thực sự không hợp nhau, tôi luôn rất nghiêm túc và thận trọng với chuyện tình cảm”.

Ai là Mỹ Na? Ai là Lệ Quyên?

“Cậu biết đấy, chuyện này không thể miễn cưỡng được.” Qua điện thoại, tôi nghe thấy tiếng lão Đường đột nhiên rất xa xăm, “Xin lỗi em nhé Tiểu Uyển, sắp xong rồi, haizz, em ăn đi…”

“Lão Đường, cậu bị động kinh gián đoạn à? Lại còn chơi trò diễn xuất với tớ nữa?” Tôi hơi bực rồi đấy.

Lão Đường hoàn toàn không tiếp chiêu của tôi, tiếp tục tự biên tự diễn: “Được rồi, đừng nói nữa Tiểu Biết (ba ba), tôi biết Mỹ Na rất đẹp,nhưng cậu hiểu tôi mà, với bạn gái tôi không coi trọng ngoại hình, tôi chỉ coi trọng nội tâm của họ thôi! Thế nhé, bảo với Mỹ Na tôi chúc phúc cho cô ấy, tôi đang ăn cơm với bạn, tôi cúp trước đây!”

“Shit…” Tôi còn chưa nói xong thì đầu bên kia đã cúp máy.

Có câu thơ thế này: Có người đã chết, hắn thì vẫn sống; Có người còn sống còn hắn thì đáng chết!

Không còn nghi ngờ gì nữa, cái thằng lão Đường đó đang muốn biểu diễn trước mặt Tiểu Uyển, thấy tôi gọi đến liền không buồn kiêng nể, cái gì mà Mỹ Na, Lệ Quyên, ba năm, năm năm, thế mà cậu ta cũng nói ra được! Mẹ nó đúng là… mà khoan lúc nãy cậu ta gọi mình là cái gì ấy nhỉ? Tiểu Biết á? Cậu ta chết chắc rồi! Chết chắc rồi!

Giết chết lão Đường! Giết chết lão Đường! Tôi đang đấm lấy đấm để vào thành ghế sofa để xả tức thì ngoài cửa đột nhiên có tiếng động!

Cửa mở ra, có tiếng bước chân, tiếp đó là giọng nói của một cô gái: “A! Anh ấy về rồi, đang ở nhà đây này!”

Là Cao Lộ Khiết! Cái tên Hán gian bán… tôi này.

Tôi đang định nổi điên thì chợt nghe thấy một giọng nữ khác: “Có người à? Thế có sao không?” Một giọng nói hoàn toàn xa lạ! Ai vậy nhỉ?

“Không sao đâu, vào đi, cứ tự nhiên như ở nhà nhé!” Giọng nói đầy mãn nguyện của Cao Lộ Khiết vang lên.

Tôi ngồi nghe trên sofa, bóp bẹp dí lon bia trong tay, tự nhiên như ở nhà á?... Tại sao, tại sao lại ép tôi giết người!

Tiếng thay dép ồn ào vang lên, hai bóng người xuất hiện trong tầm mắt tôi, Tiểu Khiết và một cô bé cũng tầm tuổi như cô nhóc, trang điểm rất kì quái, tóc bông xù như bị điện giật, xoăn tít thò lò, trên tai đeo rất nhiều đồ trang sức như đang muốn tra tấn vành tai mình ấy, váy thì không chịu mặc tử tế, bên trong lại mặc cả quần, quần cũng không chịu mặc tử tế, bên ngoài còn đi tất dài.

“Anh Lại Bảo! Anh về thật đấy à!” Tiểu Khiết có vẻ vô cùng quen thuộc với tôi, hớn hở kéo cô bé kia lại gần, nhìn đống đồ trên bàn: “Này, lúc em ở nhà thì ăn mì tôm, lúc em không ở nhà thì ăn uống thịnh soạn vậy sao? Anh quá đáng thế!”

Tôi không nói gì, chỉ sầm mặt nhìn hai cô bé chằm chằm, lòng nghĩ nên giết thế nào đây, dùng dao xiên? Hay dùng dây thừng xiết? Dùng bình rượu đập? Hay là trói cả hai đứa vào phòng bí mật sau đó ngày ngày giày vò cho tới chết?

Tiểu Khiết nhận thấy ánh mắt của tôi liền ngượng nghịu cười, chỉ cô bé đứng cạnh: “Anh Bảo, đây là bạn thân của em, Tu Tu, đây là anh Lại Bảo mà tớ đã kể đó!”

“Chào anh Lại Bảo!” Cô nhóc Tu Tu đó không hề có chút e dè, tươi cười với tôi rồi nhấc một bàn tay lên, năm ngón tay vẫy vẫy về phía tôi vài cái.

“Em tên gì?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

“Tu Tu.” Tu Tu lắc đầu một cái, đống đồ linh tinh trên vai cũng lắc theo, “Tên tiếng Anh.”

“Sao không tên hừ hừ luôn đi?” Tôi nhìn vị khách không mời này rồi quay sang nhìn Tiểu Khiết, “Thế này là sao?”

“Chơi muộn quá nên đến nhà em ngủ nhờ một đêm, chỉ một đêm thôi!” Tiểu Khiết nheo mắt cười, giơ tay đẩy Tu Tu, “Cậu vào phòng ngủ trước đi, cánh cửa kia kìa!”

“Đến nhà em á?” Tôi kêu lên.

Tu Tu cũng không khách khí, hoàn toàn không bận tâm đến lời tôi nói, khẽ cười với tôi một cái rồi liền chạy thẳng vào phòng ngủ.

Làm tôi điên đến nỗi… nếu chuyện mặt dày mà cũng có thể phân chia đẳng cấp, thì con nhỏ này chắc chắn là đạt tới cảnh giới thiên ngoại phi tiên rồi!

“Chỉ một đêm thôi, thật đấy!” Tiểu Khiết không có chút sợ hãi nào, “Chị Mạt nói anh là người tốt, vậy thì anh chắc chắn là người tốt rồi! Bây giờ tìm khắp thế giới còn có mấy người tốt chứ? Chị Mạt còn nói không cần khách sáo với anh, anh là người đàn ông thà mình chịu thiệt cũng không làm hại đến người khác. Là đàn ông nhất định phải rộng lượng, em chỉ mang bạn thân đến ở một đêm thôi mà, chắc chắn anh sẽ không giận vì chuyện này, đúng không?”

“Anh Lại Bảo, sao lại uống rượu một mình thế này? Thất tình à? Hay buồn bực?” Tiểu Khiết chắp tay sau lưng, lững thững bước tới nhìn lên bàn, “Có cần em uống với anh không? Đả thông tư tưởng cho anh?”

Cháy rồi! Tim tôi hoàn toàn bốc cháy rồi! Bây giờ nếu trong tay mà có khẩu AK47 tôi đã bắn vỡ sọ Cao Tiểu Khiết rồi!

“Chỉ một đêm thôi, thật đấy!” Nhìn vẻ mặt muốn giết người của tôi, Tiểu Khiết không chút sợ sệt, con bé đã bước tới trước mặt tôi, cúi đầu nhìn đống thức ăn, mồm tiếp tục nói: “Chị Mạt bảo anh là người tốt, vậy thì anh chắc chắn là người tốt. Bây giờ tìm khắp thế giới còn có mấy người tốt chứ, khó khăn lắm mới tóm được một người, không bắt nạt thì để làm gì? Chị Mạt đã bảo rồi, không cần giả bộ khách sáo với anh, anh là người đàn ông thà mình chịu thiệt cũng không làm hại đến người khác.”

… Thế lửa nhỏ dần, cái mồm của cô nhóc này ngọt thật đấy… Không đúng! Lại còn dám nhắc đến Mạt Mạt nữa? “Cao Lộ Khiết! Em đã nói gì với Mạt Mạt hả?”

Tiểu Khiết thò tay bới bới lượm lượm trên bàn, sau đó mút ngón tay: “Yên tâm đi, chuyện có thể nói em đều nói hết, chuyện gì không nên nói em không nói một chữ nào. Chị ấy là chị em, em không thể chuyện gì cũng đứng về phía anh được.”

“Lại còn chuyện không nên nói nữa? Có chuyện gì không nên nói hả?” Tôi cuống lên.

“Thì chuyện anh cởi quần trước mặt em, em đâu có nói, bảo vệ hình tượng hoàn mỹ của anh nhé”, Tiểu Khiết nghiêng đầu cười, “Đã đủ tốt chưa?”

Lửa nhỏ lại bùng thành lửa to, tôi trợn mắt: “Cao Lộ Khiết, em còn bảo anh là miệng kín như bưng nữa à! Em như thế này nếu là mấy chục năm trước đảm bảo sẽ là Hán gian rồi!” Dứt lời tôi liền giơ bình rượu lên dọa con bé, “Em có tin anh trừ hại cho dân ngay bây giờ không?”

Tiểu Khiết nghển cổ lên, hất hàm bật lại tôi: “Đến đi! Ông đây lớn lên trong dọa nạt đấy! Anh giết em đi! Bây giờ em chết, hai mươi năm sau lại là một tên đại Hán gian!”

Tiếng cuối cùng vừa bật ra, tôi tức quá bật cười, cô nhóc này chắc chắn là do Mạt Mạt dạy nên.

Hôm nay là ngày gì? Mình tôi phải chịu bị bắt nạt chắc? Nghĩ thế, tôi liền nhớ đến lão Đường, cái tên khốn đó qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát, lại còn lươn lẹo chửi xéo tôi nữa! Nguyên tắc làm người của tôi vốn là: Người không phạm ta, ta không phạm người; nếu người phạm ta, ta liền nổi giận! Nhưng nếu đối tượng là lão Đường thì dù cậu ta không phạm tôi, tôi cũng phạm cậu ta, nữa là lần này cậu ta phạm đến tôi trước!

Tôi nhướn mày, nghĩ ra một kế liền quay sang nhìn Tiểu Khiết mỉm cười: “Anh không giận, nhưng em phải giúp anh một việc.”

Tôi vừa cười một cái lại khiến Tiểu Khiết sợ, con bé lùi một bước, căng thẳng nhìn tôi: “Giúp chuyện gì cơ?”

“Rất đơn giản, em chỉ cần giúp anh nói một câu là được…”

Tôi gọi cho lão Đường, liên tiếp hai lần đều bị tắt đi! Thế là tôi nhắn tin: “Nếu còn không nghe máy sẽ gọi thẳng cho Tiểu Uyển, vạch trần bộ mặt khốn nạn của cậu!”

Tôi đợi một phút mới gọi lần nữa, vừa mới đổ chuông hai tiếng cậu ta liền bắt máy, giọng nói có vẻ giận dữ: “A lô! Cái gì?”

Tôi cố tình lớn tiếng để Tiểu Uyển ngồi đối diện cậu ta có thể nghe thấy: “Lão Đường, là tớ đây, cậu vẫn còn đang ăn cơm à?”

“Cậu, cậu… muốn gì?” Lão Đường cảnh giác rồi, cậu ta biết việc vừa rồi tôi sẽ không để yên.

Nhưng cậu ta hoàn toàn không thể ngờ lần này tôi sẽ cho cậu ta chết chắc!

“Lão Đường.” Tôi tiếp tục giả bộ, “Tớ thực sự hết cách rồi mới gọi điện cho cậu, Mỹ Na… đang ở chỗ tớ, cô ấy muốn nói chuyện với cậu.”

“Hả? Ai cơ?” Giọng lão Đường nghe như không còn là tiếng người nữa, chắc chắn cậu ta cảm thấy thế giới rất kì ảo.

Tôi đưa điện thoại cho Tiểu Khiết, con bé phấn khích đến độ mặt mũi đỏ bừng, cầm điện thoại áp vào tai, vận hết công lực hét váng lên:

“Tên họ Đường kia! Anh là đồ súc sinh! Anh chơi đùa với tình cảm của tôi! Chơi tôi bao năm như thế, hại tôi phá thai vì anh! Tôi hận anh! Anh đi chết đi!”

Giọng Tiểu Khiết to kinh người, con bé hét xong tiếng vang còn vọng lại trong phòng khách, từ trong phòng ngủ vang lên tiếng bước chân hoảng hốt, Tu Tu đã chạy ra kinh hoảng nhìn chúng tôi.

Tôi tin lão Đường chắc đang đần mặt ra, vì tôi cũng đần mặt ra, tôi chỉ định bảo Tiểu Khiết chửi bừa một câu đại loại như “Tôi hận anh”, không ngờ con nhỏ này ác quá, lại còn thêm mắm dặm muối nào là chơi đùa, nào là phá thai!

Tiểu Khiết chửi xong hai mắt phát sáng, trả di động cho tôi: “Ha ha ha! Đã quá!”

Tôi cầm điện thoại vô thức nhìn một cái, shit! Còn chưa cúp máy! Tôi vội vàng cúp máy, lòng nghĩ lão Đường và Tiểu Uyển không biết giờ thế nào, tôi đoán trong vài phút sau khi cúp máy, người ngồi trước mặt Tiểu Uyển là một bức tượng sáp…

Câu chuyện này nói với chúng ta rằng: Chơi người khác tất sẽ bị chơi lại, lão Đường, yên nghỉ đi!




Thực ra khi tôi mười tám tuổi, câu chuyện tình yêu của tôi đã hoàn mỹ tới chín mươi phần trăm rồi, chỉ còn thiếu có mỗi vai nữ chính.

Ngày 21 tháng 8. Nắng trong trời mây.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương