Khi Vật Hy Sinh Trở Thành Nữ Ch...
C15: Nha Đầu, Em Thật Thơm

Phòng tranh trong Bạch bảo, Bạch Dật Thủy đang cầm bàn tay trắng nõn của Phượng Khuynh Ca vẽ từng nét trên giấy hình một chú chim nhỏ. Con chim rất sống động, tựa hồ có thể cất cánh bay lên bất cứ lúc nào.
Phượng Khuynh Ca nhịn không được đưa tay sờ soạng một chút, không ngờ lại khiến bức tranh bị lem, chim nhỏ bị hủy trong chốc lát. Cô buông mi, ánh mắt mất mát.
Bạch Dật Thủy nhanh chóng thêm vào vài nét bút, chim nhỏ bị hủy dung lập tức trở thành phượng hoàng sống động, chỉ có điều con phượng hoàng này lại có khuôn mặt vô cùng nhăn nhó.
Phượng Khuynh Ca bật cười một tiếng, cầm lấy bức tranh yêu thích không buông tay, cô cẩn thận cất vào: "Tặng cho em đi."
"Rốt cuộc cũng chịu cười." Bạch Dật Thủy ôn hòa nói.
"Rõ ràng như vậy sao?" Phượng Khuynh Ca trong lòng có vài phần mất mát.
"Ngay cả bạch hạc bên ngoài còn nhìn ra được. Chẳng lẽ em không phát hiện hôm nay ở xung quanh em có rất nhiều bạch hạc sao?" Bạch Dật Thủy sờ đầu cô nói.
"Anh và anh hai đều giống như nhau, thích sờ đầu em, em đã lớn rồi, không phải con nít nữa." Phượng Khuynh Ca hướng về phía anh làm mặt quỷ.

"Ha ha...! Em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi."
Bạch Dật Thủy gọi điện thoại nội tuyến, để người hầu đưa hồng trà cùng điểm tâm ngọt đến. Hai người ngồi bên cửa sổ, một nhấm nháp điểm tâm, một thì thưởng thức bạch hạc vui đùa bên ngoài, không khí vô cùng hòa thuận.
Sau khi ăn xong điểm tâm ngọt, Phượng Khuynh Ca đem nửa người dựa trên cửa sổ. Lúc này một con bạch hạc bay về phía cô, bị giật mình, thân thể Phượng Khuynh Ca lảo đảo, sắp ngã xuống hồ.
"Cẩn thận." Bạch Dật Thủy nắm lấy tay Phượng Khuynh Ca, kéo về phía mình. Phượng Khuynh Ca bị kinh hách, theo bản năng ôm chặt hông anh.
Bùm! Bùm! Tim hai người đập thật nhanh.
Phượng Khuynh Ca ngửi được một cỗ hương vị thản nhiên, đó là mùi hương từ trên người anh truyền đến.
Cô tham lam hít sâu một hơi. Đó là mùi hương của anh. Trên mặt Phượng Khuynh Ca tràn đầy vẻ hạnh phúc cùng thỏa mãn.
Cô đã chạm vào anh, lồng ngực của anh thật rộng rãi, tim cũng đập rất nhanh, thân thể vô cùng ấm áp.
"Nha đầu, em thật thơm." Không phải có phải ảo giác của cô hay không. Dường như anh đang cật lực đè nén, giọng nói so với bình thường lại trở nên khàn khàn, trầm thấp.
Phượng Khuynh Ca đẩy anh ra, cố gắng giả vờ thật tự nhiên nói: "Bạch hạc này thật bướng tỉnh, lại cố tình khi dễ em."
Bạch Dật Thủy nhéo nhéo lòng bàn tay, cố gắng áp chế khô nóng trong người.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Anh vậy mà lại đối với một tiểu nha đầu sinh ra phản ứng.
Bây giờ mà không bình thường trở lại, sau này nếu tiếp tục dạy cô học vẽ thì sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện thôi.
Thần sắc anh ảo não, ngẩng đầu muốn nói gì đó, lại nhìn thấy trên môi cô còn dính một chút bơ trắng. Cơ hồ không hề suy nghĩ, anh đưa tay lên xoa môi cô, đem ngón tay dính bơ bỏ vào trong miệng mình.

Ách!
Đối với ánh mắt kinh ngạc của Phượng Khuynh Ca, Bạch Dật Thủy rốt cuộc ý thức được mình đã làm chuyện tốt gì.
Anh xấu hổ bỏ tay xuống, hai lỗ tai xuất hiện vệt đỏ khả nghi.
"Anh không thích lãng phí." Bạch Dật Thủy vô cùng chân thành nói.
"Lãng phí đúng là không tốt, sau này em sẽ chú ý hơn." Phượng Khuynh Ca ngoài mặt nghiêm trang, kỳ thực trong lòng đã sớm cười đến nghiêng ngả.
Biểu tình giấu đầu lòi đuôi như vậy thật sự rất đáng yêu. Thì ra bộ dáng anh thẹn thùng chính là như vậy. Cô quả nhiên vẫn là thích Bạch ca ca.
Chỉ tiếc là cô không thể "ăn" anh được, thật đáng tiếc.
Sau khi Bạch Dật Thủy biết được lời nói của chính mình có bao nhiêu ngu ngốc, anh càng thêm ảo não.
Đối diện với ánh mắt thuần khiếm vô tội của tiểu nha đầu, anh lại càng nhiệt huyết sôi trào.
Anh lại không dám tiếp tục đối diện với ánh mắt của cô, nếu không chỉ sợ mình sẽ phạm vào đại sau lầm.

Phượng Tử Thịnh hỗn đản, lại có thể đem cô em gái xinh đẹp như vậy đến chỗ anh. Chẳng lẽ cho rằng anh thật sự là Liễu Hạ Huệ sao?
Kỳ thực trước đây anh không quen bạn gái là bởi vì anh cảm thấy phụ nữ so với bạch hạc còn chẳng đáng yêu bằng, bao gồm nữ nhân mà bọn họ cho rằng là bạn gái của anh.
Tình huống thật sự cũng chỉ có anh cùng người trong Bạch bảo biết rõ, cô gái kia tiếp cận anh cũng chỉ vì dự án của Bạch gia, như vậy thì liền tương kế tựu kế.
Mà anh cũng không phải một người thích giải thích. Cho nên mới khiến bọn họ tiếp tục hiểu lầm lâu như vậy.
Chẳng lẽ đây là lý do Phượng Tử Thịnh đem cô bé này đến chỗ anh. Ừm....
Thật là một hiểu lầm tốt đẹp.

4

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương