Khi Vật Hy Sinh Trở Thành Nữ Ch...
C10: Nam Chủ Thay Lòng Đổi Dạ

Mạnh Lâm Phong cùng Phượng Tử Thịnh sóng vai nhau đi đến, theo sau là ba tên thiếu gia bộ dáng phong lưu đang tươi cười đến vô lại. Lúc này sắc mặt Mạnh đại thiếu gia vô cùng không tốt, mà trong mắt Phượng Tử Thịnh lại tràn ngập ý cười.
"Khuynh Ca, em bắt đầu từ lúc nào đã biết quay đầu lại. Trước kia không phải rất thích Mạnh thiếu sao, bây giờ như thế nào lại trở thành huynh nô rồi?" Mấy tên thiếu gia công tử này cũng xem như là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, cho nên lúc nói chuyện cũng không hề kiêng kỵ. Vốn là bộ dạng của Phượng Khuynh Ca vô cùng xinh đẹp, người muốn theo đuổi cô vốn rất nhiều, nhưng mấy tên đồng bọn cùng nhau lớn lên như bọn họ lại không có gan để trêu chọc em gái của Phượng thiếu gia nha.
"Anh trai của em chính là tốt nhất, em cho tới bây giờ vẫn chưa gặp qua người đàn ông so với anh ấy tốt hơn. Như thế nào! Các anh nghĩ em nói không đúng sao?" Phượng Khuynh Ca xấu xa cười nói.
Mạnh Lâm Phong nghi hoặc nhìn Phượng Tử Thịnh, chỉ thấy người kia cười đến ôn hoà, làm cho các tiểu thư đứng bên cạnh một phen chấn động.
Đây là ác ma tổng tài ăn tươi nuốt sống người trong truyền thuyết sao? Sẽ không phải là bị cái gì ám đi.
Mạnh Lâm Phong nhìn anh một bộ dạng tươi cười đắc ý, trong lòng liền dâng lên một trận đại hỏa. Người ta thích anh trai mình là bình thường, hắn cũng chẳng phải là cái gì, không lẽ có thể ép buộc người ta thích mình sao.
"Khuynh Ca, càng ngày càng xinh đẹp nha. Tới đây, em mau khai thật đi, có phải em đã có bạn trai rồi hay không?"

"Nói bậy bạ gì đó. Em làm gì có thời gian quen bạn trai, gần đây em rất bận." Phượng Khuynh Ca muốn chậm rãi thay đổi nhận thức của họ đối với Phượng Khuynh Ca trước đây, như vậy mới không để lộ ra sơ hở.
"Em thì có gì bận rộn chứ, không là bận rộn giúp anh trai em tiêu tiền sao?"
"Em bận học vẽ nha, em muốn học vẽ thật giỏi, sau đó ra nước ngoài làm việc. Dù sao cũng không thể để anh hai nuôi cả đời được. Nếu không sau này khi anh trai kết hôn, chị dâu ghét bỏ em thì làm sao đây?"
"Hừ! Ai dám ghét bỏ em, em chỉ cần đem người đó chọc cho tức chết là được." Phượng Tử Thịnh sủng nịch cười nói.
"Haiz.... Phượng lãnh thiếu của chúng ta quả nhiên chỉ có thời điểm đối mặt với em gái mới biểu hiện ra một mặt ôn nhu như vậy thôi nha."
Không khí vô cùng hài hòa, Phượng Khuynh Ca tự nhiên mà hòa nhập vào bọn họ. Tất cả mọi người ở đây đều là lớn lên cùng nhau, tình cảm tự nhiên cũng là thâm hậu. Nhưng trước kia sau khi Phượng Khuynh Ca mười lăm tuổi liền không thích cùng mấy đại nam nhân này ở chung, cô cũng giống như những phụ nữ khác, đều thích trang sức châu báo, cho nên tình cảm với bọn họ cũng phai nhạt đi không ít. Phượng Khuynh Ca hy vọng quen biết thật nhiều bạn bè, như vậy cô sẽ không cô đơn, kiếp trước cô đơn suốt mười năm đã quá đủ rồi.
Kiếp trước Phượng Khuynh Ca dựa vào vẽ tranh mà sống, nếu không cô cũng không thể trả nổi tiền thuốc men đắt đỏ cùng sinh hoạt phí rồi. Chính là rất ít người biết cô vẽ cái gì, mà bây giờ cũng không thể nói ra, nếu không sẽ dọa sợ bọn họ mất.
Kỳ thực cô chính là một họa sĩ vẽ tranh minh hoạ, mà còn là vẽ tranh minh họa cho các tác giả truyện H. Trước kia chỉ có thể ảo tưởng các loại soái ca khi vẽ. Bây giờ thì không cần rồi, chỉ mỗi anh trai cùng với Mạnh Lâm Phong đã rất "soái", với lại cô đều có thể khắp nơi quan sát để đem mấy mỹ nam ở đây vẽ vào tranh. Cô muốn đem toàn bộ phong thái của bọn họ khi ở trên giường vẽ ra toàn bộ, a... chỉ cần nghĩ thôi mà đã rất sắc rồi nha!
"Khuynh Ca, em chảy nước miếng, đang nghĩ cái gì, chẳng lẽ đói bụng sao?"
Phượng Khuynh Ca cùng đám bạn bè thành mai trúc mã trò chuyện phi thường cao hứng, sắc mặt Mạnh Lâm Phong mới dịu đi một chút, im lặng đứng nghe bọn họ trò chuyện với nhau.
Mạnh Lâm Phong vô cùng ngạc nhiên về chuyện Phượng Khuynh Ca đột nhiên muốn học vẽ, cô trước kia không phải chỉ thích mua sắm trang điểm thôi sao, chẳng lẽ mười mấy năm quen biết hắn lại không hiểu rõ về cô.
Phượng Tử Thịnh hiếm khi nghe được suy nghĩ trong lòng của Phượng Khuynh Ca. Anh ôn nhu nhìn cô đưa ly rượu lên môi chậm rãi nhấm nháp.

Động tác của cô tự nhiên mà tao nhã, không hề cố tình tỏ ra mình là người có tu dưỡng. Trái ngược với cô gái bên kia bị vắng vẻ cùng xa lánh, Tư Mã Xuyến dường như không có cảm giác tồn tại vậy.
"Ông nội đến, chúng ta cùng đi chúc thọ người đi." Mạnh Lâm Phong đột nhiên lôi kéo Phượng Khuynh Ca còn đang thao thao bất tuyệt hướng về vị trí trung tâm mà đi.
Phượng Khuynh Ca ngẩn người, kinh ngạc nhìn Mạnh Lâm Phong: " Anh có phải hay không kéo nhầm người rồi. Bạn gái của anh đang ở đằng kia mà."
Phượng Khuynh Ca tùy ý chỉ tay, liền nhìn thấy Tư Mã Xuyến đáng thương nhìn cô, một bộ dáng tựa như bị chồng ruồng rẫy.
Trong chốc lát, Mạnh Lâm Phong đột nhiên cảm thấy chán ghét. Cô ta chỉ biết bày ra mỗi loại biểu tình như vậy sao. Đến đây lâu như vậy mà một người trò chuyện cũng không có. Quả nhiên bình dân vẫn là bình dân, bọn họ chính là không cùng một thế giới với nhau.
Phụ nữ như vậy chỉ có thể để chơi đùa. Hắn có thể cưới một người không có thế lực giúp đỡ hắn, nhưng lại không thể nào cưới về nhà một chướng ngại vật được.
"Hôm nay là sinh nhật của ông nội, cô ấy mặc quần áo không thích hợp. Vả lại ông nội rất thích em, em cùng ông ấy nói chuyện phiếm đi." Mạnh Lâm Phong thản nhiên nói.
Phượng Khuynh Ca kinh ngạc nhìn Mạnh Lâm Phong, lại nhìn Tư Mã Xuyến, đây là có chuyện gì. Chẳng lẽ nữ chính bị KO, nếu như vậy thì điểm chiến đấu của cô ta cũng quá thấp đi.
Không đúng! Cô chẳng khác lạ gì Mạnh Lâm Phong. Lúc đầu cô chỉ muốn làm cho anh trai thoát khỏi Tư Mã Xuyến, chẳng lẽ cô đã làm chuyện dư thừa gì rồi sao?

Phượng Khuynh Ca đột nhiên có loại cảm giác mình đã phạm một sai lầm nghiêm trọng.
Phượng Tử Thịnh tiến lên hai bước, cầm tay Mạnh Lâm Phong, lãnh đạm nói: " Lâm Phong, tất cả mọi người đều đang nhìn, cậu nắm tay Tiểu Ca làm gì. Không cần thiết gây ra hiểu lầm như vậy."
Mạnh Lâm Phong nghiêng đầu, quả nhiên nhìn thấy tầm mắt mọi người đều đang dừng trên bọn họ. Đối diện chính là khuôn mặt tươi cười đến đáng đánh đòn của Mạnh lão thái gia.
Người vô cớ bị mất đi sủng ái là Tư Mã Xuyến âm độc trừng mắt nhìn Phượng Khuynh Ca. Hai tay gắt gao nắm lấy mép váy, đem vải dệt trở thành Phượng Khuynh Ca mà hung hăng vò nát.
Cô ta âm thầm mắng nhỏ: "Nữ nhân ti bỉ kia cư nhiên lấy lùi làm tiến, dám đoạt đi tâm của Lâm Phong, cứ chờ xem, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cô."
30

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương