Khí Vận Quốc Gia
-
Chương 4
Mọi người quay qua nhìn, thì thấy Hoàng hậu Dương Vân Nga đã đứng trước cửa từ bao giờ.
"Không biết nương nương có ý gì?"
Dương Vân Nga đứng thẳng, hơi ưỡn ngực lên, vẻ mặt tràn đầy sự kiêu ngạo: "Con ta còn quá nhỏ đã phải gánh vác cả giang sơn cần người phụ chính là đương nhiên. Nhưng các người thân là ngoại tộc, nếu có ai có ý riêng thì cơ đồ nhà họ Đinh sẽ ra sao. Điều này trong lịch sử cũng chưa phải chưa từng xảy ra. Cho nên..." Nói tới đây, ả dừng lại không nói:
- Cho nên?
Ả lớn giọng khẳng định: "Cho nên ta phải đứng ra Nhiếp chính để đảm bảo quyền lợi của Hoàng Tộc không bị xâm phạm". Quần thần nghe vậy thì ngẩn người kinh ngạc.
Như cảm thấy mình có phần quá cứng rắn gây lên sự phản cảm của triều thần nên bắt đầu hạ giọng: "Sau khi con ta trưởng thành, ta cùng các ông cùng lui về đúng vị trí của mình, các ông thấy thế nào?"
"Không được. Xưa nay ngôi cửu ngũ kỵ việc hậu cung xen vào. Chẳng lẽ nương nương muốn trở thành Võ Tắc Thiên của Đại Cồ Việt?". Một vị quan đứng ra phản bác.
"Hừ. Nước ta hơn 1000 năm Bắc thuộc, triều ta là triều đại đầu tiên lập quốc lấy đâu ra chuyện xưa nay. Hơn nữa, nghe giọng của ngươi có ý tứ coi thường đấng nữ lưu, phải chăng ngươi đang sỉ nhục Quốc mẫu Âu Cơ và Nhị Trưng Vương?" Hoàng hậu Dương Vân Nga khí thế hung hung chụp mũ:
Lê Hoàn đứng trong đám quần thần nhìn về Dương Vân Nga với một ánh mắt nghiền ngẫm đầy ẩn ý: "Hừ. Quả nhiên, đàn bà đúng là những kẻ không biết giữ lời và hay trở mặt. Nhưng mà không sao, rồi đâu sẽ lại vào đó thôi".
Trong bụng nghĩ vậy, Lê Hoàn đột nhiên lên tiếng: "Được rồi. Nương nương làm Nhiếp chính cũng không phải không được, mẹ bảo vệ con là thiên kinh địa nghĩa. Hơn nữa, nương nương Nhiếp chính, chúng ta Phụ Chính, đã có năm người, thêm một người nữa cũng không phải nhiều, lại có lý có tình, cớ sao không thuận thế mà làm".
Đinh Quốc Công cũng không muốn tranh cãi thêm vì vậy mà trầm giọng quyết định: "Thôi, Cứ quyết định như vậy đi".
Nghe vậy, chúng thần đều cúi đầu kêu "Phải" còn Lê Hoàn và Vân Nga liếc nhau một ánh mắt, sau đó một người thì cúi xuống cười lạnh, một người thì ngửa mặt đắc thắng.
Bỗng một tiếng nổ lớn xảy ra "Oành", một cột sáng chín màu từ nóc cung Long An phóng lên trời. Gió bỗng nhiên ngừng thổi, mưa bỗng nhiên ngừng rơi, mặt đất bỗng nhiên mọc ra ngàn đóa hoa sen ánh sáng đủ mọi màu sắc, cả trăm cột nước hoàng kim từ kẽ đất tách ra phun lên.
Không gian tràn ngập sự lung linh, huyền ảo, ma huyễn. Mọi người giật mình chạy ra chứng kiến cảnh tượng kia thì vô cùng kinh ngạc. Sau đó là tiếng nuốt nước bọt, thì thào:
"Kim Quang thăng thiên, Hư không sinh Liên, Địa Dũng Kim Tuyền, Thánh Nhân xuất thế..." (*)
Thì ra, trong khi cung nữ đang làm lễ Dục Thi (tắm rửa cho thi thể) thì một chùm ánh sáng nhiều màu từ không trung bay đến chui vô ngực trái của Nam Việt Vương Đinh Liễn. Trong sự kinh ngạc đầy vẻ bối rối của nhóm cung nữ, thi thể trần truồng của Đinh Liễn bỗng bay lên, sau đó chuyển từ tư thế nằm thẳng chuyển sang tư thế ngồi khoanh chân kiết già.
Một đóa Liên hoa cửu sắc ẩn bên trong ngực tỏa ra chín luồng ánh sáng nhu hòa xoắn ốc. Từ khắp các lỗ chân lông và huyệt đạo phun ra chất dịch màu đen hôi thối, bao trùm lên thân thể say đó cứng lại trông y như một bộ giáp bằng bùn.
"Đùng, đùng, đùng, đùng, đùng, đùng, đùng, đùng, đùng"
Chín tiếng động trầm trọng như tiếng sấm vang lên. Cơ thể Đinh Liễn bắt đầu xuất hiện các vết nứt ngoằn nghèo, chằng chịt như mạng nhện, ánh sáng chói lóa từ kẽ nứt chiếu ra. Các mảnh cáu bẩn đen hôi bắt đầu tan rã thành từng mảng như vôi tường rồi hóa thành tro bụi. Theo sau là tóc, râu, lông mày, lông mi, lông ngực, cũng rụng xuống. Lúc này, thân thể Đinh Liễn như quả bóng xì hơi, co lại còn da bọc xương, chỉ còn ngực trái nơi đóa sen ẩn hiện là còn phồng lên.
Tiếp đó, cơ thể da bọc xương bắt đầu tái tạo nội tạng, da thịt, gân sụn. Tóc trên đầu cũng mọc dài ra, lông mày, lông mi cũng theo đó mà xuất hiện. Hai hàm răng đội lợi mọc lên thẳng tắp mà cân xứng, đều như hạt bắp, trắng như bạch ngọc. Móng tay, móng chân cũng dài ra. Hai bàn tay to thon dài. Tiếng tim đập dồn dập ầm ầm, tiếng máu chảy róc rách, tiếng xương cốt va vào nhau leng keng. Thân thể Đinh Liễn trở nên trong suốt như thủy tinh. Từ ngoài nhìn vào rõ ràng từng cơ quan nội tạng.
Sau khi cơ thể được tái tạo hoàn chỉnh, ánh sáng mờ mịt dần. Hóa ra, đây là quá trình tẩy kinh, phạt tủy, thay máu, tái tạo da thịt trong truyền thuyết. Năng lượng trong đóa Hoa sen cửu sắc cũng thu lại.
Lúc này, Đinh Liễn xuất hiện như một người thanh niên. Tóc dài, đen nhánh, trán cao, thiên đình đầy đặn, sống mũi thẳng tắp, gò má uy nghi, hai mắt nhắm nghiền, lông mi dài phủ, khóe miệng khép lại như cười như không. Cơ bắp toàn thân thon gọn hài hòa. Các vết thương ngầm trong quá trình chiến đấu năm xưa cũng biến mất hoàn toàn.
Thân xác của Đinh Liễn hạ xuống giường trong tư thế ngồi khô tọa trước sự bối rối của nhóm cung nữ. Khuôn mặt các nàng tự nhiên trở nên hồng hào, đỏ ửng. Thì ra, thân thể hoàn mỹ kia của Đinh Liễn vẫn còn trần truồng. Trong nội tâm của các nàng có lẽ đang nghĩ: "Thân thể hoàn mỹ này có thể là người sống thì tốt quá rồi".
Từ phía xa, một Long hồn dài khoảng 50 m cưỡi mây đạp gió lao tới, sau đó thu nhỏ lại và chui vào mi tâm Đinh Liễn. Quá trình hồn xác hợp nhất bắt đầu.
....
Hoàng cung Hoa Lư,
Thức hải Đinh Liễn,
Không liên quan gì tới bên ngoài, trong thức hải của Đinh Liễn đang diễn ra sự dung hợp ký ức hai kiếp làm người.
Hắn vốn là một chủ hồn bị phân ra làm chín phần, chuyển sinh vào chín thân thể, chín thời đại, chín thế giới song song khác nhau.Thế cho nên quá trình dung hợp cực kỳ thuận lợi và nhanh chóng. Hiện tại là sự dung hợp giữa phân hồn kiếp thứ chín Trần Trí Quang, một trung niên thế kỷ 21 và phân hồn kiếp thứ tám Đinh Liễn - Nam Việt Vương triều Đinh - Đại Cồ Việt.
Nam Việt Vương sau khi bị độc chết đã hồn phi phách tán, còn phần tàn hồn lưu giữ ký ức này là phần đã tách ra trước đó khi anh ta còn đang tụng kinh sám hối ở chùa Trấn Quốc.
Sư phụ của anh ta là Khuông Việt Đại Sư đã tách phần ký ức này ra và lưu trữ trong phật bảo Lưu ly tháp. Cùng với tàn hồn là một giọt tâm huyết (giọt máu tinh hoa tại Tim) dùng để nhận chủ chí bảo Liên Hoa cửu sắc.
Vì Đinh Liễn không còn ý thức độc lập nên hiện nay chủ đạo ý thức chính là phân hồn của Trần Trí Quang.
Trần Trí Quang vốn là người Nam Định sinh năm 1980. Gia đình từ nhỏ khá nghèo, năm hắn năm tuổi cha mẹ hắn gửi nuôi tại nhà ông bà nội rồi mang theo em gái ba tuổi lên Hà Nội buôn bán lập nghiệp. Ông bà nội cũng rất yêu thương hắn thế nên tuy cuộc sống tại nông thôn thời kỳ đầu đổi mới rất khó khăn nhưng hắn cũng không quá thua kém bạn bè.
Bù lại sự khó khăn về mặt vật chất thì hắn tương đối tự do. Ngoài giờ đi học, hắn thường đi câu cá, bắt chim, chọc tổ ong, đánh nhau với lũ trẻ trong xóm.
Hắn mơ một giấc mơ trở về thời niên thiếu. Từ nhỏ tính hắn đã rất đàn ông. Lũ con gái thường lấy lá mít gấp thành chén bát, nặn bùn sông thành nồi, niêu, xoong, chảo rồi rủ hắn chơi trò lập gia đình. Hắn cũng chơi nhưng rất nhanh chán, sau đó hắn đá nát đồ chơi của tụi nó, chọc cho cả đám con gái khóc la om sòm.
Lũ con trai thì thường rủ hắn chơi trò đuổi bắt, hắn chê không thú vị. Hắn bảo, nếu muốn chơi thì phải chơi đuổi bắt trên cây chứ đuổi bắt dưới đất quá tầm thường. Bằng tài leo trèo khéo léo nhanh nhẹn của mình hắn thường truy sát lũ trẻ trên ngọn cây khiến chúng luống cuống tay chân.
Kết quả thì thật thê thảm, mỗi lần chơi đều có đứa bị té. May mắn thì rơi xuống bụi cỏ bình an, xui thì rớt xuống mảnh thủy tinh vỡ (do bà con trong xóm ném bừa ra vườn) làm chân tay bọn trẻ bị xước, máu chảy dòng dòng trông thật kinh tâm, xui hơn nữa thì có đứa gãy tay hoặc gãy chân phải bó bột cả tháng.
Hắn thì không sao, vì có té đâu mà sao với cả trăng. Nhưng chính vì hắn không sao mà những đứa khác lại có sao nên những "nạn nhân" khốn khổ ấy đều về mách cha mẹ tố hắn đầu têu chơi dại.
Bố của bọn trẻ thì mặc kệ, thậm chí còn chửi thêm: "Mày ngu thì mày chịu, nó rủ cái gì mày cũng chơi sao? Thế giờ nó rủ bốc c.ứ.t ăn thì mày cũng bốc ăn à? Tao không có loại con ngu như mày."
Các bà mẹ đang băng bó cho con, lòng cũng xót xa, tuy nghe chồng chửi con khó nghe nhưng cũng có lý nên nhẹ giọng khuyên lơn: "Thôi, lần sau nó rủ con đừng chơi nữa nhé. Trò này nguy hiểm lắm, nếu bị gì thì mẹ sống sao đây"
"Nhưng thằng Quang nó nói đứa nào không chơi thì là loại hèn nhát, loại đàn bà, về nhà mà vạch vú mẹ lên mà bú. Con tức quá..."
Ông bố quát lớn: "Nó khích tướng có thế mà mày cũng không chịu được à? Đồ ngu. Bú tí mẹ thì có gì mà xấu hổ. Không phải hồi nhỏ mày vẫn bú tí mẹ mày tới năm 3 tuổi hay sao? Giờ còn bày đặt chê nữa".
"Bố thì nói hay lắm. Bố có ngon thì giờ qua nhà nội vạch áo cầm vú bà lên bú cho con xem. Không biết xấu hổ còn nói to". Đứa con trai cương lên cãi giả:
"Á đù. Thằng c.h.ó chết này. D.C.M. Mày trả treo với ông à. Tao đánh chết mày. D.C.M..."
Ông bố đỏ mặt, tức giận quát to, đoạn cầm cái dép tổ ong dưới chân phi thẳng vào người thằng con đang nằm băng bó.
------
P/s: (*) Hào quang ngập trời, hư không xuất hiện hoa sen, mặt đất phun lên suối vàng thì nhất định sẽ có Thánh nhân xuất hiện"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook