Khí Vận Quốc Gia
-
Chương 210
“Hừ, nể mặt Thành Hoàng đại nhân, chúng ta tha cho lũ ranh con các ngươi. Bây giờ thì xếp hàng vào cho tử tế rồi còn lên đường cho kịp giờ âm” Một vong linh quát to
“Dạ, dạ. Chúng cháu làm nhanh đây ạ!” Đám tân binh vâng vâng dạ dạ
Vậy là đoàn người lúc đầu đã có thêm mấy trăm vong linh đi theo “bảo hộ” trước sau trái phải. Mỗi vong linh đều cầm theo một cái đèn lồng đốt bằng chất lân tinh, thân hình bay là là trên mặt đất. Cái lạnh từ không khí mùa Đông và cái lạnh âm lãnh từ vong linh tỏa ra khiến cho đoàn ngoài sống đi trong run rẩy. Các tân binh hiện tại cũng không còn dám nói chuyện lộn xộn nữa mà ngoan ngoãn bước đi theo. Nếu nhìn cảnh này từ xa thì quả là quái dị, cứ y như đám người sống đang bị ma quỷ áp giải xuống hoàng tuyền vậy.
Hành quân được khoảng ba cây số đường đê thì đoàn quân chuyển sang đi đường rừng núi. Địa điểm này còn được người dân nơi đây gọi là khu rừng Ác Lang. Mỗi lần đi qua đều phải đi ban ngày và đi thật nhiều người mới mong được an toàn. Nguyên do nơi đây là sào huyệt của đàn sói máu, một chủng tộc sói rất hung dữ và tàn bạo.
Con Sói trưởng thành có thể to như con nghé, bộ lông màu máu, cao 1m2, dài chừng 2m nặng mấy trăm cân. Chúng có tập quán ngủ ban ngày, đi săn ban đêm và săn theo bầy đàn. Chúng tấn công tất cả các vật sống từ côn trùng rắn rết đến các loại mãnh thú như cọp, báo, sư tử. Vì thế nơi đây được coi là cấm địa của muôn loài. Mùa xuân và mùa thu là mùa chúng khát máu nhất bởi mùa Đông chúng thường ẩn trong hang giao phối, ít đi săn. Thế nhưng không có nghĩa là việc băng qua sẽ an toàn.
Đám tân binh lo lắng nên lúc bắt đầu rời làng đã có người đi lên nhắc nhở thiếu Úy Nguyễn Siêu cẩn thận chỗ này nhưng được đáp lại rằng cứ an tâm mà đi. Đường này hết sức an toàn. Ban đầu mọi người còn khó hiểu nhưng bây giờ có thêm mấy trăm vong linh hộ tống đi theo nội tâm ai nấy đều à lên một tiếng “thì ra thế”.
Lấy lực lượng vong linh bảo hộ thì thú dữ nào dám đến gần? Nên nhớ người hay vật còn sống đều rất sợ hãi những thứ đã chết luôn tỏa ra khí tức âm lãnh như ma quỷ. Nghĩ như vậy nên mọi người an tâm vững bước đi vào đường rừng. Kể ra thì trong đêm tối giữa rừng núi, một đoàn vong linh đang hành quân đều sẽ khiến cho vạn vật khiếp sợ. Thậm chí, đi trong đội ngũ ấy còn có người xuất hiện cảm giác phiêu phiêu kiêu ngạo. Trên đời liệu có mấy ai được “đãi ngộ” cao cấp như thế cơ chứ?
“Xoạt…xoạt…xoạt…xoạt” Đoàn người đi tới giữa khu rừng thì bất ngờ tiếng xoạt xoạt vang lên không ngừng. Đám tân binh cảnh giác, nội tâm bắt đầu gia tốc, bàn tay nắm chặt vũ khí. Thiếu Úy Nguyến Sơn dẫn đầu đoàn người chợt ghì ngựa dừng lại, cánh tay phải giơ lên ngang đầu ra hiệu: “Dừng lại!”
Mấy con ngựa bồn chồn đạp đạp xuống đất, miệng kêu lên hí hí. Những người lính phải lấy tay vỗ về lên đầu mới khiến bọn chúng giảm sự bất an xuống đáy. Đoàn vong linh thì không tỏ vẻ gì, chỉ cầm đèn lồng xanh chập chờn đứng đó nhưng đám thanh niên đều đã hướng mắt nhìn về hai bên cánh rừng tối om chăm chú.
“Xào xạc…xoạt xoạt…xào xạc…” Âm thanh của một số lượng không nhỏ sinh vật to lớn đến gần. Đầu tiên là hai con mắt màu đỏ xuất hiện, sau đó là liên tục các cặp mắt đỏ khác cũng xuất hiện theo. Theo sau là hình bóng cả trăm con sói to như con nghé hiện thân. Miệng chúng đầy răng nanh trắng ởn đang há mở thật to, hơi thở của bọn chúng như làn sương trắng bị phun ra kêu phì phì. Hóa ra, đoàn người đã bị đàn Ác lang sói huyết bao vậy vào giữa. Không khí lúc này trở nên vô cùng khẩn trương, khuôn mặt lũ tân binh hiện rõ sự lo lắng bất an.
“Hít hà…trời ơi…chúng ta tiêu rồi…hơn trăm con ác sói trưởng thành…phen này không chết ắt cũng sẽ bị lột da” Một tân binh thì thào
“Tao cũng không ngờ người còn chưa tới chiến trường mà thân đã hãm vòng vây của ác thú. Xui xẻo thật chứ?”
“Chúng mày đừng có lo lắng. Có cả mấy trăm vong linh đang bảo hộ, chúng ta sẽ an toàn thôi”
“Ừ! Chúng mày không thấy chỉ huy của chúng ta vẫn bình tĩnh ngồi trên ngựa hay sao?”
Đàn sói máu cũng không có tấn công đoàn người mà dừng lại ở khoảng cách hơn 10m. Có vẻ như chúng đang chờ đợi hiệu lệnh của con sói đầu đàn đang ẩn núp ở đâu đó. Thiếu úy Sơn lúc này mới gật đầu rối đưa hai tay lên tạo thành một cái loa trên miệng rồi hú lên 3 tiếng lớn:
“Áu uuuuuuuuuuuuuuuuuuuu”; “Áu uuuuuuuuuuuuu”; “Áu uuuuuuuuuu”
Đáp lại ba tiếng hú ấy thì trong khu rừng cũng có tiếng hú to đáp lại:
“Áu uuuuuuuuuu”; “Áu uuuuuuuu”; “Áu uuuuuu”
Sau đó, đàn sói tách ra nhường chỗ cho một con sói to như con trâu lông đỏ như máu lững thững bước tới. Nó đi về phía thiếu úy Nguyễn Sơn, dừng lại trước mặt hai mét cất lên tiếng nói của người.
“Phụng mệnh cha của chúng ta Sơn Tinh Đại Thánh cũng như sự sắp xếp của Thành Hoàng Đại Nhân, tộc sói máu của chúng ta hiến dâng ra 120 thành viên đồng hành bảo hộ cùng các vị lên chiến trường. Hy vọng, trên đường đi các vị chăm nom tốt cho chúng nó. Ta sẽ cho con trai lớn của ta đi theo chỉ huy bọn nhỏ.
Các ngươi cũng phải giữ lấy lời hứa, dân làng Cổ Pháp phải lập đền thờ Sơn thần Sói máu ở bìa rừng, không được quấy phá hoặc giết hại tộc ta. Chúng ta sẽ bảo hộ dân làng Cổ Pháp khi đi rừng, lấy dược liệu, nhặt tổ ong và mang con non tới cho dân làng các ngươi nuôi dưỡng. Trước hết là nhóm thỏ rừng, hươu, nai, sơn dương, lợn rừng, bò rừng. Đến mùa đông các người phải chia sẻ lại thức ăn này cho tộc ta một phần”.
“Sói Vương các hạ an tâm. Việt Hoàng Bệ Hạ đã cùng hai tộc Sơn Thần – Thủy Thần kết minh. Chúng ta đều là người một nhà. Cam kết đã được thảo luận và đồng ý vì thế không ai có thể làm trái. Kẻ làm trái lệnh tất bị tru diệt. Việt Hoàng cũng đã nói: Đất nước Việt Minh không phải chỉ thuộc quyền sở hữu của loài người mà còn là không gian sinh tồn của hàng trăm, hàng ngàn tộc khác. Vì thế trách nhiệm bảo hộ hệ sinh thái và chia sẻ thành quả thức ăn là kết quả tất yếu của thời đại. Nay ba tộc hợp nhất cộng sinh nhất định sẽ khiến cho các tộc mạnh mẽ cường thịnh hơn nữa.”
“Được rồi. Không nói nhiều nữa. Các con đi ra. Tự chọn cho mình một động vật hai chân hợp mắt để trở thành đồng bọn. Những người còn lại thì đi tới thôn kế tiếp nhận người. Con trai của ta. Tạm biệt”. Vua sói ồm ồm ra lệnh, một con sói đực nhỏ hơn chạy ra cọ đầu vào cha nó, liếm liếm hai cái vào mặt rồi mới dẫn theo hơn trăm con sói lao vào đoàn người”.
Bọn chúng xuyên qua các vong linh (Vong linh không có thực thể nên vật sống có thể xuyên qua hoặc chúng có thể xuyên qua vật sống) tới gần các tân binh. Đến lúc này các tân binh cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra. Hóa ra là phía trên thượng tầng đánh cờ. Bệ hạ thật là thần nhân, có thể sai sử quỷ thần lẫn dã thú. Con Sói vương kia rõ ràng là con sói thành tinh tu luyện đã lâu năm ở khu rừng này. Gọi nó là yêu tinh, yêu quái cũng không quá đáng.
Các con sói chạy đến gần tân binh đã chọn kêu lên một tiếng rồi khuỵu hai chân xuống chờ đợi. Đám tân binh cũng chưa dám leo lên mà nhìn về phía thiếu úy Nguyễn Sơn. Thấy chỉ huy gật đầu, đám nhãi này mới nhẹ nhàng leo lên lưng sói. Đám lông mềm với cái lưng rộng thật êm ái nhưng do chưa quen giữ thăng bằng nên khi lũ sói đứng lên nhiều người nghiêng ngả muốn té. Chúng tân binh phải thi triển hết mức bản lĩnh cưỡi trâu mới không bị té xuống mất mặt.
“Tân binh tạm thời bám lấy lông cổ của Sói máu, buổi sáng sẽ lấy dây mây rừng làm dây cương, đến chỗ hợp quân sẽ tìm ít da thú làm yên cưỡi. Các vong linh bên cạnh hỗ trợ cho người và sói hợp nhất đi đúng đường. Hành trình huấn luyện sinh tồn cho tân binh cũng bắt đầu ngay từ giây phút này. Kính chào Sói Vương. Chúng ta đi.” Thiếu úy Nguyễn Sơn lên tiếng chỉ huy, cầm roi quất vào mông ngựa, đoàn người tiếp tục di chuyển.
Thì ra, mọi việc đã được Đinh Liễn sắp xếp xong xuôi. Từ khâu tuyển quân và hành quân gặp vong linh hay ác thú đều đã được lên chương trình hành động. Hai tộc Sơn Thần – Thủy Thần vừa có khả năng khống chế vong linh và ác thú đều được huy động giúp vận chuyển binh lính họp binh. Thay vì phải mất vài tháng mới có thể hội binh thì với sự giúp đỡ của hai thần tộc, công việc chỉ diễn ra trong vòng 10 ngày. Đây là một tốc độ hành quân vô cùng thần tốc.
Nên nhớ thời này là thời cổ đại, hơn 90% địa hình là núi rừng, hang sâu, sông núi ngăn chở. Đường xá, cầu cống hầu như không có. Đường thì chỉ đi đường mòn liên tỉnh, qua sông phải bằng thuyền, chuyện gặp ác thú hay quái vật như cơm bữa. Nay nhờ sự giúp sức của thần linh mới khiến cho tốc độ hành quân nhanh như vậy. Đinh Liễn không biết gần 900 năm sau vua Quang Trung hành quân ra Thăng Long thần tốc như thế nào, liệu có được sự trợ giúp của thần linh hay không nhưng tốc độ cùng lắm cũng như hắn bây giờ mà thôi.
Tuyến hành quân của tân binh làng Cổ Pháp chỉ là một phần nhỏ trong hoạt động diễn ra trên khắp đất nước Việt Minh. Các nơi khác đều diễn ra tương tự. Chỉ có điều là khác ở chỗ ác thú vận chuyển có nơi là cá sấu, có nơi là trâu rừng, có chỗ lại là ngựa vằn, có khi là đàn rùa đen, thiên hoa loạn trụy. Rất nhiều tộc ăn cỏ đụng độ với tộc ăn thịt bình thường sẽ diễn ra cảnh tượng kẻ chạy trốn, người đuổi theo. Nhưng nay các loài đều hòa bình chung sống như anh em một nhà. Điều này như là một kỳ tích vĩ đại trong thiên nhiên mà người hiện đại chỉ có thể tưởng tượng khi xem các bộ phim huyền huyễn hoặc đọc các tiểu thuyết tiên hiệp mà thôi.
------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook