Diệp Nhi khóc đỏ cả hai mắt, trong lòng càng thêm buốt giá, chuyện này rốt cuộc không thể thay đổi được nữa.

Lặng lẽ nhìn biểu ca nằm trên giường với cánh tay chắp nối, nàng lại chua xót, ông trời, sao lại bất công với ta như vậy.

Nàng lại bật khóc nức nở. Chuyện nàng là Thiên Âm thể ngoài lão tổ Diệp gia trong nhà cũng không ai biết được ngoài Diệp Hàn và Diệm Cơ, nên nàng cũng chua xót không hiểu sao lại lọt vào tầm ngắm của Tần gia.

Cuộc đời nàng, số phận của nàng rồi sẽ đi về đâu, đây là phúc hay họa nàng cũng chưa biết rõ.

- Tiểu thư, lão tổ cho gọi người.

Nhũ mẫu của Diệp Nhi lên tiếng, nàng cũng là đau lòng, nhìn Diệp Nhi và Diệp Hàn lớn lên bao năm nay, nay nhìn hai đứa chia lìa nàng lại càng buồn hơn.

Nhưng nàng cũng biết một cái gia tộc nhỏ như Diệp gia không thể nào đối kháng với Tần thế gia. Hơn nữa người ta cũng là danh chính ngôn thuận đến đây cầu hôn, ngay cả tỷ võ cầu hôn cũng đã thắng, nàng cũng không thể nói gì được.

...

Diệp Nhi vừa đi, Diệp Hàn mở mắt, hắn rốt cuộc hạ quyết tâm tu luyện thật nhanh rồi đem Diệp Nhi cướp trở về, hắn vẫn còn một cơ hội ở lần tham gia thi tuyển trở thành đệ tử tông môn ở Trung Châu thành để chuyển mình, miễn là thiên phú bạo phát hắn có thể có một chỗ đứng trong thiên hạ, rồi từ từ quật khởi đem Diệp Nhi cướp trở về.

Về chuyện ám sát Tần Vũ, Diệm Cơ cũng nói qua xung quanh Tần Vũ tiềm hành 5 Nguyên Anh kỳ cao thủ, chưa kể Lăng thống lĩnh là Hóa Thần cảnh đỉnh phong không rời nửa bước, ám sát rồi rút lui là chuyện hoang đường.

- Sư phụ, ta muốn đến địa phương đó, lần này ta không còn gì để lưu luyến nữa! - Diệp Hàn thở dài nói.

- Tĩnh dưỡng cho tốt, khi ngươi hồi phục ta sẽ chỉ đường cho ngươi đến đó! - Diệm Cơ nói.

Nói đi nói lại hắn cũng xui xẻo, nếu Tần Vũ đến trễ hơn 3 tháng thời gian, có lẽ Diệp Hàn tự tin đánh bại Tần Vũ, nhưng bây giờ thì đã quá trễ, mọi sự đã thành.

...

Lúc này Tần Vũ đang phân phó vài việc cho Lăng thống lĩnh, hắn chậm rãi nói:

- Cho người thiên cấp theo dõi hành tung của Diệp Hàn, tuyệt đối cẩn trọng khộng được để lộ sơ hở.

- Người thiên cấp ? Tại sao theo dõi một tiểu nhân vật như vậy người lại dùng thiên cấp a ?

- Lăng thống lĩnh kinh ngạc buộc miệng hỏi. Biết mình lỡ lời Lăng thống lĩnh lập tức nói:

- Thuộc hạ sẽ phân phó xuống, mong thiếu chủ an tâm!

Tần Vũ hắn có 1 nguyên tắc phàm là chuyện hắn phân phó không được hỏi thêm, điều này để tránh thông tin bị lộ ra ngoài. Mặc dù nói là thân tín của hắn, ai biết được có nội gian trong này hay không.

Nhất là xung quanh toàn khí vận chi tử như thế này, biết đâu mấy lão hồ ly này nhìn trúng bọn họ thì lại thiệt thòi cho Tần Vũ hắn.

Nhiệm vụ chưa hoàn thành hắn cũng không dám khinh suất, cẩn thận phân phó rồi đi điều tức tu luyện.

Về chuyện theo dõi Diệp Hàn là hắn muốn theo dõi rồi cướp đoạt cơ duyên của Diệp Hàn, xác định xem bên cạnh hắn có cao nhân chỉ dạy không rồi dứt khoát ra tay một lần, tránh chọc cho một cường địch không cần thiết cho bản thân.

...

Diệp gia lão tổ đình viện, Diệp Chiến Thiên thở dài nhìn Diệp Nhi, đưa cho nàng một ngọc bội kèm một thanh chủy thủ, rồi ân cần nói:

- Hai vật này con giữ lại phòng thân, phòng trường hợp nguy hiểm tính mạng lấy ra dùng! Theo Tần Vũ về Tần thế gia con cũng nên giữ ý đừng có hành động ngông cuồng khinh suất dẫn đến họa sát thân và nguy hiểm đến gia tộc, điểm này xin con nhớ kỹ!

Ài, lão lại thở dài.

Diệp Nhi ủy khuất đáp lời lão, giọng nàng vô cùng buồn bã:

- Vâng thưa lão tổ.

Diệp gia có đề xuất cho Diệp Nhi ở lại gia tộc 3 tháng trước khi đến Tần thế gia nhưng Tần Vũ nhất quyết cự tuyệt, hắn nói rằng bản thân địch nhân không ít, lưu nàng ở lại sợ có bất trắc nên bắt buộc nàng phải theo hắn đi về gia tộc ngay lập tức.

Hắn nói như vậy Diệp gia cũng không thể phản bác gì. Chỉ là Diệp Chiến Thiên cũng là lão hồ ly thấy chuyện thuận lợi cũng mở lời đòi hỏi đan dược cho Diệp Hàn, Tần gia cũng không keo kiệt mà lập tức đáp ứng, hai bên hòa hòa khí khí đạt thành liên hôn.

Duy chỉ có Diệp Nhi và Diệp Hàn là trong lòng ủy khuất mà thôi. Gia nhân trong nhà Diệp gia vì chuyện này mà bàn tán không ngớt, giờ đây Diệp gia dựa cây cao bóng cả Tần gia ở cái Ô Thái thành này tuyệt đối là đi ngang, ngay cả thành chủ cũng phải nể mặt 3 phần. Chuyện lần này đúng là chuyện tốt.

...

Nam Cung gia tộc Trung Châu, biệt việt lão tổ.

- Hừ! Thật tiện nghi cho thằng oắt kia, vậy mà đoạt được Thiên Âm thể đến tay. - Giọng nói không giận không vui của lão tổ Nam Cung gia tộc.

- Thưa gia gia, có cần phái người ám sát con bé không? - Gia chủ Nam Cung gia tộc cẩn thận dò hỏi.

- Ngu xuẩn, lần này đích hệ thiếu chủ ra ngoài còn thiếu người đi theo bảo vệ sao? Ngươi bao năm nay vẫn là như vậy không thể suy nghĩ kín đáo cặn kẽ được. Thật tức chết ta mà! - Lão tổ đột nhiên tức giận quát mắng.

- Lão tổ bớt giận, chuyện này xin giao cho tiểu nữ, tiểu nữ sẽ thu xếp chu toàn! - Nam Cung Uyển, tỷ tỷ của gia chủ Nam Cung gia chủ lên tiếng.

Nam Cung gia ngoài mặt là Nam Cung Liệt nắm quyền nhưng thật chất bên trong 1 tay Nam Cung Uyển điều hành, bởi vì Nam Cung Liệt là một tên hữu dũng vô mưu. Sống từng đấy tuổi đầu mà cũng như vậy, động tý là đòi chém chém giết giết, mà ngũ đại gia tộc đâu phải đơn giản như vậy, bằng mặt không bằng lòng suốt mấy ngàn năm qua minh tranh ám đấu đằng đẵng, nhưng cũng chỉ là dương mưu ám kế lẫn nhau mà thôi, chưa xảy ra xung đột lớn nào.

Nam Cung Uyển Nhi, đồng lứa Tần Vũ, nhìn xa xăm về phía Ô Thái thành rồi lặng lẽ thở dài, tự dưng nàng cảm thấy buồn. Một bên ca ca hắn đang múa thương tập luyện bổng thấy muội muội phiền não cất tiếng hỏi:

- Có chuyện gì sao?

Nàng nhẹ giọng trả lời, rồi lặng lẽ lui về biệt viện của mình

- Không có gì ca ca.

Nam Cung Thắng nhìn nàng rồi lắc đầu, thở dài:

- Nghiệt duyên a.

...

Biệt viện Tần Vũ, Tần gia, trở về từ Diệp gia, Tần Vũ cũng chưa tiếp xúc qua Diệp Nhi, vẫn là từ tốn để nàng bình tâm, đưa nàng về đến nhà thì nhiệm vụ chính cũng hoàn thành, hơn nữa còn kích hoạt nhiệm vụ tiếp theo.

Hắn mấy ngày này là đợi tin tức của Diệp Hàn bên kia nhưng là chưa có động tĩnh gì. Đột nhiên ám sát Diệp Hàn sẽ dấy lên sinh nghi, vẫn là đợi Diệp Hàn ra ngoài rồi mới hành động.

Hắn cũng xác định được quả thật trong ngọc bội của Diệp Hàn có điểm khác lạ, điều này là Lăng thống lĩnh nói cho hắn biết nhưng điểm khác lạ là gì thì Lăng thống lĩnh nhìn không thấu. Nhưng Tần Vũ vẫn đoán được cái kịch bản này, vấn đề là làm sao để thu phục tàn hồn trong ngọc bội đây? Vừa đi vừa nghĩ hắn đến biệt viện của Tuyết Di, đẩy nhẹ cổng hắn bước vào rồi cung kính chắp tay với nàng:

- Tuyết Di khỏe!

Tuyết Di thâm ý nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi:

- Có chuyện gì cần ta giải quyết sao ?

Tần Vũ phong thái đạm mạc đáp lời.

- Vẫn mong tuyết di chỉ bảo cho Diệp Nhi tu luyện, trong Tần Phủ bảo hộ ra mặt cho nàng một chút, ta sợ sóng không yên a!

Chuyện này cũng không có gì lạ, mọi người trong Tần Phủ đều quen với phong thái hành động cẩn thận của hắn.

Nên nàng cũng nhẹ nhàng gật đầu coi như nhận lời, song vẫn là cất tiếng nói:

- Nàng bất quá cũng là lô đỉnh song tu thôi ! Người lại bỏ tâm như vậy ?

Hắn cố tình lờ đi, trả lời qua loa đại khái:

- Ta hành sự có chừng mực, mong tuyết di hỗ trợ !

Cái này không thể không nói đến, khi về đến Tần phủ, hệ thống lại nhảy ra nàng là khí vận chi tử, cái này phải chăng là trong nghịch cảnh quật khởi, nên hắn cũng cẩn thận bỏ tâm tư vào nàng, tránh cho phiên toái sau này.

Dù sao cũng là thê thiếp của mình, có thêm trợ lực cũng không phải là chuyện xấu. Trò chuyện đôi câu với Tuyết di xong Tần Vũ liền rời đi.

Ánh mắt Tuyết di nhìn bóng lưng hắn rời đi chăm chú, có chút ý vị! Đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, phụ mẫu hắn chưởng quản Ám Dạ Hành cùng Hồng Lâu nên sinh ra hắn cũng một tâm tư cẩn mật, Tuyết di lắc đầu nghĩ ngợi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương