Khí Trùng Tinh Hà
-
Chương 078: Tây Môn Phiệt chủ
Tri phủ đại nhân dưới sự tiền hô hậu ủng của các thân vệ, cưỡi con ngựa cao to, đi tới trung tâm quảng trường, nhìn thấy phía dưới các Võ đồng tập trung đông đúc, cảm thấy rất hài lòng.
- Chư vị, bản quan tới đây, một là vì đón tiếp mọi người, thứ hai cũng là động viên tinh thần mọi người. Lần này các ngươi tới Xích Mộc Vương Thành, không chỉ đại diện cho cá nhân và gia tộc các ngươi, mà còn đại diện cho châu quận các ngươi, đại diện cho tương lai sau này của Nam Vân Châu chúng ta. Bổn quan vì biểu thị thành ý, Võ đồng của quận ngoài, trong thời gian lưu lại Nam Vân Châu ba ngày sau này, có thể vào ở bất cứ nhà trọ nào, ăn ở miễn phí, trợ cấp chi phí sinh hoạt trong châu thành!
Có thể tới nơi này báo danh tham gia Thí luyện, không có người nào không phải là xuất thân quý tộc. Theo lý mà nói chút chi phí tiêu dùng này đều tự mình có được. Nhưng câu nói này của Tri phủ đại nhân, ý nghĩa không chỉ dừng lại ở một chút chi phí ăn ở như vậy. Điều này đại diện là một loại tôn trọng, một loại đãi ngộ chỉ có Võ đồng thượng phẩm mới có thể hưởng thụ.
Quan trên đến đây, đương nhiên không thiếu được một bài phát biểu. Đám Võ đồng nghe thấy gật đầu liên tục, tất cả đều cảm thấy Tri phủ đại nhân xem trọng như vậy, làm sao còn có đạo lý không tận tâm tận lực cho được?
Khó khăn lắm, bài phát biểu của Tri phủ đại nhân mới chấm dứt, thời gian ăn trưa cũng vừa vặn đến, vì vậy bắt đầu giải tán. Vừa mới tuyên bố giải tán, Võ đồng các quận đã chào hỏi, kết bạn, bắt đầu tạo thành đoàn thể.
Tần Vô Song không muốn liên lụy quá nhiều đến chuyện thị phi, ở điểm này, Đạt Hề Dương cũng có tâm tư tương thông với hắn. Vân Khinh Yên thích náo nhiệt, nhưng bất đắc dĩ một cây làm chẳng nên non, chỉ có thể số ít phục tùng đa số.
Sau bữa cơm trưa, ba người đều quay về phòng nghỉ, cũng bình an vô sự.
Đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, sau đó truyền đến tiếng gõ cửa:
- Xin hỏi, Tần công tử của quận La Giang có ở đây không?
Khi mở cửa, ngoài cửa có một hán tử bộ dạng gia đinh đang đứng, thần thái tỏ ra cung kính, đồng thời mỉm cười hỏi:
- Tần công tử phải không?
- Là ta, ngươi là…
- Tiểu nhân là quản sự của Tây Môn Đại phiệt. Ở đây có tấm thiệp mời, là Phiệt chủ nhà ta tự viết, bảo tiểu nhân đưa cho Tần công tử, mời ngài tới tệ phủ uống rượu nghe hát, cùng tiêu tán khí trời nóng bức.
Nói xong, lại cung kính dâng lên một tấm thiệp mời được trang trí tuyệt đẹp.
Tần Vô Song biểu tình lãnh đạm, không thèm liếc mắt, thản nhiên nói:
- Cầm về đi.
- Cầm về đi?
Gia đinh đó ngây người sửng sốt.
- Đúng vậy, cầm về đi.
- Tần công tử, ngài có đi hay không cũng phải cầm lấy xem qua chứ?
Tần Vô Song quay đầu lại, hỏi:
- Là Tây Môn Phiệt chủ muốn gặp ta sao?
- Đúng vậy, chính là ý tứ của Phiệt chủ nhà ta.
- Không phải ta muốn đi gặp Tây Môn Phiệt chủ đúng không?
- Không phải…
Hán tử đó ngây người, vẫn thành thật trả lời nói.
- Nếu không phải ta muốn gặp hắn, mà là hắn muốn gặp ta. Vậy thì hoặc là hắn đến thăm ta, chí ít, cũng phải đích thân đến mời ta. Ngươi hãy tiếp nhận ý tứ này của ta quay về báo lại cho Phiệt chủ nhà ngươi.
Tần Vô Song cũng lười nói dông dài với gia đinh này, mánh khóe đùa giỡn của Tây Môn Phiệt chủ, phái một gia đinh đến mời người, hiển nhiên là cố ý hạ thấp thân phận của Tần Vô Song, Tần Vô Song chịu đi mới là lạ.
Gia đinh đó ngây người một lát, chỉ có thể cung kính rút lui:
- Vậy thì, tiểu nhân sẽ quay về báo lại cho Phiệt chủ, mời lão nhân gia biểu thị.
Gia đinh trong phủ Tây Môn Đại phiệt đó rất nhanh đem ý tứ của Tần Vô Song quay về.
Một bộ râu tím của Tây Môn Phiệt chủ, lộ vẻ khí độ bất phàm. Bên người hắn, có tám người đứng. Bốn người bên trái đều là con cái đích truyền của hắn, bốn người bên phải, hai gã là Thái thượng Trưởng lão của Tây Môn Đại phiệt, còn lại hai gã là kim bài đả thủ, đứng đầu và thứ hai trong Lãnh Huyết Thập Tam Ưng.
Phía bên con cháu đích truyền, Tây Môn Thiên lớn tuổi nhất, bộ mặt có chút méo mó, căm hận nói:
- Tiểu tử này, vẫn là lên mặt như vậy.
Lập tức quay đầu nói với Tây Môn Tinh ở phía sau người:
- Tam đệ, ở trung tâm quảng trường hôm nay, tên đó lại cố ý làm náo động sao?
Tây Môn Tinh cười khổ nói:
- Ta không nhìn ra hắn cố ý làm náo động, nhưng khí tràng của tiểu tử đó, quả nhiên rất mãnh liệt.
Tây Môn Nghiên đứng bên cạnh lại bực tức nói:
- Đại ca, Tam đệ, ta không có hứng thú gì với tên Tần Vô Song đó. Ta chỉ muốn biết, nữ nhân của Hào môn Tần gia có thật sự đi lại rất thân thiết với Đạt Hề Minh không?
Vấn đề này Tây Môn Tinh không trả lời được. Tây Môn Thiên lại như đổ thêm dầu vào lửa:
- Còn không phải đi lại rất thân thiết sao? Giống như kết đôi vợ chồng, quả thực xem Tây Môn Đại phiệt chúng ta không ra gì.
Tây Môn Thiên nói khoa trương như vậy, ý tứ chính là muốn xúi giục Tây Môn Nghiên. Xúi giục Tây Môn Nghiên, có thể kéo theo sự ủng hộ của phụ thân. Vì phụ thân từ trước đến nay luôn cưng chiều Nhị muội này.
Tây Môn Nghiên quả nhiên tới lắc tay của phụ thân:
- Phụ thân, chuyện hôn sự này, là cha và Đạt Hề Hằng tự mình ưng thuận. Bây giờ Đạt Hề Thế gia rõ ràng muốn chối bỏ, chuyện này, cha nói nên làm thế nào chứ?
Phiệt chủ của Tây Môn Đại phiệt, đại danh là Tây Môn Vũ. Thiếu niên đã thành danh, từ nhỏ đã tòng quân, lập được chiến công hiển hách, ở trong kỳ tuyển chọn của gia tộc, càng đánh bại quần hùng, đoạt được quyền kế thừa Phiệt chủ. Tiếp nhận Tây Môn Đại phiệt hai mươi bốn năm, ông ta càng đem Tây Môn Đại phiệt chỉnh lý vô cùng thịnh vượng, tấn thăng lên hàng ngũ Thập Nhị Đại Phiệt, có thể nói là tự cho mình có công lao to lớn.
Nhân vật cấp bậc kiêu hùng như vậy, đương nhiên sẽ không bị thái độ của nữ nhi quấy nhiễu cảm xúc.
Trầm ngâm một lát hỏi:
- Nhị vị Trưởng lão, còn có nhị vị Hộ pháp, tên thanh niên này mặc dù còn trẻ, nhưng rất biết tiến lui. Biết ta phái kẻ dưới tới mời hắn, là muốn tiến một bước gây quấy nhiễu hắn, hắn muốn ta đích thân đi mời, trái lại tiến một bước gây quấy nhiễu ta. Chư vị cảm thấy, ta nên đi gặp? Hay là không đi?
- Phiệt chủ hãy suy nghĩ cho kỹ. Chẳng qua là một con cháu Hào môn mới tấn cấp, cho dù có chút kỳ ngộ, cũng chưa đủ tư cách làm giá trước mặt Phiệt chủ. Nếu Phiệt chủ thật sự muốn gặp hắn, kêu kẻ kẻ dưới đi mời hắn đã xem là nể mặt lắm rồi.
- Lão phu đồng ý với ý tứ của Đại Trưởng lão, Đại Phiệt chủ đi gặp một con cháu Hào môn, chuyện này trước nay chưa có tiền lệ, truyền ra ngoài sợ rằng sẽ đánh mất thể diện Đại Phiệt chủ của Tây Môn Đại phiệt ta.
Đây là Trưởng lão đích truyền của Tây Môn Đại phiệt, có lối suy nghĩ truyền thống, bảo thủ, rất là xem trọng danh dự dòng dõi.
Người đứng đầu Lãnh Huyết Thập Tam Ưng, cũng chính là Đại Hộ pháp, là một lão giả già nhưng vẫn tráng kiện, lại mỉm cười nói:
- Mặc dù lão phu còn chưa gặp mặt tiểu tử Tần gia đó, nhưng từ tin tức phản hồi của Nhị đệ, người này, quả thực đáng để Phiệt chủ gặp mặt. Một khi đã gặp, cần gì phải chấp nhất danh dự dòng dõi?
Ở Tây Môn Đại phiệt, địa vị của ba nhân vật đứng đầu Lãnh Huyết Thập Tam Ưng vô cùng siêu nhiên, có thể ngồi ngang hàng với Trưởng lão gia tộc. Vì vậy Đại Hộ pháp này nói chuyện, không cần phải tận sức phụ họa với Trưởng lão gia tộc, mà là có tư cách một nói một. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://qtruyen.net
Nhị Hộ pháp bên cạnh hắn, trước đây đã từng tiếp xúc với Tần Vô Song ở quận La Giang, nhận thức qua về thủ đoạn của Tần Vô Song. Với thực lực Chân Võ Cảnh Bát đẳng của hắn, xác thực cũng không dám nói nói dối, tin tức phản hồi về, vô cùng cẩn thận. Lúc này nghe Đại Hộ pháp nói như vậy, cũng gật đầu đồng ý.
Tây Môn Vũ xoa bộ râu dài, mỉm cười nói:
- Nhị vị Trưởng lão chủ trương không gặp, nhị vị Hộ pháp lại chủ trương không cần câu nệ tư cách. Đạo lý tư cách hay không tư cách, thật khó làm.
Bốn người đó vội nói:
- Tất cả vẫn dựa vào quyết định của Phiệt chủ.
- Dựa vào quyết định của ta?
Tây Môn Vũ mỉm cười nhắc lại một câu.
- Phiệt chủ là đại diện cho Tây Môn Đại phiệt ta đi nói chuyện với người ta, chúng ta thấy không thể có dị nghị.
- Được, nếu đã như vậy, vậy bổn Phiệt chủ sẽ đi gặp tiểu tử Tần gia đó, xem xem yêu nghiệt của quận La Giang, rốt cuộc yêu nghiệt đến mức độ nào.
Tây Môn Thiên và Tây Môn Nghiên nghe phụ thân nói sẽ xuất mã, đều vô cùng vui mừng.
Đặc biệt là Tây Môn Nghiên, kêu lên:
- Phụ thân, hung hăng giáo huấn tiểu tử đó một chút, để hắn biết, ai là quyền uy tối thượng của Nam Vân Châu.
Tây Môn Vũ mỉm cười không đáp, lướt ra ngoài cửa.
Tây Môn Phiệt chủ lặng lẽ không một tiếng động, đi tới khách **** nơi Tần Vô Song đang nghỉ lại, đang rẽ qua hành lang, đột nhiên nhìn thấy có một gã thiếu niên đang đứng trong phòng lớn, thần tình chăm chú nhìn chằm chằm vào hòn non bộ trong sân nhà.
- Tây Môn Phiệt chủ?
Người thiếu niên khoan thai mở miệng, chính là Tần Vô Song.
- Tần Vô Song?
Tây Môn Vũ âm thầm giật mình, trước khi hắn rẽ sang hành lang, hắn căn bản không phát giác ra có người đang đứng giữa sân.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn thực sự khó mà tin được, tiểu tử Tần gia này đã luyện đến loại trình độ này, rõ ràng chính là cảnh giới "thần dữ khí hòa, thần bất ngoại trì khí tự định". Nói một cách đơn giản, chính là hoàn toàn dung nhập vào hoàn cảnh nơi hắn đứng, vô ngã vô vật, con người trở thành một bộ phận phong cảnh của tự nhiên.
Phải biết rằng, Tây Môn Vũ chính là cao thủ hiếm hoi của Xích Mộc Lĩnh, cường giả Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, ở Xích Mộc Lĩnh, người dám nói thắng được hắn, tuyệt đối không vượt qua số lượng ngón tay trên một bàn tay. Nhưng một đại cao thủ như vậy, vậy mà không hề dự đoán được chuyện trước khi xảy ra.
- Ta chờ ngươi một lúc rồi.
Tần Vô Song lại mở miệng một lần nữa.
- Ngươi biết ta sẽ đến sao?
Tây Môn Vũ cảm thấy bước đầu tiên của mình đã rơi vào thế hạ phong, bước thứ hai, bước thứ ba đều bị đối phương chiếm được ưu thế trước.
- Ngươi nhất định sẽ đến.
Tần Vô Song đột nhiên cười thần bí, thân thể giống như chim én bay vút lên cao, quát khẽ:
- Đi theo ta.
Thanh âm hạ xuống, người đã rơi ra ngoài tường viện, như chim nhạn bay về phía xa.
- Chư vị, bản quan tới đây, một là vì đón tiếp mọi người, thứ hai cũng là động viên tinh thần mọi người. Lần này các ngươi tới Xích Mộc Vương Thành, không chỉ đại diện cho cá nhân và gia tộc các ngươi, mà còn đại diện cho châu quận các ngươi, đại diện cho tương lai sau này của Nam Vân Châu chúng ta. Bổn quan vì biểu thị thành ý, Võ đồng của quận ngoài, trong thời gian lưu lại Nam Vân Châu ba ngày sau này, có thể vào ở bất cứ nhà trọ nào, ăn ở miễn phí, trợ cấp chi phí sinh hoạt trong châu thành!
Có thể tới nơi này báo danh tham gia Thí luyện, không có người nào không phải là xuất thân quý tộc. Theo lý mà nói chút chi phí tiêu dùng này đều tự mình có được. Nhưng câu nói này của Tri phủ đại nhân, ý nghĩa không chỉ dừng lại ở một chút chi phí ăn ở như vậy. Điều này đại diện là một loại tôn trọng, một loại đãi ngộ chỉ có Võ đồng thượng phẩm mới có thể hưởng thụ.
Quan trên đến đây, đương nhiên không thiếu được một bài phát biểu. Đám Võ đồng nghe thấy gật đầu liên tục, tất cả đều cảm thấy Tri phủ đại nhân xem trọng như vậy, làm sao còn có đạo lý không tận tâm tận lực cho được?
Khó khăn lắm, bài phát biểu của Tri phủ đại nhân mới chấm dứt, thời gian ăn trưa cũng vừa vặn đến, vì vậy bắt đầu giải tán. Vừa mới tuyên bố giải tán, Võ đồng các quận đã chào hỏi, kết bạn, bắt đầu tạo thành đoàn thể.
Tần Vô Song không muốn liên lụy quá nhiều đến chuyện thị phi, ở điểm này, Đạt Hề Dương cũng có tâm tư tương thông với hắn. Vân Khinh Yên thích náo nhiệt, nhưng bất đắc dĩ một cây làm chẳng nên non, chỉ có thể số ít phục tùng đa số.
Sau bữa cơm trưa, ba người đều quay về phòng nghỉ, cũng bình an vô sự.
Đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, sau đó truyền đến tiếng gõ cửa:
- Xin hỏi, Tần công tử của quận La Giang có ở đây không?
Khi mở cửa, ngoài cửa có một hán tử bộ dạng gia đinh đang đứng, thần thái tỏ ra cung kính, đồng thời mỉm cười hỏi:
- Tần công tử phải không?
- Là ta, ngươi là…
- Tiểu nhân là quản sự của Tây Môn Đại phiệt. Ở đây có tấm thiệp mời, là Phiệt chủ nhà ta tự viết, bảo tiểu nhân đưa cho Tần công tử, mời ngài tới tệ phủ uống rượu nghe hát, cùng tiêu tán khí trời nóng bức.
Nói xong, lại cung kính dâng lên một tấm thiệp mời được trang trí tuyệt đẹp.
Tần Vô Song biểu tình lãnh đạm, không thèm liếc mắt, thản nhiên nói:
- Cầm về đi.
- Cầm về đi?
Gia đinh đó ngây người sửng sốt.
- Đúng vậy, cầm về đi.
- Tần công tử, ngài có đi hay không cũng phải cầm lấy xem qua chứ?
Tần Vô Song quay đầu lại, hỏi:
- Là Tây Môn Phiệt chủ muốn gặp ta sao?
- Đúng vậy, chính là ý tứ của Phiệt chủ nhà ta.
- Không phải ta muốn đi gặp Tây Môn Phiệt chủ đúng không?
- Không phải…
Hán tử đó ngây người, vẫn thành thật trả lời nói.
- Nếu không phải ta muốn gặp hắn, mà là hắn muốn gặp ta. Vậy thì hoặc là hắn đến thăm ta, chí ít, cũng phải đích thân đến mời ta. Ngươi hãy tiếp nhận ý tứ này của ta quay về báo lại cho Phiệt chủ nhà ngươi.
Tần Vô Song cũng lười nói dông dài với gia đinh này, mánh khóe đùa giỡn của Tây Môn Phiệt chủ, phái một gia đinh đến mời người, hiển nhiên là cố ý hạ thấp thân phận của Tần Vô Song, Tần Vô Song chịu đi mới là lạ.
Gia đinh đó ngây người một lát, chỉ có thể cung kính rút lui:
- Vậy thì, tiểu nhân sẽ quay về báo lại cho Phiệt chủ, mời lão nhân gia biểu thị.
Gia đinh trong phủ Tây Môn Đại phiệt đó rất nhanh đem ý tứ của Tần Vô Song quay về.
Một bộ râu tím của Tây Môn Phiệt chủ, lộ vẻ khí độ bất phàm. Bên người hắn, có tám người đứng. Bốn người bên trái đều là con cái đích truyền của hắn, bốn người bên phải, hai gã là Thái thượng Trưởng lão của Tây Môn Đại phiệt, còn lại hai gã là kim bài đả thủ, đứng đầu và thứ hai trong Lãnh Huyết Thập Tam Ưng.
Phía bên con cháu đích truyền, Tây Môn Thiên lớn tuổi nhất, bộ mặt có chút méo mó, căm hận nói:
- Tiểu tử này, vẫn là lên mặt như vậy.
Lập tức quay đầu nói với Tây Môn Tinh ở phía sau người:
- Tam đệ, ở trung tâm quảng trường hôm nay, tên đó lại cố ý làm náo động sao?
Tây Môn Tinh cười khổ nói:
- Ta không nhìn ra hắn cố ý làm náo động, nhưng khí tràng của tiểu tử đó, quả nhiên rất mãnh liệt.
Tây Môn Nghiên đứng bên cạnh lại bực tức nói:
- Đại ca, Tam đệ, ta không có hứng thú gì với tên Tần Vô Song đó. Ta chỉ muốn biết, nữ nhân của Hào môn Tần gia có thật sự đi lại rất thân thiết với Đạt Hề Minh không?
Vấn đề này Tây Môn Tinh không trả lời được. Tây Môn Thiên lại như đổ thêm dầu vào lửa:
- Còn không phải đi lại rất thân thiết sao? Giống như kết đôi vợ chồng, quả thực xem Tây Môn Đại phiệt chúng ta không ra gì.
Tây Môn Thiên nói khoa trương như vậy, ý tứ chính là muốn xúi giục Tây Môn Nghiên. Xúi giục Tây Môn Nghiên, có thể kéo theo sự ủng hộ của phụ thân. Vì phụ thân từ trước đến nay luôn cưng chiều Nhị muội này.
Tây Môn Nghiên quả nhiên tới lắc tay của phụ thân:
- Phụ thân, chuyện hôn sự này, là cha và Đạt Hề Hằng tự mình ưng thuận. Bây giờ Đạt Hề Thế gia rõ ràng muốn chối bỏ, chuyện này, cha nói nên làm thế nào chứ?
Phiệt chủ của Tây Môn Đại phiệt, đại danh là Tây Môn Vũ. Thiếu niên đã thành danh, từ nhỏ đã tòng quân, lập được chiến công hiển hách, ở trong kỳ tuyển chọn của gia tộc, càng đánh bại quần hùng, đoạt được quyền kế thừa Phiệt chủ. Tiếp nhận Tây Môn Đại phiệt hai mươi bốn năm, ông ta càng đem Tây Môn Đại phiệt chỉnh lý vô cùng thịnh vượng, tấn thăng lên hàng ngũ Thập Nhị Đại Phiệt, có thể nói là tự cho mình có công lao to lớn.
Nhân vật cấp bậc kiêu hùng như vậy, đương nhiên sẽ không bị thái độ của nữ nhi quấy nhiễu cảm xúc.
Trầm ngâm một lát hỏi:
- Nhị vị Trưởng lão, còn có nhị vị Hộ pháp, tên thanh niên này mặc dù còn trẻ, nhưng rất biết tiến lui. Biết ta phái kẻ dưới tới mời hắn, là muốn tiến một bước gây quấy nhiễu hắn, hắn muốn ta đích thân đi mời, trái lại tiến một bước gây quấy nhiễu ta. Chư vị cảm thấy, ta nên đi gặp? Hay là không đi?
- Phiệt chủ hãy suy nghĩ cho kỹ. Chẳng qua là một con cháu Hào môn mới tấn cấp, cho dù có chút kỳ ngộ, cũng chưa đủ tư cách làm giá trước mặt Phiệt chủ. Nếu Phiệt chủ thật sự muốn gặp hắn, kêu kẻ kẻ dưới đi mời hắn đã xem là nể mặt lắm rồi.
- Lão phu đồng ý với ý tứ của Đại Trưởng lão, Đại Phiệt chủ đi gặp một con cháu Hào môn, chuyện này trước nay chưa có tiền lệ, truyền ra ngoài sợ rằng sẽ đánh mất thể diện Đại Phiệt chủ của Tây Môn Đại phiệt ta.
Đây là Trưởng lão đích truyền của Tây Môn Đại phiệt, có lối suy nghĩ truyền thống, bảo thủ, rất là xem trọng danh dự dòng dõi.
Người đứng đầu Lãnh Huyết Thập Tam Ưng, cũng chính là Đại Hộ pháp, là một lão giả già nhưng vẫn tráng kiện, lại mỉm cười nói:
- Mặc dù lão phu còn chưa gặp mặt tiểu tử Tần gia đó, nhưng từ tin tức phản hồi của Nhị đệ, người này, quả thực đáng để Phiệt chủ gặp mặt. Một khi đã gặp, cần gì phải chấp nhất danh dự dòng dõi?
Ở Tây Môn Đại phiệt, địa vị của ba nhân vật đứng đầu Lãnh Huyết Thập Tam Ưng vô cùng siêu nhiên, có thể ngồi ngang hàng với Trưởng lão gia tộc. Vì vậy Đại Hộ pháp này nói chuyện, không cần phải tận sức phụ họa với Trưởng lão gia tộc, mà là có tư cách một nói một. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://qtruyen.net
Nhị Hộ pháp bên cạnh hắn, trước đây đã từng tiếp xúc với Tần Vô Song ở quận La Giang, nhận thức qua về thủ đoạn của Tần Vô Song. Với thực lực Chân Võ Cảnh Bát đẳng của hắn, xác thực cũng không dám nói nói dối, tin tức phản hồi về, vô cùng cẩn thận. Lúc này nghe Đại Hộ pháp nói như vậy, cũng gật đầu đồng ý.
Tây Môn Vũ xoa bộ râu dài, mỉm cười nói:
- Nhị vị Trưởng lão chủ trương không gặp, nhị vị Hộ pháp lại chủ trương không cần câu nệ tư cách. Đạo lý tư cách hay không tư cách, thật khó làm.
Bốn người đó vội nói:
- Tất cả vẫn dựa vào quyết định của Phiệt chủ.
- Dựa vào quyết định của ta?
Tây Môn Vũ mỉm cười nhắc lại một câu.
- Phiệt chủ là đại diện cho Tây Môn Đại phiệt ta đi nói chuyện với người ta, chúng ta thấy không thể có dị nghị.
- Được, nếu đã như vậy, vậy bổn Phiệt chủ sẽ đi gặp tiểu tử Tần gia đó, xem xem yêu nghiệt của quận La Giang, rốt cuộc yêu nghiệt đến mức độ nào.
Tây Môn Thiên và Tây Môn Nghiên nghe phụ thân nói sẽ xuất mã, đều vô cùng vui mừng.
Đặc biệt là Tây Môn Nghiên, kêu lên:
- Phụ thân, hung hăng giáo huấn tiểu tử đó một chút, để hắn biết, ai là quyền uy tối thượng của Nam Vân Châu.
Tây Môn Vũ mỉm cười không đáp, lướt ra ngoài cửa.
Tây Môn Phiệt chủ lặng lẽ không một tiếng động, đi tới khách **** nơi Tần Vô Song đang nghỉ lại, đang rẽ qua hành lang, đột nhiên nhìn thấy có một gã thiếu niên đang đứng trong phòng lớn, thần tình chăm chú nhìn chằm chằm vào hòn non bộ trong sân nhà.
- Tây Môn Phiệt chủ?
Người thiếu niên khoan thai mở miệng, chính là Tần Vô Song.
- Tần Vô Song?
Tây Môn Vũ âm thầm giật mình, trước khi hắn rẽ sang hành lang, hắn căn bản không phát giác ra có người đang đứng giữa sân.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn thực sự khó mà tin được, tiểu tử Tần gia này đã luyện đến loại trình độ này, rõ ràng chính là cảnh giới "thần dữ khí hòa, thần bất ngoại trì khí tự định". Nói một cách đơn giản, chính là hoàn toàn dung nhập vào hoàn cảnh nơi hắn đứng, vô ngã vô vật, con người trở thành một bộ phận phong cảnh của tự nhiên.
Phải biết rằng, Tây Môn Vũ chính là cao thủ hiếm hoi của Xích Mộc Lĩnh, cường giả Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, ở Xích Mộc Lĩnh, người dám nói thắng được hắn, tuyệt đối không vượt qua số lượng ngón tay trên một bàn tay. Nhưng một đại cao thủ như vậy, vậy mà không hề dự đoán được chuyện trước khi xảy ra.
- Ta chờ ngươi một lúc rồi.
Tần Vô Song lại mở miệng một lần nữa.
- Ngươi biết ta sẽ đến sao?
Tây Môn Vũ cảm thấy bước đầu tiên của mình đã rơi vào thế hạ phong, bước thứ hai, bước thứ ba đều bị đối phương chiếm được ưu thế trước.
- Ngươi nhất định sẽ đến.
Tần Vô Song đột nhiên cười thần bí, thân thể giống như chim én bay vút lên cao, quát khẽ:
- Đi theo ta.
Thanh âm hạ xuống, người đã rơi ra ngoài tường viện, như chim nhạn bay về phía xa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook