Khí Trùng Tinh Hà
-
Chương 055: Nhường ngươi ba chiêu
Hứa gia một chiêu thất thế, có thể nói là toàn bộ rơi vào bị động. Bọn họ ban đầu thấy Tần Liên Sơn lên sân, cứ nghĩ sẽ thắng dễ dàng. Lại không ngờ, trận thứ nhất chẳng những thua, hơn nữa ngay cả mạng cũng mất.
Lúc này, bọn họ cũng không có tâm trạng đau khổ vì cái chết của Hứa Ngũ Căn. Trận thứ hai, người ta đã chờ sẵn rồi. Đừng nói chuyện tránh né không chiến, cho dù kéo dài thời gian, trì hoãn lên đài, toàn bộ Đại quảng trường cũng sẽ hối thúc.
Hứa Tam Lập hắng giọng, trong lòng hận ý ngập trời. Nhìn cả Đại quảng trường sôi trào, hắn cũng không rõ, lúc nào Hàn môn Tần gia lại có nhân khí cao như vậy? Mà lúc nào, Hứa gia lại bị người đối xử như vậy, từng người đều gọi đánh, từng người đều bỏ đá xuống giếng?
Hắn lại không nghĩ, Hứa Ngũ Căn ngoại hiệu Tay Đồ Tể, đã có quá nhiều oan hồn chết dưới tay hắn!
- Trận thứ hai, ta lên!
Hứa Tam Lập nhìn Tần Vô Song đang đứng trên đài nói. Tuy rằng, đánh nhau với một Võ đồng Thất đẳng sẽ làm hắn mất mặt.
Nhưng mà cục diện này, nếu trận chiến thứ hai lại thua nữa, Hứa gia tuyệt đối sẽ thất bại không dậy nổi! Năm trận ba thắng, nếu trận thứ hai thất bại nữa, bọn họ sẽ đối mặt với vách đá, một hồi định cục diện sinh tử.
Hứa gia làm việc luôn luôn ổn thỏa, tuyệt không cho phép loại cục diện không nắm chắc này xuất hiện.
- Tam Lập, trận thứ hai ngươi không thể lên!
Trưởng lão độc nhãn trừng con mắt duy nhất, bên trong lóe ra lửa giận cùng cừu hận, xa xa đánh giá Tần Vô Song, thấp giọng nói:
- Ngươi là Tộc trưởng, một khi đánh thì phải thắng, không được thất bại. Hứa gia có thể thua lần thứ hai, nhưng ngươi một khi thất bại thì Hứa gia không dậy nổi nữa.
Hứa Tam Lập ngẩn người, lập tức hiểu được.
Đúng vậy, Hứa gia thua trận thứ hai, ít nhất còn được đi tiếp trận thứ ba, nhưng hắn thân là Tộc trưởng, nếu thua, sĩ khí Hứa gia tất nhiên mất hết, hơn nữa địch nhân có thêm cơ hội thừa thắng xông lên, đánh thắng luôn trận thứ ba, Hứa gia sẽ tiêu tùng.
Hắn là Tộc trưởng, tất nhiên phải tiếp nhận trận chiến gian nan nhất, cũng là quan trọng nhất, đó là trận thứ ba. Thắng, thì cuộc chiến tiếp tục, thua, Hứa gia chắp hai tay dâng vị trí Hào môn cho người ta!
Trận thứ ba mới là trận mấu chốt trong cuộc chiến lần này.
- Khai thúc, còn trận thứ hai?
Hứa Tam Lập còn có chút bất an.
- Trận thứ hai ta lên, theo kế hoạch lúc trước, cũng là ta lên đánh trận thứ hai. Chỉ tiếc là chúng ta không dự đoán được phụ tử Tần gia cư nhiên trước sau xuất trận. Lần này, đối thủ không ai liên tục xuất chiến, cho nên chỉ có thể lấy một chọi một.
Theo quy củ, nếu một người giao chiến, muốn xuất chiến trận thứ hai, nhất định phải lấy một địch hai, nếu liên tục xuất chiến ba lần, trận thứ ba phải lấy một địch ba. Cứ như thế tính lên. Nhưng là, Tần gia bên này, đầu tiên là Tần Liên Sơn xuất trướng. Tiếp theo, lại là Tần Vô Song thay thế, đều là kẻ đầy đủ sức lực mà xuất trướng, tự nhiên phải lấy một chọi một mà ứng chiến.
- Khai Trưởng lão đánh trận thứ hai, chính là lựa chọn hợp lý nhất.
Nhạc Trưởng lão nói:
- Mấu chốt là trận thứ ba, phụ tử Tần gia bất luận ai lên, cũng là lần thứ hai xuất chiến, phải lấy một địch hai. Bởi vậy, cho dù chúng ta thua trận thứ hai, chỉ cần sau đó trên đài phát huy, xa luân chiến cũng có thể mệt chết hai người bọn họ.
Hứa Tam Lập lập tức gật đầu, Nhạc Trưởng lão nói mấy lời ấy làm hắn an tâm vô cùng.
- Khai thúc, Nhạc thúc, trước khi chiến đấu, chúng ta định ra một chuẩn tắc, chẳng những phải thắng, mà còn phải tiêu hao thực lực đối thủ trên diện rộng, làm cho bọn họ tinh lực cùng chân khí tiêu hao càng lớn, chúng ta chiến đấu tiếp càng dễ dàng hơn.
Hứa gia hiện tại đã bất chấp cả thể diện, cho dù là chiến thuật đông người, dùng xa luân chiến, chỉ cầu mong chèn ép được người Tần gia mà thôi. Nói trắng ra là, ỷ nhiều hiếp ít.
Hứa gia một bên bàn thảo lâu như vậy, chậm chạp không chịu lên đài. Người dưới đài xem chừng không vui, thanh âm hối thúc không ngừng, chung quanh ồn ào, cũng đều thúc giục Hứa gia mau mau phái người lên đài. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đường đường Hào môn Hứa gia, đối mặt với khiêu chiến của Hàn môn, sao có thể chậm chạp từ tốn được?
Khai Trưởng lão một thân trường bào, đai lưng chỉnh tề, hét vang một tiếng, nhảy lên sân đấu.
Một già một trẻ, cũng như hai cây cổ thụ vững chắc bình thường đứng vững trước mặt đối thủ. Một lão giả đầu tóc bạc phơ, một thiếu niên tóc còn xanh mướt, nhìn qua chênh lệch như sông so với biển.
Điều làm cho người ta không biết nên khóc hay cười chính là, lão già vẻ mặt oán thù nặng nề, phong độ hoàn toàn không có, còn gã thanh niên thì lại an nhiên tự tại, miệng khẽ mỉm cười, giống như vừa gặp lại người bạn cũ lâu ngày không gặp. Vẻ mặt của hắn chẳng có vẻ gì là đang tham gia vào một trận sinh tử chi chiến cả.
- Tiểu tử, miệng còn hôi sữa cũng dám lên đài tập võ nghệ?
Khai Trưởng lão ra vẻ người lớn giảng bài:
- Đáng thương cho cha mẹ sinh ra ngươi không dễ dàng, một phen bỏ mạng tại đây, việc gì mà phải đày đọa bản thân như vậy?
Tần Vô Song nhàn nhạt cười, đáp lại một câu:
- Ta đang muốn hỏi ngươi, tuổi già sức yếu rồi sai lại còn lên đài chịu nhục chịu chết, chẳng lẽ thanh niên Hứa gia cũng chết sạch cả rồi sao?
Lời này trung khí mười phần, truyền thẳng xuống dưới đài. Con cháu Hứa gia nghe xong đều nổi trận lôi đình, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lên đài đem Tần Vô Song ăn sống nuốt tươi.
- Nói lời vô nghĩa, để ta xem, Tần gia các ngươi có phải là yêu quái hay không, Võ đồng Thất đẳng cỏn con mà dám lên đài sinh tử chiến!
Tần Vô Song khoát tay chặn lại, thản nhiên nói:
- Ta xem ngươi cũng có tuổi rồi, không bằng như vậy đi, ta nhường cho ngươi ba chiêu, như thế nào?
Tần Vô Song tuy rằng hiểu được kính lão yêu ấu, nhưng hiện tại là ở trên đài, là đối đầu sinh tử, hắn tự nhiên sẽ không có ý tưởng kính lão đắc thọ.
Hắn nói vậy là cố ý chọc giận Hứa gia, đánh vào mặt Hứa gia, giúp Tần gia nổi trội lên. Đối Tần Vô Song mà nói, Tần gia quật khởi đã là chuyện tất nhiên, mà trong lúc thượng đài thế này, là lúc tạo thanh thế tốt nhất.
Trên đài mỗi một tiếng nói một cử động, đều là vì Tần gia mà tạo thanh thế.
- Tiểu tử ngông cuồng…
Khai Trưởng lão dù sao sống cũng đã mấy chục năm, còn gì mà chưa từng thấy qua? Đương nhiên hắn biết đây là chiêu khích tướng, lập tức huơ tay một vòng, quát lên:
- Lão phu nội trong ba chiêu không đánh bại ngươi, coi như ta vô năng.
Lão nhân này cũng là người thông minh, không thèm khách khí, trực tiếp đi tới, bàn tay thành đao, hướng cổ Tần Vô Song chém tới.
Tần Vô Song nét cười cợt chế giễu trên mặt vẫn như cũ không hề tiêu giảm, giơ lên một ngón tay, nhẹ nhàng lắc lắc, cười nói:
- Ba chiêu thì hơi nhiều…
Đang nói chuyện, thân hình quỷ mị chợt lóe, đã vòng đến bên cạnh Khai Trưởng lão.
Khai Trưởng lão trụ thân, cuống quít nghiêng người đi, đã thấy Tần Vô Song vẻ mặt trào phúng nói:
- Một chiêu, ta chỉ cần một chiêu, cam đoan đưa ngươi quy thiên.
Dưới đài tất cả người xem cũng ngừng hô hấp. Vừa rồi tuy rằng là một người công một người phòng, nhưng bên trong, khí thế công kích lăng liệt, thân pháp tránh né cao siêu. người trong nghề đều có thể nhìn ra rõ ràng, Tần Vô Song vừa mới động thân thật sự tiêu sái, nhưng lại có thể tránh được một kích dữ dội của cường giả Chân Võ Cảnh Tứ đẳng, trong lòng tất cả mọi người đều kịch liệt chấn động.
Trước kia, bọn họ có nghe nói Tần Vô Song trong một giây giết chết Trương Diệu. Nhưng Trương Diệu dù sao cũng chỉ là Lực Võ Cảnh Đỉnh phong, hơn nữa rất nhiều nhân sĩ bát quái kể mỗi người mỗi khác. Thậm chí còn có người nói Tần Vô Song giết chết Trương Diệu, căn bản là do Đạt Hề Minh sau lưng ra tay ám trợ.
Mãi cho đến giờ phút này, tất cả hoài nghi, tất cả dự đoán, tất cả nghi kỵ, cũng tại đây tan thành mây khói! Trên võ đài, không ai có thể giúp hắn làm bừa.
Võ đồng Thất đẳng, thế nhưng thật sự có thể cùng Chân Võ Cảnh Tứ đẳng giao chiến!
Nếu trong nháy mắt giết Lực Võ Cảnh Đỉnh phong gọi là kỳ tích, như vậy, Võ đồng Thất đẳng đối chiến với Chân Võ Cảnh Tứ đẳng chính là truyền thuyết! Nhưng mà, truyền thuyết này, giờ phút này lại đang diễn ra trước mắt mọi người!
Lực Võ Cảnh Đỉnh phong, Chân Võ Cảnh Tứ đẳng. Rất nhiều người ở trong lòng tính toán chênh lệch của hai người. Càng tính càng hoảng sợ, càng nghĩ tóc gáy càng dựng thẳng.
Nhất là những Võ đồng đã từng cùng Tần Vô Song có xích mích, lại hết cả hồn, mặt không còn chút máu… Mà các bậc phụ huynh đều quay sang hỏi nhi tử nhà mình, lúc trước ở Võ Đồng Viện cùng với Tần Vô Song giao tình như thế nào!
Nếu biết được đã từng thất lễ với Tần Vô Song, nhất thời chửi ầm lên, lên án mạnh mẽ không thôi. Mà biết được cùng Tần Vô Song không có quan hệ gì, đa phần thất vọng rất nhiều nhưng cũng không khỏi cảm thấy may mắn. May mắn là không có đắc tội với tên tiểu tử Tần gia yêu nghiệt này.
Một số ít phụ huynh, biết nhi tử cùng Tần Vô Song có chút giao tình, tỷ như cha mẹ của Hồ Tư Ngôn, Phương Tiểu Trung thì lại vui mừng khôn xiết, trong lòng mừng rỡ không thôi.
Sắc mặt khó coi nhất tự nhiên là Vọng tộc Trương gia, Tộc trưởng Trương Mậu Thụy. Hắn đến giờ phút này mới biết được, tiểu tử Tần gia này có bao nhiêu yêu nghiệt.
Nói cách khác, hai đứa con trai của hắn đã bị chết oan, căn bản là vật hy sinh cho Hứa gia, chỉ là kẻ chết thay!
Còn Hứa Tam Lập thì sắc mặt xanh mét, cắn môi, tâm loạn như ma. Nhìn thấy Tần Vô Song khí phách phấn chấn, trong lòng thê lương vô cùng.
Hắn ý thức được, từ đầu đến cuối, việc mưu đồ chiếm đoạt gia sản Tần gia có lẽ căn bản là một quyết định sai lầm, sai lầm nhất trong cuộc đời của hắn.
Nếu không phải Hứa gia muốn mưu đồ chiếm đoạt Tần gia, Tần gia mặc dù cũng sẽ khiêu chiến Hào môn, nhưng tất nhiên sẽ không lựa chọn Hứa gia. Dù sao trong Tam Đại Hào Môn ở quận La Giang, Tiễn gia lấy việc buôn bán lập mà gia, võ lực tương đối yếu một chút, dễ dàng hạ bệ nhất. Hơn nữa, tiểu tử Tần gia cũng từng nói qua, Hứa gia mưu đồ cơ nghiệp Tần gia, như vậy yêu cầu Hứa gia đem vị trí Hào môn đến đổi!
Hết thảy đều là do Hứa Tam Lập hắn tự mua dây buộc mình!
Trên đài, Khai Trưởng lão đánh xong ba chiêu. Nụ cười trên mặt Tần Vô Song phút chốc thu lại, ngữ khí điềm nhiên nói:
- Ba chiêu đã qua, bây giờ tiếp nhận một chiêu của ta!
Nói xong, Viêm Dương chân khí thôi động, toàn thân khí thế như sóng triều, một cổ hơi thở nhiệt liệt, mỗi lỗ chân lông đều tràn đầy, cả người giống như trong khoảnh khắc bị đốt lên, đốm lửa nhỏ nhất thời cháy lan ra đồng cỏ, sáng chói!
Lúc này, bọn họ cũng không có tâm trạng đau khổ vì cái chết của Hứa Ngũ Căn. Trận thứ hai, người ta đã chờ sẵn rồi. Đừng nói chuyện tránh né không chiến, cho dù kéo dài thời gian, trì hoãn lên đài, toàn bộ Đại quảng trường cũng sẽ hối thúc.
Hứa Tam Lập hắng giọng, trong lòng hận ý ngập trời. Nhìn cả Đại quảng trường sôi trào, hắn cũng không rõ, lúc nào Hàn môn Tần gia lại có nhân khí cao như vậy? Mà lúc nào, Hứa gia lại bị người đối xử như vậy, từng người đều gọi đánh, từng người đều bỏ đá xuống giếng?
Hắn lại không nghĩ, Hứa Ngũ Căn ngoại hiệu Tay Đồ Tể, đã có quá nhiều oan hồn chết dưới tay hắn!
- Trận thứ hai, ta lên!
Hứa Tam Lập nhìn Tần Vô Song đang đứng trên đài nói. Tuy rằng, đánh nhau với một Võ đồng Thất đẳng sẽ làm hắn mất mặt.
Nhưng mà cục diện này, nếu trận chiến thứ hai lại thua nữa, Hứa gia tuyệt đối sẽ thất bại không dậy nổi! Năm trận ba thắng, nếu trận thứ hai thất bại nữa, bọn họ sẽ đối mặt với vách đá, một hồi định cục diện sinh tử.
Hứa gia làm việc luôn luôn ổn thỏa, tuyệt không cho phép loại cục diện không nắm chắc này xuất hiện.
- Tam Lập, trận thứ hai ngươi không thể lên!
Trưởng lão độc nhãn trừng con mắt duy nhất, bên trong lóe ra lửa giận cùng cừu hận, xa xa đánh giá Tần Vô Song, thấp giọng nói:
- Ngươi là Tộc trưởng, một khi đánh thì phải thắng, không được thất bại. Hứa gia có thể thua lần thứ hai, nhưng ngươi một khi thất bại thì Hứa gia không dậy nổi nữa.
Hứa Tam Lập ngẩn người, lập tức hiểu được.
Đúng vậy, Hứa gia thua trận thứ hai, ít nhất còn được đi tiếp trận thứ ba, nhưng hắn thân là Tộc trưởng, nếu thua, sĩ khí Hứa gia tất nhiên mất hết, hơn nữa địch nhân có thêm cơ hội thừa thắng xông lên, đánh thắng luôn trận thứ ba, Hứa gia sẽ tiêu tùng.
Hắn là Tộc trưởng, tất nhiên phải tiếp nhận trận chiến gian nan nhất, cũng là quan trọng nhất, đó là trận thứ ba. Thắng, thì cuộc chiến tiếp tục, thua, Hứa gia chắp hai tay dâng vị trí Hào môn cho người ta!
Trận thứ ba mới là trận mấu chốt trong cuộc chiến lần này.
- Khai thúc, còn trận thứ hai?
Hứa Tam Lập còn có chút bất an.
- Trận thứ hai ta lên, theo kế hoạch lúc trước, cũng là ta lên đánh trận thứ hai. Chỉ tiếc là chúng ta không dự đoán được phụ tử Tần gia cư nhiên trước sau xuất trận. Lần này, đối thủ không ai liên tục xuất chiến, cho nên chỉ có thể lấy một chọi một.
Theo quy củ, nếu một người giao chiến, muốn xuất chiến trận thứ hai, nhất định phải lấy một địch hai, nếu liên tục xuất chiến ba lần, trận thứ ba phải lấy một địch ba. Cứ như thế tính lên. Nhưng là, Tần gia bên này, đầu tiên là Tần Liên Sơn xuất trướng. Tiếp theo, lại là Tần Vô Song thay thế, đều là kẻ đầy đủ sức lực mà xuất trướng, tự nhiên phải lấy một chọi một mà ứng chiến.
- Khai Trưởng lão đánh trận thứ hai, chính là lựa chọn hợp lý nhất.
Nhạc Trưởng lão nói:
- Mấu chốt là trận thứ ba, phụ tử Tần gia bất luận ai lên, cũng là lần thứ hai xuất chiến, phải lấy một địch hai. Bởi vậy, cho dù chúng ta thua trận thứ hai, chỉ cần sau đó trên đài phát huy, xa luân chiến cũng có thể mệt chết hai người bọn họ.
Hứa Tam Lập lập tức gật đầu, Nhạc Trưởng lão nói mấy lời ấy làm hắn an tâm vô cùng.
- Khai thúc, Nhạc thúc, trước khi chiến đấu, chúng ta định ra một chuẩn tắc, chẳng những phải thắng, mà còn phải tiêu hao thực lực đối thủ trên diện rộng, làm cho bọn họ tinh lực cùng chân khí tiêu hao càng lớn, chúng ta chiến đấu tiếp càng dễ dàng hơn.
Hứa gia hiện tại đã bất chấp cả thể diện, cho dù là chiến thuật đông người, dùng xa luân chiến, chỉ cầu mong chèn ép được người Tần gia mà thôi. Nói trắng ra là, ỷ nhiều hiếp ít.
Hứa gia một bên bàn thảo lâu như vậy, chậm chạp không chịu lên đài. Người dưới đài xem chừng không vui, thanh âm hối thúc không ngừng, chung quanh ồn ào, cũng đều thúc giục Hứa gia mau mau phái người lên đài. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đường đường Hào môn Hứa gia, đối mặt với khiêu chiến của Hàn môn, sao có thể chậm chạp từ tốn được?
Khai Trưởng lão một thân trường bào, đai lưng chỉnh tề, hét vang một tiếng, nhảy lên sân đấu.
Một già một trẻ, cũng như hai cây cổ thụ vững chắc bình thường đứng vững trước mặt đối thủ. Một lão giả đầu tóc bạc phơ, một thiếu niên tóc còn xanh mướt, nhìn qua chênh lệch như sông so với biển.
Điều làm cho người ta không biết nên khóc hay cười chính là, lão già vẻ mặt oán thù nặng nề, phong độ hoàn toàn không có, còn gã thanh niên thì lại an nhiên tự tại, miệng khẽ mỉm cười, giống như vừa gặp lại người bạn cũ lâu ngày không gặp. Vẻ mặt của hắn chẳng có vẻ gì là đang tham gia vào một trận sinh tử chi chiến cả.
- Tiểu tử, miệng còn hôi sữa cũng dám lên đài tập võ nghệ?
Khai Trưởng lão ra vẻ người lớn giảng bài:
- Đáng thương cho cha mẹ sinh ra ngươi không dễ dàng, một phen bỏ mạng tại đây, việc gì mà phải đày đọa bản thân như vậy?
Tần Vô Song nhàn nhạt cười, đáp lại một câu:
- Ta đang muốn hỏi ngươi, tuổi già sức yếu rồi sai lại còn lên đài chịu nhục chịu chết, chẳng lẽ thanh niên Hứa gia cũng chết sạch cả rồi sao?
Lời này trung khí mười phần, truyền thẳng xuống dưới đài. Con cháu Hứa gia nghe xong đều nổi trận lôi đình, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lên đài đem Tần Vô Song ăn sống nuốt tươi.
- Nói lời vô nghĩa, để ta xem, Tần gia các ngươi có phải là yêu quái hay không, Võ đồng Thất đẳng cỏn con mà dám lên đài sinh tử chiến!
Tần Vô Song khoát tay chặn lại, thản nhiên nói:
- Ta xem ngươi cũng có tuổi rồi, không bằng như vậy đi, ta nhường cho ngươi ba chiêu, như thế nào?
Tần Vô Song tuy rằng hiểu được kính lão yêu ấu, nhưng hiện tại là ở trên đài, là đối đầu sinh tử, hắn tự nhiên sẽ không có ý tưởng kính lão đắc thọ.
Hắn nói vậy là cố ý chọc giận Hứa gia, đánh vào mặt Hứa gia, giúp Tần gia nổi trội lên. Đối Tần Vô Song mà nói, Tần gia quật khởi đã là chuyện tất nhiên, mà trong lúc thượng đài thế này, là lúc tạo thanh thế tốt nhất.
Trên đài mỗi một tiếng nói một cử động, đều là vì Tần gia mà tạo thanh thế.
- Tiểu tử ngông cuồng…
Khai Trưởng lão dù sao sống cũng đã mấy chục năm, còn gì mà chưa từng thấy qua? Đương nhiên hắn biết đây là chiêu khích tướng, lập tức huơ tay một vòng, quát lên:
- Lão phu nội trong ba chiêu không đánh bại ngươi, coi như ta vô năng.
Lão nhân này cũng là người thông minh, không thèm khách khí, trực tiếp đi tới, bàn tay thành đao, hướng cổ Tần Vô Song chém tới.
Tần Vô Song nét cười cợt chế giễu trên mặt vẫn như cũ không hề tiêu giảm, giơ lên một ngón tay, nhẹ nhàng lắc lắc, cười nói:
- Ba chiêu thì hơi nhiều…
Đang nói chuyện, thân hình quỷ mị chợt lóe, đã vòng đến bên cạnh Khai Trưởng lão.
Khai Trưởng lão trụ thân, cuống quít nghiêng người đi, đã thấy Tần Vô Song vẻ mặt trào phúng nói:
- Một chiêu, ta chỉ cần một chiêu, cam đoan đưa ngươi quy thiên.
Dưới đài tất cả người xem cũng ngừng hô hấp. Vừa rồi tuy rằng là một người công một người phòng, nhưng bên trong, khí thế công kích lăng liệt, thân pháp tránh né cao siêu. người trong nghề đều có thể nhìn ra rõ ràng, Tần Vô Song vừa mới động thân thật sự tiêu sái, nhưng lại có thể tránh được một kích dữ dội của cường giả Chân Võ Cảnh Tứ đẳng, trong lòng tất cả mọi người đều kịch liệt chấn động.
Trước kia, bọn họ có nghe nói Tần Vô Song trong một giây giết chết Trương Diệu. Nhưng Trương Diệu dù sao cũng chỉ là Lực Võ Cảnh Đỉnh phong, hơn nữa rất nhiều nhân sĩ bát quái kể mỗi người mỗi khác. Thậm chí còn có người nói Tần Vô Song giết chết Trương Diệu, căn bản là do Đạt Hề Minh sau lưng ra tay ám trợ.
Mãi cho đến giờ phút này, tất cả hoài nghi, tất cả dự đoán, tất cả nghi kỵ, cũng tại đây tan thành mây khói! Trên võ đài, không ai có thể giúp hắn làm bừa.
Võ đồng Thất đẳng, thế nhưng thật sự có thể cùng Chân Võ Cảnh Tứ đẳng giao chiến!
Nếu trong nháy mắt giết Lực Võ Cảnh Đỉnh phong gọi là kỳ tích, như vậy, Võ đồng Thất đẳng đối chiến với Chân Võ Cảnh Tứ đẳng chính là truyền thuyết! Nhưng mà, truyền thuyết này, giờ phút này lại đang diễn ra trước mắt mọi người!
Lực Võ Cảnh Đỉnh phong, Chân Võ Cảnh Tứ đẳng. Rất nhiều người ở trong lòng tính toán chênh lệch của hai người. Càng tính càng hoảng sợ, càng nghĩ tóc gáy càng dựng thẳng.
Nhất là những Võ đồng đã từng cùng Tần Vô Song có xích mích, lại hết cả hồn, mặt không còn chút máu… Mà các bậc phụ huynh đều quay sang hỏi nhi tử nhà mình, lúc trước ở Võ Đồng Viện cùng với Tần Vô Song giao tình như thế nào!
Nếu biết được đã từng thất lễ với Tần Vô Song, nhất thời chửi ầm lên, lên án mạnh mẽ không thôi. Mà biết được cùng Tần Vô Song không có quan hệ gì, đa phần thất vọng rất nhiều nhưng cũng không khỏi cảm thấy may mắn. May mắn là không có đắc tội với tên tiểu tử Tần gia yêu nghiệt này.
Một số ít phụ huynh, biết nhi tử cùng Tần Vô Song có chút giao tình, tỷ như cha mẹ của Hồ Tư Ngôn, Phương Tiểu Trung thì lại vui mừng khôn xiết, trong lòng mừng rỡ không thôi.
Sắc mặt khó coi nhất tự nhiên là Vọng tộc Trương gia, Tộc trưởng Trương Mậu Thụy. Hắn đến giờ phút này mới biết được, tiểu tử Tần gia này có bao nhiêu yêu nghiệt.
Nói cách khác, hai đứa con trai của hắn đã bị chết oan, căn bản là vật hy sinh cho Hứa gia, chỉ là kẻ chết thay!
Còn Hứa Tam Lập thì sắc mặt xanh mét, cắn môi, tâm loạn như ma. Nhìn thấy Tần Vô Song khí phách phấn chấn, trong lòng thê lương vô cùng.
Hắn ý thức được, từ đầu đến cuối, việc mưu đồ chiếm đoạt gia sản Tần gia có lẽ căn bản là một quyết định sai lầm, sai lầm nhất trong cuộc đời của hắn.
Nếu không phải Hứa gia muốn mưu đồ chiếm đoạt Tần gia, Tần gia mặc dù cũng sẽ khiêu chiến Hào môn, nhưng tất nhiên sẽ không lựa chọn Hứa gia. Dù sao trong Tam Đại Hào Môn ở quận La Giang, Tiễn gia lấy việc buôn bán lập mà gia, võ lực tương đối yếu một chút, dễ dàng hạ bệ nhất. Hơn nữa, tiểu tử Tần gia cũng từng nói qua, Hứa gia mưu đồ cơ nghiệp Tần gia, như vậy yêu cầu Hứa gia đem vị trí Hào môn đến đổi!
Hết thảy đều là do Hứa Tam Lập hắn tự mua dây buộc mình!
Trên đài, Khai Trưởng lão đánh xong ba chiêu. Nụ cười trên mặt Tần Vô Song phút chốc thu lại, ngữ khí điềm nhiên nói:
- Ba chiêu đã qua, bây giờ tiếp nhận một chiêu của ta!
Nói xong, Viêm Dương chân khí thôi động, toàn thân khí thế như sóng triều, một cổ hơi thở nhiệt liệt, mỗi lỗ chân lông đều tràn đầy, cả người giống như trong khoảnh khắc bị đốt lên, đốm lửa nhỏ nhất thời cháy lan ra đồng cỏ, sáng chói!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook