Khi Trái Tim Băng Giá Bật Khóc
-
Chương 1: Nỗi đau quá khứ (1)
--- Happy birthday to you...happy birthday to you...Hôm nay là sinh nhật của 1 cô nhóc 8 tuổi dễ thương như thiên thần, đang mặc 1 chiếc váy xòe màu trắng có chiếc nơ to màu đỏ đằng sau, tóc tết đuôi sam xinh xắn, trên đầu đội 1 chiếc vương miện nhỏ, tay cầm dao cắt bánh,cười tươi đẻ lộ cái núm đồng tiền bên má phải.
-Bông con hãy mau ước và cắt bánh đi nào- ba mẹ cô bé cất tiếng
-Con ước gia đình mình sẽ mãi mãi hạnh phúc như bây giờ.......à...ừm.....con muồn anh Bo cắt bánh cùng con,được không mẹ?
-Đương nhiên rồi con gái. Nào 2 đứa mau cắt bánh đi
-Oa, cái bánh này to thiệt Bông nhỉ, anh và em cắt bánh đi, mau lên- Một bé trai vẻ mặt hau háu nhìn cái bánh to đụng trước mặt.
Cảnh tượng gia đình thật hạnh phúc làm sao, lời cầu nguyện của cô bé tưởng chừng như rất đơn giản và ngây ngô nhưng có vẻ như nó sẽ mãi mãi xa vời.
ĐÙNG...G....G....
Một tiếng nổ vang trời, căn biệt thự xa hoa lộng lẫy biến mất giờ chỉ còn là một ngọn lửa.Mọi người đổ xô lại dập lửa, tiếng ầm ĩ của người dân, tiến xe cứu hỏa vang vọng.
Từ trong vụ nổ tưởng như không ai sống sót đấy, từ trong ngọn lửa đấy, 1 bé trai mặt mày lấm lem đầy vết máu,quần áo nhếch nhác đang cố gắng lê từng bước cõng em gái ra khỏi đám cháy. Vừa ra bên ngoài cả 2 đứa đã ngất lịm đi, cứu hỏa đã chúng vào bệnh viên.----
-KHÔNG......KHÔNG..... ba mẹ đừng bỏ con.....đừng...đừng đi....Đừng.............
-Sao vậy Bông, đừng sợ.....đừng sợ. Sẽ không có ai bỏ em đâu....Anh sẽ luôn ở bên cạnh em mà
Đã 10 năm trôi qua, nhưng nó chưa bao giờ quên được cái quá khứ ám ảnh ấy, vào ngày sinh nhật nó và cũng là ngày ba mẹ nó bỏ nó đi mãi mãi.
Nó gạt đi những dòng lệ còn nhòe trên mặt, cố gắng trấn tĩnh bản thân:
-Không sao đâu anh hai, em chỉ... nhớ ba mẹ chút thôi.......-Hít vào 1 hơi thật sâu, nó đổi chủ đề:- Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi đừng gọi em là Bông nữa cơ mà, em đã lớn rồi.
-Ngốc, với anh em luôn là bé Bông....nhưng không sao anh sẽ đổi miễn sao là em thấy vui.
-Hì.....anh hai là tốt nhất..................... Mai là ngày giỗ của ba mẹ rồi.- Nó nặn ra 1 nụ cười.
Anh nó ôm nó vào lòng, vỗ nhè nhẹ vào đầu nó, trong đầu không ngừng hiện những hình ảnh từ quá khứ
----Mau Bo....mau..cõng...em...con..ra ngoài...Hai đứa....nhất.... định.... phải...... sống........-Đó là lời trăng chối cuối cùng của ba mẹ nó trước khi mất.
Vào lúc 2 anh em nó sắp cắt bánh,khi tiếng nổ xuất hiện, ba mẹ nó đã dùng thân mình để che cho 2 anh em nên cả 2 mới sống sót thoát ra ngoài.
Nhà nó bị đặt bom cháy, vẫn chưa rõ hung thủ, nhưng ngay ngày hôm sau tập đoàn công sức cả đời của ba mẹ nó đã phá sản xóa sổ khỏi giới thương trường.----
-Anh...anh...anh sao vậy?
-À không có gì....
-Em nhất định sẽ trả thù cho ba mẹ...Em sẽ quay trở lại bang, anh về lo chuyện công ty là được rồi......
-Được rồi, mau đi vscn đi rồi còn xuống ăn sáng, hôm nay là nagys đầu của năm học mới, đừng đi muộn nữa đấy
-Vâng...g....g.Khi nào ba mẹ sẽ về hả anh?
-Chiều ba mẹ sẽ đáp máy bay, em về sớm.
Từ sau vụ cháy 10 năm trước, anh em nó thành trẻ mồ côi. Nhưng có người bạn làm ăn thân của ba mẹ nó đã nhận 2 anh em nó về nuôi, họ rất yêu thương anh em nó vì họ không có con. Anh nó sau này về làm ở tập đoàn ba mẹ nuôi khiến tập đoàn từ thứ 2 sau vài năm đã vươn lên đứng nhất. Nên từ đó họ càng yêu quý anh em nó hơn.....
-Bông con hãy mau ước và cắt bánh đi nào- ba mẹ cô bé cất tiếng
-Con ước gia đình mình sẽ mãi mãi hạnh phúc như bây giờ.......à...ừm.....con muồn anh Bo cắt bánh cùng con,được không mẹ?
-Đương nhiên rồi con gái. Nào 2 đứa mau cắt bánh đi
-Oa, cái bánh này to thiệt Bông nhỉ, anh và em cắt bánh đi, mau lên- Một bé trai vẻ mặt hau háu nhìn cái bánh to đụng trước mặt.
Cảnh tượng gia đình thật hạnh phúc làm sao, lời cầu nguyện của cô bé tưởng chừng như rất đơn giản và ngây ngô nhưng có vẻ như nó sẽ mãi mãi xa vời.
ĐÙNG...G....G....
Một tiếng nổ vang trời, căn biệt thự xa hoa lộng lẫy biến mất giờ chỉ còn là một ngọn lửa.Mọi người đổ xô lại dập lửa, tiếng ầm ĩ của người dân, tiến xe cứu hỏa vang vọng.
Từ trong vụ nổ tưởng như không ai sống sót đấy, từ trong ngọn lửa đấy, 1 bé trai mặt mày lấm lem đầy vết máu,quần áo nhếch nhác đang cố gắng lê từng bước cõng em gái ra khỏi đám cháy. Vừa ra bên ngoài cả 2 đứa đã ngất lịm đi, cứu hỏa đã chúng vào bệnh viên.----
-KHÔNG......KHÔNG..... ba mẹ đừng bỏ con.....đừng...đừng đi....Đừng.............
-Sao vậy Bông, đừng sợ.....đừng sợ. Sẽ không có ai bỏ em đâu....Anh sẽ luôn ở bên cạnh em mà
Đã 10 năm trôi qua, nhưng nó chưa bao giờ quên được cái quá khứ ám ảnh ấy, vào ngày sinh nhật nó và cũng là ngày ba mẹ nó bỏ nó đi mãi mãi.
Nó gạt đi những dòng lệ còn nhòe trên mặt, cố gắng trấn tĩnh bản thân:
-Không sao đâu anh hai, em chỉ... nhớ ba mẹ chút thôi.......-Hít vào 1 hơi thật sâu, nó đổi chủ đề:- Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi đừng gọi em là Bông nữa cơ mà, em đã lớn rồi.
-Ngốc, với anh em luôn là bé Bông....nhưng không sao anh sẽ đổi miễn sao là em thấy vui.
-Hì.....anh hai là tốt nhất..................... Mai là ngày giỗ của ba mẹ rồi.- Nó nặn ra 1 nụ cười.
Anh nó ôm nó vào lòng, vỗ nhè nhẹ vào đầu nó, trong đầu không ngừng hiện những hình ảnh từ quá khứ
----Mau Bo....mau..cõng...em...con..ra ngoài...Hai đứa....nhất.... định.... phải...... sống........-Đó là lời trăng chối cuối cùng của ba mẹ nó trước khi mất.
Vào lúc 2 anh em nó sắp cắt bánh,khi tiếng nổ xuất hiện, ba mẹ nó đã dùng thân mình để che cho 2 anh em nên cả 2 mới sống sót thoát ra ngoài.
Nhà nó bị đặt bom cháy, vẫn chưa rõ hung thủ, nhưng ngay ngày hôm sau tập đoàn công sức cả đời của ba mẹ nó đã phá sản xóa sổ khỏi giới thương trường.----
-Anh...anh...anh sao vậy?
-À không có gì....
-Em nhất định sẽ trả thù cho ba mẹ...Em sẽ quay trở lại bang, anh về lo chuyện công ty là được rồi......
-Được rồi, mau đi vscn đi rồi còn xuống ăn sáng, hôm nay là nagys đầu của năm học mới, đừng đi muộn nữa đấy
-Vâng...g....g.Khi nào ba mẹ sẽ về hả anh?
-Chiều ba mẹ sẽ đáp máy bay, em về sớm.
Từ sau vụ cháy 10 năm trước, anh em nó thành trẻ mồ côi. Nhưng có người bạn làm ăn thân của ba mẹ nó đã nhận 2 anh em nó về nuôi, họ rất yêu thương anh em nó vì họ không có con. Anh nó sau này về làm ở tập đoàn ba mẹ nuôi khiến tập đoàn từ thứ 2 sau vài năm đã vươn lên đứng nhất. Nên từ đó họ càng yêu quý anh em nó hơn.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook