Hai tuần đã trôi qua sau cuộc tấn công đột ngột kia, cuộc đột kích bất ngờ này khiến cho giới phép thuật thiệt hại rất nhiều, đặc biệt là về người. Một vài vị nhân viên của Bộ đã hi sinh và trong trường học thì chính là sự ra đi đầy tiếc nuối của các học sinh. Cho đến giây phút cuối cùng ai cũng nỗ lực tranh giành từng hi vọng, góp nhặt từng cơ hội chiến thắng, phải chăng trong lòng họ đã kiên định nghĩ rằng vì để bảo vệ những người thân yêu thì mạng này có đáng là gì.

Kỳ lạ thay, cuộc đời này luôn tồn tại một số người lúc đời thường chẳng khác nào một người vô danh không mấy nổi bật nhưng khi xảy ra biến cố họ lại bất giác trở thành một anh hùng vĩ đại như một viên ngọc sáng lóe lên rực rỡ khi đêm tàn đi.

Để ghi nhớ và gửi lời tri ân đến những vị anh hùng trẻ tuổi, sau cuộc chiến, Hogwarts cho tạm dừng công tác giảng dạy và học tập, hiệu trưởng đứng ra tổ chức tang lễ suốt cả một tuần lễ, sau đó mới bắt đầu cho học sinh trở về nhà còn trường học thì tiến vào quá trình tu sửa gấp rút.

Song song với đó, Dumbledore không quên tìm cách đối phó với kẻ thù. Trước nhất, cụ đến tìm Voldemort. Khi nhìn thấy vẻ âm u, lạnh lẽo của hắn, cụ không khỏi thở dài.

"Theo như ngươi nói, hôm ấy khi ngươi đến Hogwarts thì bị một tấm ngăn chặn lại, cho dù trò là Kẻ kế vị của Slytherin cũng không thể bước vào. Ngay cả Nagini, Basilisk cùng Genesis cũng bị hạn chế ma lực không thể bước vào Hogwarts khi cuộc tấn công diễn ra." Gellert ngồi bên cạnh bình tĩnh tổng kết lại nội dung vừa được nghe. Khi ông kết thúc lời nói, ba con rắn như hiểu ý vô cùng nghiêm túc nhìn ông lom lom như thúc giục ông mau nói tiếp.

Dumbledore gật đầu, rồi tiếp lời: "Hiện tại kẻ chủ mưu gây nên cuộc tấn công là Calla Malachite và kẻ bí ẩn kia. Nhưng trong hai người họ, ta cho rằng Malachite là đối tượng cần đề phòng kỹ hơn." Cụ không nói ra lý do nhưng hai người còn lại đều rõ, có thể vượt qua mọi thần chú truy tung, thậm chí có ma lực còn mạnh hơn là cấm chú bảo vệ Hogwarts thì đứa trẻ này đã không hề đơn giản, vô hại như vẻ ngoài của nó.

"Ta thề sẽ khiến cho nó phải trả giá!" Đôi mắt Voldemort ánh lên sự tàn độc cùng thống hận, giờ phút này hắn đã nghĩ chỉ cần bắt được con khốn kia hắn sẽ cho nó nếm mùi Crucio một cách đau đớn nhất. Vì đó chính là thứ ma thuật mà hắn đã quá am hiểu và quen thuộc, giống như cái cách hắn từng dùng nó hàng trăm lần trước đây.

Nghĩ đến đây, Voldemort không khỏi ngẩn người, hắn đã từng sử dụng nó để tra tấn người khác và giờ đây có một kẻ khác dùng cách thức tương tự khiến cho người hắn yêu phải đau đớn.

Cảm xúc trong hắn có gì đó hỗn loạn lắm. Khi hắn nghe được tin Harry sẽ trở thành người thực vật từ đây đến nửa quãng đời còn lại, hắn nghĩ cảm xúc của hắn đã không còn theo ý muốn của mình nữa rồi. Và Voldemort lại bắt đầu nhớ về những kí ức cũ kỹ, có lẽ hắn đang nhớ em da diết, nên hắn chấp nhận để bản thân chìm trong hồi ức để được thấy em cười nói với mình.

...


"Vậy cho nên cậu là Harry Potter! Thật sự! Hàng CHẤT LƯỢNG CAO!" Giọng Hanah cao vút như hét lên, sau đó cô bần thần nhìn bầu trời, miệng còn lẩm bẩm không tin vào sự thật.

Harry nhìn thấy dáng vẻ này của Hanah thì có chút bất đắc dĩ, tuy nhiên trong lòng lại vô cùng vui mừng vì có thể gặp lại Nathalie, cô em gái của cậu. Và vì sao cậu lại xuất hiện ở đây thì Monica giải thích rằng hai người họ đã phong ấn cốt truyện nên có thể vì vậy mà Harry - người "nhập cư không có giấy phép" bị kéo theo ra ngoài. Tuy vậy, vẫn còn xót lại một phần hồn nhỏ của Harry trong thế giới phép thuật nên dù không thể nhìn thấy thứ gì nhưng Harry vẫn nghe thấy vài cuộc trò chuyện diễn ra xung quanh "thân thể mình".

Thông qua đó, Harry đoán mình đang ở St. Mungo. Cậu không biết cha mẹ mình, Draco, Severus, Cedric, Voldemort, Fleamont hiện tại có bị thương gì không, cậu thật sự rất lo lắng cho họ. Nhưng khi nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện của bác sĩ cùng các y tá, Harry đã biết thêm tình trạng của mình và cậu càng thêm lo lắng cho gia đình và những người thương yêu mình sẽ chịu không nổi.

"Em muốn quay về thế giới phép thuật. Em lo cho mọi người." Harry buồn bã nói. Cậu đã thử rất nhiều cách nhưng bản thân lại chẳng thể bước vào thế giới phép thuật dù cho một mảnh hồn của cậu đang tồn tại trong đó.

Monica hơi thở dài rồi lắc đầu: "Hiện tại ma lực của chị hầu như đã cạn kiệt rồi, chị chưa bao giờ làm qua việc cưỡng chế xóa bỏ một cốt truyện nên không ngờ được nó lại khó khăn đến như vậy."

Lúc này, Hanah bỗng lên tiếng: "Harry này, cậu có nghe tin gì của Cho Chang không?" Cô ấy vẫn còn sống chứ?

"Mình không nghe gì về tin tức của chị ấy nên mình không biết chị ấy có ổn không."

Lời của Harry vừa dứt, Hanah hơi mím môi, đôi mắt có chút ửng đỏ lên, "Mình chưa bao giờ tin tưởng Cho, mình chỉ biết tự cao cho rằng mình yêu chị ấy đủ nhiều, khi chị ấy thay đổi mình chỉ biết chìm vào đau khổ, còn sinh ra ý muốn né tránh chị, có lẽ chị ấy phải tuyệt vọng lắm, mình cảm thấy rất có lỗi với Cho."

Nói rồi, Hanah bật khóc, tiếng khóc của cô vang lên rồi tan vào hư vô, ngàn thương trăm nhớ muốn gửi đến người, mong cho người một đời bình an nhưng cuộc đời trớ trêu, bình an không đến chỉ có những ngày đắng cay.


Harry và Monica im lặng cho Hanah thoải mái khóc lớn, họ biết giờ phút này, khóc đối với cô ấy ít nhất có thể vơi bớt đi những nỗi đau chất chứa trong lòng còn hơn là im lặng từ dằn vặt bản thân.

Thật lâu sau, tiếng khóc của Hanah mới nhỏ dần, cô nặng nề chìm vào giấc ngủ sau những mệt mỏi đã trải qua. Harry thở dài, lấy khăn choàng đắp lên người Hanah, thấy cô cứ nhíu mày khó chịu, cậu định dùng phép thuật xoa dịu nhưng khi thử nhẩm thần chú trong lòng lại chẳng có bất kì dao động gì.

Harry thoáng sửng sốt, tới phiên cậu nhíu mày thử lấy đũa phép ra, tuy nhiên mò một hồi từ túi áo đến túi quần đều không thấy đũa phép đâu.

"Kỳ lạ thật. Em không thể sử dụng phép thuật được." Harry reo lên.

Monica nghe vậy thì từ bàn làm việc đứng dậy, cô vội vàng chạy sang kiểm tra cho Harry, khi thấy dao động phép thuật trong người cậu chẳng biết từ bao giờ đã trở nên im lặng như một vật tĩnh, cô mở to mắt khó tin.

"Ôi, chị không ngờ là cốt truyện đã hấp thụ hết ma thuật của em." Monica hướng ánh mắt áy náy về phía Harry, cô nói tiếp: "Chị đã không kiểm tra kỹ lưỡng mà để em ở lại quyển đồng nhân ấy, chị thật sự xin lỗi em, Harry."

Thấy Monica như vậy, Harry liền ôn hoà nói: "Chị đừng thấy áy náy gì với em. Tuy cốt truyện khiến người khác cảm thấy khó chịu nhưng em không thể không thừa nhận em đã thực sự sống rất hạnh phúc trong thế giới ấy. Nơi đó em có được gia đình cùng những người yêu thương em vô điều kiện. Em có thể buông bỏ hết thảy trách nhiệm Cứu Thế Chủ mà sống như một người bình thường, có thể tuỳ hứng, nóng nảy, trẻ con và họ sẵn sàng đón nhận, nuông chiều em. So với mất đi tất thảy phép thuật em càng sợ sẽ mất họ hơn. Nên chính vào giây phút Crucio đi vào cơ thể, em đã khát vọng một thế giới hoà bình, vì khi thế giới hoà bình em mới có thể cùng họ trôi qua những tháng năm êm đềm mà thôi."

Nói ra lời này, đôi mắt xanh ngọc của Harry hơi ánh nước, cậu thật sự rất nhớ những người ấy.


...

Sáng hôm sau, Harry cùng Hanah giúp đỡ Monica âm thầm mang cô bé tác giả trở về thế giới thật. Nhìn nó nằm đó ngủ ngon lành, Hanah cảm thấy có chút khó nói nên lời.

Cả hai không nán lại lâu mà im hơi lặng tiếng ra khỏi nhà cô bé và rẽ thẳng ra một con đường. Tuy không rộng lớn như đường phố Anh Quốc hay có những căn nhà cao ốc hiện đại nhưng Harry đã cảm thấy một cảm giác khá thanh bình khi đặt chân đến đất nước Việt Nam.

Cả hai đi dạo một hồi, sau đó Hanah dẫn Harry đến một quán phở, một món ăn mới mẻ ngon đến kỳ diệu, nó khiến Harry ăn ngon đến mức không thể ngẩn mặt lên nổi, mặc dù cách cậu sử dụng đũa không tốt lắm nhưng vẫn không thể ngăn cản cậu yêu thích món ăn có cái tên được xem là khá dễ nhớ.

Và tâm trạng của hai con người ngoại quốc cũng vì tô phở nóng hổi này làm cho phấn chấn lên, khi rời khỏi quán ăn, Harry cùng Hanah sảng khoái đi dạo quanh hồ.

"Mình tuy là người Việt Nam nhưng mình đã sống ở nước ngoài rất lâu, thú thật lần về nước tháng trước mình bận đến tối cả mặt, hôm nay mình mới có cơ hội được thưởng thức món ăn tuyệt cú mèo này." Hanah cảm thán xoa bụng.

"Mình cũng là lần đầu tiên được ăn. Đợi xong hết tất cả mọi chuyện mình muốn cùng cả nhà đến Việt Nam. Mong rằng Việt Nam trong thế giới kia cũng yên bình như vậy." Harry tràn đầy hi vọng nhìn những cánh chim đang dang cánh bay trên bầu trời.

"Mình tin rằng Việt Nam sẽ luôn luôn như vậy. Dù nó ở bất kì thời không nào đi nữa." Hanah nhoẻn miệng cười.

Hai người mang tinh thần phấn chấn trở về đường cũ, khi đi ngang qua căn nhà của tác giả Nathalie, Hanah hơi khựng lại bước chân, cô lấy chiếc điện thoại trong túi áo ra và thử lướt.

Quả nhiên, quyển đồng nhân kia đã biến mất khỏi các trang truyện, đồng thời dưới sự khống chế của Monica sự tồn tại của nó hoàn toàn đã bị xoá sạch ở thế giới thật, kể cả trong suy nghĩ nhận thức của con người.

"Mình ước gì có thuốc trị bất hiếu. Mình nhất định sẽ cho con bé tác giả này uống một trăm viên."


Harry không nói gì chỉ hướng mắt về phía cửa sổ, cậu không nói cho Hanah biết, hôm qua Monica không chỉ xoá kí ức cô bé mà còn ám ma thuật răn đe lên người nó. Chỉ cần nó sinh lòng bất kính với người sinh thành dưỡng dục nó, thì nó sẽ gặp xui xẻo. Tuỳ theo mức độ mà ma thuật răn đe sẽ điều chỉnh cho phù hợp. Hình phạt này không nặng cũng không nhẹ, chỉ mong cô bé sẽ nhận ra và biết quý trọng những gì mình đang có. Bởi tình yêu thương của mẹ là thứ vô cùng đáng quý.

...

Ở một nơi khác, Calla đầy tức giận nhìn gương mặt già nua nhăn nheo của mình trong gương. Ả hét lên một tiếng.

"Aaaaa! Ta không chấp nhận được." Ả như kẻ điên không ngừng sử dụng nguồn ma lực đã từng được xem là vô tận chảy trong cơ thể mình. Đáng tiếc, những ma pháp mà trước kia Calla chỉ cần nhẩm trong lòng đã được thi hành với sức công phá cực đại nay lại chẳng có chút hơi hám gì. Và vẻ đẹp trẻ trung mà ả lấy được từ Nathalie giả kia cũng biến mất.

Từ cái ngày hôm đó, phép thuật cổ xưa hấp thụ ma thuật lẫn bùa nhân đôi đội quân của ả bỗng mất tác dụng, Calla đã chẳng để tâm lắm, ả cứ nghĩ khi tập hợp được ba món vật trong truyền thuyết thì bản thân cô ta sẽ trở nên bất bại. Nhưng kết quả, Calla chẳng cảm nhận được gì. Ngoài sự giận dữ ra cô ta còn có chút lo lắng, với ma pháp hiện tại ả không thể đấu phép với nhóm người Dumbledore cũng chẳng thể làm gì trở mặt với Grover.

Calla nhìn hòn đá được xem là "Đứa trẻ lai", giờ phút này đã mất đi độ sáng, ả nghiến răng đầy tức giận, ả đã bị Grover lừa dối, nhưng tình thế trước mắt khiến cho cô ta không thể trở mặt thành thù với nhóm người Grover.

Chưa bao giờ Calla cảm thấy nhục nhã như bây giờ, tuy nhiên vấn đề về ma thuật là một trở ngại vô cùng to lớn, ả phải khiến cho Grover và những kẻ khác không nghi ngờ về ma lực giảm sút của mình. Nếu không ả chắc chắn bọn người này sẽ không bỏ qua cho ả.

Bên đây, Calla không ngừng suy tính, còn ở chỗ khác, Grover lại chứng kiến hết thảy mọi thứ, gã cười hả hê, bàn tay nắm chặt bình thuốc giải mà mình vẫn luôn tìm kiếm. Calla vẫn luôn cho rằng mình là giỏi nhất, ả tự cho mình cái quyền lập ra kế hoạch và bắt buộc người khác thi hành, có thể nói ả đã quá kiêu căng, ngạo mạn nên kết cục thất thế của Calla ngày hôm nay đã nằm trong dự liệu của Grover. Khi ả nói rằng muốn tấn công Hogwarts, ban đầu Grover đã định ngăn lại nhưng khi nghĩ đến đây có lẽ một cơ hội hiếm có để gã trở mình thì gã liền quyết định bỏ hết kế hoạch dự tính ban đầu, đồng thời đốc thúc ả nhanh chóng mở cuộc tấn công. Mà gã chẳng mất điều gì, có thể nhân lúc hai bên đấu đá trở về tìm ra giải độc cho mình, từ nay gã đã chẳng cần sợ Calla khống chế mình nữa.

"Hahaa!!! Không uổng công những nhẫn nhục mà ta đã chịu." Nói ra lời này, Grover bật cười đầy vẻ đắc ý.

Khi gã ngừng lại nụ cười vô nghĩa của mình, gã tiến tới trước một tấm gương và nhìn từng ấn ký đang ẩn hiện trên làn da mình, gương mặt bỗng lộ ra vẻ dữ tợn. Grover đã ký một giao dịch với ác ma, điều đó có nghĩa là gã phải cho đi một thứ gì đó.
1

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương