Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ - (hp/allhar)
C69: Mọi Cố Gắng Ngày Hôm Nay Để Đổi Lấy Một Tương Lai Bên Người

Trước tình hình Nathalie với Cho Chang không rõ sống chết, Voldemort và Dumbledore cuối cùng đã quyết định đi tìm kiếm và tập hợp ba báu vật truyền thuyết kia.

Trong lúc đó, Harry và Draco cũng đến thời điểm nhập học, năm nay không có Giải Tam Pháp Thuật như trong kí ức của Harry, điều đó khiến cậu nhẹ nhõm đi phần nào. Thời điểm lúc bấy giờ, kẻ thù đều có mặt ở khắp mọi nơi, nhất là trong trường hợp Hiệu trưởng không ở đây, nhóm người kia có tấn công thì họ cũng chỉ có thể chịu chết. Nên việc giải đấu nguy hiểm kia bị hủy bỏ khiến Harry không còn phải tốn thời gian để tìm cách giải quyết nữa, cậu có thể dành thời gian ra để nghiên cứu tâm phép thuật của mình.

Nathalie đã biến mất không rõ tung tích hai tháng, ngoài việc trông chờ vào mọi người thì Harry không thể làm gì khác. Sự bất lực cùng tự trách đã vây lấy cậu. Và cậu ghét cái cảm giác đó kinh khủng. Harry nghĩ rằng mình không thể cứ ngồi yên như vậy, cậu phải đấu tranh, dù như thế nào cậu tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc.

Phải trở nên thật mạnh mẽ, thoát khỏi trói buộc rác rưởi của thế giới này, cậu phải trả thù cho Nathalie, người mà cậu xem là em gái. Dù không muốn nghĩ đến nhưng Harry đã tính đến kết quả xấu nhất, có lẽ tính mạng của Nathalie đã không còn nữa.

Quay về hiện tại, Harry đang cùng Cedric đối tập phép thuật trong Phòng Yêu Cầu, Cedric không thẹn với danh tiếng tài giỏi của mình, từng thần chú anh tung ra đều rất mạnh mẽ dứt khoát. Tuy Harry biết nhiều thần chú hơn Cedric nhưng khi đối chiến vẫn bị lui về thế yếu, tâm phép thuật nhói lên, cây đũa phép trong tay rơi thẳng xuống nền đất lạnh lẽo.

Harry ngã khụy xuống, ho khụ khụ. Thần chú từ phái đối diện đánh thẳng vào người Harry thì bị tấm chắn bảo vệ cản lại hóa thành các điểm sáng.

"Harry!!! Em không sao chứ?" Cedric vội vàng chạy đến đỡ lấy thân thể mềm nhũn của Harry.

"Em em..." Harry mím môi, cậu vùi mặt vào cổ áo Cedric hòng che giấu sự yếu đuối của mình. Hình ảnh này của cậu chiếu vào mắt Cedric khiến anh càng thêm đau lòng, bất giác siết chặt vòng tay hơn.


"Bây giờ thì nghỉ ngơi một lúc, sau đó chúng ta sẽ tập lại, đừng gấp gáp, anh sẽ cùng em tập, đến khi nào được thì thôi." Cedric dịu dàng vuốt mái tóc Harry, không ngừng thủ thỉ bên tai cậu khuyên cậu không thể bỏ cuộc.

Không phải Cedric không xót Harry nhưng nghĩ đến sự quyết tâm của Harry thêm với việc kẻ thù đang kề cạnh có thể lấy mạng họ bất kì lúc nào, anh liền quyết định giúp cậu trở nên mạnh mẽ, mặc cho những người khác không đồng tình.

Bệnh tình của Harry không mấy khả quan, những người kia đều không muốn Harry phải cố sức làm điều gì, mỗi lần cậu vì tập luyện quá sức mà mệt mỏi đến tay chân đều không nhấc lên được hay những cơn sốt mê man nhiều ngày khiến họ đều không thể nhìn nổi nữa. Kết quả, chỉ còn lại Cedric là chấp nhận tập luyện với Harry.

Tuy nhiên, dù họ không đồng tình nhưng vẫn không ngừng cố gắng tìm ra cách giải quyết khác, Severus dành hết thảy thời gian không có tiết dạy học để nghiên cứu dược bồi dưỡng Tâm phép thuật cho Harry. Hai người Fleamont và Draco đã tạm đình chiến, dẹp cái tôi qua một bên và cùng với nhóm bạn thân thiết của mình lập thành một nhóm luyện tập. Còn Voldemort thì ra sức tìm kiếm các món báu vật truyền thuyết song song với đó hắn đã dùng sức mạnh của mình làm ra một vòng tay bảo hộ cho cậu.

Hành động dù lớn hay bé đều chỉ hướng về Harry. Vì yêu cậu nên họ sẽ không để cậu phải chịu bất kì thương tổn gì. Mỗi người trong họ đều yêu cậu theo cách riêng của mình.

Harry không phải là kẻ ngốc mà không thấy được những hi sinh và cố gắng của họ, chính vì thế cậu không thể tụt lùi, cậu càng phải mạnh hơn, không đơn giản chỉ vì báo thù mà còn vì mọi người. Bởi cậu muốn, trong tương lai mình sẽ đứng cùng những người ấy chiến đấu chứ không phải núp phía sau lưng họ chờ đợi sự chở che. Và cũng vì yêu nên Harry muốn được bảo vệ những người đàn ông của mình.

Suy cho cùng, ai cũng muốn vì người mình yêu mà ra sức hết mình.

Những học sinh trong trường đa phần không bị ảnh hưởng bởi khí thế này, nghỉ hè một khoảng thời gian đã khiến cho nhiệt độ của lời tiên tri giảm xuống, vì vậy chúng vẫn sinh hoạt như bình thường mà không hay biết rằng mối nguy hiểm đang ngày càng cận kề. Chỉ có số ít đã đánh hơi ra vấn đề, trong số ít đó đều âm thầm rèn luyện để có thể tranh thủ cho bản thân và gia đình thêm một cơ hội sống sót.

...

Trong ngục tối Nurmengard, Voldemort nghênh ngang bước vào, chẳng hề có chút gì e dè với vị chúa tể Hắc ám đời thứ nhất đang giam mình nơi đây. Đến căn phòng biệt giam, Voldemort ngay lập tức cho cửa sắt nổ tung, khói bụi như cuồng phong gào thét lướt qua hai người sống duy nhất trong không gian u ám không có hơi thở này. Tuy nhiên những vật vô tri ấy lại không đủ sức lay được góc áo của ai, Voldemort và Grindelwald đều không hề bị chúng tác động đến dù là một hạt bụi.

"Chậc. Nơi đây tệ như vậy thảo nào Dumbledore lại sống chết không chịu đến." Voldemort hếch mặt cười chế nhạo.

Lúc bấy giờ, Grindelwald mới cho Voldemort một ánh mắt, trong đôi mắt thất thần ấy tràn đầy sự giãy dụa, thân thể ông ta lung lay như thể vỡ vụn đến nơi.

"Ha! Quá bi thảm... Mà thôi, vào chủ đề chính đi. Chúng tôi đang tìm kiếm Đoá hoa Địa ngục, nghe nói lần cuối cùng nó xuất hiện là ở chỗ ông." Voldemort thấy người đàn ông kia lại bật chế độ tự kỷ thì tức đến nhíu mày. Sau đó hắn lại nảy ra một ý định, hắn híp mắt, đầy ý xấu bổ sung thêm: "Dumbledore đang tìm nó để chữa một căn bệnh hiểm ác của ông ta. Và ta thì muốn có nó để cho ông ta một vé vĩnh biệt cuộc đời. Vậy chúng ta-"


"ẦM ẦM!!!!" Bức tường rắn chắc phía sau lưng Voldemort vỡ thành từng tảng đá vụn.

Voldemort tiếp tục nghiêng người né lời nguyền bắn về phía mình, hắn không hề lo sợ, trái lại còn bật cười thích thú.

"Đùng!!!!!"

"Chậc chậc! Thế là ông không muốn hợp tác với ta ư? Không phải ông rất ghét ông già kia sao? Có cơ hội mà không tận dụng thì thật đáng tiếc. Nên hãy gia nhập cùng ta đi." Voldemort hạ thấp giọng, giả dối đưa ra một món hời lớn hòng dụ dỗ người khác.

Nhưng khi vào tai Grindelwald chỉ thấy vô cùng buồn nôn, ông nghiến răng, thần chú tung ra càng lúc càng ác. Chất giọng khàn khàn do năm tháng để lại lạnh lùng cất lên: "Ngươi đi chết đi..."

Khí thế mạnh mẽ mười phần, đáng tiếc người trước mắt ông lại là một tên điên hàng thật giá thật, không chuyện ác nào không dám làm. Vì vậy thế cục dần trở nên ác liệt, không ai nhường ai.

Đến lúc Dumbledore chạy tới nơi, toà ngục đã bị hai người đánh vỡ mất mấy tầng lầu. Một toà kiến trúc tại vị mấy chục năm cứ như thế mà thoái vị.

"Dừng lại!"

Grindelwald nghe được một tiếng này liền sửng sốt, không phòng bị mà rơi vào bùa chú đang phóng tới, đổi lại là tiếng cười đắc ý của ai kia.


Grindelwald cùng Dumbledore mắt đối mắt, bộ dáng nhếch nhác này của ông ta khiến cho Dumbledore không nỡ nhìn thẳng, cụ dời ánh mắt sang nơi khác, tránh cho bản thân sẽ nhìn người ấy lâu hơn mà lộ ra chút yếu lòng không nên có.

Hành động này rơi vào mắt Grindelwald lại theo ý nghĩa khác, ông ta đau đớn nhắm chặt mi mắt, trái tim như bị giày xéo nhói lên từng cơn.

Người ấy không còn yêu ta nữa rồi...

Voldemort chứng kiến hết thảy biểu cảm của cả hai thì thấy rất thú vị, thầm quyết định tối về hắn sẽ liên lạc với Harry và kể chuyện này cho cậu nghe để bé yêu của hắn giải trí cũng không tồi.



2

...
[Đội nón bảo hiểm vào và chuẩn bị quay xe thui nào, kkkk. Mình không có viết truyện ngược đâu nên mụi người yên tâm, làm bộ buồn buồn 1 chương vậy đó, chứ qua chương sau là hạnh phúc liền, hố hố.]
14

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương