Khi Tình Yêu Chưa Kết Thúc FULL
-
Chương 8
Tử Minh thở hồng hộc, lồng ngực cảm thấy có chút nhói đau.
Cậu ta khẽ lắc đầu nguậy nguậy.
Vẫn không tin nổi mình chỉ là ngủ gật một chút, liền mơ thấy một giấc mơ hết sức hoang đường.
Hoang đường...!Hoang đường như thế nào? Tử Minh chợt nhận ra mình lại không nhớ rõ.
Thầy giáo bước đến trước mặt Tử Minh, hắng giọng gọi: "Tử Minh!"
Tử Minh giật thót, gian nan đứng dậy, cúi gằm mặt, đáp: "Dạ?"
Thầy giáo bảo: "Đứng im đây đến hết tiết nghe chưa?"
Tử Minh cuộn chặt tay thành quyền, đè nén giọng nói, ngoan ngoãn đáp "vâng" một tiếng.
Mà ở lớp bên cạnh, Lâm Hạ Vy lại đang xoắn não giải bài tập Lý.
Vương Doãn Kha còn ngồi cạnh cô, cười ngả ngớn.
Hạ Vy nhìn thấy, chỉ hận không thể cúi xuống tháo giày ra đập chết tươi hắn, à quên, hắn giờ là một linh hồn, dù có lấy giày ra phang, hắn cũng chẳng hề hấn gì.
Hạ Vy uất ức nuột một cục tức vào bụng, chờ khi nào cô đủ mạnh rồi, nhất định sẽ đánh hắn tơi tả.
Đến giờ ra chơi, Hạ Vy liền bị Y Y kéo xuống canteen ngồi ăn sáng.
Ở đây, Hạ Vy dỏng tai lên nghe cũng nghe không được ít chuyện.
Bạn nữ tomboy bàn bên vừa gặm bánh mì vừa gợi chuyện với chúng bạn: "Các cậu nghe tin gì chưa? Dạo gần đây trong trường chúng ta thường xuyên xảy ra các vụ kì quái đấy."
Nữ sinh đối diện bạn tomboy nói: "Nghe bảo trường có ma."
Bạn nam cùng bàn cũng nói: "Nghe nói mấy hôm trước, bác bảo vệ đi tuần thấy lớp 10A2 đang đóng cửa, vừa đi một vòng, quay lại liền thấy lớp đó cửa bị mở toang.
Nửa đêm nửa hôm, cổng trường đã khóa, trong trường cũng không còn học sinh, lý nào lại xảy ra chuyện kì quái này."
Hạ Vy nhất thời mắc nghẹn.
Lớp 10A2...!là lớp của Hạ Vy.
Nhớ tối hôm đó, sau khi ra khỏi lớp, Hạ Vy liền trèo tường ra khỏi trường, nửa đường cũng không đụng mặt bác bảo vệ, chuyện này cư nhiên lại trở thành một chuyện quái đản.
Bạn tomboy lại bảo: "Uầy, nhắc đến lớp 10A2 ấy hả, hôm trước lớp đấy đang trong giờ học, tự dưng có một nam sinh nghe bảo bị cái gì đó dơ bẩn hù dọa đến khiếp sợ mà ngất đi."
Bạn nam nói: "Không chỉ có một, mà là hai lận, người còn lại là một nữ sinh.
Hôm đó ở trong lớp đang học bài, chính mắt tớ nhìn thấy nữ sinh đó chạy trối chết, vừa chạy vừa hét toán loạn hết cả lên."
Bạn nữ đối diện bạn tomboy khẽ rùng mình: "Nghe sao có vẻ...!tự dưng thấy lớp 10A2 tà khí thế nào ấy nhỉ?"
Bạn tomboy gật gật đầu: "Đúng là lớp đấy nghe có vẻ tà khí thật.
Nhưng cũng không hẳn là chỉ xảy ra ở lớp đấy.
Sáng thứ tư tuần trước, người ta phát hiện bàn ghế lớp 12C5 trong một đêm bị chuyển hết ra ngoài.
Mà lớp đấy ở tận tầng 3 lận, chã nhẽ lúc chuyển đi, bác bảo vệ lại không phát giác được?"
Bạn nam cũng hùa theo kể: "Còn lớp 11B3 nữa, nửa đêm nghe nói ở đấy thỉnh thoảng lại phát ra tiếng khóc thút thít, nhưng đến lúc bác bảo vệ kiểm tra, lại không thấy ai cả."
Bạn tomboy nói: "Đâu chỉ có thế, học sinh lớp 11B9 này, lớp 11B5 này, và cả lớp 12C1 sáng nay đến lớp liền thấy lớp mình lộn xộn hết cả lên, lớp còn có vài chỗ ướt nhẹp, mà cái mùi nước đấy, tanh tưởi không chịu được.
Ngoài ra, bàn ghế lớp 10A6 sáng nay cũng được phát hiện cái nào cũng dính một bàn tay màu đỏ, có cái là mùi sơn, có cái mùi màu, có cái lại mùi máu tanh."
Bạn nữ tia nghe mà kinh hồn bạt vía, lắp bắp hỏi: "Làm...!Làm sao các cậu biết nhiều thế?"
Bạn tomboy cười ha hả, vỗ vai bạn nữ: "Cậu đấy, rảnh rỗi nên cùng bọn tớ xuống phòng bảo vệ tám chuyện với bác bảo vệ.
Ông đấy biết hơi bị nhiều chuyện."
Lâm Hạ Vy nghe mà đầu óc có phần choáng váng.
Mà tự dưng trong lòng lại nhảy ra một tia hưng phấn, xem ra sắp có việc để quậy rồi.
Ai mà ngờ, lần ra chơi tiếp theo, Ngọc Ý lại đến tận cửa lớp tìm cô.
Hạ Vy đưa tay đỡ trán, thật tình không ngờ chị ta nghe mấy tin đồn trong trường xong lại đến tìm cô đòi hợp tác.
"Tối nay? Không rảnh không rảnh." Hạ Vy xua xua tay, mặt đầy nét ghét bỏ: "Mà có rảnh cũng không muốn đi bắt ma với chị."
Ngọc Ý nổi giận, nói không nên lời.
Hạ Vy lại nói: "Tôi thấy chị rảnh rỗi thật đấy.
Tự dưng lo chuyện bao đồng làm cái quái gì? Còn không bằng về nhà ôm máy tính chơi game đi cho lành."
Ngọc Ý quát: "Lâm Hạ Vy, cô nói ra những lời này không cảm thấy rất vô trách nhiệm sao? Không cảm thấy có lỗi với tổ tiên Lâm gia sao?"
Vì đang nói chuyện ở hành lang trước cửa lớp, Ngọc Ý còn lớn giọng như vậy, tự dưng liền thu hút sự chú ý của mọi người.
Ngọc Ý biết mình vừa bị hố, thẹn quá hóa giận quát lên với mấy người xung quanh: "Nhìn cái gì mà nhìn? Muốn ăn đánh hả?"
Đám học sinh oán giận tản đi, tự động tránh xa Ngọc Ý ra, ai làm việc nấy, tất nhiên là họ không có gan chọc giận Ngọc Ý rồi, ai mà biết chị ta lên cơn dại gì.
Nhưng mà nữ sinh đối diện chị ta...!Aizzz, thật dũng cảm làm sao.
Hạ Vy một lát sau mới lên tiếng, mặt không biến sắc, bình thản đến mức không thể bình thản hơn: "Rốt cuộc thì chị muốn gì ở tôi? Hay hứng thú với tôi? Muốn tiếp cận tôi?"
Ngọc Ý nghe mà suýt cắn vào lưỡi, toàn thân nổi đầy da gà da vịt.
Chị ta hừ lạnh: "Bớt hoang tưởng đi.
Cô tưởng ai làm gì cũng có ý xấu hết hả? Bản chị đây chính là có hứng thú muốn hợp tác chơi với cô, chứ không phải có hứng thú với cô.
Vả lại, giới tính chị đây còn thẳng hơn cả ruột ngựa nữa đấy." Dừng một lát, lại nói tiếp: "Bệnh nghề nghiệp, muốn trừ ma diệt ác không được hả?"
Hạ Vy ném một ánh nhìn kì dị lên người Ngọc Ý từ đâu tới chân.
Mấy giây sau mới thốt lên bốn chữ: "Nghe mà buồn nôn."
Ngọc Ý trợn trừng mắt, rít qua kẽ răng: "Cô tin tôi đánh cô không hả?"
Hạ Vy cười bỡn cợt: "Có giỏi thì đánh đi.
Tôi có linh hồn kia chống lưng, chị làm gì được tôi?".
( ТRUМ TRUYEN.
M E )
"Linh hồn kia" mà Hạ Vy nhắc tới chính là Vương Doãn Kha.
Nghe tới cụm từ này, Ngọc Ý cũng ngầm hiểu được linh hồn mà cô nói tới là linh hồn nào.
Vương Doãn Kha đứng bên cạnh Hạ Vy, nghe cô nói vậy, khóe môi bất giác giật giật.
Hắn chống lưng cho cô hồi nào? Bịa đặt chuyện cũng quá không biết xấu hổ.
Còn là bịa đặt ngay bên cạnh hắn, thật hết nói nổi.
Ngọc Ý định nói gì đó, vừa đúng lúc chuông reo, chị ta hậm hực nuốt câu nói đó vào trong, lườm nguýt Hạ Vy một cái rồi bỏ về lớp.
Hạ Vy xoay người, tự dưng lại đụng mặt Thiên Lam.
Cô không nói không rằng, chậm rãi lách người đi qua Thiên Lam để về chỗ ngồi.
Thiên Lam có hơi bất ngờ, di chuyển tầm mắt lên người Hạ Vy một lúc lâu, trong lòng cảm thấy có chút tò mò.
Lúc nãy, Thiên Lam có nghe thoang thoáng Ngọc Ý với Hạ Vy thì thà thì thầm cái gì mà "bắt ma", cái gì mà "linh hồn", chung quy vẫn là chả hiểu cái mô tê gì sấc.
Đêm đến, sau khi chờ cho Y Y ngủ say, Hạ Vy liền cùng Vương Doãn Kha lẻn đến trường.
Cô đứng trước bức tường cao lớn tầm 3 mét, đầu hơi nghiêng nghiêng như đang suy tính cái gì đó.
Vương Doãn Kha thấy cô như vậy, cũng nghiêng đầu chăm chú quan sát bức tường xem nó có gì bất thường không.
Quả nhiên một lúc lâu sau, vẫn không thấy có gì xảy ra.
Hắn nhịn không được bèn hỏi: "Em tính đứng ở đây làm gì?"
Hạ Vy ngẩn người ra vài giây, lại nhấc chân lượn lờ đi qua đi lại một vòng rồi tỉnh ruồi đáp: "Tìm cách trèo qua."
Lần trước Hạ Vy thành công tẩu thoát khỏi trường vì ở đây, ngay đằng sau bức tường có một cái cây lớn, cô trèo lên cây, đến khi chân chạm tới cành cây sát đỉnh bức tường, Hạ Vy hít một hơi thật sâu mới dám nhảy xuống, vừa hay thế quái nào lại nhảy trúng một con chó lớn.
Nó bị cô đè, tức giận không thôi, mà cô lúc đấy hiển nhiên nhờ vậy mà toàn thân lành lặn.
Chỉ là thở phào còn chưa kịp thở, liền bị con chó hung dữ rượt một đoạn đường dài.
Nghĩ lại, Hạ Vy cảm thấy mình đúng là trong cái may có cái rủi.
Đôi lông mày Vương Doãn Kha hơi chau lại.
"À há, xem ai đây này."
Giọng nói truyền từ trên đỉnh đầu truyền tới, Hạ Vy cùng Vương Doãn Kha không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy...!một bóng ngươi đen thui.
Bất quá vì nghe thấy giọng nói nên có thể đoán ra đây là một đứa con gái.
Hạ Vy lấy đèn pin nhỏ bằng ngón tay cái từ trong túi ra chiếu lên.
Cô gái hơi bất ngờ, mắt lại không kịp thích nghi với ánh sáng, theo quán tính lấy tay che mắt lại.
Một lúc sau mới bỏ tay xuống, giận dữ quát: "Lâm Hạ Vy! Cô làm cái quái gì thế hả? Muốn hù tôi ngã xuống à?"
Hạ Vy hơi bĩu môi: "Ai bảo chị ở trên đấy giả thần giả quỷ."
Ngọc Ý cười gằn: "Ha, còn cô thì sao? Ban ngày nói không đi, nửa đêm nửa hôm chạy tới đây là sao hả?"
"Tôi thích."
Thật ra trong trăm ngàn câu giải thích, vẫn là hai từ "tôi thích" đơn giản nhất, bớt phiền phức nhất, nghe còn rất oai.
Ngọc Ý nghẹn lời, chỉ hận không thể nhảy xuống đánh chết Hạ Vy.
Hạ Vy bất chợt gọi: "Này này."
"Này này cái gì? Người ta cũng có tên đàng hoàng đấy.
Này này cái con mẹ cô." Mắng đã rồi, dừng một lát, chị ta hầm hừ hỏi: "Có gì nói lẹ lên, chị không rảnh chơi với cưng nữa đâu."
Hạ Vy không hề để ý thái độ như ăn trúng bom mìn kia của Ngọc Ý, trái ngược lại, Hạ Vy còn cười nói: "Tôi không leo lên được, chị tìm cách giúp tôi đi."
"Có gì mà không leo lên được, cứ thế mà tự bò lên đi."
"Đại tỷ Ngọc Ý, tôi thật sự không leo lên được."
Ngọc Ý hừ lạnh: "Đã vô dụng còn kém thông minh." Nói là vậy, chị ta vẫn lấy cầm sợi dây thừng cạnh mình mà thả xuống, còn không quên cay nghiệt nói: "Leo lẹ lên, không là tôi bỏ mặc cô đấy."
Sau khi thành công vượt tường, Hạ Vy đứng tùy ý dựa lưng vào thân cây, mặt đối mặt với Ngọc Ý.
Mà đứng bên cạnh Hạ Vy lại chính là Vương Doãn Kha, hắn tuy im lặng, nhưng đôi mày bất giác càng lúc càng nhíu chặt lại.
Hắn luôn có cảm giác, xung quanh đây hình như có thứ gì đó rất đỗi quen thuộc.
Hạ Vy cũng thấy hắn bất thường, lúc này lại chẳng tiện hỏi hắn làm sao nên đành thôi.
Ngọc Ý dặn dò: "Đi nhẹ, cẩn thận, tránh để bị bác bảo vệ thấy, đến lúc đó lại khó giải thích.
Còn nữa, cô cất cái đèn đấy đi, còn nhìn thấy được thì chớ có bật.
Tinh thần cảnh giác một chút, cầm chắc kiếm với bùa chú nghe chưa?" Rồi mới nhấc chân đi trước.
Lâm Hạ Vy lẽo đẽo đuổi theo, hỏi: "Sao thế? Trước khi chúng, à, tôi đến, chị đã phát hiện ra cái gì rồi à?" Ài, suýt chút nữa thì lỡ miệng rồi.
May mà cô nhanh trí.
"Ừ!" Trầm ngâm một lát, Ngọc Ý lại nói: "Oán khí rất nặng.
Khó đối phó."
Hạ Vy cũng cảm nhận được, cô đi theo trực giác đến tầng ba, càng đến gần, càng cảm nhận rõ ràng oán khí hơn.
Nhưng đi thêm một đoạn rồi, lại cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Hạ Vy áp mặt vào cửa kính trong suốt của lớp 12C6, hai mắt trợn tròn cả kinh.
Toàn bộ bàn ghế trong đó vậy mà lại bị đập nát bét không ra hình thù nữa rồi.
Kì lạ là, Ngọc Ý bảo chị ta "cắm rễ" ở đây từ lúc trường tan học, trong trường hoàn toàn không xảy ra tiếng động gì kì quái, giờ tự dưng lại thấy cảnh tượng này, Hạ Vy và Ngọc Ý thật một lời khó nói hết.
Hạ Vy quay sang nhìn Ngọc Ý, khẽ hỏi: "Biết phá khóa không?"
Ngọc Ý lắc đầu, mấy giây sau mới nói: "Nhưng có chìa khóa." Thấy vẻ mặt quái dị của Hạ Vy, chị ta liền bổ sung thêm: "Chôm được từ chỗ ông bảo vệ."
Hạ Vy tặc lưỡi, bảo: "Vậy mở khóa đi, chúng ta vào xem xét tình hình."
Ngọc Ý ậm ừ rồi lục lọi trong người lấy chìa khóa ra, tra khóa vào ổ.
"Cạch" một tiếng, Ngọc Ý liền đẩy cửa đi vào trước.
Hạ Vy không vội, nhỏ giọng dặn Vương Doãn Kha: "Anh trông ở đây một lát được không?"
"Không!"
Cự tuyệt thẳng thừng không chút suy nghĩ như thế, Hạ Vy nghẹn họng.
Cô cũng chẳng trông mong gì hắn, cũng không nói thêm gì.
Lúc Hạ Vy đi vào lớp, liền choáng váng một phen.
Tất cả bàn ghế ở đây...!là bị chém.
Vết chém sắc bén này trông như là do bị một loại vũ khí đại loại như kiếm gây ra.
Đây chắc hẳn là một thanh kiếm tốt.
Vương Doãn Kha đưa tay chạm nhẹ vào vết cắt, đáy mắt hơi âm u.
Hắn không biết tại sao nữa, những vết cắt này...!không hiểu sao làm hắn có cảm giác quen thuộc.
"Có phát hiện gì không?" Ngọc Ý đi tới Hạ Vy, hỏi.
Hạ Vy nói: "Mấy vết cắt này, chín phần mười là do kiếm gây ra."
"Còn là một thanh kiếm tốt?"
"Ừ!"
Cuộc đối thoại kết thúc chóng vánh.
Hạ Vy cảm thấy bầu không khí như thế này có phần kì kì, muốn gợi chút chuyện lại không biết nên nói từ đâu.
Đáy mắt Hạ Vy chợt lóe lên tia cảnh giác, cô gọi: "Ngọc Ý!"
Ngọc Ý đè thấp giọng: "Ở tầng dưới, dãy lớp 10."
Hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau, cứ như là đang trao đổi bằng ánh mắt.
Giây sau liền hành động, vội ra ngoài, còn không quên khóa cửa cẩn thận.
Bước chân hai người không nhanh cũng không chậm, còn rất khéo léo để không phát ra tiếng động.
Khi xuống đến dãy lớp 10, liền thấy một lớp cửa bị mở toang, mà cánh cửa kia cũng không còn nguyên vẹn, phần khung đã bị méo mó, đến cả kính cũng bị vỡ vụn rơi lả tả dưới nền.
Trong lớp thỉnh thoảng lóe sáng, ánh sáng lọt ra ngoài làm hành lang một khoảng cũng sáng tối luân phiên một hồi.
Tiếng đập phá đồ vang lên đứt quãng.
Ngọc Ý và Hạ Vy vội chạy tới, cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần chiến đấu.
Vừa sực tới cửa, lại một phen choáng váng.
Bác bảo vệ nằm bất tỉnh nhân sự chỗ bục giảng, Tử Minh đang chật vật nằm dưới nền, cậu ta như đang cố gượng dậy.
Mà không gian cũng đã yên tĩnh trở lại, ánh trăng hắt qua ô cửa sổ, lờ mờ cũng miễn cưỡng thấy được.
Hạ Vy lao tới đỡ cậu lên, mở miệng định hỏi lại bị Ngọc Ý cướp lời.
Ngọc Ý điệu bộ hung dữ, chấn vấn: "Này nhóc, sao cậu lại ở đây? Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Tử Minh ngước đầu nhìn Ngọc Ý, trong con mắt hằn lên vài tia đỏ máu.
Lại quay sang nhìn người đang đỡ mình, cậu ta lại lạnh lùng hất Hạ Vy ra.
Hạ Vy thoáng bất ngờ, loạng choạng một chút mới đứng vững trở lại.
Ngọc Ý có chút nóng nảy: "Thằng nhóc này, bị bệnh à? Câm? Hay điếc?"
"Câm miệng!" Tử Minh gằn giọng.
Vương Doãn Kha bước lại gần Hạ Vy, lạnh nhạt hỏi: "Không sao chứ?"
Hạ Vy lắc đầu: "Không sao."
Hạ Vy vừa dứt lời, một tiếng rít gào vang lên.
Trong không trung ngay chính giữa lớp, một bóng người xuất hiện.
Nói là bóng người, chứ thật ra đây lại là một oán linh.
Tay nó cầm một thanh kiếm, lưỡi kiếm dính đầy máu, từng giọt máu nhỏ tách tách xuống nền.
Nó hung tợn nhìn sang đám người Hạ Vy, hung hãn đâm kiếm tới..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook