Khi Tiên Lộ
Chương 25: Kinh Điểu Giản

“Cô nương, cũng không nên quá kích động, đối với thân thể không tốt lắm đâu.”

Luyện Ma Sư nhàn nhạt liếc thiếu nữ một cái, lạnh lùng nói: “Đồ đâu? Nhanh lên một chút đưa cho ta đi.”

Thiếu nữ lại không đồng ý lắc lắc đầu nói: “Không được, ta nhất định phải thấy qua sư thái thì đồ mới có thể giao cho ngươi.”

Luyện Ma Sư nghe vậy hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên vô cùng sốt ruột, bất quá vẫn gật đầu nói: “Được rồi, hắc hầu tử, vậy ngươi liền dẫn bọn họ lên đó đi, ta sẽ không đi theo mà ở chỗ này chờ các ngươi.”

Thánh Hoàng Thai ngọn núi cao nhất Ma Vân Lĩnh quả thực vô cùng đẹp, từ chân núi một đường hướng đến đỉnh núi treo leo, chỉ có một conđường nhỏ hẹp quanh co lúc ẩn lúc hiện, nhìn qua giống như đi ở trong mây. Không khí mát mẻ trong lành, cảnh vật chung quanh ưu nhã thoải mái, nếu không phải là tâm tình bây giờ thực sự quá kém, thiếu nữ cũng sẽ không đến nỗi một chút tâm tình ngắm cảnh cũng không có.

Ở trên đường tất cả mọi người cắm đầu bước đi, chẳng qua là thỉnh thoảng nói lên đôi câu, thiếu nữ mới biết, thì ra thân phận hắc hầu tử là lưu manh đầu đường xó chợ được Luyện Ma Sư ở bên ngoài thu nhận, giống hắn như vậy còn đỡ một chút, thậm chí có bảy tám tên tử tù, không còn nơi chốn nào để đi, liền cũng bị hắn mang vào Ma Vân Lĩnh, cũng không cho phép bọn họ thật sự đến Thanh Phong Quán, chỉ có thể làm đạo sĩ trên danh nghĩa, bọn họ cả ngày phải ở dưới chân núi chịu cảnh màn trời chiếu đất, cũng hết sức khổ cực.

Đối với điều này thiếu nữ cũng không tiện nói thêm cái gì, những người này hiển nhiên là được Luyện Ma Sư dùng làm pháo hôi, từng bước đi tới, nhanh chóng đã đến thời gian bữa trưa mấy người bọn họ mới đi tới lưng chừng núi, Thanh Phong Quán nhìn từ đằng xa lại, nhìn thấy nơi này khói sương vần vũ, rất có mấy phần dáng vẻ, bất quá nghĩ tới ở bên trong tất cả đều là kẻ giết người phóng hỏa, phụ thân còn muốn dùng bọn họ làm những việc xấu xa bẩn thỉu, thiếu nữ đã cảm thấy chán ghét.

Đợi một hồi thấy không có ai ra ngoài, một thủ hạ của thiếu nữ đi tới gõ cửa, nửa ngày mới có cái một đạo sĩ trung niên mặt mày hung thần ác sát vẫn còn ngái ngủ bước ra mở cửa nói: “Chớ quấy rầy ầm ĩ! Làm sao mà mới giữa trưa đã tới gõ cửa? Cẩn thận không đại gia ta đánh chết ngươi!”

Bất quá khi hắn ngẩng đầu nhận thấy người đến nhiều như vậy, nhìn qua mỗi người đều cường tráng hùng hổ, trông không vẻ gì là hiền lành, mới ngu ngốc cười một tiếng, ngượng ngùng nói: “Các vị thí chủ đến nhiều như thế, xem ra là người quán chủ sáng sớm phân phó thiết đãi, chư vị có tín vật không? Nếu không có tín vật, không dễ dàng vào được Thanh Phong Quán đâu!”

Đạo sĩ kia thô lỗ khiến chân mày thiếu nữ không khỏi nhăn lại, bất quá vẫn là lấy ra một đoạn phượng gỗ lim chế thành tín vật giơ lên cho hắn nhìn, lúc này mới có thể thuận lợi tiến vào Thanh Phong Quán, vừa tiến đến nàng liền phát hiện, nơi này mặt ngoài thị là một cái đạo quán, kì thực bầu không khí lại cùng nơi người xuất gia thanh tu chả ăn nhặp gì với nhau, không chỉ có đạo sĩ, còn có hòa thượng, thậm chí còn có ít hòa thượng vẫn còn mang tóc tu hành, trên mỗi người đều ẩn núp một cổ sát khí nồng nặc, thực không phải nơi tốt lành gì! Dĩ nhiên, những thứ này là tại thiếu nữ rõ ràng ẩn tình trong đó, mới nhìn chuyện này hết sức rõ ràng, người bình thường không rõ nội tình, nhìn sơ qua một lượt dĩ nhiên là không thể phát hiện ra cái gì khác thường.

Thế nhưng ánh mắt thiếu nữ lại không có dừng lại lâu trên những người này, mà là thẳng tắp nhìn chằm chằm vào trong đình viện ngắm nhìn vị ni cô từ nương bán lão phong vận ưu tồn*, cặp mắt trong giây lát đó ngân ngấn nước mắt, người ni cô này quét dọn hết sức chuyên tâm, một ít bụi bẩn cũng chưa từng bỏ qua, dù cho thiếu nữ có nhìn chằm chằm mình, bà cũng không mảy may chú ý, chỉ có tốc độ quét dọn là thỉnh thoảng thay đổi.

Thiếu nữ mới không đành lòng liều mạng hét lên một tiếng “Nương”, lại đợi đến khi vị ni cô kia tốn nửa canh giờ, rốt cục quét dọn xong tất cả mọi ngóc ngách đình viện, tựa hồ muốn đi về nghỉ, cước bộ vội vã đi tới bên cạnh bà, có chút không dám tin tưởng lại lo âu hỏi: “Ngươi, ngươi chính là Dật Trần sư thái sao?”

Ni cô liếc nhìn nàng một cái nhưng không có nhận ra, gật gật đầu nói: “Không sai, bần ni chính là Dật Trần, không biết thí chủ muốn tìm bần ni là vì chuyện gì?”

“Ta… ” Thiếu nữ ngây dại, quan sát dung mạo hiện tại của vị ni cô này, thiếu nữ loáng thoáng có thể nhớ lại dáng vẻ lúc còn trẻ của bà ấy, bất quá lúc hai người tách ra, mình mới có mười tuổi mà thôi, nương lập tức không nhớ nổi con gái của bà, cũng không kỳ quái.

“Ta, ta họ Tả.” Thiếu nữ suy nghĩ hồi lâu, mới ấp a ấp úng nói.

Không ngờ ni cô mới vừa nghe nói nàng họ Tả, sắc mặt chính là có biến đổi lớn, lúc này mới chăm chú quan sát dung mạo của thiếu nữ, vừa nhìn ngược lại càng thêm điềm tĩnh, gật đầu nói: “Thí chủ phải chăng có lời gì muốn nói phải không? Chi bằng đến tiểu viện của bần ni rồi hãy nói đi!”

Thiếu nữ gật đầu một cái, vừa nhìn về phía sau lưng sáu tùy tùng không nói một lời, bọn họ tự nhiên cũng nhận ra đây chính là Tả thị mấy năm trước đó làm chủ mẫu, còn là mẹ đẻ của tiểu thư, mọi người đều cho là nữ tử này đã chết, không nghĩ tới cư nhiên tại Thanh Phong Quán xuất gia. Hai mẹ con họ gặp gỡ vốn đã được chủ nhân cho phép, cũng là điều kiện trao đổi của tiểu thư trong lần dẫn đội ngũ ra ngoài này, cho nên bọn họ cũng không phản đối, đồng ý cho nàng một chút không gian riêng tư, dù sao một người ni cô cũng chẳng làm nên trò trống gì.

…….

Trong tiểu viện của Dật Trần có một cây lê, mặc dù xem qua rất nhiều người cũng không biết tại sao một ni cô có địa vị thấp kém phụ trách việc quét dọn cư nhiên lại có một cái tiểu viện riêng, nhưng mà nếu quán chủ chấp nhận, những người khác tự nhiên cũng sẽ không nhiều lời, xem ra quy củ rất sâm nghiêm, so với một ít đại tộcgiàu sang quyền thế cũng không kém là bao, dù sao nơi này cũng không phải là đạo quánthực sự.

Hai mẹ con cùng nhau đi tới căn phòng bà ở trong tiểu viện, cuối cùng ôm nhau mà khócnức nở, cái căn phòng nhỏ này hết sức đơn sơ, chỉ có một cái giường một cái bàn và chiếc ghế, thiếu nữ nhớ tới mẫu thân đã từng ăn sung mặc sướng cư nhiên bây giờ lại ở nơi này chịu kham khổ, hơn nữa còn phải sống giữa một đám người như hổ lang đã nhiều năm như vậy, liền phá lệ khóc lóc thảm thiết bi ai.

Căm hận nói: “Mẫu thân, chỗ này so với nhà giam có cái gì khác nhau chứ? Không nghĩ tới ông ta lại vong ân phụ nghĩa như vậy! Không có ông ngoại năm đó ra sức đề bạt, thì làm sao ông ta được như ngày hôm nay?”

Dật Trần lại thở dài nói: “Đừng như vậy, dù sao ông ấy cũng là cha con, ta và ông ấy làm phu thê mười mấy năm, bất luận ông ấy hành hạ ta thế nào, ta căn bản cũng không có nửa điểm hận ý, ít nhất khi ta còn trẻ đã cùng ông ấy trải qua khoảng thời gian rất êm đẹp”

Thiếu nữ biết mẫu thân luôn nhu nhược, có thể nói ra những lời như vậy, cũng đã đoán biết trước, bất quá cái này cũng không đại biểu nàng và mẫu thân mềm yếu như nhau, ngược lại trong ánh mắt lóe lên một tia kiên nghị quyết tuyệt, chậm rãi nói: “Nương! Con mang người đi đi, tên khốn kia lần này cần con hoàn thành một nhiệm vụ, con mới có cơ hội ra ngoài, một khi lần này chia ly rất có thể sẽ không gặp lại nữa, không bằng mẹ con ta cao chạy xa bay, không bao giờ quay trở lại!”

Dật Trần nghe vậy, lại cười khổ lắc lắc đầu nói: “Không được, nương đã quen với cuộc sống thanh hàn này, có lúc suy nghĩ lại thì thật ra sống như vậy đã rất tốt, huống gì mẹ con ta có thể đi đâu được chứ? Toàn bộ Thánh Hoàng Thai này chỉ có một con đường nhỏ xuống núi, nương lại không biết võ công, coi như trốn ra được cũng sẽ bị bắt trở lại, còn liên lụy đến con phải chịu khổ, à mà con mới chính là sinh mệnh của ta, chỉ cần con được sống tốt, dù nương ở đâu trong lòng đều cảm thấy hạnh phúc.”

Thiếu nữ nghe vậy, chỉ đành phải thở dàiyếu ớt, xem ra nương thật sự không muốn đi, liền gật gật đầu nói: “Được rồi, con liền ở nơi này cùng nương, những tên khốn kiếp kia muốn làm gì thì là chuyện của bọn họ, con cũng lười quản.”

Bởi vì thiếu nữ lấy giọng phi thường kiên quyết nói nhất định phải ở trong đạo quán chăm sóc Dật Trần sư thái ít ngày, hơn nữa có được sự đống ý của quán chủ, cho nên những người khác cũng không tiện nói thêm cái gì. Ngược lại thì Dật Trần cùng thiếu nữ nói nhất định phải đi cảm tạ quán chủ, bởi vì những năm gần đây bà nhiều lần được người ấy chiếu cố, cho nên thiếu nữ không thể không nhẫn nhịn đi gặp quán chủ Thanh Phong Quán họ Hà một lần, chính là cái Hà quán chủ này cho nàng cảm giác đối với cái gì cũng đều thờ ơ, nhưng cặp mắt nhìn như vẩn đục kia lại giống như có thể nhìn thấu hết thảy, thiếu nữ có cảm giác nếu lão quán chủ nhìn vào mắt mình thì tất cả suy nghĩ ở trong lòng mình như không thể che giấu, cũng không dám ngồi lâu, chỉ được một lúc liền giống như chạy trốn rời khỏi đây.

Đợi sau khi thiếu nữ rời đi, Hà quán chủ chợt cười khan một tiếng, lắc lắc đầu nói: “Tả Mạc a Tả Mạc, lòng dạ tâm can ngươi thật đúng là ngoan độc a! Nữ nhi như hoa như ngọc vậy mà nói không cần là không cần, cũng đành vậy, những chuyện này là lựa chọn của Tả gia các ngươi, cùng lão Hà ta không liên quan.”

Dừng một chút, bỗng nhiên hướng chỗ hư không yên tĩnh vắng lặng hỏi: “Với tình hình này xem ra cũng chỉ vài ba ngày nữa thôi!? Hắc hắc, mười bộ luyện ma cũng đã chuẩn bị xong, lần này ta sẽ khiến Ma Vân Lĩnh hoàn toàn biến thành địa bàn của chúng ta!”

Yên lặng một hồi, trong hư không chợt truyền tới thanh âm vừa nhỏ lại vừa the thé, người thần bí nói: “Không có vấn đề, chỉ cần ngươi chuẩn bị xử nữ thơm ngọt có thể khiến cho Luyện Ma hài lòng, Luyện Ma có thể vì ngươi làm được bất cứ chuyện gì!”

Hà quán chủ gật đầu một cái, hài lòng nói: “Hy vọng là như vậy!”

…….

Lưu Ngọc vượt qua mọi chông gai, ở trong rừng rậm chật vật đi tới.

Nơi này đã là chỗ sâu nhất nhất Ma Vân Lĩnh, hết sức nguy hiểm, hầu như mọi ngóc ngách đều có khả năng ẩn chứa những mãnh thú khát máu. Hơi bất cẩn một chút cũng sẽ bị những dã thú cường đại này tìm được sơ hở mà vây công, đương nhiên tương ứng với mức nguy hiểm cao thì lợi ích đi kèm cũng lớn, nơi này bảo vật có phẩm chất tốt nhất mà số lượng cũng nhiều nhất.

Một đường đi tới, bất quá chỉ là ba mươi dặm đường đã đào được hai củ nhân sâm bốn trăm năm tuổi, một cây hổ tê thảo sinh trưởng tại bên trong kẽ nứt nham thạch, nhân sâm bổ khí đề tỉnh thần, hổ tê thảo rèn luyện gân cốt, hơn nữa cây hổ tê thảo này đã gần đến năm trăm tuổi, có thể nói hết sức hiếm thấy! củ nhân sâm Lưu Ngọc tính toán giữ lại cho chính mình dùng, sau này tu luyện rất nhiều chỗ cần dùng đến thứ này, mà hổ tê thảo khả dĩ nên để lại cho đệ đệ, dù sao mình một khi biến thành nữ nhân thì thân thể đã đạt đến trình độ hoàn mỹ cực hạn, hổ tê thảo có khả năng hỗ trợ tăng trưởng gân cốt chút ít, nếu chính mình dùng đơn thuần là lãng phí, mà cho đệ đệ dùng thì chẳng khác nào với tẩy tủy đơn cực tốt, khiến trụ cột của hắn có thể càng vững chắc hơn.

Không nắm rõ địa thế nơi này, Lưu Ngọc trong lúc tìm đường có thể nói là cực kỳ gian truân, mãi cho đến khi hắn phát hiện một diệu dung của Vân Thạch, như vậy mới thay đổi cái nhìn về quẫn cảnh, hễ là dòng thanh lưu của Vân Thạch phương hướng nào càng nhiều càng tráng kiện, đó nhất định là càng xâm nhập sâu thêm vào núi, mà địa phương chính mình mới vừa đi ngang qua,ngoại trừ những thảo dược niên đại còn thấp hoặc là bảo vật mình nhìn không thuận mắt, kia tất nhiên là nhạn quá bạt mao*, cầm không nổi thì liền lưu lại đồ tốt nhất còn lại đều đem chôn, dù sao những thứ này sẽ không bị hư.

Như vậy một đường đi tới, mặc dù khó tránh khỏi đi đường có chút quanh co, bất quá ngày thứ tám cuối cùng cũng đến nơi.

Kinh Điểu Giản! Một chỗ nguy hiểm nhất trong truyền thuyết Ma Vân Lĩnh, Lưu Ngọc mới vừa trèo đèo lội suối, trải qua nhiều gian nguy đi tới nơi này, nhưng ánh nhìn đầu tiên lại bị sự nguy nga hùng tráng của nó làm cho choáng ngợp.

Có câu nói là thẳng đứng nghìn nhận*, khoan hãy nói cảnh quan, chỉ tính độ cao vách đá sừng sững trong mây, nhìn xuống chỉ thấy mây trắng lửng lờ mà không thấy đáy, hai bên từng bó dây leo xanh biếc trực tiếp xuyên qua dưới chân biển mây, nối thẳng đến khe suối. Chỗ cao nhất giống như có thể giơ tay lên liền chạm đến trăng sao. Bầy vượn ở trên dây leo đang lúc chơi đùa, chốc lát lại không thấy tăm hơn bọn chúng trong biển mây. Chim ưng dùng cặp mắt sắc bén xuyên thủng ngàn trượng, nhanh chóng phát hiện mục tiêu sau đó lao xuống tới chỗ mặt nước bắn tung tóe, trong miệng kẹp chặt một con cá lớn mập mạp, con cá kia lên tới giữa không trung vẫn còn đang liều mạng giãy giụa, sau đó chim ưng há mồm ra nó liền thẳng tắp rơi xuống, tại trên tảng đá ngã chết, máu bắn ra tạo thành nhiều đóa huyết hoa.

Thật là một địa phương tàn khốc mà lại xinh đẹp. Lưu Ngọc theo một cái dây leo lớn trượt xuống, vừa lúc nhìn thấy một màn như vậy không khỏi cảm khái một câu. Đầu nguồn của Kinh Điểu Giản này chính là thác nước lớn số một số hai tại đại Yến quốc, mà toàn bộ lưu lượng nước của nó cuối cùng đều hòa vào đầu nguồn sông Thanh Giang tại Kinh Điểu Giản, hạ du của con sông rộng rãi ôn nhu giống như một thiếu phụ nền nã hiền thục, thế nhưng thượng du lại hẹp và nước chảy xiết, giống như tinh thần phấn chấn bồng bột của thiếu nữ tuổi thanh xuân. Nhưng nó chân chính là nơi sâu nhất, tương truyền lại sâu không lường được, coi như những ngư dân có lặn giỏi đến mấy nếu như cố ý muốn lặn xuống, cũng chỉ có thể rơi kết cục chết chìm y như nhau.

Lưu Ngọc có chút kinh hãi nhìn nước chảy dưới chân kia cực kỳ xiết, mới vừa rồi hắn thử bước vào chỗ nông dò xét, thiếu chút nữa chân đứng không vững bị dòng nước cuốn đi, chỉ có thể lập tức quay trở lên bờ, xem ra chính mình vẫn là xem thường mức độ khó khăn của việc tìm kiếm Thuần Linh Thủy. Nếu như mới vừa xuống nước đã bị ép đến mức muốn phát công mới có thể lặn xuống mà nói, phía dưới ít nhất còn phải sâu đến trăm thước, lại phải ứng đối như thế nào đây?

Da đầu có chút tê dại, mặc dù còn không đến mức sinh ra ý hối hận, nhưng Lưu Ngọc đúng là có chút cảm giác thúc thủ vô sách, hắn không ngừng dọc theo bờ sông đi qua đi lại hai lần, rốt cục hàm răng khẽ cắn, hạ quyết tâm!

Nếu dựa vào chính sức lực của một mình mình không cách nào nhanh chóng lặn xuống, như vậy Lưu Ngọc tự nhiên nghĩ tới mượn ngoại lực, cách đó không xa liền có rất nhiều cự thạch, mỗi khối ít nhất đều nặng trên ngàn cân. Muốn so với người còn muốn lớn hơn chút, Lưu Ngọc đến gần những tảng đá này, cẩn thận tìm kiếm, rất nhanh tìm được một khối cự thạch thích hợp, ôm nó lên ngẫm nghĩ một chút lại cảm thấy chưa đáng tin cậy, dứt khoát lại đem vải áo đã rách nát xé ra, làm thành giây thừng đem cự thạch buộc lại thật chặt vào thân thể mình, về phần thân trên xích lõa, Lưu Ngọc có lẽ không nghĩ được nhiều như vậy, dù sao tại Kinh Điểu Giản hàng năm hoang vu, bị người nhìn thấy là khả năng rất nhỏ. (hì hì sắp được xem màn ảo thuật độc nhất vô nhị mà không ai biểu diễn được, người làm được đã không còn tại thế nữa rồi ^^)

“Ùm tũm” một tiếng, Lưu Ngọc khẽ cắn răng liền ôm cự thạch nhảy xuống nước, lần này rốt cục không hề bị dòng nước cuốn đi nữa, mà là ục ục một hồi liền chìm đến đáy sông! Ngẫm lại xem, dù sao tảng đá kia nặng ước chừng hai ngàn cân, nhanh chóng chìm xuống thì đúng là chuyện quá đỗi bình thường. Thế nên Lưu Ngọc lúc này lại mắc sai lầm lớn, bởi vì tốc độ chìm xuống quá nhanh, căn bản không còn kịp vận công ngăn cản nữa, sức ép dưới nước ở độ sâu trăm thước là rất lớn cơ hồ có thể đem hắn chấn thành thịt nát! Hơn nữa không cách nào hô hấp, so với chết còn khó chịu hơn. Miệng đầy tiên huyết, Lưu Ngọc còn không dám há mồm ra, sợ bị nước tràn vào nội tạng yếu ớt. Chuyện đáng sợ nhất, là khi hắn bắt đầu vận công ngăn cản, ban đầu còn thoáng dễ chịu hơn một ít sau đó mới phát hiện, công lực của mình ở sâu dưới đáy sông, mỗi phân mỗi giây đều tiêu hao một lượng lớn nội lực. Tốc độ tiêu hao nhanh như vậy, coi như không có cái gì cản trở thì kiên trì nửa canh giờ đã là quá sức, như thế này còn làm sao mà tìm được Thuần Linh Thủy?

Lưu Ngọc bắt đầu hối hận tại sao mình lại muốn hành sự lỗ mãng như vậy, thế nhưng không tìm được Thuần Linh Thủy, hắn lại hết sức không cam lòng, thật chẳng lẽ sau này tương đại lượng thời gian lãng phí ở bởi vì chỉ có thể dùng cấp thấp công pháp tu luyện đưa đến vấn đề thượng sao?

“Không!” Lưu Ngọc ý niệm vừa chuyển, chuyện này liên quan đến tốc độ tăng trưởng thực lực của chính mình, cũng là quyết định tiền đồ tương lai, cho dù là chết cũng phải đi tìm. Chuyện đã quyết về sau Lưu Ngọc cũng sẽ không thay đổi nữa, mượn ánh sáng u ám dưới lòng sông, hắn vừa liều mạng chống cự sức ép của nước, vừa tại những chỗ có khả năng cao như đá ngầm, mặt cát để tìm kiếm, đáng tiếc vận khí phi thường kém. Bỗng nhiên một trận gợn sóng kinh khủng đánh tới.

“Đáng chết!” Lưu Ngọc mắng một tiếng, chỉ thấy trên đỉnh đầu một con cá lớn kinh người dài hai ba trượng bất thình lình bơi qua, không nghĩ tới lại có thủy quái đang di chuyển, Lưu Ngọc vốn đã không còn dư lại bao nhiêu công lực, lấy cái gì mà ngăn cản luồng sóng này? Sức ép của nước dồn lại liền cảm giác cơ thể mình như muốn nổ tung, may là vào lúc này chợt hôn mê bất tỉnh, một tên binh tôm trên thắt lưng giắt ngọc bài Thanh Giang thủy yêu phủ vừa lúc đi ngang qua nơi đây, phát hiện Lưu Ngọc vừa ngất trên đáy sông thì mừng rỡ thầm nghĩ: “Đại vương thích các cô nương duyên dáng xinh đẹp thuộc loài người, mỗi tháng đều phái bọn ta lên bờ truy tìm, nhưng mà chung quanh đây tất cả đều là hoang sơn hẻo lánh, muốn bắt một con người thôi cũng cực kỳ khó khăn, lại càng không nói đến các cô nương dễ nhìn. Mỗi tháng làm nhiệm vụ này ta đều ăn đủ đau khổ, bây giờ đã có cô nương nhảy sông tự tử, miếng mồi đưa tới tận cửa thế này thật quá tốt, hy vọng còn chưa chết, như vậy ta cũng có thể đi giao nộp.”

Nghĩ xong tôm binh đưa tay sờ lên ngực Lưu Ngọc, phát hiện còn có nhịp tim, nhất thời rất vui mừng, liền đem Lưu Ngọc quay trở về phủ. Tại đáy sông đi được mười bảy mười tám hải lý, chợt phía trước lại xuất hiện một tòa yêu phủ lung linh trong suốt, toàn bộ đều dùng tinh thạch mỹ lệ để xây cất, thoạt nhìn hoa mỹ dị thường, tôm binh lấy ngọc bài treo ở bên hông ra, đem một hàng chữ khắc Thanh Giang thủy yêu phủ giơ lên trước mặt cho hai cái tiểu yêu giữ cửa xem, sau đó liền vội vã hét lên: “Nhanh lên một chút cho ta đi qua! Liền nói là Hắc Tu ta hoàn thành nhiệm vụ trở lại, nếu là chậm trễ không cứu được mỹ nhân của đại vương, đây chính là tử tội!”

Hai tên thủ vệ vừa nghe vậy cũng kinh hoảng, vội vàng cùng nhau đem Lưu Ngọc chuyển vào bên trong. Đừng xem nơi này là đáy sông Thanh Giang, bên trong thủy yêu phủ ngược lại không có nước, xây dựng rực rỡ lóng lánh, Lưu Ngọc tạm thời bị an trí tại một khu nhà sạch sẻ bên trong tiểu viện, trước tiên hai tì nữ đã sớm chạy đến an bài xong chờ đợi lão bà xấu xí tới hầu hạ, không dám chểnh mãng.

_______

*Từ nương bán lão, phong vận ưu tồn: ý nói phụ nữ lớn tuổi nhưng vẫn giữ được nét đẹp khi còn trẻ

*Nhạn quá bạt mao: đại khái là để chỉ người luôn tìm cách trục lợi từ việc mình có thể làm, không bỏ sót bất cứ cái gì có thể kiếm chác được

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương