Khi Tiên Lộ
Chương 17: Động tâm cùng cố chấp

“Thực sự là như vậy sao?” Lưu Ngọc nghe vậy sắc mặt cũng chợt vui mừng, ngay cả người hái thuốc thường tiến vào thâm sơn cũng nói không tệ, kia hơn phân nửa không sai được, đúng là một món tiền lớn.

Từ lão hán nghe vậy lại cười nói: “Lừa ngươi ta cũng không có lợi, bất quá nói đi nói lại thì ta cũng không có nói cho không ngươi.”

Lưu Ngọc nghe vậy đôi mi thanh tú khẽ động, bởi vì hắn cũng không phải là không nghe ra ý tứ của Từ lão hán, chỉ có thể thử dò xét cười hỏi: “Từ đại ca thật là một người tốt có lòng dạ chính trực, xin yên tâm đi! Lưu mỗ cũng hiểu đạo lý tri ân báo đáp sẽ không có ý đồ xấu gì. Nếu như Từ đại ca muốn đóa hoa này, kia Lưu mỗ xin chắp tay dâng lên!” Dứt lời Lưu Ngọc liền từ phía trước xà hạt mỹ nhân lùi qua một bên, để lộ ra đóa hoa kiều diễm ướt át giờ phút này đang e lệ không ngừng nhả ra từng đợt hương thơm mát làm say đắm lòng người, hắn đã lại có điểm không khống chế được tâm trí, lúc này vừa dịp có cái thang để leo xuống.

Từ lão hán nghe vậy lại khoát tay một cái nói: “Cũng không cần phải vậy, hoa này dù sao cũng là do ngươi phát hiện trước, ta là người hái thuốc sẽ không vì chút lợi ích mà phá hư quy củ! Ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết, hoa này nếu như không hiểu đề luyện tinh hoa như thế nào, dược tính của thuốc sẽ hỏng mất hơn phân nửa nhất định là lời không bằng lỗ.”

Lưu Ngọc nghe vậy gật đầu một cái, có một số ít dược thảo quả thực như vậy, nhất là dược thảo quý hiếm, hơi có sai lầm đều chỉ có thể lãng phí không công. Trong lòng thở dài, thầm nói: “Xem ra lão đầu tử này khó tránh khỏi vẫn là muốn dùng công phu sư tử ngoặm, hơn nữa còn là để ta chủ động nói ra.” Vì vậy cười khổ một tiếng hỏi: “Phương pháp tinh luyện ta quả thật muốn mua, Từ đại ca mời ra giá đi!”

Thấy Lưu Ngọc rất nhanh hiểu được dụng ý của mình, Từ lão hán trong lòng cũng âm thầm nhổ ra một câu đứa bé lanh lợi. Trên mặt cũng không có nét bối rối thật bình thản nói: “Được rồi, bất quá trước đó ta còn muốn cùng ngươi nói một chút về loại hoa này.”

Lưu Ngọc gật gật đầu nói: “Nguyện nghe tường tận.”

Từ lão hán nghe vậy nói: “Xà hạt mỹ nhân này là đóa hoa kiều diễm mê người hết sức xinh đẹp, nếu như đợi đế ngày nó hoàn toàn thành thục, có thể biến hóa thành người mà còn là loại thân nữ tử, khi đó coi như Phật tổ thấy cũng muốn động tâm!” Dừng một chút, thấy Lưu Ngọc chẳng qua là khẽ vuốt cằm, lại liền nói: “Bất quá hoa này bây giờ vẫn là còn nhỏ, bằng không ngươi và ta gặp được thì đã chết rồi! Gặp được nó xuất hiện ở nơi này khẳng định không phải là chuyện trùng hợp, ngươi xem thấy nơi này có phải rất nhiều hài cốt không?”

Lưu Ngọc gật gật đầu nói: “Không sai, những hài cốt này tuy rằng mặt ngoài thoạt nhìn không có chỗ đặc thù gì, nhưng trên thực tế không có chỗ nào mà không phải là trúng cực độc mà chết! Có một cỗ hài cốt trong đó, thậm chí sau khi chết tinh thần lực lưu lại vẫn cường đại như cũ, cho thấy thực lực người này khi còn sống cường đại đến dường nào.”

Từ lão hán nghe vậy nghiêm nghị nói: “Ngươi quan sát rất cẩn thận, hài cốt này ngay tại bên cạnh xà hạt mỹ nhân, có lẽ chính là người đã từng đem nó mang tới chỗ này. Nhưng mà hắn không biết phương pháp hái hoa, một lúc sơ sẩy liền bị độc dịch của hoa này đánh lén, việc không thành trái lại còn bỏ mình!” Lại thở dài rồi nói: ” Kỳ thực ta đem phương pháp hái và chế thuốc này truyền thụ mà đổi chút tiền tài, cũng là chuyện bất đắc dĩ! Chúng ta chỉ là người hái thuốc tính mạng luôn gặp nguy hiểm, cũng đã từng muốn có một cuộc sống tốt hơn nhưng không có tiền nửa bước cũng khó đi.”

Lưu Ngọc nghe vậy mỉm cười, đem bạc tùy thân chứa ở trong túi âm thầm phân ra một nửa rồi đưa cho hắn nói: “Cầm lấy phần này đi, ta còn dư lại một chút rời núi cũng muốn dùng đến.” Từ lão hán không đáp, cẩn thận lui về phía sau mấy bước đem túi mở ra, liếc mắt nhìn qua liền hơi có sắc mặt vui mừng cười nói: “Thiếu hiệp xuất thủ thật đúng là rộng rãi! Như vậy cũng tốt, lão phu cũng không làm những thứ chuyện tình quanh co lòng vòng kia, này liền đem đồ vật cho ngươi.”

Dứt lời từ trong ngực móc ra hai vật, đều là quyển sách nhỏ đem đặt ở trước người, sau đó hướng Lưu Ngọc nói: “Hay là cẩn thận một chút thì tốt hơn, chúng ta trước tiên tạm lui ra khỏi nơi đây, chờ thiếu hiệp nắm giữ hai phương pháp sau đó đi vào lần nữa lấy đóa hoa này.”

Lưu Ngọc gật đầu một cái, hai người tức thì thối lui ra khỏi mật thất, Lưu Ngọc cầm quyển sách nhỏ giảng giải phương pháp hái xà hạt mỹ nhân trong tay xem trước một chút, phát hiện nó không phải là quá khó, vì vậy đem gần nửa tâm thần dùng vào trong đó, còn lại hơn phân nửa tinh lực thì vẫn cẩn thận đề phòng bốn phía. Tin chắc quyển sách không giống ngụy tạo làm giả mới lặng yên ghi nhớ nội dung vào trong lòng. Phương pháp hái hoa này hình như hắn đã gặp trong quyển 《Giang sơn địa lý chí 》cũng là dùng để hái độc thảo, chỉ bất quá Lưu Ngọc trước kia xem qua rất nhiều thứ hỗn tạp nhất thời nửa khắc cũng khó mà nhớ lại, đọc qua quyển sách Từ lão Hán đưa thì cũng dần nhớ lại.

Hồi lâu sau Lưu Ngọc cười nói: “Ta đã nhớ kỹ.” Vì vậy một thân một mình đi vào mật thất, Từ lão hán lần lại không theo vào, hắn cứu người sau lại có thủ đoạn muốn thu lấy tiền tài khiến Lưu Ngọc không thể không nghi ngờ khơi dậy một tia cảnh giác, đối với lần này Từ lão hán cũng chỉ có thể âm thầm cười khổ, hắn cũng không phải chỉ đơn giản là người hái thuốc, không nói hàng năm điều chế hòa dược phẩm cần rất nhiều tiền mua vật liệu trung hòa dược tính, riêng đứa cháu nhỏ được đưa đến đại tông môn bồi dưỡng đã phải hao phí cả gia tài lớn! Tự nhiên nghĩ hết biện pháp kiếm tiền, có câu nói rất hay: “Có tiền đi khắp thiên hạ, không có tiền nửa bước khó đi; có tiền thì có thể sai khiến quỷ thần, một văn tiền thì làm khó anh hùng hảo hán.” Rất nhiều người coi tiền còn quan trọng hơn mạng sống cũng không phải không có đạo lý.

…….

Phương pháp hái cũng không khó được đặt tên là 《Chiết hoa tay 》, cái tên trái lại rất hay bất quá Lưu Ngọc sợ Từ lão hán còn có tâm tư khác, vì vậy trên thực tế sử dụng lại chính là phương pháp trên 《Giang sơn địa lý chí 》 quyển trung, loại phương pháp này nói chính là phải nhanh tay lẹ mắt, có thể nói nhanh như sét đánh! Xà hạt mỹ nhân nhả độc dịch ra có mau hơn nữa cũng phải qua một chuỗi động tác, nếu như có thể trước lúc này đem thân nó cắt đứt thì mọi việc sẽ hết sức thuận lợi. Nói đến đơn giản nhưng có thể tưởng tượng muốn thuận lợi hoàn thành hết thảy, mấy kỹ xảo nhỏ ắt không thể thiếu!

Thật may là Lưu Ngọc năng lực lĩnh ngộ không kém, vừa nhìn liền hoàn toàn hiểu. Nhưng lúc thực sự hái còn là gặp một ít phiền toái không nhỏ! Chẳng qua là bởi vì xà hạt mỹ nhân này sắp nở, bên trong cánh hoa che lấp chỗ nhụy hoa lại là một cái tiểu nữ tử phong tình vạn chủng, vô hạn thẹn thùng! Muốn một tay lấy đem đóa hoa giống như nữ tử yếu ớt này ngắt xuống không khác nào lạt thủ tồi hoa, cũng cần có nghị lực cực lớn! Đóa xà hạt mỹ nhân kia đại khái là hiểu được ngày hôm nay là ngày cuối cùng, nhất thời khóc lóc nhìn thật thương cảm, vạn phần buồn bả, khiến Lưu Ngọc thiếu chút nữa không nhịn được nổi lên ý thương tiếc! Nếu không phải là Vân Thạch trong ngực chợt chảy qua một tia hàn khí, chỉ sợ hắn lại mắc bẫy!

Một ngày hai lần thiếu chút nữa táng mệnh dưới tay đóa hoa này, Lưu Ngọc trong lòng cũng bừng lên một cổ tức giận, không quan tâm đóa hoa này giãy dụa thân thể mềm mại cầu khẩn như thế nào nữa, liền dùng một tay ngắt xuống! Cuối cùng cũng hoàn toàn đem thân hoa hành ngắt đứt, trong giây lát đó từ trong nhụy hoa lại truyền tới một thứ cơ hồ như hồn phách phi tán thanh âm ai oán khóc lóc thảm thiết! Lưu Ngọc nghe thanh âm này ngón tay đều sụi lơ tê dại! Dựa vào tinh hoa của ánh trăng cải tạo thân thể mới mài dũa ra được ý chí cực lớn, mới hạ lòng ngoan độc quyết tâm đi trên con đường này. Chờ đến lúc nắm nhánh hoa trong tay hắn đã thở hổn hển, cả người mồ hôi đầm đìa.

Bây giờ đóa hoa xà hạt mỹ nhân phong tình vạn chủng này đã thực sự chết, vốn là màu sắc rực rỡ từng cánh hoa gắt gao ôm lấy nhụy hoa mềm yếu, lúc này cũng vô lực thả lỏng, khóe môi mỹ nhân nhếch lên một chuỗi giọt máu, sắc mặt trắng bệch, hai mắt đóng chặt thật không còn nửa hơi thở! Nhìn thấy tình cảnh này trên mặt Lưu Ngọc lại lộ ra một tia cười nhạt, dù ngươi khi còn sống đẹp như thiên tiên phú khả địch quốc, sau khi chết đều không còn ý nghĩa gì nữa. Mình cũng phải cẩn thận hơn, để tránh sau này rơi vào kết cục giống như đóa hoa này.

Sãi bước ra khỏi mật thất, mà Từ lão thấy Lưu Ngọc từ mật thất đi ra, trên mặt của hắn như chợt hiện lên vẻ kinh ngạc rồi biến mất, chỉ là biến mất rất nhanh, Lưu Ngọc hình như cũng không có thấy.

Hắn vội vàng đi lên trước chắp tay một cái, chúc mừng cười nói: “Tiểu huynh đệ thật là có phúc duyên, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ rất lớn!” Thật ra thì giờ phút này Từ lão hán đối với Lưu Ngọc đã sinh ra lòng kiêng kỵ rất nặng, vốn là hắn cũng không tin Lưu Ngọc có thể thuận lợi hái xà hạt mỹ nhân như vậy, coi như thật sự thành công sợ rằng cũng phải người bị thương nặng! Thế nhưng Lưu Ngọc vẫn khỏe mạnh như rồng như hổ bình an đi ra, khiến cho hắn căn bản không nhìn ra được thực lực người này sâu cạn ra sao.

Lưu Ngọc lúc này bề ngoài vẫn một mực ôn hòa nhưng kì thực đối tâm cơ lão đầu âm thầm cắn răng nghiến lợi, nếu như không phải là Vân Thạch vừa lúc chảy ra một cổ thanh khí mát lạnh, chính mình hôm nay rất có thể đã bỏ mạng! Lão đầu này khẳng định biết lại không nói ra, chẳng qua là muốn lợi dụng mình! Vốn đang cho là gặp được người tốt, không nghĩ tới lòng dạ cũng quá ác độc, hơn nữa sau đó còn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, không khỏi làm lòng Lưu Ngọc càng lạnh lẽo!

Bây giờ Lưu Ngọc cuối cùng hiểu khi còn bé nghe gia gia đã nói, hành tẩu trong giang hồ, ba loại người không thể trêu chọc: “lão nhân, đứa trẻ, nữ nhân” hơi sơ xuất liền sẽ gặp tai họa.

Bất quá Lưu Ngọc biết bây giờ cùng Từ lão hán trở mặt không có lợi, cho nên trong lòng chỉ âm thầm bắt đầu đề phòng, ngoài mặt vẫn là hòa hợp nói lời cảm tạ, hai người một trước một sau cách nhau bảy tám trượng rời khỏi thụ động này. Có điều khi trở lại trại, không nghĩ tới gặp một người ngoài dự liệu của mình.

…….

Đống lửa trại vẫn như cũ hừng hực thiêu đốt còn là cháy rất đượm, Lưu Ngọc từ lúc rời đi cho đến khi quay về chưa tới một canh giờ, trời còn chưa sáng, mọi người vẫn còn chưa tỉnh lại. Có điều tại vị trí lúc trước hắn canh gác, giờ phút này lại là một cô gái trẻ tuổi môi hồng răng trắng, mỹ lệ động lòng người.

Lưu Ngọc mới vừa rồi suýt mất mạng ở trong tay xà hạt mỹ nhân, lại gặp được một nữ nhân xinh đẹp nữa, trong lòng nhất thời liền rối loạn phải một lát sau mới hồi phục lại tinh thần, phát hiện nữ tử này phải ai khác chính là nữ tử đơn độc một mình cũng muốn đi đến Kinh Điểu Giản. Không nghĩ tới nhận thay việc gác đêm của mình lại là nàng!

Thấy Lưu Ngọc trở lại nữ tử tự nhiên sẽ không để cho hắn tươi cười, vứt đến một cái liếc mắt thật to, khiến trong lòng Lưu Ngọc sinh ra một trận lúng túng, chỉ nghe nữ tử dùng thanh âm lanh lảnh dễ nghe, tựa như tiếng suối nước đinh đông nhưng giọng điệu rất là mất hứng hỏi: “Thật là một người không đáng tin cậy!” Lưu Ngọc im lặng không lên tiếng, không có giải thích cái gì, bởi vì sự thật quả là như thế, chính mình gác đêm lại không làm tròn trách nhiệm, từ góc độ này mà nói phi thường không đáng tin cậy, vì vậy hai người ngồi cách xa nhau bên đống lửa lặng yên không nói tiếng nào.

Từ hướng này nhìn lại, Lưu Ngọc mới phát hiện nữ tử này dị thường xinh đẹp, nhất là trong một khoảnh khắc lại lộ ra chút vẻ nhõng nhẽo, tính tình càng hoạt bát đáng yêu, chính là không biết tại sao Lưu Ngọc nhìn nhiều mấy lần lại phát hiện khuôn mặt nữ tử này trông có vẻ hơi quen, giống như mình đã gặp qua ở đâu đó. Dĩ nhiên, Lưu Ngọc ngẫm nghĩ một chút liền cảm thấy buồn cười, mình làm sao có khả năng thấy qua nữ tử này? Mỹ nữ như vậy, dù cho cả đời chỉ gặp qua một lần cũng không thể nào quên mất a! Nhất định là do ngủ chưa đủ mới xuất hiện ảo giác, Lưu Ngọc miên man suy nghĩ.

Ngồi một lúc sau, Lưu Ngọc phát hiện nữ tử này không chỉ có vẻ mặt lạnh lùng, hơn nữa thật là có chút u buồn, tựa hồ có nút thắt trong lòng không thể tháo gỡ, bất quá hắn ngay sau đó tự giễu mình cười thầm nói: “Ta hôm nay thật đúng là mơ màng lần thứ ba mươi mốt! Ta cùng nữ tử này chỉ là tình cờ gặp nhau, trước đó vốn không quen biết thì chuyện của nàng cùng ta có quan hệ gì chứ?”

Nghĩ như vậy tâm tình hắn liền bình thường trở lại, đang chuẩn bị nhắm mắt giả vờ ngủ say chợt nữ tử đối diện lại lần đầu tiên lên tiếng, hướng hỏi hắn: “Ngươi tại sao muốn đem mình che đậy kín như thế? Ngươi đang sợ cái gì sao?”

Lưu Ngọc nghe vậy cười trộm, cũng thuận miệng bịa chuyện nói: “Bởi vì ta là giang dương đại đạo, đem mình che lại là sợ bị người ta phát hiện bắt đi.”

Nữ tử nghe vậy chợt thổi phù một tiếng bật cười, mắt to long lanh nước chớp chớp, Lưu Ngọc nhìn thấy liền giật mình giống như băng tuyết tan chảy, phảng phất như cảnh tượng mùa xuân hoa nở ấm áp, trong lòng dịu mát không khỏi bị xúc động một chút. Chỉ nghe nữ tử cười nói: “Không nghĩ tới ngươi như vậy một mực đem mình bọc kín cách biệt với bên ngoài, cư nhiên cũng biết nói giỡn.”

Lưu Ngọc có chút lúng túng, bất quá nữ tử nếu chủ động phá vỡ không khí tĩnh lặng giữa hai người, hắn tự nhiên cũng sẽ không tiếp tục im lặng nhàm chán như vậy nữa, hai người liền bắt đầu trò chuyện một ít sự tình không quan trọng, lại cảm thấy rất hứng thú, không nghĩ tới bọn họ hết sức hợp ý, ngươi một câu ta một câu nhỏ giọng trò chuyện như vậy mãi cho đến khi bầu trời nổi lên một tia nắng sớm, mới hồi phục lại tinh thần.

Trời đã sáng, nữ tử ôn nhu nhẹ nhàng xoa bóp đôi chân ngọc, có chút ý chưa thỏa nguyện, đùa cợt nói: “Ngày mai trò chuyện tiếp đi, hôm nay phải đi qua Nhất Tuyến Thiên, nên lên tinh thần mới phải!” Dứt lời đứng lên, lúc này mặt trời đỏ hồng từ từ dâng lên vừa vặn tản mát ra ánh sáng ấm áp, một luồng ánh dương hiền hòa giờ phút này cũng vừa vặn chiếu lên thân thể uyển chuyển của nữ tử, gương mặt thanh lệ thoát tục càng lộ ra vẻ ra khí thế đỏ bừng khả ái, Lưu Ngọc trong lúc nhất thời nhìn nàng đến si ngốc, giống như toàn bộ thế giới cũng bị quên mất sạch.

Tiên nữ trên trời, giờ phút này chỉ sợ cũng không bằng thiếu nữ mê người trước mắt, trong tâm Lưu Ngọc dường như rất bối rối, hắn đời này từ khi sinh ra đến bây giờ chưa từng động lòng trước bất kỳ thiếu nữ nào, không nghĩ tới cuối cùng vẫn còn chạy trời không khỏi nắng rơi vào lưới tình, mặc dù loại tình yêu nhất kiến chung tình* ở trong mắt người từng trải có chút nông cạn nực cười, nhưng trong một đời người ai lại chưa từng có tình yêu ngây thơ ban đầu như vậy? Lưu Ngọc thậm chí cảm giác mình thích nữ tử xinh đẹp động lòng người như vậy cũng là một loại tội lỗi.

Dù như thế nào đi nữa trên phương diện tình cảm nam nữ Lưu Ngọc vẫn như một tờ giấy trắng, tất nhiên lời thề chấn hưng gia tộc lại không thể quên, bất quá tình yêu là thứ tình cảm gốc rể nguyên thủy nhất của loài người, Lưu Ngọc cũng bắt đầu sinh ra một tia ảo tưởng. Nữ tử giống như phát hiện trong lòng hắn đang có tâm tư nhưng cũng không phải là đặc biệt để ý, thản nhiên cười một tiếng muốn đi ra.

Lưu Ngọc chợt hít thật sâu một hơi, lấy dũng khí hỏi: “Ta tên là Lưu Ngọc, cô nương có thể cho ta biết quý tính của ngươi không?”

Hỏi ra những lời này, trong tâm Lưu Ngọc giống như tráng sĩ phải lập tức lao tới chiến trường khốc liệt vậy, tim đập thình thịch liên hồi. Thiếu nữ lúc này mới phát hiện Lưu Ngọc đúng là rất nghiêm túc, mặc dù lời biểu lộ này hết sức hàm súc mà nàng lại không ngốc nên lập tức liền cảm giác được, thế nhưng không biết vì sao vốn là đang cười rạng rỡ khi nghe được lời này, chợt vẻ mặt lần nữa trầm mặc xuống, mặc dù đối với Lưu Ngọc không cảm thấy tức giận nhưng tâm tình liền ủ dột, khiến Lưu Ngọc không biết mình phạm phải sai lầm gì, trong lòng cảm thấy bất an.

Cũng may thiếu nữ lập tức nói: “Mặc dù ta và ngươi nói chuyện rất hợp, có đều về tên của ta thì tạm thời ngươi không biết thì tốt hơn!” Dừng một chút, thấy trên mặt Lưu Ngọc toát ra biểu tình thất vọng, lại tựa hồ như có chút không đành lòng vì vậy thở dài nói: “Như vậy đi, nếu như ta và ngươi lần này đều có thể còn sống trở về thì hẵng nói, liền gặp lại ở chỗ này! Đến lúc đó ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết.”

Dứt lời không đợi Lưu Ngọc trả lời tựa như một làn khói chạy đi, giống như đang chốn tránh hắn vậy.

Đối với lần này Lưu Ngọc cũng không biết làm sao, trong lòng buồn bã vô cớ tự nhiên thở dài, giống như trong lòng có thứ gì trọng yếu bị thiếu nữ kia cầm đi mất, chỉ còn lại cảm giác trống rỗng.

…….

Kế tiếp cả canh giờ, Lưu Ngọc từ từ điều chỉnh tâm tình, cuối cùng cũng khôi phục lại như cũ, chuyện trọng yếu nhất trước mắt, chính là từ Ma Vân Lĩnh lấy được Thuần Linh Thủy, trước khi báo được thù, hắn không có tư cách đi nói chuyện gì tư tình nhi nữ!

Lưu Ngọc tự nhủ mình như vậy, dù sao trước khi tới Kinh Điểu Giản, ngày ngày đều có cơ hội nhìn nữ tử trong mộng của mình, cùng nàng đồng hành như vậy cũng đã đủ rồi. Sau khi ăn điểm tâm xong, đội ngũ đang chuẩn bị lên đường thì Lưu Ngọc chợt phát hiện một người trong số mấy đại hán lúc trước đi trễ đang lặng lẽ tiến lại, nhất thời sinh lòng cảnh giác.

Thế nhưng đại hán này thoạt nhìn không có ý tứ làm hại hắn, chẳng qua là vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm Lưu Ngọc, giống như ác lang một loại nhỏ giọng nói: “Tiểu tử thúi! Không nên mưu toan tiếp cận tiểu thư, bởi vì ngươi không với tới nổi đâu!” Nói xong thấy Lưu Ngọc không có lộ ra biểu tình gì, lại càng thêm ác độc nói: “Nếu như lại để cho ta phát hiện ngươi đối với tiểu thư có cử chỉ nào vượt quá khuôn phép, lão tử trực tiếp đem ngươi giết chết, thi thể ném xuống vách đá cho sói ăn!”

Nói xong cũng quay đầu lại đi, chính là Lưu Ngọc lại lắc đầu một cái, phảng phất lầm bầm lầu bầu nhỏ giọng nói: “Loại uy hiếp này, cũng quá là trẻ con! Nếu như sợ chết ta cũng sẽ không tới đây, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, ta làm sai chỗ nào?” Dứt lời liền tạm thời không nghĩ chuyện này nữa, ngẩng đầu nhìn về phía con đường Nhất Tuyến Thiên xa xa ở phía trước, ở chỗ đó chắc cũng không được yên ổn! Huống chi đội ngũ này cũng không đồng lòng, Lưu Ngọc hiện tại thật không có nắm chặc mình nhất định có thể còn sống mà ra ngoài, bất quá hắn cũng sẽ không bởi vì điều này làm cho sợ hãi chùn bước, ngược lại trong lòng càng kiên định hơn, coi như cuối cùng phải phơi thây nơi hoang dã cũng tốt hơn là làm một tên hèn nhát!

_______

*Nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương