Khí Thiếp Vương Gia
-
Chương 271: Bắt đầu muốn rời đi
Ôm nàng trở về trong phòng. Nhẹ nhàng đặt Giải Ngữ xuông giường, vừa ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại ở vết nước mắt trên mặt nàng, Sở Nghi Hiên nhẹ nhàng thở dài 1 tiếng, ngón tay mềm mại lau đi dấu lệ còn sót lại. Cởi đôi giày của Giải Ngữ ra, chăm chú nhìn bàn chân bị thương đã sưng đỏ của nàng
Động tác trên tay càng thêm mềm nhẹ, Sở Nghi Hiên nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng, lúc này mới xoay người sang bên ngăn tủ, chuẩn xác lấy ra 1 lọ thuốc, lúc này mới trở lại ngồi ở bên giường. Cầm bàn chân nhỏ của nàng trong tay, bôi dược cao cho nàng
Đem thuốc bôi lên bàn chân mềm mại sưng đỏ, đôi chân nàng còn nhỏ hơn lòng bàn tay mình, ánh mắt không khỏi tràn đầy ôn nhu, động tác bôi thuốc càng thêm cẩn thận, tựa như đang che chở trân bảo quan trọng như sinh mệnh của hắn
Bôi thuốc xong, Sở Nghi Hiên quyến luyến thoáng quang, Giải Ngữ tựa như ngủ rất bất an, nhẹ nhàng vươn tay ra vuốt lên hai hàng mày nhíu chặt của nàng, nha đầu kia lúc bình thường cứ hi hi ha ha, nhưng những lúc ngủ đều nhíu mày, thoạt nhìn vô cùng sầu muộn, nhưng cũng không biết nàng sầu muộn chuyện gì. Xem ra cơm không ăn rồi, đành đợi đến khi nàng ngủ dậy rồi bảo Liên mang cơm đến vậy
Đóng cửa, nhìn lại Giải Ngữ 1 lần nữa, lúc này Sở Nghi Hiên mới xoay người rời đi, vừa lúc nhìn thấy Âu Dương Thanh Minh đứng ở dưới lầu “Ngươi?”
“Phải, ta đến xem xem các ngươi vì sao không đến ăn cơm?” Âu Dương Thanh Minh nhìn Sở Nghi Hiên, Giải Ngữ mới chỉ 9 tuổi, đứa nhỏ kia không biết phải đợi thêm bao lâu nữa, chỉ sợ càng lúc sẽ càng khó khăn đi
“Giải Ngữ ngủ rồi, đợi nàng tỉnh dậy sẽ bảo Liên nhi đưa cơm!” Sở Nghi Hiên nói
“Quên đi, ta tự mình làm, Liên nhi sắp sinh con cho Nghiêm Dịch rồi, ngàn vạn không nên sai sót!” Âu Dương Thanh Minh nhìn lên lầu hai, thở dài
“Liên nhi sắp sinh, Thiên Tình cũng mang thai lần thứ 3 rồi! Không phải ngươi không cho nàng sinh nữa sao?” Sở Nghi Hiên hỏi
“Ta đâu có cách nào, nàng căn bản không chịu uống thuốc tránh thai, nghĩ đến, ta cảm thấy thật tức giận!” Âu Dương Thanh Minh bất đắc dĩ nói “Vỉ sao phải sinh ra nhiều xú tiểu tử như vậy?”
“Vậy thì sinh thêm 1 nữ nhi đi!” Sở Nghi Hiên nhớ đến hai lần trước Âu Dương Thanh Minh và Thiên Tình đều sinh con trai, hiện tại trong cốc càng có nhiều trẽ con, Tề Phi và Khê Khê cư nhiên cũng lửa gần rơm cũng bén, Nghiêm Dịch và Liên nhi cũng đã thành hôn, ngay cả nha đầu tiểu Đường cũng đi theo đến đây, thị vệ Lí Hán bên cạnh hắn cũng đã có gian đình, trong cốc bây giờ người độc thân cũng chỉ có hắn và Mai Sơn đạo nhân
“Hâm mộ sao?” Âu Dương Thanh Minh ghé mắt.
“Ngươi nghĩ gì?”
“Ta cho rằng ngươi rất hâm mộ!”
Sở Nghi Hiên lắc đầu. “Hâm mộ cái gì, nữ nhi duy nhất của ngươi sớm tối đều thân mật với ta, ngươi thật là thất bại!”
“Cái đó thật ra không có cách nào, nữ nhi của ta xem trọng ngươi, ta làm cha cũng không có biện pháp, đó là do nàng lựa chọn a!” Âu Dương Thanh Minh có ngụ ý nói
Sở Nghi Hiên lại không để ý “ăn cơm đi!”
Vào đêm Giải Ngữ tỉnh lại phát hiện Sở Nghi Hiên đang ngồi dưới ánh đén đọc sách, trên bàn đặt 1 ly Hương Mính, mấy năm nay ngoại trừ đọc sách uống trà, cái gì hắn cũng không làm, cũng rất ít khi ra khỏi cốc, nếu có đi ra ngoài thì cũng chỉ nửa ngày sẽ trở về
Nhìn bộ dáng khi đọc sách của hắn thật sự giống như thư sinh, so với Âu Dương Giải Ngự nàng còn đẹp hơn, khóe miệng cong lên, bỗng nhiên trên mặt xuất hiện 1 tia giảo hoạt, nàng nhất định phải đoạt lại Sở ca ca từ cuốn sách kia
“Giải Ngữ?” Sở Nghi Hiên ngước mắt
“Ca ca!” Mới vừa ngẩng đầu lên, thân ảnh gầy gầy cũng đã nhào vào trong lòng hắn, gắt gao ôm cổ hắn, thân mình lạnh như băng của Giải Ngữ không ngừng run rẩy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nụ cười giảo hoạt, tự mình tán thưởng cho kế sách của mình, 1 đêm dài, có ca ca ở bên thật là tốt
“Giải Ngữ, muội gặp ác mộng!” Sự bất an của nàng truyền lại, trong lòng Sở Nghi Hiên thấy nhộn nhạo, khơi gợi cảm tình mềm mại nhất trong lòng hắn
Cánh tay rắn chắc ôm thân mình nàng, ánh mắt bỗng nhiên ngẩn ra, rõ ràng phát hiện thân thể ở trong vòng ôm nhưng đôi chân vẫn đang đứng trên mặt đất. Sở Nghi Hiên nhìn cánh tay mình đang ôm nàng, bỗng nhiên dùng sức đem cả người nàng ôm lên, nha đầu này, đến khi nào mới có thể tự chăm sóc cho chính mình đây “Lần sau nhớ mang hài vào!”
“Không cần!” Giải Ngữ thích mỗi lần chân bị bẩn, sau đó được hắn lau rửa chân cho mình, cảm giác nàng có thể bá trụ thời gian của hắn, làm cho hắn thuộc về mình, làm cho thói quen của hắn của đời nảy chỉ thuộc về 1 mình nàng
“Nào!” Đem nàng ôm lên, Sở Nghi Hiên thử nhiệt độ của nước, bắt đầu cầm lấy bàn chân nhỏ của nàng, lau rửa. Bàn chân nhỏ mềm mại như như viên ngọc đặt ở trong nước ấm, động tác dịu dàng thanh tẩy bụi bẩn trên chân nàng. “Nha đầu, ngày mai ta sai người đem cái bàn gỗ này khiêng đi!”
“Huynh không cần dùng bàn nữa?” Giải Ngữ theo trực giác hỏi
“Mỗi lần như vậy muội đều phá hư, cho nên rõ ràng đem bàn đi sẽ tốt hơn đó!” Sở Nghi Hiên tuy lạnh nhạt nhưng trong thanh âm mang theo sủng nịch không thể chối từ
Giải Ngữ hạnh phúc cười, nguyên lai hắn như vậy là quan tâm đến mình, chính là, trong lòng nàng vẫn còn ưu sầu, nàng đang lo lắng hắn sẽ không kịp đợi nàng lớn lên, quả nhiên nỗi lo lắng của nàng rất nhanh đã đến!
Mỗi lần nhìn thấy trong cốc có cặp thành đôi vợi chồng, Sở Nghi Hiên đều cảm thấy thật cô đơn, sau đó 1 mình đi đến bên vực thẳm, ngẩn ngơ thật lâu. Giờ phút này hắn đang đứng bên vách núi nhìn về phương xa, ngẩn người, thân ảnh màu trắng dưới ánh mặt trời trông vô cùng cô tịch, có lẽ nên rời khỏi rồi. Không thể cứ như vậy nữa, lúc đầu vốn là vì Thiên Tình, mà bây giờ ở lại cũng vì Giải Ngữ
Chín năm, tình cảm của Thiên Tình và Âu Dương Thanh Minh vẫn rất tốt, hắn biết mình đã chết tâm từ nhiều năm trước rồi, bây giờ Giải Ngữ đã lớn, cũng là lúc hắn nên rời đi
Động tác trên tay càng thêm mềm nhẹ, Sở Nghi Hiên nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng, lúc này mới xoay người sang bên ngăn tủ, chuẩn xác lấy ra 1 lọ thuốc, lúc này mới trở lại ngồi ở bên giường. Cầm bàn chân nhỏ của nàng trong tay, bôi dược cao cho nàng
Đem thuốc bôi lên bàn chân mềm mại sưng đỏ, đôi chân nàng còn nhỏ hơn lòng bàn tay mình, ánh mắt không khỏi tràn đầy ôn nhu, động tác bôi thuốc càng thêm cẩn thận, tựa như đang che chở trân bảo quan trọng như sinh mệnh của hắn
Bôi thuốc xong, Sở Nghi Hiên quyến luyến thoáng quang, Giải Ngữ tựa như ngủ rất bất an, nhẹ nhàng vươn tay ra vuốt lên hai hàng mày nhíu chặt của nàng, nha đầu kia lúc bình thường cứ hi hi ha ha, nhưng những lúc ngủ đều nhíu mày, thoạt nhìn vô cùng sầu muộn, nhưng cũng không biết nàng sầu muộn chuyện gì. Xem ra cơm không ăn rồi, đành đợi đến khi nàng ngủ dậy rồi bảo Liên mang cơm đến vậy
Đóng cửa, nhìn lại Giải Ngữ 1 lần nữa, lúc này Sở Nghi Hiên mới xoay người rời đi, vừa lúc nhìn thấy Âu Dương Thanh Minh đứng ở dưới lầu “Ngươi?”
“Phải, ta đến xem xem các ngươi vì sao không đến ăn cơm?” Âu Dương Thanh Minh nhìn Sở Nghi Hiên, Giải Ngữ mới chỉ 9 tuổi, đứa nhỏ kia không biết phải đợi thêm bao lâu nữa, chỉ sợ càng lúc sẽ càng khó khăn đi
“Giải Ngữ ngủ rồi, đợi nàng tỉnh dậy sẽ bảo Liên nhi đưa cơm!” Sở Nghi Hiên nói
“Quên đi, ta tự mình làm, Liên nhi sắp sinh con cho Nghiêm Dịch rồi, ngàn vạn không nên sai sót!” Âu Dương Thanh Minh nhìn lên lầu hai, thở dài
“Liên nhi sắp sinh, Thiên Tình cũng mang thai lần thứ 3 rồi! Không phải ngươi không cho nàng sinh nữa sao?” Sở Nghi Hiên hỏi
“Ta đâu có cách nào, nàng căn bản không chịu uống thuốc tránh thai, nghĩ đến, ta cảm thấy thật tức giận!” Âu Dương Thanh Minh bất đắc dĩ nói “Vỉ sao phải sinh ra nhiều xú tiểu tử như vậy?”
“Vậy thì sinh thêm 1 nữ nhi đi!” Sở Nghi Hiên nhớ đến hai lần trước Âu Dương Thanh Minh và Thiên Tình đều sinh con trai, hiện tại trong cốc càng có nhiều trẽ con, Tề Phi và Khê Khê cư nhiên cũng lửa gần rơm cũng bén, Nghiêm Dịch và Liên nhi cũng đã thành hôn, ngay cả nha đầu tiểu Đường cũng đi theo đến đây, thị vệ Lí Hán bên cạnh hắn cũng đã có gian đình, trong cốc bây giờ người độc thân cũng chỉ có hắn và Mai Sơn đạo nhân
“Hâm mộ sao?” Âu Dương Thanh Minh ghé mắt.
“Ngươi nghĩ gì?”
“Ta cho rằng ngươi rất hâm mộ!”
Sở Nghi Hiên lắc đầu. “Hâm mộ cái gì, nữ nhi duy nhất của ngươi sớm tối đều thân mật với ta, ngươi thật là thất bại!”
“Cái đó thật ra không có cách nào, nữ nhi của ta xem trọng ngươi, ta làm cha cũng không có biện pháp, đó là do nàng lựa chọn a!” Âu Dương Thanh Minh có ngụ ý nói
Sở Nghi Hiên lại không để ý “ăn cơm đi!”
Vào đêm Giải Ngữ tỉnh lại phát hiện Sở Nghi Hiên đang ngồi dưới ánh đén đọc sách, trên bàn đặt 1 ly Hương Mính, mấy năm nay ngoại trừ đọc sách uống trà, cái gì hắn cũng không làm, cũng rất ít khi ra khỏi cốc, nếu có đi ra ngoài thì cũng chỉ nửa ngày sẽ trở về
Nhìn bộ dáng khi đọc sách của hắn thật sự giống như thư sinh, so với Âu Dương Giải Ngự nàng còn đẹp hơn, khóe miệng cong lên, bỗng nhiên trên mặt xuất hiện 1 tia giảo hoạt, nàng nhất định phải đoạt lại Sở ca ca từ cuốn sách kia
“Giải Ngữ?” Sở Nghi Hiên ngước mắt
“Ca ca!” Mới vừa ngẩng đầu lên, thân ảnh gầy gầy cũng đã nhào vào trong lòng hắn, gắt gao ôm cổ hắn, thân mình lạnh như băng của Giải Ngữ không ngừng run rẩy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nụ cười giảo hoạt, tự mình tán thưởng cho kế sách của mình, 1 đêm dài, có ca ca ở bên thật là tốt
“Giải Ngữ, muội gặp ác mộng!” Sự bất an của nàng truyền lại, trong lòng Sở Nghi Hiên thấy nhộn nhạo, khơi gợi cảm tình mềm mại nhất trong lòng hắn
Cánh tay rắn chắc ôm thân mình nàng, ánh mắt bỗng nhiên ngẩn ra, rõ ràng phát hiện thân thể ở trong vòng ôm nhưng đôi chân vẫn đang đứng trên mặt đất. Sở Nghi Hiên nhìn cánh tay mình đang ôm nàng, bỗng nhiên dùng sức đem cả người nàng ôm lên, nha đầu này, đến khi nào mới có thể tự chăm sóc cho chính mình đây “Lần sau nhớ mang hài vào!”
“Không cần!” Giải Ngữ thích mỗi lần chân bị bẩn, sau đó được hắn lau rửa chân cho mình, cảm giác nàng có thể bá trụ thời gian của hắn, làm cho hắn thuộc về mình, làm cho thói quen của hắn của đời nảy chỉ thuộc về 1 mình nàng
“Nào!” Đem nàng ôm lên, Sở Nghi Hiên thử nhiệt độ của nước, bắt đầu cầm lấy bàn chân nhỏ của nàng, lau rửa. Bàn chân nhỏ mềm mại như như viên ngọc đặt ở trong nước ấm, động tác dịu dàng thanh tẩy bụi bẩn trên chân nàng. “Nha đầu, ngày mai ta sai người đem cái bàn gỗ này khiêng đi!”
“Huynh không cần dùng bàn nữa?” Giải Ngữ theo trực giác hỏi
“Mỗi lần như vậy muội đều phá hư, cho nên rõ ràng đem bàn đi sẽ tốt hơn đó!” Sở Nghi Hiên tuy lạnh nhạt nhưng trong thanh âm mang theo sủng nịch không thể chối từ
Giải Ngữ hạnh phúc cười, nguyên lai hắn như vậy là quan tâm đến mình, chính là, trong lòng nàng vẫn còn ưu sầu, nàng đang lo lắng hắn sẽ không kịp đợi nàng lớn lên, quả nhiên nỗi lo lắng của nàng rất nhanh đã đến!
Mỗi lần nhìn thấy trong cốc có cặp thành đôi vợi chồng, Sở Nghi Hiên đều cảm thấy thật cô đơn, sau đó 1 mình đi đến bên vực thẳm, ngẩn ngơ thật lâu. Giờ phút này hắn đang đứng bên vách núi nhìn về phương xa, ngẩn người, thân ảnh màu trắng dưới ánh mặt trời trông vô cùng cô tịch, có lẽ nên rời khỏi rồi. Không thể cứ như vậy nữa, lúc đầu vốn là vì Thiên Tình, mà bây giờ ở lại cũng vì Giải Ngữ
Chín năm, tình cảm của Thiên Tình và Âu Dương Thanh Minh vẫn rất tốt, hắn biết mình đã chết tâm từ nhiều năm trước rồi, bây giờ Giải Ngữ đã lớn, cũng là lúc hắn nên rời đi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook