Khí Thiếp Vương Gia
Chương 259: Mệnh định duyên phận

Nghe hắn nói, nàng cười khẽ 1 cái, liền chạm đến miệng vết thương, đau đớn hít 1 ngụm khí, đứt quãng nói “Vương gia, vừa mới sinh ra sao có thể gọi phụ thân? Nào, ta ôm nữ nhi 1 cái!”

Ai đang nói chuyện, ôn nhu uyển nước làm cho toàn thân Giải Ngữ khôi phục lại phần lớn nguyên khí. Thật muốn mở mắt nhìn xem là ai, trong lòng nàng bắt đầu hiện lên nỗi lo lắng. Cố gắng mở to mắt.

Gương mặt nữ tử ôn nhu động lòng người, thoạt nhìn có chút yếu ớt nhưng vẫn không mất vẻ xinh đẹp

Giải Ngữ cố gắng giữ chặt quần áo trước mắt, nhưng tay của nàng sao lại biến thành tay của trẻ con rồi? Thật đáng sợ, sao lại có thể như vậy? Nàng biến thành trẻ con!?

Thần kinh sai loạn? Trúng tà? Tá Thi Hoàn Hồn? Nàng quả thật là bị tá thi hoàn hồn đến chỗ nào? Nữ tử trước mắt là mẫu thân của mình?

Là ông trời muốn để cho nàng sống lại 1 lần nữa sao? Quên đi ký ức kiếp trước

“vương gia, chàng xem, đứa nhỏ đang nhìn ta này, nữ nhi ngoan, cười 1 cái!” Thiên Tình cười với Giải Ngữ ở trong ngực, Âu Dương Thanh Minh nhìn qua xem

“Thiên Tình, nàng xem, nữ nhi giống nàng hay là giống ta?”

Giải Ngữ nâng mắt lại nhìn thấy 1 gương mặt nam tữ tuấn mỹ dị thường xuất hiện ở trước mắt, cư nhiên thật dễ nhìn! Oa thật đẹp!

Cái miệng nhỏ nhắn nhịn không được mà cong lên, thật sự lộ ra 1 nụ cười

“Thật sự cười rồi!” Âu Dương Thanh Minh khoái chí nói “Mau, cho ta ôm 1 cái!”

Nữ nhi được bế qua trong lòng Âu Dương Thanh Minh, nhìn ThiênTình tựa hồ rất yếu ớt, Âu Dương Thanh Minh vội vàng nói “Còn đau sao?”

Lắc lắc đầu: “Vương gia đặt tên cho đứa nhỏ là gì?”

Không muốn làm cho hắn ưu tâm, hắn có vẻ thật sự rất lo lắng

Chăm chú nhìn nữ nhi trong lòng, đầu cũng không ngẩng lên, nói “Tiểu tử kia gọi là Âu Dương Tử Mặc!”

Hôn nữ nhi trong lòng 1 cái, càng nhìn càng thấy thích “Nữ nhi gọi là Âu Dương Giải Ngữ!”

Giải Ngữ lập tức hiểu ra nguyên nàng nàng sinh ra cùng 1 nhóc khác, đôi phu thê này là cha mẹ của nàng và Âu Dương Tử Mặc

“Tên rất hay, vương gia, Thiên Tình cảm thấy rất hạnh phúc” Thiên Tình nhìn đứa hài tử đang nằm ngủ, lại nhìn nữ nhi và Âu Dương Thanh Minh, nghĩ tới Sở Nghi Hiên, không khỏi thầm thở dài

“Đang lo lắng về Sở Nghi Hiên sao?” Âu Dương Thanh Minh đột nhiên hỏi, tuy khẩu khí có chút bá đạo và ghen tuông nhưng vẫn lộ ra vẻ ôn nhu

Thiên Tình bật cười “Vương gia, Sở công tử không biết đã ra sao rồi, hắn nhường lại ngôi vị hoàng đế cho Sở Tường Thụy vương gia, chàng nói xem, hắn sẽ đi nơi nào?”

“Ai mà biết được hắn, cứ lo cho bản thân chúng ta trước đi!” Âu Dương Thanh Minh buông nữ nhi ra, ôm hôn Thiên Tình “Không được nghĩ tới hắn!”

Giải Ngữ đột nhiên rời khỏi vòng ôm ấp áp kia, lại nghe thấy phụ thân đang nói Sở Nghi Hiên rồi lại vương gia, rồi lại công tử gì đó. Chẳng lẽ Sở Nghi Hiên kia là người yêu cũ của mẫu thân sao? Chuyện này thật hết sức tưởng tượng đi?

Có lẽ là bị xuyên qua thành tiểu cô nương, nàng cảm thấy mệt mỏi, cũng không kịp suy nghĩ nhiều, liền chìm vào giấc ngủ, lúc tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang nằm ở chỗ khác, nâng mắt lên thì thấy đây là 1 sơn động

Lúc này, ngồi bên cạnh là 1 gã nam nhân có ánh mắt sắc bén như chim ưng. Ngũ quan trên mặt như điêu khác, rõ ràng là tuấn mỹ dị thường nhưng giờ phút này lại mang theo vẻ âm trầm, hung hăng nhìn Giải Ngữ

Ánh mắt như chim ưng của nam tử chậm rãi quét nhìn nàng, ánh mắt hắn vốn làm cho người ta cảm thấy như bị kim châm, nhưng Giải Ngữ lại mở mắt nhìn hắn không chớp

“Gia, nữ oa [bé gái] này đang cười với ngài a! thật đáng yêu nha! Nhìn xem, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng kia về sau khẳng định sẽ là 1 đại mỹ nhân!” 1 nam tử khác ở bên cạnh nói

Đối với lời nói của nam tử, đôi mắt như chim ưng của nam tử kia vẫn không thay đổi, vẫn trừng mắt nhìn tiểu oa nhi trên mặt đất, đợt nhiên bị ôm lên trong tay, trong lòng Giải Ngữ rất sợ hãi. Nếu hắn thích trừng như vậy, nàng cũng trừng. Trừng trừng trừng, không được, mí mắt nàng mỏi quá

Kẻ thua trận cũng không khóc! Oa oa oa

Nghe thấy tiếng khóc, bên môi nam tử nở nụ cười yếu ớt, giống ngư hòa tan băng sơn ngàn năm. Thật sự là quá suất [đẹp trai]. Giải Ngữ lập tức nín khoc,1 ngây ngốc nhìn người trước mắt, huy động bàn tay nhỏ bé, muốn sờ 1 chút! Thật dễ nhìn! Sờ 1 chút xem thế nào

Giải Ngữ ra sức vươn tay muốn sờ lên khuôn mặt tuấn tú kia. Mày kiếm anh tuấn cũng hơi giãn ra, ánh mắt đầy sương lạnh cũng hòa hoãn đi đôi chút

Quả thực là rất giống Thiên Tình. Trong mắt Sở Nghi Hiên lóe ra ý cười “Lý Hán, Âu Dương Thanh Minh phát hiện nữ nhi của hắn mất tích chưa?”

“Bẩm gia, bọn họ bây giờ đang rối thành 1 đoàn, Thiên Tình công chúa khóc lóc 1 trận rất lớn, mới sinh con xong mà đã thương tâm như vậy, thật là có hại đến thân thể!”

“Không quan hệ, thông báo với Âu Dương Thanh Minh 1 mình hắn đến vách núi, ta ở sơn cốc sau vách núi chờ hắn!” Sở Nghi Hiên đối với Giải Ngữ lộ ra 1 nụ cười mê người “Bảo bảo, giết Âu Dương Thanh Minh rồi, ta chính là phụ thân của con!”

Giải Ngữ hơi hơi nhíu mi, nam nhân này là tình cũ của mẫu thân? Như thế nào lại âm hiểm như vậy? chỉ là, nàng nhìn thấy trong mắt hắn 1 mạt cô đơn đến tận xương tủy, không biết vì sao nàng cảm thấy trong lòng rất đau, nam nhân suất như vậy sao lại cực đoan như thế? Nhưng nhìn đến hắn, nàng vẫn không nhịn được mà cong môi, lộ ra 1 nụ cười mê người

Nhìn đứa trẻ con nho nhỏ trong lòng, trên mặt hắn hiện lên nụ cười yếu ớt, tựa hồ ở trong lòng hắn vô cùng an ổn, nụ cười kia vô hại như vậy, sáng ngờ như vậy, đôi mắt nho nhỏ có thần đang nhìn hắn, trong nháy mắt, Sở Nghi Hiên liền yêu thích tiểu oa nhi này “Bảo bảo”

Thanh âm của hắn thật ôn nhu, thật có hương vị. Giải Ngữ chớp chớp mắt, lông mi như cánh bướm phớt qua, muốn tiếp tục nhìn nam nhân tuấn tú này, nhưng mí mắt mỏi quá, nàng muốn ngủ rồi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương