Khí Thiếp Vương Gia
Chương 242: Cùng hoài niệm

Tả Tâm Lam quay mặt sang nhìn nàng, đôi mắt hơi chớp động, khóe miệng cong lên có chút chau xót “Muội có thật sự muốn biết không?”

Trong lòng Thiên Tình run lên, nhớ đến lần cuối cùng nhìn thấy hoàng huynh, ánh mắt hắn nhìn nàng nóng cháy như lửa, nàng nói phải rời đi, hắn bi thương như vậy, nếu lần đó nàng biết hắn sẽ chết thì nàng sẽ không bao giờ rời khỏi, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể hối hận trong lòng, nàng không yêu hoàng huynh, nhưng lại cảm kích mười mấy năm qua hắn đã mang đến cho nàng sự sủng ái tuyệt đối mà không 1 nam nhân nào khác có thể làm, nhưng nàng không muốn để cho hoàng tẩu hiểu lầm, đặc biệt là bây giờ hoàng tẩu đang thương tâm như vậy “Hoàng tẩu, tẩu hiểu lầm rồi, hoàng huynh không yêu ta, hắn thích tỷ, tỷ nghĩ xem, nếu hoàng huynh yêu ta thì sao có thể nỡ đem ta đến phủ Thân vương gả cho vương gia?”

Tả Tâm Lam chua sót cười, cũng không trả lời.

Thiên Tình lại nói: “Hoàng huynh vốn rất kiêu ngạo, cho dù có yêu, hắn cũng sẽ không nói ra, càng huống chi hắn là 1 đế vương, ý thức phòng bị của hắn cao hơn so với người bình thường, hoàng tẩu, ta nghĩ nếu hoàng huynh sòn sống, hắn nhất định sẽ phát hiện ra điểm tốt của tẩu!”

Tả Tâm Lam đứng im nhìn con chim đậu bên bờ sông vỗ cánh bay vào không trung, càng lúc càng xa, nàng cất giọng hoài niệm “Thiên Tình, ơn muội đã an ủi ta, kỳ thật trong lòng ta rất rõ, hắn không thương ta, ta không trách muội, chuyện đó không liên quan gì đến muội! Ta chỉ là có chút nhớ nhung hoài niệm hắn mà thôi!”

“Ta biết, ta cũng rất nhớ hoàng huynh, hoàng tẩu, ta biết tẩu yêu hoàng huynh, ta đều hiểu cả!” Thiên Tình vội vàng giải thích “có đôi khi có tình cảm mà không nói ra thì thật bi thương, nhưng vẫn không kìm chế được mà vẫn tiếp tục yêu, cho dù biết rõ sẽ không có kết cục tốt đẹp nhưng vẫn không nhịn được mà chìm đắm. Hoàng huynh chỉ là không biết rõ ai là người thích hợp với mình, hắn chỉ bị lác lối mà thôi, nhưng hoàng huynh cũng rất ích kỷ, hoàng tẩu, tẩu nói hắn yêu ta, nếu thật sự yếu ta, hắn như thế nào có thể chịu được chuyện ta ở vương phủ bị vương gia tra tấn mà làm như không nghe thấy, không hỏi han? Cho nên, hắn không yêu ta, nhưng ta cũng không trách hắn, bởi vì ta biết trong lòng hắn cũng không muốn như vậy!”

“Thiên Tình, có lẽ muội nói đúng, hắn chỉ là rất ích kỷ mà thôi, chỉ là, có ai mà không ích kỷ chứ?” Tả Tâm Lam hỏi ngược lại

“Phải!” Thiên Tình cười cười “Tâm tư của con người có đôi khi chính mình cũng không thể lý giải! Hoàng tẩu, hoàng huynh thật sự bị bệnh mà chết sao?”

Tả Tâm Lam lắc đầu

Trong lòng Thiên Tình run lên, có chút khẩn trương nói “Rốt cuộc là làm sao?”

Tả Tâm Lam nhìn Thiên Tình “Muội còn nhớ lúc rời đi với Đình Nam ở cửa sau hoàng cung không?”

Thiên Tình sửng sốt gật đầu “ Nhớ rõ!”

“Ngày ấy muội liều mạng chạy ra khỏi hoàng cung, hoàng thượng tiễn muội đến cửa nhưng muội lại không biết hắn vẫn đứng ở cửa cung nhìn muội và Lạc Đình Nam rời đi, muội nhào vào trong lòng Lạc Đình Nam khóc lớn, hai người các muội không biết ngày ấy có 1 bóng người cô độc đứng ở cửa cung nhìn các ngươi. Khoảnh khắc khi xe ngựa rời đi, hắn xoay người trở về cung, trên đường đi thì hộc máu

Thiên Tình ngây ra, chỉ cảm thấy cả người đều lạnh lẽo “Hoàng tẩu, sao lại như vậy?”

“Hắn yêu muội, cô nương ngốc ạ, hắn sao có thể chịu đựng được chuyện muội rời đi?” Tả Tâm Lam chua xót cười “Hắn nôn ra rất nhiều máu, hắn vốn mỗi khi kích động đều sẽ nôn ra máu, đây cũng là chuyện muội không biết!”

Nghe vậy, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy ống tay áo của mình, toàn thân kịch liệt run rẩy, trong đầu nàng toàn tiếng ù ù, như thế nào lại như vậy? Như thế nào lại như vậy?

“Thiên Tình, muội không sao chứ?” Tả Tâm Lam nắm lấy tay nàng “Cũng có thể nói là vì sinh bệnh mà chết, Thiên Tình, muội không cần tự trách, ta ch3i là muốn cho muội biết hoàng thượng rất yêu muội, hắn yêu muội, ta không ngờ lúc chết hắn vẫn mang theo ủy khuất, tình yêu hắn dành cho muội không phải là ích kỷ, hắn 1 lòng muốn muội hạnh phúc, muội đối với hắn mà nói, tuyệt đối không phải là tiểu muội bình thường, muội là tất cả niềm hạnh phúc của hắn!”

“Hoàng tẩu!” Nước mắt của Thiên Tình đảo quanh hốc mắt, rất nhanh đã rơi xuống trên mặt, trong lòng lập tức truyền đến từng cơn đau tê tâm liệt phế “Hoàng tẩu, nếu ta không rời đi, có phải hắn sẽ không chết?”

Cảm giác tự trách lại ùa đến trong lòng, nước mắt không ngừng rơi xuống

Tả Tâm Lam nhìn bộ dáng của nàng lúc này, cũng hối hận mình đã nói ra mọi chuyện “Chúng ta đi vào đi!”

Thiên Tình lắc đầu lau nước mắt, cố gắng không cho mình rơi lệ “Hoàng tẩu, tẩu nói tiếp đi, lời cuối cùng của hoàng huynh là gì?”

Tả Tâm Lam nhìn thấy nàng kiên trì, lại nói “Muội đi không bao lâu, hắn lâm vào hôn mê, không ngừng ho ra máu, ngự y nói hắn bệnh quá nặng, nói chứng xuất huyết của hắn vô phương cứu chữa, đêm trước khi ra đi, hắn đã giải thích với ta!”

Nói đến đây, trên mặt Tả Tâm Lam lộ ra nụ cười rất đẹp, rất chua xót, cũng rất ai thương

Giải thích? Thiên Tình lẩm bẩm nói.

“Hắn nói hắn vẫn luôn yêu muội, bởi bậy hắn đối với ta vẫn không thể giống với muội, hắn kiêu ngạo như vậy mà cư nhiên lại đi giải thích với ta, hắn nói nếu hắn ra đi, hi vọng ta có thể dạy dỗ tốt thái tử, hi vọng ta có thể buông rèm nhiếp chính chứ không muốn để cho vương gia ngồi lên ngai vàng!”

“Hoàng huynh biết thân thế của vương gia?” Thiên Tình kinh ngạc hỏi.

Tả Tâm Lam gật đầu “Hắn biết, ngươi có biết vì sao hắn không cho vương gia ngồi lên ngai vàng không?”

Thiên Tình lắc đầu.

“Hắn lo lắng Vương gia sau khi lên ngôi sẽ nạp phi, đến lúc đó tam cung lục viện, muội càng sẽ không hạnh phúc, hắn làm tất cả là vì muội, muội nói hắn không thương muội, hắn thật sự rất ủy khuất” tầm mắt của Tả Tâm Lam nhìn ra xa, trong bắt dày đặc 1 tầng nước mắt “Sau đó hắn không ngừng ho ra máu, không ngừng ho ra máu và gọi tên của muội, khoảnh khắc trút hơi thở cuối cùng, khóe môi hắn cong lên như 1 nụ cười giải thoát, Thiên Tình, hắn ra đi không hề thống khổ, cho nên muội không cần tự trách!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương