Khí Thiếp Vương Gia
-
Chương 211: Phá đám
Sở Nghi Hiên vừa mới ôm Thiên Tình thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân gấp gáp, ngay sau đó có người kích động ở cửa nói “Bẩm hoàng thượng, có 1 nam tử đại náo hoàng cung!”
Sở Nghi Hiên còn đang dán môi vào môi Thiên Tình, đột nhiên bị cắt ngang, làm cho hắn rất không kiên nhẫn “Đáng chết! cút!”
Trong lòng Thiên Tình run lên, nhanh chóng sửa sang lại y phục của mình. Cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra 1 hơi, suýt chút nữa nàng đã phát sinh loại quan hệ đó với Sở Nghi Hiên “Công tử!”
“Cẩm y vệ đâu? Chẳng lẽ các ngươi đều chết hết rồi sao?” Sở Nghi Hiên gào rít quát
Thái giám bên ngoài sợ đến mức lắp ba lắp bắp nói “Bẩm…bẩm hoàng thượng, người đó nói muốn gặp Mạc cô nương!”
Sở Nghi Hiên sắc mặt xanh mét đi tới cửa “rốt cuộc là ai?”
Phá hư chuyện tốt của hắn, người này hẳn nên ngũ mã phanh thây! Sở Nghi Hiên tức giận ngút trời nhưng cũng chỉ có thể nén xuống, không sao, xử lý xong chuyện này đã, ngày tháng sau này còn dài
Thiên Tình cũng nghe thấy có người tìm mình, nhưng là ai?
“Khởi bẩm hoàng thượng, người nọ nói hắn tên là Lạc Đình Nam, hi vọng hoàng thượng có thể để hắn gặp mặt Mạc cô nương!”
“Đình Nam ca ca!” Thiên Tình vừa nghe thấy, lập tức kinh hỉ chạy ra ngoài, phấn khích hệt như hài tử, ngay cả giày cũng quên mang “Hắn ở đâu?”
Thái giám thấy nàng kích động như thế, nói “Đang đánh nhau với cẩm y vệ ở cửa hoàng cung!”
Sở Nghi Hiên nhiếu mày, chuyện tốt của hắn bị phá hư, nhìn thấy nàng đối với nam nhân tên Lạc Đình Nam hung phấn như thế, trong lòng hắn rát khó chịu, nhưng là nhìn thấy bộ dáng cao hứng của Thiên Tình, trong lòng hắn lại bất lực “Thảo nhi, mang giày vào”
Thiên Tình nào còn tâm tình mà nghe hắn nói chuyện, chỉ nhanh chóng chạy thẳng ra cửa hoàng cung, Sở Nghi Hiên lập tức mang giày, đuổi theo
Lạc Đình Nam đang cùng cẩm y vệ đánh nhau, hắn vào tới Nguyệt quốc thì nghe thấy trong cung có 1 nữ tử đến từ Đại Sở, không ngờ khi hỏi danh tính lại cư nhiên là Thiên Tình. Hắn lập tức hung phấn chạy tới, vốn định khách khí nhờ người ta thông báo, nhưng bọn thị vệ lại không chịu, hắn đành phải động thủ ngay tại cửa
“Đình Nam ca ca! Đình Nam ca ca!” 1 tiếng gọi thanh thúy đột nhiên vang lên, cùng với thân ảnh màu vàng, Thiên Tình xông ra như 1 ngọn gió, bọn thị vệ lập tức dừng tay, theo sau Thiên Tình chính là Sở Nghi Hiên, trong tay hắn đang cầm đôi giày của nàng
Thoáng 1 cái, thanh âm ồn ào chung quanh đột nhiên giảm xuống, toàn bộ yên tĩnh trở lại, Lạc Đình Nam khiếp sợ, trong đầu chỉ còn lại 1 tiếng vang không ngừng kích thích hắn, mỗi 1 sợi thần kinh đều chấn động toàn thân hắn! Thật sự còn sống, thật sự là nàng sao?
Hắn vĩnh viễn cũng không quên thanh âm đã khắc sâu tận đáy lòng hắn này
Bỗng nhiên xoay người, thốt nhiên chấn động, trong mắt tiếp xúc với thân ảnh đang đứng ở cửa cung, làm cho hắn cảm thấy như người trong mộng. Muội muội của hắn! Là nàng! Thật sự là nàng!
Thiên Tình thấy hắn đứng dưới ánh mặt trời, bạch y đơn thuẩn khẽ lay động, mái tóc màu đen ánh lên dưới ánh nắng, tựa hồ như nhìn thấy những sợi lông vũ [bản gốc là “vũ mao”] màu trắng đang bay múa xung quanh hắn
Đây là ảo giác sao không? Thật sự là Đình Nam ca ca!
“Là muội sao? Thiên Tình, là muội sao? Cách nhau không đến nửa thước, hắn nhìn nàng! Ta cứ tưởng sẽ không còn gặp được muội nữa! thật sự là muội sao?”
Hắn run rẩy vươn lay, sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cảm xúc chân thật kia làm cho hắn không thể không tin “Thật sự là muội! Thiên Tình!”
“Ca ca! Là ta! Thiên Tình trong mắt rưng rung, kinh hỉ tiến lên! Thật tốt quá, huynh còn sống! ta biết huynh vẫn còn sống!”
Nàng nhào tới ôm lấy cổ hắn, nước mắt làm ướt bạch sam trước ngực hắn, nhưng đây là do quá vui mừng mà khóc
Thiên Tình gắt gao dán trước ngực Lạc Đình Nam, lắng nghe tiếng tim đập mãnh liệt của hắn, cảm thụ ấm áp của hắn, chóp mũi ngửi lấy hương vị trên người hắn, hắn thật ấm áp, hơi thở của hắn vô hình trung gắt gap vây lấy nàng, khắp người nàng tràn đầy cảm giác ngọt ngào, thân thể nàng bất giác tựa vào trong ngực hắn, lệ nhan [dung nhan mĩ lệ] hiện lên 1 nụ cười thuần mĩ
“thật tốt, ca ca còn sống!” Nàng vẫn còn thân nhân duy nhất trên đời này
Bọn thị vệ nhìn hai người đang gắt gao ôm nhau, lại nhìn hoàng thượng sắc mặt xanh mét đứng ở 1 bên, liền cụp mắt không dám tiếp tục nhìn. Trong lòng Sở Nghi Hiên chua xót nhìn nàng và 1 nam nhân khác ôm nhau, ngay cả khi hắn biết đây không phải là tình yêu nam nữ, nhưng trong lòng cũng thật khó chịu, nam nhân vốn có tính độc chiếm
Hắn biết không thể không đi nhắc nhở bọn họ, vì thế tiến lên “Thảo nhi, vào cung đi, nơi này không thích hợp để nói chuyện!”
Thiên Tình từ trong lòng Lạc Đình Nam ngẩng đầu lên, ngượng ngùng cười nói với Sở Nghi Hiên “Công tử, đây là ca ca của ta, không ngờ hắn vẫn còn sống, ta rất cao hứng!”
Sở Nghi Hiên gật đầu với Lạc Đình Nam “Tiến cung đi! Lạc huynh!”
Tầm mắt của Lạc Đình Nam dừng ở trên mặt Sở Nghi Hiên, khi bốn mắt giao nhau, hắn nhìn thấy trong đó tràn đầy sủng ái dành cho Thiên Tình, thở dài gật đầu “Thỉnh!”
“Khoan đã, Thảo nhi! Mang giày vào đã!” Nói xong, hắn ôn tồn đem đôi giày đặt lên mặt đất, động tác mềm nhẹ nâng chân Thiên Tình lên, nhẹ nhàng phủi đi đất bụi trên chân nàng rồi mới giúp nàng mang giày vào
Thiên Tình đỏ mặt nhìn Lạc Đình Nam, hắn lại đang khiếp sợ, đây là đế vương Nguyệt quốc sao? Hắn phóng khoáng giúp Thiên Tình mang giày như thế, đây không phải là chuyện đế vương có thể làm, hành vi của hắn làm cho trong lòng Lạc Đình Nam rất cảm động. Thiên Tình cũng cảm động thấp giọng nói “Công tử, ta tự mang được mà!”
Sở Nghi Hiên cười cười, lúc này cũng đã mang xong
“Đình Nam ca ca, huynh không có chuyện gì, thật tốt quá! Nghiêm Dịch có đi tìm huynh không? Hắn đi tìm huyng rồi!” Thiên Tình vội vàng nói cho hắn “Sao hắn không đến cùng huynh?”
“Hắn đi tìm ta?” Lạc Đình Nam chút chút ngạc nhiên, tiện thể lắc đầu “Ta không gặp được hắn!"
Sở Nghi Hiên còn đang dán môi vào môi Thiên Tình, đột nhiên bị cắt ngang, làm cho hắn rất không kiên nhẫn “Đáng chết! cút!”
Trong lòng Thiên Tình run lên, nhanh chóng sửa sang lại y phục của mình. Cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra 1 hơi, suýt chút nữa nàng đã phát sinh loại quan hệ đó với Sở Nghi Hiên “Công tử!”
“Cẩm y vệ đâu? Chẳng lẽ các ngươi đều chết hết rồi sao?” Sở Nghi Hiên gào rít quát
Thái giám bên ngoài sợ đến mức lắp ba lắp bắp nói “Bẩm…bẩm hoàng thượng, người đó nói muốn gặp Mạc cô nương!”
Sở Nghi Hiên sắc mặt xanh mét đi tới cửa “rốt cuộc là ai?”
Phá hư chuyện tốt của hắn, người này hẳn nên ngũ mã phanh thây! Sở Nghi Hiên tức giận ngút trời nhưng cũng chỉ có thể nén xuống, không sao, xử lý xong chuyện này đã, ngày tháng sau này còn dài
Thiên Tình cũng nghe thấy có người tìm mình, nhưng là ai?
“Khởi bẩm hoàng thượng, người nọ nói hắn tên là Lạc Đình Nam, hi vọng hoàng thượng có thể để hắn gặp mặt Mạc cô nương!”
“Đình Nam ca ca!” Thiên Tình vừa nghe thấy, lập tức kinh hỉ chạy ra ngoài, phấn khích hệt như hài tử, ngay cả giày cũng quên mang “Hắn ở đâu?”
Thái giám thấy nàng kích động như thế, nói “Đang đánh nhau với cẩm y vệ ở cửa hoàng cung!”
Sở Nghi Hiên nhiếu mày, chuyện tốt của hắn bị phá hư, nhìn thấy nàng đối với nam nhân tên Lạc Đình Nam hung phấn như thế, trong lòng hắn rát khó chịu, nhưng là nhìn thấy bộ dáng cao hứng của Thiên Tình, trong lòng hắn lại bất lực “Thảo nhi, mang giày vào”
Thiên Tình nào còn tâm tình mà nghe hắn nói chuyện, chỉ nhanh chóng chạy thẳng ra cửa hoàng cung, Sở Nghi Hiên lập tức mang giày, đuổi theo
Lạc Đình Nam đang cùng cẩm y vệ đánh nhau, hắn vào tới Nguyệt quốc thì nghe thấy trong cung có 1 nữ tử đến từ Đại Sở, không ngờ khi hỏi danh tính lại cư nhiên là Thiên Tình. Hắn lập tức hung phấn chạy tới, vốn định khách khí nhờ người ta thông báo, nhưng bọn thị vệ lại không chịu, hắn đành phải động thủ ngay tại cửa
“Đình Nam ca ca! Đình Nam ca ca!” 1 tiếng gọi thanh thúy đột nhiên vang lên, cùng với thân ảnh màu vàng, Thiên Tình xông ra như 1 ngọn gió, bọn thị vệ lập tức dừng tay, theo sau Thiên Tình chính là Sở Nghi Hiên, trong tay hắn đang cầm đôi giày của nàng
Thoáng 1 cái, thanh âm ồn ào chung quanh đột nhiên giảm xuống, toàn bộ yên tĩnh trở lại, Lạc Đình Nam khiếp sợ, trong đầu chỉ còn lại 1 tiếng vang không ngừng kích thích hắn, mỗi 1 sợi thần kinh đều chấn động toàn thân hắn! Thật sự còn sống, thật sự là nàng sao?
Hắn vĩnh viễn cũng không quên thanh âm đã khắc sâu tận đáy lòng hắn này
Bỗng nhiên xoay người, thốt nhiên chấn động, trong mắt tiếp xúc với thân ảnh đang đứng ở cửa cung, làm cho hắn cảm thấy như người trong mộng. Muội muội của hắn! Là nàng! Thật sự là nàng!
Thiên Tình thấy hắn đứng dưới ánh mặt trời, bạch y đơn thuẩn khẽ lay động, mái tóc màu đen ánh lên dưới ánh nắng, tựa hồ như nhìn thấy những sợi lông vũ [bản gốc là “vũ mao”] màu trắng đang bay múa xung quanh hắn
Đây là ảo giác sao không? Thật sự là Đình Nam ca ca!
“Là muội sao? Thiên Tình, là muội sao? Cách nhau không đến nửa thước, hắn nhìn nàng! Ta cứ tưởng sẽ không còn gặp được muội nữa! thật sự là muội sao?”
Hắn run rẩy vươn lay, sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cảm xúc chân thật kia làm cho hắn không thể không tin “Thật sự là muội! Thiên Tình!”
“Ca ca! Là ta! Thiên Tình trong mắt rưng rung, kinh hỉ tiến lên! Thật tốt quá, huynh còn sống! ta biết huynh vẫn còn sống!”
Nàng nhào tới ôm lấy cổ hắn, nước mắt làm ướt bạch sam trước ngực hắn, nhưng đây là do quá vui mừng mà khóc
Thiên Tình gắt gao dán trước ngực Lạc Đình Nam, lắng nghe tiếng tim đập mãnh liệt của hắn, cảm thụ ấm áp của hắn, chóp mũi ngửi lấy hương vị trên người hắn, hắn thật ấm áp, hơi thở của hắn vô hình trung gắt gap vây lấy nàng, khắp người nàng tràn đầy cảm giác ngọt ngào, thân thể nàng bất giác tựa vào trong ngực hắn, lệ nhan [dung nhan mĩ lệ] hiện lên 1 nụ cười thuần mĩ
“thật tốt, ca ca còn sống!” Nàng vẫn còn thân nhân duy nhất trên đời này
Bọn thị vệ nhìn hai người đang gắt gao ôm nhau, lại nhìn hoàng thượng sắc mặt xanh mét đứng ở 1 bên, liền cụp mắt không dám tiếp tục nhìn. Trong lòng Sở Nghi Hiên chua xót nhìn nàng và 1 nam nhân khác ôm nhau, ngay cả khi hắn biết đây không phải là tình yêu nam nữ, nhưng trong lòng cũng thật khó chịu, nam nhân vốn có tính độc chiếm
Hắn biết không thể không đi nhắc nhở bọn họ, vì thế tiến lên “Thảo nhi, vào cung đi, nơi này không thích hợp để nói chuyện!”
Thiên Tình từ trong lòng Lạc Đình Nam ngẩng đầu lên, ngượng ngùng cười nói với Sở Nghi Hiên “Công tử, đây là ca ca của ta, không ngờ hắn vẫn còn sống, ta rất cao hứng!”
Sở Nghi Hiên gật đầu với Lạc Đình Nam “Tiến cung đi! Lạc huynh!”
Tầm mắt của Lạc Đình Nam dừng ở trên mặt Sở Nghi Hiên, khi bốn mắt giao nhau, hắn nhìn thấy trong đó tràn đầy sủng ái dành cho Thiên Tình, thở dài gật đầu “Thỉnh!”
“Khoan đã, Thảo nhi! Mang giày vào đã!” Nói xong, hắn ôn tồn đem đôi giày đặt lên mặt đất, động tác mềm nhẹ nâng chân Thiên Tình lên, nhẹ nhàng phủi đi đất bụi trên chân nàng rồi mới giúp nàng mang giày vào
Thiên Tình đỏ mặt nhìn Lạc Đình Nam, hắn lại đang khiếp sợ, đây là đế vương Nguyệt quốc sao? Hắn phóng khoáng giúp Thiên Tình mang giày như thế, đây không phải là chuyện đế vương có thể làm, hành vi của hắn làm cho trong lòng Lạc Đình Nam rất cảm động. Thiên Tình cũng cảm động thấp giọng nói “Công tử, ta tự mang được mà!”
Sở Nghi Hiên cười cười, lúc này cũng đã mang xong
“Đình Nam ca ca, huynh không có chuyện gì, thật tốt quá! Nghiêm Dịch có đi tìm huynh không? Hắn đi tìm huyng rồi!” Thiên Tình vội vàng nói cho hắn “Sao hắn không đến cùng huynh?”
“Hắn đi tìm ta?” Lạc Đình Nam chút chút ngạc nhiên, tiện thể lắc đầu “Ta không gặp được hắn!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook