Khi Thế Giới Trở Thành Trò Chơi Búp Bê
Chương 42: Đạo Cụ Của Trương Hoa



Mọi người thương lượng hòm hòm, quả cầu vàng cũng chậm rì rì chui từ bùn ra, giọng nói trẻ con hoạt bát lộ ra sự khoái chí vì trò đùa dai ——
“Trò chơi trước mặt thất bại, tồn tại mười ba người chơi, hiện tại tiến vào vòng ‘ếch xanh quả cầu vàng’ thứ tư, xin mời các người chơi chuẩn bị sẵn sàng! Một phút đồng hồ đếm ngược bắt đầu, 59, 58, 57……”
Mấy đợt kíƈɦ ŧɦíƈɦ và kinh hách không biết từ khi nào đã tới vòng thứ tư.

Người sống sót cũng từ ba mươi ba người biến thành mười ba người.

Thẩm Mặc bế Bạch Ấu Vi lên, chuẩn bị đưa cô vào trong vỏ, Bạch Ấu Vi nhẹ nhàng kéo kéo góc áo anh, nhỏ giọng nói ở bên tai anh: “Qua bên kia.


Cô chỉ một phương hướng.


Thẩm Mặc hơi nhướng mày, “Làm sao?”
“Tôi muốn cách anh ta xa một chút.

” Bạch Ấu Vi nói, “Trương Hoa này, chưa biết chừng sẽ nổi điên.


Thẩm Mặc nghe vậy quay đầu nhìn thoáng qua, chi chít ốc đồng chen chúc trong đống bùn, trong khoảng thời gian ngắn không phân biệt ra Trương Hoa dấu ở nơi nào.

Nhưng mà theo hiểu biết của anh với Bạch Ấu Vi, cô không phải người ba hoa chích choè.

Đổi vị trí cũng tốt.

Đi xa một chút cũng phí thêm nhiều thời gian, chờ Thẩm Mặc bỏ Bạch Ấu Vi vào vỏ ốc, đếm ngược đã tiếp cận kết thúc.

Anh không chút hoang mang đứng yên, nhìn quả cầu vàng ở chỗ cao.

Anh có ý nghĩ của chính mình.

Điều kiện thông quan trò chơi là tìm được quả cầu vàng, hiện tại có hai chỗ khó: Một, thời gian quá ngắn; Hai, phạm vi khó khoanh vùng.


Anh đã tận lực thông qua vị trí bọt nước thu nhỏ lại phạm vi, mà chỗ khó về mặt thời gian, cần thiết gϊếŧ chết ếch xanh để giải quyết.

Từ lần tấn công vừa rồi, gϊếŧ chết ếch xanh không phải là không có khả năng, vỏ mỏng, có thể nhẹ nhàng đâm vào tầng tiếp theo, nhưng mà con dao nhỏ quá, muốn chế tạo miệng vết thương sâu hơn sẽ rất khó.

Ếch xanh có nhược điểm gì nhỉ?…… Đôi mắt? Cái bụng?
Trong khi suy tư, đếm ngược đã kết thúc, quả cầu vàng lại bắt đầu “Hoạt bát” nhảy nhót trong huyệt động.

Người khác đều trốn tránh quả cầu, chỉ có một mình Thẩm Mặc đuổi theo quả cầu chạy, chờ đến quả cầu ngừng, đám người Đàm Tiếu, anh Huy theo sát Thẩm Mặc, tìm kiếm tung tích quả cầu vàng trong đám bùn nhão mềm oặt.

Quả cầu vàng rất xảo quyệt, mỗi lần đều sẽ nện ra sáu, bảy chục cái lỗ bùn để đánh lừa dư luận, chẳng sợ Thẩm Mặc đã thu nhỏ phạm vi, chỉ điều tra mười mấy cái lỗ của rất phí công phu!
Thầy Thừa kéo tay chân già yếu bò ra khỏi ốc đồng, cũng tìm tòi cùng mọi người.

Ông một bên tìm, một bên kêu gọi những người khác ra hỗ trợ.

Loại chuyện này, càng nhiều người, tìm càng nhanh, lại có mấy người bò ra khỏi ốc đồng, tham dự hành động tìm quả cầu.

Nhưng mà thời gian vẫn không đủ, gần hai mươi giây, chỉ có hai mươi giây! Hai mươi giây sau, vũng bùn bắt đầu chấn động, ếch xanh lại đi ra!
Điểm đáng ăn mừng duy nhất chính là, Trương Hoa đoán trúng! Lần này ếch xanh không hề nhanh giống như một vòng trước, mà là khôi phục tốc độ thong thả, chậm rì rì lăn lộn từ trong bùn lầy bò ra ——
Tròng mắt Thẩm Mặc đột nhiên co rụt lại.

Anh thấy phần lưng xanh nhạt bóng loáng của ếch xanh, hoàn hảo không tổn hao gì!

“Đậu xanh!” Đàm Tiếu cũng thấy, mắng, “Sao nó đã lành rồi?!”
Mọi người sôi nổi chửi má nó, nhanh chân bỏ chạy.

Nhưng lúc này biến cố lại nổi lên!
Chỉ nghe một tiếng súng vang! —— không sai, chính là tiếng súng vang! “Đùng” một tiếng nổ tung ở huyệt động, mọi người mới vừa chạy đến bên cạnh vỏ ốc vậy mà không dừng được bước chân, sinh sôi bỏ qua “chỗ tránh nạn”, tiếp tục chạy về phía trước!
Trong lúc nhất thời tiếng kêu rên và mắng mỏ đầy đất, mọi người hoảng hốt lo sợ căn bản không biết đã xảy ra biến cố gì, chẳng sợ té ngã cũng không khống chế được hai chân muốn chuyển động!
Nước bùn văng rào rào, ếch xanh được ăn thỏa thích!
Thẩm Mặc là người dừng lại đầu tiên, anh xoay người tránh ở mặt sau một con ốc đồng, năm ngón tay bám chặt vào vỏ ngoài của con ốc, mạnh mẽ áp xuống suy nghĩ muốn chạy trốn ở trong đầu!
Rồi sau đó anh quay đầu xem Bạch Ấu Vi!
Bạch Ấu Vi cũng nghe thấy tiếng súng, chẳng qua cô là người tàn tật, cho dù ý niệm muốn chạy mãnh liệt như thế nào, cô cũng không chạy nổi nửa bước.

Lúc này cô hướng ra ngoài vỏ ốc, ngồi sát rìa ngoài, muốn nhìn một chút tình hình bên ngoài, liếc mắt một cái cô thấy Thẩm Mặc nhìn chằm chằm chính mình.

Cô lắc lắc đầu với anh, lại ngắm nghía khẩu súng đặt ở trước ngực, ý tứ rất rõ ràng: Người nổ súng không phải tôi.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương