“Anh, quả nhiên anh ở đây…”

Một câu nói thản nhiên này lại như một lưỡi dao sắc bén chém ngang cơ thể Quý Ngôn, anh bàng hoàng nhìn về phía Quý Trạch.

Quý Trạch nhìn người đàn ông trong suốt xuất hiện trước mặt mình. Vóc dáng thon gầy, gương mặt trắng bệch, vẫn là bộ quần áo anh mặc trên người vào lần cuối mình gặp anh, mà thân hình anh lúc này đang liên tục run rẩy.

Mái tóc đen dài hơi gợn sóng, nốt ruồi giọt lệ dưới mắt trái luôn khiến người ta vô thức bị hấp dẫn nhìn vào đôi mắt người nọ, mà giờ phút này, đôi mắt ấy đang toát lên vẻ sợ hãi và căng thẳng.

Đây là Quý Ngôn, đây là anh trai cậu ta, đây là người cậu ta muốn tìm.

Trong lòng không có chút cảm giác mừng vui nào, chỉ có nỗi đau khổ dày đặc đang dần dần nhấn chìm bản thân.

“Ngay cả khi đã chết, anh cũng không ngại xa xôi mà tìm đến Tần Vị, vậy mà lại không chịu gặp em lấy một lần.” Quý Trạch cười, nhưng trong mắt đã tích đầy đau khổ và u ám, giọng nói lạnh lùng mà chua chát, chỉ nghe thôi cũng có thể cảm nhận được nỗi đau thương hoang vắng trong nội tâm Quý Trạch.

“Anh, anh thật độc ác.” Quý Trạch chậm rãi cảm thán, sau đó đến gần Quý Ngôn, ánh mắt lạnh như băng.

“Chỉ cần một câu quên của Tần Vị, là đã có thể xí xoá tất cả nỗi đau mà anh phải chịu suốt bảy năm này.” Nụ cười nơi khoé miệng Quý Trạch nhạt đi, ánh mắt lạnh thấu xương tựa như một con dao giải phẫu rạch lên thần kinh Quý Ngôn, càng đè nén càng đau đớn: “Mà anh chỉ cần một câu bị bệnh thôi là đã có thể bỏ mặc tất cả để tìm đến cái chết, chết rồi liền coi em như rác rưởi, không thèm quan tâm.”

Không phải, không phải như vậy!

Quý Ngôn thở hổn hển, trái tim đau đớn cùng cực, linh hồn như bị xé rách, nhưng ánh mắt vẫn không thể nào tách khỏi Quý Trạch.

“Tần Vị bỏ rơi anh bảy năm, là em, em vẫn luôn ở bên anh.”

“Là em, hết lần này đến lần khác mang anh từ hè quán bar về nhà, kéo anh về quỹ đạo.”

“Là em, giữa ngày đông giá rét cõng anh đi bệnh viện, luôn trông coi bên cạnh anh, để anh có thể sống tiếp.”

“Là em, hàng đêm trông coi bên cạnh anh, sợ anh gặp ác mộng, sợ anh đơn độc bất an.”

“Là em, suốt bao nhiêu năm vẫn bầu bạn bên cạnh anh, một lòng một dạ chăm sóc anh, tốt với anh.”

Quý Trạch chậm rãi nói từng câu từng chữ, giọng nói vừa lạnh lùng vừa nghiêm túc, đôi mắt tối tăm đong đầy đau khổ nhìn chằm chằm vào Quý Ngôn.

Trái tim yêu Quý Ngôn sâu đậm, giờ phút này đang điên cuồng móp méo.

Có thứ tâm trạng u ám nào đó đang dần dần bùng lên trong nội tâm, chiếm cứ mọi tư duy, đẩy mình đến sát bờ vực thẳm.

Quý Trạch có thể yêu Quý Ngôn, thậm chí có thể bao dung tình yêu anh dành cho Tần Vị, nhưng sao Quý Ngôn có thể vứt bỏ Quý Trạch như vậy. Dường như cho dù Quý Trạch tốt với Quý Ngôn đến nhường nào, Quý Trạch đều sẽ mãi mãi không nhìn thấy. Trong mắt Quý Ngôn, mãi mãi chỉ có một mình Tần Vị.

“Nhưng anh lại đi tìm Tần Vị!” Quý Trạch đã không thể nào kiềm chế nỗi đau và bi phẫn chất chồng trong lòng mình suốt bao lâu nay được nữa, cậu ta lớn tiếng gào với Quý Ngôn: “Anh thà đi tìm Tần Vị đã bỏ rơi anh bảy năm, thậm chí đến nhớ còn chẳng nhớ nổi anh, chứ nhất quyết không chịu đến gặp em!”

“Chẳng phải anh nói muốn nghe giọng em một chút hay sao! Chẳng phải anh muốn cảm ơn em vì vẫn luôn ở bên anh hay sao! Vì sao không đến gặp em, chính miệng nói với em!” Vô số lần Quý Trạch nhớ lại cuộc điện thoại cuối cùng mà Quý Ngôn gọi cho mình, Quý Trạch luôn tự dằn vặt bản thân, để nỗi hối hận và đau khổ bị phóng đại trong đêm đen bức ép mình đến phát điên, mà tất cả những điều này lại không là gì đối với Quý Ngôn hết.

Trên đời này, không chỉ Tần Vị sẵn sàng bỏ ra tất cả vì Quý Ngôn, mà còn cả Quý Trạch.

Mà giờ phút này, nhìn Quý Ngôn được Tần Vị ôm vào lòng, Quý Trạch cảm thấy tất cả thần kinh của mình đều đứt lìa đau đớn.

Vì Quý Ngôn, cậu ta đến thành phố Z công tác. Vì Quý Ngôn, cậu ta tổ chức triển lãm tranh. Vì Quý Ngôn, cậu ta liên tiếp tìm đến Tần Vị, bắt Tần Vị hối hận, bắt Tần Vị đau khổ, bắt Tần Vị nhớ lại… Nhưng kết quả, Quý Ngôn lại vứt mọi cố gắng của cậu ta xuống đất mà dẫm đạp. Mà những điều này, Quý Ngôn sẽ hoàn toàn không để ý, Quý Ngôn chỉ để ý đến Tần Vị, sẽ chỉ đứng về phía Tần Vị mà thôi.

Cho dù trước nay cậu ta chỉ ở bên Quý Ngôn với thân phận em trai, nhưng trong mắt Quý Ngôn, tất cả cố gắng suốt bao nhiêu năm qua của cậu ta đều không đáng nhắc đến, bất kể làm gì cũng không bằng một câu nói của Tần Vị.

Tất cả thù hận, tất cả đau khổ, tất cả không cam lòng suốt nửa năm qua, vào giờ phút này hoàn toàn đều là một trò cười!

“Trong mắt các người, tôi là cái gì?” Quý Trạch nhìn Tần Vị rồi lại nhìn Quý Ngôn, sau đó như nghĩ đến điều gì đó mà phá lên cười, nụ cười trống rỗng và trào phúng. Vành mắt Quý Trạch ửng đỏ: “Anh, anh ở bên Tần Vị vui vẻ là vậy, vậy mà em còn vì anh mà đi tìm Tần Vị báo thù.”

“À, phải rồi, nhất định anh còn thầm trách em, vì sao phải tốn công tốn sức đi tổn thương Tần Vị mà anh yêu nhất, nhỉ?” Quý Trạch nhếch miệng cười, nhưng nụ cười lại trông như đang khóc.

Quý Trạch tốn công tốn sức, chẳng qua cũng chỉ vì Quý Ngôn mà thôi.

Nhưng Quý Ngôn lại không cần.

Quý Trạch nhìn Quý Ngôn, đôi mắt tràn đầy bi ai, nước mắt chậm rãi lăn dài.

Đúng vậy, anh ấy không cần.

Thấy Quý Trạch khóc, thân thể Quý Ngôn cũng run rẩy không ngừng lại được. Anh thở hổn hển, dường như có thể cảm nhận được nỗi đau từ tận đáy lòng.

“Anh, em không mơ thấy anh.”

Quý Trạch dần dần bình tĩnh lại, sau đó lẳng lặng nhìn Quý Ngôn, nói.

Thân thể Quý Ngôn run lên, rũ mắt không dám nhìn Quý Trạch, từng giọt nước mắt trượt dọc gò má.

Tần Vị thở dài, chậm rãi buông Quý Ngôn ra, nhẹ nhàng vỗ lưng Quý Ngôn.

“Anh chưa từng đến tìm em, cho dù trong mơ… anh cũng không chịu đến gặp em.” Quý Trạch rốt cuộc cũng tháo đi tất cả nguỵ trang, không còn lạnh lùng, không còn khinh miệt, không còn thù hận, chỉ còn nỗi đau khổ và bi ai trần trụi ban đầu. Giọng nói nặng nề và run rẩy của Quý Trạch lan tràn trong không khí:

“Anh không muốn gặp em.”

Đôi mắt Quý Ngôn ngập tràn hoảng loạn và đau khổ, anh hơi há miệng, lại không nói được bất cứ câu nào, chỉ có thể lặng lẽ vừa nhìn Quý Trạch vừa khóc.

“Anh, anh khóc gì chứ?”

Quý Trạch nhìn nước mắt của Quý Ngôn, cảm thấy mình chính là một tên ngốc, cho dù bị tổn thương đến máu chảy đầm đìa, nhưng đến khi trông thấy người kia, cậu ta vẫn không nén nổi tình yêu mình dành cho anh.

Có một số người, cho dù bị tổn thương một nghìn lần, nhưng đến lần thứ một nghìn không trăm linh một được gọi tên, người đó vẫn sẽ nhẹ dạ, sau đó cam lòng bị tổn thương lần nữa. Người này có thể là Quý Trạch, cũng có thể là Quý Ngôn.

“Cám ơn em, Quý Trạch.” Quý Ngôn chậm rãi mở miệng, thử vài lần mới có thể phát ra âm thanh yếu ớt run rẩy từ nơi cổ họng khô khốc.

“Thực sự cảm ơn em, bao nhiêu năm nay vẫn ở bên cạnh anh.” Quý Ngôn vừa khóc vừa nấc, khó khăn nói từng câu từng chữ. Gương mặt anh toát vẻ bi ai, ánh mắt mờ mịt nhìn Quý Trạch. Câu nói này đúng là nội dung cuộc nói chuyện điện thoại cuối cùng giữa anh và Quý Trạch, sau đó Quý Ngôn nói anh muốn ngủ, chúc ngủ ngon, rồi sau đó không bao giờ tỉnh lại nữa.

Anh vẫn luôn muốn được gặp em, chính miệng nói với em những điều này, chỉ là anh không dám.

“Anh biết, anh đều biết.” Quý Ngôn nghẹn ngào nói, nước mắt không dừng lại được.

Sao anh có thể không biết Quý Trạch tốt với anh, sao anh có thể không để bụng, có thể không muốn gặp Quý Trạch? Huống hồ, Quý Trạch là người thân duy nhất còn lại trên đời này của anh.

Tần Vị đã nhớ lại, Quý Trạch đã biết, nhưng thế thì đã sao? Anh nên làm gì bây giờ?

Họ muốn quá nhiều, Quý Ngôn căn bản là không cho nổi.

Dẫu anh có cho, anh có thể cho được bao nhiêu, có thể cho được bao lâu?

Nhất là sau khi Quý Trạch nói yêu anh… anh nên đối mặt với Quý Trạch thế nào?

“Anh… anh có rất nhiều điều muốn nói với em.” Quý Ngôn hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi đến gần Quý Trạch.

“Anh muốn nói với em, cám ơn triển lãm tranh mà em tổ chức, anh rất vui.”

“Anh muốn nói với em, đừng đến quán bar nữa, chính em bảo anh không được uống rượu mà, em cũng không thể uống.”

“Anh muốn nói với em, anh đã chết rồi, đừng ngốc nghếch hâm sữa cho anh, chúc anh ngủ ngon nữa.”

“Anh muốn nói với em, tan tầm về nhà phải tự nấu cơm, đừng chỉ ăn bánh mì.”

“Anh muốn nói với em, chúc em sinh nhật vui vẻ, vả lại nến sinh nhật chỉ cần cắm hai mươi bảy cây thôi.”

“Anh muốn nói với em, em thực sự đã cứu anh, bao nhiêu năm qua, em không biết anh đã cảm động nhường nào khi có em bên cạnh đâu.”

Thân hình Quý Trạch hơi run lên, kinh ngạc nhìn Quý Ngôn đứng trước mặt.

Sau đó, Quý Trạch chợt nhận ra điều gì đó, đôi mắt rưng rưng, chậm rãi toát ra vẻ mặt dịu dàng gần như phát khóc.

“Hơn nữa…” Quý Ngôn giơ tay lên, chạm vào bộ comple xám bên trong áo choàng của Quý Trạch: “Bộ comple anh tặng rất hợp với em.”

Tầm mắt Quý Ngôn bị nước mắt choáng đầy, tay vẫn giữ chặt một góc comple.

Lúc trước anh đã chọn rất lâu, anh biết Quý Trạch nhất định sẽ rất hợp với bộ comple này. Lúc đó anh còn tiếc nuối mình không thể nhìn tận mắt, nhưng giờ trông thấy, quả nhiên là rất đẹp.

“Nhưng mà Quý Trạch, anh không dám gặp em.” Giọng Quý Ngôn run rẩy, đôi mắt rưng rưng nhìn Quý Trạch.

Quý Ngôn sợ, một khi gặp mặt, tất cả sẽ trở nên không thể vãn hồi.

Để tránh gặp phải kết cục này, anh sẽ tránh đi mọi khởi đầu.

Nhưng mà hiện tại…

Quý Ngôn chậm rãi vươn tay, ngón tay lạnh như băng chạm lên gương mặt Quý Trạch, lau đi những giọt nước mắt ấm áp. Sau đó, anh nghiêng người ôm lấy Quý Trạch, cho dù biết cơ thể của mình rất lạnh, nhưng lúc này đây anh chỉ muốn ôm Quý Trạch thật chặt, cảm nhận thân hình run rẩy của Quý Trạch, từng giọt nước mắt của Quý Trạch chảy xuống da mình, dần dần mất đi nhiệt độ.

“Anh chỉ… không dám gặp em.”

Anh đã rời bỏ em.

Anh không muốn… lại rời bỏ em lần nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương