Triển lãm tranh kết thúc, Quý Ngôn không về cùng Tần Vị, mà trái lại đi theo Quý Trạch.

Tổ chức triển lãm tranh xong, vẻ mặt Quý Trạch càng thêm lạnh lùng cô đơn, cứ thế đứng một mình trong sảnh triển lãm xem tranh của Quý Ngôn, bóng lưng cô đơn bị ánh đèn kéo ra rất dài.

Toàn bộ triển lãm đều trống rỗng, chỉ còn lại một mình cậu ta. Điều này khiến Quý Ngôn đang lẳng lặng đứng sau nhìn cậu ta có một ảo giác, như thể Quý Trạch đặc biệt tổ chức buổi triển lãm tranh này chỉ là vì giây phút này vậy.

Quý Ngôn buồn bã đứng sau lưng nhìn Quý Trạch. Mà Quý Trạch chỉ có thể nhìn thấy tranh của Quý Ngôn, không hề hay biết người trong lòng mình đang đứng ngay sau lưng.

Cất bước đi đến bên cạnh Quý Trạch, vành mắt Quý Ngôn hơi cay cay, trong lòng dâng lên một cảm xúc áp lực.

Ngoài Quý Ngôn, không ai biết Quý Trạch cứ thế đứng một mình trong triển lãm trống trải tăm tối, lẳng lặng ngắm tranh của Quý Ngôn. Nhưng Quý Ngôn cũng không biết Quý Trạch đang nghĩ gì.

Đến tối, Quý Trạch đến quán bar.

Quý Ngôn vốn tưởng rằng Quý Trạch sẽ không bao giờ đi đến những nơi như thế này, dù có đến cũng chỉ là để tha Quý Ngôn uống say như chết về nhà. Hơn nữa Quý Trạch không uống rượu, hình như cậu ta rất ghét mùi cồn. Quý Trạch chính là người như vậy, dù trong tình huống nào, cậu ta cũng đều có thể giữ vững tỉnh táo, xử lý mọi chuyện với danh nghĩa một người đứng xem.

Tương Phàm thường cười nói, nghề nghiệp mà Quý Trạch lựa chọn thực sự là quá đúng. Cậu ta vốn sinh ra là để làm luật sư, lúc nào cũng đâu vào đấy.

Nhưng hiện giờ Quý Trạch lại đến quán bar, gọi mấy chai rượu mạnh, ngay từ đầu là uống nửa ly nửa ly một, rồi sau đó chuyển thành uống một hơi cả ly. Quý Ngôn đứng cạnh nhìn mà lo sợ hãi hùng, không nói trước kia Quý Trạch có từng uống rượu hay không, nhưng nếu cứ chỉ uống rượu như vậy chắc chắn sẽ có hại cho dạ dày. Hơn nữa có ai uống ừng ực từng ly từng ly rượu mạnh như vậy chứ?

Trước kia Quý Ngôn cũng từng làm như vậy. Nhưng mà Quý Trạch à, em quên ai đã tha Quý Ngôn về nhà rồi hay sao? Em đã quên lúc đó em đã nói với Quý Ngôn như nào rồi hay sao? Sao chính em có thể làm thế được!

Quý Ngôn nhìn Quý Trạch cứ liên tục uống từng ly từng ly như không cần mạng, cuống quít giơ tay ngăn lại. Nhưng tay anh lại xuyên thẳng qua, không chạm được bất cứ thứ gì, chỉ có thể tiếp tục ưu sầu lo lắng trông Quý Trạch uống rượu.

Giờ phút này Quý Ngôn mới biết cảm nhận của Quý Trạch khi nhìn mình nốc say lúc trước.

“Sao, đến ăn mừng một mình à?”

Tay Quý Trạch hơi khựng lại, sau đó chậm rãi quay người lại, nhìn người đang đi về phía mình.

“Mạc Ngạn Thành.” Quý Trạch cười lạnh một tiếng, sau đó quay đầu lại uống tiếp.

Quý Ngôn cũng ngẩn ra, nhìn khuôn mặt u ám của Mạc Ngạn Thành là hiểu Mạc Ngạn Thành biết Quý Trạch ở đây. Nhưng anh ta đặc biệt đến đây tìm Quý Trạch chắc chắn là vì chuyện của Tần Vị.

“Đã đủ chưa?” Mạc Ngạn Thành bước đến bên cạnh Quý Trạch, nhíu mày hỏi một câu.

“Chưa đủ.” Quý Trạch nhếch mắt nhìn Mạc Ngạn Thành, nâng tay rót rượu rồi thản nhiên đáp hai chữ.

“Chẳng lẽ cậu muốn dồn Tần Vị vào chỗ chết mới vừa lòng?” Mạc Ngạn Thành đưa tay nắm chặt lấy cổ tay Quý Trạch, tức giận trừng mắt nhìn Quý Trạch, giọng nói trầm thấp vô cùng hung ác.

“Tôi đang đợi.” Quý Trạch cười lạnh một tiếng, dùng ánh mắt lạnh lùng trào phúng trừng lại.

“Quý Trạch, cậu tỉnh táo một chút cho tôi! Dù cậu muốn giúp Quý Ngôn báo thù thì cũng đã đủ rồi, những điều cậu làm này còn chưa đủ để trừng phạt Tần Vị hay sao? Giờ Tần Vị đã tự nhốt mình trong nhà rồi, không đi làm không chăm con, chỉ cả ngày nhìn tranh muốn nhớ lại Quý Ngôn, cậu rốt cuộc còn muốn làm đến bước nào nữa!” Mạc Ngạn Thành tiếp tục dùng sức nắm chặt cổ tay Quý Trạch, không cho cậu ta tiếp tục uống rượu, cũng không cho cậu ta tránh thoát. Mạc Ngạn Thành cứ thế trừng mắt với Quý Trạch, trong mắt toát lên nỗi xót xa và bất lực.

“Bảy năm rồi, đã qua bảy năm rồi! Cậu làm vậy có nghĩa lý gì chứ? Nếu Quý Ngôn đã yêu Tần Vị như thế, vì sao cậu ta không đến? Giờ cậu ta chết rồi, em trai cậu ta lại đến để đòi nợ à?”

Ánh mắt Quý Trạch lạnh xuống, nghe thấy tên Quý Ngôn, tay trái Quý Trạch nâng ly rượu vừa rót lên, sau đó tạt lên mặt Mạc Ngạn Thành.

“Mạc Ngạn Thành, anh trai tôi đã chết rồi, anh nói những điều này có nghĩa lý gì không?” Ánh mắt Quý Trạch vừa lạnh lẽo vừa nặng nề, sắc bén như một lưỡi dao xẻ dọc dây thần kinh: “Hơn nữa, tôi không cho phép bất kỳ ai nói xấu anh trai tôi.”

“Cậu!” Lúc này Mạc Ngạn Thành mới phản ứng lại được, đưa tay gạt rượu trên mặt đi, cố gắng kìm nén xúc động muốn đánh người trước mặt, cuối cùng không biết có phải do quá tức giận hay không mà hóa cười: “Sao, có phải tôi nói đúng rồi không? Anh trai cậu quá nhu nhược, không đúng à? Bao nhiêu năm như vậy đều không dám đến tìm Tần Vị, ngày ngày chỉ biết vẽ tranh, đến chết cũng chỉ dám trốn trong nhà cứa cổ tay tự sát. Nếu cậu ta đã muốn hoàn toàn cắt đứt với Tần Vị, thằng em trai như cậu việc gì phải chõ mũi vào!”

Nói xong, Mạc Ngạn Thành mới phát hiện mình nói nặng lời, hơi nhíu mày, nhìn khuôn mặt đột nhiên trắng bệch của Quý Trạch mà không biết phải thu lại lời nói vừa rồi như thế nào. Nhưng Quý Trạch lại ngẩn người, sau đó ủ rũ gật đầu.

“Đúng vậy, anh trai tôi nhu nhược, giống hệt mẹ anh ấy.”

Quý Ngôn sửng sốt, kinh ngạc nhìn Quý Trạch. Anh cũng không biết thì ra Quý Trạch biết mẹ mình.

“Tôi và anh ấy là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng mãi đến mấy năm trước Quý Ngôn mới biết có một người em trai nhỏ hơn anh ấy hai tuổi này.” Quý Trạch rốt cuộc cũng hất được tay Mạc Ngạn Thành ra, run rẩy cầm lấy ly rượu, nhìn chằm chằm chất lỏng trong ly mà chậm rãi nói ra: “Nhưng từ mười tuổi, tôi đã biết mình có một anh trai, bởi vì mẹ tôi cho tôi xem ảnh Quý Ngôn. Sau đó mẹ luôn nói với tôi, nếu như Quý Ngôn gặp chuyện gì, nhất định phải giúp anh ấy, nhất định phải chăm sóc anh ấy. Anh có biết vì sao không?”

“Bởi vì mẹ tôi và mẹ Quý Ngôn là bạn thân.” Quý Trạch nói xong cũng tự bật cười, đỡ trán như đang kể một câu chuyện cười: “Mẹ tôi vẫn luôn cho rằng mẹ Quý Ngôn không biết, nhưng sau đó có lần gia đình chúng tôi gặp được mẹ Quý Ngôn trong công viên, mẹ Quý Ngôn chỉ cười một chút, không để Quý Ngôn thấy chúng tôi đã kéo anh ấy đi.”

“Ha, mẹ Quý Ngôn đều biết hết, chỉ là vờ như không biết, để mẹ tôi và ba tôi ở bên nhau mà thôi. Còn bà ấy thì một mình nuôi lớn Quý Ngôn.” Quý Trạch nở nụ cười, nhưng chẳng khác gì đang khóc: “Mẹ Quý Ngôn nhu nhược, Quý Ngôn cũng vậy.”

Quý Ngôn ngây ngẩn, đứng lặng tại chỗ, không thể tin mà nhìn Quý Trạch.

Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy Quý Trạch nhắc đến chuyện về cha mẹ họ. Từ nhỏ mẹ anh đã luôn nói với anh, ba ra đi là để tìm kiếm nghệ thuật, khi còn nhỏ Quý Ngôn tin, sau khi lớn lên thì cho rằng ba gặp tai nạn qua đời nhưng mẹ không đành lòng nói mà thôi.

Sau đó gặp được Quý Trạch, anh mới biết mọi chuyện tuyệt đối không như mình đã nghĩ. Dù thế nào, chắc chắn là ba anh có một người phụ nữ khác bên ngoài, nhưng chưa từng ngờ rằng sự thực thì ra là như vậy.

Thế nên, khi đó Quý Trạch mới tìm đến mình, nói muốn chăm sóc mình ư? Chỉ là làm theo lời dặn dò của mẹ cậu ấy?

“Mẹ tôi không dám ở lại thành phố kia, sợ lại gặp được mẹ Quý Ngôn, cho nên đã chuyển nhà. Chờ mấy năm sau chúng tôi biết tin mẹ Quý Ngôn mất, thời gian đã qua hơn ba tháng rồi.” Quý Trạch lắc lắc ly rượu, sau đó chậm rãi nhìn về phía Mạc Ngạn Thành: “Quý Ngôn chỉ còn lại một mình anh ấy. Mẹ tôi không yên tâm, để tôi chuyển đến học cùng trường với Quý Ngôn, trông nom anh ấy. Sau đó cậu biết tôi trông thấy ai không?”

“Tần Vị…” Mạc Ngạn Thành thì thào nói.

“Quý Ngôn và mẹ anh ấy đều là người tinh tế, tình cảm yếu đuối. Quý Ngôn giống như một bức tranh, cần người khác nghiêm túc chăm chút vẽ từng nét từng nét một, cẩn thận che chở, chỉ một chút tỳ vết cũng sẽ phá hỏng cả bức tranh.” Quý Trạch cúi đầu, rũ mắt cười: “Mẹ Quý Ngôn mất, Quý Ngôn liền trở thành một trang giấy trắng, không còn gì cả. Sau đó Tần Vị nhận lấy bức tranh này. Anh ta che chở Quý Ngôn, yêu Quý Ngôn, chiếm lấy Quý Ngôn, ngày nào cũng chạy loạn xung quanh anh trai tôi. Sau đó anh ta làm được, khiến anh trai tôi biến thành một bức tranh chỉ thuộc về anh ta, một bức tranh hoàn chỉnh, rực rỡ sắc màu.”

“Khi đó tôi thường núp bên cạnh xem anh trai tôi. Khi đó hai người bọn họ thường hay cãi nhau, nhưng không biết sao càng cãi lại càng thân. Tần Vị thích anh trai tôi, chỉ mong tất cả mọi người đều biết. Mà anh tôi thích Tần Vị, chỉ cần nhìn vào mắt anh tôi là biết.”

Khoảng thời gian đó, trong mắt Quý Ngôn chỉ có một mình Tần Vị, mỗi khi ánh mắt anh đặt trên người Tần Vị, trong đó luôn toát lên nụ cười rực rỡ.

Nghe Quý Trạch nói vậy, Quý Ngôn hơi ngây ra, cuối cùng bất đắc dĩ nở nụ cười.

Chả trách khi đó dù mình sống chết không thừa nhận, Tần Vị cũng khăng khăng mình thích cậu ta. Thì ra thực sự phô trương đến thế ư? Chỉ cần nhìn vào mắt mình là biết mình thích Tần Vị sao?

“Đến khi Quý Ngôn tốt nghiệp, tôi lại chuyển trường về, căn bản không cần lo cho anh trai tôi. Anh ấy có Tần Vị là đủ rồi. Sau đó năm nào tôi cũng về xem anh ấy một lần, một năm, hai năm, ba năm, anh tôi và Tần Vị đều như hình với bóng, vẫn luôn ở bên nhau, hơn nữa còn rất thân mật.” Quý Trạch nói xong, hơi ngây ra một chút, sau đó nhắm mắt lại. Đến khi mở mắt, trong mắt đã tràn đầy đau khổ và bi ai: “Nhưng sau đó, Tần Vị lại đi mất.”

“Tần Vị kéo cả thế giới của anh trai tôi vào quỹ đạo của anh ta, cuối cùng lại đưa anh trai tôi đến vách núi.”

“Anh trai tôi là một bức tranh, Tần Vị đã vẽ nó rất đẹp, nhưng rồi lại đột nhiên hắt một đống bùn lên đó rồi đi mất. Anh ta đi rồi, anh trai tôi cũng trở thành một bức tranh hỏng.” Tay Quý Trạch run rẩy, sau đó lại nốc cạn một ly rượu, đôi mắt sâu thẳm tăm tối cụp xuống, sau đó như chợt bừng tỉnh mà ngẩng đầu chất vấn Mạc Ngạn Thành: “Rời khỏi Tần Vị, tôi muốn vẽ lại bức tranh này lần nữa, nhưng tôi phải làm sao! Tôi có thể xé bức tranh này đi rồi thay bằng một tờ khác giống như đúc ư? Tôi có thể rửa sạch bức tranh này ư? Bức tranh này đã hỏng rồi, dù tôi nỗ lực thế nào cũng không có tác dụng. Tôi phải làm thế nào! Anh trai tôi phải làm sao?”

Mạc Ngạn Thành ngây ngẩn, giọng Quý Trạch dần dần cao lên, càng nói càng phẫn nộ, trên gương mặt xuất hiện vẻ ngà say, sau đó run tay trực tiếp cầm lấy chai rượu, uống ừng ực như nước lọc. Nhưng thực sự Quý Trạch đã say rồi.

“Anh đừng nói như thể đương nhiên như vậy, anh và Tần Vị quen nhau ở quân khu, tôi không tin Tần Vị chưa từng nhắc đến Quý Ngôn với anh. Mà cha mẹ Tần Vị đều biết quan hệ giữa Tần Vị và Quý Ngôn, nhưng các người đều không nói, đều giấu giếm Tần Vị, còn đưa Tần Vị đến một thành phố khác.” Quý Trạch quay đầu, phẫn nộ nhìn về phía Mạc Ngạn Thành.

“Khi Tần Vị gặp tai nạn, các người có ai nói cho Quý Ngôn biết không? Nửa năm sau các người mới nói cho Quý Ngôn là Tần Vị mất trí nhớ rồi, sắp kết hôn rồi, sắp có con rồi, các người có cho Quý Ngôn lựa chọn không? Không, đúng là các người đã nói cho Quý Ngôn rồi. Mẹ Tần Vị gọi điện thoại bảo Quý Ngôn hãy buông tay Tần Vị, sau đó còn trực tiếp gửi một bức ảnh cưới và giấy xét nghiệm thai sản của một người đàn bà lạ hoắc. À, phải rồi, còn có một tờ giấy, trên đó viết: Cám ơn cháu, Tần Vị sống rất tốt.”

“Ha, cái thá gì chứ? Sợ Quý Ngôn tìm đến nên cố ý gửi tất cả chứng cứ cho anh ấy, sau đó còn cảm ơn anh trai tôi đã buông tay để Tần Vị có được hạnh phúc? Anh nói tôi đang dồn ép Tần Vị, vậy các người thì sao? Khoảng thời gian đó, ngày nào tôi cũng ở bên anh trai tôi, không dám rời xa lấy một bước, chỉ sợ vừa quay người đi anh ấy đã chết ở nơi nào.” Quý Trạch càng nói càng lớn tiếng, gương mặt tái nhợt lại hơi đỏ lên, ánh mắt ngà say tức giận nhìn Mạc Ngạn Thành.

“Tần Vị sống rất tốt, ha, thế Quý Ngôn thì sao? Quý Ngôn không muốn chia rẽ gia đình Tần Vị, đây chẳng phải là điều các người mong muốn hay sao? Hàng bao năm nay anh ấy chỉ ngoan ngoãn ở nhà, không muốn phá hỏng hạnh phúc của Tần Vị, chỉ một mình sống trong ký ức. Suốt bao nhiêu năm như vậy, không một ai trong các người để ý đến cảm nhận của anh trai tôi. Giờ Quý Ngôn đã chết, chẳng lẽ các người còn muốn nói với tôi là Quý Ngôn đáng đời hay sao?” Quý Trạch nói từng câu từng chữ, cuối cùng biến thành lời chất vấn sắc nhọn, ánh mắt lạnh lẽo xen lẫn tức giận nhìn thẳng vào Mạc Ngạn Thành.

“Các người ai cũng nói là lỗi của Quý Ngôn, là tại Quý Ngôn không đi tìm Tần Vị. Nhưng chỉ cần nghĩ một chút là biết, nếu khi đó chỉ cần có một người trong các người nói thật với Tần Vị, anh trai tôi và Tần Vị cũng sẽ không đến bước đường ngày hôm nay!” Quý Trạch thở dồn dập, sắc mặt đỏ bừng, từng câu từng chữ đều khiến Mạc Ngạn Thành không thể thốt ra lời.

“Nợ thì sẽ phải trả, câu này thực sự rất đúng.” Quý Trạch dần dần bình tĩnh lại, vừa thở vừa uống rượu, sau đó nở một nụ cười trào phúng mà nhìn về phía Mạc Ngạn Thành.

“Anh thích Tần Vị đúng không? Vậy thì chúc mừng anh, anh sẽ không bao giờ có được anh ta. Tần Vị nợ Quý Ngôn, trước kia anh ta yêu anh trai tôi bao nhiêu, sau này sẽ đau khổ bấy nhiêu. Cha mẹ tốt của Tần Vị, cũng sẽ vì sự đau khổ của con trai mà đau khổ theo. Mà tôi, cái giá phải trả khi không đưa anh trai tôi đi tìm Tần Vị, chính là đã mất đi anh ấy mãi mãi…”

“Quý Trạch, cậu…” Mạc Ngạn Thành như đột nhiên nhận ra được điều gì, trợn to mắt nhìn Quý Trạch.

“Anh tôi tốt như vậy, vì sao Tần Vị không cần anh ấy chứ?” Quý Trạch đã say mèm, mơ màng ngẩng đầu nhìn Mạc Ngạn Thành, rồi lại như đang tự lẩm bẩm: “Nếu đã không cần anh ấy, vì sao ngay từ đầu còn tốt với anh tôi đủ đường như vậy, tôi làm gì cũng không sánh được với Tần Vị.”

“Không có gì, không sao cả.” Quý Trạch lắc lắc đầu, gương mặt đỏ bừng vì men say, ánh mắt mờ mịt. Cậu ta bật cười khe khẽ, nhưng trong tiếng cười này tràn đầy cay đắng và đau thương. Cậu ta không thèm quan tâm mình cười khó nghe đến thế nào, thậm chí càng cười càng hăng say: “Ba tôi không cần Quý Ngôn, mẹ Quý Ngôn không cần Quý Ngôn, sau đó, Tần Vị cũng không cần Quý Ngôn, anh tôi chỉ còn lại lẻ loi một mình.”

Không biết có phải do quá lâu không cười hay không, tiếng cười của Quý Trạch kéo rất dài, tựa như đang tự giễu, nhưng sau đó lại chuyển thành nghẹn ngào. Dòng rượu lạnh lẽo gột rửa dạ dày, dưới tác dụng của cồn, nước mắt tràn ra khỏi vành mắt đỏ bừng, từng giọt từng giọt rơi xuống. Ngay cả Mạc Ngạn Thành cũng lặng yên không lên tiếng, ánh mắt nhìn Quý Trạch toát ra sự buồn bã không đành lòng.

“Anh tôi sợ nhất là ở một mình, nhưng mà, cuối cùng anh ấy vẫn chết trong cô đơn.” Giọng Quý Trạch khản đặc, nước mắt tràn mi, biểu cảm trên khuôn mặt đầy sự hối hận và đau khổ.

“Không có gì, không sao cả.” Quý Trạch lắc lắc đầu, tự lẩm bẩm nói, âm giọng run rẩy mang theo tiếng nức nở: “Các người không chăm sóc anh tôi thì tôi chăm sóc. Các người không đối xử tốt với anh ấy, vậy thì để tôi tốt với anh ấy.”

Quý Trạch vừa cười vừa khóc, sau đó lại nốc rượu, nước mắt vẫn chảy không ngừng, giọng nói khản đặc vừa run rẩy vừa đau đớn.

“Dù anh tôi đi rồi, tôi vẫn sẽ tốt với anh ấy.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương