Khi Thần Tiên Làm Ruộng
-
Chương 7
Quán Đằng ngừng chuyện tu luyện không ngoài việc hắn nghe thấy tiếng động nặng nề như có vật gì rơi xuống cùng tiếng khóc thất thanh của Quán Hàm.
Hắn dùng thần thức quét toàn cảnh trước nhà, cảnh tượng thiếu niên hôn mê bất tỉnh trên đất cùng Quán Hàm khóc oa oa bên cạnh lập tức đập vào mắt hắn.
Tâm Quán Đằng trầm xuống, không khỏi thở dài trong lòng.
Quả nhiên em ấy đã đến cực hạn.
Quán Đằng ngồi dậy, hắn khoác ngoại y cũ kỹ treo bên giường rồi mang dép loạt xoạt đi ra ngoài.
"Tiểu Hàm." Hắn gọi.
"Phụ thân." Nam hài thấy hắn liền khóc nức nở ôm chân hắn, bé nghẹn ngào nói: "Phụ thân, cha...cha..."
Quán Đằng ôm bé lên, nhẹ nhàng xoa mái đầu ba chỏm tóc của bé, nhàn nhạt dỗ dành: "Không sao, có phụ thân ở đây rồi."
"Ân, ân." Quán Hàm vùi đầu vào hõm cổ hắn, vừa khóc vừa gật đầu như giã tỏi, tiếng khóc đè nén nghẹn ngào của nhóc làm Quán Đằng mềm lòng, hắn cúi người, dễ dàng bế bé lên, thì thầm bên tai bé nói: "Tiểu Hàm ngoan, con vào trong sắp xếp chăn giường gọn gàng một chút, cha con cần phải nghỉ ngơi. Con có thể làm mà, đúng không?"
"Ân, ân." Quán Hàm gật đầu liên tục, bé sụt sịt mũi, nghẹn giọng nói: "Hàm Hàm có thể giúp cha!"
Ở góc độ bé không nhìn thấy, khóe miệng Quán Đằng khẽ cong lên, nhưng khi nam hài ngẩng đầu nhìn thì khóe môi hắn đã khôi phục lại trạng thái thẳng tắp ban đầu.
Hắn thả Quán Hàm xuống đất, phượng mâu vô cảm xúc nhìn bé đi vào phòng rồi tới bên cạnh Triều Ly, cực kỳ thong thả mà bế thiếu niên vào lòng.
Quá nhẹ.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Quán Đằng khi thiếu niên nhẹ tựa bông tuyết rơi vào vòng tay hắn.
Hắn cẩn thận ôm thiếu niên vào trong nhà, chiếc giường duy nhất trong phòng đã được nam hài sắp xếp ngăn nắp, hắn đặt thiếu niên lên giường, nắm bàn tay gầy gò của y, linh khí chuyển động trong thiên địa lập tức đi vào trong người Quán Đằng, từ bàn tay của hắn đi vào trong cơ thể Triều Ly di chuyển tuần hoàn khắp mọi nơi trong cơ thể y, chậm chạp chữa trị vết thương tổn ẩn sâu trong người Triều Ly.
Quán Hàm đứng cạnh thấp thỏm nhìn cha mình đang nhắm mắt, bỗng nhiên bé trợn to mắt há hốc mồm, mặt nhỏ ướt sũng nước mắt lấm lem như tiểu miêu ngốc ngốc không khỏi khiến người buồn cười, bé lắp bắp, giọng nghèn nghẹn đáng thương nói: "Cha, cha, cha..."
Chỉ thấy thiếu niên trước đó sắc mặt tái nhợt không chút máu chầm chậm trở nên hồng hào khỏe mạnh, đôi môi mọng nước vốn hơi tím tái cũng biến thành màu hồng ngọt ngào, hàng mày thanh tú vẫn luôn nhíu lại giãn ra, khuôn mặt thiếu niên yên bình đến lạ thường.
Quán Đằng đưa ngón trỏ lên miệng suỵt một tiếng với Quán Hàm, bé hiểu ý hắn vội vàng bụm miệng mình, đôi mắt đen láy như hột nhãn chớp chớp nhìn hắn, sự sùng bái ngập tràn trong mắt bé.
Quán Đằng buồn cười xoa đầu bé, hắn đắp chăn kỹ càng cho thiếu niên rồi nắm tay nam hài rời khỏi phòng.
Quán Đằng nhìn xung quanh ngôi nhà hiện tại của mình cảm thấy có chút quen mắt. Kiến trúc của căn nhà lụp xụp này khá giống với cái gì đó mà hắn không nhớ rõ.
Quán Đằng ngẫm nghĩ một hồi mới nhớ ra, trước kia khi hắn còn là Thượng Tiên chưởng quản vài chục thế giới lớn nhỏ, đã có một lần tiểu đồng hầu cận Tam Bảo ham chơi lôi kéo hắn xuống một thế giới cổ đại, kiến trúc căn nhà ở vùng nông thôn của thế giới ấy rất giống với ngôi nhà này, tên gọi hình như là: nhà tranh.
Ký ức của hàng trăm năm trước trong một khắc này tựa như thác nước mạnh mẽ đổ ào vào đầu Quán Đằng, từng cảnh từng cảnh đột nhiên trở nên rõ ràng hơn trong tâm trí hắn.
Quán Đằng nhớ khi ấy bởi vì bị quấy rầy việc tu luyện cho nên hắn không mấy vui vẻ gì bị Tam Bảo dắt đi tham quan khắp nơi. Đến một vùng nông thôn hẻo lánh, Tam Bảo bỗng chỉ một căn nhà tranh rồi cười khanh khách nói với hắn: "Thượng Tiên, người có biết người đời có câu dân gian gì gắn bó với ngôi nhà tranh này không?"
Quán Đằng liếc mắt nhìn căn nhà tranh theo ngón tay của Tam Bảo, vẻ mặt không hứng thú đáp: "Không biết."
Tam Bảo không quan tâm thái độ lạnh nhạt của hắn, cực kỳ phấn khởi nói: "Ở thế giới này, nếu tình yêu của một cặp đôi sâu đậm da diết thì họ sẽ hứa hẹn với nhau một câu dân gian nổi tiếng là: Một mái nhà tranh, hai quả tim vàng."
Quán Đằng không tỏ ý kiến gì với lời của Tam Bảo, hắn chắp tay đi về phía trước, không để ý đến vẻ mặt buồn rười rượi chợt lộ trên mặt y.
"Thượng Tiên, người có muốn giống như câu nói: Một mái nhà tranh, hai quả tim vàng không?" Tam Bảo cười hì hì đuổi theo hắn.
Quán Đằng chợt dừng chân, hắn xoay người, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Tam Bảo, hắn nói: "Tình yêu, đó là thứ không đáng giá nhất trong cõi đời này, hạnh phúc chỉ đến với ngươi trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng đau khổ lại đằng đẵng theo ngươi từ kiếp này sang kiếp khác, làm ngươi tâm phiền ý loạn, ghen ghét hận thù. Tâm nhiễu loạn sẽ sinh tâm ma, nó sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng đối với việc tu luyện của ngươi. Tam Bảo, ngươi tuyệt đối không được bị yêu hận tình thù làm nhiễu loạn tâm trí. Nếu ngươi cảm thấy việc tu luyện thật tẻ nhạt thì ta có thể giúp ngươi nói một tiếng với Ngọc Đế, nhờ ngài chuyển ngươi đến chỗ ở của Thượng Thần nhàn rỗi. Ta không cần một tiểu đồng không chăm chỉ tu luyện."
Hắn nói xong liền xoay người tiếp tục bước đi, lại không hề biết rằng lời nói của hắn đã làm Tam Bảo tổn thương đến cỡ nào, y đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cô độc tịch mịch lại cự người ngàn dặm của hắn, hai tay nắm chặt một chút rồi buông lỏng, khóe miệng y cong lên một nụ cười tự giễu rồi biến mất, vội vã nâng bước chân đuổi kịp Quán Đằng.
Tam Bảo hoạt bát vô tư chắp tay ra vẻ xin lỗi với hắn, liên tục nói: "Thượng Tiên, con sai rồi, người đừng bỏ rơi Tam Bảo nha! Con rất thích tu luyện, cực thích luôn, nguyện vọng đời này của con chính là mạnh mẽ như Thượng Tiên đó!"
"Vậy ta liền chờ ngươi đuổi kịp."
...
"Phụ thân?" Nam hài nhỏ bé giật nhẹ vạt áo hắn, Quán Đằng bừng tỉnh thoát khỏi hồi ức mênh mông của quá khứ, hắn nhìn đứa bé cao không đến bắp đùi hắn, theo thói quen xoa đầu bé.
Hắn quay đầu nhìn ngôi nhà tranh trước mặt, ngôi nhà được xây dựng chủ yếu bằng vật liệu tre và rơm, mái nhà được lợp bằng rơm rạ đã phơi khô, có lẽ vì dầm mưa dãi nắng quá lâu nên mái nhà đã hỏng vài chỗ, tia nắng gắt đều chiếu thẳng vào trong phòng. Vách tường thì được làm bằng tre, các thân tre được liên kết với nhau bằng mối nối để tạo thành những cột chịu lực chắc chắn có tác dụng cách nhiệt cao. Tuy nhiên, bởi vì không xử lý tre nứa đúng cách, phần lớn vách tường tre đã bị mối mọt, mục gãy, Quán Đằng có cảm giác ngôi nhà có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Xung quanh nhà tranh là một khoảng sân rộng rãi được bao vây bằng hàng rào tre sơ sài, nền đất cát vương vãi những hòn đá lớn nhỏ sắc nhọn, bên phải sân trước đặt một tủ đựng chén bát gia vị bằng gỗ, hai chum nước lớn nhỏ được đậy nắp cẩn thận và một nhà bếp đơn sơ, lộn xộn được làm bằng đất sét, bên trái sân trước trồng một cây ăn quả thiếu sức sống héo rũ, phía sau sân nhà có vài mảnh đất cằn cỗi trồng vài ba mảnh rau héo úa, nhìn liền biết chúng không được chủ nhân chăm sóc thường xuyên.
Quán Đằng tới nhà bếp xem một chút, dưới đất là chén bát chưa được rửa sạch, kệ bếp làm bằng đất sét chất đầy phần rác còn lại của nguyên liệu nấu ăn chưa được dọn dẹp, hắn tìm kiếm nhà bếp một chút, cuối cùng đành bất đắc dĩ thở dài, trong nhà chẳng có một chút thức ăn gì cả.
Hắn đi ra sân trước, ngồi xổm xuống đối mắt với Quán Hàm đang ngồi trên chiếc ghế duy nhất dưới gốc cây, ngón tay thon dài lau đi nước mắt trên mặt đứa nhỏ, hắn thần sắc nhu hòa hỏi nhóc: "Tiểu Hàm, con có đói bụng không?"
Đôi mắt đen to tròn của Quán Hàm lóe lóe, quả thật bé cảm thấy hơi đói bụng rồi, một chút đồ ăn của bữa trưa không đủ làm no cái bụng nhỏ tham ăn của bé, nhưng tình cảnh eo hẹp của nhà bé lại không cho phép bé ăn thêm nữa, vì vậy Quán Hàm chột dạ lắc đầu, mắt đen như bảo thạch liếc qua liếc lại, tuyệt nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt Quán Đằng.
Quán Đằng biết đứa trẻ này hiểu chuyện thế nào, hắn mở miệng định nói gì đó thì một tiếng "ột..." biểu tình từ bụng Quán Hàm phát ra.
Hắn nhìn đứa nhỏ mắc cỡ đỏ mặt, trong lòng không hiểu sao cảm thấy thú vị, khóe miệng không tự giác cong lên, một tiếng cười khẽ trầm thấp thoát ra khỏi miệng hắn.
Ngay lập tức, cả hai người một lớn một nhỏ vẻ mặt sửng sốt nhìn nhau.
"Phụ thân...người cười..." Quán Hàm lắp bắp.
- --
Lời tác giả muốn nói:
Dùng 3/8 thời gian trong một ngày, cuối cùng tui cũng đã viết xong chương 7, hôm nay nhiều chữ hơn bình thường (〜 ̄▽ ̄)〜
Tự nhiên cảm thấy mình thiệt là giỏi ~(≧▽≦)/~
Cảm ơn các tình yêu đã ủng hộ truyện của mình, nếu thấy truyện hay thì bình chọn giùm mình nhé!
Yêu yêu! (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥
Hắn dùng thần thức quét toàn cảnh trước nhà, cảnh tượng thiếu niên hôn mê bất tỉnh trên đất cùng Quán Hàm khóc oa oa bên cạnh lập tức đập vào mắt hắn.
Tâm Quán Đằng trầm xuống, không khỏi thở dài trong lòng.
Quả nhiên em ấy đã đến cực hạn.
Quán Đằng ngồi dậy, hắn khoác ngoại y cũ kỹ treo bên giường rồi mang dép loạt xoạt đi ra ngoài.
"Tiểu Hàm." Hắn gọi.
"Phụ thân." Nam hài thấy hắn liền khóc nức nở ôm chân hắn, bé nghẹn ngào nói: "Phụ thân, cha...cha..."
Quán Đằng ôm bé lên, nhẹ nhàng xoa mái đầu ba chỏm tóc của bé, nhàn nhạt dỗ dành: "Không sao, có phụ thân ở đây rồi."
"Ân, ân." Quán Hàm vùi đầu vào hõm cổ hắn, vừa khóc vừa gật đầu như giã tỏi, tiếng khóc đè nén nghẹn ngào của nhóc làm Quán Đằng mềm lòng, hắn cúi người, dễ dàng bế bé lên, thì thầm bên tai bé nói: "Tiểu Hàm ngoan, con vào trong sắp xếp chăn giường gọn gàng một chút, cha con cần phải nghỉ ngơi. Con có thể làm mà, đúng không?"
"Ân, ân." Quán Hàm gật đầu liên tục, bé sụt sịt mũi, nghẹn giọng nói: "Hàm Hàm có thể giúp cha!"
Ở góc độ bé không nhìn thấy, khóe miệng Quán Đằng khẽ cong lên, nhưng khi nam hài ngẩng đầu nhìn thì khóe môi hắn đã khôi phục lại trạng thái thẳng tắp ban đầu.
Hắn thả Quán Hàm xuống đất, phượng mâu vô cảm xúc nhìn bé đi vào phòng rồi tới bên cạnh Triều Ly, cực kỳ thong thả mà bế thiếu niên vào lòng.
Quá nhẹ.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Quán Đằng khi thiếu niên nhẹ tựa bông tuyết rơi vào vòng tay hắn.
Hắn cẩn thận ôm thiếu niên vào trong nhà, chiếc giường duy nhất trong phòng đã được nam hài sắp xếp ngăn nắp, hắn đặt thiếu niên lên giường, nắm bàn tay gầy gò của y, linh khí chuyển động trong thiên địa lập tức đi vào trong người Quán Đằng, từ bàn tay của hắn đi vào trong cơ thể Triều Ly di chuyển tuần hoàn khắp mọi nơi trong cơ thể y, chậm chạp chữa trị vết thương tổn ẩn sâu trong người Triều Ly.
Quán Hàm đứng cạnh thấp thỏm nhìn cha mình đang nhắm mắt, bỗng nhiên bé trợn to mắt há hốc mồm, mặt nhỏ ướt sũng nước mắt lấm lem như tiểu miêu ngốc ngốc không khỏi khiến người buồn cười, bé lắp bắp, giọng nghèn nghẹn đáng thương nói: "Cha, cha, cha..."
Chỉ thấy thiếu niên trước đó sắc mặt tái nhợt không chút máu chầm chậm trở nên hồng hào khỏe mạnh, đôi môi mọng nước vốn hơi tím tái cũng biến thành màu hồng ngọt ngào, hàng mày thanh tú vẫn luôn nhíu lại giãn ra, khuôn mặt thiếu niên yên bình đến lạ thường.
Quán Đằng đưa ngón trỏ lên miệng suỵt một tiếng với Quán Hàm, bé hiểu ý hắn vội vàng bụm miệng mình, đôi mắt đen láy như hột nhãn chớp chớp nhìn hắn, sự sùng bái ngập tràn trong mắt bé.
Quán Đằng buồn cười xoa đầu bé, hắn đắp chăn kỹ càng cho thiếu niên rồi nắm tay nam hài rời khỏi phòng.
Quán Đằng nhìn xung quanh ngôi nhà hiện tại của mình cảm thấy có chút quen mắt. Kiến trúc của căn nhà lụp xụp này khá giống với cái gì đó mà hắn không nhớ rõ.
Quán Đằng ngẫm nghĩ một hồi mới nhớ ra, trước kia khi hắn còn là Thượng Tiên chưởng quản vài chục thế giới lớn nhỏ, đã có một lần tiểu đồng hầu cận Tam Bảo ham chơi lôi kéo hắn xuống một thế giới cổ đại, kiến trúc căn nhà ở vùng nông thôn của thế giới ấy rất giống với ngôi nhà này, tên gọi hình như là: nhà tranh.
Ký ức của hàng trăm năm trước trong một khắc này tựa như thác nước mạnh mẽ đổ ào vào đầu Quán Đằng, từng cảnh từng cảnh đột nhiên trở nên rõ ràng hơn trong tâm trí hắn.
Quán Đằng nhớ khi ấy bởi vì bị quấy rầy việc tu luyện cho nên hắn không mấy vui vẻ gì bị Tam Bảo dắt đi tham quan khắp nơi. Đến một vùng nông thôn hẻo lánh, Tam Bảo bỗng chỉ một căn nhà tranh rồi cười khanh khách nói với hắn: "Thượng Tiên, người có biết người đời có câu dân gian gì gắn bó với ngôi nhà tranh này không?"
Quán Đằng liếc mắt nhìn căn nhà tranh theo ngón tay của Tam Bảo, vẻ mặt không hứng thú đáp: "Không biết."
Tam Bảo không quan tâm thái độ lạnh nhạt của hắn, cực kỳ phấn khởi nói: "Ở thế giới này, nếu tình yêu của một cặp đôi sâu đậm da diết thì họ sẽ hứa hẹn với nhau một câu dân gian nổi tiếng là: Một mái nhà tranh, hai quả tim vàng."
Quán Đằng không tỏ ý kiến gì với lời của Tam Bảo, hắn chắp tay đi về phía trước, không để ý đến vẻ mặt buồn rười rượi chợt lộ trên mặt y.
"Thượng Tiên, người có muốn giống như câu nói: Một mái nhà tranh, hai quả tim vàng không?" Tam Bảo cười hì hì đuổi theo hắn.
Quán Đằng chợt dừng chân, hắn xoay người, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Tam Bảo, hắn nói: "Tình yêu, đó là thứ không đáng giá nhất trong cõi đời này, hạnh phúc chỉ đến với ngươi trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng đau khổ lại đằng đẵng theo ngươi từ kiếp này sang kiếp khác, làm ngươi tâm phiền ý loạn, ghen ghét hận thù. Tâm nhiễu loạn sẽ sinh tâm ma, nó sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng đối với việc tu luyện của ngươi. Tam Bảo, ngươi tuyệt đối không được bị yêu hận tình thù làm nhiễu loạn tâm trí. Nếu ngươi cảm thấy việc tu luyện thật tẻ nhạt thì ta có thể giúp ngươi nói một tiếng với Ngọc Đế, nhờ ngài chuyển ngươi đến chỗ ở của Thượng Thần nhàn rỗi. Ta không cần một tiểu đồng không chăm chỉ tu luyện."
Hắn nói xong liền xoay người tiếp tục bước đi, lại không hề biết rằng lời nói của hắn đã làm Tam Bảo tổn thương đến cỡ nào, y đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cô độc tịch mịch lại cự người ngàn dặm của hắn, hai tay nắm chặt một chút rồi buông lỏng, khóe miệng y cong lên một nụ cười tự giễu rồi biến mất, vội vã nâng bước chân đuổi kịp Quán Đằng.
Tam Bảo hoạt bát vô tư chắp tay ra vẻ xin lỗi với hắn, liên tục nói: "Thượng Tiên, con sai rồi, người đừng bỏ rơi Tam Bảo nha! Con rất thích tu luyện, cực thích luôn, nguyện vọng đời này của con chính là mạnh mẽ như Thượng Tiên đó!"
"Vậy ta liền chờ ngươi đuổi kịp."
...
"Phụ thân?" Nam hài nhỏ bé giật nhẹ vạt áo hắn, Quán Đằng bừng tỉnh thoát khỏi hồi ức mênh mông của quá khứ, hắn nhìn đứa bé cao không đến bắp đùi hắn, theo thói quen xoa đầu bé.
Hắn quay đầu nhìn ngôi nhà tranh trước mặt, ngôi nhà được xây dựng chủ yếu bằng vật liệu tre và rơm, mái nhà được lợp bằng rơm rạ đã phơi khô, có lẽ vì dầm mưa dãi nắng quá lâu nên mái nhà đã hỏng vài chỗ, tia nắng gắt đều chiếu thẳng vào trong phòng. Vách tường thì được làm bằng tre, các thân tre được liên kết với nhau bằng mối nối để tạo thành những cột chịu lực chắc chắn có tác dụng cách nhiệt cao. Tuy nhiên, bởi vì không xử lý tre nứa đúng cách, phần lớn vách tường tre đã bị mối mọt, mục gãy, Quán Đằng có cảm giác ngôi nhà có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Xung quanh nhà tranh là một khoảng sân rộng rãi được bao vây bằng hàng rào tre sơ sài, nền đất cát vương vãi những hòn đá lớn nhỏ sắc nhọn, bên phải sân trước đặt một tủ đựng chén bát gia vị bằng gỗ, hai chum nước lớn nhỏ được đậy nắp cẩn thận và một nhà bếp đơn sơ, lộn xộn được làm bằng đất sét, bên trái sân trước trồng một cây ăn quả thiếu sức sống héo rũ, phía sau sân nhà có vài mảnh đất cằn cỗi trồng vài ba mảnh rau héo úa, nhìn liền biết chúng không được chủ nhân chăm sóc thường xuyên.
Quán Đằng tới nhà bếp xem một chút, dưới đất là chén bát chưa được rửa sạch, kệ bếp làm bằng đất sét chất đầy phần rác còn lại của nguyên liệu nấu ăn chưa được dọn dẹp, hắn tìm kiếm nhà bếp một chút, cuối cùng đành bất đắc dĩ thở dài, trong nhà chẳng có một chút thức ăn gì cả.
Hắn đi ra sân trước, ngồi xổm xuống đối mắt với Quán Hàm đang ngồi trên chiếc ghế duy nhất dưới gốc cây, ngón tay thon dài lau đi nước mắt trên mặt đứa nhỏ, hắn thần sắc nhu hòa hỏi nhóc: "Tiểu Hàm, con có đói bụng không?"
Đôi mắt đen to tròn của Quán Hàm lóe lóe, quả thật bé cảm thấy hơi đói bụng rồi, một chút đồ ăn của bữa trưa không đủ làm no cái bụng nhỏ tham ăn của bé, nhưng tình cảnh eo hẹp của nhà bé lại không cho phép bé ăn thêm nữa, vì vậy Quán Hàm chột dạ lắc đầu, mắt đen như bảo thạch liếc qua liếc lại, tuyệt nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt Quán Đằng.
Quán Đằng biết đứa trẻ này hiểu chuyện thế nào, hắn mở miệng định nói gì đó thì một tiếng "ột..." biểu tình từ bụng Quán Hàm phát ra.
Hắn nhìn đứa nhỏ mắc cỡ đỏ mặt, trong lòng không hiểu sao cảm thấy thú vị, khóe miệng không tự giác cong lên, một tiếng cười khẽ trầm thấp thoát ra khỏi miệng hắn.
Ngay lập tức, cả hai người một lớn một nhỏ vẻ mặt sửng sốt nhìn nhau.
"Phụ thân...người cười..." Quán Hàm lắp bắp.
- --
Lời tác giả muốn nói:
Dùng 3/8 thời gian trong một ngày, cuối cùng tui cũng đã viết xong chương 7, hôm nay nhiều chữ hơn bình thường (〜 ̄▽ ̄)〜
Tự nhiên cảm thấy mình thiệt là giỏi ~(≧▽≦)/~
Cảm ơn các tình yêu đã ủng hộ truyện của mình, nếu thấy truyện hay thì bình chọn giùm mình nhé!
Yêu yêu! (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook