Khi Thần Tiên Làm Ruộng
-
Chương 10
Thượng tiên cao lãnh rũ mi cùng con gà béo đang rướn cổ lên ục ác, càng nhìn hắn càng nhíu mày.
Tiếng kêu ồn ào của trái bóng hiệu con gà làm hắn hơi nhức đầu, nếu là trước kia, con gà ồn ào này đã sớm bị tiểu đồng hậu cần một tay nắm đầu cắt cổ, đâu như bây giờ phải suy nghĩ xem nên xử lý nguyên liệu thức ăn làm cay mắt người nhìn này thế nào.
Thượng tiên • Đã lâu không động não • Quán Đằng động ngón tay, tiếng kêu gọi hồn "ục ác" của con gà béo lập tức biến mất, không gian một lần nữa trở nên yên ắng lạ thường.
Ngay lúc Quán Đằng tính toán muốn dùng vòng côn luân siết chết gà béo thì một giọng nói của nam nhân đột nhiên vang lên từ sau lưng: "Ồ? Hóa ra ở đây cũng có người sống à?"
Quán Đằng dừng động tác bóp cổ con gà, hắn lặng lẽ thu hồi vòng côn luân, ánh mắt bình tĩnh nhìn người tới.
Trước mặt hắn là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt đầy sẹo khϊế͙p͙ đảm người nhìn, chỉ chừa lại một đôi mắt sắc bén như ưng đang ngạc nhiên nhìn nam tử phiêu dật như trích tiên đối diện, trông bộ cung tên làm bằng gỗ sơ sài của gã có vẻ như là một thợ săn thực thụ.
Quán Đằng không tiếng động đánh giá người đàn ông từ trêи xuống dưới một lượt, xác định ngoại trừ bộ cung tên có lực sát thương khá thấp trêи lưng gã thì không có gì nguy hiểm cả, hắn mới rũ mi mắt, không thèm chú ý đến gã thợ săn nữa.
Hắn đang vì chuyện xử lý con gà béo mà sầu thối ruột, khóe mắt vô tình lướt qua người gã thợ săn, trong đầu Quán Đằng chợt lóe lên tia sáng, tiểu Quán trong lòng hắn điên cuồng nhảy nhót, gõ đầu trách mình không nghĩ đến điều đó, ngoài mặt lại một vẻ lạnh nhạt không màng trần thế nhìn chằm chằm người đàn ông, nhìn đến nỗi gã sợ hãi chảy mồ hôi ròng ròng mới hạ giọng hỏi: "Biết nấu ăn không?"
Gã thợ run rẩy đáp: "Biết...một chút."
Quán Đằng nghe thế thì nhíu mày, lại không nghĩ tới chỉ một hành động nhỏ như vậy lại khiến gã thợ săn sợ đến nỗi quỳ rạp trêи đất, Quán Đằng nhìn gã đang khϊế͙p͙ đảm tự vùi đầu mình xuống đất, đáy mắt hắn hơi hoang mang không biết làm sao.
Không phải chỉ hỏi một câu sao, vì sao kẻ này lại nhát gan như vậy?
Thợ săn mà nhát gan như thế, gã còn chưa săn được thú đã bị thú dọa tè cả quần.
Người nơi này thật khó hiểu!
Quán Đằng thầm lắc đầu cảm thán.
Hắn xem gã thợ săn đang tự dọa mình kia như bệnh thần kinh, sợ người này lây bệnh cho mình, chân hắn liền hơi vội vàng đi như bay rời khỏi chỗ này.
Có lẽ hắn không nên hỏi như vậy khi gặp người nữa, nhỡ đâu người tiếp theo bệnh càng nặng hơn người trước thì hắn cũng chạy không thoát.
Lây bệnh cho hắn thì không sao, nhưng nếu vì thế mà nhi tử và tiểu nam thê cũng bị nhiễm chung thì hắn thật hết cách.
Vì nhận thức hiểu lầm như thế, đoạn thời gian tiếp theo, khi gặp nhân loại một lần nữa, Quán Đằng cũng không nhiều lời giải thích mà trực tiếp bắt cóc người về nhà.
Hắn ném con gà đang liều mạng giãy giụa trong tay cho nữ tử đang ngây ngốc ngồi trêи mặt đất, lạnh giọng ra lệnh: "Nấu một nồi thức ăn đầy ắp thịt cho ta."
Nói xong liền tiêu sái rời đi, để lại một mình nữ tử tiếp tục ngẩn người trong sân nhà.
Vứt xong phiền phức trong tay, Quán Đằng tinh thần sảng kɧօáϊ lững thững đi xuống núi, dựa theo lời chỉ dẫn của vòng côn luân tìm ra trụ sở của bọn sơn tặc nổi tiếng giết người cướp của ở Châu Thành cách nhà hắn mười mấy ngọn núi, khoảng cách giữa Châu Thành và kinh đô của triều đình không quá xa, vì thế bọn sơn tặc ác độc đã chọn con đường nối liền giữa Châu Thành và kinh thành làm trụ sở, ngày ngày xuống núi cướp bóc hàng hóa của các thương nhân giàu có đi ngang qua.
Hỏi, vì sao Quán Đằng lại tin tưởng một người xa lạ ở nhà mình, còn bản thân lại thản nhiên đi xa nhà ư?
Thật ra rất đơn giản, trước khi hắn tìm kiếm người để bắt cóc, hắn đã thiết kế một pháp trận phòng ngự đơn giản, viên đá gắn trêи vòng tay hắn đưa cho Hàm Hàm giữ là chìa khóa kϊƈɦ hoạt trận pháp này, chỉ cần nữ tử đó có một chút hành động ác ý, Hàm Hàm chỉ cần chạm lên viên đá vòng tay, trận pháp sẽ tự động đẩy lùi nữ tử này ra khỏi phạm vi trận pháp bảo vệ, ác ý càng lớn, nữ tử càng bị đẩy xa hơn, có khi nàng ta sẽ đập trúng vào nơi nào đó rồi chết luôn.
Cho nên, sống hay chết đều do nàng ta tự quyết định.
Quán Đằng nhìn một thân y phục nghèo rớt mồng tơi rách chỗ này chỗ kia của trại chủ sơn tặc, có chút tự hoài nghi chính mình chẳng lẽ tới nhầm trại người nghèo?
Nhưng khi người nghèo cầm đao xông lên muốn chém cho hắn mấy phát, Quán Đằng mới thầm an ủi mình, hóa ra hắn tới đúng chỗ thật, đây là trại sơn tặc giết người như ngoéo.
Tâm lý không gặp trở ngại, vì thế chỉ trong vài chiêu đơn giản, Quán Đằng đã hạ gục tất cả thành viên trong trại sơn tặc này.
Quán Đằng nhìn đám sơn tặc bị cột chung một chỗ, mặt mũi ai nấy đều bị đánh bầm dập không nhận dạng được khuôn mặt, nếu cha mẹ bọn hắn đến chắc cũng không nhận ra đám người bị đánh sưng thành đầu heo lại là con ruột mình.
Quán Đằng nhìn một chút, sau đó bị hình ảnh tuyệt đẹp đó làm cay mắt liền dời tầm nhìn, vô tình chạm đến một núi vàng bạc châu báu đang tỏa sáng rực rỡ công khai tắm nắng trước lều trại bị sụp đổ thành một đống hoang tàn, một lần nữa hắn lâm vào hoài nghi nhân sinh.
Đám người yếu hơn con gà béo sắp bị làm thịt ở nhà thực sự là đám sơn tặc hung ác giết người không chớp mắt sao?
Thế giới này thật sự thay đổi toàn bộ thế giới quan của thượng tiên Quán Đằng, hắn như được mở rộng tầm mắt nhìn vòng côn luân nhẹ nhàng siết chặt đám nam nhân cao lớn cường tráng nhẹ tựa lông hồng phi thật nhanh về phía hoàng cung, vòng côn luân chịu không nổi mùi ô uế trêи người đám sơn tặc nên dùng tất cả tốc độ từ khi được tạo ra bay thật nhanh về phía tẩm cung của hoàng đế, hoàn toàn không để ý tiếng la hét thích khách nhốn nháo của đám thị vệ, nó động tác nhanh nhẹn mở rộng vòng côn luân, đám sơn tặc bị cột thành chùm tức khắc rơi cái bịch xuống mặt đất cứng rắn, vòng côn luân còn nghe thấy loáng thoáng tiếng răng rắc của xương ʍôиɠ bị vỡ của bọn hắn cơ, nếu nó có khuôn mặt và tứ chi, ắt hẳn lúc này nó sẽ một tay che miệng, ánh mắt khinh bỉ đầy đồng tình ui một tiếng với đám sơn tặc.
Vòng côn luân sau khi thả người lập tức biến nhỏ, linh hoạt len lỏi qua đám thị vệ tay cầm gươm giáo phi nhanh về vị trí Quán Đằng đang chờ.
Khối u thâm niên không thể tiêu diệt của triều đình lại được người thần bí xử lý một cách nhẹ nhàng như thế, cả hoàng đế và các vị quan thần trong triều đình đều cảm kϊƈɦ người thần bí không thôi, chỉ mong hữu duyên sẽ được gặp lại người thần bí đó để chiêu đãi thật tốt.
Người thần bí được trêи dưới triều đình cảm kϊƈɦ • Quán Đằng đang vui vẻ ném hết tài sản đám sơn tặc cướp được vào trong túi không gian của mình, sau đó tâm trạng cực kỳ tốt nhàn nhã đi bộ vượt mười mấy ngọn núi hiểm trở để về nhà.
Tiếng kêu ồn ào của trái bóng hiệu con gà làm hắn hơi nhức đầu, nếu là trước kia, con gà ồn ào này đã sớm bị tiểu đồng hậu cần một tay nắm đầu cắt cổ, đâu như bây giờ phải suy nghĩ xem nên xử lý nguyên liệu thức ăn làm cay mắt người nhìn này thế nào.
Thượng tiên • Đã lâu không động não • Quán Đằng động ngón tay, tiếng kêu gọi hồn "ục ác" của con gà béo lập tức biến mất, không gian một lần nữa trở nên yên ắng lạ thường.
Ngay lúc Quán Đằng tính toán muốn dùng vòng côn luân siết chết gà béo thì một giọng nói của nam nhân đột nhiên vang lên từ sau lưng: "Ồ? Hóa ra ở đây cũng có người sống à?"
Quán Đằng dừng động tác bóp cổ con gà, hắn lặng lẽ thu hồi vòng côn luân, ánh mắt bình tĩnh nhìn người tới.
Trước mặt hắn là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt đầy sẹo khϊế͙p͙ đảm người nhìn, chỉ chừa lại một đôi mắt sắc bén như ưng đang ngạc nhiên nhìn nam tử phiêu dật như trích tiên đối diện, trông bộ cung tên làm bằng gỗ sơ sài của gã có vẻ như là một thợ săn thực thụ.
Quán Đằng không tiếng động đánh giá người đàn ông từ trêи xuống dưới một lượt, xác định ngoại trừ bộ cung tên có lực sát thương khá thấp trêи lưng gã thì không có gì nguy hiểm cả, hắn mới rũ mi mắt, không thèm chú ý đến gã thợ săn nữa.
Hắn đang vì chuyện xử lý con gà béo mà sầu thối ruột, khóe mắt vô tình lướt qua người gã thợ săn, trong đầu Quán Đằng chợt lóe lên tia sáng, tiểu Quán trong lòng hắn điên cuồng nhảy nhót, gõ đầu trách mình không nghĩ đến điều đó, ngoài mặt lại một vẻ lạnh nhạt không màng trần thế nhìn chằm chằm người đàn ông, nhìn đến nỗi gã sợ hãi chảy mồ hôi ròng ròng mới hạ giọng hỏi: "Biết nấu ăn không?"
Gã thợ run rẩy đáp: "Biết...một chút."
Quán Đằng nghe thế thì nhíu mày, lại không nghĩ tới chỉ một hành động nhỏ như vậy lại khiến gã thợ săn sợ đến nỗi quỳ rạp trêи đất, Quán Đằng nhìn gã đang khϊế͙p͙ đảm tự vùi đầu mình xuống đất, đáy mắt hắn hơi hoang mang không biết làm sao.
Không phải chỉ hỏi một câu sao, vì sao kẻ này lại nhát gan như vậy?
Thợ săn mà nhát gan như thế, gã còn chưa săn được thú đã bị thú dọa tè cả quần.
Người nơi này thật khó hiểu!
Quán Đằng thầm lắc đầu cảm thán.
Hắn xem gã thợ săn đang tự dọa mình kia như bệnh thần kinh, sợ người này lây bệnh cho mình, chân hắn liền hơi vội vàng đi như bay rời khỏi chỗ này.
Có lẽ hắn không nên hỏi như vậy khi gặp người nữa, nhỡ đâu người tiếp theo bệnh càng nặng hơn người trước thì hắn cũng chạy không thoát.
Lây bệnh cho hắn thì không sao, nhưng nếu vì thế mà nhi tử và tiểu nam thê cũng bị nhiễm chung thì hắn thật hết cách.
Vì nhận thức hiểu lầm như thế, đoạn thời gian tiếp theo, khi gặp nhân loại một lần nữa, Quán Đằng cũng không nhiều lời giải thích mà trực tiếp bắt cóc người về nhà.
Hắn ném con gà đang liều mạng giãy giụa trong tay cho nữ tử đang ngây ngốc ngồi trêи mặt đất, lạnh giọng ra lệnh: "Nấu một nồi thức ăn đầy ắp thịt cho ta."
Nói xong liền tiêu sái rời đi, để lại một mình nữ tử tiếp tục ngẩn người trong sân nhà.
Vứt xong phiền phức trong tay, Quán Đằng tinh thần sảng kɧօáϊ lững thững đi xuống núi, dựa theo lời chỉ dẫn của vòng côn luân tìm ra trụ sở của bọn sơn tặc nổi tiếng giết người cướp của ở Châu Thành cách nhà hắn mười mấy ngọn núi, khoảng cách giữa Châu Thành và kinh đô của triều đình không quá xa, vì thế bọn sơn tặc ác độc đã chọn con đường nối liền giữa Châu Thành và kinh thành làm trụ sở, ngày ngày xuống núi cướp bóc hàng hóa của các thương nhân giàu có đi ngang qua.
Hỏi, vì sao Quán Đằng lại tin tưởng một người xa lạ ở nhà mình, còn bản thân lại thản nhiên đi xa nhà ư?
Thật ra rất đơn giản, trước khi hắn tìm kiếm người để bắt cóc, hắn đã thiết kế một pháp trận phòng ngự đơn giản, viên đá gắn trêи vòng tay hắn đưa cho Hàm Hàm giữ là chìa khóa kϊƈɦ hoạt trận pháp này, chỉ cần nữ tử đó có một chút hành động ác ý, Hàm Hàm chỉ cần chạm lên viên đá vòng tay, trận pháp sẽ tự động đẩy lùi nữ tử này ra khỏi phạm vi trận pháp bảo vệ, ác ý càng lớn, nữ tử càng bị đẩy xa hơn, có khi nàng ta sẽ đập trúng vào nơi nào đó rồi chết luôn.
Cho nên, sống hay chết đều do nàng ta tự quyết định.
Quán Đằng nhìn một thân y phục nghèo rớt mồng tơi rách chỗ này chỗ kia của trại chủ sơn tặc, có chút tự hoài nghi chính mình chẳng lẽ tới nhầm trại người nghèo?
Nhưng khi người nghèo cầm đao xông lên muốn chém cho hắn mấy phát, Quán Đằng mới thầm an ủi mình, hóa ra hắn tới đúng chỗ thật, đây là trại sơn tặc giết người như ngoéo.
Tâm lý không gặp trở ngại, vì thế chỉ trong vài chiêu đơn giản, Quán Đằng đã hạ gục tất cả thành viên trong trại sơn tặc này.
Quán Đằng nhìn đám sơn tặc bị cột chung một chỗ, mặt mũi ai nấy đều bị đánh bầm dập không nhận dạng được khuôn mặt, nếu cha mẹ bọn hắn đến chắc cũng không nhận ra đám người bị đánh sưng thành đầu heo lại là con ruột mình.
Quán Đằng nhìn một chút, sau đó bị hình ảnh tuyệt đẹp đó làm cay mắt liền dời tầm nhìn, vô tình chạm đến một núi vàng bạc châu báu đang tỏa sáng rực rỡ công khai tắm nắng trước lều trại bị sụp đổ thành một đống hoang tàn, một lần nữa hắn lâm vào hoài nghi nhân sinh.
Đám người yếu hơn con gà béo sắp bị làm thịt ở nhà thực sự là đám sơn tặc hung ác giết người không chớp mắt sao?
Thế giới này thật sự thay đổi toàn bộ thế giới quan của thượng tiên Quán Đằng, hắn như được mở rộng tầm mắt nhìn vòng côn luân nhẹ nhàng siết chặt đám nam nhân cao lớn cường tráng nhẹ tựa lông hồng phi thật nhanh về phía hoàng cung, vòng côn luân chịu không nổi mùi ô uế trêи người đám sơn tặc nên dùng tất cả tốc độ từ khi được tạo ra bay thật nhanh về phía tẩm cung của hoàng đế, hoàn toàn không để ý tiếng la hét thích khách nhốn nháo của đám thị vệ, nó động tác nhanh nhẹn mở rộng vòng côn luân, đám sơn tặc bị cột thành chùm tức khắc rơi cái bịch xuống mặt đất cứng rắn, vòng côn luân còn nghe thấy loáng thoáng tiếng răng rắc của xương ʍôиɠ bị vỡ của bọn hắn cơ, nếu nó có khuôn mặt và tứ chi, ắt hẳn lúc này nó sẽ một tay che miệng, ánh mắt khinh bỉ đầy đồng tình ui một tiếng với đám sơn tặc.
Vòng côn luân sau khi thả người lập tức biến nhỏ, linh hoạt len lỏi qua đám thị vệ tay cầm gươm giáo phi nhanh về vị trí Quán Đằng đang chờ.
Khối u thâm niên không thể tiêu diệt của triều đình lại được người thần bí xử lý một cách nhẹ nhàng như thế, cả hoàng đế và các vị quan thần trong triều đình đều cảm kϊƈɦ người thần bí không thôi, chỉ mong hữu duyên sẽ được gặp lại người thần bí đó để chiêu đãi thật tốt.
Người thần bí được trêи dưới triều đình cảm kϊƈɦ • Quán Đằng đang vui vẻ ném hết tài sản đám sơn tặc cướp được vào trong túi không gian của mình, sau đó tâm trạng cực kỳ tốt nhàn nhã đi bộ vượt mười mấy ngọn núi hiểm trở để về nhà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook