Khi Ta Đi Lướt Qua Nhau
-
Chương 12
Phí Văn Kiệt nghe thấy tiếng rón rén nhè nhẹ mở ổ khóa
đã được khóa cẩn thận trước đó, anh không ngẩng đầu lên cũng chẳng mở mắt ra
nhìn, vẫn bộ dạng như vốn đã thế nằm sóng soài yên lặng trên sofa. Lúc này đã
rất muộn rồi, động tác rón rón rén rén lén lút đi vào bên trong như thế chỉ có
thể là một người mà thôi. Kiều Mẫn Hàng nở một nụ cười thật tươi trên khuôn
mặt, sau khi mở được cửa xong liền nghe thấy một tràng âm nhạc véo von du dương
vang lên. Phòng khách không bật đèn, ánh đèn điện từ phía ban công bên ngoài
chiếu vào trong leo lắt không đủ để nhìn thấy rõ, cô chỉ nhìn thấy mờ mờ ảo ảo
một bóng người ngồi yên trên chiếc sofa mà thôi.
“Em còn muốn giết anh luôn bây giờ đấy!”, Kiều Mẫn Hàng quăng túi xách và chùm chìa khóa xuống kệ đựng giày dép rồi thay đôi dép lê bước vào trong phòng, “Sao lại không bật đèn lên như thế, anh đang làm gì vậy, nghe cái gì thế này?”
Cô bước về phía Phí Văn Kiệt và nhẹ nhàng ngồi xuống. Kiều Mẫn Hàng nhìn thấy hộp âm nhạc trên chiếc khay đựng trà, một hình thù được thiết kế giống như một cái cốc gia công tinh xảo… Trên nắp chiếc cốc là một cô thiên nga đang cúi đầu khẽ khàng chuyển động chầm chậm xung quanh chiếc khay, thỉnh thoảng lóe lên những tia sáng màu sắc yếu ớt, cảm giác rất đẹp, rất dịu dàng quyến rũ.
“Bây giờ là mấy giờ rồi? Muộn thế này rồi em còn chạy đến đây làm gì thế hả? Em đã uống thuốc đều đặn đúng giờ chưa?” Phí Văn Kiệt nắm chặt bàn tay cô vừa đưa ra, hỏi han cô một cách ân cần quan tâm. Kiều Mẫn Hàng tủm tỉm cười: “Em đã uống rồi anh à, em vừa nói chuyện với Gia Linh lúc nãy xong, chị ấy bảo sẽ thiết kế cho em một bộ váy cưới… Đây là bản nhạc gì thế anh, nghe hay quá anh à!”
Phí Văn Kiệt cười trả lời: “Một đoạn kinh điển nhất trong tác phẩm Hồ thiên nga”.
“Hồ thiên nga, nhạc ballet đúng không anh?”. Kiều Mẫn Hàng nhấc hộp âm nhạc đó lên, mỉm cười nhìn cô thiên nga được làm bằng thủy tinh với kỹ thuật tinh xảo, cô áp sát vào tai nghe, thứ âm nhạc vang lên càng thanh khiết càng sâu lắng hơn, “Nghe hay quá anh à, anh đã mua nó khi nào thế, sao anh lại không tặng nó cho em!”
“Em thích thì em cứ cầm lấy đi”, Phí Văn Kiệt giơ tay lên xem đồng hồ, “Giờ đã muộn lắm rồi, anh đưa em về nhà nhé”.
Kiều Mẫn Hàng lắc đầu nguây nguẩy, áp vào lòng Phí Văn Kiệt, giọng nói nhẹ nhàng âu yếm: “Đêm nay em không về nữa, được không hả anh…”
“Em mà không về ba em sẽ trách em đấy”.
“Ba em không ở nhà đâu, ba đã đi Hải Thành rồi anh à”.
“Đi Hải Thành sao?”, Phí Văn Kiệt gặng hỏi, “Chiều nay anh còn gặp ba em ở tập đoàn cơ mà, sao anh không thấy ông nói gì về việc đi công tác thế nhỉ?”
“Hình như là vì một miếng đất tiến hành di dời gì đó ở Hải Thành thì phải, ba em đã hẹn với một vị lãnh đạo thành phố ở đấy, thế là ba liền qua bên đó luôn, anh trai em cũng đang ở Hải Thành đấy, em đoán giờ này chắc họ vẫn còn đang ngồi bên bàn rượu chưa xong đâu”.
Phí Văn Kiệt bỗng nhiên nhăn trán: “Anh trai em sao? Anh ấy chạy qua đó làm gì cơ chứ? Không phải là cũng đi cùng ba em qua đó đấy chứ?”
Kiều Mẫn Hàng cười một cách đầy ẩn ý: “Anh ấy đi theo đuổi người yêu rồi, ha ha ha, anh ấy cứ tưởng rằng em không biết gì cơ đấy. Chị Gia Linh đã nói hết cho em nghe rồi mà! Khi anh ấy và bác sỹ Diệp hẹn hò nhau không biết vì lý do gì mà lại giận dỗi nhau nữa, để cho bác sỹ Diệp tức giận đến nỗi quay thẳng về Hải Thành rồi. Anh trai em dằn vặt day dứt khó chịu suốt cả một tuần liền trong phòng, giờ thì đã ngoan ngoãn chạy đến đó để ngỏ lời xin lỗi người ta rồi đấy nhé”.
Phí Văn Kiệt cười nụ cười đầy bâng khuâng: “Là như vậy sao…”
“Vâng ạ, lại còn cả chuyện hay hơn thế nữa cơ anh ạ, dì Cát còn nói mấy ngày nay tâm trạng anh trai em có biểu hiện rất khác thường. Dì ấy nói rằng có một ngày anh ấy ngồi yên lặng đến im phăng phắc trong phòng, rồi hút thuốc thức trắng liền cả một đêm dài. Ngày hôm sau dì Cát đến nhà anh ấy để làm công việc dọn dẹp vệ sinh như mọi ngày, vừa mở cánh cửa ra cứ tưởng căn phòng bị cháy rụi rồi cơ đấy, khắp nền nhà đâu đâu cũng rắc đầy những tàn thuốc là tàn thuốc. Em nghe mà buồn cười không thể chịu được nữa! Anh trai em! Anh có nghĩ được không anh, anh trai em thuộc tuýp người khô khốc gia trưởng, vẻ mặt trước nay không chút biểu cảm, ấy thế mà cũng lại có ngày bị tình yêu giày vò cắn rứt mới ra chuyện để nói chứ, ha ha ha, thật là chủ đề hay ho đáng bàn tới đấy phải không anh?”
Phí Văn Kiệt cười trừ: “Có ai hình dung giống em như thế này không chứ, lại còn khô khốc gia trưởng!”
“Thì đều giống nhau gia trưởng, miệng nói rồi bắt ép người khác phải phục tùng theo chứ còn gì nữa! Vẫn chỉ có mỗi anh Phí Văn Kiệt của em là tốt nhất thôi”. Kiều Mẫn Hàng cười cả hai mắt lại, cô áp sát vào bờ ngực ấm áp quen thuộc của anh, “Anh cái gì cũng tốt hết”.
“Đúng là cô gái ngốc nghếch!”, Phí Văn Kiệt vỗ nhẹ vào má cô, “Em có khát nước không, có cần uống chút gì đó không?”
Kiều Mẫn Hàng từ trong lòng Phí Văn Kiệt nhảy dựng lên: “Để em đi lấy cho, anh muốn uống gì ạ? Café không, rượu không, trà không, còn những cái khác lấy tùy ý”.
Phí Văn Kiệt lắc lắc đầu: “Thế thì lấy nước cam ép giống như của em đi nhé”.
Kiều Mẫn Hàng vừa than thở vừa đi vào bên trong nhà bếp: “Lại còn phải uống nước cam thêm nữa thì chắc em sẽ bị biến thành cây cam mất thôi, anh trực tiếp cho em vào máy xay sinh tố cũng được đấy”.
Buổi tối không bật đèn lên cũng rất tốt đấy chứ, uống một ly nước cam ép thơm nồng, nằm ôm nhau trên chiếc sofa êm ái mềm mại, vặn nút nhấn trên chiếc hộp âm nhạc để cho cô thiên nga chầm chậm quay được thật lâu và nhạc vang lên được thật lâu nữa. Kiều Mẫn Hàng gối đầu lên đùi của Phí Văn Kiệt, lắng nghe giai điệu một cách chăm chú chuyên tâm: “Sao lại có bản nhạc hay đến như vậy cơ chứ, hay đến mức em nghe xong chỉ muốn đi xem vũ ballet thôi anh à”.
“Được chứ sao không, lần sau mà có công diễn thì anh đưa em đi xem nhé”.
“Anh đã từng xem rồi phải không anh?”
Phí Văn Kiệt lặng người một lúc rồi mới trả lời cô: “Anh đã từng xem rồi”.
“Vậy sao anh, có hay không ạ? Anh đã đi xem ở đâu thế, khi anh còn ở Mỹ hay là khi anh đã về nước rồi?”
“Hay lắm, anh xem lúc còn chưa đi Mỹ”.
“Em là em hâm mộ nhất các diễn viên nữ múa ballet đấy anh ạ, thân hình mới đẹp đẽ đầy sức sống làm sao, hi hi hi, em thật là tự ti về bản thân mình. Họ đi những giày đó gọi là giày gì nhỉ? Những ngón chân đứng thẳng mới đẹp đẽ làm sao!”
Phí Văn Kiệt xoa xoa đầu cô và nói: “Em cũng đầy sức sống và xinh tươi đấy chứ, chỉ có điều sức khỏe có đôi chút không tốt cho lắm mà thôi”.
Kiều Mẫn Hàng quay đầu nhìn anh rồi phá lên cười rất to, cô vừa cười vừa vỗ vỗ vào vai anh: “Sức khỏe có đôi chút không tốt cho lắm thì cũng đành chịu thôi, em đành phải dựa dẫm vào anh thôi có được không anh?”. Cô vừa làm nũng vừa biểu lộ vẻ mặt nhăn nhó xấu xa ma chê quỷ hờn, “Anh đi xem từ trước khi sang Mỹ cơ à, thế thì phải bao nhiêu năm về trước rồi đấy nhỉ!”
“Đúng là cách đây phải đến vài năm rồi”.
Kiều Mẫn Hàng bỗng nhiên như nhớ ra điều gì đó, vừa vươn người ra rồi lại co mình thu hẹp người xuống, mở to đôi mắt nhìn anh bắt bẻ: “Anh đi xem một mình hay lại còn ngồi cùng người khác nữa đấy?”
“Cô bé ngốc nghếch này, em hỏi cái này để làm gì cơ cứ”.
“Anh nói mau cho em biết đi, nói mau”.
Phí Văn Kiệt cười nhỏ và nói: “Anh đi xem với người khác nữa”.
“Con gái sao?”
“Là con gái”.
Kiều Mẫn Hàng cắn nhẹ vào làn môi mình, liếc mắt nhìn khắp một lượt thật kỹ càng khuôn mặt Phí Văn Kiệt: “Chị Gia Linh đã kể cho em biết rồi, người đàn ông bỗng nhiên hút thuốc, rồi hút thuốc, hay đột nhiên tức giận nổi điên lên một cách vô cớ, hoặc là ngồi tương tư để tâm hồn treo ngược cành cây không dưới năm phút liền, hoặc là tắt đèn đen nghịt nghe đi nghe lại những bài hát quen thuộc rồi xem những bộ phim cũng lại quen thuộc của ngày xưa, những biểu hiện này đều là chứng minh rằng anh ta đang giấu chuyện mù mờ ỡm ờ gì đó trong lòng đấy!”
Phí Văn Kiệt cười trừ: “Em ở cùng chị Gia Linh đó chẳng làm được việc gì tốt từ trước tới nay cả, cả ngày các cô ngồi nghiền ngẫm những việc như thế này thôi, anh thấy thật kỳ cục khó hiểu đấy, thế mà công ty của cô ấy lại không bị phá sản mới lạ chứ”.
Kiều Mẫn Hàng giận dỗi anh, hai tay đặt lên vai anh nũng nịu: “Anh phải nói thật cho em biết ngay đi, anh đang nghe bản nhạc này, có phải anh đang ngồi nhớ đến kỷ niệm cũ hay không, đó là chuyện gì, quá khứ gì vậy hả?”
Phí Văn Kiệt cong môi lên chối: “Quá khứ… quá khứ thế nào chứ?”
“Thế thì em lại hỏi anh tiếp, á à, anh cố ý giả vờ ngây thơ, nhìn thật là đáng ngờ lắm đấy!”
Phí Văn Kiệt vuốt nhẹ mái tóc rối tung cho thẳng xuống ngay ngắn của Kiều Mẫn Hàng: “Quá khứ nào và quá khứ ở đâu ra cơ chứ?”
“Không phải là việc, thì đó sẽ liên quan đến người rồi! Có phải người con gái đã đi cùng anh đi xem biểu diễn đó không?”. Kiều Mẫn Hàng chặn đứng họng anh, rồi mở to mắt làm bộ dạng xấu xí hù dọa anh, há to mồm lên cắn lên chiếc mũi của anh, “Em không quan tâm, anh mà không nói thì em sẽ cắn anh, anh nói mau cho em biết nào, nói mau!”
Phí Văn Kiệt mỉm cười ôm chặt eo của cô: “Chẳng có gì để nói được cả”.
“Không có gì để nói được thì cũng phải nói ra, cô ta… là người yêu cũ của anh phải không hả?”
Phí Văn Kiệt nhìn thẳng vào Kiều Mẫn Hàng rồi gật gật đầu.
Nụ cười trên môi của Kiều Mẫn Hàng bỗng trở nên nhạt nhẽo đi rất nhiều, thế nhưng ngay lập tức tươi rói hơn cả lúc nãy: “Anh rất nhớ cô ấy phải không…”
Phí Văn Kiệt vặn nhẹ vào mũi của cô: “Anh bảo em ngốc nghếch hóa ra em đúng là ngốc nghếch thật đó! Anh đang nhớ đến cô ấy, thế nhưng không phải giống như em nghĩ nhớ nhung theo kiểu đó đâu”.
“Thế thì nhớ như thế nào chứ?”
Phí Văn Kiệt ôm Kiều Mẫn Hàng vào trong lòng mình, xoa nhẹ vào đầu cô, đặt đầu cô ngả xuống bờ vai của anh, âm thanh của bản nhạc trong chiếc hộp âm nhạc đang vang lên những giai điệu cuối cùng rồi, tốc độ chuyển động cũng chậm đi rất nhiều. Anh lại nhấc lên tiếp tục vặn, lắng nghe tiếng nhạc một lần nữa phấn khích trở lại.
“Cô ấy đã học môn ballet từ khi mới có năm tuổi thôi, mười tuổi thì thi đỗ vào học viện múa Thượng Hải, học cho đến khi mười hai tuổi thì tất cả mọi người xung quanh đều nói rằng cô ấy rất có tiền đồ về lĩnh vực này, sau đó nữa thì…”
“Sau đó thì sao?”, Kiều Mẫn Hàng gặng hỏi tiếp.
Sắc thái trên khuôn mặt của Phí Văn Kiệt lộ rõ vẻ trầm tư, nhưng may sao đèn tắt khiến cho không gian lúc này vô cùng mờ tối huyền huyền ảo ảo, khiến cho gương mặt buồn bã ưu tư của anh càng khó nhìn thấy rõ: “Sau đó có một lần được nghỉ học trở về nhà, lúc đó anh mười bốn tuổi, rất nghịch ngợm ngang bướng, mà cũng rất lì lợm liều lĩnh nữa chứ. Anh đã lái trộm xe ô tô của ba anh, nhưng không may đã làm… đã làm đùi cô ấy bị gãy nghiêm trọng…”
“Á!”, Kiều Mẫn Hàng nhăn trán chau mày lên, “Sao lại như thế được cơ chứ! Thế cô ấy sau đó thì sao hả anh? Có phải sau đó cô ấy không thể tiếp tục múa được nữa?”
“Chân cô ấy bị gãy, sau khi bó bột vết thương đến ngày tháo ra thì phát hiện rằng hai đùi cô ấy biến thành dài ngắn chênh lệch hẳn nhau rồi, bình thường khi chạy hay đi bộ thì không nhìn ra được, thế nhưng khi múa thì lại… Cho nên điều mà cô ấy sợ nhất là bị tàn phế đùi, mỗi lần nghe thấy những từ này đều là phản ứng vô cùng dữ dội…”
Kiều Mẫn Hàng cảm thấy vô cùng đáng tiếc, nhưng không cảm nhận được hàm ý trong câu nói của Phí Văn Kiệt vừa rồi: “Thế thì… Thế thì về sau nữa ra sao vậy? Chị ấy sau đó thì như thế nào hả anh?”
“Sau đó cô ấy trở về nhà, quay về một trường học bình thường để học, thành tích học tập rất tốt, phẩm chất đạo đức cũng tốt, năm nào cũng xếp vào hàng một trong ba học sinh giỏi nhất lớp. Ngoại hình cô ấy rất đẹp, trong trường đã từng có vô số nam sinh theo đuổi thầm thương trộm nhớ cô ấy”.
“Thế thì chị ấy sẽ đau khổ lắm phải không anh, chị ấy không thể tiếp tục múa được nữa rồi mà!”
“Cô ấy từ trước không bao giờ nói đến hai từ đau khổ đâu, cả ngày lúc nào cũng cười tươi như hoa nở vậy… Có một lần anh đọc một mẩu quảng cáo đăng trên báo, một đoàn múa ballet của Ukraine sẽ đến thành phố Nam Kinh biểu diễn tiết mục Hồ thiên nga, thế là anh đã đưa cô ấy đi xem, hồi kịch thứ hai, đoàn biểu diễn múa thứ ba, anh và cô ấy đã ngồi ở hàng thứ nhất, phía trên là đội múa. Khi âm nhạc vừa mới vang lên thôi, tiết mục chưa bắt đầu thì cô ấy đã bật khóc nức nở… Cô ấy đã khóc như thế suốt hai tiếng đồng hồ liền, khóc một mạch không ngớt. Sau khi đã hết sạch giấy ăn lau nước mắt cho cô ấy rồi, anh chỉ còn biết cách là cởi áo khoác ra che mặt cho cô ấy mà thôi…”
Kiều Mẫn Hàng khong nói được một lời nào cả, câu chuyện này vốn đã rất bi đát thảm thương rồi. Lời kể của Phí Văn Kiệt tha thiết càng khiến cô lạnh buốt khắp con tim. Cô nắm thật chặt bàn tay của anh, một cái nắm tay đầy âu yếm thân mật.
Phí Văn Kiệt cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn vào một chốn xa xôi vô định trong không trung bao la kia, dường như anh có thể nhìn thấy thật rõ ràng từng nốt nhạc đang lấp lánh huyền ảo nhảy múa trên chiếc hộp này: “Kể từ ngày hôm đó, hàng năm vào ngày sinh nhật của cô ấy hay là ngày giáng sinh, tết năm mới, bất kể một ngày lễ tết to nhỏ nào, thì anh đều mua một chiếc hộp âm nhạc có hình cô thiên nga để tặng cho cô ấy. Anh nghĩ rằng, rồi sẽ có một ngày anh có thể đưa cô ấy tận mắt đi xem những cô thiên nga đẹp nhất rực rỡ nhất trên khắp thế giới này. Khi đó vẫn sẽ ngồi ở hàng thứ nhất, và anh sẽ mang hai hộp giấy ăn thật to để lau nước mắt cho cô ấy, để cô ấy muốn khóc như thế nào thì cứ thoải mái khóc một trận…”
“Văn Kiệt…”, Kiều Mẫn Hàng cắt lời Phí Văn Kiệt, giọng nhỏ nhẹ thì thầm bên tai anh, “Lúc đó anh vẫn còn rất nhỏ mà, không hiểu hết được mọi chuyện, chị ấy sẽ không trách gì anh đâu”.
Phí Văn Kiệt cười trừ trả lời cô: “Anh biết, cô ấy sẽ không trách móc bất cứ ai đâu”.
Tâm trạng Kiều Mẫn Hàng bồi hồi đến khó tả, cô đau cho nỗi đau của người con gái đó, nhưng trước nỗi đau trong giờ phút này đây của Phí Văn Kiệt thì cô lại càng đau khổ hơn anh rất nhiều.
“Văn Kiệt, có phải là anh… rất thích chị ấy đúng không?”
Phí Văn Kiệt thoáng chút hối hận vì đã kể quá nhiều cho cô biết, anh cười trừ ẩn giấu cảm xúc của mình lại: “Đúng vậy, anh đã thầm yêu trộm nhớ cô ấy như thế, nhưng mà cô ấy không thích anh, anh đã buồn bã thất vọng vô cùng để rồi phải bỏ sang Mỹ cho nguôi ngoai tình cảm. Ai ngờ được rằng lại quen em cơ chứ, sau đó thì em đã đột kích vào cuộc sống của anh như thế này đây”.
Kiều Mẫn Hàng thốt lên, quay trở lại trạng thái như lúc ban đầu: “Có anh mới là đột kích vào cuộc sống của em đấy chứ, anh nghĩ rằng anh là viên ngọc sáng hay sao chứ, cô nương này đến bây giờ vẫn còn cảm thấy hối hận vì lúc đó không nên để cho anh theo đuổi một cách nhanh đến vậy chứ!”
Phí Văn Kiệt gãi đầu gãi tai đáp lại: “Sao anh lại nhớ lúc đó là em theo đuổi anh đấy chứ?”
“Anh mau mau vào trong nhà vệ sinh mà soi gương xem lại bản thân mình đi nhé, mặt thì giống như mặt ngựa, mà lông thì nhiều hơn cả lông vượn nữa chứ. Em theo đuổi anh, em là bệnh nhân mắc bệnh tim chứ không phải mắc bệnh thần kinh anh có biết không hả?”. Kiều Mẫn Hàng cười e ấp, vùi mặt vào lòng Phí Văn Kiệt. Những nỗi đau không thuộc về mình thì sẽ quên đi rất nhanh chóng, cảm động nhiều nhất cũng chỉ trong một thời khắc mà thôi. Phí Văn Kiệt nói nói cười cười với Kiều Mẫn Hàng, khi âm thanh trên chiếc hộp âm nhạc chấm dứt anh liền đưa mắt nhìn dõi theo, mím thật chặt môi mình, nhưng không giơ tay ra vặn dây cót thêm lần nào nữa.
Trong một thành phố bên cạnh thành phố đó, liên tiếp trong hai ba tiếng đồng hồ liền mạch, âm thanh trên chiếc hộp âm nhạc đặt bên cạnh Diệp Tri Ngã vẫn còn đang du dương vang lên. Cô nhắm mắt mình lại, bắt đầu nhớ về bức màn biểu diễn quy mô lớn nhất, màu tim tím, được thêu ren hoa màu vàng ấy, toàn tập tác phẩm múa ballet Hồ thiên nga, như một bộ phim đang diễn ra trong trí óc của cô, chầm chậm diễn lại toàn cảnh đầy đủ từ đầu đến cuối. Cũng có lúc đến nằm mơ cô cũng nhìn thấy mình đang mặc một bộ váy múa cô thiên nga màu đen, biểu diễn tất cả hết ba mươi hai động tác múa quay vòng vừa chuẩn vừa vững chắc, khi dừng lại thì cúi xuống cảm ơn khán giả một cách đầy kiêu ngạo.
Cô trong cơn mê man hư hư thực thực không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào, dường như là đang trong giấc mộng mị, thế nhưng bất ngờ tiếng nhạc vang lên khiến cô giật mình tỉnh giấc. Diệp Tri Ngã giống như vừa bị kim châm vào người nhói đau mà ngồi bật dậy, ngó nghiêng khắp gian phòng như đang cần tìm kiếm một vật gì. Một tiếng hát trong trẻo của trẻ thơ đầy ngộ nghĩnh vang lên: “Mặt trời đang nhô lên cao, bông hoa nhìn em mỉm cười, chú chim hót chào buổi mới, tại sao chú lại đeo cặp có chất nổ hả chú?”
Diệp Tri Ngã ngạc nhiên về lời ca trong bài hát này, cuối cùng cô phát hiện ra bài hát cất lên từ chiếc di động mà Kiều Thận Ngôn đã tặng cho cô. Cô vội vàng chạy xuống giường đi lấy di động lại. Ba chữ Kiều Thận Ngôn hiện sáng rõ ràng trên màn hình, giọng trẻ thơ vẫn đang tự tin táo bạo tiếp tục hát vang trong di động: “…Vừa kéo dây căng ra là cháu vội vàng chạy đi, đùng đùng đoàng đoàng một tiếng và thế là tất cả nổ tung ra mất rồi!”
Cô ngứa ngáy khắp đầu và nhấn vào nút nghe, thoáng đôi chút bực tức, không kiên nhẫn được nữa: “Kiều Thận Ngôn, anh làm cái quái gì vậy hả?”
“Diệp Tri Ngã, anh thích em”.
Giọng nói của Kiều Thận Ngôn tự nhiên như thường, thế nhưng tâm trạng Diệp Tri Ngã bỗng nhiên chững lại, bần thần không biết nói thêm được câu gì nữa. Đầu dây bên kia, anh vẫn ngồi và chờ đợi, tâm trạng thản nhiên và cười vài tiếng, tiếp tục nói với cô: “Anh không thích cứ phải giấu giếm làm gì cả, nếu không nói ra được thì anh không thể nào mà ngủ yên giấc được. Được rồi, anh đi ngủ đây, ngày mai gặp lại nhé”.
Đại thiếu gia Kiều vừa nói xong liền tắt di động luôn, Diệp Tri Ngã nhìn chăm chăm vào màn hình vừa tối sẫm lại, từ đó cho đến lúc sáng không còn tư tưởng ngủ nghỉ gì nữa.
Cả đêm ngủ không ngon giấc, ngày hôm sau tỉnh dậy soi mặt vào gương, khuôn mặt hình như hơi sưng lên thì phải. Diệp Tri Ngã dùng miếng vải bông loại dành riêng cho tẩy trang và thấm một chút nước hoa hồng lên trên, cô ngồi trong phòng vừa lau ướt vừa vỗ vỗ vào da mặt. Bánh ga tô của tối ngày hôm qua giờ vẫn còn thừa phải đến hơn một nửa, để làm bữa sáng thì còn gì tuyệt hơn nữa. Diệp Tri Ngã ngó nghiêng tứ phía, nghĩ những vật dụng gì cần mua thì ghi ngay vào một quyển sổ nhỏ, một lúc nữa sẽ đến siêu thị sắm sửa một đống đồ dùng sinh hoạt hằng ngày về.
Cô ngồi bên cạnh bàn ăn vừa uống sữa tươi vừa ăn bánh ga tô, vị hơi ngọt, thế là liền cầm một túi dưa muối ra ăn kèm cho đỡ ngấy. Bây giờ đã có nhà để ở rồi, vấn đề tiếp theo sẽ là suy nghĩ xem công việc nên như thế nào nữa. Quay trở lại thành phố Nam Kinh là điều không thể được. Hồi trước chỉ có một Phí Văn Kiệt đã khiến cô bất ổn tinh thần, giờ thì lại xuất hiện thêm một Kiều Thận Ngôn nữa. Có thời gian cô sẽ phải đi xem bói mới được, liệu năm nay có phải năm định mệnh của cô, vừa bị cướp đi vừa được cho lại, có phải vì thế mà người ta gọi đó là được cái này thì sẽ mất cái kia?
Diệp Tri Ngã đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc của mình rồi thở một hơi thật dài, nếu căn cứ vào trình độ học vấn và kinh nghiệm công tác của cô thì có thể sẽ tìm được ngay công việc thôi, một trạm y tế cộng đồng hay là bộ phận y tế của trường học hoặc một công xưởng nào đó đều được cả. Tiền bán nhà trên thành phố Nam Kinh và tiền để dành của ba cộng lại tất cả được khoảng hơn hai trăm ngàn tệ, số tiền này nếu sống ở Hải Thành thì sẽ có thể mua được hai đến ba căn nhà rồi, không thì có thể mua một cửa tiệm rồi cho thuê lại, cô chỉ việc ở nhà sống bằng tiền cho thuê cửa hàng cũng rất ổn rồi.
Và vẫn còn một biện pháp có thể chọn lựa được nữa, cũng giống như cách của Phí Văn Kiệt năm năm trước đây là tìm một trường học nào đó ở nước ngoài để học tiếp. Thế nhưng cô bây giờ đã hai mươi mấy tuổi rồi. Đến Kiều Thận Ngôn cũng đã nhận xét rằng tuổi tác của cô không hề nhỏ nữa, giờ đi học tiếp liệu có còn vô tư thoải mái như hồi thanh niên trẻ trung ngày xưa được nữa không? Mà cô cứ đi học mãi như thế để làm gì cơ chứ? Học để không còn cảm giác cô đơn nữa, hay là để càng cảm thấy cô đơn nhiều hơn?
Tuýp người con gái sống cuộc sống lặng lẽ không bon chen như Diệp Tri Ngã thì trong suy nghĩ trong tư tưởng thường luôn luôn lo lắng thiên về những khía cạnh không tốt không thuận lợi, lúc nào trong người cũng có sẵn dự phòng tầm khoảng từ một trăm đến năm trăm tệ. Để cho dù có mất ví tiền đi chăng nữa thì cũng không đến nỗi phải băn khoăn cho lắm. Cô ăn bữa sáng xong liền cầm cuốn sổ nhỏ vừa ghi chép những vật dụng cần mua lúc nãy lên, rồi tiếp tục ghi thêm vài đồ dùng cần mua nữa, khoác chiếc túi xách lên vai đi ra khỏi nhà. Việc đầu tiên của cô lúc này là tìm một trạm ATM rút tiền mặt, sau đó chạy đến siêu thị và chợ mua hàng.
Chỉ trong một đêm, tin tức có người quay trở về sống trong ngôi nhà của ông Diệp Toàn được lan rộng rãi khắp khu vực này. Dân cư sống tại nơi đây hầu hết đều là đồng nghiệp của ba Diệp Tri Ngã khi ông còn nhậm chức trong Sở giao thông vận tải thành phố, tất cả mọi người nghe được thông tin đồn thổi này đều có một phản ứng đầu tiên ngay lập tức là hoài nghi và dò đoán. Diệp Tri Ngã cúi đầu xuống đi bộ trên đường không có một ai quen biết cả, cho nên khi cô lướt qua vài con đường nghe phong thanh vài cụ già đang tụ tập nói chuyện, trong những câu chuyện không đầu không cuối của họ có bao gồm cả chủ đề liên quan đến gia đình cô. “Làm gì có mỗi vài trăm triệu đâu cơ chứ, nghe nói đã tham ô đến vài tỷ ấy chứ!”
“Thế con gái của ông ta bây giờ còn vờ bộ dạng nghèo khổ khó khăn như thế để cho ai nhìn cơ chứ…”
Diệp Tri Ngã gãi đầu gãi tai cố gắng che giấu nụ cười bất lực trên khuôn mặt cô, có các người mới là nghèo khó, tài sản cố định của cô nương này tính thêm với tài sản không cố định tổng cộng cũng phải có đến mấy triệu tệ. Đợi một ngày cầm một vạn tệ đi đổi thành loại tiền xu mệnh giá một xu rồi đổ toàn bộ vào các ống cống trong nhà các người, thì có mà cô nương này đè chết các người cũng nên! Biện pháp chiến thắng tinh thần trong bộ “AQ chính truyện” đúng thật là có hiệu quả, Diệp Tri Ngã tưởng tượng mình trong khung cảnh chiến thắng vang dội đã không nhịn được cười thốt lên thành tiếng, điệu cười lắng sâu trên khóe môi cong cong của cô, ánh mắt đưa xuống đất nhìn mang chút bẽn lẽn và cả một chút gì đó tinh quái. Khuôn mặt trắng trẻo được soi sáng dưới ánh mặt trời chói lóa, sự chói lóa nhìn từ xa như muốn xuyên thẳng được.
Kiều Thận Ngôn lái xe đi vào trong cổng của khu chung cư, khi anh chưa tìm thấy gara đỗ xe nằm ở đâu thì đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt vui cười như thế của Diệp Tri Ngã đang đi về phía anh. Ánh mặt trời những tháng ngày đầu đông trở nên cứng đầu ương ngạnh hơn, chiếu sáng chói lòa tầm mắt của anh đằng sau cánh cửa kính của xe ô tô, giống như một trò chơi vậy, anh nhìn thấy cô trước và trói chặt cô trong đôi mắt rồi trong cả trái tim của anh. Vị thiếu gia họ Kiều tâm sự bay bổng nhắm hờ hai mắt lại, nhưng chân và tay lại phối hợp chệch khớp nhau. Đây là lần đầu tiên kể từ ngày anh biết lái xe đã làm cho xe bị chết máy khiến cho chiếc xe hàng hiệu đắt giá đến vài tỷ lao đầu về phía trước. Anh cắn răng thốt lên vài câu chửi thề, khởi động lại xe rồi ngẩng đầu lên, Diệp Tri Ngã lúc này cũng đã nhìn thấy anh rồi.
Khi nụ cười không còn hiện lên trên khuôn mặt của Diệp Tri Ngã nữa thì cũng chính là lúc Kiều Thận Ngôn mím chặt đôi môi của mình lại. Tâm trạng vui vẻ của buổi sớm nay thức dậy giờ dường như không còn được vui tươi như thế nữa. Anh lập tức dừng xe lại một bên đường, chưa kịp mở cánh cửa xe ra, thì một cặp vợ chồng trung niên trạc tuổi hơn bốn mươi liền dừng bước ngay bên cạnh Diệp Tri Ngã. Sắc mặt Diệp Tri Ngã lúc này bỗng dưng biến màu, cô nhìn người đàn ông trước mặt mà nở một nụ cười thật giả tạo: “Chú Lý, lâu lắm không được gặp chú rồi ạ”.
“Thật là cháu đó sao hả Tiểu Diệp. Tối hôm qua chú nhìn thấy đèn điện nhà cháu chiếu sáng, chú còn băn khoăn mãi rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ, ha ha ha…”
“Vâng ạ, cháu mới quay về từ tối ngày hôm qua thôi ạ”.
“Mấy năm rồi còn gì nữa, phải có đến… năm năm rồi đấy phải không…” Người đàn ông trung niên than ngắn thở dài với cô, “Phó thị trưởng Diệp… Cũng đã bao nhiêu lâu như thế rồi cơ mà”.
Nụ cười mà Diệp Tri Ngã cố gắng lắm mới thể hiện được trông có vẻ rất vất vả gượng gạo, cô nắm thật chặt các túi đồ, khống chế bản thân hết sức lễ phép trả lời và đối diện với cái nhìn dò xét đầy ẩn ý tò mò của người phụ nữ đang đứng bên cạnh chú. Diệp Tri Ngã trước nay luôn tưởng rằng mình đã đạt đến trình độ đủ để tỏ ra dày mặt, đủ để không quan tâm bất cần đời với các loại thị phi trong xã hội rắc rối đầy phức tạp này, thế nhưng kỳ thực mà nói, cô vẫn còn non nớt lắm, ngây ngô lắm trong cách thể hiện này, cô chỉ biết duy nhất một cách là trốn tránh đằng sau lưng mọi người rồi một mình dùng những phương kế trong “AQ chính truyện” để tự mình an ủi mình. Một khi phải đối diện với những ánh mắt nghi ngờ đầy hàm ý nham hiểm nào đó thì cô thật sự không biết phải làm sao mới có thể bỏ đi hết vết tích của những cái nhìn đó trên khuôn mặt của cô nữa.
Vết tích… Cô mỉm cười chớp liên tiếp hai hàng mi, hoặc là những vết tích này được in bằng mực không phai rồi cũng nên, hằn rõ trong bộ não của cô, một hàng chữ đậm nét kéo quanh bao bọc một hình ngôi sao bé nhỏ: rồng sinh ra rồng, phượng sinh ra phượng, đàn chuột đẻ con thì con của chúng đều biết đào hố đào hầm cả. Khi người phụ nữ này nhìn chằm chằm vào cô, chắc chắn bà ta sẽ nghĩ ngay đến việc cô sẽ là một con chuột nhỏ đó, đào hầm rồi lại mải miết đào cho đến khi không còn lối nào nữa, đành phải ngựa quen đường cũ quay trở lại chốn khi xưa mà thôi.
Cô càng ngẩng cao đầu lên thì tâm tư kỳ thực lại càng bị ép xuống nhiều hơn, ép đến mức độ không còn ép xuống thêm được chút nào nữa rồi… Ép nặng giống như là đang có cả một cánh tay nặng trĩu đè lên bờ vai mỏng manh của cô vậy.
Kiều Thận Ngôn khoác vai Diệp Tri Ngã một cách rất quen thuộc tự nhiên, hướng đến bộ mặt đang cúi gằm xuống của cô mà nói: “Sao lâu như thế mới xuống đây hả em?”
Diệp Tri Ngã lần đầu tiên được nhìn thật rõ rệt khuôn mặt Kiều Thận Ngôn trong khoảng cách vô cùng gần như thế này, có rất nhiều việc và cũng có rất nhiều người thế nhưng đây lại là lần đầu tiên cô bị bao bọc bởi hương thơm nhè nhẹ vị thuốc lá trên người anh, anh đến và đem lại cho cô thứ cảm giác an toàn ngay lập tức, khiến đôi tay đang xách đồ được thoải mái nhẹ nhàng hơn hẳn, đôi mắt mỏi mệt cũng có thể cúi xuống một cách bình yên không lo nghĩ, và cũng không còn phải lo lắng tìm cách đối diện với những tia nhìn sắc cạnh như chỉ muốn khía vào người cô.
Vợ chồng chú Lý mặc dù đã biết rõ ràng rằng Diệp Tri Ngã đã chào hỏi và cáo từ tạm biệt họ rồi, nhưng đi được một đoạn đường vẫn còn quay đầu ngoái lại nhìn, nhòm ngó người thanh niên trẻ trung đẹp trai đang đứng cạnh cô con gái ông Diệp Toàn kia, và còn nhìn cả chiếc ô tô hàng hiệu sang trọng đắt tiền kia nữa.
Diệp Tri Ngã cảm thấy thật yếu lòng khi nhìn vào Kiều Thận Ngôn và gật đầu rồi cười với anh: “Em cảm ơn anh”.
Bàn tay của Kiều Thận Ngôn vẫn còn đặt lên vai Diệp Tri Ngã, anh khoác vai cô và rẽ sang một hướng khác đi đến phía đậu xe lúc nãy, giúp cô mở cánh cửa phụ ra và ần cần chỉ bảo: “Lên xe đi em”.
Diệp Tri Ngã đưa tay nắm vào cánh cửa: “Làm gì vậy ạ?”
“Đi ăn sáng”.
“Em…em, em đã ăn sáng rồi…”
“Thế thì ăn thêm một lần nữa”.
“Em đã no lắm rồi…”
“Anh đói quá”.
“Em thật sự đã ăn xong rồi!”
Cánh tay Kiều Thận Ngôn đang đặt lên vai Diệp Tri Ngã ép xuống thật mạnh ôm chặt lấy bờ vai của cô, hai mắt cũng nheo lại: “Em đi ăn cùng anh nhé”.
Diệp Tri Ngã tách ra một bước rời xa anh, bỏ mặc cánh tay anh rơi xuống và cười rất tươi, cô nói với anh: “Thế thì, thế cũng được…”
Cô nói xong ngồi luôn vào trong xe như tìm nơi để trốn tránh được anh.
Nhưng cánh cửa xe không được khép lại ngay lập tức.
Dáng người Kiểu Thận Ngôn cao to vạm vỡ, khi anh đứng thẳng người lên thì trông anh còn cao hơn cả nóc chiếc xe ô tô cao cấp hiện đại này, bắt buộc phải cúi người thấp xuống thì mới đối diện được với Diệp Tri Ngã đang ngồi ở bên trong. Một tay anh đặt lên trên cánh cửa xe, một tay còn lại đặt trên nóc xe, che kín cả một tầm nhìn của Diệp Tri Ngã. Anh cúi người xuống nhìn chằm chằm vào cô một hồi rất lâu, rồi bất ngờ nhỏ giọng như thì thầm vào tai cô: “Mắt nhìn của anh từ trước đến nay đều rất cao đấy”.
Tia phòng vệ bất chợt lóe sáng lên đến độ cao nhất trong đầu óc Diệp Tri Ngã, Kiều Thận Ngôn sẽ tiếp tục nói câu gì đây? Mắt nhìn từ trước đến nay rất cao, nhưng riêng lần này thì không hề cao như thế, lại đi thích một người con gái rất tầm thường nếu như không nói là chẳng có lấy chút gì sắc sảo hơn người như thế này cả. Dương Tiêu cũng đã từng nói với Hiểu Phù như vậy đó, không sai một chút nào đâu, anh nói rất đúng mà, đến em còn không thể tin nổi chính mình nữa, nhưng mà đây là sự thực, em thực sự đã cắn trúng vào bàn tay anh mất rồi…
Những dòng chữ như thế này đem ra lừa dối những cô bé chưa đến hai mươi tuổi dường như không có lợi, không được tốt cho lắm, thế nhưng phải làm thế nào để trả lời anh một cách bình tĩnh hợp lý và không bi lụy được, có như vậy mới giống được diễn viên nữ chính trong bộ phim truyền hình đó, trông cô rất biết cách lừa dối và cũng không khác gì một cô ngốc cả…
Kiều Thận Ngôn càng cúi đầu xuống thấp hơn nữa, trên khuôn mặt sáng sủa rõ nét này hiện lên một nụ cười nhạt nhẽo đầy ẩn ý, khi anh tập trung hết tinh thần nhìn chăm chăm vào một ai đó, ánh mắt của anh lộ rõ vẻ sắc sảo, không được mềm mại cho lắm và cũng quá thẳng thắn giống như xét nét vậy, cho nên nụ cười của anh trông cũng không khác gì lưỡi dao khắc nghiệt xuyên thẳng vào mắt người khác. Cánh tay trái đặt trên nóc xe của anh cũng từ từ hạ xuống phía dưới, giúp cô vén lọn tóc rối vào bên mang tai. Diệp Tri Ngã ngồi yên bất động không biết phải phản ứng gì cho phù hợp, cô nghe thấy tiếng anh nhỏ nhẹ thầm thì bên tai: “Anh đã thích em rồi nên em phải tự tin lên mới được”.
Đây - đây - đây - đây - đây là…
Đây được gọi là lưỡi dao mềm mại đó sao? Hay là lời an ủi vụng về thô kệch nhất? Làm gì có loại kịch bản nào luôn luôn bất khả chiến bại được cơ chứ!
Diệp Tri Ngã cắn chặt môi, nó giống như miếng vải căng phồng thẳng tắp trải dài trên mặt hồ nước phẳng lặng không một chút gợn sóng thì bỗng nhiên có một lưỡi dao sắc nhọn cắt tuột thành một lỗ hổng rất to với tốc độ vừa nhanh vừa trơn tru, phản ứng còn chưa kịp, đầu vết rách bề mặt khiến cho không còn cách nào có thể hàn gắn lại được nữa. Cô nghiêng người về sau, cả người bị chiếc ghế chặn đứng lại, cười gượng đầy vẻ ấp úng do dự: “Con mắt nào của anh không nhìn thấy sự tự tin trong em? Em nhìn anh… Em nhìn anh thì lại thấy anh có vẻ như là quá tự tin vào mình rồi thì đúng hơn…”
Kiều Thận Ngôn đương nhiên sẽ cong môi ngay lên phản ứng câu nói của cô, anh nhìn cô say đắm, đứng thẳng người lên đóng cánh cửa xe lại, bước những bước dài rồi ngồi vào trong ghế lái xe, khởi động xe chạy ra khỏi khu chung cư, đi ra phía đường lớn.
Trong tất cả những người đàn ông mà Diệp Tri Ngã đã từng tiếp xúc qua thì Kiều Thận Ngôn là người đàn ông có sức hấp dẫn nhất đối với cô, trong xe vẫn phảng phất mùi hương nhè nhẹ của thuốc lá đọng trên cơ thể anh lúc nãy, và lại còn có cả mùi thơm của bộ ghế được làm bằng da trong xe nữa, thỉnh thoảng thoáng qua chút hương thơm thoang thoảng của nước hoa.
Diệp Tri Ngã không hiểu nhiều về nước hoa cho lắm, cô chỉ biết rằng nó ngửi vào thì rất thơm, mùi nước hoa đầy nữ tính mềm mại thơm nồng trộn trong hai loại hương thơm dành cho phái nam không hề lộ ra một chút gì gọi là nồng nực cả. Cô đan xen hai bàn tay và đặt dưới đùi, đôi mắt hơi liếc về phía Kiều Thận Ngôn. Anh không mặc áo khoác, chiếc áo sơ mi màu đen được xắn lên vài gấp ở tay áo, khi anh lấy sức quay vô lăng, cô nhìn thấy rõ cơ bắp trên cánh tay phải của anh cuộn lên một cách đầy khiêu khích.
Khi lái xe đi đến một nơi chưa xa lắm thì tiếng chuông di động của Kiều Thận Ngôn đột nhiên vang lên, anh lắp tai nghe vào và nghe điện thoại: “Đồ gì ạ, quên ở đâu chứ?”
Đầu dây bên kia có tiếng con gái vang lên, Kiều Thận Ngôn nhìn vào chiếc ghế phụ bên cạnh, đưa tay lục khắp chiếc hộp đựng đồ đặt phía cửa xe, nói với Diệp Tri Ngã rằng: “Một sợi dây chuyền, nhìn xem có thấy hay không”.
Diệp Tri Ngã đưa tay vào trong chiếc hộp đó mò mẫm, rồi cầm ra một sợi dây chuyền được làm bằng đá rất xinh xắn, sáng loáng, được khắc thành rất nhiều hạt to to nhỏ nhỏ không giống nhau, một sợi dây chuyền nhìn thoáng qua thôi là có thể biết được rằng giá trị của nó rất đắt đỏ. Kiều Thận Ngôn cúi xuống lắc lắc: “Thật chẳng có điểm nào tốt được cả, làm sao mà lúc nào cũng quên cái này quên cái kia được như thế”.
Giọng người con gái trong đầu dây điện thoại bên kia bật cười. Kiều Thận Ngôn cũng ân cần điềm đạm nói với cô ấy: “Thôi được rồi, được rồi đấy, bây giờ sẽ đến đưa cho luôn đây, vài phút nữa sẽ tới nơi luôn, đứng ở cạnh cửa phòng tiếp khách đợi nhé”.
Chiếc xe rẽ qua một ngã ba đường, đi đến một khách sạn cao cấp nhất hiện đại nhất của Hải Thành, một người con gái dáng vẻ thanh cao, dung nhan tướng mạo hơn người đã đứng sẵn ở cửa phòng tiếp khách từ bao giờ. Khi xe anh vừa dừng thì cô ta liền bước nhanh đến, dùng cặp mắt vô cùng tò mò nhìn chăm chăm vào Diệp Tri Ngã, mỉm cười gật đầu với cô rồi đi về phía Kiều Thận Ngôn đang ngồi, giơ tay đỡ sợi dây chuyền mà Kiều Thận Ngôn đưa qua cánh cửa xe: “Cảm ơn nhé, đã tìm khắp cả buổi rồi, hóa ra đúng là quên ngay trên xe này”.
Kiều Thận Ngôn cười đầy vẻ thân mật: “Chỉ có cô mới có thể tùy tiện đặt những thứ này một cách linh tinh vô tội vạ như thế”. Cô gái xinh đẹp đó nhún vai, mỉm cười vẫy tay ra hiệu chào tạm biệt, rồi rảo bước vào trong khách sạn.
Diệp Tri Ngã cúi nhìn xuống và thở một hơi dài. Tâm trạng lo lắng hiện hữu suốt từ tối hôm qua đến tận bây giờ bỗng chốc thoải mái hẳn lên. Mùi nước hoa thoảng nhẹ trên người cô gái xinh đẹp chính là mùi thơm phảng phất trong xe của Kiều Thận Ngôn. Hóa ra những lời tỏ tình buổi tối hôm qua ấy, và cả cú điện thoại lúc nửa đêm của anh nữa chẳng qua chỉ là đùa giỡn với cô mà thôi, thế thì tốt quá rồi, thế thì tốt quá rồi! Là ai đã từng nhắc nhở với cô rồi mà, đại thiếu gia họ Kiều này rất đào hoa, xung quanh anh đầy những áo hồng áo xanh lả lướt, và tri thức cũng như học vấn của những áo hồng áo xanh này đều rất cao, phải nói là dùng mây để dệt thành những sợi vải thổ cẩm đỏ thì đúng hơn! Diệp Tri Ngã đưa mắt nhìn ra khung cảnh phía ngoài xe, cảm thấy buồn cười và nhếch môi lên.
“Cười gì mà ngố vậy em!”. Kiều Thận Ngôn sau khi lái xe đi ra khỏi khách sạn đó quay lại nhìn cô, Diệp Tri Ngã ngồi thẳng lưng, giọng nhẹ nhàng nói với anh: “Đi đâu ăn sáng ạ?”
“Em không phải là người Hải Thành sao, giới thiệu một chỗ nào đó ngon ngon đi?”
Diệp Tri Ngã lắc đầu trả lời: “Em làm sao biết được nơi nào ăn ngon, khách sạn đó không cung cấp đồ ăn sáng hay sao?”
“Anh không ngủ ở trong khách sạn đó”.
“Á?”, Diệp Tri Ngã phá lên cười, “À”.
Kiều Thận Ngôn lại đưa mắt nhìn vào cô hỏi: “À cái gì hả?”
Diệp Tri Ngã lắc đầu nói: “Không có gì ạ, chỉ có điều là…”
“Là gì chứ?”
“Chỉ có điều là… Cái kia…”
Kiều Thận Ngôn nhăn trán nhau mày lên vặn hỏi lại: “Em thuộc tuổi kem đánh răng hay là kem đánh giày thế hả? Tại sao lần nào nói cũng chỉ tiết kiệm thốt được ra có mỗi vài từ như vậy?”
Diệp Tri Ngã mỉm cười đáp lại: “Ý em muốn nói là, vị tiểu thư lúc nãy có lẽ càng là người thích hợp để lựa chọn hơn đấy, chị ấy mà diễn làm người yêu của anh thì chắc chắn sẽ có sức thuyết phục hơn hẳn so với em”.
Đèn giao thông màu xanh vẫn còn năm giây nữa mới chuyển sang đèn vàng, nhưng Kiều Thận Ngôn đã đạp nhẹ phanh cho xe dừng lại ngay trước vạch phân cách, quay đầu sang nhìn Diệp Tri Ngã, hàng lông mày nhướn lên. Anh dùng cặp mắt như vậy, tư thế như vậy để nhìn chằm chằm vào cô, ba mươi giây đèn đỏ trôi qua vô cùng nhanh, luồng xe đằng sau vang lên những hồi còi giòn giã thúc giục. Diệp Tri Ngã cất cao giọng nói với anh: “Anh làm cái gì thế, mau lái xe đi!”
Kiều Thận Ngôn quay đi, hai tay cầm chặt vào vô lăng nhưng anh không cho xe đi theo làn đường thẳng mà lại đảo xe rẽ sang phía bên trái đường, phương hướng định cho xe quay đầu lại, rồi trở về khách sạn lúc nãy anh đã đi đến. Anh cho xe dừng lại gara để xe, rồi nắm lấy bàn tay của Diệp Tri Ngã, đưa cô đi vào bên trong phòng tiếp khách của khách sạn đó, đi vào thang máy lên tầng thứ mười hai, và sau đó nhấn chuông một gian phòng đôi của tầng thứ mười hai này.
Người đi ra mở cửa lại chính là ông tổng giám đốc của tập đoàn gang sắt Ninh Huy - ông Kiều Giám An, ông nhăn trán khó hiểu rồi bắt tay Diệp Tri Ngã: “Lâu quá không gặp rồi, bác sỹ Diệp”.
Diệp Tri Ngã vừa xấu hổ vừa bối rối, giơ tay phải ra bắt tay với ông Kiều Giám An một cách lịch sự nho nhã, còn tay trái của cô đã bị giữ chặt trong lòng bàn tay phải của Kiều Thận Ngôn, suốt cả quãng đường bàn tay của cô không thể cử động được, không thể nhúc nhích được. Kiều Thận Ngôn nhìn con trai mình rồi lại nhìn bác sỹ Diệp: “Chúng tôi chuẩn bị quay trở về thành phố Nam Kinh rồi, cháu đến đây… Có việc gì không vậy?”
Một khuôn mặt xinh đẹp đài các ngó ra từ phía đằng sau ông Kiều Giám An, chính là người con gái mỉm cười chào Diệp Tri Ngã lúc nãy. Cô quay sang nhìn Kiều Thận Ngôn chớp chớp hai hàng mi và nói: “Anh chẳng phải đã nói là không đi cùng chúng tôi về thành phố Nam Kinh cơ mà? Sao thế, bây giờ lại đổi chú ý rồi đấy hả?”
Kiều Thận Ngôn đưa bàn tay trái của Diệp Tri Ngã đến bàn tay trái của mình, cánh tay phải giơ lên ôm sát bờ vai của cô, giọng nói nhẹ nhàng và rõ ràng: “Ba, con chính thức giới thiệu cho ba biết, đây là người yêu của con, Diệp Tri Ngã”.
“Ai? Người yêu của ai hả?”
Mặt Diệp Tri Ngã đỏ lên như quả cà chua, khuôn mặt nóng bừng không tài nào ngẩng đầu lên được, cô lấy hết sức mình ấn mạnh vào bàn tay Kiều Thận Ngôn, sức cô yếu ớt như đứa trẻ thơ đòi giằng tay anh ra: “Anh, anh, anh… Anh nói hồ đồ gì chứ!”
Kiều Thận Ngôn chớp chớp mắt, còn Diệp Tri Ngã thở một hơi rất mạnh lườm anh một cái rõ lâu, mỉm cười gượng gạo nói với ông Kiều Giám An và cô gái xinh đẹp đang đứng cạnh cánh cửa của gian phòng đôi này đang trợn tròn vì bất ngờ không hiểu: “Không có chuyện đó đâu ạ… Không thể có chuyện đó đâu ạ, đừng nghe lời anh ấy nói như thế, cháu cháu…”
Cô vừa nói vừa bước lùi về phía sau, quả thật cô cảm thấy vô cùng bối rối không biết nên tiếp tục như thế nào nữa, liền vội vàng chạy ra khỏi chốn này, chạy đi thật xa. Kiều Thận Ngôn không chạy đuổi theo cô ngay lập tức. Anh nhìn bóng dáng chạy vội vã của Diệp Tri Ngã, rồi lại chuyển hướng nhìn vào người ông Kiều Giám An đang đứng trước mặt anh.
Người con gái xinh đẹp đặt tay lên vai ông Kiều Giám An, thốt lên giọng nhỏ nhẹ: “Anh Giám An…”
Ông Kiều Giám An với vẻ mặt nghiêm nghị nhìn người con trai có dáng hình còn cao to vạm vỡ hơn cả mình, nhìn vào trong đôi mắt của con trai hiện rõ vẻ vừa xúc động lại vừa trầm tư mông lung, rồi cuối cùng cũng cười thành tiếng. Ông vừa cười vừa vỗ vỗ vào vai cậu con trai: “Tùy con, tùy con đấy, chỉ cần con có đủ bản lĩnh theo đuổi đến cùng là được rồi”.
Kiều Thận Ngôn mỉm cười đầy ý nhị sâu xa, nháy nháy mắt trái với ba, rồi quay người chạy đuổi theo bóng dáng vừa khuất xa của Diệp Tri Ngã.
“Em còn muốn giết anh luôn bây giờ đấy!”, Kiều Mẫn Hàng quăng túi xách và chùm chìa khóa xuống kệ đựng giày dép rồi thay đôi dép lê bước vào trong phòng, “Sao lại không bật đèn lên như thế, anh đang làm gì vậy, nghe cái gì thế này?”
Cô bước về phía Phí Văn Kiệt và nhẹ nhàng ngồi xuống. Kiều Mẫn Hàng nhìn thấy hộp âm nhạc trên chiếc khay đựng trà, một hình thù được thiết kế giống như một cái cốc gia công tinh xảo… Trên nắp chiếc cốc là một cô thiên nga đang cúi đầu khẽ khàng chuyển động chầm chậm xung quanh chiếc khay, thỉnh thoảng lóe lên những tia sáng màu sắc yếu ớt, cảm giác rất đẹp, rất dịu dàng quyến rũ.
“Bây giờ là mấy giờ rồi? Muộn thế này rồi em còn chạy đến đây làm gì thế hả? Em đã uống thuốc đều đặn đúng giờ chưa?” Phí Văn Kiệt nắm chặt bàn tay cô vừa đưa ra, hỏi han cô một cách ân cần quan tâm. Kiều Mẫn Hàng tủm tỉm cười: “Em đã uống rồi anh à, em vừa nói chuyện với Gia Linh lúc nãy xong, chị ấy bảo sẽ thiết kế cho em một bộ váy cưới… Đây là bản nhạc gì thế anh, nghe hay quá anh à!”
Phí Văn Kiệt cười trả lời: “Một đoạn kinh điển nhất trong tác phẩm Hồ thiên nga”.
“Hồ thiên nga, nhạc ballet đúng không anh?”. Kiều Mẫn Hàng nhấc hộp âm nhạc đó lên, mỉm cười nhìn cô thiên nga được làm bằng thủy tinh với kỹ thuật tinh xảo, cô áp sát vào tai nghe, thứ âm nhạc vang lên càng thanh khiết càng sâu lắng hơn, “Nghe hay quá anh à, anh đã mua nó khi nào thế, sao anh lại không tặng nó cho em!”
“Em thích thì em cứ cầm lấy đi”, Phí Văn Kiệt giơ tay lên xem đồng hồ, “Giờ đã muộn lắm rồi, anh đưa em về nhà nhé”.
Kiều Mẫn Hàng lắc đầu nguây nguẩy, áp vào lòng Phí Văn Kiệt, giọng nói nhẹ nhàng âu yếm: “Đêm nay em không về nữa, được không hả anh…”
“Em mà không về ba em sẽ trách em đấy”.
“Ba em không ở nhà đâu, ba đã đi Hải Thành rồi anh à”.
“Đi Hải Thành sao?”, Phí Văn Kiệt gặng hỏi, “Chiều nay anh còn gặp ba em ở tập đoàn cơ mà, sao anh không thấy ông nói gì về việc đi công tác thế nhỉ?”
“Hình như là vì một miếng đất tiến hành di dời gì đó ở Hải Thành thì phải, ba em đã hẹn với một vị lãnh đạo thành phố ở đấy, thế là ba liền qua bên đó luôn, anh trai em cũng đang ở Hải Thành đấy, em đoán giờ này chắc họ vẫn còn đang ngồi bên bàn rượu chưa xong đâu”.
Phí Văn Kiệt bỗng nhiên nhăn trán: “Anh trai em sao? Anh ấy chạy qua đó làm gì cơ chứ? Không phải là cũng đi cùng ba em qua đó đấy chứ?”
Kiều Mẫn Hàng cười một cách đầy ẩn ý: “Anh ấy đi theo đuổi người yêu rồi, ha ha ha, anh ấy cứ tưởng rằng em không biết gì cơ đấy. Chị Gia Linh đã nói hết cho em nghe rồi mà! Khi anh ấy và bác sỹ Diệp hẹn hò nhau không biết vì lý do gì mà lại giận dỗi nhau nữa, để cho bác sỹ Diệp tức giận đến nỗi quay thẳng về Hải Thành rồi. Anh trai em dằn vặt day dứt khó chịu suốt cả một tuần liền trong phòng, giờ thì đã ngoan ngoãn chạy đến đó để ngỏ lời xin lỗi người ta rồi đấy nhé”.
Phí Văn Kiệt cười nụ cười đầy bâng khuâng: “Là như vậy sao…”
“Vâng ạ, lại còn cả chuyện hay hơn thế nữa cơ anh ạ, dì Cát còn nói mấy ngày nay tâm trạng anh trai em có biểu hiện rất khác thường. Dì ấy nói rằng có một ngày anh ấy ngồi yên lặng đến im phăng phắc trong phòng, rồi hút thuốc thức trắng liền cả một đêm dài. Ngày hôm sau dì Cát đến nhà anh ấy để làm công việc dọn dẹp vệ sinh như mọi ngày, vừa mở cánh cửa ra cứ tưởng căn phòng bị cháy rụi rồi cơ đấy, khắp nền nhà đâu đâu cũng rắc đầy những tàn thuốc là tàn thuốc. Em nghe mà buồn cười không thể chịu được nữa! Anh trai em! Anh có nghĩ được không anh, anh trai em thuộc tuýp người khô khốc gia trưởng, vẻ mặt trước nay không chút biểu cảm, ấy thế mà cũng lại có ngày bị tình yêu giày vò cắn rứt mới ra chuyện để nói chứ, ha ha ha, thật là chủ đề hay ho đáng bàn tới đấy phải không anh?”
Phí Văn Kiệt cười trừ: “Có ai hình dung giống em như thế này không chứ, lại còn khô khốc gia trưởng!”
“Thì đều giống nhau gia trưởng, miệng nói rồi bắt ép người khác phải phục tùng theo chứ còn gì nữa! Vẫn chỉ có mỗi anh Phí Văn Kiệt của em là tốt nhất thôi”. Kiều Mẫn Hàng cười cả hai mắt lại, cô áp sát vào bờ ngực ấm áp quen thuộc của anh, “Anh cái gì cũng tốt hết”.
“Đúng là cô gái ngốc nghếch!”, Phí Văn Kiệt vỗ nhẹ vào má cô, “Em có khát nước không, có cần uống chút gì đó không?”
Kiều Mẫn Hàng từ trong lòng Phí Văn Kiệt nhảy dựng lên: “Để em đi lấy cho, anh muốn uống gì ạ? Café không, rượu không, trà không, còn những cái khác lấy tùy ý”.
Phí Văn Kiệt lắc lắc đầu: “Thế thì lấy nước cam ép giống như của em đi nhé”.
Kiều Mẫn Hàng vừa than thở vừa đi vào bên trong nhà bếp: “Lại còn phải uống nước cam thêm nữa thì chắc em sẽ bị biến thành cây cam mất thôi, anh trực tiếp cho em vào máy xay sinh tố cũng được đấy”.
Buổi tối không bật đèn lên cũng rất tốt đấy chứ, uống một ly nước cam ép thơm nồng, nằm ôm nhau trên chiếc sofa êm ái mềm mại, vặn nút nhấn trên chiếc hộp âm nhạc để cho cô thiên nga chầm chậm quay được thật lâu và nhạc vang lên được thật lâu nữa. Kiều Mẫn Hàng gối đầu lên đùi của Phí Văn Kiệt, lắng nghe giai điệu một cách chăm chú chuyên tâm: “Sao lại có bản nhạc hay đến như vậy cơ chứ, hay đến mức em nghe xong chỉ muốn đi xem vũ ballet thôi anh à”.
“Được chứ sao không, lần sau mà có công diễn thì anh đưa em đi xem nhé”.
“Anh đã từng xem rồi phải không anh?”
Phí Văn Kiệt lặng người một lúc rồi mới trả lời cô: “Anh đã từng xem rồi”.
“Vậy sao anh, có hay không ạ? Anh đã đi xem ở đâu thế, khi anh còn ở Mỹ hay là khi anh đã về nước rồi?”
“Hay lắm, anh xem lúc còn chưa đi Mỹ”.
“Em là em hâm mộ nhất các diễn viên nữ múa ballet đấy anh ạ, thân hình mới đẹp đẽ đầy sức sống làm sao, hi hi hi, em thật là tự ti về bản thân mình. Họ đi những giày đó gọi là giày gì nhỉ? Những ngón chân đứng thẳng mới đẹp đẽ làm sao!”
Phí Văn Kiệt xoa xoa đầu cô và nói: “Em cũng đầy sức sống và xinh tươi đấy chứ, chỉ có điều sức khỏe có đôi chút không tốt cho lắm mà thôi”.
Kiều Mẫn Hàng quay đầu nhìn anh rồi phá lên cười rất to, cô vừa cười vừa vỗ vỗ vào vai anh: “Sức khỏe có đôi chút không tốt cho lắm thì cũng đành chịu thôi, em đành phải dựa dẫm vào anh thôi có được không anh?”. Cô vừa làm nũng vừa biểu lộ vẻ mặt nhăn nhó xấu xa ma chê quỷ hờn, “Anh đi xem từ trước khi sang Mỹ cơ à, thế thì phải bao nhiêu năm về trước rồi đấy nhỉ!”
“Đúng là cách đây phải đến vài năm rồi”.
Kiều Mẫn Hàng bỗng nhiên như nhớ ra điều gì đó, vừa vươn người ra rồi lại co mình thu hẹp người xuống, mở to đôi mắt nhìn anh bắt bẻ: “Anh đi xem một mình hay lại còn ngồi cùng người khác nữa đấy?”
“Cô bé ngốc nghếch này, em hỏi cái này để làm gì cơ cứ”.
“Anh nói mau cho em biết đi, nói mau”.
Phí Văn Kiệt cười nhỏ và nói: “Anh đi xem với người khác nữa”.
“Con gái sao?”
“Là con gái”.
Kiều Mẫn Hàng cắn nhẹ vào làn môi mình, liếc mắt nhìn khắp một lượt thật kỹ càng khuôn mặt Phí Văn Kiệt: “Chị Gia Linh đã kể cho em biết rồi, người đàn ông bỗng nhiên hút thuốc, rồi hút thuốc, hay đột nhiên tức giận nổi điên lên một cách vô cớ, hoặc là ngồi tương tư để tâm hồn treo ngược cành cây không dưới năm phút liền, hoặc là tắt đèn đen nghịt nghe đi nghe lại những bài hát quen thuộc rồi xem những bộ phim cũng lại quen thuộc của ngày xưa, những biểu hiện này đều là chứng minh rằng anh ta đang giấu chuyện mù mờ ỡm ờ gì đó trong lòng đấy!”
Phí Văn Kiệt cười trừ: “Em ở cùng chị Gia Linh đó chẳng làm được việc gì tốt từ trước tới nay cả, cả ngày các cô ngồi nghiền ngẫm những việc như thế này thôi, anh thấy thật kỳ cục khó hiểu đấy, thế mà công ty của cô ấy lại không bị phá sản mới lạ chứ”.
Kiều Mẫn Hàng giận dỗi anh, hai tay đặt lên vai anh nũng nịu: “Anh phải nói thật cho em biết ngay đi, anh đang nghe bản nhạc này, có phải anh đang ngồi nhớ đến kỷ niệm cũ hay không, đó là chuyện gì, quá khứ gì vậy hả?”
Phí Văn Kiệt cong môi lên chối: “Quá khứ… quá khứ thế nào chứ?”
“Thế thì em lại hỏi anh tiếp, á à, anh cố ý giả vờ ngây thơ, nhìn thật là đáng ngờ lắm đấy!”
Phí Văn Kiệt vuốt nhẹ mái tóc rối tung cho thẳng xuống ngay ngắn của Kiều Mẫn Hàng: “Quá khứ nào và quá khứ ở đâu ra cơ chứ?”
“Không phải là việc, thì đó sẽ liên quan đến người rồi! Có phải người con gái đã đi cùng anh đi xem biểu diễn đó không?”. Kiều Mẫn Hàng chặn đứng họng anh, rồi mở to mắt làm bộ dạng xấu xí hù dọa anh, há to mồm lên cắn lên chiếc mũi của anh, “Em không quan tâm, anh mà không nói thì em sẽ cắn anh, anh nói mau cho em biết nào, nói mau!”
Phí Văn Kiệt mỉm cười ôm chặt eo của cô: “Chẳng có gì để nói được cả”.
“Không có gì để nói được thì cũng phải nói ra, cô ta… là người yêu cũ của anh phải không hả?”
Phí Văn Kiệt nhìn thẳng vào Kiều Mẫn Hàng rồi gật gật đầu.
Nụ cười trên môi của Kiều Mẫn Hàng bỗng trở nên nhạt nhẽo đi rất nhiều, thế nhưng ngay lập tức tươi rói hơn cả lúc nãy: “Anh rất nhớ cô ấy phải không…”
Phí Văn Kiệt vặn nhẹ vào mũi của cô: “Anh bảo em ngốc nghếch hóa ra em đúng là ngốc nghếch thật đó! Anh đang nhớ đến cô ấy, thế nhưng không phải giống như em nghĩ nhớ nhung theo kiểu đó đâu”.
“Thế thì nhớ như thế nào chứ?”
Phí Văn Kiệt ôm Kiều Mẫn Hàng vào trong lòng mình, xoa nhẹ vào đầu cô, đặt đầu cô ngả xuống bờ vai của anh, âm thanh của bản nhạc trong chiếc hộp âm nhạc đang vang lên những giai điệu cuối cùng rồi, tốc độ chuyển động cũng chậm đi rất nhiều. Anh lại nhấc lên tiếp tục vặn, lắng nghe tiếng nhạc một lần nữa phấn khích trở lại.
“Cô ấy đã học môn ballet từ khi mới có năm tuổi thôi, mười tuổi thì thi đỗ vào học viện múa Thượng Hải, học cho đến khi mười hai tuổi thì tất cả mọi người xung quanh đều nói rằng cô ấy rất có tiền đồ về lĩnh vực này, sau đó nữa thì…”
“Sau đó thì sao?”, Kiều Mẫn Hàng gặng hỏi tiếp.
Sắc thái trên khuôn mặt của Phí Văn Kiệt lộ rõ vẻ trầm tư, nhưng may sao đèn tắt khiến cho không gian lúc này vô cùng mờ tối huyền huyền ảo ảo, khiến cho gương mặt buồn bã ưu tư của anh càng khó nhìn thấy rõ: “Sau đó có một lần được nghỉ học trở về nhà, lúc đó anh mười bốn tuổi, rất nghịch ngợm ngang bướng, mà cũng rất lì lợm liều lĩnh nữa chứ. Anh đã lái trộm xe ô tô của ba anh, nhưng không may đã làm… đã làm đùi cô ấy bị gãy nghiêm trọng…”
“Á!”, Kiều Mẫn Hàng nhăn trán chau mày lên, “Sao lại như thế được cơ chứ! Thế cô ấy sau đó thì sao hả anh? Có phải sau đó cô ấy không thể tiếp tục múa được nữa?”
“Chân cô ấy bị gãy, sau khi bó bột vết thương đến ngày tháo ra thì phát hiện rằng hai đùi cô ấy biến thành dài ngắn chênh lệch hẳn nhau rồi, bình thường khi chạy hay đi bộ thì không nhìn ra được, thế nhưng khi múa thì lại… Cho nên điều mà cô ấy sợ nhất là bị tàn phế đùi, mỗi lần nghe thấy những từ này đều là phản ứng vô cùng dữ dội…”
Kiều Mẫn Hàng cảm thấy vô cùng đáng tiếc, nhưng không cảm nhận được hàm ý trong câu nói của Phí Văn Kiệt vừa rồi: “Thế thì… Thế thì về sau nữa ra sao vậy? Chị ấy sau đó thì như thế nào hả anh?”
“Sau đó cô ấy trở về nhà, quay về một trường học bình thường để học, thành tích học tập rất tốt, phẩm chất đạo đức cũng tốt, năm nào cũng xếp vào hàng một trong ba học sinh giỏi nhất lớp. Ngoại hình cô ấy rất đẹp, trong trường đã từng có vô số nam sinh theo đuổi thầm thương trộm nhớ cô ấy”.
“Thế thì chị ấy sẽ đau khổ lắm phải không anh, chị ấy không thể tiếp tục múa được nữa rồi mà!”
“Cô ấy từ trước không bao giờ nói đến hai từ đau khổ đâu, cả ngày lúc nào cũng cười tươi như hoa nở vậy… Có một lần anh đọc một mẩu quảng cáo đăng trên báo, một đoàn múa ballet của Ukraine sẽ đến thành phố Nam Kinh biểu diễn tiết mục Hồ thiên nga, thế là anh đã đưa cô ấy đi xem, hồi kịch thứ hai, đoàn biểu diễn múa thứ ba, anh và cô ấy đã ngồi ở hàng thứ nhất, phía trên là đội múa. Khi âm nhạc vừa mới vang lên thôi, tiết mục chưa bắt đầu thì cô ấy đã bật khóc nức nở… Cô ấy đã khóc như thế suốt hai tiếng đồng hồ liền, khóc một mạch không ngớt. Sau khi đã hết sạch giấy ăn lau nước mắt cho cô ấy rồi, anh chỉ còn biết cách là cởi áo khoác ra che mặt cho cô ấy mà thôi…”
Kiều Mẫn Hàng khong nói được một lời nào cả, câu chuyện này vốn đã rất bi đát thảm thương rồi. Lời kể của Phí Văn Kiệt tha thiết càng khiến cô lạnh buốt khắp con tim. Cô nắm thật chặt bàn tay của anh, một cái nắm tay đầy âu yếm thân mật.
Phí Văn Kiệt cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn vào một chốn xa xôi vô định trong không trung bao la kia, dường như anh có thể nhìn thấy thật rõ ràng từng nốt nhạc đang lấp lánh huyền ảo nhảy múa trên chiếc hộp này: “Kể từ ngày hôm đó, hàng năm vào ngày sinh nhật của cô ấy hay là ngày giáng sinh, tết năm mới, bất kể một ngày lễ tết to nhỏ nào, thì anh đều mua một chiếc hộp âm nhạc có hình cô thiên nga để tặng cho cô ấy. Anh nghĩ rằng, rồi sẽ có một ngày anh có thể đưa cô ấy tận mắt đi xem những cô thiên nga đẹp nhất rực rỡ nhất trên khắp thế giới này. Khi đó vẫn sẽ ngồi ở hàng thứ nhất, và anh sẽ mang hai hộp giấy ăn thật to để lau nước mắt cho cô ấy, để cô ấy muốn khóc như thế nào thì cứ thoải mái khóc một trận…”
“Văn Kiệt…”, Kiều Mẫn Hàng cắt lời Phí Văn Kiệt, giọng nhỏ nhẹ thì thầm bên tai anh, “Lúc đó anh vẫn còn rất nhỏ mà, không hiểu hết được mọi chuyện, chị ấy sẽ không trách gì anh đâu”.
Phí Văn Kiệt cười trừ trả lời cô: “Anh biết, cô ấy sẽ không trách móc bất cứ ai đâu”.
Tâm trạng Kiều Mẫn Hàng bồi hồi đến khó tả, cô đau cho nỗi đau của người con gái đó, nhưng trước nỗi đau trong giờ phút này đây của Phí Văn Kiệt thì cô lại càng đau khổ hơn anh rất nhiều.
“Văn Kiệt, có phải là anh… rất thích chị ấy đúng không?”
Phí Văn Kiệt thoáng chút hối hận vì đã kể quá nhiều cho cô biết, anh cười trừ ẩn giấu cảm xúc của mình lại: “Đúng vậy, anh đã thầm yêu trộm nhớ cô ấy như thế, nhưng mà cô ấy không thích anh, anh đã buồn bã thất vọng vô cùng để rồi phải bỏ sang Mỹ cho nguôi ngoai tình cảm. Ai ngờ được rằng lại quen em cơ chứ, sau đó thì em đã đột kích vào cuộc sống của anh như thế này đây”.
Kiều Mẫn Hàng thốt lên, quay trở lại trạng thái như lúc ban đầu: “Có anh mới là đột kích vào cuộc sống của em đấy chứ, anh nghĩ rằng anh là viên ngọc sáng hay sao chứ, cô nương này đến bây giờ vẫn còn cảm thấy hối hận vì lúc đó không nên để cho anh theo đuổi một cách nhanh đến vậy chứ!”
Phí Văn Kiệt gãi đầu gãi tai đáp lại: “Sao anh lại nhớ lúc đó là em theo đuổi anh đấy chứ?”
“Anh mau mau vào trong nhà vệ sinh mà soi gương xem lại bản thân mình đi nhé, mặt thì giống như mặt ngựa, mà lông thì nhiều hơn cả lông vượn nữa chứ. Em theo đuổi anh, em là bệnh nhân mắc bệnh tim chứ không phải mắc bệnh thần kinh anh có biết không hả?”. Kiều Mẫn Hàng cười e ấp, vùi mặt vào lòng Phí Văn Kiệt. Những nỗi đau không thuộc về mình thì sẽ quên đi rất nhanh chóng, cảm động nhiều nhất cũng chỉ trong một thời khắc mà thôi. Phí Văn Kiệt nói nói cười cười với Kiều Mẫn Hàng, khi âm thanh trên chiếc hộp âm nhạc chấm dứt anh liền đưa mắt nhìn dõi theo, mím thật chặt môi mình, nhưng không giơ tay ra vặn dây cót thêm lần nào nữa.
Trong một thành phố bên cạnh thành phố đó, liên tiếp trong hai ba tiếng đồng hồ liền mạch, âm thanh trên chiếc hộp âm nhạc đặt bên cạnh Diệp Tri Ngã vẫn còn đang du dương vang lên. Cô nhắm mắt mình lại, bắt đầu nhớ về bức màn biểu diễn quy mô lớn nhất, màu tim tím, được thêu ren hoa màu vàng ấy, toàn tập tác phẩm múa ballet Hồ thiên nga, như một bộ phim đang diễn ra trong trí óc của cô, chầm chậm diễn lại toàn cảnh đầy đủ từ đầu đến cuối. Cũng có lúc đến nằm mơ cô cũng nhìn thấy mình đang mặc một bộ váy múa cô thiên nga màu đen, biểu diễn tất cả hết ba mươi hai động tác múa quay vòng vừa chuẩn vừa vững chắc, khi dừng lại thì cúi xuống cảm ơn khán giả một cách đầy kiêu ngạo.
Cô trong cơn mê man hư hư thực thực không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào, dường như là đang trong giấc mộng mị, thế nhưng bất ngờ tiếng nhạc vang lên khiến cô giật mình tỉnh giấc. Diệp Tri Ngã giống như vừa bị kim châm vào người nhói đau mà ngồi bật dậy, ngó nghiêng khắp gian phòng như đang cần tìm kiếm một vật gì. Một tiếng hát trong trẻo của trẻ thơ đầy ngộ nghĩnh vang lên: “Mặt trời đang nhô lên cao, bông hoa nhìn em mỉm cười, chú chim hót chào buổi mới, tại sao chú lại đeo cặp có chất nổ hả chú?”
Diệp Tri Ngã ngạc nhiên về lời ca trong bài hát này, cuối cùng cô phát hiện ra bài hát cất lên từ chiếc di động mà Kiều Thận Ngôn đã tặng cho cô. Cô vội vàng chạy xuống giường đi lấy di động lại. Ba chữ Kiều Thận Ngôn hiện sáng rõ ràng trên màn hình, giọng trẻ thơ vẫn đang tự tin táo bạo tiếp tục hát vang trong di động: “…Vừa kéo dây căng ra là cháu vội vàng chạy đi, đùng đùng đoàng đoàng một tiếng và thế là tất cả nổ tung ra mất rồi!”
Cô ngứa ngáy khắp đầu và nhấn vào nút nghe, thoáng đôi chút bực tức, không kiên nhẫn được nữa: “Kiều Thận Ngôn, anh làm cái quái gì vậy hả?”
“Diệp Tri Ngã, anh thích em”.
Giọng nói của Kiều Thận Ngôn tự nhiên như thường, thế nhưng tâm trạng Diệp Tri Ngã bỗng nhiên chững lại, bần thần không biết nói thêm được câu gì nữa. Đầu dây bên kia, anh vẫn ngồi và chờ đợi, tâm trạng thản nhiên và cười vài tiếng, tiếp tục nói với cô: “Anh không thích cứ phải giấu giếm làm gì cả, nếu không nói ra được thì anh không thể nào mà ngủ yên giấc được. Được rồi, anh đi ngủ đây, ngày mai gặp lại nhé”.
Đại thiếu gia Kiều vừa nói xong liền tắt di động luôn, Diệp Tri Ngã nhìn chăm chăm vào màn hình vừa tối sẫm lại, từ đó cho đến lúc sáng không còn tư tưởng ngủ nghỉ gì nữa.
Cả đêm ngủ không ngon giấc, ngày hôm sau tỉnh dậy soi mặt vào gương, khuôn mặt hình như hơi sưng lên thì phải. Diệp Tri Ngã dùng miếng vải bông loại dành riêng cho tẩy trang và thấm một chút nước hoa hồng lên trên, cô ngồi trong phòng vừa lau ướt vừa vỗ vỗ vào da mặt. Bánh ga tô của tối ngày hôm qua giờ vẫn còn thừa phải đến hơn một nửa, để làm bữa sáng thì còn gì tuyệt hơn nữa. Diệp Tri Ngã ngó nghiêng tứ phía, nghĩ những vật dụng gì cần mua thì ghi ngay vào một quyển sổ nhỏ, một lúc nữa sẽ đến siêu thị sắm sửa một đống đồ dùng sinh hoạt hằng ngày về.
Cô ngồi bên cạnh bàn ăn vừa uống sữa tươi vừa ăn bánh ga tô, vị hơi ngọt, thế là liền cầm một túi dưa muối ra ăn kèm cho đỡ ngấy. Bây giờ đã có nhà để ở rồi, vấn đề tiếp theo sẽ là suy nghĩ xem công việc nên như thế nào nữa. Quay trở lại thành phố Nam Kinh là điều không thể được. Hồi trước chỉ có một Phí Văn Kiệt đã khiến cô bất ổn tinh thần, giờ thì lại xuất hiện thêm một Kiều Thận Ngôn nữa. Có thời gian cô sẽ phải đi xem bói mới được, liệu năm nay có phải năm định mệnh của cô, vừa bị cướp đi vừa được cho lại, có phải vì thế mà người ta gọi đó là được cái này thì sẽ mất cái kia?
Diệp Tri Ngã đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc của mình rồi thở một hơi thật dài, nếu căn cứ vào trình độ học vấn và kinh nghiệm công tác của cô thì có thể sẽ tìm được ngay công việc thôi, một trạm y tế cộng đồng hay là bộ phận y tế của trường học hoặc một công xưởng nào đó đều được cả. Tiền bán nhà trên thành phố Nam Kinh và tiền để dành của ba cộng lại tất cả được khoảng hơn hai trăm ngàn tệ, số tiền này nếu sống ở Hải Thành thì sẽ có thể mua được hai đến ba căn nhà rồi, không thì có thể mua một cửa tiệm rồi cho thuê lại, cô chỉ việc ở nhà sống bằng tiền cho thuê cửa hàng cũng rất ổn rồi.
Và vẫn còn một biện pháp có thể chọn lựa được nữa, cũng giống như cách của Phí Văn Kiệt năm năm trước đây là tìm một trường học nào đó ở nước ngoài để học tiếp. Thế nhưng cô bây giờ đã hai mươi mấy tuổi rồi. Đến Kiều Thận Ngôn cũng đã nhận xét rằng tuổi tác của cô không hề nhỏ nữa, giờ đi học tiếp liệu có còn vô tư thoải mái như hồi thanh niên trẻ trung ngày xưa được nữa không? Mà cô cứ đi học mãi như thế để làm gì cơ chứ? Học để không còn cảm giác cô đơn nữa, hay là để càng cảm thấy cô đơn nhiều hơn?
Tuýp người con gái sống cuộc sống lặng lẽ không bon chen như Diệp Tri Ngã thì trong suy nghĩ trong tư tưởng thường luôn luôn lo lắng thiên về những khía cạnh không tốt không thuận lợi, lúc nào trong người cũng có sẵn dự phòng tầm khoảng từ một trăm đến năm trăm tệ. Để cho dù có mất ví tiền đi chăng nữa thì cũng không đến nỗi phải băn khoăn cho lắm. Cô ăn bữa sáng xong liền cầm cuốn sổ nhỏ vừa ghi chép những vật dụng cần mua lúc nãy lên, rồi tiếp tục ghi thêm vài đồ dùng cần mua nữa, khoác chiếc túi xách lên vai đi ra khỏi nhà. Việc đầu tiên của cô lúc này là tìm một trạm ATM rút tiền mặt, sau đó chạy đến siêu thị và chợ mua hàng.
Chỉ trong một đêm, tin tức có người quay trở về sống trong ngôi nhà của ông Diệp Toàn được lan rộng rãi khắp khu vực này. Dân cư sống tại nơi đây hầu hết đều là đồng nghiệp của ba Diệp Tri Ngã khi ông còn nhậm chức trong Sở giao thông vận tải thành phố, tất cả mọi người nghe được thông tin đồn thổi này đều có một phản ứng đầu tiên ngay lập tức là hoài nghi và dò đoán. Diệp Tri Ngã cúi đầu xuống đi bộ trên đường không có một ai quen biết cả, cho nên khi cô lướt qua vài con đường nghe phong thanh vài cụ già đang tụ tập nói chuyện, trong những câu chuyện không đầu không cuối của họ có bao gồm cả chủ đề liên quan đến gia đình cô. “Làm gì có mỗi vài trăm triệu đâu cơ chứ, nghe nói đã tham ô đến vài tỷ ấy chứ!”
“Thế con gái của ông ta bây giờ còn vờ bộ dạng nghèo khổ khó khăn như thế để cho ai nhìn cơ chứ…”
Diệp Tri Ngã gãi đầu gãi tai cố gắng che giấu nụ cười bất lực trên khuôn mặt cô, có các người mới là nghèo khó, tài sản cố định của cô nương này tính thêm với tài sản không cố định tổng cộng cũng phải có đến mấy triệu tệ. Đợi một ngày cầm một vạn tệ đi đổi thành loại tiền xu mệnh giá một xu rồi đổ toàn bộ vào các ống cống trong nhà các người, thì có mà cô nương này đè chết các người cũng nên! Biện pháp chiến thắng tinh thần trong bộ “AQ chính truyện” đúng thật là có hiệu quả, Diệp Tri Ngã tưởng tượng mình trong khung cảnh chiến thắng vang dội đã không nhịn được cười thốt lên thành tiếng, điệu cười lắng sâu trên khóe môi cong cong của cô, ánh mắt đưa xuống đất nhìn mang chút bẽn lẽn và cả một chút gì đó tinh quái. Khuôn mặt trắng trẻo được soi sáng dưới ánh mặt trời chói lóa, sự chói lóa nhìn từ xa như muốn xuyên thẳng được.
Kiều Thận Ngôn lái xe đi vào trong cổng của khu chung cư, khi anh chưa tìm thấy gara đỗ xe nằm ở đâu thì đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt vui cười như thế của Diệp Tri Ngã đang đi về phía anh. Ánh mặt trời những tháng ngày đầu đông trở nên cứng đầu ương ngạnh hơn, chiếu sáng chói lòa tầm mắt của anh đằng sau cánh cửa kính của xe ô tô, giống như một trò chơi vậy, anh nhìn thấy cô trước và trói chặt cô trong đôi mắt rồi trong cả trái tim của anh. Vị thiếu gia họ Kiều tâm sự bay bổng nhắm hờ hai mắt lại, nhưng chân và tay lại phối hợp chệch khớp nhau. Đây là lần đầu tiên kể từ ngày anh biết lái xe đã làm cho xe bị chết máy khiến cho chiếc xe hàng hiệu đắt giá đến vài tỷ lao đầu về phía trước. Anh cắn răng thốt lên vài câu chửi thề, khởi động lại xe rồi ngẩng đầu lên, Diệp Tri Ngã lúc này cũng đã nhìn thấy anh rồi.
Khi nụ cười không còn hiện lên trên khuôn mặt của Diệp Tri Ngã nữa thì cũng chính là lúc Kiều Thận Ngôn mím chặt đôi môi của mình lại. Tâm trạng vui vẻ của buổi sớm nay thức dậy giờ dường như không còn được vui tươi như thế nữa. Anh lập tức dừng xe lại một bên đường, chưa kịp mở cánh cửa xe ra, thì một cặp vợ chồng trung niên trạc tuổi hơn bốn mươi liền dừng bước ngay bên cạnh Diệp Tri Ngã. Sắc mặt Diệp Tri Ngã lúc này bỗng dưng biến màu, cô nhìn người đàn ông trước mặt mà nở một nụ cười thật giả tạo: “Chú Lý, lâu lắm không được gặp chú rồi ạ”.
“Thật là cháu đó sao hả Tiểu Diệp. Tối hôm qua chú nhìn thấy đèn điện nhà cháu chiếu sáng, chú còn băn khoăn mãi rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ, ha ha ha…”
“Vâng ạ, cháu mới quay về từ tối ngày hôm qua thôi ạ”.
“Mấy năm rồi còn gì nữa, phải có đến… năm năm rồi đấy phải không…” Người đàn ông trung niên than ngắn thở dài với cô, “Phó thị trưởng Diệp… Cũng đã bao nhiêu lâu như thế rồi cơ mà”.
Nụ cười mà Diệp Tri Ngã cố gắng lắm mới thể hiện được trông có vẻ rất vất vả gượng gạo, cô nắm thật chặt các túi đồ, khống chế bản thân hết sức lễ phép trả lời và đối diện với cái nhìn dò xét đầy ẩn ý tò mò của người phụ nữ đang đứng bên cạnh chú. Diệp Tri Ngã trước nay luôn tưởng rằng mình đã đạt đến trình độ đủ để tỏ ra dày mặt, đủ để không quan tâm bất cần đời với các loại thị phi trong xã hội rắc rối đầy phức tạp này, thế nhưng kỳ thực mà nói, cô vẫn còn non nớt lắm, ngây ngô lắm trong cách thể hiện này, cô chỉ biết duy nhất một cách là trốn tránh đằng sau lưng mọi người rồi một mình dùng những phương kế trong “AQ chính truyện” để tự mình an ủi mình. Một khi phải đối diện với những ánh mắt nghi ngờ đầy hàm ý nham hiểm nào đó thì cô thật sự không biết phải làm sao mới có thể bỏ đi hết vết tích của những cái nhìn đó trên khuôn mặt của cô nữa.
Vết tích… Cô mỉm cười chớp liên tiếp hai hàng mi, hoặc là những vết tích này được in bằng mực không phai rồi cũng nên, hằn rõ trong bộ não của cô, một hàng chữ đậm nét kéo quanh bao bọc một hình ngôi sao bé nhỏ: rồng sinh ra rồng, phượng sinh ra phượng, đàn chuột đẻ con thì con của chúng đều biết đào hố đào hầm cả. Khi người phụ nữ này nhìn chằm chằm vào cô, chắc chắn bà ta sẽ nghĩ ngay đến việc cô sẽ là một con chuột nhỏ đó, đào hầm rồi lại mải miết đào cho đến khi không còn lối nào nữa, đành phải ngựa quen đường cũ quay trở lại chốn khi xưa mà thôi.
Cô càng ngẩng cao đầu lên thì tâm tư kỳ thực lại càng bị ép xuống nhiều hơn, ép đến mức độ không còn ép xuống thêm được chút nào nữa rồi… Ép nặng giống như là đang có cả một cánh tay nặng trĩu đè lên bờ vai mỏng manh của cô vậy.
Kiều Thận Ngôn khoác vai Diệp Tri Ngã một cách rất quen thuộc tự nhiên, hướng đến bộ mặt đang cúi gằm xuống của cô mà nói: “Sao lâu như thế mới xuống đây hả em?”
Diệp Tri Ngã lần đầu tiên được nhìn thật rõ rệt khuôn mặt Kiều Thận Ngôn trong khoảng cách vô cùng gần như thế này, có rất nhiều việc và cũng có rất nhiều người thế nhưng đây lại là lần đầu tiên cô bị bao bọc bởi hương thơm nhè nhẹ vị thuốc lá trên người anh, anh đến và đem lại cho cô thứ cảm giác an toàn ngay lập tức, khiến đôi tay đang xách đồ được thoải mái nhẹ nhàng hơn hẳn, đôi mắt mỏi mệt cũng có thể cúi xuống một cách bình yên không lo nghĩ, và cũng không còn phải lo lắng tìm cách đối diện với những tia nhìn sắc cạnh như chỉ muốn khía vào người cô.
Vợ chồng chú Lý mặc dù đã biết rõ ràng rằng Diệp Tri Ngã đã chào hỏi và cáo từ tạm biệt họ rồi, nhưng đi được một đoạn đường vẫn còn quay đầu ngoái lại nhìn, nhòm ngó người thanh niên trẻ trung đẹp trai đang đứng cạnh cô con gái ông Diệp Toàn kia, và còn nhìn cả chiếc ô tô hàng hiệu sang trọng đắt tiền kia nữa.
Diệp Tri Ngã cảm thấy thật yếu lòng khi nhìn vào Kiều Thận Ngôn và gật đầu rồi cười với anh: “Em cảm ơn anh”.
Bàn tay của Kiều Thận Ngôn vẫn còn đặt lên vai Diệp Tri Ngã, anh khoác vai cô và rẽ sang một hướng khác đi đến phía đậu xe lúc nãy, giúp cô mở cánh cửa phụ ra và ần cần chỉ bảo: “Lên xe đi em”.
Diệp Tri Ngã đưa tay nắm vào cánh cửa: “Làm gì vậy ạ?”
“Đi ăn sáng”.
“Em…em, em đã ăn sáng rồi…”
“Thế thì ăn thêm một lần nữa”.
“Em đã no lắm rồi…”
“Anh đói quá”.
“Em thật sự đã ăn xong rồi!”
Cánh tay Kiều Thận Ngôn đang đặt lên vai Diệp Tri Ngã ép xuống thật mạnh ôm chặt lấy bờ vai của cô, hai mắt cũng nheo lại: “Em đi ăn cùng anh nhé”.
Diệp Tri Ngã tách ra một bước rời xa anh, bỏ mặc cánh tay anh rơi xuống và cười rất tươi, cô nói với anh: “Thế thì, thế cũng được…”
Cô nói xong ngồi luôn vào trong xe như tìm nơi để trốn tránh được anh.
Nhưng cánh cửa xe không được khép lại ngay lập tức.
Dáng người Kiểu Thận Ngôn cao to vạm vỡ, khi anh đứng thẳng người lên thì trông anh còn cao hơn cả nóc chiếc xe ô tô cao cấp hiện đại này, bắt buộc phải cúi người thấp xuống thì mới đối diện được với Diệp Tri Ngã đang ngồi ở bên trong. Một tay anh đặt lên trên cánh cửa xe, một tay còn lại đặt trên nóc xe, che kín cả một tầm nhìn của Diệp Tri Ngã. Anh cúi người xuống nhìn chằm chằm vào cô một hồi rất lâu, rồi bất ngờ nhỏ giọng như thì thầm vào tai cô: “Mắt nhìn của anh từ trước đến nay đều rất cao đấy”.
Tia phòng vệ bất chợt lóe sáng lên đến độ cao nhất trong đầu óc Diệp Tri Ngã, Kiều Thận Ngôn sẽ tiếp tục nói câu gì đây? Mắt nhìn từ trước đến nay rất cao, nhưng riêng lần này thì không hề cao như thế, lại đi thích một người con gái rất tầm thường nếu như không nói là chẳng có lấy chút gì sắc sảo hơn người như thế này cả. Dương Tiêu cũng đã từng nói với Hiểu Phù như vậy đó, không sai một chút nào đâu, anh nói rất đúng mà, đến em còn không thể tin nổi chính mình nữa, nhưng mà đây là sự thực, em thực sự đã cắn trúng vào bàn tay anh mất rồi…
Những dòng chữ như thế này đem ra lừa dối những cô bé chưa đến hai mươi tuổi dường như không có lợi, không được tốt cho lắm, thế nhưng phải làm thế nào để trả lời anh một cách bình tĩnh hợp lý và không bi lụy được, có như vậy mới giống được diễn viên nữ chính trong bộ phim truyền hình đó, trông cô rất biết cách lừa dối và cũng không khác gì một cô ngốc cả…
Kiều Thận Ngôn càng cúi đầu xuống thấp hơn nữa, trên khuôn mặt sáng sủa rõ nét này hiện lên một nụ cười nhạt nhẽo đầy ẩn ý, khi anh tập trung hết tinh thần nhìn chăm chăm vào một ai đó, ánh mắt của anh lộ rõ vẻ sắc sảo, không được mềm mại cho lắm và cũng quá thẳng thắn giống như xét nét vậy, cho nên nụ cười của anh trông cũng không khác gì lưỡi dao khắc nghiệt xuyên thẳng vào mắt người khác. Cánh tay trái đặt trên nóc xe của anh cũng từ từ hạ xuống phía dưới, giúp cô vén lọn tóc rối vào bên mang tai. Diệp Tri Ngã ngồi yên bất động không biết phải phản ứng gì cho phù hợp, cô nghe thấy tiếng anh nhỏ nhẹ thầm thì bên tai: “Anh đã thích em rồi nên em phải tự tin lên mới được”.
Đây - đây - đây - đây - đây là…
Đây được gọi là lưỡi dao mềm mại đó sao? Hay là lời an ủi vụng về thô kệch nhất? Làm gì có loại kịch bản nào luôn luôn bất khả chiến bại được cơ chứ!
Diệp Tri Ngã cắn chặt môi, nó giống như miếng vải căng phồng thẳng tắp trải dài trên mặt hồ nước phẳng lặng không một chút gợn sóng thì bỗng nhiên có một lưỡi dao sắc nhọn cắt tuột thành một lỗ hổng rất to với tốc độ vừa nhanh vừa trơn tru, phản ứng còn chưa kịp, đầu vết rách bề mặt khiến cho không còn cách nào có thể hàn gắn lại được nữa. Cô nghiêng người về sau, cả người bị chiếc ghế chặn đứng lại, cười gượng đầy vẻ ấp úng do dự: “Con mắt nào của anh không nhìn thấy sự tự tin trong em? Em nhìn anh… Em nhìn anh thì lại thấy anh có vẻ như là quá tự tin vào mình rồi thì đúng hơn…”
Kiều Thận Ngôn đương nhiên sẽ cong môi ngay lên phản ứng câu nói của cô, anh nhìn cô say đắm, đứng thẳng người lên đóng cánh cửa xe lại, bước những bước dài rồi ngồi vào trong ghế lái xe, khởi động xe chạy ra khỏi khu chung cư, đi ra phía đường lớn.
Trong tất cả những người đàn ông mà Diệp Tri Ngã đã từng tiếp xúc qua thì Kiều Thận Ngôn là người đàn ông có sức hấp dẫn nhất đối với cô, trong xe vẫn phảng phất mùi hương nhè nhẹ của thuốc lá đọng trên cơ thể anh lúc nãy, và lại còn có cả mùi thơm của bộ ghế được làm bằng da trong xe nữa, thỉnh thoảng thoáng qua chút hương thơm thoang thoảng của nước hoa.
Diệp Tri Ngã không hiểu nhiều về nước hoa cho lắm, cô chỉ biết rằng nó ngửi vào thì rất thơm, mùi nước hoa đầy nữ tính mềm mại thơm nồng trộn trong hai loại hương thơm dành cho phái nam không hề lộ ra một chút gì gọi là nồng nực cả. Cô đan xen hai bàn tay và đặt dưới đùi, đôi mắt hơi liếc về phía Kiều Thận Ngôn. Anh không mặc áo khoác, chiếc áo sơ mi màu đen được xắn lên vài gấp ở tay áo, khi anh lấy sức quay vô lăng, cô nhìn thấy rõ cơ bắp trên cánh tay phải của anh cuộn lên một cách đầy khiêu khích.
Khi lái xe đi đến một nơi chưa xa lắm thì tiếng chuông di động của Kiều Thận Ngôn đột nhiên vang lên, anh lắp tai nghe vào và nghe điện thoại: “Đồ gì ạ, quên ở đâu chứ?”
Đầu dây bên kia có tiếng con gái vang lên, Kiều Thận Ngôn nhìn vào chiếc ghế phụ bên cạnh, đưa tay lục khắp chiếc hộp đựng đồ đặt phía cửa xe, nói với Diệp Tri Ngã rằng: “Một sợi dây chuyền, nhìn xem có thấy hay không”.
Diệp Tri Ngã đưa tay vào trong chiếc hộp đó mò mẫm, rồi cầm ra một sợi dây chuyền được làm bằng đá rất xinh xắn, sáng loáng, được khắc thành rất nhiều hạt to to nhỏ nhỏ không giống nhau, một sợi dây chuyền nhìn thoáng qua thôi là có thể biết được rằng giá trị của nó rất đắt đỏ. Kiều Thận Ngôn cúi xuống lắc lắc: “Thật chẳng có điểm nào tốt được cả, làm sao mà lúc nào cũng quên cái này quên cái kia được như thế”.
Giọng người con gái trong đầu dây điện thoại bên kia bật cười. Kiều Thận Ngôn cũng ân cần điềm đạm nói với cô ấy: “Thôi được rồi, được rồi đấy, bây giờ sẽ đến đưa cho luôn đây, vài phút nữa sẽ tới nơi luôn, đứng ở cạnh cửa phòng tiếp khách đợi nhé”.
Chiếc xe rẽ qua một ngã ba đường, đi đến một khách sạn cao cấp nhất hiện đại nhất của Hải Thành, một người con gái dáng vẻ thanh cao, dung nhan tướng mạo hơn người đã đứng sẵn ở cửa phòng tiếp khách từ bao giờ. Khi xe anh vừa dừng thì cô ta liền bước nhanh đến, dùng cặp mắt vô cùng tò mò nhìn chăm chăm vào Diệp Tri Ngã, mỉm cười gật đầu với cô rồi đi về phía Kiều Thận Ngôn đang ngồi, giơ tay đỡ sợi dây chuyền mà Kiều Thận Ngôn đưa qua cánh cửa xe: “Cảm ơn nhé, đã tìm khắp cả buổi rồi, hóa ra đúng là quên ngay trên xe này”.
Kiều Thận Ngôn cười đầy vẻ thân mật: “Chỉ có cô mới có thể tùy tiện đặt những thứ này một cách linh tinh vô tội vạ như thế”. Cô gái xinh đẹp đó nhún vai, mỉm cười vẫy tay ra hiệu chào tạm biệt, rồi rảo bước vào trong khách sạn.
Diệp Tri Ngã cúi nhìn xuống và thở một hơi dài. Tâm trạng lo lắng hiện hữu suốt từ tối hôm qua đến tận bây giờ bỗng chốc thoải mái hẳn lên. Mùi nước hoa thoảng nhẹ trên người cô gái xinh đẹp chính là mùi thơm phảng phất trong xe của Kiều Thận Ngôn. Hóa ra những lời tỏ tình buổi tối hôm qua ấy, và cả cú điện thoại lúc nửa đêm của anh nữa chẳng qua chỉ là đùa giỡn với cô mà thôi, thế thì tốt quá rồi, thế thì tốt quá rồi! Là ai đã từng nhắc nhở với cô rồi mà, đại thiếu gia họ Kiều này rất đào hoa, xung quanh anh đầy những áo hồng áo xanh lả lướt, và tri thức cũng như học vấn của những áo hồng áo xanh này đều rất cao, phải nói là dùng mây để dệt thành những sợi vải thổ cẩm đỏ thì đúng hơn! Diệp Tri Ngã đưa mắt nhìn ra khung cảnh phía ngoài xe, cảm thấy buồn cười và nhếch môi lên.
“Cười gì mà ngố vậy em!”. Kiều Thận Ngôn sau khi lái xe đi ra khỏi khách sạn đó quay lại nhìn cô, Diệp Tri Ngã ngồi thẳng lưng, giọng nhẹ nhàng nói với anh: “Đi đâu ăn sáng ạ?”
“Em không phải là người Hải Thành sao, giới thiệu một chỗ nào đó ngon ngon đi?”
Diệp Tri Ngã lắc đầu trả lời: “Em làm sao biết được nơi nào ăn ngon, khách sạn đó không cung cấp đồ ăn sáng hay sao?”
“Anh không ngủ ở trong khách sạn đó”.
“Á?”, Diệp Tri Ngã phá lên cười, “À”.
Kiều Thận Ngôn lại đưa mắt nhìn vào cô hỏi: “À cái gì hả?”
Diệp Tri Ngã lắc đầu nói: “Không có gì ạ, chỉ có điều là…”
“Là gì chứ?”
“Chỉ có điều là… Cái kia…”
Kiều Thận Ngôn nhăn trán nhau mày lên vặn hỏi lại: “Em thuộc tuổi kem đánh răng hay là kem đánh giày thế hả? Tại sao lần nào nói cũng chỉ tiết kiệm thốt được ra có mỗi vài từ như vậy?”
Diệp Tri Ngã mỉm cười đáp lại: “Ý em muốn nói là, vị tiểu thư lúc nãy có lẽ càng là người thích hợp để lựa chọn hơn đấy, chị ấy mà diễn làm người yêu của anh thì chắc chắn sẽ có sức thuyết phục hơn hẳn so với em”.
Đèn giao thông màu xanh vẫn còn năm giây nữa mới chuyển sang đèn vàng, nhưng Kiều Thận Ngôn đã đạp nhẹ phanh cho xe dừng lại ngay trước vạch phân cách, quay đầu sang nhìn Diệp Tri Ngã, hàng lông mày nhướn lên. Anh dùng cặp mắt như vậy, tư thế như vậy để nhìn chằm chằm vào cô, ba mươi giây đèn đỏ trôi qua vô cùng nhanh, luồng xe đằng sau vang lên những hồi còi giòn giã thúc giục. Diệp Tri Ngã cất cao giọng nói với anh: “Anh làm cái gì thế, mau lái xe đi!”
Kiều Thận Ngôn quay đi, hai tay cầm chặt vào vô lăng nhưng anh không cho xe đi theo làn đường thẳng mà lại đảo xe rẽ sang phía bên trái đường, phương hướng định cho xe quay đầu lại, rồi trở về khách sạn lúc nãy anh đã đi đến. Anh cho xe dừng lại gara để xe, rồi nắm lấy bàn tay của Diệp Tri Ngã, đưa cô đi vào bên trong phòng tiếp khách của khách sạn đó, đi vào thang máy lên tầng thứ mười hai, và sau đó nhấn chuông một gian phòng đôi của tầng thứ mười hai này.
Người đi ra mở cửa lại chính là ông tổng giám đốc của tập đoàn gang sắt Ninh Huy - ông Kiều Giám An, ông nhăn trán khó hiểu rồi bắt tay Diệp Tri Ngã: “Lâu quá không gặp rồi, bác sỹ Diệp”.
Diệp Tri Ngã vừa xấu hổ vừa bối rối, giơ tay phải ra bắt tay với ông Kiều Giám An một cách lịch sự nho nhã, còn tay trái của cô đã bị giữ chặt trong lòng bàn tay phải của Kiều Thận Ngôn, suốt cả quãng đường bàn tay của cô không thể cử động được, không thể nhúc nhích được. Kiều Thận Ngôn nhìn con trai mình rồi lại nhìn bác sỹ Diệp: “Chúng tôi chuẩn bị quay trở về thành phố Nam Kinh rồi, cháu đến đây… Có việc gì không vậy?”
Một khuôn mặt xinh đẹp đài các ngó ra từ phía đằng sau ông Kiều Giám An, chính là người con gái mỉm cười chào Diệp Tri Ngã lúc nãy. Cô quay sang nhìn Kiều Thận Ngôn chớp chớp hai hàng mi và nói: “Anh chẳng phải đã nói là không đi cùng chúng tôi về thành phố Nam Kinh cơ mà? Sao thế, bây giờ lại đổi chú ý rồi đấy hả?”
Kiều Thận Ngôn đưa bàn tay trái của Diệp Tri Ngã đến bàn tay trái của mình, cánh tay phải giơ lên ôm sát bờ vai của cô, giọng nói nhẹ nhàng và rõ ràng: “Ba, con chính thức giới thiệu cho ba biết, đây là người yêu của con, Diệp Tri Ngã”.
“Ai? Người yêu của ai hả?”
Mặt Diệp Tri Ngã đỏ lên như quả cà chua, khuôn mặt nóng bừng không tài nào ngẩng đầu lên được, cô lấy hết sức mình ấn mạnh vào bàn tay Kiều Thận Ngôn, sức cô yếu ớt như đứa trẻ thơ đòi giằng tay anh ra: “Anh, anh, anh… Anh nói hồ đồ gì chứ!”
Kiều Thận Ngôn chớp chớp mắt, còn Diệp Tri Ngã thở một hơi rất mạnh lườm anh một cái rõ lâu, mỉm cười gượng gạo nói với ông Kiều Giám An và cô gái xinh đẹp đang đứng cạnh cánh cửa của gian phòng đôi này đang trợn tròn vì bất ngờ không hiểu: “Không có chuyện đó đâu ạ… Không thể có chuyện đó đâu ạ, đừng nghe lời anh ấy nói như thế, cháu cháu…”
Cô vừa nói vừa bước lùi về phía sau, quả thật cô cảm thấy vô cùng bối rối không biết nên tiếp tục như thế nào nữa, liền vội vàng chạy ra khỏi chốn này, chạy đi thật xa. Kiều Thận Ngôn không chạy đuổi theo cô ngay lập tức. Anh nhìn bóng dáng chạy vội vã của Diệp Tri Ngã, rồi lại chuyển hướng nhìn vào người ông Kiều Giám An đang đứng trước mặt anh.
Người con gái xinh đẹp đặt tay lên vai ông Kiều Giám An, thốt lên giọng nhỏ nhẹ: “Anh Giám An…”
Ông Kiều Giám An với vẻ mặt nghiêm nghị nhìn người con trai có dáng hình còn cao to vạm vỡ hơn cả mình, nhìn vào trong đôi mắt của con trai hiện rõ vẻ vừa xúc động lại vừa trầm tư mông lung, rồi cuối cùng cũng cười thành tiếng. Ông vừa cười vừa vỗ vỗ vào vai cậu con trai: “Tùy con, tùy con đấy, chỉ cần con có đủ bản lĩnh theo đuổi đến cùng là được rồi”.
Kiều Thận Ngôn mỉm cười đầy ý nhị sâu xa, nháy nháy mắt trái với ba, rồi quay người chạy đuổi theo bóng dáng vừa khuất xa của Diệp Tri Ngã.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook