Khi Ta 17
Chương 31

Khi bố mẹ tôi bảo sắp về tới nhà thì thực sự đã nghe thấy tiếng hai anh chị lóc cóc từ đầu ngõ cơ, xách tới hai cái vali bự tổ bố tông cửa chính đánh uỳnh một cái rất khí thế.

“ Bố mẹ về rồi đây.”

Vừa đặt mông xuống, mẹ chưa kịp nghỉ ngơi đã lôi từ trong hòm xiểng ra mấy cái thứ lỉnh kỉnh.

“ Trời, mẹ mang cả gia tài đi đấy à?” 

Đã biết là lần nào bố mẹ đi kiểu gì cũng xách ti tỉ những thứ linh tinh theo nhưng lần nào nhìn vào cái vali tôi cũng giật mình.

Mẹ nháy mắt. “ Thế này nhằm nhò gì? Mẹ còn định mang ti vi, tủ lạnh, máy giặt theo nữa cơ.”

Tôi mệt, không thèm hỏi nữa bèn giục bố mẹ đi tắm nhanh nhanh rồi còn ăn cơm.

Lâu lắm rồi cả nhà mới có ngồi quây quần ăn cơm đông đủ như này. 

“ Chà, đợt này con lớn tiến bộ ghê ha, điểm Toán cao hơn trước nhiều rồi.” 

Tôi sung sướng gật đầu. Tất nhiên là phải tốt rồi, trời không bao giờ phụ người chăm chỉ hết á.

“ Thằng bé thì điểm cao khỏi nói rồi. Bạn gái khỏe không? ”

Thề là chưa đứa nào hé răng với mẹ về chuyện Bảo An có bạn gái nhé. Bằng chứng là hai con mắt nó đang mở to tới mức sắp rớt xuống tô canh rồi kìa.

Bảo An nghẹn. Tôi phải chạy đi lấy cho nó cốc nước, mãi lúc lâu sau mới nghiêm túc nhìn mẹ.

“ Dạ vẫn tốt. Con đảm bảo sẽ không ảnh hưởng tới học hành đâu mẹ, mẹ đừng cấm nha mẹ?”

Tôi vội hùa theo. “ Đúng đó mẹ, hai đứa nhóc học tốt lắm mẹ, mẹ đừng cấm mà tội chúng nó nha mẹ.”

Mẹ phẩy tay. “ Trước giờ mẹ có cấm đoán chúng bây cái gì đâu? Miễn là học hành tốt là được.”

Bố nãy giờ không nói gì cũng lừ mắt. “ Đối xử với con người ta cho tốt vào nghe chưa?”

“ Con biết mà bố.”

Tôi khều mẹ. “ Mẹ, mẹ nói thật đi, có phải mẹ lắp định vị hay máy theo dõi vào bọn con phải không?”

Thề luôn, từ bé tới giờ điều tôi trăn trở nhất vẫn là làm sao mẹ tôi tung tăng khắp nơi mà vẫn theo dõi bọn tôi được.

“ Hừ, chúng bây nghĩ mẹ tầm thường như thế à? Thực ra mẹ dùng thiên lý nhãn nhé. Đây, mắt trái nhìn thằng bé, mắt phải nhìn con lớn, mấy chuyện cỏn con của chúng bây mẹ biết tuốt.”

Tôi thua, không thèm nói lại nữa luôn. Trước vị đại tỷ đây, cách đối phó tốt nhất là im lặng. Thế nhưng nào có dễ để im lặng với mẹ tôi. 

“ À, bạn trai thuở bé của con lớn về đây rồi à? ”

“ Ai cơ mẹ?”

“ Thằng nhóc mà bị con hại cho chó cắn ấy?”

“ À, Thiên Ân ấy ạ? Vâng, cậu ấy chuyển về rồi. Sao thế mẹ?”

“ Không có gì.”

Mẹ như trầm ngâm nhìn vào khoảng không nào đó. Tôi thấy hơi bất an, hình như mẹ chuẩn bị tiết lộ cái gì đó rất sốc đây. 

“ Tự nhiên nhớ lại hồi hai đứa còn cởi chuồng tắm ở cái bể bơi phao sau nhà.”

Lặp lại vấn đề lúc nãy, tốt nhất là cứ im lặng mà ăn cơm đi thôi.

Thấy tôi không thèm để ý nữa, mẹ chuyển chủ đề. 

“ Thằng nhóc Khả Ngân và con bé Quỳnh Vy quen nhau rồi à? ”

Tôi sốc. Trời, đến bố mẹ chúng nó còn không biết chúng nó đang hẹn hò mà cái người tung tăng khắp nơi bồi dưỡng tình cảm với chồng lại biết á hả? 

Bảo An cũng sốc theo. “ Thật luôn? ”

Tôi gật đầu. “ Thật.”

Tự nhiên mẹ đập bàn. “ Biết ngay mà, chúng nó tình như cái bình thế kia mà không quen nhau thì uổng quá.”

Nhắc lại lần thứ n, mẹ tôi cái gì cũng biết tuốt mà.

“Chứ còn con lớn tới khi nào mới có người chịu hốt đây? ”

Giờ lại đến bố đập bàn. “ Bé tí yêu đương cái gì? Bố là bố cấm đấy nhé.”

“ Bố, bố định để chị ấy ế luôn à bố?” 

“ Ế thì làm sao? Ế về đây bố nuôi.”

Mẹ liếc bố. “ Thế theo bố nó thì bao nhiêu tuổi mới được kết hôn?”

“ Tốt nhất là 30 trở lên, mà điều kiện là thằng nhóc đó phải nhà gần đây hoặc là đồng ý tới đây ở rể thì bố mới duyệt đấy nhé.”

Mẹ thở dài. “ Thế để tôi đi chuẩn bị luôn bàn thờ bà cô tổ luôn cho rồi.”

Còn tôi vẫn ngơ ngác. Ơ hay, nói chuyện kết hôn làm cái gì không biết? Con mới 17 tuổi thôi mà sao đã nỡ đuổi con đi rồi?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương